Sau khi quét dọn nhà xác xong, Bạch La La lại tiếp tục công việc khác của mình. Sau khi cậu đổi kiểu tóc và quần áo, thái độ của những người trong đơn vị đối với cậu đã thay đổi rõ ràng. Ít nhất cũng không bắt nạt cậu nữa, về phần bọn họ rốt cuộc là sợ Bạch La La hay là thay đổi cách nhìn về cậu, Bạch La La cũng không biết.
Bệnh viện cung cấp bữa trưa vào buổi trưa, nhưng nếu không ăn cơm trưa bệnh viện thì có thể được 600 đồng tiền trợ cấp. Lúc trước Từ Nhập Xuyên cũng thử không ăn cơm mà lấy tiền, nhưng sức khỏe của anh ta vốn đã kém, bản thân cũng không nấu cơm, bữa trưa này đã coi như đồ ăn có dinh dưỡng nhất mà anh ta ăn rồi. Sau mấy tháng không ăn cơm ở căng tin, Từ Nhập Xuyên bởi vì cơ thể suy yếu mà ngã bệnh, lúc sau anh ta cũng không dám ham chút tiền ấy nữa, vẫn ngoan ngoãn ăn cơm ở căng tin.
Bạch La La suy nghĩ về nhiều yếu tố khác nhau, cuối cùng quyết định bản thân sẽ mang cơm theo mỗi ngày.
Bản thân mua đồ ăn chẳng những sạch sẽ mà lại còn có thêm dinh dưỡng hơn, hơn nữa muốn ăn cái gì bản thân cũng có thể tự nấu được. Hiện tại kinh tế của cậu cũng đã thoải mái hơn một chút, nhiệm vụ quan trọng là phải chăm sóc thật tốt cho cái cơ thể gầy yếu của mình. Không thì đến lúc đó nếu thật sự gặp phải phần tử xấu, nói không chừng còn chưa thấy được cái hình dáng của người ta thế nào thì đã phải đi lãnh cơm hộp rồi.
Gần đây trời càng ngày càng lạnh, tối cũng càng ngày càng sớm, mới sáu giờ chiều, bầu trời đã bị tầng mây đen nghìn nghịt che khuất rồi.
Thời gian Bạch La La bán kẹo hồ lô bị rút ngắn lại, bởi vì người đi trên đường đã ít đi rất nhiều, ngoại trừ chủ nhật cuối tuần, mọi người đều vẻ mặt vội vàng hận không thể rời khỏi đường phố rét lạnh mau chóng trở về ngôi nhà ấm áp của mình một chút.
Thời gian về nhà của Lý Như Uyên vẫn là quy luật như vậy, y giống như hoàn toàn không có hoạt động giải trí nào khác, mỗi ngày chỉ là đi làm tan tầm, hoàn toàn không đến nào khác.
Hôm nay sau khi Bạch La La theo dõi Lý Như Uyên xong thì trở về ghé siêu thị mua chút đường và dâu tây tươi, còn mua đồ ăn vào ngày hôm sau.
Vào tháng 12, thành phố của bọn họ đã bắt đầu tập trung cung cấp hệ thống sưởi, nhưng máy sưởi trong nhà của Bạch La La hoàn toàn không hề nóng, vách tường và cửa sổ còn lọt gió, cậu không thể không đi mua than, sau đó đốt một chậu than để sưởi ấm ở trong phòng khách, chỉ là hệ số an toàn của than củi quá thấp, dễ gây ra ngộ độc khí carbon và hỏa hoạn, Bạch La La nghĩ vẫn nên nhanh chóng tìm nhà mới thì hơn. Nghĩ như vậy xong thì ném thêm mấy củ khoai lang đỏ vào chậu thang, sau đó đứng dậy đến nhà bếp nấu ăn.
Mùa đông là phải uống canh để bồi bổ cơ thể, Bạch La La mua hai con gà còn mua thêm không ít thuốc Đông y, các loại như bo bo cẩu kỷ….
Hầm canh, Bạch La La lại xào hai dĩa thức ăn, một chay một mặn, đồ ăn không nhiều lắm, nhưng số lượng cũng đủ ăn. Sau đó cậu hấp một ít cơm rồi bắt đầu cho thức ăn vào hộp cơm trưa. Bệnh viện có cung cấp lò vi sóng cho nhân viên, giữa trưa muốn ăn gì cứ bỏ vào lò vi sóng hâm lại là được.
Sau khi làm xong, Bạch La La ăn nốt đồ ăn còn dư lại, sau đó bắt đầu ngồi ngủ gà ngủ gật ở bên cạnh bếp lò.
Gió gào thét bên ngoài làm cho cửa sổ lạch cạch vang vọng, cửa kính vốn đã không rắn chắc tựa như ngay sau đó sẽ vỡ vụn ra. Bạch La La gấp khoai lang đỏ nướng gần như được rồi từ trong đống lửa ra, lột vỏ của nó rồi bắt đầu ăn. Khoai lang đỏ rất ngọt, còn có thể ấm tay, ăn vào miệng sẽ làm ấm cả người Bạch La La.
Cậu ăn hơn phân nửa củ khoai lang đỏ, thấy cửa sổ đang bị gió thổi lạch bạch rung động, sau khi nghĩ nghĩ thì vẫn đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, cảm thấy bản thân vẫn nên lấy băng dính bọc thứ đồ chơi này thêm mấy vòng thì hơn, nếu không lát nữa nó nát thật thì thật sự phải uống gió Tây Bắc tại nhà luôn cho xem.
Bạch La La đang vật lộn với cái cửa sổ, hệ thống vẫn luôn không nói gì đột nhiên nói: “Điện thoại của cậu reo kìa.”
Bạch La La nói: “A? Thật à?”
Hệ thống nói: “Đúng vậy, vẫn luôn rung á.”
Bạch La La vuốt vuốt mặt bằng dính rồi xoay người xem di động trong áo của mình. Quả thật là di động đang vang, chẳng qua trên màn hình hiển thị một số không xác định. Bạch La La do dự một lát thì nhận cuộc gọi.
“Alo, ai vậy?” Bạch La La hỏi.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng gió thê lương, cứ y như người cầm điện thoại đang đứng ở trong một nơi hoang vu, xung quanh đều là đất trống trống trải, tiếng gió kia bén nhọn chói tai.
Bạch La La có dự cảm không lành, cậu nói: “…… Alo?”
“Cứu mạng —— cứu mạng —— cứu cứu tôi, cứu cứu tôi!!!” Tiếng khóc thê thảm đột nhiên truyền đến, là giọng của một cô gái, cô ấy dường như đang phải trải qua một chuyện gì đó vô cùng kinh hãi, hoảng sợ gào lên đã khiến cho giọng nói mất đi sự ngọt ngào vốn nên có, mà trở nên nghẹn ngào kh*ng b* hơn.
Bạch La La trừng lớn đôi mắt, vội vàng hỏi: “Cô ở đâu? Xảy ra chuyện gì?”
“A a a a a!!!” Cô gái phát ra một tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng, ngay sau đó âm thanh nhỏ dần xuống.
Phản ứng đầu tiên của Bạch La La chính là ghi lại bằng chứng, nhưng biết làm sao được khi di động của Từ Nhập Xuyên cũng không có cái chức năng này.
“Xảy ra chuyện gì? Cô gì ơi? Cô gì ơi??” Bạch La La vẫn luôn hỏi liên tục, chỉ là lời cậu nói lại giống như đá chìm đáy biển, không còn có ai cho cậu bất kỳ câu trả lời nào.
Sau đó Bạch La La nghe được một tiếng phập, tựa như vũ khí sắc bén đâm xuyên qua cơ thể.
Cả người Bạch La La có chút cứng lại, cũng không biết vì lạnh hay là sợ hãi.
Điện thoại vẫn hiển thị cuộc gọi, hung thủ ở đầu dây bên kia dường như cũng không có ý định cúp máy, Bạch La La cho rằng kế tiếp sẽ là một sự yên tĩnh vô biên, nào biết sau hơn mười phút, một giọng nam truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, người đàn ông kia nói: “Chờ tôi nhé.”
Bạch La La: “……”
Điện thoại bị cúp máy, chỉ để lại một tiếng tút tút lạnh lẽo khiến cho người lạnh cả người.
Bạch La La nói: “Hệ thống, cậu có muốn nói gì không?”
Hệ thống nói: “…… Cho nên. Vì sao lại chọn cậu?”
Bạch La La làm sao biết đáp án của câu hỏi này, nếu cậu biết, nói không chừng sẽ không bị chọn rồi—— anh thích tôi ở chỗ nào thì nói ra đi, tôi sửa liền.
Sau khi cúp điện thoại, Bạch La La không chút do dự lựa chọn lập tức báo cảnh sát.
Nhân viên nhận điện thoại ghi lại tình huống của Bạch La La rồi bảo cậu chờ, nói Cục Cảnh Sát sẽ lập tức cử người đến.
Bạch La La có hơi bất an, hệ thống nói: “Không phải cậu không sợ mấy cái này sao.”
Bạch La La nói: “Tôi chỉ không sợ quỷ, nhưng mà tôi sợ người! Với cơ thể hiện giờ của tôi, nói không chừng bị người ta trùm bao tải từ phía sau rồi vác đi nhẹ nhàng y con heo con cho xem.”
Hệ thống nói: “……”
Hiệu suất của cảnh sát thế giới này vẫn rất nhanh, sau mười phút đã đến nơi ở của Bạch La La. Chỉ là bọn họ vẫn không tìm được đường lên của tòa nhà này, cuối cùng vẫn là Bạch La La xuống đón bọn họ.
Khi xuống đón Bạch La La lại phát hiện ra có một gương mặt quen thuộc trong mấy cảnh sát đến, chính là Giang Triều trước đó cậu từng gặp.
Giang Triều hẳn là biết Bạch La La báo cảnh sát, nói với cậu câu đã lâu không gặp.
Bạch La La: “…… Đã lâu không gặp.”
Dẫn hai cảnh sát lên nhà ngang đen tuyền, sau khi vào nhà Bạch La La lại thêm chút than vào trong chậu.
Giang Triều vào nhà liền bắt đầu rất bình tĩnh quan sát nơi ở của Bạch La La, ông ta nhìn thấy nơi ở của Bạch La La đơn sơ như thế, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.
Bạch La La tìm hai cái ghế cho hai người, sau đó còn đưa cho bọn họ hai củ khoai nướng.
Giang Triều rất tự nhiên nhận lấy, ngược lại cậu cảnh sát trẻ có hơi ngại ngùng, nhưng dưới sự kiên trì của Bạch La La, vẫn cầm cái khoai lang đỏ bắt đầu ăn.
Bạch La La đơn giản nói lại chuyện xảy ra vừa rồi, thật ra cậu không ngờ khi báo cảnh sát lại có hai cảnh sát lập tức tới cửa thế này, bởi vì loại chuyện này cũng có khả năng là trò đùa dai. Trong tình huống bình thường, cảnh sát sẽ chỉ nắm được tình hình đại khái, nếu không tiếp tục vụ này thì mọi chuyện sẽ gần như không giải quyết được gì.
Nhưng nhìn thái độ của Giang Triều, chuyện này lại giống như vô cùng nghiêm trọng, thế cho nên hai cảnh sát hình sự mới tìm trực tiếp đến cửa thế này.
Giang Triều nghe mô tả Bạch La La xong thì chỉ nói một câu, ông ta nói: “Cậu tin trên đời này có quỷ không?”
Bạch La La nói: “(⊙v⊙) Không tin.”
Giang Triều nói: “Là thật sự không tin, vẫn là giả vờ không tin.”
Bạch La La nói: “Đương nhiên là thật rồi.” Cậu cũng gặm ngụm khoai lang đỏ, hàm hồ nói, “Người chết như đèn tắt, có quỷ thì còn cần đến cảnh sát làm gì.”
Giang Triều: “……”
Bạch La La nói: “Chú hỏi tôi như vậy là có ý gì?”
Vẻ mặt của Giang Triều không biết vì sao lại có chút xấu hổ, ông ta nói: “Không có việc gì, tôi chỉ hỏi một chút thôi.”
Giang Triều cầm di động của Bạch La La kiểm tra một chút, nói đến lúc đó ông ta sẽ đi tra thông tin cuộc gọi của Bạch La La, nhìn xem có thể tra được là ai gọi điện thoại cho Bạch La La hay không, còn hỏi gần đây Bạch La La có gặp được người hay chuyện kỳ quái nào hay không.
Bạch La La suy nghĩ một lát, chột dạ nói không có, nếu có thì người kia cũng chính là cậu rồi—— làm một tên b**n th** cuồng theo dõi, cậu cảm thấy bản thân hình như không có tư cách gì nói người khác kỳ quái.
Giang Triều nghĩ nghĩ thì cho Bạch La La số điện thoại cá nhân, nói nếu cậu gặp phải chuyện kỳ quái gì thì có thể gọi số này.
Bạch La La nói: “Cảm ơn.”
Cuối cùng lúc đi còn nhìn lại nơi ở của Bạch La La, nói: “Chú ý an toàn.”
Bạch La La gật gật đầu, nhìn bọn họ rời đi.
Sau khi cảnh sát đi, Bạch La La múc canh gà hầm xong ra rồi chuẩn bị đi ngủ. Hệ thống tâm trạng phức tạp nói: “Cậu nghe cuộc điện thoại như vậy, cậu không sợ sao?”
Bạch La La run bần bật ở trong chăn, nói: “Tôi sợ chứ, nhưng mà tôi khóa trái cửa rồi.”
Hệ thống nói: “Lỡ như anh ta ta không cần qua cửa thì sao?”
Bạch La La nói: “…… Nhưng tôi sống ở tầng năm lận.”
Hệ thống nói: “Lỡ như hắn bò từ trong WC ra……”
Bạch La La cảnh giác nói: “Vậy tôi sẽ ấn nước xả hắn xuống luôn.”
Hệ thống: “……”
Tuy rằng nói sợ, nhưng Bạch La La vẫn ngủ rồi, hơn nữa ngủ rất ngọt, ngay đến một giấc mơ cũng không thấy, hệ thống lại có thêm nhận thức mới đối với trình độ thần kinh thô của Bạch La La.
Ngày hôm sau, Bạch La La mang theo hộp cơm của mình đến bệnh viện.
Khi đến giờ cơm giữa trưa, có người thấy Bạch La La lấy hộp cơm ra thì hết sức kinh ngạc, nói Từ Nhập Xuyên cậu còn biết nấu cơm sao.
Bạch La La thuận miệng trả lời một câu, cũng được, nấu đại thôi, dù sao ăn không chết được.
Ánh mắt khác thường của người nọ nhìn Bạch La La phỏng chừng là đang suy nghĩ, một người ngay đến quần áo cũng không chịu giặt như thế, lại còn chịu tự nấu ăn cho mình sao……
Bạch La La không để ý đến bọn họ, ôm hộp cơm của mình đi nhà ăn.
Cậu chọn một vị trí trong góc, cảm thấy mỹ mãn mở hộp cơm của mình ra, lộ ra đồ ăn có màu sắc và hương vị đều rất không tồi ở bên trong. Món chay chính là cải trắng dấm đường, món mặn chính là thịt xào rau, phía dưới là canh gà mùi thơm đậm đà, phía trên cơm còn rải một ít củ cải thái hạt lựu.
Đồ ăn là tỷ suất chi phí - giúp nâng cao hiệu quả hạnh phúc của con người, Bạch La La vẫn luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Nhưng khi Bạch La La mới vừa lấy đũa của mình ra, trước mắt liền xuất hiện một bóng người, cậu ngẩng đầu thì mới phát hiện là Lý Như Uyên đang đứng ở trước mặt cậu, chiều cao 1m8 mươi mấy chắn hết cả ánh sáng của cậu.
Lý Như Uyên nói: “Có thể ngồi ở chỗ này không?”
Bạch La La nói: “…… Có thể.”
Lý Như Uyên ngồi xuống ở đối diện Bạch La La, buông khay đồ ăn trong tay xuống.
Bạch La La nhìn lướt qua khay đồ ăn của Lý Như Uyên, buột miệng thốt ra một câu: “Không phải anh không ăn nội tạng sao?”
Tay cầm đũa của Lý Như Uyên dừng một chút, rất có thâm ý nhìn Bạch La La, nói: “Cậu còn biết tôi không ăn nội tạng?”
Bạch La La: “……” Giời ơi, cái mồm này, xé được rồi đấy.
Lý Như Uyên nói: “Hử?”
Bạch La La căng da đầu nói: “À, ngày đó tôi nghe bọn họ thảo luận nói mấy bác sĩ đều không thích ăn nội tạng, bên trong cũng có viện trưởng Lý nữa.”
Lý Như Uyên nhàn nhạt nhìn Bạch La La, nói: “Đúng không.”
Bạch La La chỉ có thể lộ ra nụ cười yếu ớt trong toàn bộ quá trình.
Lý Như Uyên chậm rãi nói: “Tôi không ăn nội tạng, đầu bếp múc nhầm, tôi lười đổi, cho nên cứ để như vậy.”
Bạch La La nhìn khay đồ ăn của Lý Như Uyên, nghĩ thầm từ trong đồ ăn cũng thật sự có thể nhìn ra được khoảng cách giữa người và người, ngày thường cậu gọi đồ ăn, tay của đầu bếp gắp đồ ăn đều run lẩy bẫy cứ như bị động kinh vậy. Nhìn đồ ăn của Lý Như Uyên tràn đầy một khay thế kia, xem chừng nếu không phải do cái nồi đồ ăn quá nặng thì có lẽ anh ta đã trút vào hết luôn rồi.
Lý Như Uyên xem xét đồ ăn của Bạch La La nói: “Tự nấu sao?”
Bạch La La nói: “Đúng vậy…… Anh có muốn nếm thử không?” Thật ra cậu chỉ là khách sáo một chút thôi, dù sao thì Lý Như Uyên cũng là người có bệnh sạch sẽ, ăn đồ ăn của người khác mới là lạ đó.
Nào biết Lý Như Uyên lại cảm thấy rất hứng thú nói một câu được, đôi đũa cũng tự nhiên đưa lại đây.
Bạch La La nhìn y gắp miếng thịt lớn nhất trong món rau xào thịt thì trong lòng lại có hơi buồn bực, nghĩ thầm Từ Nhập Xuyên anh quả nhiên không được mà, theo dõi Lý Như Uyên hơn cả một năm, ngay đến bệnh sạch sẽ cũng điều tra sai là sao……
Lý Như Uyên bỏ miếng thịt xào của Bạch La La vào trong miệng, nói: “Không tồi.”
Bạch La La nói: “Ha ha, thích thì ăn nhiều một chút nha.”
Lý Như Uyên nói: “Được.”
Bạch La La: “……” Tại sao cậu lại nói nhiều như vậy chứ.
Lý Như Uyên đúng là không khách sáo với Bạch La La, dưới ánh mắt vô cùng đáng thương của Bạch La La, y mặt không đổi sắc ăn hết luôn phân nửa món thịt xào của Bạch La La, uống hết một nửa canh gà của cậu. Chỉ là hình như tương đối ghét mấy vị thuốc bổ ở bên trong, nói canh gà vẫn là hầm không thì sẽ ngon hơn.
Nếu đây là Từ Nhập Xuyên, được Lý Như Uyên thân thiết như vậy thì nói không chừng cả đời này đều cũng sẽ không rửa hộp đựng đồ ăn trước mắt, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều sẽ l**m một lần cho xem.
Nhưng Bạch La La thì chỉ đau lòng cho đồ ăn của mình, cũng may lượng cơm của cậu không lớn, sau khi ăn một phần lớn lòng gà của Lý Như Uyên, kỳ thật cũng no rồi.
Lý Như Uyên nói: “Tài nấu ăn không tồi.”
Bạch La La nói:: “Cũng được……”
Lý Như Uyên nói: “Cậu muốn nhận làm thêm không?”
Lý Như Uyên thấy Bạch La La bày bán kẹo hồ lô ở bên ngoài thì đã nhìn thấu hoàn cảnh gia đình của cậu, Bạch La La nói: “Việc làm thêm gì”
Lý Như Uyên nói: “Nấu cơm trưa cho tôi mỗi ngày, một bữa 60, hai mặn một chay.”
Bạch La La nói: “Nhận!”
Lý Như Uyên nghe vậy nở nụ cười, bề ngoài và khí chất của y vốn ôn hòa, nụ cười như gió xuân tháng ba nhẹ nhàng làm tan băng. Y nói: “Phải nấu ngon một chút nhé.”
Bạch La La gật đầu như giã tỏi, cái giá 60 này khá phù hợp, nếu lên cao hơn thì cậu cũng ngại nhận.
Lý Như Uyên nói: “Tôi đi trước đây, cậu từ từ ăn.”
Bạch La La tạm biệt Lý Như Uyên, nhìn y đi ra cửa căng tin.
Không thể không nói, Lý Như Uyên thật sự là người tốt, hình như y cũng không ngại thân phận người dọn vệ sinh của Bạch La La một chút nào, thậm chí còn sẵn lòng ngồi ăn cơm với cậu—— nếu y không có nhìn chằm chằm ăn thịt xào rau của Bạch La La, vậy ấn tượng của Bạch La La đối với y sẽ càng tốt hơn tý nữa.
Sau khi Lý Như Uyên đi rồi, Bạch La La không ngồi bao lâu cũng đi luôn.
Vào lúc ban đêm, Bạch La La mua hộp cơm cho Lý Như Uyên, đi chợ mua một con gà và một ít gia vị, làm món gà nướng.
Mùi thơm nồng tràn ra từ nhà bếp ra, trong lúc đó Bạch La La cũng nuốt nước miếng rất nhiều lần. Không có cách nào, sau khi cậu đến thế giới này cũng chưa từng được ăn thứ gì ngon, ngày thường ăn cơm đều lấy tiết kiệm tiền làm ưu tiên hàng đầu, hôm nay cuối cùng là ăn được món ngon rồi.
Sau khi quay gà xong, Bạch La La đóng gói những gì cậu sẽ ăn vào trưa ngày hôm sau trước, sau đó quét sạch tất cả những thứ còn lại. Buổi tối nằm ở trên giường vuốt bụng chính mình nói thật là hạnh phúc, muốn mỗi ngày đều ăn gà.
Hệ thống nói nỗ lực kiếm tiền đi anh bạn, kỳ nghỉ ở thế giới này còn hời hơn thế giới hiện thực, đáng tiếc chính là b**n th** quá nhiều, pháp luật thoạt nhìn cũng không hoàn thiện lắm.
Bạch La La nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu ở thế giới chúng tôi thì tôi đã sớm vào Cục Cảnh Sát uống trà rồi.”
Hệ thống: “……”
Ngày hôm sau, Bạch La La mang theo hai hộp cơm trưa đi làm.
Người trong đơn bị bọn họ bị thói quen của Bạch La La làm cho kinh ngạc, nhưng là vẫn hỏi câu khác là mang cơm cho ai thế.
Bạch La La biết việc này là không giấu được, cho nên nói thật ra: “Là cho mang cho bác sĩ Lý - Lý Như Uyên.”
Người hỏi Bạch La La là một cô gái hơn hai mươi tuổi, ngày thường thích hóng hớt, lúc này nghe được tên của Lý Như Uyên thì đôi mắt đều trợn tròn, nói: “Anh nói anh mang cho ai cơ? Anh lặp lại lần nữa xem?”
Vì thế Bạch La La lại lặp lại một lần, cậu nói: “Là mang cho bác sĩ Lý Như Uyên.”
Cô gái trực tiếp đứng lên, đưa mặt tiến đến trước mặt Bạch La La, ánh mắt kia tựa như đang nhìn người ngoài hành tinh, cô ta nói: “Lý Như Uyên? Sao anh lại quen với bác sĩ Lý, còn mang cơm cho anh ấy——”
Bạch La La nói: “Trùng hợp……”
Cô gái nói: “Sao tôi không gặp được chuyện trùng hợp như thế.”
Xuất thân và vẻ bề ngoài của Lý Như Uyên đều là đỉnh của chóp, lại còn không có bạn gái, huống hồ tính cách y ôn hòa, nghề nghiệp còn là bác sĩ, một người đàn ông như vậy đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của đông đảo phụ nữ chưa kết hôn..
Bạch La La không trả lời vấn đề này, cậu chớp chớp mắt nói: “Tôi cũng không biết nữa.”
Cô gái hiển nhiên không tin, nhưng Bạch La La cắn chết nói không biết, cô ta cũng không có cách nào với Bạch La La, vì thế chỉ có thể thở phì phì rời đi.
Bạch La La nhìn bóng lưng cô ta, thở dài ở trong lòng.
Sắp đến thời gian ăn cơm, Bạch La La cầm hai hộp cơm chuẩn bị đi ra ngoài, kết quả quản lý nhàn rỗi nhàm chán đang đọc tin tức ở trong văn phòng chợt kêu lên một tiếng, nói: “Trời ơi, các người mau đến xem, lại chết người rồi.”
Lúc này cách vụ án bị làm hình dáng con chim đã qua hơn mười ngày, mắt thấy nhiệt độ của giới truyền thông đã hạ nhiệt một chút, tin tức này lại đốt cháy lên sự nhiệt tình của tất cả các cư dân hóng hớt một lần nữa.
Hình ảnh trên tin tức bị làm mờ theo như thường lệ, nhưng mà chỉ riêng phần mô tả bằng chữ viết cũng đã đủ hiện ra một hiện ra một cảnh tượng da đầu tê dại trước mắt người ta.
“Người này không phải là một beauty bloger nổi tiếng trên mạng sao?” Có cô gái thích trang điểm kinh ngạc nói, “Chết như thế nào?”
“Làm sao biết chứ.” Quản lý nói, “Sống chết có số phú quý do trời, ai có thể biết được chuyện này có xảy ra với mình hay không.” Cô ta nói rồi click mở link ở dưới tin tức, hiện ra một cái video.
Video đó là video làm đẹp mà người chết đã đăng lên mạng trước đó, trong video cô thoa đồ trang điểm lên mặt, là cô gái nhỏ rất đáng yêu.
Bạch La La xem lại thì cảm thấy hơi lạnh sống lưng, cậu nói: “…… Hệ thống, cậu còn nhớ rõ cuộc gọi mà chúng ta nhận được mấy ngày hôm trước không?”
Hệ thống nói: “Nhớ đó, sao vậy?”
Bạch La La nói: “Cậu không phát hiện giọng của cô gái này rất quen sao?”
Hệ thống: “……”
Bạch La La nói: “Nhớ rồi chứ?”
Hệ thống thật sự là nhớ rồi, nó nói: “Chính là cuộc gọi không xác định mấy ngày trước sao??”
Bạch La La chậm rãi ừm một tiếng. Trên mặt cậu ngược lại không có bao nhiêu sợ hãi, mà càng nhiều hơn chính là một loại nặng nề. Cô gái này nhìn như chỉ mới 21-22, đang ở độ tuổi tươi như hoa, không ngờ lại ra đi thế này, lại còn chết một cách tàn nhẫn như vậy.
“Lưng cô ta bị cắm hoa vào, làm thành dáng vẻ giương cánh muốn bay……” Quản lý còn đang đọc tin tức, sau khi đọc xong thì lắc đầu thở dài nói, “Tên hung thủ này đúng là đáng sợ thật, rốt cuộc là muốn làm cái gì chứ? Sao cảnh sát còn chưa bắt được chứ.”
“Bớt ra cửa đi.” Bác gái cũng ở bên cạnh tiếp lời, nói gần đây không an toàn nhất định phải về nhà sớm một chút.
Bạch La La ở bên cạnh không nói chuyện.
“Đi thôi, ăn cơm đi.” Quản lý nói một câu, mọi người cùng đi đến căng tin.
Sau khi Bạch La La đến căn tin thì hâm nóng cơm trước, sau đó liếc nhìn góc có ít người, quả nhiên phát hiện Lý Như Uyên đang ngồi ở vị trí gần tường.
“Viện trưởng Lý.” Bạch La La đi đến bên cạnh Lý Như Uyên, đưa hộp cơm trong tay đến trước mặt y, nói, “Cơm trưa hôm nay.”
Lý Như Uyên cười nói: “Kêu tên của tôi là được rồi, không cần mỗi lần đều khách sáo như vậy.”
“Như vậy sao được.” Bạch La La lắc đầu, “Dù sao thì tôi cũng là nhân viên ở bệnh viện mà.”
Lý Như Uyên suy nghĩ một lát, nói: “Hay là cậu gọi tôi là bác sĩ Lý đi?”
Bạch La La nói: “…… Cũng được.”
Lý Như Uyên nhìn mấy món ăn, trong mắt hiện lên ý cười, quả nhiên giống như những gì Từ Nhập Xuyên điều tra, y không phải thích ăn gà bình thường.
Bạch La La nói: “Không biết số lượng chuẩn bị cho anh có đủ hay không, nếu không đủ ngày mai tôi sẽ để thêm cho anh.”
Lý Như Uyên nói: “Được rồi.” Bạch La La cố ý mua cho y hộp cơm lớn, bên trong nhét đầy thịt và đồ ăn, phía dưới là canh và cơm.
Ngoại hình của Lý Như Uyên đẹp, dáng vẻ ăn cơm cũng nhã nhặn, cho dù cúi đầu bỏ thứ gì vào miệng thì cũng rất bắt mắt.
Tay nghề của Bạch La La cũng không vì thay đổi thân thể mà thụt lùi. Gà nướng có màu đỏ tươi được tẩm ướp đẹp, mắt nhìn đã thấy ngon, nhiệt độ nướng vừa phải, tươi mới nhiều nước, hoàn toàn không cần nhai xương, đầu lưỡi xoay một vòng là có thể hút thịt gà xuống ngay.
Một món khác là cá viên, đây là một món ăn bình thường nhưng lại vô cùng thử thách kỹ thuật, Bạch La La cảm thấy mùi vị có hơi nhạt, nhưng nhìn Lý Như Uyên ăn thì hẳn là cũng rất thích.
Bạch La La lấp đầy cả hộp cơm, gần như số lượng mà một người trưởng thành chắc chắn có thể ăn no, cậu vốn dĩ cho rằng Lý Như Uyên sẽ dư lại một ít thức ăn thừa, nào biết ngoại trừ nước canh, y đều ăn hết sạch sành sanh tất cả đồ ăn và cơm không còn miếng nào.
Bạch La La xem trợn mắt há hốc mồm, trong chén cậu còn thừa chút cơm cũng ăn không vô nữa……
Lý Như Uyên cơm nước xong, lau miệng, sau đó móc bóp từ trong túi ra, trực tiếp tính tiền ăn tháng này cho Bạch La La.
Khi Bạch La La nhận thì nói: “Bác sĩ Lý, dư một trăm……”
Lý Như Uyên nói: “Không phải cậu còn mua hộp cơm cho tôi sao?”
Bạch La La nói: “Vậy cũng không đến 100.”
Lý Như Uyên nghĩ nghĩ, nói: “Dư thì đổi thì kẹo hồ lô cho tôi đi.” Y nói xong liền đi rồi, để lại Bạch La La cầm tiền mà cảm động muốn rơi cả nước mắt.
Buổi chiều, sau khi Bạch La La ngủ trưa vẫn cảm thấy có hơi bất an, vì thế liền gọi số điện thoại cá nhân mà Giang Triều đã cho cậu trước đó.
Khi Giang Triều nhận được điện thoại của Bạch La La cũng không kinh ngạc một chút nào, tựa như đã sớm đoán được Bạch La La sẽ gọi đến, ông ta thậm chí còn trực tiếp gọi ra tên của Bạch La La: “Từ Nhập Xuyên?”
Bạch La La nói: “Cảnh sát Giang, sao chú biết là tôi thế.”
Giang Triều nói: “Bởi vì ngày hôm qua lại chết người.”
Bạch La La nói: “…… Vâng, hôm nay tôi cũng mới xem tin tức, còn nghe được tiếng của người chết, gần như có thể xác định người gọi điện thoại cho tôi hôm đó chính là người chết. Sau khi về các chú có điều tra được ai gọi cho tôi không?”
Giang Triều nói: “Điều tra được.”
Bạch La La nói: “Ai?”
Giang Triều nói: “Người chết tự gọi.”
Bạch La La: “……”
Giọng nói của Giang Triều chậm rãi, chỉ là lời nói ra lại khiến cho người ta cảm thấy không quá vui sướng, ông ta nói: “Thông tin trên điện thoại hiển thị người gọi cuối cùng là cậu, không có vân tay của người khác, cô…… khi thi thể bị phát hiện còn đang cầm điện thoại.”
Bạch La La nói: “Nhưng mà tôi cũng không quen người chết.”
Giang Triều nói: “Hiện tại chúng tôi có một ít manh mối, nhưng tạm thời cũng không thể nói cho cậu biết. Chỉ có thể nói với cậu, mấy ngày nay cậu tốt nhất nên chú ý an toàn đây, cho dù bán kẹo hồ lô cũng nên về nhà sớm một chút, đừng để quá muộn.”
Bạch La La nói: “Vâng.” Cậu do dự một lát, vẫn là hỏi vấn đề trong lòng ra, cậu nói: “Cảnh sát Giang, hung thủ của vụ án giết người này, thật sự là nhân loại sao?”
Giang Triều nhàn nhạt nói: “Không phải cậu nói không tin có quỷ sao?”
Hai người trò chuyện đến đây là kết thúc, sau khi Bạch La La cúp điện thoại thì nói với hệ thống cậu nghi ngờ hung thủ là dị tộc, nếu không thì ai có thể phạm tội cao như vậy ở bên trong một xã hội hiện đại với những phương tiện giám sát nghiêm ngặt như thế này. Chỉ là nơi đặt thi thể thứ hai, ít nhất phải có mười mấy cái cameras, chưa kể các vệ tinh trên bầu trời. Muốn bắt một hung thủ ném thi thể ở trên đường phố phồn hoa, theo lý thuyết hẳn là dễ như trở bàn tay mới đúng.
“Dị tộc……” Hệ thống nói, “Có khả năng, nhưng tại sao bọn họ làm như vậy?”
Tuy rằng dị tộc có năng lực mà người bình thường không có, nhưng bọn họ lại là chủng tộc vô cùng khiêm tốn, vì vậy hầu hết mọi người đều không biết đến sự tồn tại của bọn họ. Bạch La La vẫn hiểu được từ bên trong bối cảnh của thế giới này.
Bạch La La nói: “Tôi không biết, nhưng luôn cảm thấy tên giết người này không có quy luật gì cả, kiểu giống như không vừa mắt ai là băm người đó vậy.”
Tuy rằng mấy người chết đều là người thành phố, nhưng trên thực tế đều ở cách xa nhau, hơn nữa cũng không có bất kỳ liên hệ nào ở bên trong vòng sinh hoạt. Vậy vì sao hung thủ lại lựa chọn bọn họ? Bạch La La thật sự không nghĩ ra được. Hơn nữa tuy rằng Bạch La La cũng không muốn, nhưng cậu lại giống như bị cuốn vào bên trong vụ án này, mà cú điện thoại quỷ dị kia, chỉ là một sự bắt đầu.
Thời gian tan tầm, Bạch La La ở cửa đợi hơn hai mươi phút cũng chưa nhìn thấy Lý Như Uyên ra. Ngay lúc cậu đang nghi hoặc thì vừa vặn nhìn thấy một bác sĩ đi ra từ văn phòng của Lý Như Uyên, Bạch La La tranh thủ tiếp cận, hỏi bác sĩ kia có nhìn thấy bác sĩ Lý không.
Bác sĩ kia nói: “Bác sĩ Lý? Hôm nay anh ta có một ca phẫu thuật lớn, còn chưa làm xong.” Anh ta xem đồng hồ, nói, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tầm hơn ba tiếng nữa mới có thể làm xong. Cậu tìm anh ta có chuyện gì?”
Bạch La La nói: “Cảm ơn bác sĩ, không gì quan trọng, chỉ là có một ít đồ muốn đưa cho bác sĩ Lý thôi.”
Bác sĩ kia ừm rồi rời đi.
Trên thực tế, đối với các bác sĩ, đặc biệt là những bác sĩ phẫu thuật hàng đầu như Lý Như Uyên, bởi vì làm phẫu thuật mà tăng ca chỉ là chuyện thường ngày. Bạch La La ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nghìn nghịt, nhớ tới dự báo thời tiết đêm qua nói hôm nay sẽ có tuyết rơi dày đặc..
Buổi tối 10 giờ, Lý Như Uyên làm xong phẫu thuật.
Y thay đồ phẫu thuật, sau khi dặn dò y tá một ít những việc cần chú ý thì mới rời khỏi văn phòng.
Lúc này bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, đèn đường mờ ảo chiếu rọi mặt đất, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng đường cái, những bông tuyết lớn rơi trên mặt đất phát ra những tiếng vang sàn sạt, có chút giống con tằm đang nhanh chóng nuốt lá dâu.
Lý Như Uyên mở dù, chậm rãi dẫm lên tuyết rồi bắt đầu đi về nhà. Y tựa như vẫn chưa chú ý tới phía sau mình có một bóng dáng đang thấp thoáng ở đằng xa.
Bạch La La cảm thấy bản thân thật sự là kẻ theo dõi có tâm nhất hệ mặt trời. Người ta theo dõi đều là xem tâm trạng, xem thời tiết, lịch trình của người bị theo dõi. Cậu thì không giống vậy, cậu giống như là đi quét thẻ mỗi ngày, không bao giờ đến muộn hay về sớm, cứ vậy mà theo Lý Như Uyên từ cổng bệnh viện đến cổng tiểu khu
Bạch La La đau lòng nói: “Từ Nhập Xuyên lấy cái nghị lực theo dõi này để kiếm tiền thì bây giờ có khi giá trị con người đã đến trăm vạn rồi.”
Hệ thống bất đắc dĩ nói: “Anh bạn à, cậu tới nơi này thật sự không phải là để gây dựng sự nghiệp đâu.”
Bạch La La: “Ài……”
Hệ thống: “……” Trong tiếng thở dài này của cậu có thể nghe ra một sự bất đắc dĩ và chua xót của một thanh niên đang khao khát gây dựng sự nghiệp để thay đổi được vận mệnh của mình đấy.
Lý Như Uyên chậm rãi đi về phía trước, lần này Bạch La La nhất định sẽ chú ý đến cái bóng của Lý Như Uyên.
Nhưng cảnh tượng lần trước cậu nhìn thấy cũng không có phát triển ra, mãi cho đến khi sắp đến cổng tiểu khu, bóng của Lý Như Uyên đều ngoan ngoãn ở phía dưới người của y.
Bạch La La đang muốn thở phào nhẹ nhõm, hệ thống vang lên giọng nói mang theo khóc nức nở, nó nói: “Cậu xem, phương hướng cái bóng của Lý Như Uyên có phải không đúng lắm hay không.”
Bạch La La: “(⊙v⊙) Có sao?”
Hệ thống nói: “Có đó, cậu nhìn cái bóng của cậu đi!”
Bạch La La cúi đầu nhìn thì phát hiện cái bóng của mình nghiêng ở bên phải. Hai người họ đi trên con đường bên trái, ánh sáng đèn đường bên trái sáng hơn, vì thế hắt cái bóng của Bạch La La về phía bên phải.
Mà Lý Như Uyên —— bóng của y lại rúc ở dưới chân.
Bạch La La nói: “Lý Như Uyên quả nhiên không phải nhân loại!”
Hệ thống không hé răng, không biết có phải lại xỉu rồi hay không.
Bạch La La phát hiện bí mật này thì có hơi hưng phấn, trốn ở bên trong lán bên cạnh nói: “Hệ thống ơi, có phải chúng ta đã phát hiện ra bí mật kinh thiên động địa rồi hay không.”
Giọng nói tuyệt vọng của hệ thống truyền đến, nó nói: “Cậu không nghĩ đến, Từ Nhập Xuyên chết như thế nào sao?”
Bạch La La nói: “Bị người ta giết đó.”
Hệ thống nói: “Móa, trước khi chết anh ta rõ ràng thấy được một cái bóng đen!”
Bạch La La nói: “Chẳng lẽ là Lý Như Uyên giết?”
Hệ thống nói: “Tôi thấy rất có khả năng đấy, anh ta phát hiện Từ Nhập Xuyên theo dõi chính mình, cho nên sạch sẽ lưu loát gi.ết chết Từ Nhập Xuyên luôn.”
Bạch La La nói: “Lý do này tôi hiểu, nhưng cậu có nghĩ đến một vấn đề hay không.”
Hệ thống nói: “Cái gì?”
Bạch La La nói: “Cậu cảm thấy nếu Lý Như Uyên thật sự là dị tộc, với kỹ thuật theo dõi của Từ Nhập Xuyên có thể theo Lý Như Uyên hơn một năm mà không bị phát hiện sao?”
Hệ thống nói: “Cũng đúng……”
Bạch La La nói: “Hơn nữa, trước đó tôi xem ký ức của Từ Nhập Xuyên, anh ta không có phát hiện ra bóng của Lý Như Uyên có vấn đề.” Sau khi cậu nói xong thì có hơi ngại, “Có điều không thể phát hiện cũng là bình thường thôi, mỗi ngày anh ta đều chỉ nhìn chằm chằm mông của Lý Như Uyên người ta.” Tuy rằng hình dạng mông Lý Như Uyên đúng là đẹp thiệt.
Hệ thống: “……”
Bạch La La đạp tuyết trở về, tự mình tỉnh lại nói: “Không nên nhìn bậy nhìn bạ.” Từ Nhập Xuyên cứ nhìn chằm chằm mông Lý Như Uyên như vậy đúng là không có chuyện gì, hiện tại mà nhìn thì dọa hệ thống mất rồi.
Bạch La La leo lên xe đạp của mình, chuẩn bị về nhà.
Trên đường phố đã không còn người gió lạnh xen lẫn bông tuyết thổi vào làm đau cả mặt, trong lòng Bạch La La tính toán còn mười phút nữa sẽ về đến nhà, trong lòng đang ngâm nga, lại chợt cảm thấy xe đạp của mình chợt bị thứ gì đó túm chặt.
Bạch La La thiếu chút nữa cả người lẫn xe đều bị ngã vào bên trong tuyết, cậu lảo đảo vài bước, vất vả lắm mới ổn định thân hình, quay đầu nhìn lại thì thấy được một cái bóng to đùng, đang lẳng lặng đứng ở dưới ánh đèn tối tăm.
Bạch La La nghe được hệ thống hít một hơi thật sâu, hỏi nói: “(⊙v⊙) Hệ thống, cậu hôn mê sao?”
Hệ thống hơi thở mong manh nói: “Còn chưa, tôi còn có thể kiên trì thêm năm phút.”
Bạch La La nói: “Thứ đồ chơi gì đây?”
Hệ thống hỏng mất nói: “Quỷ á á á á á.”
Bạch La La vô cùng bình tĩnh nói: “Không giống quỷ, cậu nói quỷ có thể giẫm tuyết dưới chân ra dấu được sao.”
Hệ thống nghe vậy, cảm thấy bản thân cần phải cho Bạch La La một tràng pháo tay mới được.