Thời điểm mà Bạch La La cảm thấy khó khăn nhất chính là uống thuốc của Lâm Chập đưa cho cậu.
Dược liệu trong miệng vô cùng đắng chát, sau khi vào trong dạ dày liền hóa thành một luồng khí lạnh lẽo, cuồn cuộn không ngừng lao thẳng vào cơ thể của Bạch La La. Sau đó cậu phải lấy ống máu tiếp theo trong tình huống như vậy. Lâm Chập cực kỳ coi trọng lượng máu lấy ra, không muốn thiếu một phân cũng không muốn thừa ra một hào.
Một tháng lấy máu ba lần, cứ tiếp tục với tốc độ này, Bạch La La cách ngày chết cũng không còn xa nữa.
Ngày đó Bạch La La lại lấy máu, toàn thân đều lạnh đến không chịu được, khi đang run run rẩy rẩy nhanh chóng chạy về nhà thì vừa lúc gặp Lâm Trú Miên từ bên ngoài trở về.
Lâm Trú Miên vẫn đẹp như vậy, bởi vì không có bung dù, cho nên trên đầu vẫn còn một lớp bông tuyết nhẹ bay lơ lửng, chỉ là bởi vì nhiệt độ trên người y cho nên tuyết cũng rất nhanh đã tan cả thành nước.
Bạch La La vốn dĩ định chào hỏi một cái rồi trở về, lại không tự chủ được hắt xì một cái.
Lâm Trú Miên nghe được tiếng hắt xì của cậu, nói: “Sao vậy, bị cảm sao?”
Bạch La La nói: “À…… Không sao, mấy ngày hôm trước trời có vẻ lạnh.” Tuy rằng đã qua năm, thời tiết cũng bắt đầu chuyển ấm, nhưng nhiệt độ không khí lại không quá cao, không khí mang theo mỏng tuyết cũng lạnh gay mũi.
Bạch La La cho rằng Lâm Trú Miên chỉ là khách sáo hỏi thăm cậu một câu, nào biết Lâm Trú Miên lại đột nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay của Bạch La La, Bạch La La bị động tác của y làm cho khiếp sợ, không thể giãy dụa ngay lập tức.
Tay Bạch La La giống như khối băng, sau khi Lâm Trú Miên nắm lấy liền nhíu mày nói: “Cậu không đeo chiếc vòng tôi cho cậu à?”
Bạch La La thành thật nói: “Có đeo mà.”
Lâm Trú Miên tựa như có chút khó hiểu, suy nghĩ một lát vẫn buông tay Bạch La La ra, y nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ tìm người xem cho cậu.” Nếu hiện tại y có thể thấy, ước chừng sẽ phát hiện khuôn mặt trắng như tờ giấy của Bạch La La, môi cũng không còn chút máu, chỉ tiếc hai mắt y không thể nhìn thấy, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ suy yếu của Bạch La La.
“Cảm ơn tiên sinh.” Bạch La La nói cám ơn rồi mới tách ra với Lâm Trú Miên.
Sau khi Lâm Trú Miên nói lời này không bao lâu, thật sự đúng là đã tìm bác sĩ tới cho Bạch La La, bác sĩ kia còn là người mà Bạch La La đã từng gặp mặt hai lần—— Chị tư nhà họ Lâm.
Chị tư vẫn không khác trước đây lắm, giống như một đóa hoa hồng có gai, đẹp lạnh lùng tỏa ra hương thơm khiến cho người ta không biết làm thế nào để có thể đến gần chị. Chị ngồi ở trước mặt Bạch La La, đưa tay đặt trên cổ tay của Bạch La La.
“Có phải cơ thể của cậu ta có chỗ nào khó chịu hay không?” Lâm Trú Miên ngồi ở bên cạnh hỏi, “Em cảm thấy âm khí trên người cậu ta càng lúc càng nặng, hình như có chút không ổn.”
“Không sao.” Giọng điệu chị tư nhàn nhạt, nói bản thân là sổ khám bệnh, chị nói, “Chỉ vì bị cảm, cho nên cơ thể có hơi yếu, chị kê cho cậu ta một chút thuốc bổ là được.”
“Đúng không.” Tuy rằng Lâm Trú Miên đáp lời, nhưng lại còn có chút không tin, y nói, “Thật sự không có việc gì?”
“Ừm” Chị nói, “Nếu chú không tin chị, hay là cứ mời người khác đến xem cho cậu ta đi?”
Trên thực tế cho dù Lâm Trú Miên có mời ai, Bạch La La ở trong mắt bọn họ cũng đã là người chết rồi.
Lâm Trú Miên cuối cùng cũng tin, y gật gật đầu nói: “Được rồi, vậy chị kê thuốc để cậu ta điều dưỡng đi.”
Chị tư gật gật đầu.
Khi chị tư kê thuốc, Lâm Trú Miên có một số việc liền đi trước, chị dùng chữ viết thanh tú viết ra đơn thuốc rồi đưa cho Bạch La La. Bạch La La nhận nhưng cũng xem mà trực tiếp nhét vào trong túi.
“Cậu biết cậu đang làm cái gì không?” Chị tư hỏi.
Bạch La La gật đầu.
“Cậu sẽ chết đấy.” Tứ tỷ nói, “Nhiều nhất là hai tháng nữa, cậu sẽ chết. Lâm Chập đã nói rõ ràng cho cậu biết hậu quả rồi chứ?” Khi chị nói chuyện, giữa mày hiện lên bực bội nhàn nhạt.
“Tôi biết.” Giọng của Bạch La La có hơi khàn, Lâm Trú Miên cũng cảm thấy giọng của cậu kỳ quái, nhưng lại bị cậu lấy lý do bị cảm mà lừa gạt cho qua, “Không sao cả.”
Chị tư nói: “Chết mà còn không sao?” Giọng điệu của chị có chút không thể tưởng tượng, chị nói, “Lâm Chập cho cậu cái gì?”
Bạch La La nhìn chị một cái, nói: “Rất nhiều tiền.”
Chị tư hiển nhiên không tin, chị nói: “Nhưng cậu có không nghĩ tới không, dù có nhiều tiền như vậy, cậu đã mất mạng rồi thì lấy gì mà tiêu?”
Bạch La La nói: “Nhưng lẽ ra tôi nên chết từ lâu rồi.” Cậu vốn dĩ chính là một người chết, chẳng qua hiện tại là vì Lâm Trú Miên mà sống. Từ phản ứng của chị tư đại khái có lẽ chị cũng chỉ mới biết được chuyện này, nếu không chị cũng sẽ không phản ứng kịch liệt như thế.
“Cậu——” Chị tư nói, “Có phải cậu—— thật sự thích Lâm Trú Miên hay không?” Chị vẫn hỏi ra những lời từ tận đáy lòng mình. Chu Trí Tri là kẻ lừa đảo, còn từng lừa gạt rất nhiều người và làm ra rất nhiều chuyện không thể tha thứ, nếu nói một kẻ lừa đảo như vậy sẽ bị tiền tài mua chuộc được cả tính mạng, chị tư không tin.
Vậy điều gì đã khiến cậu đưa ra quyết định như vậy, là điều gì đã khiến cậu đưa ra quyết định dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng của Lâm Trú Miên, vấn đề này, đại khái là nghi hoặc lớn nhất của chị tư.
“Tôi không biết.” Bạch La La ngược lại rất thẳng thắn, cậu nói, “Tôi có hơi mệt, có thể đi lên nghỉ ngơi không?”
Ánh mắt chị tư càng thêm phức tạp, chị rất muốn lôi kéo Bạch La La để cậu nói rõ ràng, nhưng lại biết dù có nói rõ ràng cũng có thể thay đổi được cái gì. Dù sao thì không phải Chu Trí Tri chết thì chính là Lâm Trú Miên chết.
“Đi đi.” Chị tư nói, “Nếu Lâm Trú Miên hỏi hiệu thuốc, nhớ nói với chú ấy tấm thứ hai, giấy trắng ấy. Còn có, khi nấu thuốc đừng để cho Lâm Trú Miên bắt gặp được, tôi sợ chú ấy nhận ra được thành phần thuốc.”
“Thuốc đã thành cặn rồi, còn nhận ra được sao?” Huống hồ thị lực Lâm Trú Miên còn có vấn đề, Bạch La La không nhịn được hỏi một câu.
“Đương nhiên.” Chị tư chậm rãi nói nói, “Cậu không biết đấy thôi, nó lợi hại lắm…… Chỉ tiếc……” Đôi mắt chị lướt qua trước mắt trôi vào hư không, tựa như nhớ lại quá khứ.
Bạch La La cũng không quấy rầy chị tư nữa, chỉ là không biết có phải ảo giác của cậu hay không, trước khi cậu xoay người rời đi, nhìn thấy được khóe mắt chị tư có một giọt nước mắt.
Dưới sự sắp xếp của Lâm Chập, mọi thứ đều tiến hành đâu vào đấy.
Bạch La La ngoan ngoãn uống thuốc, ngoan ngoãn hiến máu, thái độ này cuối cùng đã hoàn toàn xua tan sự nghi ngờ của Lâm Chập, ông ta bắt đầu tin tưởng cậu thật sự muốn dùng tính mạng của mình đổi lấy mạng của Lâm Trú Miên.
Sau khi ông ta yên tâm, Bạch La La cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, dù sao thì Lâm Chập thật là quá phiền.
Ngày này Bạch La La nằm ở trên giường, vừa nói chuyện phiếm với hệ thống vừa cắn hạt dưa, Bạch La La nói người thế giới này lợi hại như vậy thì sao không ai nghĩ đến phát triển sự nghiệp khác nhỉ……
Hệ thống biết phương thức tư duy của Bạch La La từ trước đến nay luôn đơn thuần, hiếu kỳ nói: “Phát triển sự nghiệp gì?”
Bạch La La nói: “Cậu nhìn đi, bọn họ có thể làm ra được âm khí lại có thể làm ra được dương khí, năng lượng dương khí và âm khí đều lớn như vậy, vậy có phải nên suy nghĩ một chút đến phương hướng phát triển nguồn năng lượng mới hay không……”
Hệ thống tỏ vẻ hết sức bội phục đối với Bạch La La, nghĩ xây dựng xã hội chủ nghĩa đều cần nhân tài như vậy. Ở trước mặt chủ nghĩa duy vật, hết thảy đầu trâu mặt ngựa đều là hổ giấy cả.
Bạch La La vừa nói chuyện phiếm với hệ thống, vừa rúc vào trong chăn run bần bật, cậu thật sự là quá lạnh, lạnh đến mức thần chí không rõ.
Bạch La La mơ mơ màng màng ngủ, vốn dĩ cho rằng nửa đêm hôm nay vẫn sẽ bị lạnh tỉnh lại nữa, kết quả ngủ chưa được một lúc thì nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Mới đầu Bạch La La còn tưởng rằng đây là ảo giác của cậu, kết quả tiếng gõ cửa lại càng ngày càng vang, cuối cùng Bạch La La mở mắt, mơ mơ màng màng nói: “Có người đang gõ cửa sao?”
Hệ thống nói: “Ờ, mở không?”
Bạch La La đỉnh đầu ổ gà bò dậy, dụi mắt rồi lẩm bẩm mở chứ. Cậu vốn tưởng là mấy người Ngô Thôi Tam tìm cậu có việc, nhưng lại không ngờ vừa mở cửa liền thấy được Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên nói: “Ngủ rồi sao?”
Bạch La La rầm rì một tiếng, nói: “Ừm…… Tiên sinh có chuyện gì sao?”
Lâm Trú Miên nói: “Đêm nay cậu tới phòng tôi ngủ đi.”
Bạch La La vừa nghe, sửng sốt một lát cho rằng bản thân nghe lầm, cậu nói: “Tiên sinh……”
“Cậu đừng hiểu lầm ý tôi.” Lâm Trú Miên nói, “Chỉ là tôi thấy gần đây cậu luôn bị cảm, âm khí cũng càng ngày càng nặng, lo lắng cơ thể của cậu có thể đã xuất hiện vấn đề gì hay không thôi.” Âm khí của Bạch La La thật sự là vô cùng nồng đậm, nồng đến mức y đi ngang qua nơi này cũng có thể cảm giác được. Lâm Trú Miên chưa từng gặp qua loại tình huống này, y định tìm cho Bạch La La một số vật cực dương nhưng đều chỉ là như muối bỏ biển. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Lâm Trú Miên nghĩ dứt khoát kêu Bạch La La tới phòng của mình ngủ, hai người bọn họ coi như không làm cái gì, ở gần một chút cũng nhất định có thể bổ sung hiệu quả cho nhau.
“Nhưng……” Bạch La La do dự.
“Không phải cậu lạnh sao?” Lâm Trú Miên nói, “Đương nhiên, nếu cậu không muốn, vậy thì thôi.”
Bạch La La nuốt một ngụm nước miếng, trên thực tế, Lâm Trú Miên ở trước mặt cậu vô cùng mê người, thật sự giống như là người qua đường sắp chết cóng trong đêm mùa đông lại đột nhiên nhìn thấy được ánh mặt trời chói chang vậy, mặc dù biết không có thể gần gũi quá, nhưng vẫn không thể khống chế được cơ thể của mình từ từ nhích tới, cọ được một chút hơi nóng cũng được.
“Tôi ở bên kia chờ cậu.” Lâm Trú Miên cũng không nói nhiều với Bạch La La, chỉ để lại một câu như vậy rồi rời đi.
Bạch La La trơ mắt nhìn bóng lưng của y, nói: “Hệ thống ơi, tôi nên đi hay không?”
Hệ thống nói: “Cậu muốn đi không?”
Bạch La La thẳng thắn nói: “Muốn.”
Hệ thống nói: “Vậy thì cậu đi đi.” Nó cũng biết Bạch La La lạnh dữ dội, nói, “Đều là người trưởng thành rồi, anh tình tôi nguyện cũng có gì đâu.”
Bạch La La nháy mắt nói: “Nhưng mà không phải Lâm Trú Miên nói chỉ là ngủ thôi sao?”
Hệ thống nói: “Cậu thật sự đúng là tin câu nói dối ‘anh chỉ cọ cọ ở ngoài thôi chứ không vào đâu’ này à.”
Bạch La La: “……” Sau khi trầm mặc một lúc lâu, chợt cảm thấy những lời này của hệ thống có hơi quen thuộc, chỉ là nhớ không ra đã từng nghe ở nơi nào rồi……
Tuy rằng có hơi do dự, nhưng rét lạnh trên người không cách nào xua tan được vẫn khiến cho Bạch La La rất nhanh đưa ra quyết định, cậu ôm gối rồi tùy tiện khoác áo khoác, sau đó chạy xuống lầu đến chỗ ở của Lâm Trú Miên.
Cũng may hiện tại tối lửa tắt đèn ai cũng nhìn không thấy, nếu không những người khác thấy dáng vẻ này của cậu, nói không chừng não sẽ bổ ra cảnh tượng tới đâu luôn chứ chẳng đùa.
Lâm Trú Miên quả nhiên để cửa cho Bạch La La, thấy cậu tới cũng không kinh ngạc, nói phòng ngủ y ở lầu hai, bảo Bạch La La ngủ ở phòng thứ hai đếm ngược lên.
Bạch La La gật gật đầu rồi đi lên.
Kết quả sau khi lên lầu thì cậu liền có chút bối rối, bởi vì tòa nhà nhỏ này của Lâm Trú Miên đối xứng trái phải, cầu thang ở chính giữa, mà vừa rồi Lâm Trú Miên cũng chưa nói phòng ngủ của cậu là gian thứ hai đếm ngược bên phải hay là gian thứ hai đếm ngược bên trái.
Bạch La La suy nghĩ một lát, quyết định nam trái nữ phải, dứt khoát đi bên trái.
Cửa phòng ngủ hờ khép, Bạch La La chỉ mặc áo ngủ lúc này đã lạnh đến không chịu được, nhanh chóng lên giường rúc vào trong chăn. Cũng không biết là có phải tác dụng tâm lý hay là dương khí của Lâm Trú Miên quả thật là hiệu quả, cơ thể của Bạch La La nhanh chóng ấm lên một ít, tuy rằng vẫn là có hơi lạnh, nhưng vẫn tốt hơn nơi cậu ở rất nhiều.
Bạch La La hạnh phúc ứa ra bong bóng, nói Lâm Trú Miên thật sự đúng là người tốt.
Hệ thống không đành lòng nói: “Anh bạn à, cậu bớt vô tư giùm tôi một chút đi.”
Bạch La La: “(⊙v⊙).”
Ngay khi Bạch La La rúc thành một cục, vốn dĩ cửa đã đóng lại kẽo kẹt một tiếng mở ra, Bạch La La kinh ngạc nhìn qua thì nhìn thấy được Lâm Trú Miên đã thay đồ ngủ.
Lâm Trú Miên cũng phát hiện có người trong phòng, y nói: “Chu Trí Tri?”
Bạch La La nói: “A —— xin lỗi, tôi đi nhầm phòng.” Cho nên kết quả nam trái nữ phải là cậu nên đi bên phải sao. Cậu nói xong liền bò từ trên giường dậy, lúc ôm gối định đi đến phòng khác thì lại bị Lâm Trú Miên đưa tay bắt lấy cánh tay.
“Nếu không ngại thì cứ ngủ cùng tôi đi.” Lâm Trú Miên nói rất nghiêm túc, y nói, “Âm khí trong cơ thể cậu quá thịnh, cách tôi quá xa chỉ sợ cũng không có hiệu quả.”
Bạch La La nhìn Lâm Trú Miên, ngập ngừng hai câu, trong đầu lại nhớ tới vẻ mê người của Lâm Trú Miên vào đêm đó.
Lâm Trú Miên không thể thăm dò rõ ràng tâm tư của Bạch La La, chỉ cho rằng cậu đồng ý rồi, còn nói với cậu giường lớn lắm, hoàn toàn không cần lo hai người nằm sẽ bị chật đâu.
Bạch La La sâu trong nội tâm là muốn từ chối, nhưng Lâm Trú Miên nắm tay cậu thật sự là quá thoải mái, cậu rất không tiền đồ tìm hệ thống bàn bạc nói tôi ngủ ở nơi này không sao chứ?
Hệ thống rất cởi mở nói nói: “Không sao đâu, dù cậu và anh ta có làm thì cũng chả có gì đâu.”
Bạch La La: “…… Tôi không tán thành hành vi tì.nh d.ục không tình yêu.”
Hệ thống nói: “Nhưng mà không phải cậu thích người ta à.”
Bạch La La mặt đỏ, nói: “Thích…… chút chíu, chỉ chút chíu mà thôi.”
Hệ thống nói: “Một chút chíu cũng đủ rồi.”
Có hệ thống an ủi, Bạch La La ngại ngùng đồng ý lời mời của Lâm Trú Miên, ngoan ngoãn nằm ở trên giường Lâm Trú Miên. Chỉ tiếc hiện tại Lâm Trú Miên không nhìn thấy, nếu có thể thấy, nói không chừng hoàn toàn có thể nhìn ra được Bạch La La đang suy nghĩ miên man cái gì từ vẻ mặt của cậu.
Có điều có dù Lâm Trú Miên không nhìn thấy, nhưng vẫn đoán ra được một ít từ trong giọng nói của Bạch La La. Y nói: “Ngủ đi.”
Bạch La La nói: “Ừm.”
Lâm Trú Miên ngủ ở bên cạnh Bạch La La, y vừa nằm xuống, Bạch La La liền cảm thấy nhiệt độ trên giường ấm hơn rất nhiều, thật sự giống như có một cái bếp lò thật lớn ở bên cạnh, nóng vô cùng.
Lâm Trú Miên nói : “Tôi sẽ không chạm vào cậu đâu.” Y tự nhận là bản thân sẽ không giậu đổ bìm leo, chuyện làm với Bạch La La trước đó chỉ là do ngoài ý muốn, nếu có sự lựa chọn khác, y tuyệt đối sẽ không làm trái ý muốn của Bạch La La.
Bạch La La nói: “Ừm.”
Lúc này, hai người bọn họ đều cảm thấy sẽ không xảy ra cái gì, nhưng mà hiện thực quả thực hoàn toàn giống với câu ’’ anh chỉ cọ cọ ở ngoài thôi chứ không vào đâu ‘’ này của hệ thống, tới nửa đêm, vẫn là phá giới.
Nói đến ai cũng không tin, nửa đêm vẫn là Bạch La La vẻ mặt ngượng ngùng động tay trước, lúc rạng sáng là thời điểm hàn khí nặng nhất, ngày bình thường Bạch La La đều lạnh đến trực tiếp tỉnh lại. Nhưng hôm nay không giống, bên cạnh Bạch La La có một cái bếp lò sống, cậu ngủ rồi lại tựa như con bạch tuộc mà dính ở trên người của Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên bị động tác của Bạch La La đánh thức, nhắm mắt chần chờ kêu một tiếng: “Chu Trí Tri?”
Bạch La La cũng không nói chuyện, cậu lạnh đến khó chịu, ngay cả hơi thở phun ra cũng lạnh như băng
Lâm Trú Miên định ngồi dậy, nhưng Bạch La La lại ôm chặt lấy y, tuy rằng y có thể dùng cậy mạnh, nhưng lại sợ làm Bạch La La bị thương, cho nên dưới sự chần chờ, Bạch La La liền trực tiếp bò tới trên người y, dùng sức ôm y.
“Lạnh, lạnh…… lạnh quá……” Trong miệng tủi thân lẩm bẩm, Bạch La La vùi đầu vào trong lòng ngực Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên đầy mắt bất đắc dĩ, y cũng là đàn ông bình thường, hơn nữa trước đó còn là lần đầu tiên khai trai, hành động của Bạch La La như vậy tự nhiên gợi lên d.ục v.ọng của y.
Nhưng y vẫn đè nén xao động trong lòng, nói: “Chu Trí Tri, tỉnh tỉnh.”
Bạch La La còn đang rầm rì.
Lâm Trú Miên biết cậu không thoải mái, y liền vươn tay v**t v* mặt của Bạch La La, sau đó sau đó nhẹ nhàng hôn lên mắt Bạch La La, nói: “Tỉnh tỉnh.”
Hơi thở nóng rực phun vào trên đôi mắt lạnh băng của Bạch La La, khiến cho cậu không tự chủ được phát ra một tiếng than thoải mái, tiếng rê.n rỉ cũng nhỏ dần.
Lâm Trú Miên vốn tưởng rằng cậu tỉnh rồi, trong lòng buông lỏng đang muốn nói chuyện thì đôi môi lại hơi lạnh, cảm thấy một đôi môi lạnh băng đang phủ lên môi của mình.
Bạch La La cảm thấy thoải mái cực kỳ, cậu mơ thấy bản thân đang ăn một chầu đồ ăn nóng hôi hổi, cơ thể vốn dĩ lạnh lẽo cuối cùng cũng được đồ ăn này sưởi ấm. Đồ ăn tựa như có chút không muốn, nhưng Bạch La La lại không muốn buông ra, thậm chí còn bắt đầu cố ý dùng tay cố định nó lại. Thật là thoải mái…… Bạch La La nghĩ, giấc mơ này…… nếu có thể vẫn luôn như vậy…… thì thật là tốt quá đi.
Ngày hôm sau, khi Bạch La La tỉnh lại cả người đều nghệt ra, cậu nằm ở trên giường một lúc lâu thì mới có thể chấp nhận được sự thật khiến người ta sụp đổ, cậu lại làm với Lâm Trú Miên rồi.
Hơn nữa lần trước còn có thể ném nồi, lần này cậu lại là người chủ động. Giữa đường Lâm Trú Miên có ý định rời đi, còn bị cậu ôm eo cứng rắn túm trở về.
Bạch La La thương tâm khóc lên, nói câu xin lỗi sự tin tưởng của tiên sinh dành cho cậu, cậu lại là tên cầm thú như vậy.
Hệ thống nghe Bạch La La nói mà không nhịn được nói: “Cậu từng gặp tên cầm thú nào làm mình đau mông như vậy chưa?”
Bạch La La còn gào oa oa lên.
Hệ thống bị Bạch La La gào đau đầu, nói: “Sức lực của Lâm Trú Miên chỉ cần dùng một bàn tay là có thể hất cậu ra, nếu anh ta không vui, cái cơ thể bé nhỏ này của cậu còn có thể thực hiện được ý đồ à?”
Sau khi Bạch La La bị hệ thống kỳ thị thì rất không vui, nói cơ thể này của tôi làm sao?
Hệ thống nói: “Cơ thể này của cậu không đạt được vóc dáng tiêu chuẩn của cầm thú đấy.”
Bạch La La nghe vậy xắn tay áo lên đang chuẩn bị tiếp tục cãi tay đôi với hệ thống, lại thấy Lâm Trú Miên từ bên ngoài bước vào..
Lâm Trú Miên hẳn là mới tắm rửa xong, phơi bày ra thân trên rắn chắc trơn bóng, mặc dù là loại thời tiết này, y dường như cũng hoàn toàn không cảm thấy rét lạnh, thậm chí trên làn da còn có hơi nóng đang lượn lờ.
Bạch La La không có mặt mũi nhìn y, cúi đầu ho khan vài tiếng.
Lâm Trú Miên đi đến bên cạnh Bạch La La, động tác tự nhiên đưa tay đặt lên đầu của Bạch La La, sau đó chậm rãi di chuyển đến trán của Bạch La La, y nói: “Không bị sốt.” Chẳng những không bị sốt, nhiệt độ còn thấp hơn so với người bình thường, xem ra thể chất cực âm của Bạch La La đúng là đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu rồi.
Bạch La La nói: “Xin lỗi……”
Lâm Trú Miên nghe vậy bật cười, nói: “Sao em lại nói xin lỗi với tôi?”
Bạch La La nói: “À, thật ra tôi chỉ là nghĩ có lẽ anh không muốn thôi?”
Lâm Trú Miên nói: “Tôi chưa từng yêu đương, cũng chưa từng thích ai, càng không biết động lòng là cảm giác thế nào.”
Lâm Trú Miên đột nhiên nhắc tới cái này, ngược lại khiến cho Bạch La La có hơi kinh ngạc.
Lâm Trú Miên nói: “Trước đó tôi tốt với em, thật ra là vì có chỗ cần ở trên người của em, chỉ là hiện tại không cần…… tôi có cách khác rồi.” Khuôn mặt y giãn ra, trên mặt không còn lạnh nhạt mà trông vô cùng dịu dàng, y nói, “Trước nay tôi chưa từng nghĩ đến bản thân có thể sống một cuộc sống của người bình thường, nhưng hiện tại mọi thứ đều có hy vọng rồi.”
Đại khái là do thuốc của Lâm Chập có tác dụng, thể chất cực dương Lâm Trú Miên quả thực đã được cải thiện rất nhiều..
Bạch La La nói: “Vậy, vậy chúc mừng anh.”
Lâm Trú Miên nói: “Em là người đầu tiên phát sinh quan hệ với tôi…… Chu Trí Tri, tôi muốn hỏi em, chờ khi mắt của tôi lành rồi, em có đồng ý ở bên tôi không?”
Bạch La La cứng họng.
Lâm Trú Miên vẫn còn tiếp tục, y nói: “Tôi, tôi không hiểu cái này lắm, nếu có chỗ nào làm không đúng, em có thể dạy tôi hay không?” Trong lĩnh vực phong thuỷ y là Lâm đại sư vô song không ai sánh bằng, nhưng trên phong diện tình cảm lại là người mới học. Lúc trước Bạch La La từ chối y, suy nghĩ đầu tiên của y lại là có phải Bạch La La cảm thấy đôi mắt mù của y quá vướng bận hay không ……
Bạch La La chậm rãi cúi đầu, không nói chuyện.
Lâm Trú Miên nói: “Chu Trí Tri?”
Bạch La La cảm thấy bản thân mình hơi lạnh, nhưng lẽ ra cậu phải quen với cảm giác này từ lâu rồi, cậu chậm rãi, chậm rãi nói: “Ừm, xin lỗi, Lâm Trú Miên.”
Nụ cười của Lâm Trú Miên cứng lại, y nói: “Vì sao chứ?”
Bạch La La nói: “À, tôi chỉ là cảm thấy tôi không hợp ở bên anh thôi.”
Lâm Trú Miên nói: “Không hợp?” Tuy rằng y không nhìn thấy, nhưng cảm giác lại nhạy hơn người bình thường rất nhiều, y có thể cảm giác được Bạch La La có ý với mình.
Bạch La La nói: “Xin lỗi.”
Lâm Trú Miên im lặng. Sau khi hai người nhìn nhau không nói một lời hồi lâu, cuối cùng y mới hỏi một câu: “Có phải có người đe dọa em hay không?”
Bạch La La nói: “Không có.”
Hi vọng cuối cùng tan biến, Lâm Trú Miên đứng dậy ra cửa, lại không một chút lưu luyến nào. Y vốn kiêu ngạo, để có thể nói ra những lời này, có lẽ đã cố gắng hết sức. Nhưng Bạch La La lại không đáp lại y, thậm chí từ đầu tới đuôi đều chỉ xin lỗi mà thôi.
Bạch La La nói: “Ài, sao bây giờ, tôi có hơi khó chịu.”
Hệ thống nói: “Mẹ nó, cậu lau khô nước mắt đi, có gì phải khó chịu chứ, cóc ba chân khó tìm, chứ người hai chân đều đầy ra đấy, chờ đi, chờ tôi rảnh giới thiệu cho cậu mấy người.”
Bạch La La nói: “Cậu tốt quá à.”
Hệ thống nói: “Cho nên cậu có muốn mặc quần áo vào trước hay không?”
Bạch La La mặc quần áo, xám xịt đi trở về.
Ngô Thôi Tam đang ở trong nhà gặm bánh mì cậu ta mua, nhìn thấy Bạch La La thì hàm hồ nói câu: “Anh đi đâu đó, người của Lâm Chập đang tìm anh đấy.” Ánh mắt của cậu ta ngược lại rất nhạy bén, lập tức thấy được dấu vết trên cổ của Bạch La La, kinh ngạc nói, “Anh đến chỗ tiên sinh sao?”
Bạch La La liếc nhìn cậu ta, không nói chuyện mà trực tiếp đi lên lầu.
Lâm Chập quả nhiên gọi cho cậu mười mấy cuộc điện thoại, Bạch La La nhận cuộc gọi thì liền nghe được giọng tức muốn hộc máu của ông ta, nói: “Cậu đến chỗ chú hai tôi làm gì?? Chu Trí Tri, đừng quên thân phận của cậu là cái gì, từng đồng ý với tôi cái gì!”
Bạch La La nghe mà đau cả lỗ tai, nói: “Tôi thật sự không có làm gì cả, ông bình tĩnh một chút, tôi sẽ không nói cho anh ta biết đâu.”
Lâm Chập nghiến răng nghiến lợi nói: “Không có làm cái gì? Không có làm cái gì mà bây giờ cậu mới từ phòng của chú ấy ra à.”
Bạch La La cứng họng không nói chuyện.
Lâm Chập còn đang rống: “Không có làm cái gì mà hiện tại chú ấy lại nổi cơn tam bành đi ra ngoài à?”
Tính tình Bạch La La vốn dĩ khá tốt, kết quả hiện tại mông đau, trên người lại lạnh, bị tiếng rống của Lâm Chập làm cho cơn tức cũng nổi lên, cậu cũng không phải tượng đất, huống hồ tượng đất còn có ba phần nóng máu đấy nhé! Bạch La La cả giận nói, “Con mẹ nó ông tới đập tôi luôn đi, ông đây dụ dỗ chú hai của ông đấy, còn dụ dỗ thành công sắp trở thành thím hai của ông luôn rồi, ông tức lắm đúng không, cho ông tức chết luôn đó.”
Lâm Chập: “……”
Bạch La La nói: “Cũng không có việc gì thì đừng con mẹ nó nói nhảm với tôi nữa, con mẹ nó tôi lại không nợ nhà họ Lâm của ông, tôi cho Lâm Trú Miên mạng là tôi tự nguyện, ông tính là cái đếch ấy?”
Lâm Chập: “……”
Bạch La La rống lên một hồi, tâm tình cuối cùng cũng tốt lên, nói: “Có chuyện thì nói, không có việc gì tôi cúp đây.”
Một lúc lâu sau, Lâm Chập mới nói câu: “Không có việc gì.” Ông ta tựa như là bị Bạch La La đột nhiên bùng nổ hù cho sợ rồi, không ngờ người biểu hiện ôn hòa từ đầu tới đuôi lại đột nhiên nổ tung như vậy.
Bạch La La cũng không nói nhảm với ông ta nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Bạch La La nói: “Tôi cảm thấy tôi sẽ bị trả thù.”
Hệ thống nói: “Đừng sợ ông ta, ông ta chỉ là cái chày gỗ thôi.”
Bạch La La: “……”
Dù sao mạng không phải của mình, đúng là không gì đáng sợ cả. Tuy rằng Lâm Chập tức muốn chết, nhưng cũng không làm gì được Bạch La La, dù sao thì bây giờ ông ta cũng còn việc cầu người mà. Chỉ là cơ thể Bạch La La đang suy yếu từng ngày, Lâm Trú Miên bởi vì chuyện trước đó mà vẫn luôn không muốn trở về, thế cho nên khi đến ngày cuối cùng, Bạch La La cũng chưa gặp được y.
Ngô Thôi Tam là người duy nhất trong ba đồ đệ biết nội tình, hai người khác thật sự cho rằng Bạch La La chỉ là bị cảm. Một mình cậu ta lén khóc vài lần, có một lần còn bị Bạch La La tình cờ bắt gặp được.
Bạch La La nói cậu khóc cái gì mà khóc.
Ngô Thôi Tam nói: “Chu Trí Tri anh chạy đi, tôi giúp anh được không? Tôi giúp anh chạy, chịu đựng qua mấy tháng là được……”
Bạch La La nói: “Tôi chạy thì tiên sinh của cậu phải làm sao đây, Lâm Chập nói một khi bắt đầu thuốc thì không thể dừng được, nếu không tiên sinh sẽ sinh ra kháng thuốc với phương thuốc này, về sau sẽ vô dụng.”
Ngô Thôi Tam nói: “Nhưng ——”
Bạch La La nói: “Không có nhưng nhị gì cả, đây là tôi tự nguyện, cậu đừng lo lắng.”
Ngô Thôi Tam vành mắt lại đỏ.
Bạch La La nói: “Được rồi, buổi tối ăn gà nha.”
Ngô Thôi Tam nói: “Anh đừng nấu cơm mà nghỉ ngơi cho tốt đi, để Ngô Trở Tứ làm là được rồi.”
Bạch La La nói: “Được rồi, ăn cơm anh ta nấu tôi còn chết nhanh hơn nữa.”
Ngô Thôi Tam: “……”
Không thể không nói, biểu hiện Bạch La La hoàn toàn không hề giống như là một người sắp chết. Cậu vừa không lo âu, cũng không sợ hãi, dùng một thái độ bình thản đối mặt với tử vong. Loại thái độ này của cậu đến ngay cả Lâm Chập cũng phải kính sợ. Bởi vì mắt thấy thuốc sắp đến kỳ kết thúc, Lâm Chập sợ Bạch La La chạy trốn, còn đặc biệt phái không ít người trông coi bên cạnh cậu.
Mỗi ngày Bạch La La nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, không hề có dấu hiệu muốn ra cửa một chút nào. Cuối cùng Lâm Chập chỉ có thể không cam lòng thừa nhận, Bạch La La thật sự cam tâm tình nguyện dùng mạng của cậu đổi mạng Lâm Trú Miên.
Trong lúc nhất thời Lâm Chập lại không giải thích được mà sinh ra mấy phần kính nể đối với Bạch La La. Ông ta từng gặp không ít người sắp chết, cho dù trước khi chết mạnh miệng cỡ nào, nhưng tới một khắc kia đều sinh ra hèn nhát. Bạch La La là người đầu tiên mà ông ta từng gặp, cũng là một người duy nhất thản nhiên khi đối mắt với tử vong như vậy. Nếu không phải tất cả thông tin đều ở đó, Lâm Chập thậm chí đều có chút hoài nghi, cậu rốt cuộc có phải là kẻ lừa đảo không biết xấu hổ tham sống sợ chết kia hay không.
Lâm Trú Miên vẫn luôn không trở về, vừa lúc như nguyện vọng của Bạch La La.
Cậu thật sự là không biết bản thân nên đối mặt với Lâm Trú Miên như thế nào, dù sao thì hai người cũng từng làm chuyện thân mật.
Bởi vì mất máu, Bạch La La bắt đầu trở nên thích ngủ, thường xuyên ở trên giường cả một ngày, chỉ có khi ăn cơm mới miễn cưỡng tỉnh lại. Lâm Trú Miên không ở đây, cậu đúng lúc cũng không cần lại che giấu suy yếu của mình.
Mà tình huống bên Lâm Trú Miên, lại như là càng ngày càng tốt, có thể thấy được một hai từ tâm trạng của Lâm Chập.
Lâm Chập nói với Bạch La La ở trong điện thoại, nói Lâm Trú Miên đã xác định đệ tử ngoại môn của mình, y vốn dĩ muốn chọn Ngô Thôi Tam, nhưng Ngô Thôi Tam lại từ chối ngoài dự đoán của mọi người. Lý do từ chối là, cậu ta có chuyện muốn làm hơn. Sau khi Lâm Trú Miên nói chuyện với cậu ta, cũng ủng hộ suy nghĩ của cậu ta .
Ngô Thôi Tam ở bên cạnh Lâm Trú Miên mấy năm, ước mơ lớn nhất chính là trở thành đệ tử nội môn của Lâm Trú Miên, chỉ là lại không biết vì sao phút cuối cùng lại thay đổi chủ ý.
Không có Ngô Thôi Tam, chỉ còn Ngô Trở Tứ và Ngô Một Ngũ, nhưng Lâm Trú Miên lại không có chọn giữa hai người bọn họ, chỉ là nói bọn họ không hợp.
Dựa theo tính tình bình thường của Ngô Trở Tứ, hẳn là không tiếp thu được kết quả này, nhưng cậu ta lại không có nói ra một câu giãi bày nào, sau khi hành lễ với Lâm Trú Miên thì xoay người rời đi.
Mà với Ngô Một Ngũ, Lâm Trú Miên chỉ nói với cậu ta một câu, y nói: “Tôi không nhìn thấy, nhưng có thể nhìn thấy nhiều hơn những người khác, cậu tự giải quyết cho tốt đi.” Nụ cười thật thà của Ngô Một Ngũ dừng lại, cũng hành lễ với Lâm Trú Miên rồi yên lặng xoay người rời đi.
Lâm Trú Miên hỏi Lâm Chập ở bên cạnh, nói đôi mắt tôi khi nào mới có thể nhìn thấy.
Lâm Chập nói: “Nhanh thôi chú hai, để cháu gọi người lấy thuốc.”
Lâm Trú Miên lại nói: “Lâm Chập, thích một người thì nên theo đuổi như thế nào mới được?”
Lâm Chập vốn đang cười, nhưng khi nghe được chữ thích, ông ta lại lộ ra một vẻ mặt như bị sét đánh.
Lâm Trú Miên nói: “Hửm?”
Lâm Chập lắp bắp nói: “Chẳng lẽ, chú…… thích ai?”
Lâm Trú Miên nói: “Anh không cần để ý cái này.”
Lâm Chập nói lung tung mấy cái ví dụ, sau khi Lâm Trú Miên nghe xong thì nhíu mày, nói: “Đúng không, nhưng mà sao tôi cảm thấy dùng trên người cậu ấy lại không hợp cho lắm nhỉ.”
Lâm Chập l**m l**m môi, cả người căng thẳng, thậm chí không dám nhìn vẻ mặt của Lâm Trú Miên.
Lâm Trú Miên nói: “Khi nào thuốc đến? Sau khi tôi uống xong, có phải mắt sẽ có thể nhìn thấy hay không?”
Lâm Chập nói: “…… Đúng vậy.”
Vẻ mặt Lâm Trú Miên dịu xuống, y nói: “Ừm, kêu cậu ta mau chút, tôi còn phải vội về nhà.”
Lâm Chập môi khô nứt, trên trán cũng bắt đầu túa ra mồ hôi, lúc này thuốc cũng vừa lúc đưa tới, tựa như mới vừa làm xong, cầm ở trong tay hơi lạnh, tản ra mùi ngọt lành.
Lâm Chập nhìn Lâm Trú Miên cầm viên thuốc trong tay, chậm rãi để vào trong miệng.
Thuốc lạnh đi vào trong cơ thể, dương khí trên người Lâm Trú Miên cuối cùng cũng bị ngăn chặn, y thử mở mắt, màu đỏ rực ban đầu ở trong mắt cũng từ từ nhạt đi, biến thành màu đen như người bình thường. Lâm Chập lần đầu tiên nhìn thấy chú hai ông ta mở mắt, cặp mắt kia quả nhiên xinh đẹp giống như ông ta tưởng tượng, như là bầu trời đêm hiện đầy những vì sao.
Lâm Trú Miên thấy được Lâm Chập, hòa nhã nở nụ cười, y nói: “Lần trước gặp anh, vẫn là khi còn nhỏ nhỉ.”
Lâm Chập nói: “Chú hai……” Ông ta biết, hiện tại là thời cơ tốt nhất nói cho Lâm Trú Miên biết chân tướng, nhưng dù có thế nào ông ta cũng không nói nên lời, lời tới bên miệng lại kẹt lại trong cổ họng.
“Tôi còn có chút chuyện.” Lâm Trú Miên đứng lên, nói, “Đi về trước.”
Lâm Chập lại kêu một tiếng chú hai, nhưng Lâm Trú Miên đi vội vội vàng vàng, hoàn toàn không có chú ý tới sắc mặt khác thường của ông ta.
Bên ngoài thời tiết rất tốt, thái dương trên cao, xuân ý chính nùng. Những bụi cây bên đường nở hoa tươi tốt, mặc dù trông rất bình thường nhưng trong mắt Lâm Trú Miên lại đẹp đến loá mắt. Lâm Trú Miên nhớ tới bản thân đã từng gặp mặt Bạch La La hai lần, thời gian y mở mắt không dài, dáng vẻ của Bạch La La lại khắc sâu vào trong tâm trí của y. Bạch La La không tính là quá đẹp, nhưng khuôn mặt thanh tú, khí chất ôn hòa, lúc dùng ánh mắt mê ly nhìn y thì đặc biệt mê người. Lâm Trú Miên nghĩ đến đây, tâm trạng càng tốt, cũng càng thêm gấp không chờ nổi.
Tài xế lái xe bay nhanh, nhưng Lâm Trú Miên vẫn muốn nhìn thấy Bạch La La càng sớm càng tốt, sau đó đưa đồ trong tay cho cậu. Trong tay của y đang cầm một chú thỏ ngọc xinh đẹp, là trước đó khi Bạch La La rời đi đã đưa người giao lại cho y. Mà hiện tại, Lâm Trú Miên muốn trao lại vào trong tay của Bạch La La thêm một lần nữa.
Cuối cùng khi đã đến nơi mục đích, Lâm Trú Miên bước chân vội vàng lên lầu. Bốn người trong căn nhà này hiện tại ba người đã rời đi, chỉ còn lại một mình Bạch La La.
Lâm Trú Miên đến trước cửa phòng ngủ của Bạch La La, y nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi gõ cửa phòng ngủ——cửa không đóng, trực tiếp mở ra.
Lâm Trú Miên có chút nghi hoặc, sau khi chần chờ một lát, vẫn là bước vào trong đó.
Bạch La La nằm ở trên giường, tựa như đang ngủ, Lâm Trú Miên đi tới bên cạnh cậu, kêu ra tên của cậu, y nói: “Chu Trí Tri.”
Không có đáp lại.
Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Lâm Trú Miên bắt đầu tắt dần, biến thành giống như pho tượng tuyết cứng đờ rét lạnh, y vươn tay ra thăm dò mạch đập của Bạch La La. Đầu ngón tay y chạm vào cổ tay của Bạch La La, nơi cổ tay kia lạnh như băng không có một chút nhiệt độ nào.
Mà ngón tay Lâm Trú Miên, cũng không cảm giác được bất kỳ mạch đập nào cả.
Thỏ ngọc xinh đẹp chợt vang lên một tiếng trong trẻo, nó trực tiếp vỡ tan thành hai nửa ở trước ngực của Lâm Trú Miên.