Bạch La La cảm nhận được sự lương thiện của Lý Như Uyên từ yêu cầu đầu tiên của y, trong lòng cậu nghĩ Lý Như Uyên thật sự đúng là thiên sứ áo trắng, cái yêu cầu này cũng coi như yêu cầu sao? Thật sự là thiện lương trong sáng khiến cho người ta rơi cả nước mắt.
Lý Như Uyên còn đang nói: “Có điều trễ thế này rồi còn bắt cậu nấu cơm tối thì hình như không được nhân đạo cho lắm, hơn nữa gần nhất không yên ổn, nửa đêm đi đường cũng không an toàn.”
Bạch La La nghe Lý Như Uyên nói mà nước mắt sắp tuôn ra luôn rồi, nghĩ thầm cậu đi đâu có thể tìm được ông bạn thấu hiểu như thế này chứ, cho dù bảo cậu nấu cơm cũng suy xét đến sức khỏe tinh thần và thể xác cậu, an toàn tính mạng, cậu chẳng những theo dõi người ta mà còn đi tố giác người ta, quả thực không phải con người mà.
Lý Như Uyên nói: “Cậu cảm thấy sao, Nhập Xuyên?”
Trong mắt của Bạch La La ẩn chứa lệ nóng cảm động, nói: “Bác sĩ Lý, tôi không sao đâu, tôi sẵn lòng nấu cơm cho anh mà.”
Lý Như Uyên quan sát vẻ mặt của cậu, đại khái là xác định Bạch La La không có gạt người, như suy tư gì đó rồi gật gật đầu nói: “Ừm, nếu cậu sẵn lòng, tôi càng không thể để cậu mạo hiểm được.”
Bạch La La còn tưởng rằng câu tiếp theo của Lý Như Uyên chính là: Vì an toàn của cậu, hay là không cần nấu cơm cho tôi cũng được.
Kết quả Lý Như Uyên phun ra một câu: “Cậu dọn đến nhà tôi ở đi.”
Bạch La La: “……” Gì?
Vẻ mặt và giọng điệu của Lý Như Uyên hết sức chắc chắn, hoàn toàn không giống đang nói giỡn, y nói: “Cậu chuyển đến nhà tôi —— có vấn đề gì sao?”
Tuy rằng Bạch La La vẫn luôn muốn dọn ra khỏi khu lao động, nhưng chưa từng có nghĩ tới sẽ dọn ra bằng hình thức này. Cậu ngớ ra nói: “Nhưng bác sĩ Lý ……”
Lý Như Uyên nói: “Cậu nấu cơm cho tôi, tôi cung cấp chỗ ở cho cậu, nếu yêu cầu này mà cậu cũng không có cách nào đồng ý với tôi, vậy thì chúng ta cũng không cần phải tiếp tục nói chuyện nữa.”
Bạch La La ngây người sau một lúc lâu, cuối cùng miễn cưỡng nghẹn ra một chữ ‘Vâng’.
Lý Như Uyên nghe được Bạch La La đồng ý rồi thì nhấn chuông thanh toán.
Bạch La La nói: “Chờ một chút ——”
Lý Như Uyên ngước mắt nhìn về phía Bạch La La, đại khái cho rằng cậu muốn đổi ý, cho nên ánh mắt đều đi lạnh mấy phần, y nói: “Sao?”
Bạch La La ngại ngùng nói: “Đồ ăn này không phải còn chưa ăn xong sao, có thể gói mang về không?”
Lý Như Uyên im lặng một lát, nói: “…… Người phục vụ, bỏ bao.”
Cuối cùng khi hai người bước ra khỏi nhà hàng, Bạch La La xách ba cái túi, mặt mày hồng hào đi theo phía sau Lý Như Uyên, mặc cho ai cũng không thể tưởng tượng được vừa rồi cậu còn run bần bật, sợ như chú gà con.
Lý Như Uyên lái xe chở Bạch La La đến dưới lầu nhà cậu.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Lý Như Uyên nhìn thấy chỗ ở của Bạch La La, theo lý thuyết y hẳn là nên có chút kinh ngạc, nhưng Lý Như Uyên đều vẫn giữ vẻ ngoài thờ ơ trong suốt quá trình, không hề để ý Bạch La La sống ở đâu.
“Cảm ơn bác sĩ.” Sau khi Bạch La La xuống xe vẫn là rất có lễ phép tạm biệt Lý Như Uyên.
Lý Như Uyên liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: “Muốn cám ơn tôi thì lần sau đừng quên bản thân đã hẹn giờ email đấy.”
Bạch La La rất chân thành nói: “Vâng, lần sau tôi nhất định sẽ cài giờ báo thức.”
Lý Như Uyên nói: “Cho nên lần sau định tố giác tôi chuyện gì?”
Bạch La La: “……” Toi rồi.
Cũng may lời này của Lý Như Uyên tựa như chỉ là đùa một chút, không có tiếp tục làm khó Bạch La La nữa mà trực tiếp lái xe chạy đi, để lại một mình Bạch La La một mình run rẩy trở về nhà trong đêm đông lạnh giá.
Sau khi về đến nhà, chuyện đầu tiên mà Bạch La La làm chính là gọi điện thoại cho Giang Triều, sau khi điện thoại được kết nối, Bạch La La cả giận nói: “Giang Triều, chú đối xứ với tôi như vậy sao? Lý Như Uyên vừa ra là biết tôi tố giác anh ta……”
Giang Triều ở đầu bên kia điện thoại nói: “Cậu bình tĩnh một chút.”
Bạch La La đau lòng phẫn nộ vô cùng nói: “Sao tôi có thể bình tĩnh được, cảnh sát các chú đều làm việc như thế sao? Tôi là một nhân chứng, vậy mà lại bị bán đứng vô tình như thế……” Khi cậu nói đến chỗ đau lòng thì nhịn không được lấy đùi gà gói về lúc nãy ra ăn, lúc này mới cảm thấy vơi đi một chút.
Giang Triều chỉ có thể bắt đầu giải thích cho Bạch La La, nói: “Đúng là chúng tôi tiết lộ thông tin của cậu cho Lý Như Uyên, nhưng đây là dưới tình huống xác định cậu ta không phải hung thủ.”
Bạch La La nói: “Cái gì? Các chú xác nhận Lý Như Uyên không phải là hung thủ nhanh như vậy à?”
Giang Triều nói: “Thật ra thì tôi cũng mới biết được, thân phận Lý Như Uyên có chút đặc biệt, cậu ta không có khả năng là hung thủ.”
Bạch La La nói: “Thân phận đặc biệt? Chút không thể nói rõ ràng một chút sao.”
Giang Triều bất đắc dĩ nói: “Cậu có thể đừng vừa ăn vừa nói chuyện không?”
Bạch La La hàm hồ nói: “Không được đâu, tôi khó chịu lắm luôn.”
Giang Triều: “……”
Tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng Giang Triều vẫn không có cách nào với Bạch La La, chỉ có thể vừa nghe Bạch La La gặm đùi gà vừa giải thích với Bạch La La: “Có một số việc tôi không thể nói quá rõ ràng được với cậu, hiểu không? Tôi chỉ có thể nói với cậu, Lý Như Uyên khẳng định không phải hung thủ, hơn nữa còn có thân phận đặc biệt, cậu ta, trước mắt hẳn là người có thể bảo vệ được cho cậu.”
Bạch La La nói: “Cho nên bảo tôi đến nhà anh ta ở là ý của các chú à?”
Giang Triều nói: “Cái gì? Cậu ta đồng ý để cậu vào nhà ở à?”Ông ta hiển nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, nói, “Tôi chỉ muốn làm phiền cậu ta để ý đến cậu, để cậu không đến mức bị giết không rõ nguyên nhân……” Không ngờ Lý Như Uyên lại trực tiếp đưa Bạch La La vào ở trong nhà của y luôn.
Bạch La La nói: “Tôi rất xấu.”
Giang Triều an ủi Bạch La La nói: “Cậu xấu cái gì chứ, cậu cũng chưa từng làm chuyện xấu gì.”
Bạch La La nghĩ thầm theo dõi có xem như là chuyện xấu không, nếu tôi đến tự thú thì chú có bắt giam tôi không, đương nhiên chuyện này cậu chỉ nghĩ mà không dám nói ra. Nếu không có khi sẽ bị Giang Triều bắt tạm giam mấy ngày luôn cho xem.
Bạch La La nói: “Nhưng mà tôi không biết tại sao anh ta tốt với tôi như vậy……”
Giang Triều thở dài, ông ta nói: “Thực ra, phần lớn người dị tộc đều có tính cách tương đối ôn hòa, bởi vậy đều có thể hòa nhập xã hội rất tốt, tên dị tộc hiện tại gây án này tuyệt đối là là một kẻ khác loài, chúng tôi cũng báo phía trên xin sự giúp đỡ của các dị tộc khác, chỉ là hầu hết bọn họ đều không muốn tham gia vào.”
Bạch La La nói: “Nhưng mà …… Cái này không phải là chuyện trong chủng tộc của bọn họ sao?”
Giang Triều cũng rất đau đầu nói: “Không, cách nói của bọn họ rất nhất trí, nói tên hung thủ kia hoàn toàn không phải là dị tộc.”
Không phải dị tộc? Không phải dị tộc tại sao khả năng lại khác hẳn người bình thường như thế, Bạch La La không nghĩ ra được, cảnh sát càng không nghĩ ra được.
“Dị tộc đã thâm nhập sâu vào bên trong cấp cao của nhân loại, nhân tài đứng đầu các ngành các nghề đều có sự hiện hữu của bọn họ.” Giang Triều nói, “Bọn họ không muốn tham gia, là có thể không tham gia.”
Bạch La La nói: “…… Vậy à.”
Giang Triều nói: “Lý Như Uyên cũng là một trong số đó…… Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết đại khái, chi tiết quá thì không thể tiếp tục nói với cậu được.”
Kỳ thật Giang Triều nói nhiều với Bạch La La như vậy là đã có chút trái với quy tắc. Nhưng dưới tình huống Bạch La La bị hung thủ nhắm đến, Giang Triều vẫn nói cho Bạch La La biết một chút chuyện, muốn để cậu chuẩn bị tâm lý.
Bạch La La cũng suy nghĩ cẩn thận vì sao Lý Như Uyên lại đột nhiên bảo cậu đến ở chung như thế, bởi vì nếu không có Lý Như Uyên, cậu rất có thể sẽ mất mạng trước khi hung thủ bị bắt.
Bạch La La nghĩ thông suốt cái này, trong lòng thoải mái rất nhiều, cậu lại hỏi Giang Triều về một ít tiến triển của vụ án.
Giang Triều nói rất mơ hồ, chỉ là nói có manh mối, nhưng vẫn còn khó khăn rất lớn, muốn bắt được hung thủ thì vô cùng không dễ dàng, còn bảo Bạch La La buổi tối đừng có chạy lung tung, để tránh cho bởi vậy mà xuất hiện ra ngoài ý muốn gì.
Bạch La La gật gật đầu, cậu cũng không muốn nửa đêm bị tấn công thêm lần nữa.
Ăn uống no đủ, Bạch La La nằm ở trên giường.
Hệ thống nói: “Lý Như Uyên lại là người tốt……”
Bạch La La sở: “Sao tôi cảm thấy cậu thất vọng thế.”
Hệ thống nói: “Rắc rắc rắc, nhất định là cậu nghe lầm rồi.”
Mấy ngày sau đó, bình an không có việc gì.
Bạch La La vẫn mang hộp cơm đến cho Lý Như Uyên mỗi ngày, bầu không khí giữa hai người trở lại hài hòa như trước. Lý Như Uyên và Bạch La La hẹn thứ bảy sẽ dọn vào nhà của Lý Như Uyên, thứ sáu Bạch La La đến nhà Lý Như Uyên nhìn xem.
So với nơi ở của Bạch La La, căn chung cư của Lý Như Uyên quả thực chính là thiên đường.
Trang trí theo phong cách tối giản, bất luận là đường nét hay màu sắc đều là dùng tông màu lạnh, ngược lại cho người ta cảm giác không giống với Lý Như Uyên lắm.
Phòng ngủ Lý Như Uyên để cho Bạch La La ở lầu hai, có ánh sáng và thông gió cực tốt, Bạch La La nhìn đến cái giường lớn 1m8 mấy thì mắt liền tỏa ra ánh sao.
Bạch La La nói: “Bác sĩ…… Tôi ở nơi này hở?”
Lý Như Uyên nói: “Sao nào, còn muốn cùng tôi ngủ ở phòng ngủ chính à?”
Bạch La La nói: “Không không không, tôi chỉ cảm thấy tốt quá thôi.”
Lý Như Uyên nói: “Tốt thì nhớ nấu ăn ngon thêm một chút.”
Bạch La La gật đầu như giã tỏi.
Sau đó Lý Như Uyên đưa Bạch La La về nhà, nói 10 giờ sáng mai đến đón cậu, bảo Bạch La La thu dọn hành lý cho xong đi.
Bạch La La nói vâng, trở về liền bắt đầu thu dọn hành lý.
Thật ra đồ trong nhà cậu cũng không nhiều lắm, chỉ có vài bộ quần áo, xoong nồi và hai cái chăn đệm. Sau khi thu dọn xong thì thành ba cái túi lớn, còn có không gian thừa nữa.
Bạch La La còn phải ngủ ở nhà một đêm, cho nên đệm chăn gì đó ngày hôm sau mới nhét vào bên trong túi lớn.
Khi Bạch La La nằm ở trên giường nói với hệ thống nói: “Cảm giác cuộc sống càng ngày càng tốt, cuộc sống thật là càng ngày càng hạnh phúc.”
Hệ thống nói: “Cậu không phát hiện ra có cái gì không đúng sao?”
Bạch La La nói: “Cái gì không đúng.”
Hệ thống nói: “Nếu Lý Như Uyên không phải hung thủ, vậy anh ta cần sửa cái gì.” Nếu Lý Như Uyên hoàn mỹ đúng như y biểu hiện ra ngoài như vậy, Bạch La La sẽ mất đi ý nghĩa khi bước vào thế giới này.
Sau khi Bạch La La nghĩ nghĩ, nói: “Có thể là tài nấu ăn không hoàn mỹ chăng?”
Hệ thống: “……”
Bạch La La rúc trong ổ chăn, chỉ lộ ra một cái đầu ra, giống như củ cải trắng vùi mình dưới đất, cậu nói: “Chờ khi tôi dạy anh ta nấu ăn, đến lúc đó anh ta bỗng dưng phát hiện ra nấu ăn mới là nghề nghiệp mà anh ta thích, nhiều năm về sau, khi Lý Như Uyên trở thành vua đầu bếp nghe được cái tên Từ Nhập Xuyên này, thì vẫn sẽ nhớ tới cái buổi chiều mà Từ Nhập Xuyên đã dạy anh ta nấu ăn kia……”
Hệ thống nghe xong không hé răng, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Đi ngủ sớm một chút đi.” Nghe giọng điệu đại khái là bị trí tưởng tượng bay xa của Bạch La La làm cho không lời nào để nói rồi.
Bạch La La nhắm mắt lại ngủ.
Trước khi Bạch La La đã đặt báo thức, nghĩ ngày hôm sau dậy sớm một chút để thu dọn chăn đệm vào. Kết quả nửa đêm, cậu bị lạnh tỉnh lại.
Không khí giống như đóng băng, trong phòng không có một tia ấm áp. Chiếc chăn bông phủ trên người anh dường như cũng đã đóng thành băng, chẳng những không mềm mại, hơn nữa cứng rắn lạnh như băng, giống như một tảng đá nặng.
Bạch La La mơ mơ màng màng tỉnh lại, run rẩy nói: “Sao lại lạnh như vậy……bộ máy sưởi hỏng rồi sao?”
Hệ thống nói: “Hình như không phải, cậu đi kiểm tra máy sưởi một chút đi ……”
Bạch La La bò từ trên giường dậy rồi mặc lung tung xuyên mấy bộ quần áo, nhưng khi chân cậu vừa chạm xuống mặt đất thì liền lập tức rụt trở về, cậu không thể tưởng tượng nói: “Đây là cái gì ——”
Bạch La La nhìn xuống mắt đất, bên trong mông lung, lại là thấy được một vũng nước màu đen ở trên mặt đất, nước này tựa như đã hợp thành một thể với mặt đất, nếu không phải Bạch La La dùng chân đụng vào một cái, chỉ sợ cũng sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của nó.
“Là nước.” Bạch La La nói, “Rỉ nước à? Nhưng……cũng không thể nào đâu.” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ có thấy bóng tối vô tận.
Ánh sáng lờ mờ vốn tản ra từ đèn đường đã không còn thấy tung tích đâu, chỉ có tối tăm mới là màu sắc chủ đạo trước mắt.
Bạch La La đã có chút mơ hồ, cậu hỏi hệ thống nói: “Hệ thống, rốt cuộc là tôi đang nằm mơ hay là tỉnh đấy?”
Hệ thống run giọng nói: “Cậu tỉnh đó, hình như tình hình không đúng lắm.”
Đèn trên đầu giường cũng hỏng rồi, Bạch La La muốn dùng di động chiếu sáng, phát hiện di động cũng hết pin. Lúc này cậu ngồi ở trên giường giống như bị nhốt ở trên một cái đảo hoang chung quanh đều là nước, không biết cuối cùng sẽ xảy ra cái gì.
Bạch La La nói: “Đúng là không đúng.” Dưới những tình huống bình thường không có khả năng sẽ trùng hợp như vậy.
Bạch La La nghĩ nghĩ, cảm thấy ngồi ở trên giường chờ chết cũng không phải là cách, cậu cắn răng nói: “Tôi đi lấy nến.”
Hệ thống nói: “Không phải dưới giường có nước sao? Cậu khoan hãy cử động, ai biết này nước này rốt cuộc là thứ gì chứ.”
Bạch La La nói: “Tôi cứ chờ như vậy sao?”
Hệ thống nói: “Bây giờ đã là 3 giờ sáng, thêm mấy tiếng nữa thì trời cũng sáng rồi.”
Ít nhiều cũng có hệ thống phân tích tình huống với Bạch La La, tuy rằng lúc nói chuyện giọng nó vẫn run run. Nếu người bình thường gặp phải loại chuyện này, nói không chừng đã sớm dọa cho không biết phải làm sao rồi.
Thái độ Bạch La La rất bình tĩnh, cậu nói: “Được rồi.”
Theo thời gian trôi đi, Bạch La La ngược lại càng ngày càng bình tĩnh, cậu rúc ở trong chăn vẫn không nhúc nhích nói: “Tôi cảm thấy tôi đang bị tên dị tộc kia theo dõi.”
Hệ thống nói: “Cũng có thể.”
Bạch La La nói: “Vậy rốt cuộc là gã muốn cái gì ở tôi chứ?”
Hệ thống nói: “Không biết……”
Nếu dị tộc muốn gi.ết chết Bạch La La thì có lẽ chỉ là chuyện động một ngón tay, hoàn toàn không cần giả thần giả quỷ.
Bạch La La nhíu mày, lúc này đã qua một giờ, 4 giờ sáng, thời gian tối đen nhất.
Bạch La La ngồi ở trên giường nghe được tiếng nước rất nhỏ, thật sự giống như có người nào đó đang dần đi về phía cậu ở trong nước. Không thể không nói nghe được tiếng vang như vậy trong bóng đêm, thật sự là thử thách lòng can đảm của người ta. Đều nói những thứ không biết luôn dễ bức điên người ta nhất, nếu Bạch La La là người thường, chỉ sợ cảm xúc lúc này đã gần như sụp đổ rồi.
Nhưng Bạch La La là ai, cậu là người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa, một đảng viên dũng cảm, điều lệ đảng ở trước ngực tiếp thêm cho cậu sự dũng cảm vô tận vào lúc này.
Bạch La La nói: “Ai ở đó?”
Không ai trả lời, tiếng nước càng ngày càng gần.
Cuối cùng Bạch La La thấy được một cái bóng đen, so với lần trước, cái bóng này đã không còn là hình thái tối đen, mà đã có thân hình và khuôn mặt của bản thân.
Bạch La La nói: “Anh là ai?”
Trước mắt có ánh sáng nhạt sáng lên, nhưng tia sáng chiếu sáng trong bóng tối lại không có hi vọng, là khuôn mặt người đến.
Bạch La La nhìn thấy khuôn mặt trong bóng tối qua ánh sáng, khuôn mặt kia —— khuôn mặt đó giống hệt như Lý Như Uyên.
Tựa như trên đầu bị xối một xô đá lạnh, khuôn mặt Bạch La La lộ vẻ ngạc nhiên, dù thế nào cậu cũng không nghĩ đến, tên dị tộc đến không có ý tốt ở trước mắt này lại là Lý Như Uyên.
“Nhóc thỏ.” Giọng cũng quen thuộc như vậy, người trước mặt tựa như là Lý Như Uyên mang vẻ mặt âm u, hắn vươn tay nắm lấy cằm của Bạch La La, trong giọng nói mang theo tràn ngập hứng thú ác ý, hắn nói: “Cậu sợ sao?”
Bạch La La nhìn hắn, yết hầu hơi hơi giật giật, không nói chuyện, nếu nói khi nãy vừa mới gặp người này thì còn sẽ cho rằng người này là Lý Như Uyên, nhưng lúc này trong lòng Bạch La La đã nổi lên nghi ngờ —— bởi vì khí chất người này thật sự là kém Lý Như Uyên rất nhiều.
Đó là sự khác nhau giữa ban ngày và đêm tối, tuy rằng hai người giống nhau như đúc, nhưng Bạch La La rất khó cảm thấy bọn họ là cùng một người.
“Anh muốn giết tôi?” Bạch La La run giọng nói, “Tại sao không trực tiếp ra tay?”
Người này nhướng mày, nói: “Cậu có thể hỏi ra vấn đề như vậy, xem ra là không sợ lắm rồi.” Hắn vừa nói, ngón tay vừa vẽ một vệt máu trên má Bạch La La.
Trên mặt Bạch La La hơi hơi đau đớn, nhấp môi môi, nói: “Hình như anh muốn dựa vào tôi để lấy được thứ gì.”
Trong mắt người kia hình như có chút kinh ngạc, dưới tình huống như thế này mà Bạch La La còn có thể bình tĩnh hỏi ra như thế. Trên thực tế mỗi một con mồi mà hắn lựa chọn, khi hắn ra tay đều vô cùng hoảng sợ, có người thậm chí hắn còn chưa kịp tay thì cũng đã tự hù mình chết tươi rồi.
“Cậu có cái gì?” Hắn hỏi như vậy.
“Tôi chẳng có gì cả.” Bạch La La nói, “Cho nên tôi cũng không sợ.”
Lời này vừa ra, ý cười trên mặt người kia liền phai nhạt xuống, hắn nói: “Đúng không, cậu không có gì cả?”
Bạch La La im lặng mà chống đỡ.
Hắn cúi đầu, tiến đến bên tai Bạch La La, phun ra câu chữ giống như tiếng rít của một con rắn độc, hắn nói: “Vậy để tôi nhìn xem cậu thật sự không sợ, hay là giả vờ không sợ nào.”
Hắn vừa dứt lời thì liền muốn duỗi tay bóp chặt cổ của Bạch La La.
Bạch La La phản xạ có điều kiện nhắm mắt, lại cảm thấy có thứ gì đó di chuyển ở mắt cá chân, theo sau là một tiếng phập, như là có vũ khí sắc bén xuyên qua thân thể.
Chất lỏng ấm áp bắn lên mặt của Bạch La La, cậu mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy người vốn đang đứng trước mặt mình đã bị vũ khí sắc bén đâm thủng.
Vũ khí sắc bén dường như xuất hiện trong không khí, sau khi đâm thủng cơ thể của hắn thì liền biến thành những mảnh bóng vỡ, rơi lả chả xuống.
“……” Máu đỏ tươi chảy ra từ vết thương bị đâm thủng, bóng người tản ra, tựa hồ không thể duy trì, từ hình người lại biến thành cái bóng đen lần nữa.
“Tao nói vì sao mày không sợ.” Giọng cái bóng biến thành trống rỗng, chỉ là bên trong trống rỗng này mang theo phẫn nộ cùng chán ghét nồng đậm, hắn nói, “Thì ra là thế.”
Cái bóng nói xong thì nháy mắt biến mất ở trước mặt Bạch La La.
Ngay sau khi Bóng rời đi, nhiệt độ trong phòng tăng lên ngay lập tức, căn phòng ban đầu bị bóng tối bao phủ cuối cùng cũng dịu bớt.
Bạch La La mò mẫm bật đèn, cuối cùng căn phòng cũng sáng sủa lên, máu tươi trên mặt và nước ở trên giường tựa như chỉ là ảo giác của cậu.
Bạch La La vẻ mặt hoảng hốt nằm ở trên giường, nói với hệ thống: “Hình như vừa rồi tôi mới gặp một cơn ác mộng đáng sợ.”
Hệ thống nói: “Cậu cảm thấy sao rồi?”
Bạch La La nói: “Không tốt lắm.”
Hệ thống cũng không thể rót nước ấm gì đó cho Bạch La La, chỉ có thể nói: “Cắn chút hạt dưa để bình tĩnh tý đi.”
Vì thế một người một hệ thống lại bắt đầu lẳng lặng cắn hạt dưa ở bên trong đêm tối.
Cắn trong chốc lát, di động đáng lẽ bị hết pin của Bạch La La lại vang lên, Bạch La La cầm lấy tới thì phát hiện là Lý Như Uyên gọi đến.
“Alo.” Sau khi nhận điện thoại, giọng nói ôn hòa của Lý Như Uyên truyền tới, y nói, “Tỉnh rồi sao?”
Bạch La La hàm hồ ừm một tiếng.
Lý Như Uyên an tĩnh một lát, nói: “Đừng sợ, không sao đâu, ngủ đi.”
Giọng nói của y tựa như có ma lực, Bạch La La nghe vào lỗ tai, đầu óc vốn đang tỉnh táo lại mơ hồ hơi buồn ngủ, cậu nói: “Ừm.”
Lý Như Uyên nói: “Ừm, ngủ đi, ngày mai tôi đến đón cậu.”
Bạch La La ừm một tiếng rồi cúp điện thoại, vậy mà thật sự ngủ mất.
10 giờ ngày hôm sau, Lý Như Uyên đến đúng hẹn.
Bạch La La đã thu dọn đồ đạc xong, đứng ở dưới lầu chờ y.
Lý Như Uyên nhìn La La, nói: “Chỉ có nhiêu đây đồ thôi sao?”
Bạch La La nói: “Đúng vậy, nhiêu đây thôi.”
Lý Như Uyên nói: “Trả phòng chưa?”
Bạch La La nói: “Còn một tháng, chắc là trả không được.”
Vừa nói chuyện, Lý Như Uyên vừa giúp Bạch La La đặt hành lý lên xe.
Trên đường về nhà, Lý Như Uyên vẫn nhắc tới chuyện tối hôm qua, lúc dừng đèn đỏ y hỏi một câu: “Bị dọa rồi sao?”
Thật ra không nhắc đến còn đỡ, nhắc tới thì Bạch La La liền nhớ tới khuôn mặt của cái bóng kia giống với Lý Như Uyên như đúc, cậu hơi chần chờ, nói: “Bác sĩ Lý ……”
Lý Như Uyên nói: “Gọi tên của tôi.”
“Lý, Lý Như Uyên.” Bạch La La vẫn là có chút không quen, cậu nói, “Đêm qua, người kia, là dị tộc sao?”
“Phải, cũng không phải.” Lý Như Uyên nhàn nhạt nói, “Gã khác với nhân loại, nhưng không phải dị tộc.”
Bạch La La không hiểu ra sao.
Lý Như Uyên nhìn vẻ mặt mờ mịt của cậu, không nhịn được đưa tay xoa xoa đầu cậu, nói: “Nói trắng ra, đó chính là thứ mà con người đã tự tạo ra, .”
Bạch La La nói: “Nhưng…… tại sao khuôn mặt gã lại giống anh như đúc?”
Lý Như Uyên nhàn nhạt nói: “Bởi vì tôi cũng là người bị hại.”
Đề tài này đến đây thì dừng, cho dù Bạch La La có tiếp tục hỏi thế nào thì cũng đều không có được đáp án.
Có điều, Bạch La La vẫn đoán ra được đáp án từ câu trả lời loáng thoáng của Lý Như Uyên.
Về đến nhà, Lý Như Uyên bảo Bạch La La sắp xếp hành lý đi.
Bạch La La nhanh chóng làm xong, quần áo cậu quá ít, còn không thể treo đầy nửa tủ áo của Lý Như Uyên.
Lý Như Uyên ở bên cạnh nhìn cậu, nói với cậu phòng sách ở góc lầu hai, còn có một phòng thiết bị ở đối diện.
Bạch La La nghĩ thầm đúng lúc cậu cần rèn luyện thân thể, đang nóng lòng muốn thử thì Lý Như Uyên lại nói một câu: “Đừng có luyện mình thành quá cường tráng, lùn lùn gầy gầy như vậy bây giờ còn coi như đáng yêu, nếu luyện thành lùn cường tráng tôi xem cậu làm sao kiếm được vợ.”
Bạch La La tưởng tượng dáng vẻ bản thân 1m60 mấy cơ bụng tám múi, một chút không biết sao đầu có hơi đau.
Lý Như Uyên nói: “Buổi tối muốn ăn cái gì?”
Bạch La La nhìn thời tiết bên ngoài, nói: “Ăn lẩu?”
Lý Như Uyên nói: “Được.”
Bạch La La dọn xong hành lý của mình thì đi siêu thị cùng với Lý Như Uyên.
Trong siêu thị, Lý Như Uyên đẩy xe mua sắm, Bạch La La thường xuyên để một ít nguyên liệu nấu ăn vào trong xe.
Lý Như Uyên nhìn Bạch La La bỏ nguyên liệu nấu ăn vào thì như suy tư gì, nói câu: “Ngay đến tôi đi siêu thị cậu cũng theo à.”
Bạch La La còn đang xem hạn sử dụng của đậu hủ, thuận miệng đáp một câu: “Đúng rồi, khi anh đi WC tôi cũng ở bên cạnh cách gian của anh ấy.”
Lý Như Uyên: “……”
Sau khi Bạch La La nói xong mới đột nhiên giật mình bản thân đã nói gì, lập tức làm ra vẻ mặt vô tội (⊙v⊙), nhưng vô dụng rồi, Lý Như Uyên đưa tay búng lên trán cậu một cái thật mạnh.
Bạch La La bị búng đến nước mắt cũng sắp ra, không phải cậu yếu ớt, mà là nước mắt sinh, cái búng này của Lý Như Uyên đúng là dùng hết sức, búng đến trán cũng đỏ luôn.
Bạch La La biết Lý Như Uyên thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, cho nên khi mua đồ ăn hai người đặc biệt ăn nhịp.
Lý Như Uyên còn ôm một thùng sữa bò, Bạch La La nói không phải anh dị ứng sữa bò sao.
Lý Như Uyên nói: “Cho cậu uống.”
Bạch La La nói: “A?”
Lý Như Uyên nói: “Uống nhiều nhiều sữa bò một chút, lỡ đâu cao được lên 1m7 thì sao.”
Bạch La La: “……”
Lý Như Uyên nhìn vẻ mặt của Bạch La La liền không nhịn được cười, nếu trên đầu Bạch La La có chùm lá củ cải, thì lúc này chùm lá củ cải đó nhất định sẽ rủ xuống cho xem.
Trải qua cơn hoảng hồn tối hôm qua, Bạch La La quyết định làm một bữa lớn để khao mình. Xương hầm thành nước dùng, sau khi xào các loại gia vị và ớt khác nhau thì bỏ vào hầm với nước dùng, cuối cùng cho hành tây và hoa tiêu vào, nước dùng của lẩu rất đơn giản hoàn thành.
Lý Như Uyên đặt nồi lên bếp điện phòng khách, vốn dĩ Bạch La La muốn từ làm, kết quả Lý Như Uyên nói thôi bỏ đi, coi chừng phỏng, cho nên tự mình làm.
Sau đó trộn tỏi phi với dầu mè, Bạch La La đầy mặt hạnh phúc húp một ngụm, nói: “Lâu rồi tôi chưa ăn lẩu.”
Lý Như Uyên không quá thích ăn cay, cho nên Bạch La La bỏ ít ớt, có mùi vị là được.
Lý Như Uyên không nói chuyện, gắp một miếng thịt bò, yên lặng bỏ vào trong miệng, sau đó giơ ngón tay cái với Bạch La La.
Bạch La La vừa ăn vừa nói: “Lý Như Uyên, hay là mỗi tháng tôi gửi anh tiền sinh hoạt phí nha ……” Cậu luôn cảm giác bản thân ăn ở miễn phí cũng không tốt.
Lý Như Uyên nói: “Không cần, hiện tại thuê bác gái nấu cơm còn hơn tiền cơm của cậu.”
Bạch La La nói: “Bác gái nấu cơm bao nhiêu tiền thế?”
Lý Như Uyên nói: “Một giờ 40 đồng, một ngày hai tiếng, 80, không tính tiền mua đồ ăn.”
Mắt Bạch La La lộ ra vẻ lờ mà lờ mờ.
Lý Như Uyên cảnh giác nói: “Chẳng lẽ cậu không đi bán hồ lô mà định đổi nghề làm giúp việc à?”
Bạch La La nói: “Khụ khụ khụ, cái này còn nhiều hơn tiền lương tôi làm trong bệnh viện nữa.” Huống hồ hiện tại cũng vào đây ở rồi, không cần phải theo dõi Lý Như Uyên mỗi ngày nữa, đổi công việc khác cũng khá tốt.
Lý Như Uyên nói: “Cậu còn trẻ tôi thuê cậu cũng không yên tâm.”
Bạch La La bi thương nói: “Nhưng mà tôi không muốn quét nhà xác nữa.”
Lý Như Uyên nói: “Quét nhà xác?”
Bạch La La ăn miếng đậu hủ ngon miệng, duỗi tay lau đi một giọt nước mắt trong suốt nơi khóe mắt, nói: “Đúng vậy, quét nhà xác ó.”
Lý Như Uyên lộ ra vẻ suy tư.
Bạch La La nói: “Làm giúp việc tôi còn có thể làm việc khác, mẹ tôi ở viện dưỡng lão sức khỏe luôn không được tốt, sau này nhất định phải nằm viện. Hiện tại tôi muốn tích góp một ít, nếu có chuyện gì thì tôi cũng không còn cách nào cả.”
Lý Như Uyên nói: “Cách nghĩ thì được, nhưng tôi đề nghị cậu sau một khoảng thời gian hãy làm.”
Bạch La La nói: “Vì sao chứ?”
Lý Như Uyên thở dài, nói: “Chẳng lẽ cậu quên mất đêm qua cậu thiếu chút nữa bị giết à?”
Bạch La La: “……”
Lý Như Uyên nói: “Quên thật hả?”
Bạch La La sờ sờ cái mũi, nói: “Không có quên, nhớ kỹ lắm.”
Lý Như Uyên nói: “Khi người ta nói dối thì mũi sẽ ngứa rồi sưng lên, động tác sờ mũi này chính là đặc trưng rõ ràng của việc nói dối.”
Bạch La La không lời gì để nói.
Đương nhiên, ngoại trừ Lý Như Uyên, hệ thống cũng không tán thành Bạch La La đổi công việc, nó tuyệt vọng nói Bạch La La: “Tôi phải nói thêm bao nhiêu lần nữa cậu mới hiểu là cậu đến thế giới này không phải là để gây dựng sự nghiệp —— không phải tới để —— gây dựng sự nghiệp!!”
Bạch La La: “(⊙v⊙) nhưng mà thế giới này ngay đến tiệm lẩu cay cũng không có luôn đó.”
Hệ thống nói: “Vậy cũng không được!!”
Bạch La La nói: “Bọn họ thậm chí cũng không cắn hạt dưa luôn!!!”
Hệ thống nói: “Gì??”
Bạch La La nói: “Bọn họ không cắn hạt dưa, cậu không biết à, tôi mới nhớ tới chuyện này.”
Hệ thống hoảng sợ nói: “Sao lại có thế giới không cắn hạt dưa, sao bọn họ có thể sống được.” Từ trong giọng sợ hãi của nó, là có thể nghe ra được khát vọng đối với hạt dưa của tộc hệ thống giống như là hướng về chân lý vậy.
Bạch La La nói: “Đúng không, tôi cảm thấy, chúng ta cố gắng kiếm ít tiền, cậu nhìn Lý Như Uyên kìa, điều kiện anh ta tốt như vậy, nếu tôi muốn giúp người ta thì tốt xấu gì cũng phải tăng bản thân lên một chút đúng không.”
Hệ thống tiếp tục bị Bạch La La tẩy não, lại bắt đầu cảm thấy hình như cậu nói cũng có lý.
“Xem nhiều sách, đi ra ngoài nhiều một chút, gây dựng sự nghiệp, kiếm tiền.” Bạch La La nói.
Hệ thống nói: “Cho nên cậu định làm gì?”
Bạch La La nói: “(⊙v⊙) Tôi từ chức đi bán lẩu cay.”
Hệ thống: “……” Mỗi lần Bạch La La làm ra vẻ mặt này thì cũng không phải chuyện tốt gì cho cam.
Lý Như Uyên cũng không biết trong lòng Bạch La La đã hừng hực hi vọng về tương lai, y thấy Bạch La La im lặng, còn tưởng rằng cậu nhớ đến chuyện tối qua, y nói: “Cậu cũng đừng sợ quá, có tôi ở đây, gã không dám làm bậy đâu.”
Bạch La La nói: “Anh biết gã là ai sao?”
Lý Như Uyên gật đầu.
Bạch La La có chút nghi hoặc, cậu nói: “Vậy tại sao anh không không ngăn cản gã giết người chứ?” Đêm qua cậu nhìn thấy Lý Như Uyên có thể làm cái bóng kia bị thương.
Lý Như Uyên nghe vậy thì cười, giọng điệu ôn hòa trước sau như một, chỉ là lời nói ra lại không hòa nhã, y nói: “Bởi vì vốn dĩ tôi không phải nhân loại nha.”
Bạch La La cứng họng.
Lý Như Uyên gắp một miếng thịt bò đã chín bỏ vào trong miệng, chậm rãi nói: “Ăn đi.”
Bạch La La vẫn luôn cảm thấy Lý Như Uyên là nhân loại, nhưng kỳ thật y cũng không phải, chỉ là một dị tộc cấp cao hòa nhập vào xã hội loài người. Cậu chần chờ một lát, nói: “Vậy…… tại sao anh phải bảo vệ tôi?” Trước đó Từ Nhập Xuyên đã đi theo Lý Như Uyên một năm, Lý Như Uyên không thể nào không phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, nhưng y lại làm lơ Từ Nhập Xuyên. Lấy một ví dụ đại khái chính là, anh bị một con kiến theo dõi, anh sẽ cố tình xoay người lại để giẫm chết nó sao. Lý Như Uyên có lẽ không thèm quay đầu lại, thậm chí trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Từ Nhập Xuyên, thậm chí cho đến khi Từ Nhập Xuyên chết đi, y cũng chưa từng nói chuyện với anh ta một lần.
“Bởi vì cậu rất sáng.” Lời Lý Như Uyên nói khiến Bạch La La nghe không hiểu nói, y nói: “Sáng chói.”
Vẻ mờ mịt trên mặt Bạch La La càng đậm hơn.
Lý Như Uyên cũng không định giải thích, lại gắp một miếng rau, tiếp tục từ từ ăn.
Sau đó hai người không nói gì nữa, sau khi cơm nước xong Bạch La La chủ động đi rửa chén, Lý Như Uyên lại bảo cậu đi nghỉ ngơi, để mình rửa là được.
Bạch La La nói: “Như vậy ổn không?”
Lý Như Uyên nhìn cậu vừa tức giận vừa buồn cười, nói: “Không ổn thì cậu đi từ lầu hai xuống đây rửa.”
Bạch La La nói: “Ồ, vậy anh rửa đi, tôi ngủ đây.”
Lý Như Uyên nhìn Bạch La La cộp cộp cộp lên lầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, xuống dưới đi, không kêu cậu rửa, tủ lạnh còn có trái cây, đi rửa chút đi.”
Bạch La La lại ở lại nói được rồi.
Tủ lạnh có quả cam cùng quả táo mới vừa mua hôm nay, Bạch La La lấy ra rửa sạch rồi đặt lên dĩa, sau đó ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha chờ Lý Như Uyên ra.
Lý Như Uyên rửa chén xong, tay áo còn kéo lộ ra cánh tay trắng nõn thon dài, khuôn mặt y ôn hòa, mặc chiếc áo len cổ lọ màu nâu, dưới ánh đèn ấm áp trông càng thêm dịu dàng, không thể không nói dáng vẻ ở nhà này của y đúng là vô cùng mê người, y vừa kéo tay áo xuống, vừa đi đến hướng của Bạch La La, sau đó ngồi xuống bên cạnh của Bạch La La, nói: “Ăn đi.”
Bạch La La bẻ quả cam, chia cho Lý Như Uyên một nửa, cậu cắn một cái liền ngọt đến nheo lại đôi mắt, hạnh phúc nói: “Ngọt quá à.”
Lý Như Uyên nhận rồi cắn một cái.
Lý Như Uyên liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Cậu nhuộm tóc à?” Tóc của Bạch La La mềm mại, tóc cũng không quá đen, càng thiên về màu nâu một chút, đặc biệt là sau khi ánh mặt trời chiếu lên thì có chút hơi vàng.
Bạch La La nói: “Không có.” Cậu nào có tiền nhuộm tóc chứ, chỉ là màu tóc vẫn luôn nhạt, ngay đến lông ở mấy phần khác cũng như thế, nghĩ đến hẳn là nguyên nhân bởi vì sắc tố đen tương đối ít thôi.
“Đúng không.” Lý Như Uyên ăn xong cam, y nói, “Ngày mai cùng tôi đi cắt tóc đi.”
Bạch La La nói: “Được.”
Ăn xong trái cây, hai người lại nói chuyện một lát mới tách ra. Không thể không nói, Lý Như Uyên là một đối tượng ở chung vô cùng tốt, cho dù Bạch La La mới vào ở ngày đầu tiên, cũng không có cảm thấy được bất kỳ khó chịu nào từ trên người của y, phảng phất đã sống ở chỗ này rất lâu rồi.
Nằm ở trên giường mềm mại, cảm nhận máy sưởi vừa đủ, Bạch La La thỏa mãn nhắm mắt lại, trong lòng lại sinh ra biết ơn đối với Lý Như Uyên lần nữa.