Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 88

Ngày hôm sau Bạch La La cùng đi cắt tóc với Lý Như Uyên.

Khi đến tiệm cắt tóc, Bạch La La ngồi ở phía sau Lý Như Uyên, chờ y cắt xong. Nào biết Lý Như Uyên còn chưa bắt đầu cắt thì thợ cắt tóc đã lia đến Bạch La La, cười hì hì nói: “Lý Như Uyên, nhóc đáng yêu này ở đâu ra thế?”

Lý Như Uyên nói: “Nhặt về.”

Thợ cắt tóc nói: ‘’Ồ, cái này còn có thể nhặt về sao? Hôm nào tôi cũng đi nhặt một nhóc mới được.”

Lý Như Uyên nói: “Có chuyện nói thẳng đi.”

Bạch La La nhìn ra được quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, nghĩ đến nguyên nhân hẳn là Lý Như Uyên thường xuyên tới nơi này cắt tóc.

Thợ cắt tóc nói: “Thì để tôi cũng tạo một kiểu cho nhóc đáng yêu chứ sao.”

Lý Như Uyên liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Cậu tự hỏi cậu ta đi.”

Thợ cắt tóc quay đầu nói với Bạch La La nói: “Cậu em, cắt tóc không?”

Bạch La La chán ngắt nói: “Tôi cắt rồi.”

Thợ cắt tóc đưa tay nắm lấy một lọn tóc của Bạch La La rồi vân vê ở giữa các ngón tay một lúc, cười nói: “Cái này coi như đã cắt à, tôi đã nghĩ ra kiểu tóc hợp với cậu rồi, ha ha ha ha.”

Bạch La La bị động tác của anh ta làm cho sởn tóc gáy, nói: “Không, không cần.”

Thợ cắt tóc lại khuyên vài câu, thấy thái độ Bạch La La kiên quyết, cuối cùng vô cùng tiếc nuối nói: “Vậy lần sau tóc dài thì nhớ bảo Lý Như Uyên dẫn cậu tới chỗ này, tôi giảm giá cho cậu 50%.”

Bạch La La chỉ có thể gật đầu nói được.

Nhưng khi tính tiền, Bạch La La cảm thấy cho dù giảm giá 50% thì bản thân cũng không cắt nổi ở chỗ này……

Sau khi Lý Như Uyên ra cửa ngược lại an ủi Bạch La La vài câu, nói bạn của y có hơi ăn no rửng mỡ, bảo cậu đừng để ở trong lòng.

Bạch La La mím môi, nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh ta cũng là dị tộc sao?”

Lý Như Uyên móc chìa khóa xe ra nói: “Ừm.”

Bạch La La nghĩ thầm thì ra là như thế, thái độ của Lý Như Uyên đối với dị tộc thực sự rất khác với thái độ của y lúc đối với những người khác. Nếu nói đối với những người khác là lễ phép thuần túy, thì khi ở cùng với dị tộc, thái độ lại càng thêm tùy ý tự nhiên.

Cứ như vậy, Bạch La La chính thức bắt đầu sống chung với Lý Như Uyên.

Sau khi Bạch La La chuyển đến nhà của Lý Như Uyên, mặc dù các khía cạnh khác của cuộc sống vẫn còn eo hẹp, nhưng ít ra thì đồ ăn đã có sự cải thiện về chất lượng.

Mỗi sáng Bạch La La rời giường sớm, nấu đồ ăn sáng rồi cùng Lý Như Uyên ăn, sau đó lại ngồi xe của Lý Như Uyên đến bệnh viện, gần đây trời lạnh, hơn nữa hai người cùng nhau đi làm, Lý Như Uyên cũng bắt đầu lái xe đến bệnh viện mỗi ngày. Ngay từ đầu Bạch La La đã từ chối đề nghị Lý Như Uyên chở cậu đến bệnh viện, nói sợ những người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm mang đến ảnh hưởng không tốt cho bác sĩ Lý. Nào biết Lý Như Uyên nghe vậy thì cười như không cười, nói: “Tôi không sợ thì cậu sợ cái gì?”

Lời này ngược lại cũng có lý, cuối cùng Bạch La La vẫn lựa chọn thỏa hiệp, suy cho cùng đạp chiếc xe đạp tàn kia ở trong mùa đông rét lạnh này đúng thật là một sự tra tấn.

Có điều chuyện cậu ngồi trên xe Lý Như Uyên rất nhanh đã bị người ta phát hiện, ngày nọ khi đến giờ cơm trưa, nữ y tá trước đó mời Lý Như Uyên leo núi đến trước mặt Lý Như Uyên, nói: “Lý Như Uyên, sao sáng hôm nay tôi lại nhìn thấy Từ Nhập Xuyên xuống từ xe của anh thế.”

Lý Như Uyên liếc mắt nhìn cô ta một cái, nói: “Có việc?”

Hộ sĩ nói: “Nhà hai người không phải khác hướng sao.” Cô ta ngồi xuống ở bên cạnh hai người, “Ôi, sao cơm trưa này thơm vậy……” Cô ta cũng chú ý tới cơm trưa của Lý Như Uyên và Bạch La La giống nhau như đúc, trong mắt lộ ra kinh ngạc.

Bạch La La vốn dĩ cho rằng Lý Như Uyên sẽ tùy tiện nói cho có lệ một chút với y tá này, kết quả nào biết đâu rằng, Lý Như Uyên phun ra một câu: “Chúng tôi ở chung.”

Bạch La La: “Phụt —— khụ khụ khụ!!!” Cậu thiếu chút nữa đã chết vì sặc cơm ở trong miệng luôn rồi.

Y tá cũng là vẻ mặt như thấy quỷ, miệng hơi hơi lớn lên, nói: “Cái gì? Anh nói cái gì? Hai người làm sao cơ?”

Lý Như Uyên dùng giọng điệu ôn hòa như bình thường lặp lại những gì y vừa nói: “Đúng vậy, tôi và cậu ta ở chung.”

Y tá nhìn nhìn Từ Nhập Xuyên, lại nhìn nhìn Lý Như Uyên, tròng mắt đều phải trừng ra, nói: “Hai người ở bên nhau? Ở chung?”

Lý Như Uyên nói: “Ờ.”

Bạch La La còn muốn giải thích, kết quả còn chưa kịp há mồm, y tá đã đứng dậy rời đi, nhìn cái bóng lưng thất hồn lạc phách kia mà Bạch La La chỉ có thể nghẹn họng trân trối.

Lý Như Uyên lộ ra một nụ cười ôn hòa, chỉ là nụ cười này làm cho Bạch La La dở khóc dở cười.

Bạch La La nói: “Bác sĩ Lý, anh nói như vậy không sợ bọn họ hiểu lầm sao?”

Lý Như Uyên không chút để ý trả lời câu hỏi của Bạch La La, y nói: “Chẳng lẽ chúng ta không ở chung sao?”

Bạch La La: “……”

Lý Như Uyên nói: “Cho nên có cái gì mà hiểu lầm?”

Bạch La La đau lòng nghĩ, cậu biết cắt Lý Như Uyên ra thì bên trong sẽ đen thùi, chỉ là cậu lại không nghĩ đến, lại có thể đen đến mức này.

Lý Như Uyên thấy dáng vẻ đáng thương của Bạch La La, an ủi nói: “Yên tâm, tôi sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ.” Y còn đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt đang phồng lên vì chứa cơm của Bạch La La, nói, “Ăn nhiều một chút, cho có thịt.”

Bạch La La: “……” Cho có thịt để đến tết làm thịt luôn à?

Lý Như Uyên cơm nước xong thì rời đi, Bạch La La nhìn bóng dáng y, nghẹn ngào cũng ăn hết cơm của mình.

Tuy rằng Lý Như Uyên nói y sẽ giải thích rõ ràng, nhưng trên thực tế chuyện này đã lan truyền khắp bệnh viện với tốc độ chóng mặt, khi Bạch La La vừa mới ngủ trưa xong vẻ mặt còn mông lung thì nháy mắt đã bị ba bác gái bao vây ở trước mặt, tất cả đều là vẻ mặt hiền từ nhìn Bạch La La.

Bạch La La bị các bà nhìn mà sởn tóc gáy, hoảng sợ nói: “Sao vậy ạ?”

“Tiểu Từ à.” Bác gái ngày thường lạnh lùng với Bạch La La, lúc này trong mắt đều lập loè tia sáng ham học hỏi, các bà nói: “Cậu và viện trưởng Lý rốt cuộc là có quan hệ gì thế?”

Bạch La La còn ngờ ra, nói: “Viện trưởng Lý?”

“Đúng vậy, viện trưởng Lý Như Uyên.” Một người trong số đó giải thích nói.

Bạch La La nói: “Không có quan hệ gì cả……”

“Không quan hệ gì mà các cậu sống chung à?” Hiển nhiên có người không tin.

Bạch La La há miệng th* d*c, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Tôi chỉ ở nhờ nhà của anh ta thôi, chúng ta thật sự không có quan hệ gì cả.”

Các bác gái hiển nhiên vô cùng không hài lòng đối với lời giải thích của Bạch La La, bà một lời tôi một câu, muốn cho Bạch La La nói rõ ràng, Bạch La La cuối cùng chạy trối chết, nói bản thân phải đến nhà xác dọn dẹp. Các bác gái bị cậu bỏ lại lộ ra vẻ không cam lòng.

Bạch La La cầm chổi, lúc quét rác thì nói với hệ thống: “Tôi cảm thấy Lý Như Uyên đang cố ý, phải làm sao đây?”

Hệ thống nói: “Tại sao anh ta cố ý?”

Bạch La La nói: “…… Bởi vì tôi tố giác anh ta.”

Trong lòng Hệ thống còn ảo tưởng với Lý Như Uyên, nó nói: “Không, tôi cảm thấy bác sĩ Lý Như Uyên không phải người nông cạn như vậy, anh ta sẽ không bởi vì việc nhỏ này mà cố ý chỉnh cậu, cậu vẫn là nên hỏi rõ thì hơn.”

Bạch La La trong lòng ngẫm lại cũng đúng, dù sao Lý Như Uyên không nói rõ ràng thì cũng sẽ có có ảnh hưởng với y.

Vì thế buổi tối, Bạch La La tìm một cơ hội ở trên bàn cơm, mắt trông mong nói: “Bác sĩ Lý ơi, hiện tại bệnh viện đang lan truyền chuyện của chúng ta đó……”

Lý Như Uyên gắp một miếng gà dưa chua mà Bạch La La mới làm, nói: “Hở?”

Bạch La La nói: “Vậy, tôi có cần giải thích rõ ràng với bọn họ hay không?”

Lý Như Uyên nói: “Giải thích cái gì.”

Bạch La La nói: “Giải thích chúng ta không giống như bọn họ nghĩ á.”

Lý Như Uyên không nói chuyện, sau khi thong thả ung dung phun xương gà ra, mới nói một câu: “Cho nên bọn họ nghĩ chúng ta thế nào.”

Bạch La La ngập ngừng sau một lúc lâu, mặt đều đỏ, nói: “Thì. thì là như vậy.”

Lý Như Uyên nói: “Kiểu nào.”

Bạch La La cuối cùng vẫn là gian nan nói ra khỏi miệng, nói: “Cho rằng chúng ta đang yêu đương……”

Lý Như Uyên nói: “À.”

Phản ứng của Lý Như Uyên làm cho trước mắt Bạch La La tối sầm, bác sĩ quả nhiên là cố ý làm cho người ta hiểu lầm, không hề có một chút ý muốn giải thích gì cả!

Lý Như Uyên lại gắp một miếng thịt gà, chậm rãi đặt ở trong chén Bạch La La, ôn hòa nói: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, ăn kê ba đi (kê ba = JJ).”

Bạch La La: “……” Cậu không muốn ăn kê ba đâu (kê ba = JJ).

Nhìn dáng vẻ như sắp khóc đến nơi của Bạch La La, Lý Như Uyên nhẹ giọng nói: “Đừng để ý đến mấy lời đồn đãi vớ vẩn, tin đồn chỉ dừng lại ở người sáng suốt, thời gian dài, bọn họ sẽ không hiểu lầm nữa.”

Bạch La La mắt trông mong nhìn Lý Như Uyên nói: “Thật vậy sao?”

Lý Như Uyên nghiêm túc gật đầu, nói thật.

Bạch La La thiếu chút nữa đã tin lời nói dối của Lý Như Uyên, kết quả hơn 9 giờ tối khi nhận được điện thoại của Giang Triều, cậu mới xác định Lý Như Uyên thật sự cố ý.

Giang Triều nói: “Ngủ rồi sao?”

Bạch La La nói: “Còn chưa.”

Giang Triều có hơi do do dự dự, kiểu thái độ này của ông ta hiếm thấy, cuối cùng Bạch La La thật sự là chịu không nổi nói: “Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”

Giang Triều nói: “Cậu… và Lý Như Uyên…… thật sự…… ở bên nhau?”

Bạch La La trước mắt tối sầm.

Giang Triều thấy Bạch La La không trả lời, kích động nói: “Thật luôn hả?”

Bạch La La nói: “Sao mà chú biết được??” Chuyện này xảy ra lúc trưa, buổi tối Giang Triều đã biết, tốc độ cũng nhanh quá rồi.

Giang Triều nói: “À, cháu gái tôi cũng làm ở bệnh viện, nói nghe được mấy tin đồn.”

Bạch La La nói: “Sao có thể là sự thật được! Tôi và bác sĩ Lý Như Uyên là trong sạch!”

Giang Triều nói: “Ài, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi, cậu không cần phản ứng lớn như vậy. Có điều tôi cũng cảm thấy không có khả năng lắm, xác suất dị tộc ở bên nhau với nhân loại cực nhỏ, nhỏ đến mức gần như không có. Tôi tiếp xúc với bọn họ nhiều năm như vậy, cũng chỉ từng gặp một đôi, bọn họ vẫn là bởi vì quen biết từ nhỏ cho nên khi lớn lên mới ở bên nhau.”

Bạch La La cho rằng Giang Triều tin, mới vừa thở ra một hơi thì nghe được Giang Triều tiếp tục nói: “Có điều, nếu các cậu có ý với nhau, vậy cũng có thể tiếp tục phát triển, hiện tại thời đại tiến bộ, đồng tính cũng có thể sinh con mà……”

Bạch La La: “……” Trọng điểm là cái này sao.

Cuối cùng khi Giang Triều cúp điện thoại, Bạch La La đã xác định là Lý Như Uyên đang trả thù cậu, cậu nằm ở trên giường, bi thương nói với hệ thống: “Nhất định là vì tôi tố giác anh ta, cho nên anh ta mới đối với tôi như vậy.”

Hệ thống nói: “Anh ta là người nông cạn vậy sao?”

Bạch La La nói: “Đúng vậy, nó đó.”

Tối hôm đó, Bạch La La đau lòng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch La La dậy sớm chiên bánh và cháo, sau khi Lý Như Uyên ăn xong thì còn rất hiểu lòng người hỏi một câu: “Sao thế, tối hôm qua không ngủ ngon sao?”

Bạch La La liếc mắt nhìn y một cái, nói: “Không, cũng được.”

Lý Như Uyên gật gật đầu.

Kết quả trên đường đi làm, Bạch La La mơ mơ màng màng ngủ ở trên xe của Lý Như Uyên.

Khi cậu tỉnh lại lần nữa, vừa mở mắt đã thấy được khuôn mặt ôn hòa của Lý Như Uyên.

“Tỉnh rồi?” Lý Như Uyên hỏi cậu.

Bạch La La nói: “Ừm.”

Lý Như Uyên nói: “Tỉnh rồi thì ngồi dậy đi.”

Bạch La La chậm rãi ngồi ngay ngắn.

Lý Như Uyên rút tờ khăn giấy cho Bạch La La, Bạch La La nhìn khăn giấy có hơi khó hiểu, Lý Như Uyên dịu dàng nói: “Nước miếng, lau đi.”

Mặt Bạch La La lập tức đỏ lên, nhận khăn giấy lau sạch sẽ nước miếng của mình.

Lý Như Uyên nói: “Xuống xe đi.”

Khi Bạch La La xuống xe có cảm giác hơi muốn té lộn nhào, cậu nhìn Lý Như Uyên lái xe vào gara, có hơi mất hồn mất vía.

Sau đó ngày này, Bạch La La cùng Lý Như Uyên đều đến muộn.

Cậu đến trễ ngược lại không sao, Lý Như Uyên đến trễ chính là tin lạ. Trên thực tế Lý Như Uyên làm ở bệnh viện bảy tám năm, nghe nói chỉ từng đến trễ một lần, lần đó là do gặp phải một vụ tai nạn nghiêm trọng ở trên đường, toàn thành phố bị chặn cả ngày.

Ngay từ đầu Bạch La La còn đang suy nghĩ vì sao Lý Như Uyên không đánh thức cậu, chờ khi cậu đến văn phòng thì mới biết ý đồ của Lý Như Uyên hiểm ác đến thế nào.

Quản lý của cậu, lần đầu tiên lộ ra nụ cười nịnh nọt với cậu, cô ta nói: “Tiểu Từ à, hóa ra quan hệ giữa cậu và viện trưởng Lý tốt như vậy, một khi đã như vậy thì cậu phải nói sớm chứ, trời ơi, thật đúng là anh hùng giận dữ vì hồng nhan nha.”

Bạch La La rất muốn nói với cô ta: Quản lý ơi, anh hùng giận dữ vì hồng nhan không phải dùng như vậy đâu.

Quản lý lại hiển nhiên cũng không để ý cái này, mặt cười muốn đơ luôn, hoàn toàn không có chú ý tới vẻ mặt hoảng hốt của Bạch La La.

Bạch La La nói: “Lý Như Uyên thật đúng là heo mẹ mang áo ngực, hết cái này đến cái khác.”

Hệ thống nói: “…… Cậu dùng mấy câu chế càng ngày càng thuần thục rồi.”

Bạch La La nói: “Ài.”

Dù sao bất luận Bạch La La có giải thích như thế nào, toàn bộ bệnh viện đều tựa như nhận định Bạch La La và Lý Như Uyên yêu nhau, cậu nói không có là mọi người hiểu lầm thôi, kết quả mọi người nghe lời này lại sôi nổi tỏ vẻ ai cũng có quyền tự do yêu đương, bảo Bạch La La nhất thiết đừng ngại, Bạch La La nghĩ thầm tôi ngại cái chân bà của anh ấy.

Buổi tối về nhà, sau khi nấu cơm chiều xong Bạch La La rốt cuộc nhịn không được, nói: “Lý Như Uyên…… Anh, rốt cuộc có phải anh cố ý làm cho bọn họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta hay không?”

Lý Như Uyên đang ăn thịt viên rán của Bạch La La, thật ra thịt rán này định dùng để nấu canh, nhưng Lý Như Uyên thích ăn món giòn xốp mới vừa vớt từ trong chảo ra hơn, y nhìn thoáng qua Bạch La La vô cùng đáng thương, lại thừa nhận, nói: “Ờ.”

Bạch La La: “……” Anh có thể đừng thừa nhận thản nhiên như vậy hay không.

Bạch La La vốn chiếm lý, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh như thế của Lý Như Uyên, cậu lại không vững dạ, ấm ức nhìn Lý Như Uyên nói: “Tại sao anh lại làm như vậy.”

Lý Như Uyên lại gắp muốn một viên thịt viên bỏ vào trong miệng, sau khi chậm rãi nuốt xuống, mới cười tủm tỉm trả lời Bạch La La, y nói: “Bởi vì thú vị.”

Bạch La La: “……”

Lý Như Uyên nói: “Có thể nấu thịt viên như thế này?”

Bạch La La nói: “Ăn nhiều dễ nóng lắm……”

Lý Như Uyên nói: “Vậy cậu giúp tôi dập lửa đi?”

Bạch La La: “…… Bác sĩ Lý, trước kia anh không có như thế này……”

Lý Như Uyên nói: “Bác sĩ Lý trước kia đã bị tố giác chết mất ở trong Cục Cảnh Sát rồi.”

Bạch La La thiếu chút nữa gâu gâu khóc ra rồi, cậu biết ngay Lý Như Uyên nhất định còn thù chuyện bị tố giác này, lại không ngờ y lại dùng cách này để trả thù chính mình.

Lý Như Uyên nói: “Ngoan, chiên thêm cho tôi đi, trưa mai tôi muốn ăn cái này.” Y nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Bạch La La, nhẹ nhàng nói, “Cậu biểu hiện cho tốt vào, chờ tâm trạng tôi tốt thì sẽ giúp cậu giải thích rõ ràng.”

Bạch La La nói: “…… Vậy tôi phải cám ơn anh rồi?”

Lý Như Uyên nói: “Không cần cảm ơn đâu, chúng ta là ai với ai chứ.”

Bạch La La chảy một giọt nước mắt xuống.

Cuối tuần này, Bạch La La định đến viện dưỡng lão thăm mẹ của Từ Nhập Xuyên, thuận tiện thanh toán tiền viện phí nửa năm cho viện dưỡng lão, Lý Như Uyên hỏi có cần đưa cậu đi hay không, cậu từ chối.

Lý Như Uyên cũng không ép buộc, chỉ là dặn dò buổi tối cậu về sớm một chút.

Bạch La La gật đầu nói được.

Viện dưỡng lão của mẹ Từ Nhập Xuyên ở tương đối xa, hoàn cảnh cũng rất bình thường, Bạch La La còn nghĩ chờ khi cậu kiếm được ít tiền thì sẽ đổi cho bà một nơi có hoàn cảnh và dịch vụ tốt hơn. Đương nhiên trước mắt cậu cũng đang ngẫm lại, dù sao gây dựng sự nghiệp cũng chỉ là một ý tưởng còn chưa được đưa vào thực tế.

Mẹ của Từ Nhập Xuyên cũng không dễ dàng, cực khổ nuôi lớn Từ Nhập Xuyên. Chỉ tiếc với điều kiện sinh hoạt của Từ Nhập Xuyên thì thật sự là không có năng lực đón mẹ về bên cạnh chăm sóc, suy cho cùng anh ta còn phải thức khuya dậy sớm làm việc mỗi ngày để kiếm sống. Cũng không biết mẹ của Từ Nhập Xuyên ở thế giới gốc sau khi biết anh ta chết thì đã đau lòng đến mức nào.

Khi đến đó Bạch La La đi còn mua cho mẹ Từ chút sản phẩm dinh dưỡng, hiện tại cậu ở nhà Lý Như Uyên, chẳng những đỡ phí thuê nhà, còn đỡ cả tiền ăn, cho nên nói trong lòng vẫn là tràn ngập biết ơn đối với Lý Như Uyên.

Mẹ Từ nhìn thấy đồ của Bạch La La mua, tự nhiên mở miệng oán giận một phen, nói cậu đừng tiêu tiền bậy bạ, có dư tiền thì giữ đấy đề phòng sau này có chuyện ngoài ý muốn. Đương nhiên, bà cũng không giấu được niềm vui trong mắt.

Bạch La La nói chuyện với bà trong chốc lát rồi đi thanh toán chi phí, cuối cùng còn cho bà một ít tiền tiêu vặt, nói hiện tại điều kiện của mình càng ngày càng tốt, bảo bà đừng lo lắng cho mình.

Trong mắt mẹ Từ lóe nước mắt, nói: “Tiểu Xuyên, mẹ vẫn luôn lo cho con bị người ta bắt nạt, tính cách con hướng nội, lại không thích nói chuyện, bên cạnh cũng không có người, nếu gặp phải chuyện gì thì ngay đến một người bàn bạc cũng không có.”

Bạch La La an ủi nói: “Mẹ, mẹ đừng lo cho con, hiện tại con được tăng lương rồi, một tháng có thể kiếm hơn 5000 lận.”

Mẹ Từ nói: “Thật sao? Vậy con tích nhiều tiền một chút, mẹ còn ngóng trông con cưới vợ đấy.”

Bạch La La chỉ có thể liên tục trấn an.

Nói chuyện với mẹ Từ một buổi trưa rồi cùng nhau ăn bữa cơm chiều, khi Bạch La La từ viện dưỡng lão ra thì trời đã tối rồi. May mà cậu đúng lúc bắt kịp chuyến xe buýt cuối.

Ngồi trên xe, Bạch La La bàn bạc với hệ thống, nói: “Chờ đến đầu xuân, tôi sẽ đi bán thứ khác.”

Hệ thống lần này lại không ngăn cản Bạch La La gây dựng sự nghiệp nữa, nói: “Cậu chuẩn bị bán cái gì?”

Bạch La La nói: “Tôi còn đang suy nghĩ.”

Có đôi khi hệ thống thật đúng là cảm thấy bản thân tràn đầy bội phục với nhân viên Bạch La La này……

Vẫn còn chưa bắt được hung thủ giết người, tuy rằng không có phát sinh vụ án mới, nhưng áp lực cảnh sát lại vẫn rất lớn.

Sau khi Bạch La La thăm mẹ xong thì trở về nhà của Lý Như Uyên, lại thấy được Giang Triều ngồi ở phòng khách, tựa như đang thảo luận gì đó với Lý Như Uyên.

Trong tay Lý Như Uyên cầm quyển sổ, hẳn là ghi chép ca bệnh linh tinh, tựa hồ xem rất nghiêm túc.

Giang Triều nói: “Bác sĩ Lý, cậu thật sự không định giúp chúng tôi ư?”

Khi Bạch La La đi vào trong phòng vừa lúc ông ta nói những lời này, cậu vừa tiến đến, hai người đều nhìn cậu.

Lý Như Uyên nói: “Cuối cùng cậu cũng về, tôi đói sắp chết rồi nè.”

Bạch La La nói: “Không phải tôi đã nói với anh là tôi ăn ở ngoài sao, anh còn chưa ăn sao?”

Lý Như Uyên nói: “Không, tôi mới vừa ăn hai trái chuối.”

Bạch La La nhìn nhìn thời gian, nói: “Để tôi đi nấu cho anh bát mì……”

Giang Triều nói: “Tôi cũng chưa ăn cơm đâu.”

Lý Như Uyên nói: “Tủ lạnh có bánh bao hôm qua dư lại, để tôi lấy cho anh hai cái nhé?”

Giang Triều: “……”

Tuy rằng Lý Như Uyên nói như vậy, nhưng Bạch La La vẫn nấu thêm một bát mì cho Giang Triều. Chỉ là bát của Lý Như Uyên so với Giang Triều thì có thêm một quả trứng ốp.

Sau khi Giang Triều nhìn lại chua lòm nói: “Phân biệt đối xử ghê.”

Lý Như Uyên nói: “Muốn ăn thì ăn, không ăn thì về.”

Giang Triều đến còn chưa thuyết phục được Lý Như Uyên, sao có thể cam tâm đi như vậy. Ông ta tận tình khuyên bảo nói: “Lý Như Uyên, cậu thật sự không nhúng tay vào chuyện này sao?”

Lý Như Uyên nói: “Không có hứng thú.”

Giang Triều nói: “Nhưng mà một trong những mục tiêu mà gã đang để mắt đến là Từ Nhập Xuyên, lỡ như ngày nào đó cậu không để ý, đến lúc đó gã ra tay thuận lợi thì phải làm sao đây.”

Lý Như Uyên nói: “Không có khả năng đó.”

Giang Triều nói: “Sao cậu biết không có khả năng, hiện tại gã càng ngày càng điên rồi, chuyện gì cũng dám làm cả.”

Lý Như Uyên nghe vậy cười lạnh, Bạch La La vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thái độ của y bén nhọn như thế, y nói: “Việc này không phải tự các người làm ra à.”

Giang Triều nghẹn lời.

Lý Như Uyên nói: “Đừng có bảo tôi đi chùi mông cho các người.”

Có lẽ sự thật đúng là như thế, ngay đến câu phản bác Giang Triều cũng không nói nên lời.

Bạch La La ở bên cạnh mờ mịt nghe, nhưng cũng mơ hồ đoán được rốt cuộc là chuyện gì.

Giang Triều cuối cùng lại hỏi một lần cuối, ông ta nói: “Cậu thật sự không giúp sao?”

Lý Như Uyên nói: “Không.” Y nói, “Tôi không có thời gian.”

Giang Triều thở dài, tựa như có chút nhụt chí, nhưng ánh mắt ông ta chậm rãi chuyển qua Bạch La La, hy vọng vốn đã tắt lại chợt sáng lên, ông ta chậm rãi nói: “Được rồi.”

Ăn xong bát mì, Giang Triều chuẩn bị tạm biệt, ông ta còn khen ngợi tay nghề của Bạch La La một chút, hỏi Bạch La La có phải từng học hay không.

Bạch La La nói: “Đều là tự học, không tính là cái gì.”

Giang Triều nói: “Ồ, vậy thiên phú của cậu cũng cao thật đó, sau này có cơ hội lại cùng nhau ăn cơm nha.”

Lý Như Uyên ở phía sau lười nhác nói: “Đi nhanh đi, đã trễ thế này rồi.”

Trên mặt Giang Triều lộ ra vẻ bất đắc dĩ, xoay người đi.

Sau khi ông ta đi rồi, Lý Như Uyên bảo Bạch La La đừng thân thiết với Giang Triều quá, Bạch La La nói: “Ông ta có vấn đề gì sao?”

Lý Như Uyên nói: “Vấn đề thì không có, chỉ là người đặc biệt xui xẻo, cậu ở gần ông ta một chút cũng sẽ bị truyền nhiễm.”

Bạch La La nghe vậy dở khóc dở cười.

Hiện tại cuối tháng 12, còn có hơn một tháng là đến tết, hương vị tết cũng càng ngày càng nồng đậm.

Chỉ là bệnh viện lại không nhàn được, bởi vì sắp đến tết, bệnh viện cũng thêm nhiều bệnh nhân bởi vì bị pháo làm bị thương còn có ngộ độc thức ăn…..

Tuy rằng Lý Như Uyên là bác sĩ phẫu thuật não, nhưng cũng rất bận rộn, gần như mỗi ngày đều là 11 hoặc 2 giờ tối mới tan tầm, ngày hôm sau 8 giờ đến bệnh viện.

Bạch La La lo lắng cơ thể của y chịu không được, cho nên hầm cho y một nồi canh gà để tẩm bổ, cuối cùng đến người thích ăn gà như Lý Như Uyên cũng có hơi chịu không nổi, nói tôi có thể đổi món không.

Bạch La La nói: “Vậy để mai tôi hầm canh bao tử cho anh nha?”

Lý Như Uyên đau đầu nói: “Có thể ăn thanh đạm không, tôi không muốn ăn canh.”

Bạch La La nói: “Anh như vậy không được đâu, mỗi ngày ngủ muộn dậy sớm như vậy, nếu không tẩm bổ thì sao cơ thể chịu nổi, mỗi ngày đều phải ăn canh, tôi trộn dưa chuột thêm cho anh.”

Khuôn mặt Lý Như Uyên lộ vẻ bất đắc dĩ.

Bệnh viện hiện tại đã hoàn toàn chấp nhận mối quan hệ tình nhân giữa Bạch La La và Lý Như Uyên, Bạch La La giải thích thì liền có người nói cậu đừng có ngại, chúng tôi biết cả mà, chúc phúc chúc phúc.

Bạch La La giải thích rất nhiều lần, cuối cùng cũng lười lăn lộn nữa, mặt liệt thừa nhận cho xong.

Thật ra hẳn là Lý Như Uyên sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn hơn Bạch La La, nhưng y đều không sao cả, khiến cho không ít trái tim cô gái ái mộ y ở bệnh viện vỡ nát.

Hôm nay bệnh viện một hơi tiếp nhận hơn một trăm bệnh nhân, đều là ngoại thương, nghe nói là có hơn hai trăm phương tiện va chạm liên tiếp trên đường cao tốc, cuối cùng toàn bộ đường cao tốc bị phong tỏa. Các bệnh viện trong thành phố chật kín người, trên hành lang khắp nơi đều là bệnh nhân bị thương.

Lý Như Uyên cũng vào phòng phẫu thuật, Bạch La La vốn dĩ muốn chờ y cùng về nhà, kết quả sau khi y làm xong một cuộc phẫu thuật thì kêu Bạch La La đi về trước, nói hôm nay nhất định sẽ phải ở lại cả đêm hôm nay..

Bạch La La đành phải đi bộ về nhà một mình.

Ngày hôm sau khi 8 giờ tới bệnh viện, cậu nhìn thấy Lý Như Uyên quả thật là bận cả một đêm, lúc này đang ở nghỉ ngơi ở trong văn phòng.

Có y tá trực ban nhìn thấy Từ Nhập Xuyên, nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Lý mới vừa ngủ…… Hình như lát nữa còn có cuộc họp.”

Bạch La La nói: “À…… Tôi đem chút đồ ăn nóng đến cho anh ấy.”

Y tá cười tủm tỉm nói: “Tình cảm của hai người thiệt tốt.”

Bạch La La: “……” Hiện tại toàn bộ bệnh viện còn có ai tin cậu và Lý Như Uyên không phải đang yêu đương không.

Cậu vốn dĩ muốn giải thích, nhưng cuối cùng có hơi ủ rũ từ bỏ, nghĩ thầm sau này rồi nói sau, dù sao sớm muộn gì bọn họ cũng tách ra mà.

Bạch La La đi đến bên cạnh Lý Như Uyên, cẩn thận đặt đồ ăn sáng mình làm lên trên bàn của y.

Nào biết cậu mới vừa buông, Lý Như Uyên liền tỉnh, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, hàm hồ nói: “Cậu đến rồi à?”

Bạch La La nói: “Ừm, còn buồn ngủ sao? Tôi có hầm canh giò heo rong biển cho anh đấy.”

Lý Như Uyên nói: “Sao là canh nữa, tôi không ăn canh đâu.” Có lẽ do y vừa tỉnh ngủ, còn có chút chưa phản ứng lại, lúc này giọng điệu nói chuyện với Bạch La La quả thực hệt như làm nũng.

“Vậy anh muốn ăn cái gì?” Bạch La La nhìn dáng vẻ này của y cũng rất đau lòng.

Lý Như Uyên chợt ngẩng đầu nhìn chăm chú Bạch La La, con ngươi màu đen tựa như nhấp nhoáng một chút vầng sáng, y nói: “Muốn ăn cậu.”

Bạch La La lại không cảm thấy Lý Như Uyên đang nói giỡn, cậu thậm chí có loại cảm giác, Lý Như Uyên nói ăn, chính là nghĩa trên mặt chữ. Bạch La La lòng tràn đầy đau đớn nghĩ cực khổ nấu cơm cho anh, anh lại còn muốn mổ gà lấy trứng.

Cũng may Lý Như Uyên rất nhanh đã phản ứng lại, khôi phục vẻ ôn hòa thường thấy, y nói: “Tôi nói giỡn thôi, cậu ngoan như vậy, tôi nỡ lòng nào ăn luôn chứ.”

Bạch La La: “……” Cậu thật sự không tin.

Các y tá đứng xem ở cửa nghe cuộc đối thoại của hai người thì có hơi mặt đỏ, nghĩ thầm một người ôn hòa kiềm chế như bác sĩ Lý lại có thể nói ra lời âu yếm bá đạo như vậy, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà……

Sau khi Lý Như Uyên tỉnh lại thì ăn hết phân nửa bữa sáng Bạch La La mang đến cho y, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Bạch La La nói: “Sao có thể đụng hơn hai trăm chiếc xe thế này.”

Lý Như Uyên nói: “Tuyết nhỏ, đều cho rằng không có việc gì, kết quả mặt đường kết băng, còn là ở trên đường cao tốc.” Sau khi mặt đường kết băng thì phanh vô cùng khó khăn, cho dù phát hiện trước khi sự cố xảy ra thì vẫn chậm.

Bạch La La nói: “Còn thương vong thì sao?”

Lý Như Uyên nói: “Đã chết ba người, còn có một người ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU.”

Bạch La La thở dài, nói: “Cuộc đời vô thường.”

Lý Như Uyên nói: “Tận hưởng lạc thú trước mắt?”

Bạch La La: “……”

Sau khi mang đồ ăn cho Lý Như Uyên xong, Bạch La La liền trở về vị trí của mình. Đã lâu quản lý không có kêu Bạch La La đến nhà xác dọn dẹp, hiển nhiên là kiêng dè mối quan hệ của Bạch La La và Lý Như Uyên.

Bạch La La ngược lại không ngại cái này, khi đến ca trực cậu vẫn đi đến tầng hai.

Bởi vì vụ tai nạn tai nạn giao thông liên hoàn quy mô lớn này, sự chú ý của truyền thông đối với vụ án giết người cũng đã giảm bớt, giống như mọi người đều sắp quên mất có một kẻ sát nhân tàn ác như vậy.

Vì thế vào lúc ban đêm, khi các bệnh viện lớn đang bận túi bụi tiếp nhận những người bị thương thì cái bóng kia lại ra tay, hơn nữa còn một hơi gi.ết chết ba người. Bạch La La biết chuyện này, là bởi vì Giang Triều trực tiếp tới bệnh viện, nghe nói còn gây lộn với Lý Như Uyên ở trong văn phòng.

Bệnh viện vốn dĩ chính là một cái vòng nhỏ hẹp, những chuyện này tự nhiên sẽ nhanh chóng lan truyền, có người còn tìm Bạch La La hỏi thăm nói vì sao Lý Như Uyên có liên hệ với cảnh sát, đã xảy ra chuyện gì sao.

Bạch La La nói thẳng là không biết.

Nghe tin tức nói, Lý Như Uyên tính tình tốt như vậy cũng bị Giang Triều chọc cho nổi điên, trực tiếp hất tung đồ đạc bảo ông ta cút, nói bản thân không có hứng thú, cũng không có tâm trạng giúp ông ta, số phận đã định, y không quan tâm được nhiều như vậy. Giang Triều phẫn nộ hỏi lại Lý Như Uyên, nói một khi đã như vậy thì cậu còn đi làm bác sĩ làm cái gì.

Lý Như Uyên cười lạnh phản bác, nói y chỉ là thích cái nghề này mà thôi, chẳng lẽ làm bác sĩ là phải cứu vớt hết tất cả người trong thiên hạ sao.

Nói tóm lại, hai người kia hẳn là hoàn toàn không còn nể mặt nhau nữa, cuối cùng khi Giang Triều đi nghe nói sắc mặt cực kỳ khó coi, dựa theo cách nói của quần chúng hóng hớt vây xem chính là sắp móc cả súng ra luôn rồi.

Buổi tối, Bạch La La và Lý Như Uyên cùng nhau về nhà.

Lý Như Uyên gần như là suốt hai ngày không ngủ, bề ngoài cũng không còn sạch sẽ trước sau như một giống ngày thường, trên mặt mang theo vẻ mỏi mệt.

Bạch La La hỏi y buổi tối muốn ăn cái gì, y cũng nói tùy tiện.

Sau khi về đến nhà, Bạch La La nấu xong cơm đi ra thì lại nhìn thấy Lý Như Uyên đã ngủ ở trên sô pha. Cậu nghĩ nghĩ, vẫn là không gọi người dậy, đi vào trong phòng ngủ lấy chăn đắp lên người y.

Lý Như Uyên ngủ hơn hai tiếng mới tỉnh lại, Bạch La La thấy y tỉnh, nói: “Tỉnh rồi sao? Tôi đi hâm cơm cho anh.”

Lý Như Uyên nói: “Không cần, tôi không muốn ăn.”

Bạch La La nói: “Lúc trưa anh không ăn bao nhiêu, buổi tối lại không ăn sao được.”

Lý Như Uyên nhìn Bạch La La, y nói: “Cậu muốn bắt hung thủ không?”

Bạch La La không nghĩ tới Lý Như Uyên sẽ đột nhiên hỏi cái này, cậu sửng sốt, ngay sau đó nói: “Tôi đương nhiên…… cũng muốn.”

Lý Như Uyên từ trên sô pha ngồi dậy, có chút mỏi mệt thở ra một hơi, y nói: “Tôi có thể giúp, nhưng tôi không muốn giúp.”

Bạch La La nói: “…… Đương nhiên, anh có quyền tự do lựa chọn mà……”

Lý Như Uyên nói: “Đó là bóng của tôi.”

Bạch La La không ngờ bản thân đột nhiên sẽ biết được thân phận hung thủ, cậu đờ ra.

Lý Như Uyên lại là tiếp tục lạnh nhạt nói: “Chỉ là nó lại bị bọn họ trộm đi, sau khi trộm đi lại không cách nào khống chế, biến thành bộ dạng như hiện tại—— cho nên tại sao tôi phải giúp bọn họ?”

Bạch La La an tĩnh nghe.

Lý Như Uyên nói: “D.ục v.ọng vô bờ vô tận của nhân loại khiến tôi cảm thấy rất chán ghét.”

Bạch La La nói: “…… Thành thật xin lỗi.”

Lý Như Uyên bật cười, y nói: “Cậu áy náy cái gì, cậu cũng không làm sai chuyện gì, à, trừ tố giác tôi.”

Bạch La La: “……” Anh à, sao anh thù dai vậy.

Lý Như Uyên nhắm mắt lại, nói một câu, y nói: “…… Cậu là linh hồn sáng nhất mà tôi từng thấy.” Cũng vì nguyên nhân như thế, y mới có thể để cho Bạch La La tham dự vào cuộc sống của y. Dị tộc đều sạch sẽ, mà linh hồn càng sáng sẽ càng sạch sẽ, độ sáng của Bạch La La chói mắt như thế, cho nên khi cậu theo dõi Lý Như Uyên, khiến cho Lý Như Uyên thậm chí không cách nào bỏ qua được.

Bạch La La được khen có hơi mặt đỏ, nói: “Giời ơi, thật ra tôi cũng không tốt như vậy đâu mà.”

Lý Như Uyên nói: “Chỉ là tôi có cái vấn đề không hiểu lắm.”

Bạch La La nói: “Gì?”

Lý Như Uyên nói: “…… Sao cậu lại trở thành cuồng theo dõi thế?”

Bạch La La: “(⊙v⊙)……”

Lý Như Uyên nói: “Hơn nữa nhìn dáng vẻ còn theo tôi hơn một năm.” Y cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng, mà không thể tưởng tượng nhất vẫn là đến bây giờ y mới phát hiện ra sự tồn tại của Bạch La La.

Bạch La La nghĩ thầm đây là một sự sỉ nhục đối với tư cách một nhân viên công vụ, nhưng cậu không thể nói, chỉ là giải thích nói: “Con người ấy à, đều sẽ có lúc đi nhầm đường, anh phải cho tôi cơ hội hối cải để làm người mới chứ.”

Lý Như Uyên như suy tư gì gật gật đầu.

Bạch La La lại hỏi y có muốn ăn cái gì hay không.

Lý Như Uyên duỗi người, nói tùy tiện ăn chút cái gì đi, ngày mai còn phải tiếp tục bận nữa.

Bạch La La nghe vậy xoay người tiến phòng bếp hâm cơm cho Lý Như Uyên, từ sâu trong nội tâm cậu cảm thấy hiện tại …… thật ra cũng không tệ lắm. Nếu không có toàn thế giới đều cảm thấy cậu đang yêu đương với Lý Như Uyên.

Bình Luận (0)
Comment