Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 73

Bạch La La nằm ở trên giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cậu nói: “Sao tôi cứ cảm giác bộ dạng của Lâm Trú Miên thế giới này khó đối phó thế nhở.”

Hệ thống nói: “Cậu cảm giác không sai đâu.”

Bạch La La có hơi mờ mịt nói: “Cũng không biết khi nào mới có thể hoàn thành thế giới này.” Trên thực tế, mỗi khi thế giới nhiệm vụ sắp kết thúc, trong lòng cậu đều sẽ có một chút dự cảm nào đó, nhưng cố tình ở thế giới này, Lâm Trú Miên lại giống như là một ngọn núi băng bất động thanh sắc, tuy rằng bản chất trông giống như một làn nước dịu dàng, nhưng ngay cả mặt trời nhỏ như Bạch La La đến gần thì cũng sẽ bị khí lạnh mạnh mẽ kia đông đến run bần bật.

Hệ thống nói: “Tuy rằng thái độ hiện tại anh ta đối với cậu không tồi, nhưng tôi mãnh liệt hoài nghi thật ra anh ta cũng không xem cậu như người một nhà.”

Bạch La La nói: “Sao lại nói như vậy?”

Hệ thống nói: “Cậu còn nhớ sinh thần bát tự mà cậu đã nói không.”

Bạch La La nói: “Nhớ.” Cậu nói chính là sinh thần bát tự của Chu Trí Tri.

Sau khi hệ thống tiến vào thế giới này thì cũng có hiểu biết sâu rộng về phong thuỷ, tuy rằng hiện tại còn cách cấp bậc của Lâm Trú Miên cả một đoạn đường rất dài, nhưng cũng coi như là có chút nghiên cứu, nó nói: “Tôi cũng thử tính sinh thần bát tự của cậu một cái, phát hiện với người thuộc cấp bậc như Lâm Trú Miên, không thể nào không phát hiện ra cậu đang nói dối, hơn nữa nếu tôi đoán không sai, có lẽ anh ta đã điều tra cậu.”

Bạch La La cảm thấy phía sau lưng chợt lạnh.

Hệ thống nói: “Nhưng anh ta không chỉ ra chỗ không đúng của cậu, mà còn đặt cậu ở bên cạnh.”

Bạch La La nuốt nuốt nước miếng.

Hệ thống nói: “Cho nên tôi ngược lại cảm thấy…… có lẽ cậu đối với anh ta mà nói là có chỗ lợi gì đó.”

Sau khi Bạch La La nghe xong, quả thực muốn khóc, cậu nói: “Tôi có thể có ích lợi gì chứ?”

Hệ thống nói: “Tôi nói không tốt lắm, tôi chỉ là hoài nghi…… có liên quan đến thể chất của Lâm Trú Miên.”

Lâm Trú Miên từ trước đến nay không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng thói quen này lại bị phá hết ở chỗ của Bạch La La. Y tựa như cũng không ngại chạm vào Bạch La La, mà vài lần bị Lâm Trú Miên chạm vào, Bạch La La đều cảm giác da thịt y như băng, lạnh thấu xương.

Bạch La La nghe cái hiểu cái không, cuối cùng vẫn là hệ thống an ủi cậu, nói: “Đừng sợ, cùng lắm thì chúng ta không làm xong nhiệm vụ cứ trực tiếp đăng xuất thôi, có cái gì đáng sợ đâu, chỉ là nhiệm vụ mà thôi.”

Bạch La La nói: “Được rồi.” Cậu nghĩ hệ thống nói, cảm thấy như vậy cũng có lý, vì thế chép chép miệng hết rầu sau đó ngủ mất.

Hệ thống nhìn Bạch La La ngủ, trong lòng nghĩ phục vụ đối tượng lạc quan thật là hạnh phúc, mấy nhân viên công tác mà nó từng gặp qua ở trong thế giới này đều là bị dọa trắng đêm khó ngủ, còn đồng loạt tự động đăng xuất để đảm bảo bình an. Mà Bạch La La lại là người duy nhất trong số rất nhiều người ở gần với Lâm Trú Miên mà vẫn còn có thể duy trì bản chất hồn nhiên như thế này.

Ngày hôm sau, ba người chuẩn bị rời đi.

Vương Vi Mẫn trực tiếp cho Lâm Trú Miên một tấm thẻ ngân hàng xem như thù lao, mà Lâm Trú Miên cũng không hỏi bên trong có bao nhiêu tiền, không từ chối cứ như vậy mà nhận lấy.

Ba người đặt vé máy bay buổi chiều, sau khi ăn cơm trưa, Lâm Trú Miên đưa ra muốn đi đến ngôi chùa gần đây một chuyến.

Vương Vi Mẫn nghe được Lâm Trú Miên nói muốn đi chùa, cười nói: “Đại sư cũng biết ngôi chùa kia sao? Nghe nói ngôi chùa đó rất linh nghiệm, phật ngọc mà ba mẹ tôi cho tôi cũng khai quang ở đó đấy.”

Lâm Trú Miên nói: “Ừm, tôi quen chủ trì của bọn họ.”

Bạch La La có hơi kinh ngạc, cậu phát hiện mạng lưới giao thiệp của Lâm Trú Miên thật sự rất rộng, gần như các nơi cả nước đều có người quen, hơn nữa hình như quan hệ còn rất không tồi.

Vương Vi Mẫn cũng giống như Bạch La La, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, mà là chủ động muốn lái xe đưa bọn họ đi.

Hầu như mỗi địa phương đều có một hai nơi cầu thần hỏi Phật tương đối linh nghiệm như vậy, chùa mà bọn họ sắp đến có tên là Linh An, có quy mô khá lớn, hương khói quanh năm. Dựa theo cách nói của Vương Vi Mẫn chính là, chủ trì nơi này giải sâm rất hay, nhưng mỗi ngày chỉ giải ba quẻ xăm, giải xong ba quẻ xăm thì cho dù có là quan to hiển quý tới cầu ông ấy cũng tuyệt đối không phá lệ.

Vương Vi Mẫn đỏ mặt nói: “Lúc ấy vất vả lắm tôi mới tìm được ông ấy để hỏi nhân duyên của tôi và bạn trai, sư phụ quả nhiên nói rất chuẩn……”

Bạch La La lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, nghĩ thầm có thể dựa vào cơ hội lần này của Lâm Trú Miên cũng tìm ông ấy giải xăm hay không, nào biết Lâm Trú Miên lại tựa như biết Bạch La La suy nghĩ cái gì, không nóng không lạnh nói câu: “Tôi giải xăm cũng chuẩn lắm, còn không thu phí.”

Các tua củ cải trên đỉnh đầu của Bạch La La nháy mắt héo queo.

Ngô Trở Tứ ở bên cạnh nhìn cậu buồn cười, nói: “Chu Trí Tri, cậu thật sự là đang trong phúc mà không biết phúc, bao nhiêu người muốn tìm tiên sinh đoán mệnh mà còn không được, cậu lại ghét bỏ à.”

Bạch La La nói: “Vậy…… tiên sinh cho tính cho tôi đi?”

Lâm Trú Miên lười nhác nói: “Hôm nay cậu đừng đến gần nước.”

Bạch La La nói: “Tắm rửa cũng coi như gần nước sao?”

Lâm Trú Miên nói: “Uống nước cũng coi như đấy.”

Bạch La La: “…… Uống miếng nước cũng coi như luôn sao?”

Lâm Trú Miên: “……” Sau khi y trầm mặc một lúc lâu thì sâu kín nói một câu, “Cậu là người đầu tiên hỏi tôi vấn đề này đấy.”

Ngô Trở Tứ ở bên cạnh nghẹn cười đến mặt đều đỏ.

Xe chạy đến chùa Linh An, Lâm Trú Miên đi vào trước, Vương Vi Mẫn hiếu kỳ nói: “Tiên sinh hình như rất quen thuộc với chùa Linh An?”

Lâm Trú Miên nói: “Ừm, khi còn bé từng ở nơi này một thời gian.”

Hôm nay vừa lúc là cuối tuần, người tới chùa Linh An cung phụng hương khói rất nhiều, xin xăm gì đó cũng cần xếp hàng. Bạch La La chờ mong cảnh tượng ngầu lòi Lâm Trú Miên nói thân phận của mình với tiểu hòa thượng trong chùa, rồi mời chủ trì ra này kia, ai ngờ lại thấy Lâm Trú Miên móc di động từ trong túi ra……

Bạch La La: “…… Tại sao lại cảm thấy phong cách không đúng nhỉ.”

Hệ thống an ủi cậu nói: “Không thì sao, hiện tại có phải đang ở cổ đại đâu, đã không còn lưu hành cái cách ngầu lòi thô sơ như vậy nữa rồi.”

Bạch La La lại có chút mất mát nho nhỏ.

Lâm Trú Miên gọi điện thoại, nói: “Alo, cậu có ở đây không? Vừa lúc tôi đến thành phố C giải quyết tý việc, đến đây gặp cậu một chút.”

Đầu kia điện thoại không biết nói gì đó, Lâm Trú Miên ừ một tiếng liền cúp.

Sau một lúc lâu, có một hòa thượng trẻ tuổi anh tuấn từ trong phòng bước ra, dáng vẻ của hòa thượng này rất đoan chính thánh khiết, gương mặt hiền từ chậm rãi đến đây, nói: “Đã lâu không gặp.”

Lâm Trú Miên nói: “Đã lâu không gặp.”

Vương Vi Mẫn ở bên cạnh nhìn có hơi mờ mịt, nói: “Vị tiểu sư phụ này là chủ trì? Vì sao lần trước giải sâm cho tôi lại là một lão tăng mày trắng tóc bạc?”

Hòa thượng trẻ tuổi anh tuấn cười nói: “Đó là sư phụ tôi, để ông ấy ra mặt, là vì sợ các vị thí chủ không tin tiểu tăng thôi.”

Vương Vi Mẫn nghẹn lời, nhưng cô cẩn thận nghĩ nghĩ, lại cảm thấy hình như có lý thật. Lão tăng mày trắng tóc bạc ngồi ở trước mặt cô, luôn cảm thấy độ tin cậy của giải xâm sẽ tăng lên ít nhất 20%, cô nói: “Vậy sao thầy biết được nội dung của thẻ sâm?”

Chủ trì trẻ tuổi anh tuấn vẫn cười nhẹ nhàng, anh nói: “Khi sư phụ bắt thẻ sâm, không phải sẽ đọc một lần sao, huống hồ trong phòng còn có camera…… trên tai sư phụ có đeo tai nghe không dây.”

Vương Vi Mẫn ngây ra như phỗng, cảm thấy hình như là ảo tưởng tràn ngập hương vị huyền huyễn nào đó của mình đã nát tan tành rồi.

Chủ trì tự giới thiệu, nói pháp hiệu của mình Tuệ Minh, sau khi anh đơn giản giới thiệu bản thân xong, ánh mắt lại chuyển qua Bạch La La ở phía sau Lâm Trú Miên, trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, anh nói: “Vị thí chủ này……”

Lâm Trú Miên cắt ngang lời anh, nói: “Vào trong rồi nói.”

Tuệ Minh nói được, đoàn người liền đi sâu vào bên trong chùa. Xem ra, quan hệ giữa Tuệ Minh và Lâm Trú Miên rất quen thuộc, mở miệng câu đầu tiên chính là hỏi sức khỏe của Lâm Trú Miên như thế nào.

Lâm Trú Miên nhàn nhạt nói: “Cũng không tệ lắm, không chết được.”

Tuệ Minh nói: “Nếu cơ duyên đã tới, anh phải cố gắng nắm chắc đi.”

Lâm Trú Miên nói: “Ừm, còn cậu thế nào.”

Tuệ Minh cười giảo hoạt, anh nói: “Anh xem trong chùa hương khói tràn đầy thì liền biết tôi có được hay không rồi.”

Hai người lại nói chút chuyện khi còn bé, Bạch La La mới mơ hồ hiểu ra, khoảng cách tuổi tác giữa bọn họ không quá lớn, Lâm Trú Miên từng theo học Phật pháp với Tuệ Minh khi còn nhỏ. Nhưng nội dung nói chuyện phiếm sau đó của hai người, Bạch La La liền có chút nghe không hiểu, ngay cả hệ thống và Ngô Trở Tứ cũng là lộ vẻ lờ mờ, hình như không hiểu Lâm Trú Miên và Tuệ Minh rốt cuộc đang nói chút cái gì.

Mấy người nói chuyện ở hậu viện chùa đại khái tầm nửa giờ, Lâm Trú Miên liền nói phải đi rồi, Tuệ Minh cũng không giữ lại, chỉ là nói có rảnh có thể đến ngồi lâu hơn một chút.

Lâm Trú Miên nói: “Đúng rồi, bạn tôi sắp sinh con, đứa trẻ bởi vì ngoài ý muốn mà bị nhiễm chút âm khí, không biết bên cậu có miếng ngọc nào từng khai quang không?”

Tuệ Minh bất đắc dĩ nói: “Tôi biết ngay là không việc gì không đăng tam bảo điện mà——”

Lâm Trú Miên nói: “Cậu cứ nói có hay không thôi.”

Tuệ Minh thở dài, mò mẫm rồi lấy một con thỏ trắng bằng ngọc từ trong túi của mình ra, đưa cho Lâm Trú Miên.

Lâm Trú Miên nhận thỏ trắng bằng ngọc sờ sờ, nói: “Thỏ bằng ngọc này không thích hợp cho thai phụ, có tượng Phật không?”

Tuệ Minh vì thế lại lấy ra một miếng ngọc Phật. Hai miếng ngọc này đều sáng óng ánh long lanh, chất lượng rất tốt, hơn nữa trải qua Tuệ Minh khai quang, hiển nhiên là giá cả không rẻ.

Lâm Trú Miên thuận tay đưa ngọc Phật cho Vương Vi Mẫn, Vương Vi Mẫn được thương mà sợ, nói cảm ơn liên tục, vốn dĩ muốn hỏi bao nhiêu tiền, nhưng lại cảm thấy thứ như tiền này hình như có hơi sỉ nhục người khác, cuối cùng chỉ nói: “Lâm tiên sinh, sau này có chuyện gì nhà họ Vương tôi có thể giúp đỡ, ngài cứ việc mở miệng.”

Lâm Trú Miên nhàn nhạt ừm một tiếng.

Tuệ Minh nói: “Nếu anh tặng người ta ngọc Phật kia rồi, vậy thì trả thỏ trắng lại cho tôi đi.”

Kết quả Lâm Trú Miên lại rất không biết xấu hổ nói: “Đồ đã tặng người ta rồi có lý nào lại đòi về.” Y nói rồi móc từ trong túi ra một tấm thẻ, sau đó thuận tay c*m v** trong ngực của Tuệ Minh, nói, “Một chút tiền nhang đèn, cầm đi mua chút nhang đèn cúng Phật đi.”

Tuệ Minh: “……”

Sau đó Lâm Trú Miên ném thỏ trắng cho Bạch La La, nói: “Cầm đi, lúc cần thiết có thể bảo vệ cậu một mạng.”

Bạch La La được thương mà sợ, sau đó nói: “Thật sự có thể bảo vệ mạng cho tôi sao?”

Lâm Trú Miên nói: “Giả đó, chỉ an ủi tâm lý thôi.”

Bạch La La: “……”

Tuệ Minh vốn đang muốn nói cái gì, nhưng thấy Lâm Trú Miên đã đưa thỏ trắng cho Bạch La La thì chỉ có thể im lặng, anh bất đắc dĩ nói: “Anh vẫn cứ chiếm lợi như vậy.”

Lâm Trú Miên nói: “Cậu vẫn dễ dàng bị chiếm lợi như vậy.”

Tuệ Minh: “……”

Lâm Trú Miên nói: “Cũng khó trách sư phụ cậu không cho cậu tiếp khách, với cái tính tình này của cậu mà gặp phải khách nữ khó chơi, có phải vẫn sẽ khóc lóc ỉ ôi như hồi nhỏ không hở?”

Tuệ Minh tức đến cả mặt đều đỏ, anh nói: “Lâm Trú Miên, anh có thể đừng giản lược tiếp đãi khách hành hương thành tiếp khách hay không hả?!”

Lâm Trú Miên nói: “Ồ, tiếp khách hành hương.”

Tuệ Minh nổi giận, quay đầu nói với Bạch La La: “Cậu đừng tin anh ta, anh ta không phải là người tốt gì đâu!”

Lâm Trú Miên: “……”

Nơi này đại khái chỉ có Tuệ Minh mới dám nói Lâm Trú Miên như vậy, Bạch La La mới vừa cầm thỏ ngọc của người ta, cho nên liền nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, tôi cũng cảm thấy vậy.”

Lâm Trú Miên âm trầm: “Nói chuyện chú ý một chút.”

Bạch La La: “(⊙v⊙).”

Lâm Trú Miên thành công làm tiền lừa Tuệ Minh được hai miếng ngọc, sau đó nói đến thời gian mình lên máy bay rồi, phải đến sân bay thôi.

Tuệ Minh đầy mặt bất đắc dĩ, nói Lâm Trú Miên, anh đúng là được lắm.

Lâm Trú Miên nói: “Được rồi, nhớ giải xăm cho tốt, có việc cứ điện thoại tôi.”

Tuệ Minh chắp tay trước ngực, nói một tiếng a di đà phật, chúc Lâm Trú Miên sớm thoát ly khổ hải. Chỉ là tựa như ngoại trừ anh và Lâm Trú Miên, thì không ai nghe hiểu câu khổ hải này là có ý gì.

Khi đến sân bay thì đã bắt đầu lên máy bay, ba người vội vội vàng vàng lên máy bay. Vẻ mặt của Ngô Trở Tứ có chút u buồn vì không nhận được bất kỳ món quà nào, như là cô gái bị người yêu từ chối, khuôn mặt tràn đầy mất mát.

Bạch La La rất muốn vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói với cậu ta thật ra mình không có sức cạnh tranh gì đâu, bởi vì Lâm Trú Miên hiển nhiên vẫn luôn ghi nhớ rõ ràng lịch sử đen tối kẻ lừa đảo của cậu.

Ngô Trở Tứ hiển nhiên cũng không có hiểu điểm này, cậu ta nghĩ đến Lâm Trú Miên tặng Bạch La La vòng tay, lại tặng thỏ ngọc cho Bạch La La thì liền cảm thấy Bạch La La mới là con trai ruột, mà cậu ta chính là nhặt được từ đống rác. Bạch La La cũng không biết an ủi cậu ta như thế nào, vì thế ba người im lặng xuống máy bay, mãi cho đến khi về đến nhà cũng chưa nói cái gì.

Về đến nhà, Ngô Thôi Tam và Ngô Một Ngũ đều đã trở về, trong sân còn có thêm một đống Hán Bạch Ngọc, đặt ở trên đất trống.

Lâm Trú Miên nói: “Đều mua đủ rồi?”

Ngô Thôi Tam đầy mặt mỏi mệt, cậu ta nói: “Mua đủ rồi ạ.”Danh sách mua sắm của Lâm Trú Miên quả thực khiến cậu ta mệt muốn chết, cậu ta và Ngô Một Ngũ hai người trời nam biển bắc chạy khắp nơi, vất vả lắm mới mua đủ.

Lâm Trú Miên nói: “Không tồi.”

Chỉ là hai chữ mà khiến cho ánh mắt Ngô Thôi Tam sáng lên, lộ ra vẻ hạnh phúc.

Ngô Trở Tứ ở bên cạnh sắc mặt trầm mặc, lại hiếm thấy không làm ngược lại Ngô Thôi Tam.

Lâm Trú Miên nói: “Nghỉ ngơi trước đi đi, ngày mai còn có rất nhiều việc cần hoàn thành.” Y nói xong thì liền xoay người rời đi, để lại bốn người trong phòng.

Ngô Trở Tứ tâm tình hạ xuống, nói câu đi ngủ đây, sau đó liền cộp cộp cộp lên lầu.

Bạch La La cũng có chút mệt, Ngô Thôi Tam quét mắt liếc nhìn cậu một cái, ngạc nhiên nói: “Thỏ ngọc trên cổ của anh là ai tặng đấy?”

Bạch La La nói: “…… Tiên sinh.”

Ngô Thôi Tam và Ngô Một Ngũ cùng nhau mở to hai mắt nhìn.

Bạch La La bị bọn họ trừng có chút không vững dạ, còn có hơi ngượng ngùng, nói: “Tôi lên lầu nghỉ ngơi trước.”

Ánh mắt Ngô Thôi Tam ai oán nhìn Bạch La La, vẻ mặt y chang Ngô Trở Tứ, khiến cho Bạch La La sinh ra một loại ảo giác, phảng phất bản thân và ba người họ là phi tần tranh sủng trong cung, mà Bạch La La chính là kỹ nữ tâm cơ mượn sắc đẹp thượng vị kia.

Bạch La La vuốt miếng ngọc, trong lòng bi thương nghĩ, chẳng lẽ Lâm Trú Miên chính là vì muốn cậu phải nhận ánh mắt khác thường kiểu này, cho nên mới cố ý cho cậu cái này……

Hệ thống biết Bạch La La nghĩ cái gì , nó bất đắc dĩ tính toán cho cậu, nói: “Cậu biết miếng ngọc này bao nhiêu tiền không?”

Bạch La La nói: “(⊙v⊙) hai vạn?”

Hệ thống nói: “Thêm hai số 0.”

Tay cầm ngọc của Bạch La La lập tức run lên, cậu run giọng nói: “Nếu tôi không cẩn thận làm vỡ miếng ngọc này……”

Hệ thống nói: “Lâm Trú Miên hẳn là sẽ làm cho cậu vỡ luôn chăng?”

Bạch La La: “Móa!!!” Cậu muốn gỡ miếng ngọc xuống, nhưng lại nhớ tới lời dặn của Lâm Trú Miên ở trên máy bay, giống như lúc trước đưa chiếc vòng, đều là giọng điệu chém đinh chặt sắt nói cậu không được gỡ xuống.

Bạch La La nói: “Vậy làm sao đây, tôi sợ quá.”

Hệ thống nói: “Đừng hoảng hốt, ăn miếng hạt dưa để bình tĩnh một chút đi.”

Bạch La La: “…… Rắc rắc rắc.”

Vừa cắn hạt dưa, Bạch La La vừa vào WC, chuẩn bị tắm rửa. Kết quả cậu vừa mở vòi sen, dưới chân liền trượt một cái, cả người trực tiếp ngã mạnh xuống trên đất. Trong nháy mắt té xuống, phản ứng đầu tiên của Bạch La La chính là dùng tay nắm chặt miếng ngọc phòng ngừa miếng ngọc bị vỡ vụn.

“Đệch!” Một tiếng bịch vang lớn, cái mông của Bạch La La chấm đất, đau nhức đánh úp lại.

Sàn nhà gạch men sứ, Bạch La La ngã thẳng xuống bên trên trên trước mắt hiện đầy sao xẹt, cậu nằm trên mặt đất một hồi lâu còn chưa đỡ lại, cuối cùng run giọng nói: “Có phải tôi bị ngã đến tàn phế luôn rồi không?”

Hệ thống nói: “Không, chỉ là mông tím thôi.”

Bạch La La nằm trên mặt đất hoảng hốt nhớ tới, hôm nay Lâm Trú Miên còn từng nói với cậu không được đến gần nước, hóa ra tắm một cái…… Cũng coi như là gần nước.

Mất hơn 20 phút để bò dậy khỏi mặt đất, Bạch La La muốn bảo hệ thống giúp cậu che chắn cảm giác đau. Nào biết hệ thống nói: “Cái này thì đừng che chắn thì hơn, nếu cậu không cảm giác được đau rồi làm vết thương nặng hơn thì phải làm sao đây.”

Bạch La La ngẫm lại hình như là cũng có lý, vì thế càng thêm lộ ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.

Hệ thống an ủi cậu nói: “Cậu cứ nghĩ như vầy đi, tốt xấu gì thì miếng ngọc cũng chưa vỡ mà.”

Bạch bạch La La: “…… Đúng rồi.” Ánh mắt cậu trống rỗng nhìn trần nhà, bi thương nghĩ, “Hai trăm vạn, tôi phải làm tận mấy cái nhiệm vụ lận.” Đây đại khái chính là người nghèo chí ngắn (Chỉ sự gập khó không khỏi thối chí) đấy.

Ngày hôm sau, Bạch La La khập khiễng đi xuống lầu.

Ngô Thôi Tam thấy dáng vẻ này của Bạch La La thì cả kinh nói: “Anh làm sao vậy?”

Bạch La La nói: “Đêm qua tắm bị ngã……”

Ngô Trở Tứ nói: “Ngày hôm qua không phải tiên sinh bảo cậu đừng đến gần nước sao, cậu còn dám tắm?”

Bạch La La nghĩ thầm không phải do tôi không tin tà sao, nhưng mà cái giá lớn của không tin tà chính là ngay đến ghế cũng không ngồi được. Bởi vì Bạch La La bị thương, chuyện làm bữa sáng lại rơi vào tay Ngô Trở Tứ, trên mặt anh ta biểu lộ một chút cô đơn, cảm thán nói: “Chỉ có lúc này các người mới có thể nhớ tới tôi……”

Ngô Thôi Tam: “…… Ngày thường anh sẵn lòng ăn đồ mình nấu à?”

Ngô Trở Tứ không hé răng, yên lặng vào nhà bếp.

Ba người gần như mới vừa ăn cơm xong, Lâm Trú Miên liền nhín chút thời gian tới, Ngô Trở Tứ nói: “Lâm tiên sinh……”

Lâm Trú Miên nói: “Ăn rồi.”

Ngô Trở Tứ: “……”

Bạch La La lại có thể cảm nhận được một tia tàn nhẫn trong lời từ chối của Lâm Trú Miên, đương nhiên, cũng chỉ có một tia, bởi vì mùi vị món mỳ của Ngô Trở Tứ thật sự là có chút một lời khó nói hết.

Lâm Trú Miên nói: “Ăn xong rồi sao, ăn xong rồi thì lại đây làm việc.”

Bốn người đều ngoan ngoãn gật đầu, đặt bát rồi đi theo Lâm Trú Miên ra sân.

Lâm Trú Miên hẳn là đã dậy sớm, còn gọi người đặt rất nhiều dụng cụ trong sân. Ngô Thôi Tam nhìn lướt qua đồ vật, nói: “Tiên sinh, ngài lại phải giúp người ta đặt bố cục sao?”

Lâm Trú Miên gật gật đầu, hắn nói: “Ừm, đồng ý rồi.”

Ngô Thôi Tam xoa tay hầm hè, nói: “Được rồi, ngài xem em đi làm cái gì trước.”

Lâm Trú Miên đưa cho Ngô Thôi Tam một quyển tập tranh, phía trên tập tranh đều là một số hình vẽ tương đối phức tạp, Bạch La La nhìn, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hình như là một ít hình sông núi nước chảy, còn có một ít hình tinh tượng không biết rõ.

Mấy người nhìn chằm chằm tập tranh một lát, ngược lại Một Ngũ vẫn luôn tương đối ít nói nhìn ra cách thức, nói: “Tiên sinh, đây là muốn làm bố cục Thận Lâu sao?”

Lâm Trú Miên lộ ra vẻ vừa lòng, nói: “Không tồi.”

Trên mặt Ngô Thôi Tam đều là kinh ngạc cảm thán, cậu ta nói: “Tiên sinh, anh lợi hại quá.”

Thận là loài yêu quái có thể phun ra hơi thở tạo ảo giác trong truyền thuyết, mà Thận Lâu chính là chỉ cảnh hư ảo. Hiện đại khác với cổ đại, cổ đại hoang vắng, núi non sông ngòi đều có thể dùng, gia đình phú quý vì phong thuỷ mà chiếm mấy chục mẫu đất tu sửa hào trạch cao cấp cũng là chuyện thường. Nhưng hiện giờ mọi người đều tập trung ở thành thị, mà vì thành thị quy hoạch phát triển, một số cảnh quan tự nhiên đều sẽ bị đắp nặn một lần nữa, bị bê tông cốt thép bao trùm.

Muốn chen chúc bên trong thành thị, có được một mảnh phong thuỷ bảo địa thuộc về chính mình là một chuyện không hề dễ.

Mà bố cục Thận Lâu, chính là một loại bố cục phong thuỷ mà thầy phong thuỷ hiện đại chậm rãi phát triển biến hóa, tự tìm tòi ra.

Bố cục phong thuỷ này, lợi dụng các vật phong thuỷ, bố trí ra cảnh núi non sông ngòi, nhật nguyệt sao trời, lấy vật chết huyễn hóa ra cảnh sống. Loại thủ pháp này rất khó, cho dù là Ngô Thôi Tam sinh ra ở gia tộc phong thuỷ lớn, cũng từng chỉ thấy được một lần. Ngô Thôi Tam biết Lâm Trú Miên có thiên phú kinh người, lại không ngờ Lâm Trú Miên mới ba mươi đã học được phương pháp này.

Nhưng mà không đợi Ngô Thôi Tam kinh ngạc xong, Lâm Trú Miên lại nói ra lời kinh người, y nhàn nhạt nói: “Khi còn niên thiếu tôi từng bố trí cục này một lần, chỉ là lần đó hiệu quả không tốt lắm, lần này muốn thử lại.”

Ngô Thôi Tam nói: “Tiên sinh, chúng em có thể giúp ngài làm cái gì?”

Lâm Trú Miên nói: “Các cậu chia hình vẽ trên tập tranh ra đi, sau đó khắc ở trên ngọc, nhớ rõ không được sai một chi tiết nào.”

Ba người gật đầu như giã tỏi, Bạch La La lại có hơi xấu hổ, cậu đối với điêu khắc dốt đặc cán mai, vốn tưởng rằng Lâm Trú Miên sẽ kêu cậu ở bên cạnh học, lại không ngờ Lâm Trú Miên cũng ném cho cậu một khối ngọc.

“Khắc cho tôi một con thỏ.” Lâm Trú Miên nói, “Dựa theo miếng ngọc trên cổ cậu mà khắc.”

Bạch La La tay run tiếp được, cậu nuốt nuốt nước miếng, nói: “Trước kia tôi không biết khắc lắm, nếu khắc không giống, tiên sinh cũng đừng trách tôi.”

Lâm Trú Miên nghe vậy cười như không cười, nói: “Cậu còn biết tìm đường lui cho mình trước à, khắc đi rồi nói.”

Bạch La La chỉ có thể nói vâng.

Sau khi Lâm Trú Miên bố trí nhiệm vụ xong thì rời đi, để lại bốn người bọn họ.

Bạch La La nhìn ngọc trên tay, nói: “Hóa ra các cậu còn biết cả điêu khắc sao….’’

“Không biết điêu khắc thì làm sao làm thầy phong thủy.” Ngô Thôi Tam đã cầm lấy công cụ, bắt đầu chuẩn bị ra tay, trong giọng nói của cậu ta ngược lại cũng không có trào phúng, chỉ là rất bình thản tự thuật sự thật, cậu ta nói: “Đồ bằng ngọc của thầy phong thủy, sao có thể bị làm giả bởi bàn tay người khác được chứ.”

Bạch La La cảm thấy Ngô Thôi Tam nói rất có lý, nhưng cái này cũng không có ích gì, bởi vì cậu hoàn toàn chưa từng học. Vì thế Bạch La La đáng thương kêu một tiếng: “Hệ thống ơi?”

Hệ thống nói: “…… Ờ, để tôi.”

Bạch La La không khỏi sinh ra một loại cảm giác được hệ thống yêu thương.

Hệ thống điều khiển cơ thể của Bạch La La, cầm công cụ liền bắt đầu mài giũa khối ngọc thô.

Ngô Thôi Tam vốn dĩ cho rằng Bạch La La có thể nói ra như vậy, hẳn là không có căn bản gì, nào biết động tác của Bạch La La ra dáng ra hình, vừa thấy chính là tay già đời không có khả năng lần đầu tiên tiếp xúc với chạm khắc.

Hệ thống không hổ là AI ưu tú toàn trí toàn năng, trong một vạn chọn một, vì công tác không ngừng phong phú chính mình, làm việc thật sự hết sức giỏi giang, đến giữa trưa đã chạm khắc ra được hình dáng cơ bản.

Duy nhất không được hoàn mỹ chính là mông của Bạch La La còn rát đau, đứng đến mềm chân cũng không dám ngồi xuống.

Khi giữa trưa mọi người đều vội vàng làm việc, cho nên dứt khoát gọi cơm hộp. Lúc Bạch La La nghe được bọn họ chuẩn bị kêu cơm hộp thì kinh ngạc nói: “Hóa ra nơi này cũng cũng gọi cơm được à?”

Ngô Thôi Tam nói: “Chúng ta đang sống ở xã hội hiện đại —— anh ăn pizza không.”

Bạch La La nói: “Vậy sao ngày thường lại không gọi.”

Ngô Trở Tứ nói: “Tiên sinh không thích người ngoài thường xuyên đến đây, hơn nữa cơm hộp xung quanh đây chúng tôi đều ăn đến ngán cả rồi.”

Bạch La La nói: “À, ra vậy. Vậy lúc tới giờ cơm tiên sinh cũng tự ăn như vậy sao?”

Ngô Trở Tứ nghĩ nghĩ, nói câu: “Tôi từng thấy tiên sinh bốn ngày không ăn cơm cũng vẫn tốt như thường.”

Bạch La La nghĩ thầm tiên sinh thật là lợi hại.

Cơm trưa cuối cùng quyết định ăn pizza và gà rán, Bạch La La và Ngô Thôi Tam cùng gọi một cái pizza sầu riêng.

12 giờ rưỡi, đồ ăn được giao lại, mọi người dừng việc trong tay, bắt đầu ăn cơm trưa. Ngô Trở Tứ ăn thì nói lát nữa cứ ngủ một giấc rồi hãy tiếp tục. Bạch La La tích cực đồng ý, cậu thật sự muốn nằm trong chốc lát, mông đau đến vành mắt cậu cũng đỏ hơn phân nửa.

Mấy người đang ăn cơm, Lâm Trú Miên kéo một thùng đá cuội từ bên ngoài trở về, y nói: “Sao rồi?”

Mấy người sôi nổi báo cáo tiến độ của từng người. Sau khi Lâm Trú Miên nghe xong thì đưa tay sờ sờ thỏ ngọc mà Bạch La La chạm khắc trước, sau khi sờ xong thì hình như có chút kinh ngạc sao tên lừa đảo như Chu Trí Tri có thể làm được cái này, y nói: “Trước kia từng làm à?”

Bạch La La hàm hồ nói trước kia từng học một chút.

Lâm Trú Miên nói: “Xem ra các cậu làm lừa đảo cũng không dễ dàng gì nhỉ.”

Bạch La La nằm trong hầm vẫn là bị súng máy bắn đến, cậu quyết định không cãi lại gì hết, để quá khứ cuốn theo chiều gió đi.

Sau đó Lâm Trú Miên lại kiểm tra đồ của ba người khác chế tác, nhưng cũng không nói cái gì.

Bạch La La nhận được ấn tượng tốt yếu ớt đứng ở bên cạnh, nói: “Tiên sinh, buổi chiều tôi khắc thỏ xong rồi, có thể cũng giúp bọn họ khắc một chút không?”

Lâm Trú Miên lại nói: “Không cần, thể chất của cậu không hợp khắc ngọc.”

Thể chất? Bạch La La có hơi ngơ ra, nghĩ thầm khắc ngọc có liên quan gì đến thể chất chứ. Nhưng Lâm Trú Miên vẫn chưa giải thích chi tiết thì đã đặt một sọt đá cuội lớn bên cạnh rồi lại rời đi.

“Sinh thần bát tự cậu nói với Lâm Trú Miên, có điểm gì là lạ nhỉ.” Trở về phòng nằm ở trên giường, hệ thống trái lo phải nghĩ, cảm giác hình như bản thân bắt được manh mối gì đó, nó nói: “Nhưng tôi lại không nghĩ ra được rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.”

Bạch La La càng không thể biết, một người một hệ thống cùng thảo luận một lát cũng không đưa ra được kết luận, vì thế chỉ có thể từ bỏ.

Buổi chiều, Bạch La La gần như là khắc ra được hình dáng con thỏ trước bữa cơm chiều, hiện tại sắc trời đã tối, các chi tiết chỉ có thể chờ ngày mai mài giũa.

Cậu thấy ba người khác còn đang vùi đầu chiến đấu hăng hái thì liền nói bản thân đi nấu cơm tối, ba người họ Ngô đều gật đầu đồng ý, Ngô Thôi Tam càng là vẻ mặt biết ơn.

Bạch La La đi rồi, Ngô Trở Tứ đi đến trước khối ngọc đã chạm khắc ra hình dáng con thỏ cơ bản, cẩn thận quan sát một phen, nói: “Tên Chu Trí Tri này là đang giấu tài đúng không, không thông thạo sao có thể nhanh như vậy.”

Trên mặt Ngô Thôi Tam còn dính bụi ngọc, cậu ta cũng nhìn nhìn, nói: “Hình như là……” Nói, cậu ta vươn tay sờ sờ ngọc chạm khắc. Nào biết ngón tay mới vừa chạm được ngọc chạm khắc, cậu ta liền cảm thấy một cơn lạnh lẽo, như là sờ đến một tảng băng vậy.

Ngô Thôi Tam lập tức thu hồi tay, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Ngô Trở Tứ nhìn vẻ mặt của cậu ta, ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”

“Anh sờ thử đi.” Ngô Thôi Tam nói.

Ngô Trở Tứ đưa tay sờ thử, cũng bị đông lạnh đến run run, cậu ta không thể tưởng tượng nói: “Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là chất liệu ngọc này đặc biệt sao?”

“Không thể nào.” Ngô Thôi Tam cẩn thận nghĩ nghĩ, chợt nói, “Anh còn nhớ lúc trưa, Chu Trí Tri muốn giúp chúng ta, tiên sinh nói gì không.”

“Thể chất đặc biệt……” Ngô Trở Tứ bừng tỉnh, “Chẳng lẽ Chu Trí Tri là thể chất cực âm? Cũng không đúng……”

Thể chất cực âm đều là phụ nữ, hơn nữa nếu không trải qua điều trị đặc thù, hoàn toàn không thể sống qua mười sáu. Một người đàn ông dồi dào tinh lực như Chu Trí Tri, sao có thể là thể chất cực âm.

Ngô Thôi Tam lắc đầu, cũng có hơi ngơ ngác, cậu ta nói: “Tôi cũng không rõ.” Nhưng nhiệt độ trên khối ngọc này cũng không gạt người. Hơn nữa thế giới to lớn việc lạ gì cũng có, nếu trên thế giới thật sự có người như Chu Trí Tri thì kỳ thật cũng không kỳ quái. Nhưng mà thể chất của Chu Trí Tri, hình như ngược lại cũng có thể giải thích rõ, vì sao Lâm Trú Miên lại có thái độ đặc biệt với cậu như thế.

“Ra là như vậy……” Ngô Trở Tứ nói, “Mẹ nó, sớm biết là như thế, tôi cần gì phải xem cậu ta là đối thủ cạnh tranh?”

Ngô Thôi Tam như suy tư gì nói: “Đúng vậy.”

Ở trong giới phong thuỷ, có hai loại thể chất đặc thù nhất, một là cực âm, phần lớn những người này là phụ nữ, ngày giờ sinh đều vô cùng được chú ý, vạn người chưa chắc có được một. Hai là cực dương, điều kiện sinh ra cũng khắc nghiệt như cực âm. Mà những người có hai loại thể chất này, đều sẽ không có tiền đồ gì ở bên trong giới phong thủy, bởi vì từ trường của họ sẽ làm nhiễu loạn thay đổi bố cục phong thuỷ, chẳng những phong thủy chịu ảnh hưởng, thậm chí la bàn ở trong tay bọn họ cũng đều có thể không chính xác.

Mà đồ bằng ngọc hoặc là bùa chú bọn họ từng chạm vào cũng đều sẽ nhiễm những hơi thở này, sự cân bằng ngũ hành bên trong vật thể sẽ bị phá vỡ.

Dựa theo tình huống bình thường, người có được hai loại thể chất này đều là không có khả năng trở thành thầy phong thuỷ —— đương nhiên, đây chỉ là tình huống bình thường, Lâm Trú Miên, chính là một ngoại lệ.

Lâm Trú Miên là thầy phong thủy thần bí nhất của nhà họ Lâm, từ nhỏ thiên phú cực cao, chỉ tiếc hai mắt mù. Nhưng y tàn tật cũng không có ảnh hưởng đến việc y đi ở trên con đường này, ngược lại còn mạnh hơn rất nhiều người.

Ngô Thôi Tam nghe qua một chút bí ẩn về Lâm Trú Miên, cũng mơ hồ đoán được, Lâm Trú Miên mù chỉ sợ là có liên quan đến thể chất đặc biệt của y.

“Ài, cảm thấy nhẹ nhõm một hơi thiệt.” Ngô Trở Tứ nói, “Ôi giời ơi, giời ơi, uy h**p lớn nhất đã không còn rồi.”

Ngô Thôi Tam cả giận nói: “Uy h**p lớn nhất của anh không phải nên là tôi sao.”

Ngô Trở Tứ khinh thường nói: “Cậu? Chỉ bằng cậu? Từ trước đến nay tôi chưa từng xem cậu là uy h**p nhá.”

Ngô Thôi Tam kéo tay áo lên, nói: “Sao, anh muốn đánh nhau à?!”

Ngô Trở Tứ nói: “Đánh cậu thì sao, cậu đánh thắng được tôi à.”

Hai người cãi nhau, Ngô Một Ngũ liền ở bên cạnh cười ngây ngô, cuối cùng vẫn là Ngô Trở Tứ phát hiện, cả giận nói: “Không đánh, đánh lại phải bị tiên sinh phạt, con rùa Ngô Một Ngũ ngồi ở bên cạnh lại được ngư ông thủ lợi.”

Ngô Một Ngũ thật thà cười vài tiếng.

Ba người nói chuyện xong, Bạch La La cũng nấu cơm tối xong, bởi vì trong nhà không có đồ ăn, cậu liền chiên cơm với trứng gà, sau đó gọi bọn họ vào ăn cơm. Cũng không biết có phải ảo giác của Bạch La La hay không, cậu luôn cảm thấy thái độ của ba người đối với cậu đã trở nên hòa nhã hơn.

Ngô Trở Tứ cười tủm tỉm nhìn Bạch La La, nói: “Trí Tri ơi, ngày mai cậu có muốn ăn cá không? Tôi đi mua cá rồi cậu làm có được không.”

Bạch La La bị một tiếng Trí Tri này Ngô Trở Tứ làm cho lạnh cả người, cậu nói: “Anh sao thế, uống lộn thuốc à?”

Ngô Trở Tứ nói: “Không phải, chỉ là tôi phát hiện trước kia tôi có chút hiểu lầm với cậu thôi ấy.”

Ngô Thôi Tam nói: “Đúng đúng đúng, hiện tại chúng tôi phát hiện kỳ thật có chút hiểu lầm với anh ý.”

Ngô Trở Tứ và Ngô Thôi Tam nhìn nhau cười.

Bạch La La hoảng sợ nói với hệ thống: “Đệch mợ, hai người này chạm ngọc chạm đến ngu luôn rồi sao?”

Hệ thống nói: “Hình như……”

Bạch La La nói: “Tôi có nên cách xa bọn họ một chút không?”

Hệ thống nói: “Xa một chút cũng không có chỗ xấu.”

Bạch La La nhanh chóng ăn xong cơm, nói mình mệt rồi nên đi ngủ trước.

Ngô Thôi Tam nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Bạch La La, chợt tự hỏi nói: “Tứ à, anh nói, trong tình huống bình thường anh sẽ tặng trang sức quý giá của của mình cho người như thế nào?”

Ngô Trở Tứ nói: “Tôi sẽ tặng cho bạn gái tôi……”

Ngô Thôi Tam lặp lại một lần: “Bạn gái?”

Hai người đều lộ ra vẻ không thể tin được, Ngô Trở Tứ càng như là thấy quỷ, nói: “Không, không thể nào?”

Ngô Thôi Tam nói: “Nhưng…… Anh cũng chưa từng thấy tiên sinh quen bạn gái mà.”

Ngô Trở Tứ nói: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.”

Ngô Thôi Tam thấy cậu ta chắc chắn như thế, nghi hoặc nói: “Vì sao không thể chứ?”

Ngô Trở Tứ cúi đầu ngượng ngùng nói: “Tôi đã theo tiên sinh ba năm rồi, nếu tiên sinh thích đàn ông, sao không vừa ý tôi chứ?”

Ngô Thôi Tam suy sụp nói: “…… Bởi vì tiên sinh mù mắt chứ tâm không có mù.”

Ngô Một Ngũ chịu không nổi, buồn bực nói: “Hai người có thể đừng nói nữa được không, cơm tôi vừa ăn xong cũng muốn nôn cả ra rồi.”

Ngô Thôi Tam và Ngô Trở Tứ đồng thời liếc mắt trừng nhìn Ngô Một Ngũ một cái, trăm miệng một lời nói: “Ăn cơm chiên trứng của cậu đi!”

Bình Luận (0)
Comment