Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 74

Đại khái là đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, ba người nhà họ Ngô vốn dĩ không quá thuận mắt Bạch La La cũng nháy mắt trở nên đáng yêu hơn rất nhiều. Ngày hôm sau khi Bạch La La đang cẩn thận mài giũa ngọc thỏ, Ngô Thôi Tam tiến đến bên cạnh Bạch La La rất là chân chó hỏi có nóng không, khát không nè, có mệt hay không, có cần cậu ta giúp gì hay không.

Bạch La La bị thái độ đột nhiên ân cần của cậu ta làm cho vô cùng sởn tóc gáy, phản ứng đầu tiên chính là: “Ngô Thôi Tam, cậu làm chuyện gì có lỗi với tôi sao.”

Ngô Thôi Tam bị Bạch La La hỏi thì không thể hiểu được nói: “Không có, tôi đã làm gì mà anh lại hỏi tôi như vậy.”

Bạch La La hồ nghi nói: “Vậy thái độ này của cậu là có ý gì?”

Ngô Thôi Tam: “Tôi chỉ là phát hiện thái độ trước kia của tôi đối với anh không được tốt lắm, đây không phải cảm thấy bản thân sai sao.”

Bạch La La vẫn là không tin cậu ta lắm, nói: “…… Cậu thật sự không có làm chuyện gì có lỗi với tôi?”

Ngô Thôi Tam lộ vẻ bất đắc dĩ, nói: “Không có.”

Xác định bản thân không có bị lừa, Bạch La La vỗ vỗ lên cánh tay nổi da gà rồi xua xua về phía Ngô Thôi Tam nói: “Không có việc gì thì cách xa tôi một chút, buồn nôn đến mức óc ác tôi nổi cả rồi.”

Ngô Thôi Tam đầy mặt u oán rời đi.

Ngô Trở Tứ ở bên cạnh nhìn cà khịa hừ một tiếng.

Thỏ ngọc đã có hình dáng khái quát, hình dạng ngọc đơn giản, chạm khắc cũng không khó khăn. Khó khăn duy nhất là chú thỏ sống động thần vận ở bên trên ngọc, nhưng muốn đạt tới loại bản lĩnh này thì chỉ có thợ điêu khắc có cấp bậc đại sư mới có thể làm được ——hình thái đơn giản nhưng lại có thần vận linh động nhất.

Hệ thống điều khiển cơ thể của Bạch La La, cũng không có khắc ra hiệu quả như vậy, bởi vì nếu làm ra thì Bạch La La nhất định sẽ bị Lâm Trú Miên hoài nghi học kỹ thuật như vậy khi nào. Nhiều một chuyện chi bằng thiếu một chuyện, huống hồ còn có thể lén lười một chút.

Qua mấy ngày khi Lâm Trú Miên lại đến, thỏ ngọc của Bạch La La đã hoàn thành.

Đó là một con thỏ tai dài nho nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, dáng vẻ ngây thơ, dưới chân còn dẫm lên một củ cải trắng nho nhỏ. Đương nhiên, so với thỏ ngọc mà Tuệ Minh chạm khắc, Bạch La La chạm khắc ra càng cứng nhắc hơn, tuy rằng dáng vẻ thoạt nhìn cũng không kém bao nhiêu, nhưng giữa kỹ thuật tỉa rau và thần vận ở phía trên động vật đều có sự khác biệt rõ ràng..

Lâm Trú Miên dùng tay sờ sờ con thỏ, sau khi đơn giản kiểm tra một chút thì vừa lòng gật gật đầu.

Bạch La La nói: “Tiên sinh, ổn không?”

Lâm Trú Miên nói: “Cũng được.”

Bạch La La nói: “Vậy tôi có thể giúp bọn họ không?”

Mấy ngày nay ba người nhà họ Ngô bận túi bụi, số lượng ngọc mà Lâm Trú Miên muốn dùng quá lớn, cho dù ba người bọn họ cùng nhau làm việc thì cũng tốn thời gian đến hơn một tháng.

Lâm Trú Miên nói: “Không cần, cậu nghiêm túc nấu cơm là được.”

Bạch La La: “……” Cảm ơn trời cao đã ban cho cậu tài nấu ăn tốt như vậy để cho cậu có thể có một vị trí nhỏ ở bên trong xã hội hiểm ác này.

Bạch La La ủ rũ cụp đuôi về phòng

Ngô Thôi Tam thấy thế nhỏ giọng hỏi một câu: “Tiên sinh, vì sao không nói cho Chu Trí Tri biết anh ta có thể chất đặc biệt không thể khắc ngọc?”

Lâm Trú Miên nhàn nhạt nói: “Nói rồi thì có thể thế nào.”

Ngô Thôi Tam ngẫm lại cảm thấy cũng đúng, suy cho cùng thể chất này cũng không cách nào thay đổi, so với biết cái chân tướng tàn khốc thì thà không biết còn hơn.

Tiếng máy móc trong sân nổ vang, Bạch La La ở trong phòng cô đơn nằm ở trên giường…… xem TV cắn hạt dưa.

Bạch La La mới vừa rồi uể oải hiện tại đã lộ ra bộ mặt thật, cậu nói: “Thật tốt quá, tôi chỉ là khách sáo với Lâm Trú Miên một chút, cũng may anh ta không coi là thật.”

Hệ thống: “Rắc rắc rắc rắc, đúng vậy, đúng vậy.”

Bạch La La nói: “Hạt dưa mới tới rồi sao? Lần trước có phải mua nhiều quá rồi hay không, mùi vị cũng có chút dở ấy.”

Hệ thống thật sự không nhịn được nói: “Hạt dưa số liệu mà cậu cũng cắn ra được mùi vị ư?”

Bạch La La nói: “…… Ồ, vậy chắc tôi nếm sai rồi.”

Hệ thống: “Tôi thử xem…… Ài?? Đúng là dở thật, để lần sau tôi mua ít lại.”

Bạch La La: “……”

Hệ thống cắn hạt dưa đọc sách, Bạch La La cắn hạt dưa xem TV, sinh hoạt một người một hệ thống đặc biệt nhàn nhã. Ba người bên ngoài thì cô đơn chạm ngọc ở bên trong gió lạnh đìu hiu, Bạch La La hầm một nồi canh xương to cho bọn họ, nghĩ chẳng những có thể uống sưởi ấm bồi bổ thân thể, còn có thể làm nước dùng ăn mì hoặc là nước canh của mấy món khác.

Ở trong ấn tượng của Bạch La La, thầy phong thuỷ đều là tiên sinh vô cùng nho nhã, thuộc về cái kiểu tay chân không chăm chỉ, ngũ cốc cũng không phân biệt được này. Nhưng loại suy nghĩ này hiển nhiên là sai lầm, bởi vì thể lực ba người họ Ngô họ đều rất tốt, lao động cường độ cao suốt một tháng, cũng không lộ ra vẻ mệt mỏi. Lâm Trú Miên ngược lại là sắc mặt khó coi, thoạt nhìn có chút mỏi mệt, nghĩ đến chắc là đang chuẩn bị những bước cuối cùng cho bố cục phong thuỷ sắp bày ra.

Một tháng sau khi ngọc được chuyển về nhà, ba người họ Ngô đã hoàn thành nhiệm vụ do Lâm Trú Miên sắp xếp. Trong lúc Lâm Trú Miên kiểm tra thành quả của mỗi người, còn tiến hành nhận xét kỹ thuật của bọn họ. Bạch La La không hiểu những thuật ngữ chuyên nghiệp này lắm, nhưng nhìn dáng vẻ ba người bọn họ đều là liên tục gật đầu xúc động sâu sắc, nghĩ đến chắc trình độ chạm khắc của Lâm Trú Miên cũng không phải thấp rồi.

Tiếp theo Lâm Trú Miên ra lệnh vận chuyển ngọc đi, nhìn số lượng ngọc thạch cần dùng, bố cục phong thuỷ mà Lâm Trú Miên muốn bố trí nhất định là hết sức phức tạp.

Lại qua mấy ngày, Bạch La La rốt cuộc cũng có may mắn đến được hiện trường quan sát.

Bố cục phong thuỷ lần này tương đối đặc biệt, cho nên Lâm Trú Miên dẫn theo cả bốn người bọn họ tới hiện trường.

Ngồi máy bay mấy tiếng để tới nơi khác, Lâm Trú Miên dặn dò bọn họ một ít việc đặc biệt cần chú ý.

Thành phố Z là thành phố chỉ mới bắt đầu phát triển trong những năm gần đây, do trực thuộc không lâu nên kinh tế phát triển tương đối chậm. Nhưng theo chính sách quốc gia, nền kinh tế bắt đầu phát triển nhanh chóng, các trung tâm thương mại và các tòa nhà cao tầng đột ngột từ mặt đất mọc lên như măng mùa xuân, khiến cho người ta không kịp nhìn.

Cấu trúc của thế giới này giống thế giới Bạch La La nhưng cũng có khác nhau, ví dụ như rất nhiều địa danh cậu đều chưa từng nghe nói qua, còn có thái độ của phía chính phủ đối với học thuyết phong thuỷ khác biệt cũng rất lớn.

Khác với việc xem phong thủy cho nhà trước đây, lần này tiếp đãi bọn họ chính là một quan chức, Bạch La La quan sát phản ứng người chung quanh, suy đoán hẳn là chức vị của người này không thấp, nhưng thái độ của ông ta đối với Lâm Trú Miên lại chỉ có thể dùng bốn chữ lễ độ cung kính để hình dung.

“Lâm đại sư, Lâm đại sư.” Người nọ vừa đến liền cảm xúc kích động, nhưng ông ta tựa như biết Lâm Trú Miên không thích tiếp xúc thân thể với mọi người, cho nên chỉ là giọng điệu kịch liệt một ít, ông ta nói, “Đã lâu không gặp, không ngờ lần này có thể mời được cậu, thật sự là quá tốt.”

“Ừm, vị này chính là cục trưởng Hoàng.” Lâm Trú Miên nhàn nhạt giới thiệu ba người Bạch La La, nói, “Nhớ phải xem nhiều để học hỏi nhiều, lần này còn có thầy phong thuỷ khác, đừng làm mất mặt tôi.”

Bốn người phía sau gật đầu nói vâng.

Cục trưởng Dương tựa hồ có hơi sợ Lâm Trú Miên hiểu lầm, nhanh chóng nói: “Lâm đại sư, ngài đừng để ý, tôi cảm thấy chỉ cần một mình ngài là đủ rồi, nhưng phía trên có quy định nhất định phải là hai người……”

Lâm Trú Miên nói: “Không sao, quy định chính là quy định.”

Tòa nhà chính phủ, chỉ cần là bố trí bố cục phong thuỷ thì sẽ cần ít nhất hai thầy phong thuỷ để giám sát hiệu quả của nhau. Những tòa nhà lớn này không thể xảy ra sai sót, cho dù là một chút vấn đề nhỏ, cũng có thể dẫn đến tai nạn lớn. Đương nhiên, bởi vì nguyên nhân này mà những thầy phong thủy có tính tình hơi đơn độc đều sẽ không muốn nhận công trình của chính phủ, nhưng Lâm Trú Miên cũng không kiêng kị cái này, cho nên hoàn toàn không thèm để ý.

Trên đường đến công trường, Lâm Trú Miên giọng điệu bình thản nói với Bạch La La về ví dụ về mấy tòa nhà chính phủ chưa xây dựng xong, nói thành phố L có một tòa cao ốc, trước khi xây dựng có người nói hướng và hình dạng của tòa nhà không đúng, bình thường phòng ốc đều là tọa Bắc triều nam(Dựa lưng hướng Bắc, ngoảnh nhìn hướng Nam), nó cố tình phải tọa Nam triều Bắc(Dựa lưng hướng Nam, ngoảnh nhìn hướng Bắc), không chỉ như thế, còn sửa quảng trường ra hình bầu dục, phối hợp với cao ốc kia vừa lúc như là một cái mộ. Nhưng mà người xây dựng càng không tin tà, chính là cố chịu áp lực xây cho xong.

Kết quả đêm vừa xây xong đó, trong tòa nhà đã xảy ra một trận hỏa hoạn lớn, công nhân còn không chưa kịp sơ tán đã chết mấy chục người bị thương càng là vô số, dựa theo thiệt hại về tài sản và người thì cái này được coi như một vụ tai nạn lớn.

Thần kỳ nhất ở chỗ, tòa nhà mới xây xong cũng không có nhiều vật liệu chất dẫn cháy, nhưng cố tình ngọn lửa như mượn gió tà mà thiêu rụi tận mười tầng. Mà theo những người sống sót được giải cứu vào thời điểm đó, bọn họ vốn là có lối thoát hiểm, nhưng cửa lối thoát hiểm lại không mở ra được, một đám người bị nhốt ở bên trong thiếu chút nữa đã toàn quân bị diệt. Cuối cùng vẫn là nhân viên cứu hỏa phá cửa đi vào, mới cứu được mấy người còn lại bên trong.

Lâm Trú Miên nói nhẹ nhàng bâng quơ, cục trưởng Dương bên cạnh nghe mà mồ hôi đầy đầu, ông ta nói: “Đúng đúng đúng, tôi biết việc này, không phải điều tra kết quả sau đó nói, nói là nổ bụi(*)……” Kỳ thật khi phía chính phủ nói ra kết quả này thì mọi người đều không tin, đều đã ngừng việc cả rồi lấy đâu ra bụi, nhưng không ai dám đưa ra nghi ngờ với cái này.

(*)Nổ bụi là sự cháy nhanh chóng của các hạt mịn lơ lửng trong không khí ở một vị trí kín. Các vụ nổ bụi có thể xảy ra khi có bất kỳ vật liệu dễ cháy dạng bột phân tán nào ở nồng độ đủ cao trong khí quyển hoặc môi trường khí oxy hóa khác, chẳng hạn như oxy tinh khiết . Trong trường hợp nhiên liệu đóng vai trò là vật liệu dễ cháy, vụ nổ được gọi là vụ nổ nhiên liệu - không khí.

“Sau đó tòa nhà đó thể nào?” Bạch La La nhịn không được tò mò.

“Còn có thể như thế nào, đương nhiên là tiếp tục sửa lại rồi.” Ngô Thôi Tam cũng biết chuyện này, cậu ta nói, “Người không tin tà đi mời thầy phong thuỷ, sửa lại hình dạng quảng trường phía dưới rồi sơn lại lớp sơn màu đen của tòa nhà thành màu khác, còn chôn không ít pháp khí ở trong tòa nhà, việc này mới có thể xem là qua đi, cơ mà tôi nghe nói, trong tòa nhà này còn chuyện ma quái đấy.”

Bạch La La còn chưa nói gì, Lâm Trú Miên liền nói: “Trên đời này làm gì có quỷ, chỉ là âm khí khiến cho người ta sinh ra ảo giác thôi.”

Bạch La La không nhịn xuống, nói: “Không có quỷ sao? Vậy nguyên lý lúc trước Tần Thủy dùng hai mảnh keo gỗ ở nhà họ Tần là cái gì?”

“Nếu sau khi người chết có oán niệm thì sẽ hình thành từ trường.” Lâm Trú Miên nói, “Từ trường chính là nguyên nhân ảnh hưởng đến kết quả của keo gỗ.” Y nói chém đinh chặt sắt, người cả xe nghe xong lại rơi vào im lặng.

Bạch La La có hơi không thể hiểu được nói với hệ thống: “Sao tôi cứ cảm thấy Lâm Trú Miên đặc biệt mẫn cảm với từ quỷ này ấy nhỉ.”

Hệ thống nói: “…… Ảo giác đấy.”

Bạch La La trầm mặc một lát thì à một tiếng.

Cục trưởng Hoàng nói: “Lâm đại sư, hôm nay trời tối rồi, hay là ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, sáng mai tôi sẽ cử người đến đón ngài.”

Lâm Trú Miên suy nghĩ một lát, nói: “Không, tranh thủ sắc trời, chúng ta đến hiện trường xem một cái trước rồi về khách sạn đi.”

Nghe được Lâm Trú Miên nói như vậy, cục trưởng Hoàng kỳ thật là cầu mà không được. Nguyên nhân mà ông ta sợ giao tiếp với thầy phong thuỷ này chính là cứ năm người thì một hoặc hai thầy phong thuỷ sẽ có thói kiêu ngạo rất nhiều chuyện hoàn toàn không muốn phối hợp, lúc nhìn người đều là dùng cằm mà nhìn thôi.

Trước khi Lâm Trú Miên tới, cục trưởng Hoàng đã nghe nói đến danh tiếng của y, còn suy nghĩ ở trong lòng thầy phong thuỷ sư như vậy thì sẽ phô trương đến thế nào đây. Nào biết Lâm Trú Miên dẫn theo mấy đồ đệ đến, hơn nữa lời nói thái độ cũng không có vẻ ngạo mạn, tuy rằng thái độ lời nói có chút lãnh đạm, nhưng vẫn là làm cho cục trưởng Hoàng thả lỏng một hơi.

Dưới sự yêu cầu của Lâm Trú Miên, cục trưởng Hoàng vẫn dẫn theo mấy người đi quanh công trường một vòng. Lúc này địa chỉ mới được chọn, vẫn đang được đổ móng, xung quanh công trường được xây dựng bằng hàng rào đơn giản để ngăn người đi bộ vào nhầm..

Lâm Trú Miên đứng ở cửa một lúc lâu, sau đó tay trái nhẹ nhàng hoạt động chuỗi hạt ở cổ tay phải, thoạt nhìn đang ở tính toán cái gì.

Mấy người khác cũng không dám hé răng, Lâm Trú Miên lại nói câu: “Sao lại chọn nơi này.”

Cục trưởng Hoàng nói: “Ài, nơi này phong thuỷ không tốt, nhưng hiện tại sau khi thành phố ra kế hoạch quy hoạch, lại là mảnh đất trung tâm, nếu lãng phí thì nhất định không được.”

Lâm Trú Miên nói: “Âm khí nặng như thế, trước đây nơi này từng là nhà tù sao?”

Cục trưởng Hoàng gật gật đầu, nói: “Vâng, nhưng mà đã là chuyện rất lâu về trước rồi, hình như trước khi dựng nước từng làm nhà tù, còn giam đều là tử tù……”

Lâm Trú Miên nhíu mày, nói: “Không nên.”

Cục trưởng Hoàng nói: “Cái gì không nên?”

Lâm Trú Miên nói: “Nếu là tử tù, vậy nặng như thế này không nên là âm khí, mà là sát khí.” Tử tù đều là người tội ác tày trời, loại người này ngược lại sẽ không bị âm khí quấy nhiễu, không chỉ như thế, sát khí còn có tác dụng đuổi âm khí, nếu lời của cục trưởng Hoàng là thật, vậy nơi này đúng thật là có chút kỳ quái.

Lâm Trú Miên nhắm mắt lại nói: “Sau khi dựng nước thì sao?”

Cục trưởng Hoàng nghĩ nghĩ nói: “Sau khi dựng nước thì nơi này hình như chính là một xóm nghèo, người bình thường kiêng kị ngục giam, không muốn ở mua đất chỗ này.” Một yếu tố quan trọng khác mà Thị chính quy hoạch nơi này thành trung tâm chính là giá đất nơi này rất rẻ, chỉ cần đưa ít tiền thì tất cả những mọi người điều chịu bán đi, rất ít sinh ra tranh chấp.

Lâm Trú Miên nghe vậy như suy tư gì.

Bạch La La lại chú ý tới khi Lâm Trú Miên và cục trưởng Hoàng nói chuyện, động tác trên tay vẫn luôn không ngừng. Ngón tay Lâm Trú Miên thon dài trắng nõn, lướt qua chiếc vòng màu đen, càng làm cho ngón tay y xinh đẹp hơn, Bạch La La nhìn nhìn, liền có hơi xuất thần, nghĩ thầm người này đi in dấu tay thôi chắc hẳn cũng có thể kiếm được tiền……

Ngô Thôi Tam thấy dáng vẻ này của Bạch La La, thì vỗ lưng cậu một cái, nói: “Nghĩ cái gì đấy, nghĩ đến đôi mắt cũng đăm đăm.”

Bạch La La sờ sờ mặt, ngượng ngùng nói: “Không, nghĩ sao tiên sinh cứ luôn sờ vòng tay của anh ta.”

Ngô Thôi Tam nói: “Anh không biết sao? Đó cũng không phải là lắc tay bình thường, đó là la bàn của tiên sinh đấy.”

“A?” Bạch La La đờ ra.

Ngô Thôi Tam nói: “Cảm thấy kỳ quái đúng không, khi tôi vừa đến cũng cảm thấy kỳ quái vậy đấy.” La bàn được gọi là kinh bàn, địa bàn, nhưng la bàn tính tinh tú ngũ hành, thiên can địa chi đều cần một vật dẫn, lại bổ xung trên kim la bàn thì mới có thể sử dụng.

Ngô Thôi Tam nói: “Tiên sinh từng nói, thầy phong thuỷ mà lợi hại hơn một chút là sẽ không cần dùng đến la bàn, trong đầu sẽ có một cái đặt sẵn ở trong đó, chỉ là anh ấy còn chưa đạt đến cảnh giới này…… Tôi cũng coi như kiến thức rộng, chỉ là nghĩ đến, từ xưa đến nay thầy phong thuỷ không cần dùng la bàn chỉ sợ đều có thể đếm hết bằng một bàn tay.”

Bạch La La bừng tỉnh hiểu ra nói: “Thì ra là thế.”

Khi hai người nói chuyện, Lâm Trú Miên cũng đã có được tin tức mà mình muốn, nói: “Trở về thôi.”

Cục trưởng Hoàng nói được rồi.

Trên đường trở về, Lâm Trú Miên đều như đang suy nghĩ cái gì đó, mọi người cũng không dám quấy rầy y, vì thế vì vậy suốt quãng đường không khí trong xe rất yên tĩnh. Mãi cho đến khách sạn, khi mọi người chuẩn bị trở về phòng ngủ, không khí mới đỡ một chút.

Lâm Trú Miên quả nhiên được cục trưởng Hoàng tôn sùng là khách quý, mọi thứ bên phía cục trưởng Hoàng cung cấp đều là đồ tốt nhất, cho dù là khách sạn hay là ăn uống, không dám có một chút qua loa. Cũng đúng, cắt xén tiền của thầy phong thuỷ, chỉ sợ có mạng lấy tiền mất mạng tiêu tiền.

Bạch La La và Ngô Thôi Tam một phòng, sau khi hai người vào phòng cũng không nói chuyện phiếm, cứ vậy rửa mặt xong thì nằm ở trên giường liền ngủ.

Ngày hôm sau, lúc Bạch La La tỉnh lại thì Ngô Thôi Tam đã rời giường, đang rửa mặt đánh răng ở trong WC, cậu ngáp một cái, chậm rì rì đi đến bên cạnh Ngô Thôi Tam nói chào buổi sáng.

“Chào buổi sáng.” Ngô Thôi Tam nói, “Đêm qua anh nói mớ.”

Bạch La La trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn là không chút để ý nói: “Tôi nói cái gì?”

Ngô Thôi Tam rất có thâm ý liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, cậu nói: “Anh nói……”

Bạch La La có chút khẩn trương, nhẹ nuốt một ngụm nước miếng.

Ngô Thôi Tam nói: “Anh nói sủi cảo vẫn là nhân thịt heo cải trắng ngon hơn.” Sau khi cậu ta nói xong liền cười phá lên, hiển nhiên là dáng vẻ khẩn trương này của Bạch La La đã lấy lòng cậu ta, Bạch La La cũng không biết bản thân nên vui hay tức giận nữa, dù sao sức bóp kem đánh răng cũng mạnh hơn vài phần.

Sau khi xử lý xong vấn đề vệ sinh, hai người xuống lầu ăn sáng. Bạch La La đi xuống trước, cậu vừa xuống đến liền thấy được Lâm Trú Miên đang ngồi ở bên cạnh bàn, mở miệng đang muốn chào hỏi, lại phát hiện không khí hình như không thích hợp.

Chỉ thấy cách Lâm Trú Miên không xa, có một người đàn ông vóc dáng cao đang ngồi, dáng vẻ người này thoạt nhìn tương đối lạnh lẽo cứng rắn, mặt không cảm xúc bưng tách trà uống trà, quả thực tựa như một tảng nham thạch to lớn bị gió thổi ra góc cạnh rõ ràng. Mà khí chất Lâm Trú Miên lại giống như nước từ núi tuyết chảy xuống trong rừng trúc, bạn xem nó nhu hòa, nếu muốn vươn tay chạm vào thì sẽ khiến bạn phải đau thấu xương. Nói trắng ra là, thoạt nhìn hai người đều không phải dễ chọc.

Cục trưởng Hoàng cũng ngồi ở bên cạnh, biểu cảm rất là xấu hổ, ông ta nói: “A…… Hóa ra hai vị đã quen biết nhau rồi sao.”

“Thầy phong thủy có tiền đồ nhất nhà họ Lâm ai mà không biết chứ?” Người đàn ông vóc dáng cao lạnh lùng nói, “Nếu sớm nói với tôi sẽ làm việc cùng với anh ta, tôi còn đến làm lá xanh làm gì?”

Cục trưởng Hoàng cười gượng hai tiếng, nói: “Trần tiên sư……”

“Đừng gọi tôi là tiên sư.” Anh ta nói, “Tôi lại không đảm đương nổi hai chữ này.”

Đối mặt với khiêu khích của người này, Lâm Trú Miên ngược lại thì vô cùng biết kiềm chế giống như hoàn toàn không có ý muốn đáp lại, nhưng mà loại ôn hòa này của y, hiển nhiên chỉ là một loại biểu hiện giả dối. Chỉ thấy y thong thả ung dung nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó chậm rãi lau miệng rồi nói: “Cháu à, cháu không muốn nói chuyện với chú như vậy sao?”

Trần tiên sư cả giận nói: “Lâm Trú Miên, anh ——”

“Chẳng lẽ tôi không phải chú của cậu?” Lâm Trú Miên hơi hơi nâng cằm lên, nhàn nhạt nói, “Cậu nói chuyện thì phải suy nghĩ kỹ đấy, Trần Ngộ Thiển.”

Tiên sinh phong thủy được gọi là Trần Ngộ Thiển tức đến mức trực tiếp đập đồ rồi rời đi, Lâm Trú Miên còn nói với theo ở phía sau: “Đừng có giở tính khí như thế, phải làm việc cho tốt đấy, đến tết chú lại cho cháu một bao lì xì lớn.”

Bạch La La đứng xem toàn bộ quá trình thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.

Ngô Thôi Tam cũng nghẹn cười, cậu ta nói: “Cha người này và sư phụ hình như là ngang hàng, tôi cũng từng gặp một lần thôi.”

Bạch La La nói: “Vai vế của tiên sinh rốt cuộc lớn đến thế nào?”

Ngô Thôi Tam nói: “…… Tôi cũng không biết, Dù sao những người trạc tuổi như anh ấy cũng không có vai vế lớn như anh ấy, gần như đều phải nhỏ hơn một ít.” Kỳ thật xã hội hiện đại đã không chú ý vai vế giống như thời cổ như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác nghề phong thuỷ này lại ngoại lệ, xếp hạng vai vế gia tộc chính là phải phân chia rành mạch, một chút cũng không thể chênh lệch. Nếu mất lễ nghĩa thì sẽ bị thầy phong thuỷ khác cười nhạo.

Lâm Trú Miên cũng uống một ngụm nước rồi nói: “Cười đủ chưa, cười đủ rồi thì lại đây ăn cơm, làm việc.”

Bạch La La và Ngô Thôi Tam đi qua bắt đầu ăn, ngay sau đó Ngô Một Ngũ và Ngô Trở Tứ cũng xuống, Ngô Trở Tứ vô cùng bất mãn oán giận nói Ngô Một Ngũ buổi tối ngáy quá khiến cậu ta không ngủ được miếng nào.

Ngô Một Ngũ cũng không phản bác, tiếp tục giữ vững nụ cười chất phác của mình.

Tuy rằng ngoài miệng Trần Ngộ Thiển nói không tới, nhưng cơ thể lại vẫn rất thành thật ngồi vào trong xe, đương nhiên không phải cùng một chiếc xe với Lâm Trú Miên.

Trên đường mấy người tới công trường, Lâm Trú Miên chợt nói: “Chu Trí Tri, trong mấy ngày tôi bày trận, cậu tạm thời không đến công trường, chờ bố trí trận pháp xong thì cậu hãy đến.”

Bạch La La nói: “Vâng……” Cậu vốn dĩ muốn hỏi vì sao, rồi lại nghẹn lại, dù sao thì trên danh nghĩa, cậu thậm chí còn không tính là đệ tử ngoại môn của Lâm Trú Miên. Bạch La La đang thương cảm, nào biết ngay sau đó Lâm Trú Miên liền chủ động giải thích, y nói: “Cậu thể âm, nếu ở lâu trong khu vực có âm khí nặng thì sẽ bị tổn hại tuổi thọ.”

Thì ra là thế, Lâm Trú Miên bảo mình đừng đi, lại là đang quan tâm mình. Bạch La La nghe Lâm Trú Miên giải thích xong, chỉ cảm thấy trong lòng vui hơn rất nhiều, trên mặt lại nở nụ cười một lần nữa.

Sau khi lái xe đến công trường, cục trưởng Hoàng dẫn theo đoàn người đi vào.

Vị trí công trường đang thi công này nằm giữa những tòa nhà hiện đại khác nhau, đã không núi cũng không có nước, ngoại trừ dùng phương pháp Thận Lâu, căn bản không có khả năng tạo ra bố cục phong thuỷ sơn thủy.

Trần Ngộ Thiển còn không biết Lâm Trú Miên muốn làm cái gì, anh ta đơn giản quan sát tình huống một chút, cũng nói giống như Lâm Trú Miên: Nơi đây âm khí nặng, nếu không ngăn chặn, tòa nhà xây lên chỉ sợ sẽ xảy ra sự cố.

Tuy rằng Trần Ngộ Thiển rất không thích Lâm Trú Miên, nhưng anh ta vẫn là phân rõ sở nặng nhẹ nhanh chậm, không hề trưng cái mặt khó chịu ở nơi làm việc.

Cục trưởng Hoàng cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, ông ta chỉ sợ khi làm việc chính thì Trần Ngộ Thiển sẽ ngáng chân Lâm Trú Miên mà thôi.

Sau khi mấy người đi quanh công trường nhìn một vòng, Trần Ngộ Thiển lộ ra dáng vẻ lòng mang chí lớn, còn không đợi những người khác nói cái gì, anh ta liền nói: “Lâm tiên sư, ngài đã có cách?”

Lâm Trú Miên ngược lại cũng không có ép Trần Ngộ Thiển gọi y là chú, chỉ là y hiển nhiên muốn chơi xấu, vốn dĩ đã xác định phương pháp Thận Lâu nhưng y lại giống như buồn rầu mà lắc đầu, nói: “Tôi có một cách, chỉ là còn chưa hình thành ý tưởng hoàn chỉnh, chẳng lẽ cậu đã ý tưởng liên quan đến cục này rồi à?

“Một chút ý tưởng không thuần thục mà thôi.” Trần Ngộ Thiển tuy rằng khiêm tốn, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo.

“Vậy cậu nói ra trước xem sao?” Lâm Trú Miên rất phối hợp lộ ra vẻ tò mò.

Bạch La La ở bên cạnh nhìn cảm thấy Lâm Trú Miên này xấu tính thật đấy.

“Nơi này âm khí nặng, thích hợp dùng dương khí trấn áp nhất.” Trần Ngộ Thiển nói, “Không bằng lấy phù đại hỏa, sau đó dùng phương pháp cắt đường chia nhà và xuyên cung để xây nhà làm dương khí, lấy cái này trấn âm.” Cắt đường chia nhà và xuyên cung đều là thủ pháp phong thuỷ, cắt đường chia nhà là chỉ phân chia một căn phòng thành một ngôi nhà độc lập, rồi lấy biện pháp xuyên cung cửu tinh tiến hành thiết kế quy hoạch đối với nhà cửa đó. Mà nói một cách đơn giản, xuyên cung cửu tinh chính là một loại phương pháp tính toán, đặt cửa ở nơi nào, đặt cửa sổ ở đâu, nơi nào là ban công, toàn bộ đều phải tiến hành tính toán, sau đó lại sắp xếp từng tầng một. Căn nhà như vậy là có thể cho cả tòa nhà đều thuần dương, tự nhiên có thể trấn áp được âm khí. Nhưng biện pháp như vậy lại có một khuyết điểm, chính là hình dạng tầng lầu sẽ có thể có hơi kỳ quái, hơn nữa tốc độ xây dựng cũng sẽ chậm hơn.

“Biện pháp không tồi.” Lâm Trú Miên khen, “Có thể nghĩ ra được trong thời gian ngắn như vậy, xứng làm cháu trai tôi đấy.”

Vẻ mặt của Trần Ngộ Thiển có hơi khó chịu, nói: “Vậy còn anh, Lâm tiên sư? Không có cao kiến gì sao?”

Lâm Trú Miên không có trả lời, quay đầu hỏi Bạch La La nói: “Chu Trí Tri, cậu nói xem, nếu là cậu, cậu sẽ dùng biện pháp gì.”

Bạch La La vốn dĩ ở bên cạnh xem kịch, kết quả lại không thể hiểu được bị Lâm Trú Miên kéo lên sân khấu, cậu gần như là nháy mắt hiểu ra vì sao Lâm Trú Miên muốn xấu tính, cậu bất đắc dĩ chỉ có thể phối hợp nói: “Tiên sinh, nếu có thể, muốn phá âm khí nơi này, đương nhiên là…… phương pháp Thận Lâu.”

Trần Ngộ Thiển nghe được phương pháp Thận Lâu liền hừ lạnh một tiếng, anh ta nói: “Tôi còn tưởng biện pháp gì, phương pháp Thận Lâu mà cậu cũng nói được ra khỏi miệng được, từ xưa đến nay không có mấy ai có thể được thứ này, cậu làm một cái cho tôi xem? Thật sự cho rằng chỉ cần nói không, mà bản thân không cần làm sao.”

Lâm Trú Miên lại nói với Bạch La La: “Được, năng lực của cậu không tồi, một khi đã như vậy, tôi sẽ dùng nơi này để dạy cho các cậu phương pháp Thận Lâu.”

Trần Ngộ Thiển: “……”

Lâm Trú Miên nói: “Cháu trai, cậu cũng có thể học.”

Trần Ngộ Thiển nghe thế liền thiếu chút nữa đã xỉu ngang, anh ta muốn mắng Lâm Trú Miên ngông cuồng, nhưng lời tới bên miệng rồi lại không dám nói ra. Dù sao thì Lâm Trú Miên chính là quái vật nổi danh trong vòng của bọn họ, ai biết y có thể thật sự dùng phương pháp Thận Lâu hay không. Sự thật chứng minh Trần Ngộ Thiển vẫn là có chút hiểu biết vể người chú này, bởi vì nếu anh ta thật sự nói ra những lời này, có lẽ khuôn mặt đã bị vả cho sưng luôn rồi.

Bạch La La ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc nghe, trên thực tế trong lòng đều cười không nhặt được mồm. Ba người họ Ngô ở bên cạnh nhìn vẻ mặt cũng không khác lắm, trong ánh mắt đều đang nhịn ý cười.

Trần Ngộ Thiển nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, vậy tôi sẽ chờ phương pháp Thận Lâu của Lâm tiên sư!” Anh ta nói xong liền đi, hiển nhiên là cực kỳ tức giận.

Lâm Trú Miên lại nói: “Nhớ về ăn cơm trưa đấy, cơm nhà nước, đừng lãng phí.”

Trần Ngộ Thiển dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té sấp mặt trên đất.

Bạch La La nhìn mà vui muốn chết, ngày thường Lâm Trú Miên đều là dáng vẻ người không phạm ta, ta không phạm người, cho dù bị đắc tội cũng là thẳng tới thẳng lui xưa nay chưa bao giờ cố ý làm mấy chuyện này, dáng vẻ bây giờ của y, quả thực tựa như một đứa nhỏ đùa ác thành công. Bạch La La rõ ràng thấy được y còn nhếch cả khóe miệng lên.

Quần chúng ăn dưa - cục trưởng Hoàng vây xem toàn bộ quá trình nghe mà như lọt vào trong sương mù, nhưng mà nếu Trần Ngộ Thiển bị chọc tức bỏ đi rồi, vậy chứng minh biện pháp của Lâm Trú Miên lợi hại hơn một ít? Nhìn vẻ mặt mê mang của ông ta, hoàn toàn không rõ cong cong thẳng thẳng ở trong đó.

“Vật liệu của tôi khi nào mới đến?” Lâm Trú Miên thuận miệng hỏi Ngô Trở Tứ bên cạnh một câu.

Ngô Trở Tứ nói: “Đã gửi vận chuyển, buổi sáng mới hỏi qua, không có bất ngờ gì xảy ra thì sáng sớm ngày mai là có thể đến.”

Lâm Trú Miên gật gật đầu, nói: “Được, vậy ngày mai bắt đầu làm việc.”

Vì thế mọi chuyện cứ quyết định như vậy, cục trưởng Hoàng ở bên cạnh cẩn thận hỏi: “Lâm tiên sư…… Ngài định dùng…… biện pháp gì thế?”

“Thận Lâu.” Lâm Trú Miên nói, “Chính là dùng cảnh ảo thay cho cảnh thực.”

Cục trưởng Hoàng hiển nhiên vẫn là không hiểu, nhưng mà cũng không dám hỏi lại, sau khi sờ sờ trên đầu đầy mồ hôi thì tựa như hiểu rồi mà gật đầu nói: “À, vậy sao……”

Bạch La La đồng cảm nhìn ông ta, cảm thấy được bóng dáng quá khứ của mình ở trên người ông ta, nhưng mà Lâm Trú Miên đối xử với mình cũng không tệ lắm, ít nhất còn sẽ kiên nhẫn giải thích một lần, thật sự không rõ còn có hệ thống học bù.

Buổi sáng xem xong công trường, buổi chiều Lâm Trú Miên liền nói các cậu tự do hoạt động đi.

Cục trưởng Hoàng có hơi ngơ ngác, nói: “Lâm tiên sinh, ngài xem xong rồi sao?”

Lâm Trú Miên nói: “Cũng gần như thế”

Cục trưởng Hoàng nói: “…… Nhanh như vậy sao.”

Lâm Trú Miên nói: “Nếu không hay để tôi xem thêm ba mươi ngày cho ông an tâm nhé?”

“Không không không cần.” Cục trưởng Hoàng bị từ ba mươi ngày này làm cho khiếp sợ, chỉ cần công việc bắt đầu, công trường mỗi ngày đều sẽ phải tính tiền, có thể xong sớm một chút đương nhiên là chuyện tốt. Ông ta chỉ là cảm thấy tốc độ Lâm Trú Miên này có hơi làm ông ta không thể tin được.

“Vậy Lâm tiên sư, ngài phải nghỉ ngơi cho tốt nha.” Cục trưởng Hoàng thức thời nói.

Lâm Trú Miên gật gật đầu.

Ngô Thôi Tam hẹn Bạch La La buổi chiều đi ăn BBQ, nói nơi này có quán nướng côn trùng ngon lắm, ăn qua một lần liền không quên được.

Bạch La La nói: “Cậu đã đến nơi này rồi à?”

Ngô Thôi Tam nói: “Tới rồi á, từ khi theo tiên sinh, mấy năm gần đây tôi chưa từng ngừng bước chân, chạy khắp nơi trời nam biển bắc đều là chuyện thường. Tôi tỉnh rồi, cũng chỉ có ba nơi ở trong nước là tôi chưa từng đi qua thôi.”

Bạch La La suy nghĩ một lát, nói: “À…… cũng đúng nhỉ.” Cảm giác cậu xuyên tới chỗ này không bao lâu, cả ngay đều ngồi máy bay bay tới bay lui, thời gian ở nhà ngược lại rất ít.

“Anh sẽ quen thôi.” Ngô Thôi Tam vỗ vỗ bả vai Bạch La La, nói, “Anh xem tiên sinh thích anh như vậy, vừa tặng anh ngọc vừa tặng anh vòng tay, chúng tôi còn chưa có được đãi ngộ này, anh phải ở cùng với tiên sinh cho tốt đấy.”

Bạch La La ngay từ đầu đáp ừm, nhưng sau đó ngẫm lại một hồi, càng nghĩ càng cảm thấy câu này của Ngô Thôi Tam bốc mùi gay sao ấy.

Bạch La La thấp thỏm nói: “Hệ thống ơi, hệ thống, cậu nói chắc Lâm Trú Miên sẽ không có cái ý kia với tôi đâu đúng không?”

Hệ thống còn đang cắn hạt dưa, nghe được câu hỏi này của Bạch La La thì phun ra một câu: “Tôi chỉ có thể trả lời ai là người đẹp nhất trên đời này thôi.”

Bạch La La: “…… Ai?”

Hệ thống nói: “Đông đảo nhân dân lao động đấy.”

Bạch La La vô cùng khâm phục với cái tài chuyển chủ đề này của hệ thống, sau đó uy h**p nó nếu không trả lời câu hỏi của bản thân thì sẽ cắt hạt dưa của hệ thống.

Hệ thống nói: “Được rồi, tôi nói thực ra vậy, tôi cảm thấy anh ta đối với cậu……”

Bạch La La nói: “Hử?”

Hệ thống nói: “Là tình sư đồ đơn thuần thôi.”

Bạch La La: “(⊙v⊙) Ừm, thật không đó?”

Hệ thống nói: “Thật mà, cậu nhìn cậu với anh ta……” Nó vốn dĩ muốn nói đến tay cũng chưa sờ qua, nhưng chợt nhớ tới hình như Lâm Trú Miên có sờ qua rồi, vì thế cứng rắn xoay lời nói, nói, “Mông cũng chưa sờ qua mà.”

Bạch La La mơ hồ cảm thấy logic này hình như có hơi không đúng chỗ nào đó, nhưng trong lúc nhất thời lại tìm không ra được.

Hệ thống làm bộ như chưa xảy ra cái gì mà đưa cho Bạch La La chút hạt dưa, bảo cậu cắn với mình đi, sau khi cắn trong chốc lát thì vẻ mặt của Bạch La La ngớ ra quên mất đất luôn chuyện này……

Đi dạo cùng Ngô Thôi Tam một buổi trưa, khi Bạch La La trở về khách sạn lần nữa thì Trần Ngộ Thiển bị Lâm Trú Miên chọc tức cũng đã trở lại, lần này trong tay anh ta cầm một quyển sách, vừa ăn vừa xem, ngược lại cũng không tìm Lâm Trú Miên gây phiền phức nữa.

Tai của Lâm Trú Miên vẫn đang đeo tai nghe như bình thường, không biết đang nghe cái gì.

Ngô Thôi Tam đi đến trước mặt Lâm Trú Miên nói: “Sư phụ, em mang chút cơm đến cho anh nhé, anh ăn không ạ?”

Lâm Trú Miên nói: “Không ăn.”

“Vâng.” Ngô Thôi Tam đã sớm đoán được đáp án của Lâm Trú Miên, cũng không thất vọng, quay đầu nhìn về phía Ngô Trở Tứ, nói, “Tứ ơi, ăn không, ngon lắm.”

Ngô Trở Tứ nói: “Thứ gì đấy.”

Ngô Thôi Tam mở túi ra, lộ ra con bò cạp nướng khô vàng ươm ở bên trong.

Ngô Trở Tứ: “……”

Ngô Thôi Tam nói: “Còn có bánh mì trùng nữa, ăn không?”

Ngô Trở Tứ nói: “Tôi còn có việc đi trước đây.” Cậu ta nói xong liền đi, không hề cho Ngô Thôi Tam cơ hội chuẩn bị trào phúng cậu ta một cái nào.

Ngô Thôi Tam lại lộ ra vẻ ấm ức, nghĩ thầm cái này ăn rất ngon mà. Bạch La La vỗ vỗ bờ vai của cậu ta lấy làm an ủi.

Qua một buổi trưa nhàn nhã, đến sáng sớm ngày hôm sau thì vật liệu của Lâm Trú Miên đã đúng giờ đến trước khách sạn. Bạch La La buổi sáng dậy sớm, cùng giúp Ngô Trở Tứ dỡ hàng.

Trần Ngộ Thiển cũng thấy được một màn này, anh ta đi tới nhìn đồ ở trong xe, sắc mặt nháy mắt xanh mét, anh ta nói: “Lâm Trú Miên —— con mẹ nó anh đã sớm nghĩ ra biện pháp rồi mà còn bẫy tôi!!”

Bạch La La xem xét liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhỏ giọng nói: “Kêu cả tên lẫn họ của chú mình như vậy là không có lễ phép đâu đấy.”

Trần Ngộ Thiển: “……”

Anh ta tức đến không ứ chịu được, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Bạch La La một cái rồi xoay người lên lầu, nhìn phương hướng là đi tìm Lâm Trú Miên tranh luận rồi.

Giác ngộ của thằng bé này vẫn là thấp quá, với đẳng cấp của anh ta ở trước mặt Lâm Trú Miên thì y chỉ cần dùng ngón tay nghiền nhẹ xuống là liền chết luôn mấy cấp, Bạch La La chính là người rất có tự mình hiểu lấy, chưa bao giờ dám làm càn ở trước mặt Lâm Trú Miên.

Sau khi dỡ ngọc đã chạm khắc xuống xong, Ngô Trở Tứ bảo Bạch La La giúp cậu ta cùng đưa đến công trường. Bạch La La cũng không nghĩ nhiều, đi theo Ngô Trở Tứ cùng nhau lên xe.

Mấy chục phút sau, hai người tới công trường, hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, bầu trời còn có mưa nhỏ, càng là lạnh căm căm.

Bạch La La hắt xì mấy cái, Ngô Trở Tứ nói: “Có người nhắc cậu đấy.”

Bạch La La nói: “Đừng, tôi bị cảm thì đúng hơn.”

Ngô Trở Tứ nói: “Phụ một chút, tôi chuyển đồ đến công trường.” Toàn bộ ngọc đều được bọc bằng vật liệu đặc biệt để tránh hư hại và mài mòn, Bạch La La không trực tiếp tiếp xúc với ngọc nên cũng không ảnh hưởng ngọc sử dụng.

Bạch La La nói: “Được rồi.” Cậu xách mấy khối rồi đi vào bên trong, lại cảm thấy hình như có thứ gì chui vào bên trong thân thể, cả người run lên.

“Đệch.” Bạch La La cũng không để ý, chỉ là mắng một tiếng, “Sao lại…… lạnh như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment