Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 82

Khi Bạch La La chuẩn bị sẵn sàng, cậu nằm vào buồng ngủ đông. Dịch dinh dưỡng được rót vào, trước mắt cậu bị bóng tối bao trùm

Âm thanh máy móc lạnh lẽo của hệ thống đánh thức Bạch La La từ trong mộng, cậu mở to mắt thì thấy được một căn phòng cũ nát.

Chủ nhân của căn phòng này hiển nhiên sống cũng chẳng ra sao, ngay cả kính trên trên cửa sổ cũng đều là sau khi bị vỡ nát dùng băng dính dán lại qua loa, màn cửa bẩn thỉu dùng dây buộc lại thành một cục, trên nóc nhà có dấu vết bị thấm nước, khi La La ngồi dậy từ trên giường còn nhìn thấy mấy con gián màu đen đang tụ tập ở trong góc phòng.

Giọng của hệ thống vang lên, nó nói: “Chào ngài, 10374 hân hạnh được phục vụ cho ngài, xin hỏi ngài muốn tiếp nhận nội dung của tuyến thế giới hay không.”

Bạch La La nói: “Tiếp nhận.”

Hệ thống liền bắt đầu đưa ký ức vào trong đầu của Bạch La La.

Thế giới này có giống nhưng cũng có khác với thế giới hiện thực của Bạch La La , tuy rằng có một số thứ Bạch La La quen thuộc, nhưng lại có một số người khác với nhân loại. Những người khác với nhân loại này có năng lực khác với người bình thường, được người hiện đại gọi là dị tộc. Số lượng dị tộc cực nhỏ, tuy rằng cấp cao đã xác nhận sự tồn tại của bọn họ, nhưng trên thực tế đại đa số người đều không biết bọn họ. Thân thể mà Bạch La La xuyên vào tên là Từ Nhập Xuyên, là một nhân viên tạp vụ ở bệnh viện.

Từ Nhập Xuyên lớn lên cùng mẹ của mình trong một khu xóm nghèo, mẹ của anh ta già yếu luôn cần được chăm sóc, sau đó thì Từ Nhập Xuyên đưa bà ấy vào bên trong viện dưỡng lão. Gia cảnh của Từ Nhập Xuyên rất nghèo, hơn nữa dáng người thấp bé, không dễ kiếm được công việc tạp vụ ở bên trong bệnh viện, miễn cưỡng có thể sống.

Nếu nói cuộc sống của Từ Nhập Xuyên ở trong bóng tối, vậy bác sĩ Lý Như Uyên mà anh ta yêu thầm chính là ánh mặt trời duy nhất trong sinh mệnh của anh ta.

Lý Như Uyên, cũng chính là mục tiêu nhiệm vụ thế giới này của Bạch La La.

Lý Như Uyên là bác sĩ phẫu thuật thần kinh giỏi nhất ở bệnh viện mà Từ Nhập Xuyên đang làm việc, chỉ mới 31 tuổi đã lên làm phó viện trưởng bệnh viện, mọi người đều nói y có bối cảnh thâm hậu, tương lai tươi sáng.

Mà cách đối nhân xử thế của Lý Như Uyên cũng không có bởi vì bản thân tài năng xuất chúng mà có vẻ kiêu ngạo, ngược lại tính cách y lại vô cùng ôn hòa, cho dù nhìn thấy ăn xin ở ven đường thì cũng sẽ lộ ra vẻ thương hại, sau đó cho một ít tiền trong khả năng của mình.

Từ Nhập Xuyên có thể làm việc trong bệnh viện, còn có sự giúp đỡ của Lý Như Uyên …… Tuy rằng sự giúp đỡ lần đó chỉ là vô tình, mà lúc sau Lý Như Uyên thậm chí còn không nhớ tên của Từ Nhập Xuyên là gì, nhưng việc này đối với Từ Nhập Xuyên mà nói, vẫn là một sự cứu rỗi giấu ở đáy lòng.

Nếu chỉ có như vậy thì sẽ chỉ là một câu chuyện rất ư là bình thường.

Nhưng mà Từ Nhập Xuyên là một người có tính cách cực đoan, sau khi lòng mến mộ đối với Lý Như Uyên càng lúc càng dày đặc thì lại bắt đầu cố gắng theo dõi Lý Như Uyên, muốn tìm hiểu thêm về y.

Sau đó, theo Từ Nhập Xuyên càng ngày càng hiểu Lý Như Uyên nhiều hơn, khát vọng trong nội tâm của anh ta cũng bắt đầu dần dần tích tụ vặn vẹo. Mãi cho đến một ngày nào đó, khi nhìn thấy Lý Như Uyên và người phụ nữ khác ở bên nhau, Từ Nhập Xuyên đã bị k*ch th*ch, ngưỡng mộ và khát vọng đơn thuần biến chất —— anh ta vậy mà lại muốn bắt cóc Lý Như Uyên, nhốt ở nơi chỉ có bản thân mình biết. Lý Như Uyên từ đầu tới đuôi cũng không biết bản thân đang bị một tên b**n th** theo dõi.

Nhưng mà ngay khi Từ Nhập Xuyên chuẩn bị thực hiện kế hoạch của bản thân, anh ta lại bị người khác giế.t chết, có điều trong một khắc khi tử vong buông xuống kia, Từ Nhập Xuyên cũng không nhìn thấy được hung thủ g.iết chết chính mình, trong tầm mắt mơ hồ chỉ có một cái bóng màu đen.

Sau khi Bạch La La tiếp nhận xong ký ức thì ngồi từ trên giường dậy, cậu nói: “…… Từ Vương gia đến thầy giáo rồi đến tội phạm sau đó đến kẻ lừa đảo bây giờ thì đến b**n th** cuồng theo dõi, đãi ngộ của tôi thật là một thế giới không thua một thế giới nhỉ.”

Hệ thống đại khái là chột dạ, không dám hé răng.

Bạch La La thấy nó không nói lời nào, tiếp tục thử tính nói: “Cho nên trong cái thế giới rét lạnh này, có hạt dưa làm ấm áp lòng người hay không?”

Hệ thống: “…… Cậu có biết hệ thống phục vụ cậu ở thế giới trước thiếu chút nữa đã bị mang về lò nấu lại rồi hay không.”

Bạch La La: “(⊙v⊙) Ồ?”

Hệ thống nói: “Vì cắn hạt dưa đấy.”

Bạch La La nói: “Cho nên cậu cắn không?”

Hệ thống nói: “…… Tôi……”

Bạch La La nói: “Cắn không?”

Hệ thống cuối cùng tuyệt vọng thỏa hiệp, nó nói: “Được rồi, cậu muốn vị gì?” Hạt dưa là đồ ăn vặt mà mỗi hệ thống đều rất thích, nhưng cũng không phải mỗi nhân viên đều có thể chấp nhận hệ thống cắn hạt dưa ở trong đầu của mình, gặp được nhân viên Bạch La La chủ động yêu cầu cắn hạt dưa thế này hệ thống cuối cùng cảm thấy đây là số mệnh quyết định, không có hệ thống nào có thể thoát khỏi cám dỗ này.

Vì thế một người một hệ thống lại rắc rắc, Bạch La La nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, cảm thấy nội dung nói chuyện vừa rồi của bọn họ như là đang tiến hành giao dịch mờ ám dơ bẩn gì đó.

Cắn xong hạt dưa, bên ngoài trời cũng sáng, Bạch La La bò dậy mặc quần áo chuẩn bị ra cửa đi làm.

Trong tủ của Từ Nhập Xuyên chỉ có vài bộ quần áo, mùa đông chỉ có thể mặc áo len, Bạch La La nhìn tới nhìn lui, chỉ có thể tròng cái áo len trông không sạch lắm lên trên người. Lúc này, mùa trên thế giới này vừa lúc là mùa đông, bên ngoài vẫn còn có chút mưa nhỏ, vừa lạnh vừa ẩm ướt.

Phương tiện đi lại duy nhất của Từ Nhập Xuyên là một chiếc xe đạp cũ nát, chỉ là ngày thường anh ta cũng rất ít khi đi nó, ngoại trừ cần mua đồ gì. Hôm nay Bạch La La cũng quyết định đi bộ đi làm, cậu chậm rì rì đi ở trên đường cảm thấy cảm thấy gió hung hăng quét qua mặt của mình, khiến cho cả người cậu phát run.

Bạch La La vừa run vừa nói chuyện phiếm với hệ thống, nói: “Mục tiêu nhiệm vụ của thế giới này là Lý Như Uyên…… Nhưng tôi cảm thấy anh ta là một người khá tốt mà nhỉ, có chỗ nào cần thay đổi chứ.” Từ trong trí nhớ của Từ Nhập Xuyên, Bạch La La chỉ có thể cảm giác được Lý Như Uyên là một người rất rất tốt, ôn hòa thiện lương, đối xử với mọi người có lễ, không hề cảm thấy nơi nào có vấn đề.

Hệ thống nói: “Người bên trong tình yêu đều là mù quáng, thích một người, nhìn anh ta xúc phân cũng giống như đang đánh golf thôi.”

Bạch La La: “……” Mấy tên hệ thống này đều là triết học gia sao.

Từ Nhập Xuyên thường là người đến bệnh viện sớm nhất và về trễ nhất, tính cách anh ta rất dễ bị bắt nạt, cũng là đối tượng bị chèn ép ở bên trong giới lao động tạm thời..

“Từ Nhập Xuyên, cậu đi thay bóng đèn lầu hai đi.” Người dặn việc là quản lý chuyên phụ trách quản lý các việc hậu cần, cô ta thường tương đối rảnh rỗi, có chuyện gì đều kêu những người khác đi làm, hôm nay cũng không ngoại lệ, vừa thấy Bạch La La mới vừa ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, liền nói, “Thuận tiện cũng quét sàn nhà một chút.”

Bạch La La cũng không tranh luận gì với cô ta, gật gật đầu rồi cầm đồ đi xuống dưới lầu.

Từ Nhập Xuyên thân thể nhỏ gầy, tính cách yếu đuối, mỗi khi gặp phải đều không dám tranh đấu, cũng vì nguyên nhân như thế cho nên khi gặp được người mình thích mới có thể sử dụng phương pháp tương đối cực đoan, trở thành một tên b**n th** cuồng theo dõi như vậy.

Lý Như Uyên ngược lại từ đầu tới đuôi không hề phát hiện ra Từ Nhập Xuyên theo dõi y, nói không chừng trong thế giới gốc khi biết tin Từ Nhập Xuyên chết, thì cũng sẽ tưởng người qua đường Giáp nào đó mà thôi.

Bạch La La cầm bóng đèn, vừa suy nghĩ vừa đi lên lầu hai.

Tầng hai là nhà xác, mọi người đều không thích tới chỗ này. Nhưng việc dọn dẹp vẫn phải làm hàng ngày, cho nên Từ Nhập Xuyên dễ bắt nạt bị buộc phải tiếp nhận công việc này.

Nhiệt độ trong nhà xác thấp hơn bên ngoài một chút, sau khi Bạch La La thay bóng đèn xong thì liền bắt đầu quét rác.

Hệ thống thấy cậu thản nhiên như thế thì nói: “Cậu không sợ sao?”

Bạch La La kỳ quái nói: “Sợ cái gì?”

Hệ thống nói: “Sợ người chết ấy.”

Bạch La La thâm trầm tới một câu: “Người sống còn đáng sợ hơn cả người chết.”

Hệ thống: “……” Phục rồi.

Bạch La La thật sự không sợ mấy thứ này, so với trong truyền thuyết đô thị mang màu sắc kh*ng b*, cậu ngược lại cảm thấy một số vụ án hình sự càng khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi hơn.

Người trông coi nhà xác là một ông lão, bình thường đều canh ở cửa, nhìn thấy Bạch La La đến quét tước vệ sinh, cũng không mở miệng chào hỏi.

Sau khi Bạch La La làm xong, cậu đặt cây chổi và khăn lông về vị trí cũ, khi chuẩn bị rời đi thì nói với ông ấy một câu: “ Chú Trương, con đi nhé.”

Chú Trương nghe lời chào thì có hơi kinh ngạc, trên thực tế khi Từ Nhập Xuyên tới nhà xác quét dọn, mỗi lần đều là cau mày đi vào, nước mắt lưng tròng đi ra. Một người đàn ông yếu ớt như vậy không khỏi khiến cho người ta có chút xem thường, bởi vậy chú Trương cũng mặc kệ anh ta. Nhưng hôm nay Từ Nhập Xuyên lại thoạt nhìn hình như có chút khác. Thân hình cậu vẫn nhỏ gầy như cũ, nhưng khuôn mặt lại mang thần thái sáng ngời, thật sự giống như là một mảnh thủy tinh đột nhiên được lau sạch, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy tâm tình thoải mái.

“Ừm.” Chú Trương trở về một câu, “Hôm nay làm nhanh nhỉ.”

Bạch La La nói: “Vâng, nơi này thật ra cũng không lớn lắm.” Chính vì ngày thường Từ Nhập Xuyên quá sợ hãi, cả người run như cầy sấy, động tác tự nhiên cũng chậm lại, chỉ là không biết anh ta nhát gan như vậy, sao lại lấy được hết can đảm đi theo dõi Lý Như Uyên như vậy.

Sau khi Bạch La La quét dọn xong thì đi ra ngoài, kết quả vừa vặn nhìn thấy có người đang đẩy thi thể bị che kín đến đây, người nhà thi thể gào khóc ở phía sau, trong lúc nhất thời nơi này ngược lại liền trở nên náo nhiệt hơn vừa rồi. Chẳng qua loại náo nhiệt này lại khiến cho lòng người ta có chút lạnh lẽo.

Bạch La La không dám nhìn nhiều, vào thang máy đi ra ngoài.

Cơm trưa là bệnh viện bao, mọi người đều ăn ở nhà ăn.

Đương nhiên bác sĩ có điều kiện đều sẽ tự mang cơm theo, Bạch La La nghĩ sau này mình có điều kiện cũng sẽ tự mang đi, tuy rằng căn tin này coi như sạch sẽ, nhưng mùi vị xác thật có chút vô nhân đạo.

Hai mặn một chay thêm chén canh, có đôi khi còn sẽ có trái cây, Bạch La La bưng cơm liền tìm cái góc bắt đầu chậm rãi ăn. Cậu đang ăn cơm, ánh mắt lại chú ý đến cửa căn tin, sau đó nhìn thấy mục tiêu nhiệm vụ Lý Như Uyên đi đến.

Lý Như Uyên mặc áo blouse bác sĩ, chiều cao của y hẳn là tầm 1m87, dáng người cũng rất không tồi, xuyên thấu qua áo blouse to rộng cũng có thể nhìn ra được. Tóc của y có chút loạn, trên mặt cũng mang theo chút mỏi mệt, nhìn dáng vẻ hẳn là vừa mới làm phẫu thuật xong. Cơ mà mặc dù dáng vẻ có chút lôi thôi lếch thếch như vậy, nhưng cũng không thể che giấu khí chất xuất sắc kia của Lý Như Uyên. Từ bề ngoài của Lý Như Uyên thoạt nhìn cũng không có tính xâm lược, ngược lại giống như một viên ngọc dịu dàng, vô thức thu hút sự chú ý của mọi người. Cũng khó trách Từ Nhập Xuyên lại thích người này như vậy, sinh vật sống ở trong bóng tối ai lại không thích ánh mặt trời rực rỡ ấm áp chứ.

Bạch La La đang ăn cơm, bắt đầu thảo luận một chuyện quan trọng với hệ thống —— hôm nay cậu có nên tiếp tục theo dõi Lý Như Uyên như thường lệ hay không.

Bạch La La rất muốn từ chối việc này, cậu nói: “Theo dõi là phạm pháp đấy……”

Hệ thống nói: “Không sao, không có bị phán, chỉ bị tạm giam thôi.”

Bạch La La: “……” Cậu biết nhiều ghê.

Hệ thống còn đang khuyến khích Bạch La La phạm tội, nói: “Cậu nghĩ lại đi, nếu cậu không theo dõi anh ta, Lý Như Uyên bị giết thì phải làm sao bây giờ, như vậy thì nhiệm vụ của cậu sẽ không hoàn thành, anh ta còn là bác sĩ ưu tú như thế.”

Bạch La La nói: “…… Hình như cũng có lý.”

Hệ thống nói: “Ài, đương nhiên việc này không thể ép buộc rồi, vẫn là tự cậu lựa chọn đi.”

Bạch La La lại cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện nếu bản thân không đi theo dõi Lý Như Uyên thì thật sự không còn gì để làm nữa, vì thế cậu nói: “Thật sự sẽ không bị phán tội sao?”

Hệ thống nói: “Tạm giam! Tạm giam!…… Việc theo dõi này, có thể phán tội sao?”

Bạch La La nói: “À, vậy chứng minh chế độ pháp luật ở thế giới này còn chưa đủ hoàn thiện nha.”

Hệ thống nói: “…… Cách nghĩ của cậu liêm khiết thiệt đấy.”

Sau khi ăn cơm trưa xong, Bạch La La trở lại văn phòng ngủ trưa một giấc.

Bởi vì là làm công tạm thời, cậu cũng không có chỗ ngồi của mình, chỉ có thể dựa vào tường ngủ. Bạch La La cũng có chút mệt nên mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Khi còn mười phút nữa đến hai giờ, Bạch La La bị tiếng nói chuyện đánh thức.

Người nói chuyện là hai bác gái trung niên trong văn phòng, hình như bọn họ đang thảo luận kịch liệt vấn đề gì đó, sau khi Bạch La La hơi tỉnh táo thì mơ hồ nghe được một hai câu: Đây là người thứ ba rồi, chết thảm thật đấy.

Bạch La La xoa xoa đôi mắt, giật giật cái chân đã hoàn toàn tê dại của mình.

Bác gái còn đang nói chuyện, lời nói tràn ngập hưng phấn của người vây xem, Bạch La La nghe xong một lát, rốt cuộc cũng hiểu hai người bọn họ đang nói về bản tin xã hội.

Thành phố của bọn họ vẫn luôn có người chết, nhưng lại không tìm thấy một chút bóng dáng nào của hung thủ.

Người chết đầu tiên là một nữ sinh, mất tích hai ngày mới bị tìm được, sau khi thi thể bị phân ra thì treo ở một kho hàng bị bỏ hoang. Theo những lời đồn đại trên mạng nói thi thể của cô bị ghép thành hình một con nhện. Cục cảnh sát cực lực đè ép chuyện này xuống, truyền thông cơ bản không có cách nào đưa tin nhiều nữa. Nhưng có một số việc lại nhất định không ép xuống được, bởi vì rất nhanh đã xuất hiện người chết thứ hai. Người chết thứ hai là một người đàn ông trẻ tuổi, chết vào buổi tối, đến sáng sớm ngày hôm sau đã bị người ta phát hiện thi thể, thi thể của anh ta bị phá hỏng đến không còn nhìn ra được hình dạng nữa, bụng bị khoét một lỗ lớn, bên trong bị cắm rất nhiều hoa hồng.

Ngay khi vụ án này được đưa ra, bởi vì địa điểm thi thể bị phát hiện nằm ở trên trục đường chính, lượng người rất lớn, cho nên cảnh sát cũng không áp xuống được. Truyền thông trực tiếp bùng nổ, dân chúng giữa hoảng loạn còn cảm thấy một loại hưng phấn xem náo nhiệt.

Sau đó ngay chiều nay, xuất hiện người chết thứ ba.

Khi các bác gái đọc tin tức còn cố ý đọc rất lớn tiếng, trong giọng nói đều tràn đầy hứng thú, nói trởi ơi sao lại chết thêm một người nữa rồi, lần này là kiểu chết mới lạ gì đây?

Bạch La La nghe xong có hơi không thoải mái, không để ý đến bọn họ, cầm dụng cụ của mình tiếp tục đi dọn dẹp.

Cậu chịu trách nhiệm quét dọn rất nhiều nơi, trong đó cũng bao gồm tòa nhà của Lý Như Uyên, Bạch La La động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã dọn đến lầu 4 rồi.

Thể lực của Từ Nhập Xuyên tương đối kém, làm nhiều liền không thở nổi, Bạch La La quét đến lầu 4 thì định đi nghỉ ngơi một lát. Vì thế cậu cất xong đồ đạc liền chậm rãi đi đến phòng nước cầm lấy ly rót nước uống. Cậu đang ngồi ở ghế trên uống nước thì có một người đi vào, Bạch La La tập trung nhìn vào, phát hiện người này còn không phải là mục tiêu nhiệm vụ Lý Như Uyên của cậu sao.

Lý Như Uyên cầm trong tay một chiếc ly thủy tinh, trong ly còn có một túi trà, hẳn là cần nước nóng pha trà.

Y nhìn thấy ngồi ở cửa Bạch La La, khẽ gật đầu nói chào một tiếng.

Bạch La La được thương mà sợ, nói: “Xin chào phó viện trưởng Lý.”

Lý Như Uyên cười nói: “Mới tới à? Trước đó chưa từng gặp cậu.”

Bạch La La vốn dĩ cho rằng Lý Như Uyên chào hỏi với cậu một cái cũng đã là nể mặt cậu rồi, nào biết Lý Như Uyên lại còn nói chuyện với cậu, tuy rằng lời này khiến cậu có hơi đau lòng. Trên thực tế, Từ Nhập Xuyên đã làm ở bệnh viện này gần hai năm rồi, trong thời gian đó anh ta đã gặp thoáng qua Lý Như Uyên không dưới mấy chục lần……

Bạch La La nói theo Lý Như Uyên: “A…… Đúng rồi, mới đến không bao lâu.”

“Vậy sao.” Lý Như Uyên rót nước, ôn hòa nói, “Chỗ tôi có chút trà, cậu muốn uống một chút hay không?”

Bạch La La nói: “A…… không cần đâu, việc này ngại lắm.”

Lý Như Uyên nói: “Có cái gì mà ngại, một chút lá trà mà thôi.” Y nói liền lấy túi trà chưa mở ở trong túi cho Bạch La La.

Bạch La La thấy thế cũng không tiện từ chối nữa mà đưa tay nhận lấy.

Sau khi cho Bạch La La túi trà xong, Lý Như Uyên ngược cũng không có nói cái gì nữa, xoay người yên lặng đi ra ngoài.

Bạch La La nhìn bóng dáng y, cầm túi trà của y, trong lòng tràn đầy xúc động nghĩ…… Tôi nhất định sẽ theo dõi anh thật tốt, ý, hình như có chỗ nào không đúng nhỉ.

Trà là trà ngon, đáng tiếc người thưởng thức trà lại không biết gì về nó, Bạch La La uống lên hai ngụm nói: “Chắc trà này đắc lắm?”

Hệ thống nói: “Sao cậu biết?”

Bạch La La nói: “Ba tôi thích uống trà, tôi không thích…… Nhưng cũng biết chút cách thưởng thức trà, trà thơm như vậy, hẳn là không rẻ đâu.”

Hệ thống nói: “Vậy à.”

Bạch La La nói: “Ờ…… Vẫn là cắn hạt dưa vui hơn (⊙v⊙).”

Hệ thống nghĩ thầm cậu thật là lợn rừng không quen ăn trấu mà.

Người quét dọn và bác sĩ không trực ban đều là tan tầm 5 giờ rưỡi chiều, Bạch La La đã chuẩn bị ổn thoả hết mọi thứ, canh ở ngay chỗ tối cửa ra vào chuẩn bị tiến hành theo dõi Lý Như Uyên. Cậu còn có chút khẩn trương, nói nhớ nhắc nhở tôi một chút, tránh cho tôi phát huy thất thường bị Lý Như Uyên phát hiện……

Hệ thống nói: “Cậu cứ đi theo đại đi, với cái bộ dạng ném ở bên trong đám người cũng không ai nhìn thấy này thì ai có thể phát hiện ra cậu, cho dù cậu mặt đối mặt với Lý Như Uyên người ta, nói không chừng người ta cũng không nhìn thấy đâu.”

Bạch La La phẫn nộ nói hôm nay người ta còn cho tôi trà uống đấy.

Hệ thống nói: “Đó chỉ là tốt với người khác thôi.”

Bạch La La không lời gì để nói.

Ngay khi bọn họ đang ở nói chuyện, Lý Như Uyên từ bệnh viện ra tới. Nhà của y cách bệnh viện cũng không xa, chỉ mất mười phút đi bộ là đến.

Cũng may nhà y cách bệnh viện không xa, bằng không nếu Lý Như Uyên lái xe về nhà rồi cậu đạp lại chiếc xe đạp cũ nát của Từ Nhập Xuyên thì làm sao mà dí theo. Bạch La La hít sâu một hơi, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, chậm rãi đi theo Lý Như Uyên cùng ra khỏi bệnh viện.

Lý Như Uyên đi đường mắt nhìn thẳng, thỉnh thoảng sẽ móc di động ra xem, tựa như đang gửi tin nhắn cho ai đó.

Bạch La La khẽ meo meo đi theo phía sau y, lúc đầu tim còn đập y như nổi trống, sau đó lại phát hiện Lý Như Uyên cơ bản sẽ không quay lại thì mới miễn cưỡng yên tâm.

Lúc này mới vừa tan tầm, trên đường cũng có rất nhiều người, còn có rất nhiều đồng nghiệp của Lý Như Uyên. Nhưng mà ngược lại Bạch La La cũng không lo lắng cái này lắm, bởi vì cậu không có cảm giác tồn tại, tựa như hệ thống nói như vậy, khi đi ngang qua người khác, nói không chừng cũng không có ai chú ý tới.

Chiều cao của Từ Nhập Xuyên hẳn là chỉ có 1m68, cúi đầu khom lưng đi ở trong đám người, hoàn toàn đúng là có hơi giống học sinh không khiến cho người khác chú ý.

Bạch La La im lặng như gà cố gắng thu hẹp lại cảm giác tồn tại của mình trong suốt quá trình, cuối cùng cảm thấy bản thân như muốn hòa thành một thể với không khí luôn.

Sinh hoạt của Lý Như Uyên ngược lại rất có quy luật, theo ký ức của Từ Nhập Xuyên, có đôi khi y sẽ trực tiếp về nhà, có đôi khi sẽ ghé siêu thị mua đồ ăn trước, giống như chỉ hai lựa chọn này mà thôi.

Hôm nay Lý Như Uyên hẳn là muốn mua chút gì đó, cho nên vào siêu thị bên cạnh tiểu khu.

Bạch La La do dự một lát, vẫn đi theo vào.

Trên thực tế Từ Nhập Xuyên là một một người theo dõi rất đạt yêu cầu, chẳng những anh ta ghi lại mỗi ngày sau khi tan tầm Lý Như Uyên đi nơi nào, còn ghi lại chuyện ăn mặc của Lý Như Uyên. Ví dụ như hiện tại Bạch La La liền biết, Lý Như Uyên không thích ăn hành gừng tỏi, không thích ăn cá, thích ăn cay, còn thích ăn gà.

Hôm nay thời gian Lý Như Uyên đi siêu thị lâu hơn một chút, mua không ít đồ ăn, Bạch La La nhanh trí phân tích có lẽ là anh ta mời ai ăn cơm rồi.

Hệ thống nói: “Có thể, xem ra cậu đã hoàn toàn nhập vai nhân vật theo dõi rồi.”

Bạch La La: “……” Tôi không muốn đâu, cảm ơn.

Lý Như Uyên xách một túi lớn từ siêu thị ra, sau đó vào tiểu khu.

Bạch La La nhìn y đi vào cửa, có một loại ảo giác quỷ dị người cha đi đón con rồi cuối cùng nhẹ nhàng thở ra khi nhìn thấy con đi vào cửa nhà. Nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh khỏi cái ảo giác này, bởi vì cậu còn chưa ăn cơm chiều, đã đói đến cồn cào rồi.

Sờ sờ túi tiền, Bạch La La tính toán tùy tiện mua hai cái bánh ăn.

Một tháng Từ Nhập Xuyên kiếm kiếm được 2200, trừ đi 500 tiền thuê nhà còn dư lại 1700, mỗi tháng anh ta phải đóng cho viện dưỡng lão mẹ mình đang ở 1000 đồng tiền sinh hoạt phí, vì thế bản thân chỉ còn lại 700.

700 đồng, muốn duy trì được sinh hoạt thì rất rất là túng quẫn.

Cuộc sống như vậy khiến cho Từ Nhập Xuyên tự ti tới cực điểm, thế cho nên tính cách trở nên có chút vặn vẹo, khí chất tối tăm càng làm cho người ta không muốn đến gần anh ta hơn.

Bạch La La không muốn b**n th** như Từ Nhập Xuyên, cậu nói với bản thân, tuy rằng cậu theo dõi Lý Như Uyên, nhưng cậu chỉ là muốn bảo vệ mục tiêu nhiệm vụ. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, tay chân mình gầy guộc thế này, cảm thấy bảo vệ cho bất cứ ai cũng không đáng tin cậy cho lắm.

Bạch La La ăn cái bánh, về nhà uống chút nước ấm liền nằm trên giường, cậu dựa theo ký ức của Từ Nhập Xuyên, bắt đầu tự hỏi bản thân có nên đi làm thêm gì đó để giải quyết cái kinh tế lửa sém lông mày này hay không.

Bạch La La nói suy nghĩ này với hệ thống, hệ thống trầm mặc một lát, nói: “Cậu thật đúng là nhân tài, trước nay chưa từng có ai nghĩ tới chuyện này.” Ai đi vào thế giới nhiệm vụ mà không phải vây quanh mục tiêu nhiệm vụ, cũng chỉ có Bạch La La hiếm thấy bắt đầu suy nghĩ đến chuyện cải thiện cơm nước này.

Bạch La La trước nay đều là phái hành động, ngày hôm sau đã bắt đầu cân nhắc nên làm cái gì, cậu biết được từ trong trí nhớ Từ Nhập Xuyên, thế giới này không có kẹo hồ lô, cho nên nói với hệ thống hay là tôi lên cầu bán kẹo hồ lô nhỉ.

Hệ thống chấn kinh rồi, nói: “Cậu còn sẽ làm kẹo hồ lô?”

Bạch La La nói: “Biết đó, đơn giản mà.”

Hệ thống nói: “…… Bái phục bái phục.”

Bạch La La làm việc một ngày, khi tan tầm vẫn tiếp tục ngâm nga đi theo dõi Lý Như Uyên như thường lệ, sau khi nhìn y đi vào tiểu khu thì liền đi siêu thị, mua chút đường và sơn tra.

Buổi tối về nhà, Bạch La La nếm thử một chút, rất đơn giản thành công. Nhưng trong nhà cậu không có tủ lạnh, cho nên tốt nhất là làm một mẻ bán một mẻ, cậu lại đi đến tiệm tạp hóa dưới lầu mua cây chổi, sau khi gỡ lông chổi ra thì buộc miếng xốp lên đó.

Bạch La La nói: “Chờ kiếm được số tiền đầu tiên thì tôi sẽ làm thêm món khác.”

Hệ thống tuyệt vọng nói: “Cậu rốt cuộc là tới làm nhiệm vụ hay là tới gây dựng sự nghiệp đấy?”

Bạch La La tự xét lại: “…… Xin lỗi hình như tôi hơi hưng phấn quá.”

Hệ thống nói: “…… Bình tĩnh một chút đi anh bạn, thứ như tiền này, sống không mang được, chết không thể mang theo, cậu nói cậu kiếm nhiều tiền ở chỗ này như vậy cũng vô dụng thôi.”

“Không không không, cậu không hiểu.” Bạch La La nói, “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, xác suất Lý Như Uyên thích dáng vẻ này của Từ Nhập Xuyên quá nhỏ, không nói thích, nói không chừng ngay cả làm bạn cũng không thể được, tôi phải trang hoàng cho bản thân mới được.”

Hệ thống lại bị Bạch La La tẩy não cảm thấy cậu nói như vậy cũng có lý.

Đúng vậy, ngoại hình của Từ Nhập Xuyên là một vấn đề lớn, thật ra ngoại hình của anh ta cũng không quá tệ, chỉ là chưa chăm chút cho ngoại hình của mình, tóc quá dài, vóc dáng lùn lưng còn hơi cong, mùa đông chỉ có một cái áo len để mặc, đã hai tháng chưa đổi. Bạch La La cũng không dám giặt, bởi vì giặt rồi sẽ không còn cái gì để mặc, đông lạnh bị bệnh không có tiền đi khám bệnh thì còn tệ hơn nữa.

Một người như vậy, cho dù nhìn thế nào đi nữa cũng tựa như là hai thế giới với Lý Như Uyên.

Bạch La La nói: “Lý Như Uyên là bác sĩ, vậy nhất định là có bệnh thích sạch sẽ, tôi như vậy tuyệt đối sẽ không thể tới gần anh ta được……”

Hệ thống nói: “Vậy cậu cố gắng gây dựng sự nghiệp đi.” Não nó đã bổ ra hình ảnh Bạch La La gây dựng sự nghiệp thành công lái tám chiếc BMW đi cưới, à không, đi tiếp xúc Lý Như Uyên chứ.

Sau khi chuẩn bị nguyên liệu làm kẹo hồ lô xong, Bạch La La liền bắt tay vào làm, buổi tối tan tầm theo dõi theo thường lệ xong thì liền vội vã về nhà, vác cây chổi ghim kẹo hồ lô đã làm tối hôm trước ra đường phố gần đó bán.

“Bán kẹo hồ lô đây ——” Bạch La La bắt đầu còn có hơi xấu hổ, nhưng sau khi căng da đầu rao hai tiếng thì thả lỏng. Giá cậu đặt ra không cao, hơn nữa thứ này cũng tương đối mới lạ, cho nên rất nhanh đã thu hút khách hàng đến.

Người đến mua chính là một đôi tình nhân, cô gái hỏi cái này là cái gì á, Bạch La La nói là kẹo hồ lô, làm từ sơn tra, nếm một xâu đi, không ngon không lấy tiền.

Cô gái cầm lấy cắn một cái, gật gật đầu, nói: “Không tồi, bán thêm một xâu đi.”

Bạch La La ngọt ngào thu tiền.

Vừa mới bắt đầu buôn bán dần dần trở nên náo nhiệt hơn, Bạch La La thoắt cái đã bán hết các xâu kẹo hồ lô, sau đó vác cái chổi trở về.

Cậu trở về móc tiền lẻ ra đếm đếm, phát hiện ngày này tối hôm nay mình lời được hơn 300.

Bạch La La chảy xuống một giọt nước mắt.

Hệ thống còn tưởng rằng cậu cảm động, đang định khen cậu vài câu thì nghe được cậu sâu kín nói: “Vẫn là nhân viên công vụ tốt hơn……”

Hệ thống: “……”

Bạch La La lau khô nước mắt khóe mắt, nói: “Cảm ơn bản thân đã cố gắng trong trong kỳ thi công chức kia.”

Hệ thống quyết định không nói lời nào, vẫn là an tĩnh cắn hạt dưa thì hơn.

Kiếm được 300 đồng, ngày hôm sau Bạch La La nhanh chóng mua áo len mới, giặt sạch áo cũ. Nhưng mà khi cậu đổi áo mới đi đến bệnh viện làm, còn bị mấy bác gái trong chỗ làm trào phúng một trận, nói rốt cuộc cũng mua đồ mới rồi à, nhìn mấy bộ đồ trước của cậu như muốn mục luôn rồi.

Bạch La La không có phản bác bọn họ, bởi vì sự thật đúng là như thế. Chỉ là cậu sâu sắc cảm thấy sau khi thay quần áo thì đối mặt với Lý Như Uyên eo cũng thẳng lên được tí xíu.

Ban ngày làm quét dọn, tan tầm theo dõi đối tượng nhiệm vụ, buổi tối bán kẹo hồ lô, cuộc sống của Bạch La La cực kỳ phong phú. Hơn nữa hạnh phúc nhất chính là thế giới này cũng không có giữ trật tự đô thị, Bạch La La cũng không sợ bị đuổi chạy.

Hôm nay vừa khiêng kẹo hồ lô bán xong trở về, lại chợt chú ý tới một thứ có hình thù kỳ lạ ở dưới ánh đèn lờ mờ trên đường phố.

Bạch La La mới đầu còn tưởng rằng đó là cành cây chưa được dọn, kết quả đi qua hai bước thi liền ngửi được một máu tươi nồng nặc.

Mùi tanh này quá nồng, khiến cho mũi của Bạch La La đau, sau đó dưới ánh đèn không sáng lắm cậu thấy được một cảnh tượng đáng sợ trước mắt.

Đó là một mảnh làm mờ bị ghép nối lung tung rối loạn…… .

Bạch La La: “(⊙v⊙)……”

Hệ thống nói: “Đệch đệch đệch.”

Bạch La La rất bình tĩnh, cậu không bình tĩnh không được, bởi vì cũng không có nhìn thấy cái gì cả, cậu nói: “Tôi báo cảnh sát.”

Hệ thống nói: “Đệch đệch đệch, cậu xoay người chạy nhanh đi, thứ này quá kh*ng b*.” Xem ra đúng là rất kh*ng b*, bởi vì hệ thống cũng bắt đầu mắng th* t*c luôn rồi.

Bạch La La gọi điện thoại báo cảnh sát, cảnh sát nói cậu chờ tại chỗ đừng đi đâu.

Vì thế Bạch La La đứng tại chỗ chờ một lát, hiệu suất cảnh sát ở thế giới này ngược lại rất nhanh, sau năm phút liền xuất hiện ở trước mặt Bạch La La. Có điều trong năm phút này vẫn có những người khác đi ngang qua nơi này, bị cảnh tượng này dọa không nhẹ.

Lúc cảnh sát tới thì đơn giản tìm hiểu tình huống một chút, Bạch La La nói bản thân đi ngang qua, không biết sao lại thế này. Cảnh sát điều tra là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, nghe Bạch La La miêu tả thì nghi ngờ nhìn thoáng qua cậu, sau đó nói: “Cậu là người đầu tiên nhìn thấy?”

Bạch La La nói: “Đúng vậy.”

“Cậu không sợ sao?” Cảnh sát kia hiển nhiên đối với Bạch La La bình tĩnh cảm thấy không thể tưởng tượng, bộ dạng của thi thể này, cho dù là một số người của Cục cảnh sát sau khi đến nhìn thấy cũng đều sẽ không ngừng nôn mửa.

Nhưng thanh niên gầy yếu trước mắt ông ta lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí có thể nói là không có phản ứng sợ hãi mà một người bình thường nên có. Bộ dạng này bất kể như thế nào trông cũng không được bình thường, cảnh sát có chút nổi lên lòng nghi ngờ.

Nếu Bạch La La biết bản thân bị nghi ngờ như vậy, nói không chừng sẽ kêu oan lên, không phải cậu không sợ, mà là cậu hoàn toàn không thể sợ một đống đã làm mờ này được. Hơn nữa vì trả lời câu hỏi của cảnh sát, Bạch La La chỉ có thể bảo hệ thống miêu tả hình dáng thi thể kia một lần. Nghe giọng nói của hệ thống quả thực là như sắp khóc đến nơi, Bạch La La lại cảm thấy bản thân có hơi tàn nhẫn.

Nhưng mà tuy rằng cảnh sát hoài nghi, nhưng suy cho cùng cũng không có chứng cứ, sau khi hỏi Bạch La La một ít vấn đề liền bảo cậu đi đi.

Sau khi Bạch La La về đến nhà thì nhanh chóng lên giường ngủ, trước khi ngủ còn đếm cái kho bạc của mình. Thế giới này bởi vì không có kẹo hồ lô, cho nên buôn bán rất tốt, trên cơ bản là có thể bán hết trong hơn hai tiếng đồng hồ, một ngày lợi nhuận ròng có thể có được ba bốn trăm. Còn nhiều hơn tiền lương hiện tại của Bạch La La.

Bạch La La nằm ở trên giường, bỏ tiền của mình vào hủ dự trữ, chép chép miệng ngủ mất. Không thể không nói, tâm tính quyết định rất nhiều chuyện, có người mặc dù là ở trong nghịch cảnh cũng có thể điều chỉnh bản thân, Bạch La La chính là người như vậy, cậu vẫn luôn tin tưởng vững chắc xông đến cầu cầu tự nhiên thẳng, mọi chuyện kiểu gì cũng sẽ có một kết thúc, cho dù kết cục cuối cùng không biết sẽ là tốt hay là xấu.

Bạch La La vốn dĩ cho rằng bản thân báo cảnh sát xong thì sẽ không còn chuyện gì nữa, kết quả ngày hôm sau cậu phát hiện bản thân mình lại có mặt trên bảng tin xã hội.

Tuy rằng tin tức này đã làm mờ mặt của cậu, nhưng các bác gái đam mê hóng hớt ở văn phòng vẫn phát hiện ra bí mật này. Trong lúc nhất thời trong văn phòng trực tiếp bùng nổ, tất cả mọi người chạy tới hỏi Bạch La La rốt cuộc là chuyện như thế nào, rốt cuộc cậu đã gặp cái gì —— Bạch La La thề, đây là một ngày mà cậu nói nhiều nhất ở bên trong văn phòng luôn đấy.

Ngay cả quản lý ngày thường sai bảo cậu cũng không bảo cậu đi dọn nhà xác nữa, mà là vẻ mặt hóng hớt kêu cậu miêu tả lại cảnh tượng ngay lúc đó, nói có phải thi thể kia rất đáng sợ hay không, rốt cuộc bị xếp thành cái hình gì, lúc ấy cậu có bị dọa sợ tè ra quần hay không.

Bạch La La nói: “À…… Cũng không phải đáng sợ lắm.” Cậu nói chuyện với giọng đều đều, “Hình như là bị xếp thành hình chim, lúc ấy ánh đèn quá mờ, tôi cũng không thấy rõ lắm.”

“Vậy cảnh sát nói sao?” Quản lý còn tiếp tục truy vấn.

Bạch La La nói: “Không nói gì cả, chỉ bảo tôi giữ liên lạc.”

“Ài, không đúng, lúc đó đã trễ như vậy rồi cậu còn ở bên ngoài làm cái gì?” Có người phát hiện chỗ kỳ quái, nói, “Hơn nữa chỉ một mình cậu.”

Bạch La La nghĩ nghĩ, tùy tiện tìm lý do, nói bản thân ở bên ngoài chạy bộ muốn rèn luyện thân thể……

Mọi người đều không tin cái cớ này của cậu, nhưng lại không thể đào được cái gì từ trong miệng của cậu.

“Vậy ngày hôm qua mấy giờ cậu đi ngủ?” Quản lý lại hỏi, “Không có bị hù cho thức trắng đêm chứ?”

Bạch La La nói: “Hôm nay tôi còn phải đi làm mà, thức trắng đêm chẳng phải sẽ ảnh hưởng công việc sao.”

Mọi người: “……” Lần đầu tiên gặp được hậu cần chuyên nghiệp như thế này, bái phục bái phục.

Bạch La La vốn dĩ cho rằng việc này cứ trôi qua như vậy, nhưng kể từ ngày hôm đó, thái độ của những người khác đối với cậu cũng tốt hơn rất nhiều.

Mới đầu Bạch La La còn có hơi kỳ quái, sau đó lại nghe có người âm thầm lan truyền cậu là một tên b**n th**, nhìn thấy người chết mà cũng không sợ tý nào, hèn gì quản lý bảo cậu đi dọn nhà xác mà sắc mặt cũng không đổi miếng nào, còn nói tốt nhất đừng có chọc vào loại người này. Quái gỡ như vậy ai biết một ngày nào sẽ đột nhiên bùng nổ.

Sau khi Bạch La La nghe được tin đồn thì rất là sầu, nói: “Hệ thống ơi, tôi là b**n th** sao?”

Hệ thống nói: “Đừng nói cái này, hôm nay Lý Như Uyên phải trực đêm, cậu nhớ tan tầm trễ chút để theo dõi anh ta đấy.”

Bạch La La: “……” Cậu im lặng một hồi, sống không còn gì luyến tiếc mà trả lời câu hỏi vừa rồi của mình ở trong lòng, đúng vậy, cậu đúng là vậy rồi, nếu không phải b**n th**, cậu đi theo dõi người khác làm cái gì chứ.

Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch La La giơ tay lau đi một giọt nước mắt trong suốt ở nơi khóe mắt.

Bình Luận (0)
Comment