Nếu nói cái bóng đó không phải quỷ, vậy thì cũng không nên là nhân loại.
Bởi vì nhìn bằng mắt thường chiều cao của nó ít nhất khoảng hai mét, đứng dưới ánh đèn lờ mờ, tựa như một cái hố không biết thông đến nơi nào.
Bạch La La đứng ở tại chỗ thử lui về phía sau một bước.
Cái bóng kia không nhúc nhích, vẫn cứ lẳng lặng chăm chú nhìn Bạch La La như cũ.
Bạch La La thầm đếm ba hai một ở trong lòng, xoay người cất bước bỏ chạy. Chỉ là cậu còn chưa chạy được vài bước thì liền cảm thấy sau lưng có một luồng gió mạnh đánh úp lại. Bạch La La muốn tránh sang một bên, thế nhưng thể chất của Từ Nhập Xuyên này thật sự là quá kém, hoàn toàn không cách nào phản ứng kịp thời được.
Phía sau lưng bị quất một roi cực mạnh, Bạch La La ngã nhào vào trong tuyết.
Trong khoảnh khắc Bạch La La ngã xuống đất, trên mắt cá chân đã bị cái bóng quấn lên, cậu bị bóng đen kéo thẳng về sau tựa như một cái bao tải, tuyết lạnh băng tuyết tạt vào trên mặt khiến cho hô hấp của cậu cũng trở nên khó khăn.
Bạch La La cố gắng nắm lấy những thứ xung quanh mình, vất vả lắm mới bắt lấy cây cột đèn bên cạnh, nhưng sức mạnh của cái bóng đơn giản không phải là thứ mà cậu có thể chống lại được.
“Không được ——” Bạch La La hoảng sợ nói với hệ thống, “Tôi sắp bị biến thành gà rồi!”
Giờ phút này hệ thống còn sửa cho đúng, nói: “Đó là chim, là chim!”
Bạch La La nói: “Cho nên về bản chất thì có cái gì khác nhau à ——” Tay của cậu bị kéo từng chút từng chút một ra khỏi cột đèn, mắt thấy sắp phải tiến vào vòng tay của cái bóng.
Hệ thống nghĩ nghĩ nói hình như là không có thật.
Bạch La La: “……”
Tuy rằng trong lòng không cam lòng, nhưng suy cho cùng là không có sức lực, Bạch La La nhẹ buông tay, cả người nhanh chóng bị kéo về sau.
Xong đời, Bạch La La lạnh lẽo trong lòng, thấy được cái bóng gần trong gang tấc.
Cái bóng này đen thuần chất, vật thể bình thường khi bị ánh sáng chiếu xuống đều sẽ đổ bóng, nhưng bên cạnh của nó lại sạch sẽ, như thể ánh sáng đều bị nó hấp thụ hết cả.
Bạch La La cuối cùng cũng bị kéo vào trong cái bóng, cậu cảm thấy bản thân giống như bị cưỡng ép ngâm vào bên trong nước đá, cảm giác ngạt thở dâng lên trong nháy mắt. Bên cạnh vang lên tiếng tiếng cười nhẹ nhàng, ngón tay ch*m r** v**t v* cổ của cậu, sau đó nháy mắt siết chặt.
Bạch La La giãy dụa như điên, nhưng sức lực của cậu ở trước mặt cái bóng chỉ là châu chấu đá xe mà thôi, thậm chí cậu còn không thể bắt lấy được cổ tay đang bóp cổ mình, chỉ có thể bụm lấy cổ của mình lại, phát ra tiếng ư ư.
Ngay khi Bạch La La cho rằng bản thân sắp chết ở nơi này, trước mắt cậu đột nhiên xuất hiện luồng sáng chói mắt, cái bóng phát ra tiếng kêu bén nhọn, như là bị thứ gì đó làm cho bị thương nặng, lập tức buông Bạch La La ra.
Bạch La La té ngã trên mặt đất, ánh mắt tan rã.
‘’Cút.” Có giọng nói lạnh lùng vang lên, giọng nói này có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, Bạch La La lại không có sức lực để ý nhiều như vậy, hai mắt của cậu bị một đôi tay lạnh lẽo che lại, sau đó cả người đều rơi vào bên trong bóng tối.
Khi Bạch La La tỉnh lại lần nữa, bản thân còn nằm ở trên nền tuyết.
Trên người Bạch La La trên đã tích tụ một lớp tuyết mỏng, cậu chết lặng ngồi dậy, nói: “Tôi còn chưa đăng xuất sao?”
Hệ thống nói: “Có người cứu cậu.”
Bạch La La nói: “Ai?”
Hệ thống nói: “Tôi không biết, anh ta…… Vẫn luôn ẩn ở bên trong cái bóng, không nhìn thấy được hình dáng .”
Bạch La La ngồi trong chốc lát, mới đứng dậy hỏi: “Mấy giờ rồi, tôi hôn mê bao lâu rồi?”
Hệ thống nói: “Không lâu, mới hơn mười phút.” Ngất ở trong nhiệt độ như thế này hơn nửa giờ nói không chừng người cũng đã không còn nữa, có điều hệ thống vẫn có chút nghi hoặc, nó nói, “Nhưng nhiệt độ cơ thể của cậu vẫn luôn vô cùng ổn định…… Có hơi kỳ quái.”
Bạch La La cảm giác một chút, phát hiện cơ thể của mình thực sự vẫn duy trì nhiệt độ, dáng vẻ hoàn toàn không giống như là đã ngất ở trên nền tuyết hơn mười phút, cậu nói: “Đúng là kỳ quái thật.”
Cậu chậm rãi đi về phía chiếc xe đạp cũ nát của mình, khom lưng nâng nó dậy, sau khi phủi sạch tuyết thì ngồi lên. Mà cậu và hệ thống đều không có chú ý tới, khi cậu ngồi lên xe, bên trong ống quần của cậu rơi ra một cái bóng đen không đáng chú ý đến, cái bóng này lẳng lặng nằm trên mặt đất, tựa như đang dùng con ngươi nhìn chăm chú Bạch La La đi xa.
Sau khi Bạch La La đạp xe đạp về đến nhà thì đã là 11 giờ tối.
Cậu vội vàng tắm rửa một cái, không hề bất ngờ chút nào khi thấy trên cổ của mình có một vệt đỏ ở trong gương WC. Dấu vết này có chút kỳ quái, hẳn là không phải dùng tay bóp ra, mà như là bị một cái vòng cổ cứng rắn tròng lên trên cổ rồi dần dần siết chặt lại.
Bạch La La ho khan vài tiếng, cảm thấy yết hầu có chút đau.
Nước nóng làm giảm bớt cái lạnh trong tuyết ban nãy, Bạch La La lau tóc đi từ trong WC ra, ngồi xuống bên cạnh chậu than.
“Tên hung thủ này nhất định không phải người.” Bạch La La nói, “Hẳn là dị tộc.”
Hệ thống nói: “Không phải quỷ?”
Bạch La La bất đắc dĩ: “Trên đời này làm gì có quỷ ——”
Hệ thống nói: “À à à.”
Bạch La La đều có thể nghe ra được cảm giác nhẹ nhàng thở ra của nó, cậu như suy tư gì nói: “Có điều gã muốn gi.ết chết tôi hẳn là một chuyện rất đơn giản, tại sao lại buông tha tôi?”
Hệ thống nói: “Hình như là gặp ngoài ý muốn gì đó, cụ thể là cái gì thì tôi cũng không biết……”
Bạch La La nói: “Không đúng, trước khi tôi ngất xỉu, cậu có nghe được tiếng người nói chuyện hay không?”
Hệ thống nói: “Không có.”
Bạch La La nói: “…… Không phải cậu bị dọa ngất rồi đấy chứ.”
Hệ thống rơi vào im lặng.
Bạch La La: “…… Ài.”
Hệ thống hiển nhiên là cố gắng bình tỉnh, nó nói: “Được rồi, lần này là tôi sai, nếu biết không phải quỷ thì tôi sẽ không sợ rồi, lần sau tôi nhất định sẽ kiên trì đến phút cuối cùng, không ngất xỉu nữa đâu.”
Bạch La La nghe được giọng điệu run bần bật này của hệ thống, trong lòng không hiểu sao có chút thương hại, nói: “Được rồi, không sao đâu, cùng lắm thì cứ đăng xuất thôi, không có việc gì cả.”
Hệ thống hức hức hai tiếng.
Bạch La La không biết tại sao bản thân không hiểu ra sao lại bị theo dõi, lúc này rõ ràng cách thời gian chết của Từ Nhập Xuyên ở tuyến thế giới gốc còn đến một năm, cậu chống cằm, mi mắt bắt đầu từ từ cụp xuống..
Hệ thống nói: “Đi ngủ đi, có chuyện gì ngày mai nghĩ sau.”
Bạch La La ngáp một cái, nói được rồi.
Ngày hôm sau, khi Bạch La La rời giường thì phát hiện cổ của mình đã bị sưng tấy lên, nói chuyện cũng có hơi khó khăn. Khi cậu xuống giường chuẩn bị đi WC thì lại cảm thấy mắt cá chân của mình có chút đau đớn, cúi đầu lại nhìn thấy trên mắt cá chân của mình có một cái vòng màu đen.
Cơ thể cậu vốn dĩ đã gầy yếu, mắt cá chân cũng gầy đến dọa người, cái vòng kia dính liền ở trên da, thoạt nhìn có chút giống một hình xăm màu đen. Nhưng sờ lên thì lại có một loại cảm giác hơi hơi nhô lên.
Bạch La La hỏi hệ thống nói: “Cậu có cảm thấy cái này giống dấu kiểm dịch in trên thịt heo không?”
Hệ thống cảm thấy tuyệt vọng với cái trí tưởng tượng của Bạch La La.
Cũng may hiện tại là mùa đông, mọi người đều mặc quần áo dày, Bạch La La mặc một cái áo len cổ lọ cuối cùng cũng che được miệng vết thương bắt mắt trên cổ của cậu, nếu không những người khác hỏi cậu cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Bởi vì cổ họng đau, cho nên Bạch La La cũng không nói gì cả một ngày, cũng may cảm giác tồn tại ngày thường của cậu không cao, không thể nói chuyện cũng không có bao nhiêu người chú ý đến sự khác thường của cậu. Giữa trưa ăn cơm, Bạch La La ngượng ngùng nói với Lý Như Uyên ngày hôm qua xảy ra chút ngoài ý muốn, cho nên không kịp nấu cơm trưa, tháng sau sẽ bù cho Lý Như Uyên thêm mấy ngày.
Lý Như Uyên mỉm cười nói không sao, ánh mắt y dừng ở trên người của Bạch La La một lát, nhẹ nhàng nói: “Cổ họng khó chịu sao?”
Bạch La La nói: “À, có hơi cảm.” Hiện tại cổ họng của cậu còn sưng, lúc nói chuyện đúng là khó chịu lắm.
Lý Như Uyên móc từ trong túi ra một hộp thuốc đưa cho Bạch La La, y nói: “Cầm ngậm đi, đúng lúc mấy ngày nay cổ họng của tôi cũng đang khó chịu.”
Bạch La La nhận thì phát hiện đó là một hộp kẹo ngậm.
Cậu nói cám ơn rồi bỏ hộp kẹo vào trong túi.
Bạch La La không có mang cơm trưa, giữa trưa hai người cũng chỉ có thể ăn cơm căn tin, Lý Như Uyên và Bạch La La cùng gọi cơm rồi tìm vị trí ngồi xuống.
Sau khi hai người ăn cơm xong thì tạm biệt, Lý Như Uyên còn cười dặn dò Bạch La La một câu: “Nhớ uống thuốc đấy.”
Bạch La La ngoan ngoãn gật đầu.
Ngủ trưa xong, Bạch La La vẫn cảm thấy yết hầu đau dữ dội, vì thế liền lấy một viên kẹo nhét vào trong miệng, cũng không biết có phải ảo giác của cậu hay không, sau khi cho kẹo ngậm vào miệng thì cậu rõ ràng cảm nhận được cơn đau trong cổ họng của mình đã dịu xuống, cảm giác nóng rát giảm đi đáng kể.
Sau khi Bạch La La ăn xong thì hơi do dự tìm cái góc không người gọi điện thoại cho Giang Triều, nói hết chuyện xảy ra đêm qua cho Giang Triều.
Sau khi Giang Triều nghe Bạch La La miêu tả xong thì im lặng hồi lâu, ngay lúc Bạch La La cho rằng ông ta không nói gì thì ông ta nói: “Từ Nhập Xuyên, có thể cậu đang bị hung thủ theo dõi rồi.”
Bạch La La nói: “Có ý gì?”
“Tối nay rảnh không?” Giang Triều nói, “Chúng ta gặp mặt đi.”
Bạch La La nhìn nhìn thời tiết, bên ngoài vẫn còn tuyết rơi dày đặc, thời tiết này nói không chừng đi ra ngoài bán hồ lô ngào đường cũng không bao nhiêu người mua, vừa tan làm chạy về nhà còn không kịp nói chi đến đi dạo phố.
“Được.” Bạch La La đồng ý.
“Mấy giờ cậu tan tầm, buổi tối tôi đến đón cậu.” Giang Triều nói.
Bạch La La nói: “6 giờ tan tầm, chú đến cổng bệnh viện chờ tôi đi.”
Mọi chuyện cứ quyết định như vậy, sự nghiệp theo dõi tạm dừng một ngày, suy cho cùng bảo vệ tính mạng vẫn quan trọng hơn.
Đúng giờ hẹn vào buổi chiều, Bạch La La lên xe của Giang Triều ở trước cổng bệnh viện, Giang Triều hiện tại còn phờ phạc hơn khoảng thời gian trước, chắc là bận đến không có thời gian nghỉ ngơi, hốc mắt đỏ lên, râu ria xồm xoàm, khóe miệng còn nổi mấy hột mụn đỏ.
Sau khi Bạch La La lên xe ông ta liền mở miệng nói một câu: “Lại có chết người.”
Bạch La La sửng sốt.
Giang Triều nói: “Chết tối hôm qua, chết ở trên đường gần nhà của cậu, chỉ là chuyện này hiện tại còn chưa lộ ra ánh sáng, nhưng cũng không áp được.”
Bạch La La nghĩ đến những gì đã xảy ra đêm qua, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Giang Triều nói: “Để ý tôi hút thuốc không?”
Bạch La La nói: “Chú hút đi.”
Giang Triều châm điếu thuốc rồi khởi động xe, chậm rãi nói: “Sau khi gặp phải chuyện tối hôm qua, trong lòng cậu hẳn là cũng hiểu rõ hung thủ không phải nhân loại.”
Bạch La La là biết về sự tồn tại của dị tộc trên thế giới này, nhưng Từ Nhập Xuyên không biết, cho nên cậu vẫn rất phối hợp làm ra vẻ kinh ngạc, nói: “Mấy thứ kia rốt cuộc là cái gì?”
“Là một loại nhân loại hoàn toàn mới.” Giang Triều nói, “Bọn họ có sức mạnh cường đại hơn nhân loại, nhưng đại đa số đều tương đối khiêm tốn, cho nên đến nay không có bao nhiêu người biết về sự tồn tại của bọn họ. Chỉ là không biết……” Chỉ là không biết vì sao hiện tại lại điên cuồng giết chóc như thế.
Bạch La La nói: “Tại sao bọn họ muốn giết người?”
Giang Triều cười khổ: “Tôi cũng muốn biết nữa.” Ông ta nói rồi móc ra mấy tấm ảnh chụp, thuận tay ném cho Bạch La La.
Bạch La La nhặt lên, sau khi xem ảnh thì mày liền gắt gao nhăn lại, bởi vì cậu thấy được…… Mấy tấm này đều bị làm mờ cả rồi, Bạch La La: “(⊙v⊙) Hệ thống, phía trên là cái gì thế.”
Hệ thống phỏng chừng là muốn khóc gâu gâu, nhưng vẫn là nỗ lực kiên cường lên, mang theo khóc nức nở cẩn thận miêu tả nội dung ảnh chụp cho Bạch La La. Bạch La La lại thương hại hệ thống ba giây ở trong lòng, sau đó học giọng điệu của hệ thống nói: “Ôi, đáng sợ quá.”
Người chết đêm qua cũng không có bị xếp thành dáng vẻ tác phẩm nghệ thuật nữa, ngược lại thi thể bị hủy hoại lung tung rối loạn như là đang trút giận vậy, trên mặt đất còn có một mảng máu lớn, cho dù ai nhìn thấy cũng đều sẽ bị mức độ tàn nhẫn của hung thủ làm cho khiếp sợ.
Giang Triều vẫn luôn quan sát biểu cảm của Bạch La La, sau khi nhìn thấy khóe mắt cậu rơi nước mắt mới dường như không có việc gì dời tầm mắt đi, ông ta phun ra điếu thuốc, nói: “Đêm qua, người tấn công cậu là cái bóng này đúng không?”
Bạch La La nói: “Đúng vậy.”
“Kỳ thật mỗi một dị tộc đều sẽ được chính phủ tiến hành lập hồ sơ.” Giang Triều nói, “Năng lực, bề ngoài, tên, địa chỉ, có thể nói tuy rằng bọn họ tự do, nhưng quỹ đạo cuộc sống của bọn họ đều được ghi lại một cách nghiêm ngặt trong hồ sơ. Sau khi nghe cậu miêu tả xong, tôi đã đi kiểm tra thông tin về phương diện này.”
“Kết quả ra sao?” Kỳ thật Bạch La La đã đoán được kết quả.
Giang Triều nói: “Kết quả chính là cũng không có dị tộc có năng lực như vậy được ghi vào hồ sơ.”
Bạch La La nói: “Cho nên……”
Giang Triều nghe kết luận của Bạch La La.
Bạch La La nói: “(⊙v⊙) Dị tộc kia là người nước ngoài hả?”
Giang Triều nghe xong lời này thiếu chút nữa đã bị sặc khói thuốc, ông ta ho khan hồi lâu, mặt đều đỏ lên, cuối cùng nói: “…… Cậu chỉ ra được kết luận như vậy?”
Bạch La La nói: “Nếu không thì sao?”
Giang Triều nói: “…… Cậu không hợp ở nơi này rồi.”
Bạch La La không hé răng, nghĩ thầm không sai, tôi chỉ phù hợp với một xã hội chủ nghĩa khoa học hài hòa giàu mạnh dân chủ văn minh mà thôi.
Giang Triều tựa như cũng không có cách nào với Bạch La La, ông ta thở dài, chậm rãi nói: “Dị tộc kia hẳn là người ở phía trên, cho nên thân phận được bảo mật, ít nhất cấp bậc như chúng tôi cũng không thể điều tra ra được.”
Bạch La La nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?” Bắt thì không bắt được, tra cũng tra không ra được, chỉ có thể biết đại khái thân phận của người ta, phương hướng trinh sát hình sự tiến vào góc chết.
Giang Triều cũng không trả lời câu hỏi của Bạch La La, tiếp tục nói: “Hơn nữa hiện tại chúng tôi đã phát hiện một chuyện còn nghiêm trọng hơn.”
Bạch La La nói: “Cái gì?”
Giang Triều nói: ‘’Dị tộc gây án, có thể không chỉ là một người.”
Bạch La La: “……”
Giang Triều nói: “Ít nhất là từ hai người trở lên.”
Hai người vừa nói chuyện vừa lái xe vào khu trung tâm, Giang Triều nhìn cửa trước mặt, nói: “Ăn thịt dê không?”
Bạch La La ngoan ngoãn gật đầu, nghĩ thầm chú ơi, chỉ cần chú thanh toán là ăn cái gì cũng được hết trơn.
Đã lâu không được ăn ở bên ngoài, khi Bạch La La nhìn thấy nồi lẩu thịt dê được bưng lên, trong đầu đã gạt hết toàn bộ dị tộc gì đó sang một bên, toàn bộ quá trình đều dùng vẻ mặt (⊙v⊙) nhìn chằm chằm cái nồi, đến mức khiến cho Giang Triều cũng khó nói thêm cái gì. Tuy rằng không ngon bằng thịt dê mình nấu, nhưng mùi vị nhà hàng này cũng không tồi, sau khi Bạch La La ăn lửng dạ, cuối cùng Giang Triều cũng bắt đầu nói tiếp chuyện chính với cậu, ông ta hỏi trước khi Bạch La La bị tấn công, có nhìn thấy hiện tượng khác thường nào hay không.
Bạch La La nghe vậy trong đầu lập tức lướt qua gương mặt của Lý Như Uyên, nhưng cậu hơi do dự, vẫn lắc đầu nói không có.
“Vậy à.” Giang Triều có chút tiếc nuối.
Bạch La La nhìn chén của mình, trong lòng có chút chần chờ, cậu cảm thấy có lẽ Lý Như Uyên không phải hung thủ, nhưng hình dạng cái bóng của y như vậy, nghĩ như thế nào cũng không thể không liên quan đến dị tộc.
Giang Triều nói: “Tôi nộp đơn xin điều cảnh lực đến bảo vệ cho cậu, nhưng tôi phải nói trước cái này cũng không có tác dụng lắm.” Ông ta xoa xoa đôi mắt mỏi mệt nói, “Còn nhớ người chết thứ ba không? Chính là cô blogger làm đẹp đấy, trước khi cô ấy chết cũng báo cảnh sát, hơn nữa cảnh sát cũng cử ra không ít người, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chết.”
Bạch La La nói: “Chết rồi?”
Giang Triều nói: “Chết rồi.”
Bạch La La nhìn Giang Triều, Giang Triều có hơi chịu không nổi nói: “Cậu có thể nuốt miếng thịt xuống trước rồi hãy nhìn tôi không?”
Bạch La La hàm hồ nói: “Ồ.”
Thật ra Giang Triều có chút bội phục Bạch La La, người bình thường gặp phải loại chuyện này đều sẽ vô cùng hoảng sợ, nhưng từ đầu tới đuôi Bạch La La đều trông không hoảng hốt lo sợ bao nhiêu.
Bạch La La cuối cùng cũng ăn no, cậu ngồi ở trên ghế, khuôn mặt ửng hồng vì hơi nóng, thoạt nhìn trông khỏe mạnh hơn rất nhiều.
Giang Triều nói: “No rồi?”
Bạch La La gật gật đầu.
Giang Triều nói: “Đi thôi.”
Bạch La La tung ta tung tăng đi theo phía sau Giang Triều ra ngoài, khi Giang Triều ra cửa thì đột nhiên phun ra một câu: “Nếu không nhìn chiều cao, con trai tôi cũng có hơi giống cậu.”
Bạch La La: “…… Nếu nhìn chiều cao thì sao?”
Giang Triều nói: “Cậu lùn hơn một chút.”
Bạch La La tức giận nghĩ chú làm cảnh sát sao lại nói chuyện như thế được hở, không sợ bị người ta khiếu nại sao.
Nhưng mà người ta mới mời mình ăn thịt dê, Bạch La La cắn người miệng mềm, cũng không tiện đi khiếu nại, Giang Triều đưa Bạch La La về nhà, dặn dò Bạch La La buổi tối đừng đi ra ngoài bán hàng, ít nhất trong khoảng thời gian này đừng đi nữa. Bạch La La nói: “Nhưng mà cảnh sát Giang ơi, tôi cảm thấy hệ số an toàn của tôi ở nhà còn không cao hơn như khi tôi ở ngoài đường nữa.”
Giang Triều nhìn khu nhà ngang đen như mực mà Bạch La La đang ở thì rơi vào im lặng.
Cuối cùng hai người vẫy tay tạm biệt, Bạch La La vuốt cái bụng tròn vo của mình đi về nhà.
Trong nhà vẫn lạnh như vậy, sau khi Bạch La La đốt chậu than thì đến nhà bếp nấu cơm trưa cho ngày hôm sau, sau đó đơn giản rửa mặt chuẩn bị lên giường ngủ, trước khi ngủ cậu còn ăn kẹo mà Lý Như Uyên cho cậu, cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp. Chỉ là khi nằm ở trên giường, Bạch La La phát hiện cái vòng màu đen trên chân của mình hình như có chút vấn đề, Bạch La La chọc nó một chút, lại thấy nó lại chậm rãi di chuyển.
Bạch La La nói: “…… Đây không phải là một phần lấy xuống từ trên người của dị tộc đó chứ.”
Hệ thống nói: “Cậu đừng có đưa ra giả thiết kh*ng b* như vậy có được không.”
Bạch La La nói: “Ờ, được.”
Vì thế cậu rúc vào ổ chăn, nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ như một chú heo con vô tư.
Buổi sáng vẫn là hệ thống kêu Bạch La La rời giường, hệ thống nói: “Cậu thật sự ngủ như con nít vậy.” Bạch La La trở lời nó một câu: “Không phải ngủ như con nít, là ngủ giống như cha đứa trẻ.” Mẹ của đứa trẻ cũng chưa chắc có cách kêu được cậu.
Hệ thống: “……”
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc đã ngừng, trời cũng bắt đầu quang đãng, Bạch La La ngoài ý muốn cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt hơn một chút.
Sau khi đến đơn vị, quả nhiên giống như ngày hôm qua Giang Triều nói vậy, vụ án giết người không có thể ngăn chặn vẫn bị truyền thông phanh phui ra.
Hơn nữa tình huống lần này còn nghiêm trọng hơn mấy lần trước, không biết nơi tiết lộ ra mấy tấm ảnh chưa được làm mờ, dẫn đến chấn động cực lớn ở trên mạng.
Vụ án này đã liên tục mấy tháng, thủ đoạn phạm tội của tội phạm vô cùng tàn nhẫn, khiến cho người dân trong thành phố hoang mang, hơn nữa thời gian gần đây tần suất phạm tội ngày càng nhiều, có thể nói là không ai dám ra tay. vào ban đêm.
Bạch La La lập nghiệp bởi vậy mà bị ảnh hưởng nặng nề.
Giữa trưa Bạch La La mang theo hai hộp cơm đến căn tin, nhưng lại nhìn thấy Lý Như Uyên bình thường ngồi một mình hiện tại lại có một cô gái khác ngồi bên cạnh, cô gái kia mặc đồng phục y tá màu hồng, ngoại hình trông rất xinh đẹp.
Bạch La La đi đến trước mặt hai người cẩn thận nói: “Bác sĩ Lý, cơm tới rồi.”
“Cảm ơn.” Lý Như Uyên nhận cơm hộp trong tay của Bạch La La, Bạch La La đưa cơm xong, cậu nhìn bầu không khí giữa hai người thì vốn dĩ đã định tránh ra, kết quả câu tiếp theo của Lý Như Uyên lại là: “Cậu ngồi đối diện đi.”
Bạch La La đang muốn từ chối thì lại nghe thấy Lý Như Uyên mỉm cười nói: “Không phải chúng ta hẹn cuối tuần đi chơi sao? Vừa lúc thảo luận kế hoạch cụ thể một chút nha.” Khi y nói chuyện còn thêm từ cảm thán ở cuối câu, phối thêm giọng nói êm dịu, càng có vẻ dịu dàng giống như đang nói lời âu yếm vậy.
Cũng may Bạch La La cũng không quá ngốc, sau khi nghe được Lý Như Uyên nói thì chỉ sửng sốt vài giây thì liền à một tiếng rồi nói: “Được rồi.”
Cậu ngồi xuống ở đối diện của Lý Như Uyên, cô gái bên cạnh Lý Như Uyên liền lia ánh mắt u oán về phía cậu, Bạch La La bị cô ta nhìn mà run run.
“Bác sĩ Lý.” Giọng cô gái ngược lại cũng dễ nghe, cô ta nói, “Chủ nhật anh thật sự không có thời gian sao?”
Lý Như Uyên nói: “Xin lỗi, tôi đã hẹn với Nhập Xuyên trước rồi.”
Cô gái nói: “Nhưng…… Hai người không thể đổi thời gian khác sao?” Cô gái nói rồi lộ ra thái độ yếu ớt đáng thương, Bạch La La nhìn dáng vẻ đó cũng đều cảm thấy không nỡ.
Nhưng mà giọng của Lý Như Uyên vẫn dịu dàng, lại không có ý muốn nhả ra một chút nào, y nói: “Xin lỗi.”
Trông dáng vẻ của cô gái như sắp khóc đến nơi, thấy Lý Như Uyên không chịu thì lại chuyển mục tiêu về phía Bạch La La, cô ta nói: “Từ Nhập Xuyên, anh có thể khuyên bác sĩ Lý hay không, tuần này mười mấy người chúng tôi đã hẹn cùng đi leo núi với nhau, bác sĩ Lý lại nói không có thời gian.”
Bạch La La đang cúi đầu nhét cơm vào miệng, nghe vậy thì ngơ ngác ngẩng đầu lên, tựa như một chú hamster đang ngậm cơm trong miệng rồi từ từ nhai nuốt xuống vậy
Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, trong mắt Lý Như Uyên lộ ra chút bất đắc dĩ, y nói: “Ăn chậm một chút.”
Bạch La La thiếu chút nữa đã nghẹn chết rồi.
Vất vả lắm mới nuốt cơm xuống, đối mặt với ánh mắt của cô gái, Bạch La La đang muốn mở miệng khuyên nhủ Lý Như Uyên thì lại thấy Lý Như Uyên đang mỉm cười nhẹ nhàng nhìn mình, tuy rằng vẫn là đang cười, nhưng Bạch La La lại miễn cưỡng có thể nhìn ra được sự uy h**p ở bên trong nụ cười của y.
Cuối cùng Bạch La La chỉ có thể căng da đầu nói: “Tôi khuyên, khuyên không được đâu, trước đó đã hẹn, cũng chuẩn bị xong cả rồi.”
Cô gái nghe vậy thở dài, nước mắt cũng thu trở về, nói: “Được rồi, vậy lần sau đi, bác sĩ Lý, lần sau anh cũng đừng cho chúng tôi leo cây nữa đó.”
Lý Như Uyên lộ vẻ bất đắc dĩ, y nói: “Vừa rồi tôi đã bảo cô nói chuyện cẩn thận rồi.”
Cô gái hừ câu, nói: “Mềm cứng không ăn, không thú vị, đi đi, hai người các anh cứ đi chơi đi.” Nói xong liền bưng khay đồ ăn bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại, hoàn toàn khác một trời một vực với dáng vẻ quyến rũ động lòng người khi nãy.
Bạch La La: “……”
Lý Như Uyên gõ gõ cái bàn, nói: “Ngậm cái miệng lại một chút, cơm muốn rớt ra luôn rồi kìa.”
Bạch La La nhanh chóng ngậm miệng.
Lý Như Uyên cũng mở hộp cơm ra, thấy được đồ ăn bên trong.
Ngày hôm qua Bạch La La làm ngó sen xào, sườn xào chua ngọt và cùng gà hầm khoai môn, lúc Lý Như Uyên nhìn thấy mấy món ăn này, vẻ mặt rõ ràng đã dịu đi rất nhiều, nói: “Trông ngon thật.”
Bạch La La nói: “Ừm, anh ăn thử xem, mùi vị có chỗ nào không thích thì có thể nói ra, tôi điều chỉnh một chút.”
Lý Như Uyên bỏ một miếng khoai vào trong miệng, nghiêm túc nói: “Ngon đấy.”
Khoai môn được hầm trong nồi áp suất, đã chín mềm, ăn mềm mại nhiều nước, mùi vị thịt gà hòa vào trong đó, Bạch La La cảm thấy món gà hầm khoai môn này, cậu thích ăn khoai môn hơn.
Bạch La La nói: “Tôi cũng thích cái này, đúng rồi, tôi có mang theo trái cây cho anh nữa.” Cậu móc quả táo được bọc bằng bao nilon từ trong túi ra, đưa cho Lý Như Uyên, “Đã rửa sạch rồi, có thể trực tiếp ăn.”
Lý Như Uyên nói: “Tốt như vậy à?”
Bạch La La nói: “Ừm.” Quả táo này là cậu cố ý đến tiệm trái cây mua loại mắc nhất, cậu chỉ nếm một ngụm, còn lại đều định làm món tráng miệng sau bữa ăn.
Lý Như Uyên nói: “Cậu thì sao?”
Bạch La La nói dối: “Ở văn phòng đó, trở về ăn.”
Lý Như Uyên nghe vậy ngược lại cũng không hỏi nhiều.
Cơm nước xong, khi Bạch La La chuẩn bị đi lại chợt nghe được Lý Như Uyên nói một câu: “Chủ nhật cậu không bận gì chứ?”
Bạch La La nói: “Không bận…… sao vậy?”
Lý Như Uyên nói: “Không phải đã hẹn đi chơi sao.” Vẻ mặt của y khi nói chuyện rất thản nhiên, giống như hoàn toàn không biết vừa rồi Bạch La La đang giúp y nói dối vậy.
Bạch La La nói: “Nhưng——”
Lý Như Uyên nói: “Chẳng lẽ lúc này lại có việc?” Y cầm lấy quả táo chậm rãi cắn một ngụm. Môi hồng răng trắng, quả táo hoàn chỉnh bị y cắn ra một dấu răng chỉnh tề. Bạch La La nhìn dáng vẻ này của y lại không thể hiểu được nghĩ tới công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích, cậu nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Không có việc gì……”
Lý Như Uyên nói: “Được, vậy thứ bảy tôi tới đón cậu, cậu ở đâu?”
Bạch La La nói: “Nơi tôi ở xe không vào được, chúng ta gặp mặt ở trước cổng bệnh viện đi.”
“Cũng được.” Lý Như Uyên cũng không dây dưa nhiều về vấn đề này.
Bạch La La nhìn Lý Như Uyên đi trước, trên thực tế nội tâm của cậu có hơi lo sợ bất an, cũng không có cảm giác vui sướng vì được Lý Như Uyên hẹn, mà ngược lại cảm thấy đặc biệt trống rỗng.
“Anh ta muốn làm gì thế, sao lại đột nhiên hẹn tôi ra ngoài chơi.” Bạch La La trở lại văn phòng, nói, “Hệ thống, cho chút ý kiến coi?”
Hệ thống nói: “…… Có thể là muốn tìm nơi không người ……”
Bạch La La: “……”
Hệ thống nói: “G.iết chết cậu!”
Bạch La La nói: “À, vậy sao, nếu thế thì tôi an tâm rồi.”
Hệ thống: “…… Cậu nghiêm túc sao?”
Bạch La La nói: “Ha ha ha ha, tôi nói giỡn đấy, sao tôi có thể chấp nhận để anh ta giết mình chứ, tôi còn chưa mua được nhà đâu.” Cậu nói như vậy, vẫn là thiết lập một email hẹn giờ trên máy tính, thời gian hẹn giờ là sáng thứ hai, nếu không bị hủy thì nó sẽ gửi đến hộp thư của Giang Triều, trong mail là những chuyện mà cậu biết về Lý Như Uyên, Bạch La La nghĩ thầm cậu chỉ có thể làm được đây thôi.
Ngày hôm sau chính là thứ bảy, Bạch La La rời giường sớm, ăn bữa sáng mình làm, sau đó ra cửa đến cổng bệnh viện.
Cậu và Lý Như Uyên hẹn lúc 9 giờ sáng, khi Bạch La La đến địa điểm đã hẹn, phát hiện Lý Như Uyên đã đến rồi.
Lý Như Uyên hướng về phía Bạch La La vẫy tay, Bạch La La đi đến ngồi vào ghế phụ bên cạnh y.
“Chúng ta đi đâu chơi vậy.” Bạch La La mắt trông mong nhìn Lý Như Uyên, chiều cao của cậu thấp hơn Lý Như Uyên tầm hai mươi cm, ngồi ở trong xe giống như con trai được ba chơi đi chơi xuân vậy.
Lý Như Uyên nói: “Dẫn cậu đi chơi tuyết.”
Bạch La La nói: “Gần đây có khu trượt tuyết sao?”
Lý Như Uyên nói: “Có, vùng ngoại thành.”
Bạch La La nghĩ nghĩ, nhưng không tìm thấy gì trong trí nhớ của mình. Môi trường sống của Từ Nhập Xuyên quá hẹp, hẹp đến mức thậm chí còn chưa bước chân ra khỏi thành phố này.
Xe chậm rãi tiến về phía trước, tốc độ cũng không nhanh.
Từ thói quen lái xe của một người là có thể hiểu đại khái tính cách của người đó. Bạch La La có thể nhìn ra tính cách của Lý Như Uyên cực ổn, hơn nữa cũng rất ôn hòa, có đôi khi bị người ta ác ý cướp đường thì dáng vẻ cũng đều chỉ lạnh nhạt. Bạch La La nói một câu tính tình của bác sĩ Lý tốt thật đấy.
Lý Như Uyên liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Sao lại nói vậy?”
Bạch La La nói: “Tôi chưa từng thấy anh nổi giận bao giờ.”
Lý Như Uyên cười nói: “Không phải chúng ta mới quen hơn nửa tháng sao, hơn nữa ngày thường cũng không gặp mặt nhiều lắm.”
Điều này cũng đúng, suy cho cùng Lý Như Uyên cũng không biết ngồi ở bên cạnh y chính là tên b**n th** ngay đến nhãn hiệu đồ lót mà y đang mặc đều cũng phải ghi lại.
Bạch La La sớm đã cảm thấy nói nhiều tất lỡ lời, vì thế ngoan ngoãn câm miệng, nào biết Lý Như Uyên lại bắt đầu hỏi Bạch La La một ít vấn đề. Ví dụ ngày thường cậu làm những việc gì, công việc có mệt hay không, sao lại đi bán kẹo hồ lô.
Bạch La La trả lời rất thành thật, trả lời từng câu một, không định nói dối mấy việc này.
Lý Như Uyên ngược lại cũng không hỏi mấy câu sắc bén, chỉ là Bạch La La vừa trả lời trong lòng càng lạnh, bởi vì cậu phát hiện Lý Như Uyên rất hiểu cậu.
Loại hiểu biết này được thể hiện một cách vô thức, ví dụ như Lý Như Uyên hỏi Bạch La La khi nào tan tầm, Bạch La La nói sáu giờ, Lý Như Uyên thuận miệng nói câu: “À, vậy 7 giờ rưỡi tối còn phải đi bán kẹo hồ lô, rất bận nha.”
Lúc bắt đầu Bạch La La còn chưa có cảm thấy cái gì, sau đó phản ứng lại, sao Lý Như Uyên biết cậu đi bán kẹo hồ lô vào khung giờ nào?
Phong cảnh bên xe càng ngày càng xa lạ, xe lái ở trên đường chỉ có thể nhìn thấy cảnh tuyết vô tận xung quanh.
Bạch La La vốn dĩ muốn nói với hệ thống mình sợ quá, nhưng ngẫm lại tính cách của hệ thống thế giới này, nói không chừng nói với nó xong thì nó sẽ khóc lóc nói với mình, nói: “Tôi có thể làm sao bây giờ, tôi cũng rất sợ á.”
Vì thế Bạch La La cũng không hé răng.
Có điều ngoài những chi tiết này ra, biểu hiện của Lý Như Uyên vẫn luôn rất bình thường, thậm chí có thể nói nếu hai người y và Bạch La La đứng ở ven đường để cho người qua đường lựa chọn ai là kẻ b**n th** thì Bạch La La không hề nghi ngờ nhất định sẽ giành được số phiếu của nhiều người qua đường nhất.
Nhìn thấy càng ngày càng xa thành phố, Bạch La La có hơi luống cuống, nói: “Chúng ta đang đi đâu đấy?”
Lý Như Uyên chậm rãi nói: “Từ Nhập Xuyên, chúng ta rất quen thuộc với nhau sao?”
Bạch La La nghe vậy thì im lặng một lát, gian nan nói: “Không quen lắm.”
Lý Như Uyên nghiêng mặt, nở một nụ cười với Bạch La La, nụ cười này khác với nụ cười ôn hòa ngày thường của y, có thêm chút tà ác, y nghiêng nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: “Chẳng lẽ không ai nói cho cậu, đừng nên cùng người không quen lắm đến một nơi xa lạ sao?”
Bạch La La vốn dĩ miễn cưỡng nở nụ cười, hiện tại đã hoàn toàn cứng lại, hắn nói: “Lý, bác sĩ Lý?”
Lý Như Uyên tựa hồ vô cùng nghiêm túc, y nói: “Cho dù cậu có biến mất thì cũng sẽ không có ai phát hiện ra cậu mất tích.”
Bạch La La: “……”
Lý Như Uyên chậm rãi nói: “Ngoại trừ người mẹ ở viện dưỡng lão của cậu.”
Nói đến nơi đây, trên mặt y đã không còn nụ cười.
Trên mặt Bạch La La chỉ còn lại vẻ sợ hãi, cậu nói: “Bác sĩ Lý, lời này của anh là có ý gì?”
Vẻ mặt lạnh nhạt của Lý Như Uyên im lặng ba giây, theo sau là cười lớn, y nói: “Này, Từ Nhập Xuyên, không phải cậu thật sự cho rằng tôi là người kỳ quái đó chứ.”
Bạch La La: “……”
Lý Như Uyên lại lộ ra chút ấm ức, nói: “Tôi chỉ giả có một tý, vậy mà cậu cũng tin?”
Bạch La La nói: “…… Trông anh giả giống đấy.”
Lý Như Uyên nói: “Trời ơi, tôi chỉ tùy tiện chỉ đùa một chút thôi, đừng nên coi là thật chứ.”
Khi y vừa nói xong, chiếc xe cũng rẽ một cái, lộ ra khung cảnh phía trước, một khu nghỉ dưỡng trượt tuyết xuất hiện ở bên trong mi mắt của Bạch La La.
Những gì Lý Như Uyên nói vừa rồi, giống như thật sự chỉ là một trò đùa vô hại. Còn về tính xác thực của trò đùa, chỉ sợ chỉ có bản thân Lý Như Uyên mới có thể biết.
Dù sao Bạch La La cũng có hơi không cười nổi với y, Lý Như Uyên này, chẳng những là dị tộc, hơn nữa hiển nhiên còn là dị tộc không thân thiện như trong tưởng tượng của cậu nữa.
Sau khi đậu xe xong, Lý Như Uyên xuống xe rất lịch sự mở cửa xe cho Bạch La La, những phương diện này y vẫn luôn làm rất tốt, cũng thực dễ mang đến ấn tượng tốt cho người ta. Chỉ tiếc Bạch La La và hệ thống còn đắm chìm ở bên trong không khí đáng sợ vừa rồi, dù có thế nào cũng không cảm nhận được sự dịu dàng của Lý Như Uyên.
Có điều Lý Như Uyên hiển nhiên cũng không để ý cái này, y vươn tay nói với Bạch La La: “Xuống đi, cẩn thận trượt chân đấy.”
Bạch La La không nắm tay Lý Như Uyên, cậu cảm thấy bản thân cũng không có mảnh mai đến nước này.
Nhưng mà giày của cậu lại không nghĩ như vậy, chân của Bạch La La vừa tiếp đất thì đế giày liền trượt một cái, sau đó lảo đảo trực tiếp quỳ gối trên mặt đất.
Lý Như Uyên nhìn thấy thì nhịn không được cười ra tiếng, y nói: “Ngoan, đứng lên đi, còn chưa đến tết đâu.”
Bầu không khí u ám vừa rồi bị quét sạch, Bạch La La mặt đỏ tai hồng hận không thể vùi bản thân vào trong đống tuyết không bao giờ ra nữa.