Lúc mới đầu nhà họ Lâm quyết định gia chủ, cũng không phải Lâm Chập, mà là Lâm Trú Miên. Sau khi y sinh ra, trong những năm tháng tuổi thơ ngắn ngủi đã triển lộ ra được thiên phú kinh người.
Phong thủy kham dư, tướng thuật đạo pháp, Lâm Trú Miên học tập đều như có thần trợ, quả thực như là ông trời sinh ra để làm cái nghề này.
Lúc ấy tất cả mọi người đều xem trọng y, ngoại trừ gia chủ nhà họ Lâm, cũng chính là ông nội của Lâm Trú Miên. Trước khi Lâm Trú Miên được sinh ra ông nội y đã có chút lo lắng, nói đứa nhỏ này dương khí quá mức, đáng tiếc không ai để lời này ở trong lòng.
Lâm Trú Miên sinh ra vào giữa trưa, lúc ấy đang vào tháng tám nóng bức, ve ngoài cửa sổ kêu không ngớt, ánh mặt trời nóng như lửa thiêu đốt khắp mọi nơi. Tất cả mọi người đều chờ ở ngoài phòng sinh, vẻ mặt nôn nóng chờ mong, sau mấy giờ dày vò thì trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh, mọi người đều lộ ra nụ cười hiểu ý. Ông nội Lâm ở đó bấm tay tính toán, vẻ mặt lại hơi cứng lại, cha của Lâm Trú Miên thấy tình hình như vậy thì trong lòng hơi kinh, kêu một tiếng: “Cha?”
Ông nội Lâm nói: “Không tốt lắm.”
Cha Lâm nói: “Rốt cuộc là làm sao ạ?”
Ông nội Lâm nói: “Con lại đây, cha có một số việc muốn nói với con.” Ông đã tính ra một chút chuyện, sắc mặt khó coi tới cực điểm.
Cuối cùng hai người bọn họ đã nói cái gì thì cũng không ai biết, chỉ là cái tên Lâm Trú Miên lại được đặt ra—— Trú Miên, ngụ ý an nghỉ ban ngày, tránh ánh mặt trời mãnh liệt giữa trưa.
Khi còn thiếu niên, tiền đồ của Lâm Trú Miên một đường bằng phẳng, cái gì y cũng học được, cái gì cũng học nhanh, thoắt cái liền trở thành tâm điểm trong mắt người nhà Lâm. Trong gia tộc phong thuỷ, sợ nhất chính là hậu nhân dần dần mất đi thiên phú dẫn đến gia tộc xuống dốc, cho nên mỗi một thiên tài đều là tài sản quý giá nhất của gia tộc, có thể đạt được tài nguyên tốt nhất và các loại bảo vệ tối ưu nhất.
Tuy rằng Lâm Trú Miên thiên phú cực cao, nhưng vẫn không vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn, tính cách ngược lại không tồi. Bởi vậy khi thiếu niên liền vô cùng được chào đón. Mặc dù là Lâm Chập tính cách hương nội, thì cũng rất thích người chú hai trạc tuổi với mình này.
Đáng tiếc trời cao đối kỵ anh tài, Lâm Trú Miên thiên phú tuyệt hảo theo tuổi dần bắt đầu xuất hiện tỳ vết. Càng lớn tuổi, dương khí càng dồi dào, chỗ hại của thể chất cực dương bắt đầu bộc lộ ra.
Cha mẹ của Lâm Trú Miên vô cùng lo lắng chuyện này.
Khi Lâm Trú Miên năm tuổi thì bọn họ đã bắt đầu tìm kiếm phương pháp phá giải, đợi cho đến khi Lâm Trú Miên tám tuổi, cuối cùng cũng tìm được một phương thuốc cổ xưa nói là có thể kéo dài tính mạng của Lâm Trú Miên. Bọn họ không biết làm cái gì, lại thật sự niêm phong dương khí ở trong mắt của Lâm Trú Miên.
Thể chất cực dương của Lâm Trú Miên tạm thời giải quyết, theo lời ông nội của y nói thì sống qua 30 tuổi cũng sẽ không thành vấn đề, chỉ là không biết tương lai tình hình sẽ ra sao.
Mà cha mẹ của Lâm Trú Miên, bởi vì tìm các loại dược liệu khắp nơi trên thế giới mà tạo quá nhiều sát nghiệt, tổn hại âm đức, rất nhanh đã phải chết ngoài ý muốn.
Lúc biết được cái này, tâm trạng của Lâm Trú Miên kỳ thật rất bình tĩnh. Từ sau khi dương khí bị phong ấn ở bên trong đôi mắt của y thì cảm xúc của y đã phai nhạt đi rất nhiều, giống như những thứ mà y cảm thấy rất hứng thú trước đây đã không còn chút hứng thú nào nữa.
Tuy rằng Lâm Trú Miên không còn đôi mắt, nhưng có thể lợi dụng sắc bén bắt giữ được khí âm dương và bốn giác quan nhạy bén để tiến hành định vị, hành động ngược lại cũng không khác người bình thường. Thế cho nên một khoảng thời gian rất dài, những người khác đều không cảm thấy Lâm Trú Miên là một người khuyết tật.
Sau khi ông nội Lâm Trú Miên chết, Lâm Chập thay Lâm Trú Miên đã mất đi thị lực, tiếp nhận vị trí gia chủ nhà họ Lâm.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Lâm Chập đều ở tự hỏi một vấn đề, vấn đề đó chính là rốt cuộc sống dài lâu trong đau khổ mới tốt, hay là sống hạnh phúc chỉ trong một thời gian ngắn mới tốt hơn.
Nhưng mà đáp án của vấn đề này, Lâm Chập cảm thấy bản thân cả đời này cũng không thể có được.
Lâm Trú Miên vẫn ở lại căn nhà tràn đầy âm khí kia, chỉ là trong nhà đã không còn ba đồ đệ họ Ngô, cũng không còn kẻ lừa đảo tên họ Chu kia nữa.
Mà sau khi chuyện đó xảy ra, Lâm Chập liền rất hiếm gặp được Lâm Trú Miên.
Chị tư sẽ kết hôn vào mùa thu, trước khi chị kết hôn có trở về nhà họ Lâm một chuyến, nhắc tới chuyện xảy ra năm ấy, nói Lâm Chập, có phải chúng ta đã làm sai rồi không.
Lâm Chập nói: “Sai ở đâu.”
Chị tư nói: “Sau đó tôi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy khuôn mặt thuần lương của đứa nhỏ đó không giống kẻ lừa đảo.”
Lâm Chập lạnh lùng nói: “Không phải kẻ lừa đảo, chẳng lẽ những tư liệu có thể làm giả được sao? Tôi thấy cậu ta chẳng qua chính là tên lừa đảo giỏi ngụy trang mà thôi.”
Chị tư hút thuốc, không lên tiếng.
Lâm Chập nói: “Sai lầm duy nhất của tôi, chính là không ngờ chú hai lại thích cậu ta.”
Chị nói: “Cho nên anh hối hận sao?”
Lâm Chập không nói.
Khuôn mặt chị tư lộ ra chút mỏi mệt, chị nói: “Được rồi, nếu anh rảnh thì đến thăm chú ấy đi.”
“Chú hai sao vậy?” Lâm Chập lại nghe ra được tuyệt vọng từ trong giọng nói của chị tư.
“Tôi không biết nói thế nào, tự anh đi xem đi.” Chị tư không nói nữa, dập tắt thuốc rồi đứng dậy rời đi.
Lâm Chập nhìn bóng dáng của chị, vẻ mặt lộ ra một chút hoảng hốt, ông ta nghĩ, chú hai đã làm cái gì mà có thể khiến cho chị tư từ trước đến nay luôn trầm ổn có thể âu thành dáng vẻ thế này?
Vì thế Lâm Chập ôm tâm trạng thấp thỏm phức tạp đi đến nhà của Lâm Trú Miên.
Không thể không nói, khi ông ta bước vào nơi này lần nữa, trong lòng lại là có chút không vững dạ, ông ta hít sâu một hơi, ép bản thân phải bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi bước vào trong.
Trong sân cực kỳ yên tĩnh, đèn cũng tắt cả, hoàn toàn nhìn không ra có người ở.
Lâm Chập nhớ lần trước khi bản thân đến nơi này, còn có một đứa nhỏ tên Ngô Thôi Tam ra tiếp đón ông ta, trong nhà cũng lóe lên ánh đèn màu cam ít nhất thoạt nhìn còn có vài phần nhân khí. Trong sân nhỏ lúc này, an tĩnh đến mức khiến người ta căng thẳng.
Lâm Chập đến nơi Lâm Trú Miên ở, giơ tay nhẹ nhàng gõ ba cái —— không ai đáp lại.
Sau gõ ba cái rồi lại gõ ba cái, Lâm Chập có chút lo âu l**m l**m môi.
Vẫn là không có ai trả lời, bốn phía đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió xào xạc thổi qua rừng cây, Lâm Chập đang muốn mở miệng kêu ra hai chữ chú hai thì cửa trước mặt bỗng mở ra.
Lâm Trú Miên xuất hiện ở trước mặt Lâm Chập.
Đã hơn một năm không gặp, dáng dấp của y gầy gò hơn rất nhiều, tóc cũng có hơi quá dài, khuôn mặt yên tĩnh gầy đến dọa người. Khí chất vốn lãnh đạm, lúc này càng như là cơn gió lạnh nhất trong trời đông giá rét, cắt đến người ta đau.
“Chú hai.” Lâm Chập khô khốc gọi.
Lâm Trú Miên ngước mắt nhìn ông ta một cái, nói: “Có chuyện gì?”
Lâm Chập nói: “Cháu…… cháu có chút lo lắng cho chú……”
Lâm Trú Miên nói: “Tôi không sao.” Y nói xong lời này, tạm dừng một lát sau mới nói, “Anh không cần lo lắng cho tôi.”
Sao có thể không lo lắng, một năm này, Lâm Trú Miên đại môn không ra nhị môn không bước, từ chối tất cả các khách hàng, hoàn toàn không hề quan tâm đến những việc này. Giới phong thuỷ thậm chí truyền ra cách nói y muốn quy ẩn rồi.
“Chú hai ——” Khi Lâm Trú Miên chuẩn bị đóng cửa lại, Lâm Chập rốt cuộc vươn tay ngăn cản y, ông ta nói, “Chú hai, cháu biết cháu không nói chuyện kia với chú là cháu không đúng——”
Lâm Trú Miên không nói, trong vẻ mặt của y cũng không có trách cứ, có điều cái kiểu hờ hững làm lơ hết thảy này lại càng làm cho trong lòng Lâm Chập hốt hoảng.
Lâm Chập nói: “Chú hai, chú, gần đây chú đang làm cái gì?”
Lâm Trú Miên nói: “Không có gì.”
Lâm Chập nói: “Chị tư rất lo cho chú, cháu cũng lo cho chú……” Từ nhỏ ông ta đã coi Lâm Trú Miên như tấm gương, mà gia chủ tiền nhiệm nhà họ Lâm cũng chính là ông nội của bọn họ, trước khi qua đời ông đã từng giao cho ông ta một việc. Ông nội Lâm nói, khi Lâm Trú Miên đến tuổi xây dựng sự nghiệp, sẽ có một con đường sống, bảo Lâm Chập nhất thiết phải bắt lấy cho bằng được, nếu không bắt lấy, Lâm Trú Miên thiếu mệnh sẽ không đổi được.
Lâm Trú Miên nói: “Cảm ơn mọi người.” Tóc của y cũng có hơi quá dài, cứ như vậy mà buộc ở sau đầu, y tựa như có chút không biết nên biểu đạt tình cảm của mình như thế nào, do dự một hồi lâu mới nói,: “Tôi chỉ là muốn chờ một người.”
Lâm Chập nhìn dáng vẻ của Lâm Trú Miên, trong lòng lại nổi lên nghi ngờ, ông ta nói: “Chú hai…… cháu có thể vào ngồi không?”
Lâm Trú Miên nói: “Bên trong lộn xộn không mời anh vào được.”
Phản ứng của Lâm Trú Miên làm cho Lâm Chập có chút khủng hoảng, kỳ thật ông ta đã có thể đoán ra được một vài chuyện từ dáng vẻ lời nói sầu lo của chị tư. Sau khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Trú Miên, càng gần như lập tức xác định suy nghĩ trong lòng.
Người của nhà Lâm đều thông minh, có lẽ do hiện tại Lâm Trú Miên trông quá mỏi mệt, mới làm cho Lâm Chập nhìn ra được dấu vết trên nét mặt.
“Vậy cháu về trước.” Lâm Chập nói, “Ơ, chú hai, sao trên vai chú có tơ hồng thế.”
Lâm Trú Miên nghe vậy cúi đầu nhìn bả vai của mình, Lâm Chập nhân cơ hội này trực tiếp vọt vào nhà của Lâm Trú Miên. Trong phòng tuy không bật đèn, nhưng Lâm Chập lại có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng trong nhà.
Chỉ thấy trong phòng khách rộng lớn đang bày một trận pháp đỏ như máu, trên tám góc của trận pháp, chia ra đặt ngọc khắc hình dạng khác nhau. Lâm Chập chỉ nhìn một cái trong đó thì liền xác định ngọc này khắc chính là ác quỷ trong địa ngục.
Trung tâm của trận pháp đặt một cái hộp gỗ, xem hình dạng hộp, hiển nhiên chính là hủ đựng tro cốt của con người.
Lâm Trú Miên thấy Lâm Chập đã nhìn thấy rồi, cũng không ngăn cản, y nói: “Nếu đã thấy thì không gạt anh nữa.” Y chậm rãi đi đến trước cái bàn, rút ra một điếu thuốc rồi chậm rãi châm lửa. Khuôn mặt y ẩn trong bóng tối, chỉ có giọng nói là rõ ràng, y nói, “Tôi muốn gọi hồn Chu Trí Tri trở về.”
“Chú hai —— chú điên rồi sao?” Lâm Chập nghe Lâm Trú Miên nói xong thì không thể tưởng tượng được, ông ta nói, “Thời gian này làm gì còn hồn phách, người chết như đèn tắt, việc thế gian việc đều có duyên phận, chú làm như vậy sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Lâm Trú Miên nói: “Sao anh biết không có?”
Lâm Chập nói: “Vậy chú chiêu hồn được rồi sao?”
Lâm Trú Miên nói: “Không có.”
Lâm Chập mơ hồ nhẹ nhàng thở ra, ông ta đang muốn nói cái gì nữa, lại nghe được Lâm Trú Miên tiếp tục nói: “Cậu ấy…… không muốn gặp tôi.”
Lâm Chập toàn thân trên dưới vọt lên một cơn lạnh lẽo, ông ta nói: “Chú hai……”
“Anh đi đi.” Giọng Lâm Trú Miên vừa chậm rãi vừa lạnh như băng, y nói, “Tôi mệt rồi.”
Lâm Chập lộ ra vẻ chật vật, ông ta nói: “Chú hai, chú phải sống cho thật tốt, nếu thì làm sao xứng đáng với cái chết của Chu Trí Tri……”
Ông ta còn chưa có nói xong, Lâm Trú Miên liền đập mạnh lên bàn một cái, y lành lạnh nói: “Nếu không anh cho rằng vì sao tôi lại ở chỗ này?” Y vượt qua năm tháng dài đằng đẳng trong bóng đêm, nhưng mà ngay một khắc mở mắt kia lại nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Chu Trí Tri, còn có vô số vết kim tiêm trên cánh tay.
Lâm Trú Miên lập tức quỳ xuống không ngừng nôn mửa, hận không thể nôn ra hết cả nội tạng của mình, y uống máu thịt tươi sống của Chu Trí Tri, vậy mà còn mặt mũi hỏi cậu có bằng lòng ở bên mình không —— Chu Trí Tri nhất định cảm thấy kinh tởm lắm, nhất định là cảm thấy kinh tởm rồi.
“Chú hai, trên thế giới không có quỷ.” Lâm Chập nói, “Chú…… không phải trước đó chú từng nói sao!”
Lâm Trú Miên nói: “Đó là tôi sai. Lâm Chập, anh đi đi, tôi không muốn nói nữa.” Sau khi y đập vỡ cái bàn, mệt mỏi trong giọng nói càng nặng thêm.
Lâm Chập hốc mắt ướt từ trong phòng đi ra.
Sau khi ông ta ra ngoài thì lập tức gọi cho chị tư, nói: “Chị tư, tại sao chị không khuyên chú hai chứ?”
Tứ tỷ nói: “Anh còn nhớ khi còn nhỏ Lâm Trú Miên từng bị cười nhạo vì sợ quỷ không?”
Sao Lâm Chập lại không nhớ rõ, trên thực tế chỉ cần là người có quan hệ tương đối thân với Lâm Trú Miên thì đều biết y rất sợ những thứ dơ bẩn, tuy rằng làm nghề này, nhưng Lâm Trú Miên vẫn nói với bản thân là không có quỷ.
Chị tư nói: “Lúc ấy cha mẹ chú ấy nghĩ hết cách, cũng không thể thay đổi thói quen này của chú ấy, cuối cùng vẫn là khi đôi mắt không nhìn thấy cho nên mới không sợ như vậy nữa.”
Lâm Chập trầm mặc.
Chị tư cười nói: “Cậu còn cười chú ấy, nói làm thầy phong thuỷ lại đi sợ quỷ —— sợ quỷ??” Chị nói thì liền khóc lên, nói, “Nhưng hiện tại chú ấy lại muốn chiêu hồn, ha ha ha ha, chiêu hồn…… Việc này nếu nói cho người khác nghe, ai sẽ tin chứ!!”
Lâm Chập đầu choáng váng, thiếu chút nữa ông ta đã té ngã trên mặt đất, tốt xấu cũng vịn cái cây bên cạnh, mới miễn cưỡng ổn định thân hình, ông ta nói: “Làm sao bây giờ, chị tư, tôi nên làm cái gì bây giờ?”
“Tùy chú ấy thôi.” Chị tư hiển nhiên là đã suy nghĩ rất lâu, chị nói, “Đây là mạng của chú ấy, ai cũng cứu không được.”
Lâm Chập thở hổn hển, ông ta nói: “Chị tư, chị tư ơi, là tôi sai rồi sao? Là tôi sai rồi sao?” Ông ta nhớ tới dáng vẻ của Lâm Trú Miên trong tang lễ của Chu Trí Tri. Tuy rằng đôi mắt của Lâm Trú Miên đã mở ra được, nhưng ánh mắt lại giống như đã chết, cứ như vậy mà hờ hững nhìn phía trước, cũng không khác gì người mù cả.
Trên thực tế, trong một khắc Lâm Chập biết Lâm Trú Miên thích Chu Trí Tri thì liền biết mọi thứ đã kết thúc cả rồi.
“Nghịch thiên sửa mệnh, thật sự không phải là cách làm của người lương thiện.” Chị tư nói, “Nhưng sai không chỉ có một mình anh, còn có chúng tôi.” Bọn họ cũng là đồng lõa.
Lâm Chập chậm rãi ngồi xuống dưới đất, cuối cùng nói: “Chị tư, chị nói chú hai có thể gọi được hồn không?”
“Tôi không biết.” Chị tư nói.
Lâm Chập nhắm mắt lại, không nói chuyện nữa.
Lâm Trú Miên mất tích.
Lâm Chập phát hiện chuyện y mất tích, đã là chuyện của mấy tháng sau đó.
Người của văn phòng quản lý bất động sản nhà Lâm Trú Miên tìm Lâm Chập, nói điện nước trong nhà không hoạt động trong một tháng rồi, hình như không có ai ở cả.
Lâm Chập nghe vậy vội vội vàng vàng chạy qua, sau khi mở cửa nhà thì liền thấy trong phòng yên tĩnh..
Căn phòng gọn gàng ngăn nắp, ngay cả chiếc bàn bị đập vỡ cũng được thay thế bằng một cái mới. Chỉ là bụi trong không khí nhắc nhở Lâm Chập, người mà ông ta muốn tìm đã không còn ở nơi này.
Lâm Chập tâm sinh mờ mịt, lập tức gọi người đi điều tra hành tung của Lâm Trú Miên.
Người được phái đi rất nhanh gửi tin về cho Lâm Chập, nói tra được dấu vết cuối cùng của Lâm Trú Miên là ở sân bay thành phố L.
Thành phố L là nơi thần bí nhất, nơi đó có ngọn núi tuyết phủ quanh năm và những khu rừng nguyên sinh chưa phát triển. Lúc trước cha mẹ Lâm Trú Miên cũng tìm được rất nhiều dược liệu quý giá ở nơi đó.
Lâm Chập nói: “Sau khi chú ấy xuống máy bay thì sao?”
Người tìm hiểu hành tung nói: “Hình như ngài ấy tìm một người địa phương dẫn đường, nói muốn đi tìm dược liệu……”
Lâm Chập nói: “Dược liệu?”
Người nọ nói: “Đúng vậy.”
Lâm Chập lo sợ không yên, ông ta có một loại dự cảm, ông ta sẽ không còn được gặp lại Lâm Trú Miên nữa.
Trực giác Lâm Chập đã đúng, mấy năm sau, ông ta nhận được một lá thư của Lâm Trú Miên gửi tới, trên thư đơn giản miêu tả tình hình gần đây của y, còn viết bảo Lâm Chập không cần quá lo lắng cho y, y không có vấn đề gì. Chỉ là cuối thư, y đã viết một câu như vậy: Nếu mộng tưởng hão huyền là một giấc mộng đẹp thì cần gì phải tỉnh lại từ trong bóng đêm, tôi mệt rồi, có lẽ còn phải tìm cậu ấy rất lâu, anh nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng tìm tôi nữa.
Lâm Chập siết chặt lá thư trong tay, nhịn xuống để nước mắt đừng rơi, con gái của ông ta vừa lúc ở bên cạnh, dùng giọng trong trẻo hỏi: “Ba ơi, ba khóc sao?”
Lâm Chập nói: “Ừm, ba khóc.”
“Tại sao ba khóc vậy ạ?” Cô bé tiếp tục hỏi.
“Bởi vì ba đã làm sai một chuyện.” Lâm Chập nói, “Hơn nữa vĩnh viễn còn không có cơ hội để sửa sai.”
Ngoài cửa sổ xuân ý tràn đầy, lúc này cách thời gian Chu Trí Tri rời đi đã là mười năm rồi.
Dáng vẻ của thanh niên kia đã trở nên mơ hồ đối với bọn họ, nhưng lại có một người khắc sâu cậu vào trong mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia.
xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx
Bạch La La mở mắt.
Buồng ngủ đông trên đầu cậu mở ra, nhưng cậu cũng chưa muốn ngồi dậy.
Nhân viên công tác bên cạnh còn cẩn thận kiểm tra, dò hỏi cậu có khó chịu ở đâu hay không, đầu óc có tỉnh táo hay không, Bạch La La chậm rãi lắc đầu, hoãn thật lâu mới nói một câu: “Tôi không sao, cảm ơn các anh.”
Nhân viên công tác tựa như đã sớm quen với tình huống như vậy, cũng không mở miệng làm phiền Bạch La La nữa, gật gật đầu liền đi ra ngoài.
Trước khi Bạch La La tỉnh lại, trước mắt liền hiện lên giao diện kết toán, trên giao diện viết một chữ A hoa, đánh giá này đối với những người khác mà nói có lẽ là vô cùng hiếm thấy, nhưng với Bạch La La mà nói, cũng đã sắp quen rồi.
Hệ thống còn chào hỏi với Bạch La La, bảo cậu nghỉ ngơi nhiều một chút, nhất định phải đi làm tách cảm xúc, đừng suy nghĩ bậy bạ, tất cả đều không phải là sự thật……
Bạch La La nói: “A, cảm ơn.”
Hệ thống nói: “Khách sáo khách sáo, tôi đi trước đây.”Nó nói xong liền biến mất ở trước mặt Bạch La La, mà Bạch La La cũng tỉnh dậy từ trong bóng tối.
Dung dịch dinh dưỡng ấm nóng, nằm ở bên trong kỳ thật vô cùng thoải mái, tạo cho người ta cảm giác an toàn không thể giải thích được.
Bạch La La cũng không biết bản thân nằm trong buồng ngủ đông bao lâu, cậu cảm thấy mình có chút sức lực thì mới chậm rì rì đứng dậy ra khỏi buồng ngủ đông.
Tắm gội mặc quần áo, ăn cơm nghỉ ngơi, mọi thứ đều làm từng bước, dường như không có gì khác biệt.
Bạch La La lại cảm thấy cơ thể của mình có hơi khác thường, giống như là mệt mỏi truyền từ thế giới nhiệm vụ đến trên người cậu, khiến cho cậu có chút chịu đựng không nổi.
Lần này không chờ người khác thúc giục, ngày hôm sau Bạch La La liền chủ động đi làm tách cảm xúc.
Chị Dư đã biết cậu, cười tủm tỉm chào hỏi cậu, nói: “Lại làm xong nhiệm vụ à? Lần này thời gian khá dài nha.”
Bạch La La ừ một tiếng, cậu chú ý tới có một người khác đang nằm trong phòng tách cảm xúc, nhìn xa hình như có chút quen mặt. Cậu cẩn thận nhớ lại, mới nhớ tới hình như cậu từng nhìn thấy thanh niên này ở đây.
Chị Dư chú ý tới ánh mắt Bạch La La, cũng nhìn về phía thanh niên kia, chị nói: “Tiểu La, cậu cũng quen Tiểu Dương à?”
Bạch La La chần chờ nói: “Không quen biết……” Thật ra đại đa số thời gian làm nhiệm vụ của bọn họ đều bị xáo trộn, cho dù tụ họp cũng rất khó tụ tập cùng nhau. Bởi vậy ở bộ phận này của cậu, người làm nhiệm vụ khắp nơi giống như cậu mà cậu quen cũng chỉ cần dùng một bàn tay là đếm được hết.
“À, Tiểu Dương cũng rất lợi hại.” Dư tỷ cười nói, “Thường xuyên lấy thành tích A, cho nên là khách quen chỗ này của tôi……”
Bạch La La như suy tư gì gật gật đầu. Cậu lại nói mấy câu với chị Dư, thì nhìn thấy người đàn ông được gọi là Tiểu Dương kia đã làm tách cảm xúc xong.
“Cậu đến đây đi, Tiểu La.”Chị Dư vẫy tay với Bạch La La.
Bạch La La đi qua rồi nằm xuống trên ghế, trên đầu cậu dán vài mảnh kim loại, chương trình nhanh chóng được chạy. Mà khi cậu nhắm mắt lại, Tiểu Dương bên cạnh cậu lại vừa vặn thức tỉnh, hai người vừa vặn bỏ lỡ thời gian tốt nhất.
Sau khi Bạch La La làm tách cảm xúc xong, cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cảm xúc mãnh liệt ban đầu dường như dần tan biến, ngay cả khuôn mặt của Lâm Trú Miên cũng trở nên xa lạ.
Bạch La La nhẹ nhàng thở ra, ngồi dậy khỏi ghế.
Chị Dư nói: “Nằm nghỉ một lát đi?”
Bạch La La nói: “Không được không được, tôi có hơi đói, đi ăn cái gì trước đã.”
Chị Dư nói: “Vậy được rồi, cậu đi chậm một chút, mới vừa làm xong nhất định sẽ hơi choáng đấy, từ từ đi, đừng nóng vội.”
Bạch La La gật gật đầu, đi ra cửa.
Bạch La La thật sự có chút đói bụng, sau khi cậu đi ra từ phòng tách cảm xúc thì liền trực tiếp đến căn tin, bắt đầu ăn cơm trưa.
Mùi vị đồ ăn ở căn tin nơi này rất không tồi, tuy rằng các đồng nghiệp nói có chút ngán, nhưng Bạch La La chưa ăn ở đây mấy lần cho nên cảm thấy cũng ổn.
Sau khi cậu lấy đồ ăn xong, còn cầm một chén bánh trôi đường đỏ, tìm vị trí ngồi xuống.
Tuy rằng Bạch La La ngồi ở góc, nhưng đồng nghiệp của cậu vẫn phát hiện ra cậu, Lý Thiển tung ta tung tăng chạy tới nói: “La La, cậu ra rồi à?”
Bạch La La nói: “Ờ.”
Lý Thiển nói: “Ôi trời, sao sắc mặt cậu trắng như vậy, khó chịu sao?”
Bạch La La nói: “Có một chút, có thể là đói bụng.”
Lý Thiển nói: “Thời gian nhiệm vụ lần này của cậu có hơi lâu nhỉ, à, có điều đúng là hâm mộ cậu thật, không phải sắp đến tết nguyên đán sao, phía trên một hai phải kêu chúng ta tập luyện tiết mục. Tôi không biết gì cả, một hai phải kêu tôi giả gà trống……” Anh ta lảm nhảm ngược lại cũng không khiến cho người ta chán ghét, Bạch La La lắng nghe với vẻ thích thú, cảm thấy rằng khoảng cách giữa bản thân và thế giới thực đã được kéo vào thêm một chút..
Hai người cơm nước xong thì tách ra, Lý Thiển buổi chiều còn có việc, Bạch La La làm xong thủ tục là có thể nghỉ phép.
Khi đi ký đơn xin nghỉ, lãnh đạo còn khen ngợi Bạch La La vài câu, nói bộ phận của bọn họ đã lâu không có ai như Bạch La La cả, người khác làm nhiệm vụ đều không hề để tâm một chút nào.
Bạch La La khiêm tốn nói đâu có đâu có.
Lãnh đạo lại nói: “Đánh giá lần này của cậu cũng rất cao, cho cậu một kỳ nghỉ dài hạn, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Bạch La La cầm lấy tờ giấy, phát hiện kỳ nghỉ lại là gần nửa năm, cậu nhìn chằm chằm giấy xin nghỉ một hồi lâu, mới không dám tin tưởng nói: “Cục trưởng, ngài không viết sai thời gian chứ?”
Cục trưởng nói: “Cậu mới đến nơi này không lâu đúng không? Nơi này của chúng ta nghỉ nửa năm cũng là chuyện bình thường thôi, đánh giá lần này của cậu được A, nếu có thể làm được A+, tôi cho cậu nghỉ cả năm đều không có việc gì.”
Bạch La La há miệng th* d*c, cuối cùng nhịn không được hỏi câu: “Vậy, vậy tiền lương thì sao?”
“Đương nhiên là có.” Cục trưởng cười nói, “Được nghỉ phép, muốn đi đâu chơi thì đi, nghỉ ngơi cho tốt.”
Cuối cùng khi Bạch La La từ văn phòng cục trưởng ra thì cả người đều vẫn còn mơ mơ hồ hồ, cậu công tác một tháng, là có thể nghỉ ngơi nửa năm, còn có thể lấy tiền lương, phúc lợi công việc này cũng thật sự quá tốt rồi.
Bạch La La trở về nhà mình, nằm ở trên giường, nhìn trần nhà bắt đầu bắt đầu nghĩ xem mình có thể có bao nhiêu tiền trợ cấp, có phải chỉ cần cộng vào số tiền lần này là có thể giao tiền cọc nhà rồi……
Nghĩ nghĩ, Bạch La La liền ngủ mất.
Ngày hôm sau, Bạch La La bị tiếng chuông di động đánh thức, cậu mơ mơ màng màng lấy lại thì nhìn thấy ba chữ Tần Bách Xuyên trên màn hình.
Bạch La La buồn ngủ mông lung ấn phím nhận cuộc gọi, nói: “Alo.”
“Alo.” Giọng của Tần Bách Xuyên truyền từ điện thoại đến, anh nói, “Còn chưa tình à?”
Bạch La La dụi dụi mắt, miễn cưỡng tỉnh táo một chút, nói: “A…… mấy giờ rồi?”
“11 giờ rưỡi.” Tần Bách Xuyên nói, “Đi ăn cơm không?”
Bạch La La nói: “Tôi còn chưa rời giường……”
Tần Bách Xuyên nói: “Không sao, tôi chờ cậu, cậu sắp xếp trước đi, tôi lái xe đến dưới lầu rồi gọi cậu.”
Bạch La La do dự một lát mới nói được rồi.
Rời giường rửa mặt mặc quần áo, Bạch La La nhìn mình trong gương rồi vỗ vỗ mặt của mình, cố gắng làm cho mình trông có tinh thần chút.
Ở trong thế giới nhiệm vụ một tháng, khí hậu bên này cũng lạnh xuống, ước chừng vài ngày nữa tuyết sẽ rơi.
Có điều hôm nay thời tiết không tồi, bên ngoài nắng chói chang, Bạch La La tùy tiện tìm áo khoác rồi cộp cộp cộp đi xuống lầu, không ngờ Tần Bách Xuyên đã chờ ở dưới lầu.
Tần Bách Xuyên nói: “Đói chưa?”
Bạch La La nói: “Chưa đói lắm.”
Tần Bách Xuyên nhìn Bạch La La muốn nói lại thôi, Bạch La La còn tưởng rằng anh có chuyện gì, đang định hỏi thì lại thấy anh vươn tay nhẹ nhàng đè đè đầu mình.
Bạch La La ngơ ngác nhìn Tần Bách Xuyên, có hơi không hiểu hành động của anh, Tần Bách Xuyên lại nói: “Tóc cậu bị vểnh lên này.” Bạch La La coi kính thì phát hiện trên đầu mình quả nhiên có lọn tóc nhếch lên, mặt cậu đỏ lên, rất là xấu hổ nói: “À, vậy à, cảm ơn cậu nha.”
Tần Bách Xuyên ừ một tiếng, ánh mắt lại không rời khỏi người Bạch La La.
Đôi mắt Bạch La La nhìn chằm chằm kính chiếu hậu chỉnh đầu tóc của mình, không có chú ý tới vẻ mặt của Tần Bách Xuyên, nếu lúc này cậu nhìn thấy ánh mắt của Tần Bách Xuyên, đại khái sẽ bị đủ loại phức tạp ở trong mắt anh làm cho hoảng sợ.
Tần Bách Xuyên nói: “Đi, tôi dẫn cậu đi ăn cơm.”
Bạch La La nói được.
Sau đó hai người lái xe về phía trước, Tần Bách Xuyên hẳn là đã hẹn sẵn địa điểm, sau khi đến nơi thì trực tiếp dẫn Bạch La La vào phòng riêng. Người phục vụ cung kính đưa thực đơn đến trước mặt hai người, còn rất khách sáo nói ông chủ bọn họ tặng Tần Bách Xuyên một vò rượu mà ông chủ mình tự ủ, hỏi hiện tại muốn dùng hay không.
Tần Bách Xuyên nhìn về phía Bạch La La, hỏi cậu muốn uống rượu hay không.
Bạch La La lắc đầu, nói: “Không được không được, tửu lượng tôi không tốt, vừa uống là say ngay.”
Tần Bách Xuyên như suy tư gì, nói: “Được rồi, hôm nay không uống, tôi còn phải lái xe.”
Món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng này là đậu phụ được chế biến theo nhiều cách khác nhau, chưng nấu, chiên xào, đa dạng phong phú hương vị cũng rất không tồi. Bạch La La mới đầu còn rụt rè, sau đó thì sức ăn lại mở rộng không ít.
Tần Bách Xuyên ngược lại không động chiếc đũa, anh nói: “Đi công tác rất mệt sao?”
Bạch La La uống miếng canh, nói: “Còn ổn ấy.” Đậu hủ trong canh đậu hủ cải trắng vừa non không mềm, thuộc về cái loại đôi đũa vừa vặn có thể gắp lên được, bỏ vào trong miệng hoàn toàn không cần nhai chỉ cần nhấp một cái là có thể mềm ra. Xem ra nhà hàng này thực sự là dày công toi luyện với kỹ thuật làm đậu hủ.
“Nghỉ bao lâu?” Tần Bách Xuyên tiếp tục hỏi.
“Nửa năm.” Bạch La La nói.
Tần Bách Xuyên nói: “Rất lâu nhỉ, có muốn ra ngoài chơi không?”
Bạch La La còn chưa đáp, di động liền vang lên tiếng chuông tin nhắn, cậu mở màn hình thì liền phát hiện tiền trợ cấp của mình tới rồi, lại ước chừng có đến bảy con số, cậu phải đếm vài lần mới xác định bản thân không có đếm sót con số 0 nào.
Tần Bách Xuyên thấy Bạch La La nhìn chằm chằm di động đờ ra, hỏi một câu: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch La La có hơi kích động, buông di động ra ôm chằm lấy Tần Bách Xuyên nói: “Tiền cọc nhà của tôi đủ rồi—— tôi muốn mua nhà——”
Tần Bách Xuyên thấy Bạch La La vui vẻ như vậy, cũng cười, anh nói: “Vui đến vậy sao?”
Bạch La La nói: “Đương nhiên, tôi muốn có nhà của mình lâu lắm rồi, đỡ cho chủ nhà cứ chạy tới chạy lui, muốn làm cái gì cũng đều tiện cả.”
Tần Bách Xuyên nói: “Vậy có thích căn nhà nào không?”
Bạch La La nghĩ nghĩ lắc đầu.
Tần Bách Xuyên nói: “Như vậy đi, tôi biết mấy căn nhà đang rao bán có vị trí không tồi, có thời gian tôi dẫn cậu đi xem?”
Bạch La La phấn khích nói được được, cậu cười má lúm đồng tiền nơi khóe miệng cũng lộ ra, quả thực như là một đóa hoa nhỏ rung rinh trong gió xuân. Khiến cho Tần Bách Xuyên cầm lòng không đậu muốn sờ sờ cậu. Đương nhiên, hiện tại loại hành động này không thích hợp, Tần Bách Xuyên nhịn xuống xúc động trong nội tâm, lại cầm lấy đôi đũa. Từ nhỏ anh đã biết, có một số việc là không thể gấp được.
Bạch La La cầm tiền trợ cấp, ngay cả sự mệt mỏi tinh thần cũng giảm đi rất nhiều, cười cũng nhiều lên.
Tần Bách Xuyên nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu, tựa như lại bắt đầu cân nhắc cái gì, anh hỏi Bạch La La một câu: “Nhận được tiền trợ cấp có phải rất vui hay không?”
Bạch La La gật đầu như giã tỏi.
Tần Bách Xuyên à một tiếng, cũng không biết nghĩ tới chỗ nào rồi.
Bạch La La vốn dĩ cho rằng Tần Bách Xuyên nói dẫn cậu đi xem nhà ở chỉ là thuận miệng khách sáo một chút, nào biết sau đó mấy ngày Tần Bách Xuyên liền thật sự dẫn cậu đi xem mấy căn nhà.
Bạch La La vừa nhìn thấy vị trí và loại nhà liền biết bản thân nhất định là mua không nổi, nơi này là một vị trí đắc địa trong thành phố, giá cả hơn năm sáu vạn, còn đều là kiểu cao cấp, tiền dự trữ của Bạch La La mua mỗi cái phòng ngủ thôi cũng đã thấy căng thẳng rồi.
Tần Bách Xuyên tựa như đã xem rồi, lại còn có chìa khóa, hoàn toàn không cần đi đến văn phòng bất động sản mà trực tiếp dẫn Bạch La La đi xem nhà.
“Nơi này lấy ánh sáng rất tốt.” Tần Bách Xuyên nói, “Phí bất động sản tôi cũng hỏi rồi, tương đối rẻ.”
Bạch La La không vững dạ hỏi: “Phí bất động sản bao nhiêu thế?”
Tần Bách Xuyên nghiêm túc nói: “Hai trăm tệ một mét vuông.”
Bạch La La: “……”
Tần Bách Xuyên nói: “Làm sao vậy?”
Bạch La La nói: “Có phải bình thường cậu không đóng phí bất động sản đúng không?”
Tần Bách Xuyên nói: “…… Rất ít.”
Bạch La La vỗ vỗ bờ vai của anh, nói: “Nói đến có thể cậu không tin, căn nhà tôi đang ở kia phí bất động sản hai tệ năm một mét vuông đấy.”
Tần Bách Xuyên: “……”
Bạch La La nói: “Ý tốt của cậu tôi xin nhận, nhưng mà món quà này quá lớn, tôi thật sự không thể nhận.”
Tần Bách Xuyên nhăn mày lại: “Thật sao?”
Bạch La La nói: “Ừm.”
Tần Bách Xuyên nói: “Được rồi, vậy tôi nói thẳng với cậu vậy, thật ra mấy căn nhà tôi dẫn cậu đi xem đều là mấy căn tôi đã mua rồi, nếu cậu không cần, vậy có lẽ cũng chỉ có thể để không thôi.”
Bạch La La ngạc nhiên nói: “Mua cả?” Mấy căn nhà Tần Bách Xuyên dẫn cậu đi xem đều là hơn một trăm mét vuông, mua toàn bộ phải cần bao nhiêu tiền Bạch La La hoàn toàn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tần Bách Xuyên nói: “Đúng vậy.”
Bạch La La nói: “Vậy cậu có thể bán lại mà ——”
Tần Bách Xuyên nói: “Phiền lắm.”
Bạch La La nói: “Vậy sao cậu bán cho tôi lại không phiền chứ?” Cậu ngược lại không có bị cuốn vào logic của Tần Bách Xuyên.
Tần Bách Xuyên rất thẳng thắn nói: “Bởi vì cậu đáng yêu đó.”
Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Được rồi, Bách Xuyên, tôi biết cậu muốn giúp tôi, nhưng chỉ sợ là tôi thật sự không thể mua nhà này được.” Tần Bách Xuyên khẳng định sẽ cho cậu một cái giá ưu đãi, mà Bạch La La cũng không muốn chiếm hời lớn của Tần Bách Xuyên như vậy. Giữa bạn bè với nhau, đều chú ý đến có qua có lại, Tần Bách Xuyên có giàu thì cũng là tiền của anh. Bạch La La không có ý muốn chấm m*t gì cả.
Tần Bách Xuyên nghĩ nghĩ, cũng không biết nghĩ thông suốt thế nào, nói được rồi, chờ cậu có tiền thì tôi sẽ bán cho cậu.
Bạch La La lúc này cũng không biết Tần Bách Xuyên suy nghĩ cái gì, nếu biết, nói không chừng còn bị suy nghĩ của Tần Bách Xuyên dọa nữa.
Sau khi hai người xem nhà xong đi ra ngoài, Tần Bách Xuyên hình như gặp người quen, người quen kia nhìn thấy Tần Bách Xuyên liền nhiệt tình đi đến, nói: “Đã lâu không gặp rồi, Bách Xuyên.”
Tần Bách Xuyên gật gật đầu nói: “Đã lâu không gặp, Lâm Thù.”
Người được Tần Bách Xuyên gọi là Lâm Thù cũng thấy được Bạch La La, trong mắt anh ta lộ ra chút hứng thú, nói: “Vị này là……”
Tần Bách Xuyên nói: “Bạn tôi.” Anh cũng không có ý định giới thiệu Bạch La La với Lâm Thù, thái độ thoạt nhìn có chút lạnh đạm. Không biết vì sao Bạch La La luôn cảm thấy vẻ mặt này của Tần Bách Xuyên có hơi giống Lâm Trú Miên trong thế giới nhiệm vụ ……
Lâm Thù nói: “Ồ, bạn à, tới xem nhà sao?”
Tần Bách Xuyên thái độ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Bọn họ mới vừa đi về phía trước vài bước, Bạch La La liền nghe được Lâm Thù kia lớn giọng hỏi một câu, nói: “Bệnh của cậu thế nào rồi?”
Tần Bách Xuyên không có quay đầu lại, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, anh nhàn nhạt nói: “Không phiền cậu lo.”
Tuy rằng trong lòng Bạch La La tò mò, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng hỏi Tần Bách Xuyên sao vậy……