Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 81

Sau khi cùng Tần Bách Xuyên xem nhà xong, Bạch La La tìm đồng nghiệp Lý Thiển ăn bữa cơm.

Đối với Lý Thiển mà nói, chỉ mới có mấy tháng không gặp Bạch La La, nhưng đối với Bạch La La mà nói đã là mấy năm hai người không gặp mặt, dẫu sao thời gian trong thế giới nhiệm vụ và thực tế có chút khác biệt, cũng may sau khi Bạch La La làm tách cảm xúc thì cảm giác rối rắm đó đã đỡ hơn rất nhiều.

Cả hai cùng nhau ăn tối, uống bia, trò chuyện đôi chút về tình hình hiện tại của đơn vị.

Lý Thiển hỏi Bạch La La: "Cậu định khi nào thì chuẩn bị về nhà?"

Bạch La La nói: "Chờ cuộc họp thường niên hằng năm xong thì sẽ về." Cuối tháng mười hai sẽ diễn ra cuộc họp thường niên của Cục An Toàn Xã Hội, bộ phận của bọn họ còn phải tham gia tiết mục chương trình, mặc dù Bạch La La không tham gia, nhưng làm quen với những người khác một chút cũng không có gì là không tốt.

Lý Thiển nói: "Ồ, ra vậy." Anh ta ăn xâu thịt nướng, hàm hồ nói: "Vậy cậu tranh thủ thời gian nửa năm này nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng có lãng phí đấy."

Bạch La La nói: "Thật ra thì tôi có vài chuyện nghĩ chưa ra."

Lý Thiển hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Bạch La Lai: "Tại sao lại cho tôi thời gian nghỉ dài như vậy?” Cảm giác thật giống như, cậu chỉ phải làm việc hai tháng một năm.

Lý Thiển là người làm lâu nhất trong Cục An Toàn Xã Hội, những chuyện biết được tất nhiên là sẽ nhiều hơn Bạch La La, ban đầu chính anh ta đã thúc giục Bạch La La đi làm tách cảm xúc Lý Thiển nhấp thêm một ngụm rượu, nói: "La La, để tôi nói thật với cậu, thật ra trước đây Cục An Toàn Xã Hội này không có nhiều ngày nghỉ như vậy đâu, cho dù cậu làm nhiệm vụ được A+ thì nhiều nhất cũng chỉ có một tháng, còn đối với đánh giá cấp S - tôi làm việc ở đây tám năm, cũng chỉ mới thấy hai người được xếp hạng đó."

Bạch La La bảo: "Ừ, anh cứ nói tiếp đi."

Lý Thiển lại nói, "Một người trong số đó hẳn là cậu cũng có biết, trong đơn vị gọi là Dương Dã Độ, còn người kia..."

Bạch La La nghe được cái tên Dương Dã Độ này, ngay lập tức nghĩ đến Tiểu Dương làm tách cảm xúc ở chỗ của chị Dư, cậu gật đầu một cái, hỏi: "Còn một người thì thế nào?"

"Đã chết." Lý Thiển rằng, "Làm xong nhiệm vụ thì nhảy lầu tự sát, trước khi chết anh ta vẫn cảm thấy mình đang làm nhiệm vụ. Lúc đó, ngay cả cha mẹ mà anh ta cũng không nhận."

Trước đây Bạch La La đã từng nghe Lý Thiển nói về chuyện này, nhưng cậu không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.

  Lý Thiển tiếp tục: "Lúc đó tôi mới vào Cục An Toàn Xã Hội không lâu, nên không biết nhiều thứ lắm, khi đó tách cảm xúc cũng không phải là việc bắt buộc, đơn giản chỉ là mình có muốn làm hay không mà thôi." Kể đến đây ánh mắt anh ta có chút trống rỗng, "Kết quả thế mà lại xảy ra chuyện, sau khi xảy ra chuyện này, bên trên đã phê bình nghiêm trọng đối với tình huống Cục An Toàn Xã Hội, đưa ra quy tắc làm việc cụ thể, cậu thấy đó, sổ tay nhân viên kia chính là ra đời vào thời điểm đó.’’

  Bạch La La hỏi, "... Anh ta làm sao mà không phân biệt được đâu là nhiệm vụ, đâu là thực tế?"

  Lý Thiển nói: "Tôi cũng chỉ là nghe nói, cụ thể thì không rõ ràng lắm, nghe nói khi anh ta tiến vào thế giới nhiệm vụ, chức năng bảo vệ của hệ thống xảy ra một chút vấn đề, cho nên liền bị mục tiêu của thế giới nhiệm vụ tẩy não. Khi trở ra, mặc dù trí nhớ đã được khôi phục, toàn thân vẫn còn nguyên vẹn nhưng mọi chuyện lại trở nên vô cùng hỗn loạn, không biết rõ là mình đang làm nhiệm vụ hay là đang ở trong thực tế. Hơn nữa trong báo cáo kết quả điều tra có nói trong một thời gian dài anh ta không có làm tách cảm xúc..."

  Bạch La La đã hiểu: "Thì ra là vậy."

  Thấy sắc mặt Bạch La La có chút nặng nề, Lý Thiển vỗ vỗ vai cậu một cái, bảo: "Nhưng mà cậu không cần phải lo lắng đâu, Cục An Toàn Xã Hội thành lập lâu như vậy, cũng chỉ có duy nhất một tai nạn lần đó, bây giờ các loại cơ chế đã vô cùng hoàn thiện, sẽ không xảy ra bất kỳ tình huống nguy hiểm nào đâu."

  Bach La La gật đầu.

  Lý Thiện lại nói: "Kể từ lần đó, phúc lợi của mọi người càng tốt, chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ thì thời gian nghỉ ngơi liền dài đến phản khoa học, phúc lợi cũng tốt đến nỗi không nói nên lời. Tôi nói thật nhé, ai ở bộ phận hậu cần mà không ghen tỵ với các cậu? Đáng tiếc là điều kiện bản thân không phù hợp, cho dù muốn đi cửa sau vào bộ phận của các cậu cũng chẳng có cửa sau để mà đi nữa."

  Bạch La La cười một tiếng, thật ra đến tận lúc này cậu cũng không biết được làm sao mà mình lại bước chân vào Cục An Toàn Xã Hội.

  Ở đây thêm mấy ngày đợi tham gia cuộc họp thường niên xong, Bạch La La trở về nhà của mình.

  Phản ứng đầu tiên của mẹ Bạch sau khi nghe tin Bạch La La được nghỉ lâu như vậy là: "Con trai, con bị sa thải mà ngại không dám nói với mẹ phải không?"

  Bạch La La có chút bất lực, cậu nói, "Mẹ, con thực sự đang được nghỉ, nghỉ cũng được trả lương - mẹ có muốn con cho mẹ xem đơn xin nghỉ phép của con không?"

  Kết quả là mẹ Bạch chần chờ trong chốc lát, sau đó vẫn không yên lòng nói: "Được, vậy con lấy ra cho mẹ xem một chút đi."

  Bạch La La: "..."

  Kỳ thật cũng không trách được mẹ Bạch, vừa mới đi công tác dài ngày, đi công tác xong lại được nghỉ đến hết năm, nhìn như thế nào cũng cảm thấy là lạ, sau khi mẹ Bạch nhìn thấy giấy xin nghỉ phép cuối cùng đã có thể an tâm, mẹ cậu nói đến kế hoạch trong nửa năm tới phải làm như thế nào, đối tượng coi mắt lần trước cảm thấy ra sao, có duy trì liên lạc với người ta không đó?

  Nghe được hai chữ "xem mắt" vẻ mặt Bạch La La có chút phức tạp, cậu có chút do dự, nhưng vẫn nói thật cho mẹ biết lòng mình. Cậu nói: "Mẹ, tạm thời con không có ý định hẹn hò với ai."

  Mẹ Bạch kinh ngạc một chút, hỏi: "Sao thế?"

  Bạch La La rằng: "Bởi vì..."

  Mẹ Bạch cau mày nhìn Bạch La La, có lẽ là đang suy nghĩ Bạch La La có thể nói ra lý do gì.

  Bạch La La nhỏ giọng nói: "Bởi vì con... con có chút không biết rốt cuộc thì mình thích con trai hay con gái."

  Mẹ Bạch: "..."

  May mắn thay, trong thời đại người cùng giới có thể kết hôn và sinh con mà không hề bị kỳ thị, mẹ Bạch cũng không trở nên quá khích trước thông tin này, nhưng vẻ mặt cũng có hơi hoảng hốt, bảo: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại có cảm giác với con trai?"

  Bạch La La nói: "Con cũng không biết nữa." Trước khi đi làm nhiệm vụ cậu có thể chắc chắn mình thích con gái, nhưng sau khi đi qua nhiều thế giới nhiệm vụ như vậy, cậu lại có chút mơ hồ không xác định được.

  Cũng may, bây giờ đã trở về thế giới thực, loại cảm giác động lòng trong thế giới nhiệm vụ đã phai nhạt đi không ít, hết thảy những ký ức liên quan đến thế giới nhiệm vụ đều được phủ lên một lớp vải mỏng. Nhưng ngay cả như vậy, Bạch La La cũng nên nói cho mẹ mình biết điều này.

  Mẹ Bạch im lặng hồi lâu.

  Ngay tại thời điểm Bạch La La cho rằng mình sẽ bị rầy la, mẹ Bạch lại nói một câu: "Vậy mẹ đi xem các dì bạn mẹ có đứa con trai nào tuổi tác thích hợp không rồi giới thiệu cho con."

  Bạch La La nhìn mẹ, cậu thật không còn gì để nói nữa.

  Buổi tối lúc ăn cơm, cha của Bạch La La vẫn thấy mẹ cậu nói đi nói lại chuyện tình cảm của cậu, thì nói: "Chuyện tình cảm cũng không cần phải quá gấp gáp, cứ thuận theo tự nhiên thôi."

  Mẹ Bạch lại rằng: "Thuận theo tự nhiên chính là con trai của ông làm cẩu độc thân hơn hai mươi năm đấy."

  Bạch La La bị mẹ đâm cho một dao, lượng nhanh chóng giảm xuống rơi vào trạng thái sắp die, cha Bạch cũng tỏ vẻ không biết phải làm sao.

  Mẹ Bạch: "Tôi cũng không phải gia trưởng thời phong kiến, chỉ là giới thiệu quen biết một chút, chứ đâu có muốn ép buộc con nó kết hôn liền bây giờ. Xem mặt có gì không tốt, hai chúng ta ban đầu cũng không phải đi xem mắt mới vừa ý nhau sao, đúng rồi, ông còn không biết xấu hổ mà nói thế, tôi nhớ tôi chính là mối tình đầu của ông, ông nghĩ có khi nào con trai ông thừa hưởng cái gen không có số đào hoa của ông hay không?"

  Cha Bạch không nói nên lời, vẻ mặt ủ rũ tiếp tục ăn cơm.

  Bạch La La dở khóc dở cười.

  Bạch La La trước đây khẳng định mình thích con gái, nếu không cậu chắc chắn không nhớ đến mối tình đầu ở nhà trẻ lâu như vậy, mặc dù cuối cùng sự thật đã chứng minh, mối tình đầu dễ thương kia sau khi vén váy lên còn lớn hơn cậu nữa.

  Tần Bách Xuyên vẫn đang giữ liên lạc với Bạch La La, sau khi biết cậu về nhà thì vẫn gửi tin nhắn điều đặn mỗi ngày, nhưng tần suất không hề dày đặc, là một loại cảm giác có tiết tấu rất thoải mái.

  Bạch La La ở nhà nghỉ ngơi hết một tháng, một tháng này cậu gặp mặt hai đối tượng hẹn hò, một nam một nữ, tỷ lệ giới tính khá đồng đều.

  Cô gái khá thích Bạch La La, hứng thú rất lớn, đáng tiếc Bạch La La lại không có cảm giác lắm với mấy cô nàng như thế này, cho nên đã lịch sự từ chối, mà bên nam thì lại là một thiếu niên vô cùng đáng yêu, lúc Bạch La La lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta phản ứng bật nảy ra trong đầu chính là, đứa nhỏ này đã trưởng thành rồi sao?

  Mẹ Bạch thế mà lại khá hài lòng với cậu nhóc kia, trong mắt tràn đầy yêu thương, nói hai đứa trò chuyện nha, mẹ cùng dì đi trước, vì vậy hai người cùng nhau đi mua sắm, để lại Bạch La La và cậu nhóc đáng yêu kia.

  "Xin chào, tên tôi là Lưu Chu Dạ.” Cậu ta mỉm cười giới thiệu bản thân.

  Bạch La La cũng nói: "Tôi là Bạch La La."

  Có thể nhìn ra được tính cách của Lưu Chu Dạ thuộc kiểu rạng rỡ sáng sủa như ánh nắng mặt trời, rất dễ làm quen với một Bạch La La có hơi dễ xấu hổ. Hai người trò chuyện một lúc, có thể hiểu được đại khái về đối phương, cuối cùng Lưu Chu Dạ tò mò hỏi một câu: "Anh thật sự thích con trai sao?"

  Bạch La La nói: "... Thật ra tôi cũng không biết."

  Lưu Chu Dạ rằng: "Không biết? Anh hẳn là chưa từng yêu đương đúng không?"

  Bạch La La chỉ có thể gật đầu.

  Nghe vậy, Lưu Chu Dạ cười nói: "Vậy thì anh có muốn thử với tôi không?"

  Bạch La La đang muốn mở miệng trả lời, nhưng điện thoại đột nhiên vang lên, cậu cầm lên nhìn một cái thì phát hiện là số của Tần Bách Xuyên.

  Bạch La La xấu hổ nói xin lỗi, sau đó đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.

  Tần Bách Xuyên đã quá quen thuộc với Bạch La La, anh hỏi, "Đang làm gì vậy?"

  Bạch La La: "Ừm... Có một chút việc."

  Tần Bách Xuyên: "Chuyện gì?"

  Bạch La La liếc nhìn Lưu Chu Dạ vẫn đang uống cà phê ở bên trong, có chút ngượng ngùng nói: "Là một buổi hẹn đi xem mắt."

  Đầu bên kia điện thoại im lặng một hồi, dường như Tần Bách Xuyên còn chưa nghĩ ra đáp án sẽ là như vậy, một lát sau trong giọng nói mới lộ ra ý cười, hỏi: "Vừa mắt không?"

  Bạch La La nói: "Không, cậu ấy trông còn nhỏ quá, đứng cùng cậu ấy luôn có cảm giác đang ở với em trai tôi vậy."

  Tần Bách Xuyên: "Ồ, vậy là không hợp rồi."

  Bạch La La thở dài.

  Tần Bách Xuyên lại hỏi: "Cậu thích kiểu người như thế nào?"

  Bạch La La, "Tôi cũng ... không biết nữa."

  Tần Bách Xuyên: "Cậu chưa từng thích ai sao?"

  Bạch La La suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy mình đúng là chưa từng gặp được một người làm cho mình có cảm giác đặc biệt, nên thành thật nói với Tần Bách Xuyên. Nào biết vừa mới nói những lời này, Tần Bách Xuyên đã ném tới một câu: "Cái tên nhóc lừa gạt nhà cậu."

  Bạch La La: "Hở?"

  Tần Bách Xuyên bật cười thành tiếng, nói to: "Không phải ban đầu cậu vô cùng nghiêm túc nói thích tôi, còn muốn cưới tôi, sao nào, bây giờ quên hết rồi à?"

  Mặt Bạch La La đỏ lên, nói cậu đừng nói giỡn nữa mà.

  Sau khi hai người nói chuyện một lúc, Tần Bách Xuyên lại để cho Bạch La La tiếp tục công cuộc đi xem mắt, cũng dặn dò Bạch La La chú ý kiềm chế đừng có mà ra tay với trẻ vị thành niên - ngay cả khi cậu ta chỉ trông giống trẻ vị thành niên thôi cũng không được.

  Bạch La La quay trở lại quán cà phê, Lưu Chu Dạ quay đầu nhìn cậu, hỏi: "Anh gặp phải chuyện gì vui sao?"

  Bạch La La: "Không, chỉ là một người bạn chơi rất thân."

  Lưu Chu Dạ lại hỏi, "Là nam hay nữ?"

  Bạch La La trả lời: "Nam."

  Nhìn thấy vẻ mặt của Bạch La La, Lưu Chu Dạ giống như có điều suy tư, cậu ta nói: "Ừm... Anh ta đã có bạn gái chưa?"

  Bạch La La không hiểu tại sao Lưu Chu Dạ lại hỏi câu này, chỉ có thể nói: "Tôi không biết, sao vậy?"

  "Không có gì." Lưu Chu Dạ lưu loát nói: “Tôi chỉ hỏi thôi, nhưng tôi nghĩ hiện tại anh vẫn nên tìm hiểu xem rốt cuộc là mình thích nam hay nữ trước đi. Anh không thích dáng vẻ đáng yêu của tôi, vậy thật khó cho tôi rồi."

  Bạch La La nghẹn họng, phát hiện mình không thể chống đỡ lời này.

  Nhìn chung, hai cuộc hẹn xem mắt ngày hôm nay đều thất bại.

  Ngay lúc mẹ Bạch chuẩn bị sắp xếp thêm vài buổi hẹn xem mắt nữa cho Bạch La La thì Tần Bách Xuyên đột nhiên xuất hiện ở nhà của Bạch La La, khi Bạch La La đi mua thức ăn về nhìn thấy anh ở trong nhà mình thì còn tưởng mình đang gặp ảo giác.

  Sau tết nguyên đán, bên nhà của Bạch La La đã đón trận tuyết đầu tiên, cậu đi mua một ít thịt dê chuẩn bị buổi tối hầm một nồi canh, kết quả về đến nhà vừa mới mở cửa còn chưa kịp đi vào đã nghe được tiếng cười của mẹ Bạch truyền đến.

  Bạch La La xách thức ăn đi vào phòng khách nhìn một cái, phát hiện Tần Bách Xuyên và em gái của anh đang ngồi bên trong nhà cậu, nói chuyện phiếm với mẹ cậu.

  Bạch La La nhìn thấy Tần Mẫn mới nhớ, hình như từ sau khi sinh nhật Tần Mẫn qua đi cậu cũng chưa từng liên lạc lại với cô, hôm nay nhìn thấy mới bừng tỉnh.

Tần Mẫn nói: "La La, đã lâu không gặp."

  Bạch La La trả lời: "A, đã lâu không gặp."

  Tần Mẫn: "Vừa lúc em và anh trai cùng trở về đây để tế tổ, cho nên qua thăm dì một lát."

  Bạch La La nói cảm ơn một tiếng.

  Tần Bách Xuyên ngồi ở bên cạnh Tần Mẫn, cũng không nói lời nào, kể từ lúc Bạch La La bước vào phòng, ánh mắt anh luôn đặt ở trên người cậu, chốc lát cũng không có ý định rời đi.

  "Em nghe dì nói anh vẫn đang đi xem mắt sao?" Tần Mẫn cười hì hì nói, "Sao thế, anh không hài lòng với em à?"

  Bạch La La chẳng ngờ Tần Mẫn lại đột nhiên nói một câu như vậy, nhất thời có chút bối rối.

  Tần Bách Xuyên lại lạnh lùng thốt lên: "Nói chuyện cho đàng hoàng."

  Tần Mẫn cười khan một tiếng, đùa giỡn: "Vâng, em đùa chút thôi mà."

  Bạch La La cũng không để ý đến chuyện này lắm. Cậu giơ thức ăn trên tay lên, hỏi: "Buổi tối ở lại đây ăn cơm ha?"

  Tần Bách Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, Tần Mẫn đã gật đầu như giã tỏi, nói được, được đó, cô nghe nói tài nấu nướng của Bạch La La rất tốt.

  Bạch La La lịch sự mỉm cười khách sáo nói mấy câu đáp lại.

  Ánh mắt mẹ Bạch đảo qua đảo lại giữa con trai mình và hai anh em nhà họ Tần, cũng không biết đã suy nghĩ đến cái gì, vẻ mặt có hơi vi diệu.

  Cuối cùng Bạch La La để hai người ở lại phòng khách, một mình vào bếp bắt đầu chuẩn bị thức ăn.

  Đang lúc cậu rửa rau, Tần Bách Xuyên lại đi vào, anh mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, từ từ xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay săn chắc. Làn da của Tần Bách Xuyên không quá trắng, là màu lúa mì khỏe mạnh, bình thường nhìn cũng không có cảm giác tối màu, nhưng đứng cùng Bạch La La trắng nõn thì quả thật trắng đen phân rõ một đường.

  "Ăn thịt dê à?" Tần Bách Xuyên hỏi, “Để tôi giúp cậu rửa rau.”

  Bạch La La cản lại: "Không cần, tôi tự làm cũng được mà, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

  Tần Bách Xuyên: “Không sao, tôi đã ngồi lâu rồi.” Vì vậy, anh đứng bên cạnh Bạch La La giúp cậu rửa rau.

  Bạch La La thấy động tác của anh khá thuần thục, có hơi ngạc nhiên, nói: "Cậu biết nấu ăn hả?"

  Tần Bách Xuyên bảo: "Đã từng làm qua."

  Bạch La La: "Trước khi tới sao cậu không nói cho tôi biết một câu, tôi cũng chẳng chuẩn bị gì, lỡ hôm nay nhà tôi chỉ còn lại cơm thừa canh cặn thì sao đây."

  Tần Bách Xuyên cười nói: "Tại sao không thể ăn đồ ăn thừa?"

  Bạch La La cúi đầu xử lý thịt dê, ánh mắt thi thoảng sẽ liếc nhìn khuôn mặt của Tần Bách Xuyên, cậu luôn cảm thấy mình nghỉ ngơi vẫn còn chưa đủ, nhìn thấy khuôn mặt của anh, không hiểu sao lại nhớ đến mục tiêu trong các thế giới nhiệm vụ... Mặc dù đến bây giờ cậu đã có chút không nhớ được tên tuổi và hình dáng của mục tiêu nhiệm vụ nhưng cảm giác lại quen thuộc một cách kỳ lạ.

  Tần Bách Xuyên không ngẩng đầu, nhưng dường như lại cảm nhận được ánh mắt của Bạch La La, anh nhẹ giọng nói: "Đừng phân tâm, cẩn thận cắt vào tay đấy."

  Trên mặt Bạch La La thoáng ửng hồng, biết rằng mình nhìn lén người ta rồi bị phát hiện.

  Giờ cơm tối, năm người ngồi trên một cái bàn.

  Sau khi ninh thịt dê suốt mấy tiếng, canh đã đậm vị, bên trong có thịt dê và nội tạng được Bạch La La mua về. Gia vị ăn kèm cũng là tự cậu làm, đậu hũ và tương vừng, muốn cay thêm một chút thì có thể thêm một ít ớt xanh sa tế.

  Tần Mẫn thử miếng đầu tiên đã lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, khen: "La La, tài nấu ăn của anh đỉnh ghê, mùi vị ngon thật sự - "

  Bạch La La: "Em khách sáo quá rồi, cũng chỉ là một bữa cơm bình thường thôi mà."

  Toàn bộ quá trình ăn cơm Tần Bách Xuyên đều rất yên tĩnh, không nói lời nào.

  Sau bữa tối, Tần Mẫn ra chiêu muốn Tần Bách Xuyên đi rửa chén, lại bị anh nhìn cho một cái, nói được thôi.

  Bị ánh mắt của Tần Bách Xuyên nhìn chằm chằm, Tần Mẫn bất giác rụt cổ lại.

  "La La, em có mấy lời muốn nói với anh." Nhân lúc Tần Bách Xuyên đang bận rửa chén, Tần Mẫn kéo Bạch La La đến ban công.

  Bạch La La hỏi, "Có chuyện gì vậy?"

  Tần Mẫn có chút bối rối, cô nói: "Chính là, cái đó... anh có, người thích rồi hả?"

  Khi Bạch La La nghe thấy từ "thích", trong đầu hiện lên vẻ mặt của Lâm Trú Miên, nhưng gương mặt này chợt thoáng qua rồi biến mất, tâm trạng ưu tư của cậu cũng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Cậu trả lời: "Không có."

  Tần Mẫn: "Không có ..." Cô nhìn vào trong phòng một cái, ngập ngừng nói: "Cái kia, là anh của em... Thật ra thì anh ấy chút bệnh."

  Bạch La La lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cậu tất nhiên không ngờ tới Tần Mẫn lại đột nhiên nói cho cậu chuyện này, cậu nói: "Chuyện này ... nói với anh thì hình như không được hợp cho lắm?"

  “Không phải là vấn đề hợp hay không, chỉ là anh ấy quá tinh tường.” Tần Mẫn nghiến răng nghiến lợi nói, "Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy —— "

  “Quá tinh tường?” Đầu óc Bạch La La trở nên mơ hồ.

  “Để em nói cho anh biết, thật ra anh ấy có một chút chướng ngại về mặt cảm xúc, chính là anh ấy không thể cảm nhận được những cảm xúc thông thường như những người bình thường khác. Tần Mẫn nhỏ giọng nói, "Em... chỉ là muốn nói chuyện này cho anh biết, để cho anh chú ý một chút." Mặc dù không giải thích được cho Bạch La La, nhưng Tần Mẫn cũng có hiểu biết nhất định đối với người anh trai này của mình. Tần Bách Xuyên lúc ở trước mặt người ngoài thì không khác gì người bình thường, nhưng người nhà bọn họ đều biết tính cách của anh có chút vấn đề. Đồng cảm, hai từ này hoàn toàn không hề xuất hiện ở trên người của anh, ngay cả với những cảm giác khác anh cũng chỉ có thể cảm nhận được mơ hồ, anh phải dựa vào sự bắt chước mới có thể sống được một cuộc sống bình thường.

  Bạch La La hiểu được lời nói của cô, cậu có chút không tưởng tượng nổi, rằng: "Tần Bách Xuyên không có cảm nhận được tình cảm? Không thể nào."

  Trước khi chẩn đoán ra, tất cả mọi người trong nhà họ Tần cũng đều cho rằng điều đó là không thể nào. Bởi vì Tần Bách Xuyên thực sự rất bình thường, anh hết sức ưu tú trong mọi lĩnh vực, hoàn toàn có thể dùng từ thiên tài để hình dung. Tình hình cứ như vậy cho đến một ngày nào đó, Tần Bách Xuyên đột nhiên nói ra sự thật với cha mẹ của mình.

  Lúc đó, nhà họ Tần trời long đất lở một trận, Tần Mẫn nhớ đến lại cảm thấy đau đầu.

  Bạch La La nói, "Nhưng mà lúc cậu ta ở cùng tôi, cảm xúc cậu ta đều rất bình thường mà."

  Tần Mẫn: "Đó là vì anh ấy đang giả vờ."

  Bạch La La, "Vậy tại sao cậu ta lại phải giả vờ?"

  Tần Mẫn đang muốn nói có thể anh ấy đang có ý đồ với anh, nhưng lời vừa đến môi cô lại cảm thấy có gì đó không đúng. Tần Bách Xuyên có thể có ý đồ gì với Bạch La La chứ? Anh lại không thích ai... Nếu nói anh có cảm giác với Bạch La La, vậy chẳng phải mình nói anh không thể cảm nhận được cảm xúc là quá phi lý rồi sao.

  Tần Mẫn càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng hỗn loạn.

  Bạch La La vẫn còn đang nghi ngờ chờ câu trả lời của Tần Mẫn.

  Hai người đang nói chuyện, cánh cửa trên ban công bị đẩy ra, Tần Bách Xuyên đi ra, tạp dề trước người anh làm cho anh không còn cảm giác lạnh nhạt, ngược lại giống như một ông chồng kiểu mẫu của gia đình. Anh hỏi: "Đang nói cái gì đó?"

  Tần Mẫn không dám nhìn vào mắt Tần Bách Xuyên nói: "Em nói chuyện phiếm với La La một chút ấy mà."

  "Thật không?" Tần Bách Xuyên rằng, “Nói chuyện gì nói cho anh nghe một chút?"

  Bạch La La đúng lúc giải vây cho Tần Mẫn, cậu bảo: "Không sao, nãy giờ nói về công việc của tôi thôi."

  Tần Bách Xuyên không mặn không nhạt nói một câu phải không.

  Tần Mẫn ủ rũ nói bên ngoài trời lạnh nên đi vào trong trước. Từ thái độ của cô có thể nhìn ra, Tần Mẫn cực kỳ sợ người anh này của mình. Hiển nhiên thường xuyên bị anh cô dạy dỗ rồi.

  Tần Bách Xuyên nhìn Bạch La La: "Rửa chén xong rồi, chúng ta cùng đi dạo một chút đi?"

  Bạch La La liếc nhìn bên ngoài, nhìn thấy tuyết đã ngừng rơi nên liền đồng ý. Vì vậy, ba người họ mặc áo khoác và cùng nhau đi xuống dưới nhà.

  Tần Mẫn và Tần Bách Xuyên chia ra đứng hai bên người của Bạch La La, cậu vốn dĩ muốn để cho Tần Mẫn đi ở chính giữa, kết quả cô gái này lại kinh hãi đến độ nói muốn đi bên trái của cậu, cho nên cậu để cho cô đi như vậy.

  Hai nam một nữ đi trên đường. Tần Mẫn tâm tình chán nản, cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn.

  Bạch La La thì lại không có cảm giác này, ven đường nhìn thấy kẹo hồ lô liền mua cho Tần Mẫn một xâu, Tần Bách Xuyên nhìn thấy nói cũng muốn một xâu. Tần Mẫn nghe được câu này thì vẻ mặt tựa như như đang gặp quỷ, ngược lại Bạch La La rất tự nhiên lại đi đến quầy mua thêm một xâu.

  Tâm trạng của Tần Mẫn khi ăn kẹo hồ lô tương đối phức tạp, chỉ cảm thấy chuyến này về mình cách cái chết chẳng còn xa mấy nữa rồi, anh cô nhất định đã đoán ra được cô đã nói cho Bạch La La biết, bây giờ không trực tiếp chém cô chắc là vì muốn nể mặt Bạch La La mà thôi...

  Đi được một lúc, Tần Bạch Xuyên liền nhắc tới chuyện kỳ nghỉ nửa năm tiếp theo của Bạch La La có chuẩn bị gì không.

  Bạch La La nói rằng cậu muốn đi ra ngoài du lịch, nhưng điểm đến là nơi nào thì cậu vẫn chưa nghĩ ra.

  Tần Bách Xuyên nghe vậy gật đầu nói: "Tôi cũng đang có dự định này, hay là chúng ta cùng đi?"

  Bạch La La suy nghĩ một chút rồi nói được á, khi ở cùng với Tần Bách Xuyên cậu cảm thấy rất dễ chịu, đi du lịch lại càng vui vẻ, Tần Mẫn ở bên cạnh yếu ớt xen vào: "Em cũng muốn đi."

  Tần Bách Xuyên liếc nhìn cô một cái, lãnh đạm nói: "Thành tích của em đã có chưa?"

  Tần Mẫn: "..."

  Tần Bách Xuyên: "Nếu không đạt được 400 điểm thì em nên ở nhà bế quan một năm đi."

  Tần Mẫn thoi thóp: "Nếu như em đạt được..."

  Tần Bách Xuyên: "Nếu đậu, em phải chuẩn bị đi học."

  Tần Mẫn trong lòng tràn đầy thê lương, cô nhất định không phải là em gái ruột của anh mà.

  Tần Bách Xuyên ăn sạch sẽ kẹo hồ lô, đường nâu dính trên xiên que anh cũng không bỏ sót, anh đưa lưỡi chậm rãi l**m sạch đường trên thân xiên que, Bạch La La tự nhiên cảm thấy được mùi vị quyến rũ khó tả. Cuối cùng Bạch La La lại xấu hổ, cậu quả nhiên nên yêu đương đi thôi.

  Bị Tần Bách Xuyên từ chối cả người Tần Mẫn giống như bong bóng bị xì hơi, ngay cả đầu cũng rũ xuống, cô không thể nào hiểu được tại sao Tần Bách Xuyên lại để ý đến anh thỏ trắng Bạch La La này. Có điều, những lời nên nói cô đều đã nói cả rồi, những chuyện khác cô không dám nhiều lời nữa, dẫu sao điềm anh trai muốn gi.ết chết cô cũng đã được báo trước rồi.

  Sau khi đi một vòng, ba người lại trở về dưới nhà của Bạch La La, Tần Bách Xuyên không nói gì mà chỉ nhìn Bạch La La đi lên lầu.

  Đợi Bạch La La vào nhà đi lên đến ban công, Tần Bách Xuyên mới cùng Tần Mẫn lái xe rời đi.

  Mẹ Bạch đi tới từ sau lưng của Bạch La La, vỗ lên vai cậu một cái nói hai đứa nhỏ kia không tệ nha, hơn nữa đều đang độc thân, nói Bạch La La nếu như vừa ý ai thì nhớ dũng cảm tấn công người ta đấy...

  Bạch La La chỉ có thể đáp lại: "Mẹ, con biết rồi, mẹ đừng thúc giục con mà."

  Mẹ Bạch rằng: "Biết thì tốt, mẹ cũng có muốn giục con đâu, nhưng mà con nhìn lại mình xem, cùng con gái người ta hôn môi thì đỏ mặt, có người mình thích mà lại ngại nói ra, nếu để lỡ mất thì thật đáng thương."

  Bạch La La nói biết rồi mà.

  Sau đó, Tần Bách Xuyên và Bạch La La bắt đầu công cuộc thảo luận về địa điểm du lịch ở trên điện thoại, kỳ nghỉ lần này tương đối dài, Tần Bách Xuyên gợi ý bọn họ có thể xuất ngoại đi chơi, sau đó đưa cho Bạch La La mấy phương án lựa chọn.

  Bạch La La sau khi xem thì nghi ngờ hỏi: "Cậu đã đi đến đó chưa?"

  Tần Bách Xuyên bảo: "Trước kia đã đến đó rồi."

  Bạch La La: "Hay là chúng ta đi đến nơi nào mà cậu chưa từng tới đi?

  Mãi một lúc sau Tần Bách Xuyên mới gửi tin nhắn đến, trên đó viết: Không sao hết, tôi sẵn lòng cùng cậu đến nơi đó một lần nữa.

  Bạch La La nhìn vào tin nhắn này vô cùng hoài nghi rằng Tần Bách Xuyên thực sự không nghĩ ra được một nơi nào mà anh chưa từng đặt chân đến.

  Cả hai nhanh chóng lên kế hoạch du lịch, đặt vé máy bay và khách sạn.

  Bạch La La và Tần Bách Xuyên cùng nhau bước vào cuộc hành trình.

  Không phải người ta đều nói đi du lịch là cách tốt nhất xem thử tính cách hai người có hợp nhau không hay sao, kế hoạch du lịch mà hai người lập ra phải mất hơn bốn tháng mới đi hết, đặt chân đến mấy chục thành phố.

  Tính cách của Bạch La La và Tần Bách Xuyên vừa vặn bổ sung hoàn mỹ cho nhau, Tần Bách Xuyên chính là kiểu người có tính khống chế tương đối mạnh, cái gì cũng đều muốn nắm trong tay mình, mà Bạch La La lại là kiểu người tùy hứng sao cũng được, ăn cái gì chơi cái gì cũng đều theo Tần Bách Xuyên. Bầu không khí giữa hai người tương đối hòa hợp và ăn ý.

  Mặc dù Tần Mẫn đã nói với Bạch La La rằng Tần Bách Xuyên có chút vấn đề trên phương diện tình cảm, nhưng Bạch La La cũng không cảm nhận được rõ ràng, chỉ trừ lúc đối đãi với những người khác Tần Bách Xuyên có hơi lãnh đạm thì người này gần như là hoàn mỹ không chê được chỗ nào.

  Theo chặng đường dài này mà đi, tâm tình căng thẳng của Bạch La La cũng dần dần hạ xuống. Lúc này ở nam bán cầu đang là mùa hè ấm áp, trời xanh mây trắng khiến cho lòng người dễ chịu.

  Bạch La La ăn kem ly, ngồi trên bờ biển tắm nắng.

  Tần Bách Xuyên ở bên cạnh, gọi điện thoại cho người nhà.

  "Buổi tối ăn đồ nướng?” Tần Bách Xuyên cúp điện thoại thì hỏi Bạch La La.

  Bạch La La liền bảo được đó.

  Tần Bách Xuyên lại dặn dò: "Cậu nhớ bôi thêm kem chống nắng, cẩn thận da của mình."

  Bạch La La cười ngây ngô, nói đen mới tốt, da đen thì mới khỏe mạnh, Tần Bách Xuyên nói: "Tôi nhìn cậu không giống đen đi mà là đỏ hết cả một mảng, qua mấy ngày nữa lột da sẽ rất khó chịu đấy."

  Thành phố nơi Bạch La La sống ánh nắng không quá gay gắt, dù cho là mùa hè cũng không cần bôi kem chống nắng, cho nên bây giờ đi du lịch, Tần Bách Xuyên phải nhìn chằm chằm nhắc nhở cậu bôi mỗi ngày.

Bạch La La nói, "Được rồi ..." Cậu lấy kem chống nắng từ trong ba lô ra, bắt đầu thoa nó một cách chậm rãi lên người.

  Cuối cùng, không thể với tới sau lưng, Bạch La La nhờ Tần Bách Xuyên thoa giúp mình. Tần Bách Xuyên nghe thế cười lạnh nói: "Cậu không sợ tôi lợi dụng cậu sao?"

  Bạch La La lớn tiếng bảo: "Một lát nữa tôi cũng thoa giúp cậu, lợi dụng lại là được ấy mà."

  Những lời này ngược lại rất có lý, đáy mắt Tần Bách Xuyên hiện lên ý cười.

  Khi Bạch La La giúp Tần Bách Xuyên thoa kem chống nắng, cậu có chút cảm khái phần cơ bắp săn chắc ở phía sau lưng của Tần Bách Xuyên, vóc người anh rất cao, bả vai dày rộng, vòng eo thon gầy, Bạch La La thậm chí còn thấy được hai hõm đồng tiền nho nhỏ ngang hông của anh (hay còn gọi là hõm Apollo, đây chính là hai điểm lún sâu rất rõ và đối xứng ở ngay phần thắt lưng của nam giới, ở nữ giới gọi là hõm Venus)

  Bạch La La chọc vào, nhìn thấy thân thể của Tần Bách Xuyên khẽ run lên một cái, anh không biết phải làm sao quay đầu nhìn Bạch La La nói: "Đừng chọc vào nơi đó."

  Bạch La La, "Nhột hở?"

  Tần Bách Xuyên không lên tiếng.

  Bạch La La nói một cách ngu ngơ: "Khi nào thì tôi có thể tập luyện ra được như thế này". Cơ bắp của cậu không có hiện rõ, mặc dù trước đây đã từng học qua tán thủ, nhưng lúc làm việc gần như toàn bộ thời gian dài đều nằm trong buồng ngủ đông, thịt trên người cũng không bền chắc như trước kia được nữa.

  Tần Bách Xuyên nói: "Cậu như bây giờ không phải rất tốt sao?"

  Bạch La La, "Tốt chỗ nào?"

  Tần Bách Xuyên phán: "Trắng trắng mềm mềm, rất đáng yêu"

  Bạch La La nghe vậy vỗ lên người Tần Bách Xuyên một cái, nói: "Làm gì có ai khen một người đàn ông trắng trẻo mềm mại."

  Tần Bách Xuyên mặt đầy vô tội.

  Không thể không nói, phần lớn tình cảm của con người luôn là dành cho nhau, khi ở bên cạnh người kia nếu bạn cảm thấy dễ chịu, người kia cùng bạn ở chung một chỗ cũng cảm thấy ung dung.

  Bạch La La cảm thấy gặp được Tần Bách Xuyên chính là điều may mắn nhất của mình.

  Trong cuộc hành trình dài vài tháng, Bạch La La cũng biết được một ít chuyện liên quan đến nhà của Tần Bách Xuyên. Nhưng biết càng nhiều cậu lại càng cảm thấy mình và Tần Bách Xuyên không phải là người trong cùng một thế giới, trong đầu thậm chí có chút nghi hoặc, suy nghĩ của hai người bọn họ hợp nhau như vậy, chẳng lẽ giống như Tần Mẫn nói, Tần Bách Xuyên là đang nhân nhượng đối với cậu sao.

  Tần Bách Xuyên dường như rất nhạy cảm với cảm xúc của mọi người, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu được tâm tư trong lòng của Bạch La La, anh nói thẳng mà không hề kiêng kỵ: "Cậu không cần lo lắng chuyện này, tôi là một người không bao giờ để bản thân chịu thiệt, nếu như tôi không thích một người, tôi sẽ không bao giờ chiều theo ý người đó."

  Bạch La La: "Thật không..."

  Tần Bách Xuyên nhìn cậu cười nói: "Bạch La La, gặp được cậu tôi thật sự rất vui."

  Bạch La La có chút ngượng ngùng mà dời ánh mắt đi nơi khác.

  Bây giờ hai người đi du lịch đều là ở chung một phòng, nhưng cũng không hề có bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn. Bạch La La cũng cảm thấy Tần Bách Xuyên không hề có bất cứ suy nghĩ nào không an phận với cậu, bọn họ đã là bạn hơn một năm, ngay cả tay cậu Tần Bách Xuyên cũng chưa từng có ý định nắm qua. Huống hồ điều kiện gia đình của Tần Bách Xuyên quá tốt, mỗi lần trong lòng Bạch La La nảy sinh hoài nghi cậu đều cảm thấy có chút xấu hổ, cho rằng mình đã nghĩ quá nhiều. Chẳng phải có người từng nói rằng, một trong ba điều ảo tưởng lớn nhất trong cuộc đời chính là anh ấy thích tôi hay sao.

  Bốn tháng sau, Bạch La La đen đi một tông từ nước ngoài trở về.

  Câu đầu tiên mẹ cậu nói khi nhìn thấy cậu là: "Con trai, con đến Châu Phi để đào than à?"

  Bạch La La than, "Mẹ, mẹ đừng có nói về con trai mình như vậy được không?"

  Mẹ Bạch đau lòng chết đi được, lúc nhìn lại Tần Bách Xuyên hỏi: "Ôi, Bách Xuyên làm sao mà da không bị rám nắng thế này?"

  Tần Bách Xuyên bán đứng Bạch La La, nói rằng cậu không thích bôi kem chống nắng.

  Mẹ Bạch: "... Người ta nói da trắng che được nhiều khuyết điểm."

  Bạch La La chua xót: "Mẹ, mẹ ghét bỏ con như vậy sao?"

  Mẹ Bạch: "Không phải mẹ ghét bỏ con, mà là mẹ sợ bạn trai sau này của con chê con..."

  Bạch La La tỏ vẻ không thiết tha gì nữa.

  Tần Bách Xuyên ở bên cạnh cậu cười nhẹ.

  Lúc hai người chia tay, Tần Bách Xuyên lại hẹn Bạch La La lần sau lại cùng nhau ra ngoài chơi. Bạch La La bảo hay đó, được đó, chờ cậu làm việc xong sẽ đến tìm anh.

  Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của Bạch La La, Tần Bách Xuyên nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu một cái, cho một lời: "Được, đến lúc đó gọi cho tôi."

  Bạch La La cười rất đáng yêu, lúm đồng tiền nhỏ nơi khóe miệng cũng lộ ra ngoài.

  Mẹ Bạch nhìn sự tương tác qua lại giữa hai người, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, trên đường trở về bà mơ hồ hỏi một ít chuyện liên quan đến Tần Bách Xuyên. Ai biết Bạch La La đầu gỗ lại vô cùng chính trực thẳng thắn trả lời, cuối cùng mẹ Bạch không chịu được nữa, phán: "La La nè, con không cảm thấy Tần Bách Xuyên có ý đó với con sao?"

  Bạch La La nói, "Mẹ à, trước kia con cũng có chút nghi ngờ, nhưng mà ngay cả đầu ngón tay của con người ta cũng không thèm đụng tới nữa."

  Mẹ Bạch trong đầu nghĩ không được rồi, trông dáng vẻ của Tần Bách Xuyên này cũng đâu phải người ăn chay, làm sao mà ngay cả tay của Bạch La La cũng không chạm vào thế này. Bà là không biết khi con trai mình đang say giấc nồng đã bị người ta thả dê như thế nào, đừng nói là tay, ngay cả mông mềm cũng đã bị nắn qua luôn rồi.

Bạch La La vẫn còn giữ y nguyên vẻ mặt ngây thơ: (⊙v⊙) như thế này của mình, mẹ Bạch cuối cùng cũng tuyệt vọng, trong đầu nghĩ bốn tháng rồi mà không thể cọ ra được một tia lửa nào, cái này không hợp lý quá rồi.

Không tới mấy ngày, Bạch La La nhận được điện thoại của Cục An Toàn Xã Hội, nhắc nhở cậu tuần sau nhớ đi làm lại.

Bạch La La nói, "Được rồi, tôi nhớ rồi, là ngày 6 đúng không?"

Cô gái thông báo nói với cậu: "Đúng đúng đúng chính là ngày 6 đó, La La cậu nhớ đừng đến trễ, mấy ngày nay tâm trạng của cục trưởng đang không được tốt đó."

Bạch La La: "Có chuyện gì vậy?"

Cô gái nhỏ nói: "Có người trong cục muốn từ chức."

Bạch La La: "Ai vậy?"

Cô gái nhỏ rằng: "Là cậu trai họ Dương nào đó, tôi cũng không quen cho lắm..."

Bạch La La ồ một tiếng, cũng không để chuyện này ở trong lòng.

Mấy ngày sau, Bạch La La trở về nơi ở gần đơn vị của mình, sau đó đợi đến ngày 6 tới đơn vị báo cáo, chuẩn bị bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.

Đương nhiên, trước khi nhiệm vụ bắt đầu, cậu cũng không quên nhắn cho Tần Bách Xuyên một tin, nói rằng cậu sắp phải ngừng liên lạc với anh một thời gian, bảo Tần Bách Xuyên đợi mình liên lạc lại với anh. Tần Bách Xuyên đáp lại Bạch La La một chữ được.

Bình Luận (0)
Comment