Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 83

Giờ trực đêm của các bác sĩ bệnh viện này là từ 8 giờ tối đến 8 giờ sáng ngày hôm sau. Bạch La La nói với hệ thống cậu cảm thấy thay vì trốn trong bệnh viện chờ đợi, không bằng về nhà ngủ một giấc đi, sau đó đến sớm theo dõi Lý Như Uyên, buổi tối còn có thể tranh thủ thời gian tiếp tục đi bán kẹo hồ lô kiếm thêm thu nhập nữa.

Hệ thống cẩn thận cân nhắc một chút, cảm thấy như vậy cũng có lý, vì thế đồng ý với ý kiến của Bạch La La.

Khi Bạch La La tan tầm vẫn còn đang nói, cảm thấy cậu theo dõi cũng giống như đi làm, mỗi ngày còn phải quét thẻ đúng giờ vậy.

Hệ thống nói: “Nói như vậy thì Lý Như Uyên là ông chủ của cậu à?”

Bạch La La nói: “Đừng nói nữa, nếu anh ta biết có nhân viên kiểu như tôi thì thế nào cũng báo công an cho xem.”

Hệ thống: “……”

Hôm nay Bạch La La lại đi siêu thị mua chút dâu tây gì đó, dâu tây làm kẹo hồ lô sẽ ngon hơn sơn tra, nhưng hạn sử dụng ngắn, nếu cả đêm bán không hết thì hôm sau sẽ không còn tươi nữa. Cho nên Bạch La La cũng làm không nhiều lắm, mỗi ngày hơn hai mươi xâu bán xong là không còn, khiến cho ai muốn ăn dâu tây thì còn phải tranh thủ xếp hàng đặt chỗ ở dưới chân cầu để mua.

Hiện tại những người ở bên cầu vượt đều đã biết đại khái thời gian đến buôn bán của người bán kẹo hồ lô này, có một số người còn đến sớm ngồi chờ cậu đến nữa.

Bạch La La khiêng cây ghim hồ lô thở hổn hển đến bên cầu, còn chưa kịp đứng vững liền có người vây lại.

“Hôm nay anh chủ đến sớm nha.” Người đầu tiên mua kẹo hồ lô chính là một cô gái thường đến ủng hộ việc buôn bán của Bạch La La, còn thường xuyên nói vài câu với Bạch La La.

“Hôm nay tan tầm sớm.” Bạch La La cười tủm tỉm.

“Cho hai xâu dâu tây nha.” Cô gái đưa cho Bạch La La 30 đồng tiền.

Bạch La La nhận tiền rồi đưa dâu tây đưa cho cô gái, cô gái cắn một miếng, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, nói: “Ngon ghê…… Cảm ơn anh chủ, tôi đi trước nha.”

“Cám ơn đã quan tâm.” Bạch La La cũng chào hỏi cô gái.

Đường phố bên này gần trung tâm thương mại, lưu lượng người qua lại rất đông, sau khi Bạch La La buôn bán gặp được ngày lễ gì đó thì trong vòng một giờ là có thể bán sạch sẽ, ngày thường người không nhiều như vậy cũng căng hết cỡ bán đến tầm hai tiếng là sẽ hết sạch.

Hôm nay cậu còn mang theo cái thùng, bên trong đặt một ít kẹo hồ lô dự phòng.

Bạch La La thu tiền thu rất vui vẻ, trong lòng nghĩ lại có thể mua một ít đồ dùng trong nhà rồi.

7 giờ rưỡi bắt đầu bán, tầm 9 giờ đã bán xong. Bạch La La nhìn thời gian bán cũng gần được rồi, đang định thu dọn đồ đạc đến gần đó ăn một chút gì thì chợt bị người ta vỗ vỗ bả vai.

“Làm cái gì đấy?” Một giọng nói có hơi quen truyền đến, Bạch La La quay đầu, nhận ra người đàn ông mặc thường phục trước mắt là chú cảnh sát đã đề ra nghi vấn với cậu ở hiện trường vụ án mấy ngày trước.

Nếu là hiện thực, Bạch La La sẽ không sợ cảnh sát, cậu lại không có làm chuyện gì xấu cả, nhưng vấn đề là ở thế giới này cậu thật sự chính là một tên b**n th** cuồng theo dõi…… Bạch La La không vững dạ, yếu ớt nói: “Bán kẹo hồ lô.”

“Kẹo hồ lô? Đó là cái gì?” Đôi mắt cảnh sát chuyển qua kẹo hồ lô của Bạch La La.

Bạch La La nói: “Chính là thứ có thể ăn…… Cảnh sát……”

Cảnh sát nói: “Ta họ Giang, gọi tôi Giang Triều là được.”

Bạch La La nói: “Cảnh sát Giang ……”

Giang Triều: “…… Trông tôi kh*ng b* lắm à?”

Bạch La La nói: “Cũng được cũng được, tôi mời chú ăn một xâu kẹo hồ lô nha?”

Giang Triều xem xét liếc nhìn kẹo hồ lô của Bạch La La một cái, nói: “Được.”

Bạch La La nhanh chóng đưa cho Giang Triều một xâu, Giang Triều tiếp nhận rồi nhét vào trong miệng nhai nhai, nói: “Mùi vị không tồi, sơn tra sao, cậu bán đồ ở chỗ này à? Có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm không?”

Bạch La La yên lặng rơi lệ ở trong lòng, nghĩ thầm tôi không có, tôi chỉ là anh bán hàng rong nho nhỏ không có giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm, tôi rất có lỗi với thân phận nhân viên công vụ của mình.

Giang Triều thấy vẻ mặt của Bạch La La thì cười, nói: “Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, tôi cũng không phải Cục Công Thương, quản cậu nhiều như vậy làm cái gì. Ăn cơm tối chưa? Tôi mời cậu đi ăn mì?”

Bạch La La đang muốn nói ăn rồi, kết quả bụng rất không phối hợp mà thầm kêu lên một tiếng, giống như là đang trách Bạch La La không có trách nhiệm với nó. Bạch La La chỉ có thể ngại ngùng nói còn chưa ăn.

Giang Triều nói: “Đi thôi, tôi biết gần đây có tiệm mì khá ngon.”

Bạch La La vâng một tiếng, vẫn là đi theo Giang Triều.

Vài phút sau, hai người ngồi ở quán mì.

Bạch La La gọi mì thịt bò, mì vừa lên liền bắt đầu cúi đầu ăn.

Giang Triều hiển nhiên ý không ở trong lời, không đụng vào bát mì, ngược lại bắt đầu nói chuyện với Bạch La La, ông ta nói: “Cậu bao lớn rồi, còn đi học sao?”

Bạch La La: “……” Trên thực tế Từ Nhập Xuyên đã 26, nhưng cách ăn mặc và chiều cao lại y như học sinh, hơn nữa khuôn mặt anh ta non nớt, còn thường xuyên bị nhận nhầm thành học sinh.

Bạch La La hàm hồ nói: “Đã trưởng thành, đi làm rồi.”

Giang Triều không chút để ý ăn chút đồ ăn, nói: “Buổi tối cậu bán đồ ăn ở nơi này sao? Tầm bao lâu là bán xong?”

Bạch La La nói: “Xem tình huống nữa, muộn nhất là tầm 11 giờ sẽ bán hết.” Chỉ là mùa này trời tối sớm, 11 giờ bán xong, khi trở về trời cũng đã tối hẳn.

Giang Triều nói: “À, vậy sao.” Ông ta tựa như tự hỏi cái gì, đôi đũa gần như cũng không động đậy.

Bạch La La thấy thế lại có hơi nhẹ nhàng thở ra, nếu nói Giang Triều tìm cậu là vì chuyện kia thì Bạch La La cũng không có gì phải lo lắng, cậu thật sự không có lên quan gì đến hung thủ giết người, cũng không biết bất cứ tin tức gì cả

“Tối hôm đó trở về có gặp ác mộng không?” Giang Triều chợt hỏi một câu.

Bạch La La nghe vậy kinh ngạc nhìn Giang Triều một cái, sau khi khịt khịt cái mũi thì nói: “Ban ngày tôi làm việc ở bệnh viện, từng gặp qua không ít người chết, nhà xác cũng do tôi quét dọn, cho nên cũng không sợ mấy thứ này lắm.”

Giang Triều nghe vậy như suy tư gì, nếu lời Bạch La La là thật, vậy việc cậu không sợ thi thể hình như đã có thể giải thích được…… Nhưng Giang Triều luôn có một loại trực giác, ông ta cảm thấy thanh niên thoạt nhìn không quá thu hút ở trước mắt này sẽ có liên quan đến những người đó.

Bạch La La ăn mì xong, cậu nói cám ơn Giang Triều rồi đứng dậy rời đi.

Giang Triều nhìn bóng dáng của cậu, chậm rãi châm điếu thuốc ở trong miệng.

Sau khi Bạch La La về nhà vẫn theo thường lệ đếm số tiền hôm nay kiếm được.

Dâu tây giá thành cao, giá bán cũng cao, chỉ là không dễ giữ tươi, nhưng kỳ thật lại kiếm được nhiều hơn sơn tra. Bạch La La nghiêm túc tính toán, phát hiện trừ hết tất cả các chi phí thì tổng cộng kiếm lời được 437 đồng, nhiều hơn ngày hôm qua 30 đồng. Cậu đưa tay lau mặt, sau đó cất kỹ tiền rồi ngâm nga đi tắm rửa.

Bạch La La định tích trữ một ít tiền trước, nhiệm vụ hàng đầu là đổi một căn nhà khác.

Ngôi nhà này chỉ có một phòng khách và một nhà vệ sinh, chẳng những lọt gió còn bị dột, phía dưới lầu còn gần đống rác, mùa đông còn đỡ, vừa đến mùa hè thì thối đến không chịu được. Bạch La La cảm thấy bản thân mình không thể nào chịu nổi được cái mùi đó đâu. Hơn nữa an ninh nơi này cũng rất không ổn, Bạch La La còn nghe được mấy bác gái dưới lầu bàn tán nói mấy ngày trước có người bị cướp, chẳng những mất đồ mà còn bị thọc một dao nữa.

Cũng may từ đầu tới đuôi Bạch La La đều biểu hiện nghèo rớt mồng tơi, ăn cái bánh bao cũng phải bẻ làm đôi, vì thế trộm cũng chẳng có hứng thú gì với cậu.

Tắm rửa xong, cơ thể lạnh thấu cuối cùng cũng ấm áp lên, Bạch La La nằm ở trên giường vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm với hệ thống, cậu nói: “Sáng mai nhớ kêu tôi dậy sớm một chút đấy.”

Hệ thống nói: “OK, cậu ngủ đi, tôi gọi cậu cho.”

Khi Bạch La La ngủ trong miệng còn lẩm bẩm hai câu, bảo ngày mai còn phải đi theo dõi người ta, cũng không thể dậy trễ được đâu.

Sau khi hệ thống nghe xong liền không nhịn được cười.

Hơn 6 giờ sáng, Bạch La La rời giường ăn sáng, sau đó đạp chiếc xe đạp cũ đến bệnh viện.

Lúc này, bệnh viện đang là lúc vắng vẻ nhất, ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên đường, chỉ có gió lạnh gào thét không nhìn thấy một người đi đường nào cả.

Bạch La La rúc thành một đoàn, lạnh đến run run.

Sau khi đến bệnh viện, Bạch La La đậu xe xong thì bắt đầu đến tòa nhà văn phòng của Lý Như Uyên.

Hầu hết đèn trong toàn bộ tòa nhà văn phòng đã tối đi, chỉ có một số văn phòng vẫn còn sáng, hẳn là mấy phòng trực ban của bác sĩ. Đèn trong hành lang bệnh viện có màu cam sẫm, khiến bệnh viện vốn đã vắng vẻ quạnh quẽ lại càng thêm băng giá, Bạch La La chậm rì rì đi tới dưới lầu, tùy tiện tìm cái ghế dựa ngồi một lát.

Lúc này, còn hơn mười phút nữa Lý Như Uyên mới tan tầm, Bạch La La chờ ở phía dưới là được. Cậu cũng không dám lên lầu đi, lỡ như bị Lý Như Uyên thấy, cũng không biết phải giải thích thế nào.

Sau khi Bạch La La làm xong thì lấy một cái bánh bao từ trong ngực mình ra, bánh bao đã được hấp ở nhà, đến thời gian thì nhét ở trong ngực giữ ấm. Lúc này đã không còn nhiệt độ gì, nhưng cũng có thể miễn cưỡng ăn một chút để lấp bụng.

Bạch La La ăn bánh bao trắng, hát cho hệ thống nghe, nói: “Trong tay nâng bánh cao lương, nước mắt không kìm được chảy xuống ……”

Hệ thống: “……”

Bạch La La còn đang hát: “Phạm tội là một hành vi đáng xấu hổ cỡ nào…… khiến cho tôi không cách nào ngẩng cao đầu……”

Hệ thống bất đắc dĩ nói: “Cậu được rồi đấy.”

Sau khi Bạch La La gặm một cái, nói: “Vì hành vi của mình mà cảm thấy xấu hổ.”

Hệ thống nói: “Đừng nhiều lời nữa, anh ta ra rồi kìa.”

Bạch La La nhìn về phía cầu thang , quả nhiên thấy được một bóng dáng đang chậm rãi đi xuống.

Là Lý Như Uyên đã thay đồ thường.

Trong tay y cầm điện thoại đặt ở bên tai, trong miệng đang nói cái gì đó, nhưng Bạch La La cách y khá xa, cũng không thể nghe rõ.

Quả thật là ngoại hình đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp. Lý Như Uyên không mặc đồng phục bác sĩ trên người bớt đi khí chất lạnh băng, thoạt nhìn càng thêm ôn hòa, môi của y mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, là kiểu môi mà mặc dù không cười cũng thoạt nhìn đặc biệt dịu dàng.

Bạch La La núp ở góc cầu thang, sau khi thấy Lý Như Uyên đi ra ngoài thì cẩn thận đi theo phía sau.

Hiện tại đã hơn tám giờ, trời cũng vẫn còn tối, nhưng trên đường phố đã có người qua lại, làm cho Bạch La La cũng không đến mức quá hồi hợp. Hình như Lý Như Uyên có chút mệt, vẫn luôn ngáp. Mấy ngày nay buổi tối trời đều mưa, gạch lát nền trên mặt đất cũng có vài vệt nước, Bạch La La đi ở phía trên có chút trơn, không thể không giảm tốc độ đi của mình lại, cũng may tốc độ Lý Như Uyên cũng chậm hơn ngày thường một ít.

Nhưng cho dù là như vậy, Bạch La La còn gặp phải chuyện rất sốt ruột. Một số viên gạch lát nền dưới chân cậu đã bị bong, không nhìn ra được bề mặt, nhưng khi trời mưa sẽ đọng lại một vũng nước nhỏ, lúc chân giẫm lên sẽ trực tiếp làm nước văng tung tóe lên ống quần.

Bạch La La thực thần kỳ mà giẫm phải ba viên gạch giống như vậy, cuối cùng sụp đổ xin hệ thống quét mìn giùm cậu.

Hệ thống rất kiêu ngạo nói: “Ngại quá chúng tôi không có chức năng này.”

Bạch La La tủi thân nói: “Nhưng mà chân tôi sắp ướt cả rồi.”

Hệ thống cho Bạch La La một phương pháp nhanh trí, nó nói: “Cậu xem Lý Như Uyên đi như thế nào thì cậu đi thế đấy, không phải sẽ không giẫm phải sao.”

Bạch La La nói: “…… Cậu nói rất có lý.”

Vì thế Bạch La La liền bắt đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm miếng gạch mà Lý Như Uyên giẫm vào.

Cũng không biết có phải vận may của Lý Như Uyên đặc biệt tốt hay không, từ đầu tới đuôi y chưa từng giẫm phải mìn, sắp về đến nhà mà chân vẫn còn khô queo.

Bạch La La vốn định thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhiệm vụ hôm nay đã hoàn thành, kết quả cậu chợt cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm. Nhưng trong lúc nhất thời lại tìm không thấy loại cảm giác không hài hòa vi diệu ấy.

Mãi đến khi Lý Như Uyên chân trước vào cổng tiểu khu, đèn đường trên đỉnh đầu sau lưng liền vụt tắt, Bạch La La mới vẻ mặt hoảng hốt nói với hệ thống nói: “Hệ thống, có phải tôi bị hoa mắt hay không.”

Hệ thống nói: “Sao đấy?”

Bạch La La xoa xoa đôi mắt, vẻ mặt mang theo chút mê mang, cậu nói: “Hình như tôi thấy…… Lý Như Uyên không có bóng……”

Hệ thống: “……”

Bạch La La chần chờ nói: “Hệ thống?”

Hệ thống không hé răng, Bạch La La lại kêu nó rất nhiều lần, nó mới trả lời một câu: “Chắc cậu nhìn lầm rồi.’’

Bạch La La nghi ngờ nói: “Mới nãy cậu không nói lời nào, là bị dọa ngất rồi hả?”

Hệ thống nói: “Cậu đùa cái gì vậy, hệ thống chúng tôi sao có thể bị dọa được chứ.”

Bạch La La nói: “Vậy cậu làm cái gì đó.”

Hệ thống nói: “Cắn hạt dưa á.”

Bạch La La cũng không tin lời nói dối của hệ thống, ngược lại càng thêm hoài nghi có phải bản thân đã đoán trúng phản ứng của hệ thống rồi hay không.

Bạch La La theo dõi Lý Như Uyên xong thì quay lại bệnh viện, khi còn hai phút nữa là đến trễ cậu đã thành công quẹt thẻ lấy được 50 đồng tiền chuyên cần một tháng.

Quản lý ngày thường đối với Bạch La La xa cách còn phá lệ chào hỏi cậu, nói: “Sao hôm nay đến trễ thế?”

Bạch La La nói: “Dậy hơi muộn.”

Quản lý cẩn thận hỏi: “Vậy tối hôm qua cậu làm cái gì đấy?”

Bạch La La nhìn cô ta một cái, không nói chuyện, trên mặt lộ ra một nụ cười tối tăm, tốc độ nói chuyện cũng cố tình chậm lại, cậu chậm rãi nói: “Tôi đi…… đi…… khắp nơi.”

Quản lý run lập cập, miễn cưỡng cười một chút rồi rời đi.

Bạch La La: “(⊙v⊙) ha ha ha ha.”

Hệ thống nói trông bộ dạng cậu nói câu này xấu thật đấy.

Có điều Bạch La La cũng không có làm quá, việc nên làm vẫn ngoan ngoãn đi làm, còn chủ động đi quét dọn nhà xác. Chỉ là sau khi cậu dọn dẹp xong trở về, ánh mắt toàn bộ văn phòng nhìn cậu đều không ổn lắm, trong lòng Bạch La La đại khái là biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không để ý lắm.

Người làm vệ sinh mỗi ngày ngược lại đúng giờ đi làm, ngày mai là thứ bảy, cuối cùng Bạch La La cũng có thể nghỉ ngơi một ngày.

Sau khi trở về, buổi tối cậu vẫn bày quán theo như thường lệ, khiêng cây ghim kẹo hồ lô của mình đứng ở bên đường rao hàng.

Kỳ thật khi bán kẹo hồ lô Bạch La La cũng nghĩ tới gặp được người quen có thể sẽ hơi xấu hổ hay không, nhưng cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, phát hiện hình như Từ Nhập Xuyên cũng không có người quen gì, ngoại trừ mấy đồng nghiệp ở chỗ làm ra, thậm chí cũng không biết hàng xóm của mình là ai—— loại tình huống trong khu nhà ngang(*) ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy này xem như là vô cùng hiếm thấy.

(*)nhà ngang_筒子楼 (đồng tử lâu) một loại kiến trúc của khu dân cư đô thị Trung Quốc từ những năm 90, có 3 – 6 tầng và không có thang máy. Mặt cắt ngang là một đường đi hẹp giống như cái ống giữa hai lầu, hai đầu có cầu thang. Các phòng liền kề dường đi, thường có kết cấu dưới 20m2, không có nhà vệ sinh, phòng tắm hay phòng bếp riêng

Bạch La La đang vui vẻ phấn chấn bán kẹo hồ lô, mắt của hệ thống sắc bén hơn cậu, nhìn thấy một bóng người đang xa xa đi đến, giọng the thé nói: “Không tốt, Lý Như Uyên ở bên kia.”

Bạch La La nhìn theo phương hướng mà hệ thống chỉ, vậy mà thật sự nhìn thấy Lý Như Uyên đang đi về hướng của cậu, bên cạnh cậu còn có mấy người khách đang vây quanh mua kẹo hồ lô, hiện tại nhất định không đi kịp mà còn có thể sẽ khiến cho Lý Như Uyên chú ý nữa.

Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể coi như không nhìn thấy Lý Như Uyên đang càng ngày càng gần, làm bộ ngắm phong cảnh ở khắp nơi. Cậu vốn dĩ cho rằng Lý Như Uyên sẽ đi ngang qua nơi này, cho dù thấy cậu cũng sẽ vì để phòng ngừa xấu hổ mà coi như nhìn không thấy, nào biết tên Lý Như Uyên này lại đi thẳng đến trước mặt cậu, còn dừng bước.

Bạch La La cúi đầu, nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng cỡ 42 đứng ở trước mặt mình.

Giọng của Lý Như Uyên vang lên, tiếng phổ thông y rất đảm bảo, giọng điệu nhẹ nhàng, hẳn là người phương nam điển hình, y nói: “Đây là cái gì?”

Đây là Bạch La La lần thứ hai nói chuyện với Lý Như Uyên, trên thực tế cũng là lần thứ hai Từ Nhập Xuyên nói chuyện với Lý Như Uyên. Từ Nhập Xuyên tự ti thậm chí còn không dám tới gần Lý Như Uyên, càng đừng nói đến việc nói chuyện với y.

Bạch La La bị bắt ngẩng đầu nhìn về phía Lý Như Uyên, cậu còn chưa lên tiếng, cô gái khách hàng có tính cách rộng rãi bên cạnh đã nở nụ cười khanh khách, nói: “Anh chủ, người ta hỏi anh đây là cái gì kìa, đừng có xấu hổ nữa.”

Bạch La La: “……” Tôi không phải xấu hổ, tôi chỉ là làm một tên tội phạm không muốn bị bại lộ cái mặt của mình ra thôi.

Nhưng người cũng ở trước mặt rồi, trừ khi đào một cái hố rồi chui vào ngay tại trận, nếu không thì cũng không còn cách nào có thể trốn thoát được cả, Bạch La La đành phải ngẩng đầu nhìn vào mắt Lý Như Uyên, cậu nói: “Kẹo hồ lô.”

“Bán thế nào?” Lý Như Uyên nói.

“Sơn tra tám đồng, dâu tây mười lăm.” Bạch La La thành thật nói.

Lý Như Uyên móc ra hai mươi, muốn một xâu dâu tây.

Khi Bạch La La đưa kẹo hồ lô đưa cho y rồi cúi đầu tìm tiền lẻ, Lý Như Uyên đột nhiên nói: “Đây là nghề phụ của cậu à?” —— Quả nhiên anh ta nhận ra được mình.

Trên mặt Bạch La La bắt đầu sung huyết, c** nh* giọng nói: “A, buổi tối không có việc gì làm nên ra bán chút đồ.”

Lý Như Uyên ừ một tiếng, chậm rãi cắn một cái dâu tây, sau khi nhai thì nuốt xuống. Vụn đường đỏ dính một chút ở trên đôi môi mỏng của y, thoạt nhìn trông có chút giống vết máu đọng lại, Bạch La La nhìn mà không hiểu sao có hơi thất thần. Lý Như Uyên vươn đầu lưỡi ra l**m vụn đường trên mép, cười nói: “Mùi vị không tồi.”

Bạch La La nói: “Ừm…… Thích không? Thích thì tôi tặng anh thêm một xâu, cảm ơn lần trước anh mời tôi uống trà.”

“Cũng được.” Lý Như Uyên lại đồng ý.

Bạch La La lại lấy từ trong thùng ra một xâu dâu tây đưa cho Lý Như Uyên, Lý Như Uyên lại nói từ từ, để mình ăn xong xâu này rồi tính.

Vóc dáng của y vốn cao ráo, ngoại hình lại đẹp, ngay cả khi đi trên đường cũng thu hút sự chú ý của nhiều người. Mà lúc này dáng vẻ đứng ở bên cạnh Bạch La La ăn hồ lô ngào đường quả thực y như là một bảng hiệu sống, thu hút không ít người nhìn vào đây.

Bạch La La được lợi, kẹo hồ lô cũng bán rất nhanh.

Nhìn Lý Như Uyên ăn xong một xâu, Bạch La La chủ động cho y xâu thứ hai thì thấy y lắc lắc đầu nói không cần, có hơi ngọt quá.

Bạch La La nói: “À…… Vậy anh muốn thử sơn tra hay không?”

Lý Như Uyên cười nói: “Thật sự không cần, lần sau lại mời tôi vậy.”

Bạch La La nói: “Không phải viện trưởng Lý không ở bên kia sao? Sao lại tản bộ đến nơi này?” Cậu vừa thốt ra lời này thì liền thầm nghĩ trong lòng không ổn, quả nhiên, câu tiếp theo của Lý Như Uyên chính là: “Sao cậu biết tôi sống ở đâu?”

Bạch La La: “……” Bởi vì mỗi ngày tôi đều theo dõi anh mà tình yêu, tôi còn biết đêm qua anh ăn rong biển hầm giò heo nữa đấy…… Đương nhiên, lời này là không thể nói rồi, Bạch La La cái khó ló cái khôn, nói: “Tôi từng nghe mấy người quản lý nói ấy mà.”

Lý Như Uyên cười như không cười, nói: “Đúng không.” Y ngược lại rất phối hợp không tiếp tục truy vấn quản lý của Bạch La La làm sao mà biết được.

Bạch La La nói: “Đúng mà.”

Lý Như Uyên nhìn kẹo hồ lô của La La, nói: “Bán gần hết rồi, có phải nên về nhà rồi không?”

Bạch La La nói: “Ừm……”

Lý Như Uyên tùy tiện tay ném que kẹo hồ lô ngào đường vào thùng rác bên cạnh, , làm động tác chào tạm biệt Bạch La La, nói: “Tôi cũng đi đây, thứ hai gặp.”

Bạch La La nhìn Lý Như Uyên bước đi mà nhịp tim vẫn đang đập loạn xạ, cậu không hiểu sao lại có ảo giác bị Lý Như Uyên nhìn thấu, thậm chí hoài nghi Lý Như Uyên có thể sẽ hỏi ra một câu: Có phải ở theo dõi tôi hay không nữa

Kết quả cuối cùng, sự thật chứng minh là do Bạch La La suy nghĩ quá nhiều, Lý Như Uyên cũng không phát hiện ra Bạch La La là tên b**n th**.

Bạch La La cảm giác làm người xấu thật là quá mệt mỏi, còn muốn mệt hơn bán kẹo hồ lô nữa, cậu khiêng cây chổi yên lặng trở lại trong nhà nhỏ của mình, nằm ở trên giường lạnh băng.

Bạch La La nói: “Ngày mai tôi phải ra ngoài xử lý cái đầu này, mua chút quần áo, ăn một bữa ngon mới được.”

Hệ thống nói: “Ài.”

Không thể không nói, Bạch La La thật sự là không có kiên trì trong việc theo dõi này tý nào. Từ Nhập Xuyên không giống Bạch La La, chẳng những trong ngày thường mà ngay đến ngày lễ ngày tết cũng không buông tha, chỉ muốn ngồi xổm trước cửa tiểu khu của Lý Như Uyên để xem y có tiếp xúc với ai hay không.

Cũng khó cho Lý Như Uyên khi gặp phải một tên b**n th** bám riết không tha như vậy.

Bạch La La nói: “Không được không được, tôi không chịu nổi nữa rồi.”

Hệ thống nói: “Được rồi, cậu cứ đi thả lỏng đi, nhưng đừng thả lỏng quá đó, lỡ như Lý Như Uyên bị làm thịt trong lúc cậu không theo dõi anh ta thì cậu đi đâu khóc đây.”

Mục tiêu nhiệm vụ tử vong đối với bọn họ mà nói xem như là sự cố vô cùng nghiêm trọng, nghe nói thế giới nhiệm vụ như vậy đều không có tiền thưởng, tương đương với làm không công mấy năm.

Bạch La La nói: “Nhưng mà tôi thật sự không biết Lý Như Uyên cần sửa cái gì.” Nếu nói thế giới trước Lâm Trú Miên tốt xấu còn có chút thiếu hụt cần cậu cứu giúp, nhưng Lý Như Uyên thế giới này thì sao, con người của y hoàn mỹ, tính cách cũng hoàn mỹ, gia thế cũng hoàn mỹ, một người toàn hoàn mỹ như vậy, làm sao còn cần Bạch La La đến vẽ rắn thêm chân?

Hệ thống nói: “Không có ai là hoàn toàn hoàn mỹ cả, nếu cậu cảm thấy anh ta hoàn mỹ, vậy nhất định anh ta vẫn còn có một mặt chưa bị người khác phát hiện.”

Bạch La La không đồng ý với cách nói của hệ thống lắm, bởi vì nếu Lý Như Uyên thật sự đã làm chuyện không có tính người gì thì đã sớm bị Từ Nhập Xuyên theo dõi y phát hiện ra rồi. Từ Nhập Xuyên đã vào bệnh viện hai năm, mà lịch sử theo dõi cũng tầm hơn môt năm, anh ta thậm chí còn tìm được chỗ ba mẹ của Lý Như Uyên. Khi Bạch La La tiếp nhận ký ức này thì thật sự là không còn lời gì để nói với chấp niệm này của Từ Nhập Xuyên.

Dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Bạch La La, hệ thống đồng ý cho Bạch La La nghỉ.

Thứ bảy, Bạch La La rốt cuộc không cần phải dậy sớm, ngủ đến hơn mười giờ mới bò dậy nấu tô mì ăn rồi đi ra cửa, hôm nay cậu có rất nhiều chuyện phải làm.

Đầu tiên là tìm một tiệm cắt tóc rẻ một chút, cắt đi mái tóc dài khó coi của mình.

Thợ cắt tóc kia hỏi Bạch La La muốn cắt kiểu tóc gì, Bạch La La nói: “Đầu đinh.”

Thợ cắt tóc trầm mặc ba giây, xoa xoa đầu tóc mềm mại của Bạch La La nói: “Anh đẹp trai, tóc này của anh cắt đầu đinh sẽ khó coi lắm đấy.’’

Bạch La La nói: “…… Vậy một tấc thì sao?”

Thợ cắt tóc nói: “Một tấc cũng khó coi lắm.”

Bạch La La nói: “Vậy anh xem nên cắt kiểu nào?”

Thợ cắt tóc chỉ chỉ poster người đàn ông đẹp trai bên cạnh, nói: “Như vậy đi, nhìn mặt anh nhỏ như vậy, kiểu tóc này hẳn là sẽ đẹp đấy.”

Bạch La La xem xét liếc mắt một cái, nói: “Bao nhiêu tiền vậy, mắc quá tôi không trả được đâu.”

Thợ cắt tóc vẫn là lần đầu tiên gặp được khách hàng thành thật như vậy, bất đắc dĩ cười, nói: “Bằng giá với kiểu một tấc, được rồi chứ?”

Bạch La La nói: “Được được được.”

Cuối cùng sau khi cắt xong hiệu quả lại còn rất không tồi, ít nhất tóc mái không còn che đôi mắt, Bạch La La sờ sờ đầu, cảm thấy cả người đều thoải mái khoan khoái không ít.

Kiểu tóc quả thực là một điểm cộng cho một người, sau khi thay đổi kiểu tóc, loại cảm giác u ám ban đầu ở trên người của Từ Nhập Xuyên đã không còn bao nhiêu, lại thêm khí chất sạch sẽ của Bạch La La, ngược lại thật sự giống y như sinh viên mới ra trường.

Thợ cắt tóc rất vừa lòng, nói tóc này của cậu mà uốn lên sẽ trông rất đẹp cho xem.

Bạch La La nói: “Thôi bỏ đi, trên người tôi chỉ có hai 20 đồng à.”

Thợ cắt tóc: “……”

Cuối cùng Bạch La La vẫn không có uốn quăn tóc, một là cậu cảm thấy lãng phí tiền, hai là cảm thấy lười chăm sóc nó, tuy rằng thợ cắt tóc có chút tiếc nuối, nhưng vẫn để Bạch La La đi.

Khi Bạch La La ra cửa liền cảm thấy như có gió thổi vào cổ, cậu rụt rụt lẩm bẩm, nói hóa ra tóc dài cũng có chỗ tốt nhỉ.

Hệ thống nói: “Tốt cái gì, làm tôn lên kiến thức rất ngắn của cậu sao?”

Bạch La La: “…… Có phải cậu lại muốn nghe chuyện ma hay không.”

Hệ thống: “……”

Không sai, hệ thống này sợ ma, từ sau ngày mà Bạch La La thuận miệng nói một câu hình như Lý Như Uyên không có bóng thì liền phát hiện ra điểm này. Có điều sau khi cậu suy nghĩ cẩn thận thì có hơi kỳ quái, nói hình như mục tiêu nhiệm vụ của mỗi thế giới đều sợ quỷ thì phải, Bạch Niên Cẩm, Tuyết Hủy, còn có Lâm Trú Miên…… Mấy người này hình như đều là thuộc về kiểu khi nhắc tới quỷ liền run lên.

Hệ thống cho có lệ nghi ngờ của Bạch La La, nói trùng hợp thôi, người sợ quỷ nhiều như vậy mà.

Bạch La La nói: “Cậu cũng sợ à.”

Hệ thống:: “…… Rắc rắc rắc.”

Cắt tóc, lại đi mua chút đồ có thể mặc, Bạch La La bắt đầu nghiên cứu xem mình sẽ thuê nhà ở đâu. Yêu cầu của cậu cũng không cao, một phòng ngủ một phòng khách cũng được, nhưng hoàn cảnh nhất định phải an toàn, dù sao thì cậu cũng không muốn gặp phải tên b**n th** giống như cậu đâu.

Dựa theo kế hoạch của Bạch La La thì tháng sau cậu đã đủ tiền đổi nhà, nghĩ đến nơi đây, Bạch La La liền cảm thấy toàn thân mình đều tràn ngập động lực.

Chỉ là hiện tại trời càng ngày càng lạnh, chờ đến khi tuyết rơi nói không chừng việc buôn bán sẽ bị ảnh hưởng một chút, đương nhiên Bạch La La đã nghĩ tới những chuyện này rồi, dù sao Từ Nhập Xuyên cũng không có thói quen ăn năm mới ở nhà. Chờ khi nghỉ tết cậu sẽ ra ngoài bán kẹo hồ lô, hẳn là sẽ có thể kiếm thêm không ít trong một ngày.

Sau khi Bạch La La cắt tóc rồi đi làm vào thứ hai thì liền nhận được một loạt ánh mắt.

Bác gái vốn có thái độ vô cùng không tốt với cậu lại lộ vẻ yêu thương, nói: “Tiểu Từ à, sao không kiểu tóc này sớm một chút, kiểu này tóc thoạt nhìn thoải mái mát mẻ hơn nhiều, người trẻ tuổi tràn đầy tinh thần phấn chấn không phải tốt hơn sao.”

Bạch La La: “…… Vâng, trước kia lười cắt ấy ạ.”

“Tiểu Từ, có phải yêu rồi không.” Quản lý vốn thích bắt nạt Từ Nhập Xuyên cũng cười tủm tỉm, “Hôm nay trông chói ghê ha.”

Bạch La La nói: “Hi hi, quản lý, ngài đừng nói giỡn, tôi dọn dẹp nhà xác mà yêu ai được.”

Quản lý: “……”

Thật ra nền tảng của Từ Nhập Xuyên không tồi, lông mày xanh đôi mắt đẹp, làn da còn rất tốt, chỉ là anh ta chưa bao giờ để ý cách ăn mặc, nhìn người cũng cúi gằm mặt, bề ngoài khiến cho người ta cảm thấy không dễ ở chung.

Bạch La La lại cầm dụng cụ đi quét dọn nhà xác.

Mỗi tầng của bệnh viện được khử trùng mỗi tháng một lần, nhưng quét rác là việc cần phải làm mỗi ngày, mà bởi vì tình huống của nhà xác đặc biệt, cho nên là cách mấy ngày mới quét một lần. Dưới tình huống bình thường mọi người điều chia ra làm việc này, nhưng quản lý thấy Từ Nhập Xuyên dễ bắt nạt, cho nên dứt khoát để anh ta làm một mình.

Chú Trương bảo vệ thấy Bạch La La chủ động chào hỏi ông, ừm, ô, cắt tóc rồi sao, cả người đều có tinh thần.

Bạch La La thẹn thùng nói cũng được ạ, chủ yếu là tóc dài quá có hơi che mắt.

Chú Trương cười nói: “Người trẻ tuổi nên như vậy, dáng vẻ âm u trước đó ai mà thích nổi chứ? Đi thôi, cây lau nhà gì đó đều ở bên trong đấy.”

Bạch La La đi vào nhà xác, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, hôm nay nhà xác hơi lạnh hơn so với bình thường.

Bạch La La run lập cập, nhưng cậu không có nghĩ nhiều, cúi đầu liền bắt đầu quét sàn nhà, khi quét được hơn phân nửa thì đèn trên đầu cậu đột nhiên bắt đầu chớp tắt.

Bạch La La lộ vẻ nghi hoặc nhìn đèn trên đầu, nghĩ thầm không phải mới thay cái bóng đèn này rồi ư, sao lại hỏng nữa rồi.

Hệ thống ngược lại thì căng thẳng hơn Bạch La La, nói: “Cậu thấy cái đèn này bị gì thế?”

Bạch La La bình tĩnh nói: “Điện áp không ổn định hở?”

Hệ thống nói: “Không được không được, cậu nhanh ra ngoài đi.”

Bạch La La nghĩ nghĩ cảm thấy đúng là có hơi giống cảnh trong phim kinh dị, nhưng cậu cũng không sợ lắm, cậu nói: “Nhưng còn chưa quét xong, có phải cậu sợ quỷ không?”

Hệ thống nói: “Hừ, tôi sợ quỷ, hệ thống chúng tôi là số liệu, số liệu mà sợ…… Từ từ, cậu có nghe được tiếng gì hay không?”

Bạch La La vẻ mặt khó hiểu, cẩn thận vừa nghe, còn phát hiện thực sự có tiếng gì đó.

Bạch La La nói: “…… Hình như phát ra từ ngăn tủ kia.”

Trong ngăn tủ đều là chứa người chết, người chết cũng phát ra âm thanh ư? Bạch La La vừa nghĩ, vừa bắt đầu đi về hướng bên đó.

Hệ thống suy sụp nói: “Cậu không sợ chết sao? Cậu có biết kiểu người như cậu trong phim kinh dị đều là con chốt thí hay không hả?”

Bạch La La nói: “Tôi không sợ mà.”

Hệ thống nói: “Sao không sợ chứ.”

Bạch La La nói: “(⊙v⊙) bởi vì tôi có chức năng làm mờ bảo vệ mừ.”

Hệ thống: “……”

Nó khiếp sợ trầm mặc ba giây, sau đó suy sụp khóc lên: “Nhưng mà tôi không có ——”

Bạch La La: “À, vậy sao, được rồi, tôi không mở nữa, chúng ta đi ra ngoài nha.”

Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, nhìn Bạch La La xoay người, nào biết sau khi Bạch La La xoay người lại lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai chạy đến bên cạnh ngăn tủ rồi kéo ra, sau đó hô to một tiếng: “Surprise!!!”

Hệ thống: “!!!!” Ông đây muốn chửi tục.

Ngăn tủ bị kéo ra, bên trong rỗng tuếch, Bạch La La nhìn bên trong thì phát hiện bên trong lại có một cái di động.

Bạch La La nói: “Cậu xem đi, tất cả đầu trâu mặt ngựa đều là mây bay, chỉ có khoa học mới là phương pháp giải quyết vấn đề cuối cùng.”

Hệ thống đã bị dọa hơi thở thoi thóp.

Bạch La La lấy điện thoại ra, nhìn thấy đồng hồ báo thức phía trên đang kêu, cậu tiện tay tắt đồng hồ báo thức, sau đó đi ra cửa, đưa điện thoại cho chú Trương trông cửa.

Chú Trương nhìn di động nói: “A, cái này, ra là rớt ở chỗ này, người nhà còn đang tìm nó khắp nơi.”

Bạch La La nói: “Vâng, khi con đang quét dọn thì nghe được âm thanh, phát hiện rớt ở trong ngăn tủ.”

Chú Trương có hơi bội phục sự can đảm của Bạch La La, ông nói: “Cậu không bị dọa sao?”

Bạch La La nghĩ thầm con không có bị dọa, mà hình như hệ thống bị dọa thảm hơn, nhưng cậu vẫn giả vờ một chút, nói: “Không ạ, bị dọa chứ, nhưng đánh bạo mở ngăn tủ ra xem thử, sau khi nhìn thấy di động thì không sợ nữa.”

Chú Trương gật gật đầu, nói: “Được, để tôi nói với người nhà họ một tiếng, cảm ơn cậu.”

Bạch La La gật gật đầu, chợt hỏi một câu: “Người này chết như thế nào ạ?”

Chú Trương im lặng một lát, mới nói: “Mấy ngày hôm trước không phải mới xảy ra một vụ giết người sao, sau khi làm khám nghiệm tử thi xong thì chuyển đến đây.”

Bạch La La nói: “…… Là người bị xếp thành hình chim đấy sao?”

Chú Trương nói đúng rồi.

Bạch La La cảm thấy việc này trùng hợp đến mức không thể tưởng tượng, cậu nói: “À, ra là vậy.”

Chú Trương nói: “Gần đây chú ý an toàn đấy, xem tin tức liền cảm thấy không an toàn, buổi tối ít ra ngoài, về nhà sớm một chút.Vẫn còn chưa bắt được tên hung thủ này đâu.”

Bạch La La nói: “Cảm ơn chú Trương.”

Cậu vừa nghĩ việc này vừa khiêng cây chổi đi, hệ thống cùng đang run bần bật nói: “Cậu nói, người g.iết chết Từ Nhập Xuyên, có khi nào là tên sát nhân hàng loạt này hay không?”

Hệ thống nói: “Rất có khả năng.”

Bạch La La nói: “Nhưng trong trí nhớ của Từ Nhập Xuyên, không phải nói đã tìm được hung thủ rồi sao.”

Hệ thống thuận miệng nói câu: “Ai biết người bị bắt đó rốt cuộc có phải là hung thủ hay không chứ.”

Bạch La La lộ ra vẻ như suy tư gì đó.

Bình Luận (0)
Comment