Bị Tần Bách Xuyên đột ngột tỏ tình, Bạch La La thực ra hơi hoảng, trong lòng nghĩ xem là mình nên bày ra vẻ mặt gì để giả vờ như mình thường xuyên bị tỏ tình.
Nhưng Tần Bách Xuyên không gây áp lực cho Bạch La La nhiều, cách cư xử với Bạch La La vẫn không khác trước, vẫn giữ khoảng cách nhất định với Bạch La La.
Tối hôm đó là Bạch La La tự tay nấu cơm tối. Tần Bách Xuyên quả thực rất thích tay nghề của Bạch La La, mỗi món ăn đều ăn sạch sẽ, ngay cả tép tỏi trong dưa cải chua ngọt cũng ăn hết.
Mỗi người nấu ăn đều thích kiểu người ăn sạch sẽ không chừa lại gì, Bạch La La cũng không ngoại lệ, vì vậy tâm trạng suốt buổi tối rất phấn chấn.
Tần Bách Xuyên cười nói: “La La, tay nghề em tốt thật đấy.”
Bạch La La ngượng ngùng nói: “Có tốt đến vậy không thế?"
Tần Bách Xuyên gật đầu mạnh, ừ một tiếng. Hắn rõ ràng không chỉ đang khách sáo, mà thực sự nghĩ như vậy, dù sao khẩu phần ăn cũng không nói dối được.
Hai người ăn uống no say, Tần Bách Xuyên lái xe đưa Bạch La La về nhà.
Đến dưới nhà Bạch La La, hưans nói: “Suy nghĩ kỹ nhé.”
Phản ứng đầu tiên của Bạch La La là Tần Bách Xuyên bảo cậu suy nghĩ kỹ về chuyện tỏ tình, mặt cậu lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Được.”
Tần Bách Xuyên thấy vậy bật cười, hắn nói: “Anh bảo em suy nghĩ xem có muốn cùng đi ngắm biển hoa không... đương nhiên, nếu em muốn suy nghĩ về chuyện anh tỏ tình thì càng tốt.”
Cả người Bạch La La lập tức như con tôm luộc chín, muốn chui xuống đất.
Tần Bách Xuyên thực sự không nhịn được, đưa tay chọc nhẹ lúm
đồng tiền đáng yêu ở khóe miệng Bạch La La, nói: “Chuyện tỏ tình
đừng có áp lực, cứ thuận theo tự nhiên là được, không cần cố chấp.”
Bạch La La xúc động nói: “Cảm ơn anh, Tần Bách Xuyên.”
“Khách sáo làm gì, ngủ sớm đi.” Tần Bách Xuyên nói: "Có chuyện gì thì gọi điện cho anh nhé.”
Bạch La La gật đầu, vẫy tay chào Tần Bách Xuyên.
Tần Bách Xuyên nói: “Lên đi, anh thấy đèn nhà em sáng rồi mới đi.”
Bạch La La nói: “Được.”
Cậu lên lầu, bật đèn trong nhà, nhìn xuống từ cửa sổ, thấy Tần Bách Xuyên dựa vào xe ngước nhìn lên lầu, miệng ngậm điếu thuốc, thấy cậu nhìn xuống, giơ tay vẫy vẫy về phía Bạch La La.
Bạch La La cũng vẫy tay đáp lại cậu đã về đến nhà.
Tần Bách Xuyên lúc này mới quay người lên xe, từ từ lái đi.
Phải nói, cảm giác được người khác chờ đợi rất tốt, khiến Bạch La La có cảm giác mình thực sự đang ở trong thế giới thực. Cậu quay người vào nhà, bật điều hòa, rồi vào nhà tắm tắm rửa.
Tắm xong, Bạch La La để ý thấy điện thoại có tin nhắn, cậu mở tin nhắn ra, thấy là tin nhắn từ ngân hàng về thông báo tài khoản.
“Hàng đơn vị, hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn... hàng mười nghìn, hàng trăm nghìn, hàng triệu, hàng chục triệu...” Bạch La La tưởng mình hoa mắt mới đếm được tám chữ số, nhưng đếm đi đếm lại mấy lần, đều là tám chữ số, hơn nữa là số hai đứng đầu.
Sau khi đếm rõ ràng, Bạch La La không khỏi thốt lên một câu “má ơi”, có cảm giác như bị chiếc bánh từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng, ngoài sự ngạc nhiên còn có thêm sự hoảng sợ khi nhận được tiền bất ngờ.
Nếu Cục Hài hoà Xã hội là cơ quan nhà nước, tại sao lại phát tiền
thưởng hậu hĩnh như vậy? Hay là kế toán phát nhầm? Bạch La La
trong đầu nghĩ lung tung, cuối cùng quyết định ngày mai gọi điện cho
kế toán xác nhận lại số tiền trợ cấp của mình.
Ngày hôm sau, kế toán nhận được cuộc gọi của Bạch La La không hề ngạc nhiên, hẳn là đã đoán được Bạch La La nhận được tiền trợ cấp sẽ gọi điện hỏi.
Cô nhân viên kế toán nói thẳng: “Đúng rồi, chỉ có bấy nhiêu đó, lúc đó tôi còn kiểm đi kiểm lại nhiều lần...”
Bạch La La nói: “Nhưng mà sao nhiều quá vậy?!?”
Cô nhân viên kế toán nói: “Ừ, đúng là nhiều thật, nhưng cậu đừng lo, đây là thu nhập hợp pháp của cậu, không sợ ai đến kiểm tra đâu.”
Bạch La La nghĩ đâu phải vấn đề này đâu.
Cô nhân viên kế toán an ủi: “Cậu cũng đừng quá căng thẳng, trước đây tôi cũng đã từng phát khoản trợ cấp lớn như vậy rồi, cậu không phải trường hợp duy nhất, không vi phạm quy định nào cả.”
Cúp máy xong, Bạch La La vẫn còn hơi bơ phờ, cầm thẻ ngân hàng mà lo lắng không yên nghĩ tại sao khoản trợ cấp này lại cao đến vậy.
Cô nhân viên kế toán không thể trả lời cậu được, cuối cùng Bạch La La đột nhiên nảy ra một ý, cậu tìm ra danh thiếp mà Dương Dã Độ đã đưa cho mình trước đó, rồi gọi điện theo số trên đó.
Sau vài tiếng chuông, giọng Dương Dã Độ vang lên, anh ta hẳn là vẫn đang ngủ, giọng nói còn ngái ngủ: “Ai đấy?”
Bạch La La nói: “Chào anh, tôi là Bạch La La."
“Ồ.” Dương Dã Độ ngáp một cái, nói: “Nói đi, tìm tôi có việc gì?”
Bạch La La nói: “Thế này, sau nhiệm vụ lần này tôi nhận được một khoản trợ cấp, tổng cộng hơn hai mươi triệu...”
Nếu là người bình thường nghe nói trợ cấp được hơn hai mươi triệu, chắc chắn sẽ lập tức tỉnh táo lại, nhưng Dương Dã Độ vẫn giữ giọng điệu lười biếng, anh ta nói: “Ừm? Thế thì sao?”
Bạch La La nói: “Tôi có thể hỏi anh... khoản trợ cấp này tại sao lại nhiều đến vậy không?”
Dương Dã Độ không trả lời trực tiếp câu hỏi của Bạch La La, mà hỏi ngược lại: “Vậy cậu nói cho tôi biết, với công việc có khoản trợ cấp nhiều như vậy, cậu có định nghỉ việc không?"
Bạch La La thành thật nói: “Hiện tại thì chưa có ý định.” Dù cậu không quá tham tiền, nhưng cũng không từ chối tiền bạc có nguồn gốc hợp pháp, hơn nữa cậu còn dự định mua một căn nhà ở thành phố...
Dương Dã Độ nói: “Vậy thì cứ nhận lấy đi, đó là phần cậu xứng đáng được nhận.”
Bạch La La nói: “Hả?”
Dương Dã Độ nói: “Đó là phần cậu xứng đáng được nhận.” Anh ta lại nói lại một lần nữa: "Không vi phạm bất kỳ quy định nào cả, thực tế ra dù cậu được trợ cấp một trăm triệu cũng không cần lo lắng, tiền đều đi theo con đường hợp pháp, không sợ ai kiểm tra.”
Bạch La La nói: “Nhưng mà nhiều quá vậy chứ, hai mươi triệu...”
Dương Dã Độ cười nói: “Thứ cậu bán đi là tình cảm của mình mà, hai mươi triệu? Chẳng đáng là bao.” Nói xong câu này, anh ta chào tạm biệt Bạch La La, rồi cúp máy, để lại Bạch La La nghe tiếng tút tút mà ngẩn người.
Cái gì gọi là thứ bán đi là tình cảm của mình? Bạch La La hơi ngơ ngác, nhưng cậu lại có cảm giác mơ hồ như mình đã hiểu được ý nghĩa của câu nói này của Dương Dã Độ.
Mấy ngày tiếp theo, Bạch La La đều ở nhà.
Mẹ Bạch nói: “Con trai à, con đi công tác ở đâu vậy, mấy hôm trước sinh nhật dì con, muốn con gọi điện chúc mừng sinh nhật cũng không liên lạc được.”
Bạch La La nói: “Mẹ, con làm công việc phải bảo mật nội dung mà.”
Mẹ Bạch nói: “Hả? Con đừng làm chuyện xấu đấy nhé."
Bạch La La ấm ức, nói: “Con từ bé đến lớn ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đã làm chuyện xấu gì đâu.”
Mẹ Bạch nói: “Còn ngoan ngoãn nữa, bây giờ mẹ vẫn còn nhớ hồi con học mẫu giáo nhất quyết phải dẫn con chó nhà mình đến trường, làm cả đám trẻ con khóc thét."
Bạch La La: "...” Đó có lẽ là vết nhơ cả đời cậu không thể gột rửa được, mỗi lần đều bị mẹ cậu đều nhắc lại.
Nhưng mẹ Bạch vẫn thương con trai mình, bà nói: “Lần nghỉ phép này định đi đâu chơi? Con cũng đừng chỉ nghĩ đến công việc... làm cho sức khỏe kiệt quệ.”
Chỉ cần nhắc đến việc đi chơi, Bạch La La đã nhớ đến Tần Bách Xuyên - người đã mời cậu đến vùng có biển hoa sống vài tháng. Kỳ nghỉ của cậu đã được duyệt, tương tự như lần trước, dài tới nửa năm, hoàn toàn cho phép Bạch La La nghỉ ngơi và điều chỉnh tinh thần cũng như thể chất.
Vừa lúc Bạch La La đang phân vân thì Tần Bách Xuyên lại liên lạc với cậu, hỏi cậu có còn đang cân nhắc mua nhà không.
Bạch La La mới nhớ ra trước đó Tần Bách Xuyên đã dẫn cậu đi xem nhà, nhưng giá nhà thực sự quá cao so với khả năng của cậu, nên cậu đã thẳng thừng từ chối lòng tốt của Tần Bách Xuyên.
Nhưng giờ đây tình hình đã khác, cậu đã có khoản tiết kiệm hai mươi triệu, việc mua nhà dường như trở nên đơn giản, sau một thoáng do dự, Bạch La La vẫn nhận lời mời của Tần Bách Xuyên, quyết định cùng hắn đi xem lại mấy căn nhà đó, cuối cùng cân nhắc giá cả và chọn mua một căn phù hợp.
Mua nhà là chuyện lớn của gia đình, Bạch La La đương nhiên phải bàn bạc với mẹ trước, phản ứng đầu tiên của mẹ cậu là: “Con trai à, con lấy đâu ra nhiều tiền thế, đừng nói là đi làm chuyện trái pháp luật nhé?"
Bạch La La vừa buồn cười vừa bất lực, đành phải đưa bảng lương cho mẹ xem.
Mẹ cậu cầm bảng lương trợn mắt há hốc mồm, nói: “Chỗ các con trợ cấp cao thế sao? Con làm cái gì thế?”
Bạch La La nói: “Nội dung công việc bảo mật... chỉ có thể nói với mẹ là không phạm pháp.”
Mẹ cậu nói: “Không phạm pháp là được rồi, con cũng lớn rồi, mẹ không thể cứ quản con mãi được. Nhiều tiền thế, muốn tiêu như thế nào thì tiêu, đừng có đi hút chích, m** d*m, cờ bạc là được.”
Bạch La La xúc động trước thái độ phóng khoáng của mẹ, rồi mẹ cậu nói thêm câu cuối: “Dĩ nhiên nếu dùng tiền đó đón dâu về nhà thì càng tốt."
Bạch La La: “....” Có phải đến tuổi này, bậc phụ huynh nào cũng đều mê mệt chuyện mai mối đúng không?
Vì vậy, những ngày tiếp theo Bạch La La bắt đầu đi xem nhà cùng Tần Bách Xuyên.
Ngoài mấy căn nhà trước, Tần Bách Xuyên còn dẫn Bạch La La đi xem một số căn nhà mới, những căn nhà này nhìn là biết đã được lựa chọn kỹ lưỡng. Vị trí cũng như môi trường đều thuộc hàng nhất nhì, duy chỉ có một điểm chưa tốt là giá cả.
Nhưng Tần Bách Xuyên rõ ràng biết Bạch La La đang lo lắng, liền nói đùa rằng cứ làm thêm vài chuyến công tác nữa là đủ tiền mua nhà thôi mà.
Bạch La La hơi nản, nói: “Nhiều tiền thế này cầm cũng không yên tâm."
Tần Bách Xuyên thì khá thờ ơ, nói: “Có gì mà không yên tâm, không trộm không cướp, lại là tiền công ty phát, cấp trên em còn không sợ thì em sợ cái gì.”
Bạch La La nghĩ cũng đúng như vậy.
Tần Bách Xuyên giới thiệu: “Chỗ này phong cảnh rất đẹp, nhưng giao thông không tiện lắm, nhưng em có xe, lại thường xuyên đi công tác, nên cũng không thành vấn đề.”
Căn biệt thự nhỏ này ở ngoại ô, môi trường tuyệt đẹp, kiểu nhà cũng rất tốt. Nói chung Bạch La La khá ưng ý, vấn đề duy nhất là cậu lo lắng là nếu nhận căn nhà này sẽ nợ Tần Bách Xuyên quá nhiều, ân tình này cậu thực sự không biết báo đáp thế nào.
Tần Bách Xuyên nắm bắt tâm lý của Bạch La La rất chuẩn xác, hắn cười nói: “Đừng lo lắng anh thiệt thòi, bất động sản bên này là do một người thân của anh làm, giá bán không cao, hầu như toàn bộ là cung cấp nội bộ, chỉ để bán lấy chút tình cảm thôi.”
Bạch La La không tin lắm: “Thật hay giả vậy?”
Tần Bách Xuyên nói: “Anh lừa em làm gì.” Hắn nói: "Nếu em thích thì mua sớm đi, không thì danh sách hết chỗ đấy.”
Rồi hắn lại nói thêm vài lời khuyên nhủ Bạch La La, trong đó có một câu đặc biệt làm Bạch La La xúc động, đó là: “Bên này không khí và môi trường đều rất tốt, xa khu vực thành phố lại yên tĩnh, rất thích hợp để điều chỉnh tâm trạng.”
Bạch La La vẫn đang do dự, nhưng dưới sự tấn công mạnh mẽ của Tần Bách Xuyên, cậu đã đầu hàng, quyết định mua căn nhà này. Kết quả là cậu tưởng hai mươi triệu mua ở đây vẫn còn thiếu, nào ngờ Tần Bách Xuyên nói căn nhà này chỉ có một triệu tám trăm tám mươi tám, bảo Bạch La La giữ số tiền còn lại để sửa sang.
Bạch La La lập tức nhận ra mình vẫn được Tần Bách Xuyên giúp đỡ rất nhiều.
Nhưng rõ ràng Tần Bách Xuyên không để tâm đến điều đó, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề, nói rằng hắn có bạn làm thiết kế và trang trí nội thất, tay nghề rất tốt, không biết Bạch La La có muốn hắn giới thiệu không.
Bạch La La nói được thôi.
Hai người thảo luận về phong cách trang trí chung của căn nhà, cuối cùng Tần Bách Xuyên thì thầm một câu: “Giống như đang bàn chuyện phòng cưới vậy.”
Bạch La La tưởng mình nghe nhầm, ngơ ngác hỏi lại cái gì?
Tần Bách Xuyên cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy được cùng em chọn nhà, bàn về việc trang trí rất vui vẻ.”
Bạch La La: ... Cảm giác như bị trêu chọc.
Bạch La La vốn tưởng thủ tục sở hữu nhà sẽ rất rắc rối, nhưng Tần Bách Xuyên đã trực tiếp mở cửa sau cho cậu, người không cần đến, giấy chứng nhận quyền sở hữu đã được gửi đến trước mặt cậu.
Khi Bạch La La nhận được, cậu vẫn còn choáng váng, mất một lúc lâu mới phản ứng lại rằng mình cũng đã có nhà rồi.
Tần Bách Xuyên nói: “Không cần vội vàng trang trí? Hoa ở biển hoa đang đẹp nhất, chúng ta đi xem đi.”
Bạch La La đồng ý lời mời của Tần Bách Xuyên, cùng hắn đi đến nước L.
Nước L không lớn, nhưng có phong cách độc đáo riêng.
Tần Bách Xuyên vẫn chịu trách nhiệm tất cả các lịch trình, nhưng lần này hai người họ không có ý định đi đây đi đó, chỉ muốn ở gần biển hoa ở nước L một thời gian để nghỉ ngơi.
Bạch La La đã đến nước L một lần, nhưng lần đó là mùa đông, không chỉ không có hoa mà hầu như tất cả thực vật đều bị băng tuyết bao phủ. Lần này đến vào mùa xuân, cảnh tượng hoàn toàn khác biệt.
Chỗ ở mà Tần Bách Xuyên đặt là một căn nhà gỗ xinh xắn rất gần biển hoa, cửa sổ bên trái có thể nhìn thấy biển hoa, còn cửa sổ bên phải thì nhìn ra biển cả mênh mông. Nhìn sang trái phải, người ta như lạc vào thế giới cổ tích, mọi u buồn trong lòng đều tan biến.
Nhìn thấy biển hoa, Bạch La La không khỏi nhớ đến Lý Như Uyên, nhưng lúc này Lý Như Uyên trong lòng cậu đã nhạt nhòa, chỉ như một cái tên. Cậu biết mình từng thích người này, cũng nhớ man mác cảm giác rung động, nhưng tất cả tình cảm đều rất mơ hồ, giống như một giọt mực rơi vào nước, dù có để lại dấu vết nhưng nhanh chóng tan biến.
Loài hoa chính ở biển hoa là cúc, xung quanh còn có rất nhiều hoa tulip.
Ngày đầu tiên Tần Bách Xuyên và Bạch La La đến, họ đã mua một bó hoa cúc bách nhật lớn bên đường, cười nói tặng cậu.
Bạch La La nói với tâm trạng phức tạp: “Anh thế mà lại tặng tôi hoa cúc."
Tần Bách Xuyên cười ha hả, nói: “Anh vẫn chưa tặng em hoa hướng dương cơ mà.”
*1 là cả 2 loài hoa đều mang ý nghĩa là tình yêu chung thuỷ, còn nếu không phải nghĩa này thì chắc hoa cúc chỉ hoa cúc, còn hoa hướng dương chỉ hoa cúc bị làm cho nở ra bự hơn :)))
Bạch La La:……
Thời gian nghỉ ngơi thật đẹp đẽ và ngắn ngủi, trong thời gian ở nước L, mặc dù Tần Bách Xuyên và Bạch La La sống cùng nhau, nhưng hắn không hỏi Bạch La La về chuyện tỏ tình, có vẻ như sợ nếu theo đuổi quá mạnh mẽ thì Bạch La La lại rụt rè co mình vào vỏ ốc.
Tâm trạng Bạch La La thực sự đã tốt hơn rất nhiều, cậu và Tần Bách Xuyên đã đi khắp thành phố nhỏ của nước L này, từ tiệm bánh mì ở góc phố, quán bar trong hẻm, biển khơi xanh thẳm đến cánh đồng hoa rực rỡ.
Nước L giống như phố Phù Thủy trong thế giới Harry Potter, tách biệt với hiện thực.
Tần Bách Xuyên hỏi Bạch La La có muốn sống ở nước L mãi mãi không, Bạch La La biết hắn đang nghiêm túc, với thực lực hiện tại của Tần Bách Xuyên, nhập cư không phải là chuyện khó.
Nhưng cậu vẫn thận trọng từ chối lời đề nghị của Tần Bách Xuyên.
Tần Bách Xuyên hỏi lý do, cậu nói: “Nước L không có đồ nướng vỉa hè..."
Tần Bách Xuyên: ...
Bạch La La cười nói: “Được rồi, tôi đùa thôi, nơi này rất tốt, nhưng tôi cũng rất thích đất nước của mình mà.”
Truyện cổ tích quả thật rất đẹp, nhưng khi đóng sách lại, cuối cùng vẫn phải quay về với hiện thực. Ở đây ngắn hạn thì tốt, nhưng nếu muốn ở lâu dài, Bạch La La vẫn sẽ không chọn nơi này.
Bạch La La đếm trên đầu ngón tay nói: “Tiền của tôi đều dùng để mua nhà trong nước rồi, nếu không ở đó thì không phải tôi sẽ rất thiệt sao..."
Tần Bách Xuyên mới nhớ ra hắn đã cùng Bạch La La mua nhà.
“Đúng vậy.” Tần Bách Xuyên gật đầu: "Em vui là được rồi.”
Sau vài tháng nghỉ ngơi, tinh thần của Bạch La La cuối cùng cũng hồi phục. Cậu lại bắt đầu cười ngốc nghếch suốt ngày, đúng là một cậu vẻ mặt này của Bạch La La.
nhóc ngọt ngào ngây thơ. Thế nhưng Tần Bách Xuyên lại thích nhìn vẻ mặt này của Bạch La La.
Cho đến khi cả hai về nước và chia tay, Tần Bách Xuyên vẫn không hỏi Bạch La La bất cứ điều gì về chuyện tỏ tình. Bạch La La thậm chí còn bắt đầu nghi ngờ liệu ngày hôm đó cậu có nghe nhầm không, Tần Bách Xuyên có thực sự đã hỏi cậu có muốn yêu đương hay không nữa.
Nhưng khi Bạch La La vẫn đang băn khoăn, cậu nhận được một tấm thiệp mời, do em gái của Tần Bách Xuyên - Tần Mẫn gửi đến, hóa ra cô ấy sắp kết hôn rồi.
Lần cuối Bạch La La gặp Tần Mẫn đã cách đây gần nửa năm. Mặc dù mối quan hệ giữa Bạch La La và Tần Bách Xuyên ngày càng thân thiết, nhưng thực tế trong nửa năm qua cậu chưa từng gặp Tần Mẫn lần nào, không biết là trùng hợp hay Tần Bách Xuyên cố tình tránh cho Bạch La La và Tần Mẫn gặp nhau.
Nhận được thiệp mời, Bạch La La rất ngạc nhiên nói: “Nhanh thật đấy..."
Tần Mẫn khúc khích cười, nói: “Gặp được người phù hợp rồi mà, sợ anh ấy chạy mất, nên không do dự nữa.” Cô ấy đích thân mang thiệp mời đến nhà Bạch La La, có thể thấy thái độ của cô ấy đối với Bạch La La khá tôn trọng.
Bạch La La nói: “Ừ, vậy chúc mừng nhé.” Một năm trước Tần Mẫn còn đang xem mắt với cậu, không ngờ một năm sau đã định kết hôn rồi, ngoài lời chúc mừng, trong lòng cậu lại có chút ghen tị nhẹ.
“Vậy anh và anh trai em tiến triển thế nào rồi?” Tần Mẫn đi thẳng vào vấn đề, cô ấy nói: "Trước đây không phải em đã nói với anh rồi sao, anh trai em không cảm nhận được tình cảm, ừm, nói chính xác hơn là không cảm nhận được cảm xúc tích cực, chỉ cảm nhận được một phần nhỏ cảm xúc tiêu cực. Ví dụ như sự ghê tởm ấy?”
Bạch La La nói: “Đúng vậy...” Cậu nhớ Tết năm ngoái, Tần Mẫn đã tìm cậu nói chuyện này.
“Bây giờ em xin rút lại lời nói của mình.” Tần Mẫn nói: "Bây giờ anh ấy chắc hẳn là đã cảm nhận được rồi.”
Bạch La La do dự nói: “Thật sao?”
Tần Mẫn bất lực, cô ấy nói: “Em biết anh luôn không tin lời em nói, nhưng em chỉ có thể nói với anh là em thực sự không lừa anh...”
Bạch La La nói: “Anh ấy thực sự không cảm nhận được tình cảm sao?” Điều này nghe có vẻ rất khó tin, nhưng lời nói lại chân thành, không giống như đang nói dối.
Tần Mẫn nói: “Em nói cho anh biết thế này nhé, không chỉ có anh ấy không cảm nhận được tình cảm, ít nhất em đã gặp ba người như vậy, ai nấy đều là người tài giỏi, kỹ năng giao tiếp thượng thừa, hơn nữa ở bên cạnh họ rất vui vẻ – nếu không có ví dụ của anh trai em thì em cũng không tin."
Bạch La La cau mày tiếp tục lắng nghe.
Tần Mẫn nói: “Hồi nhỏ anh ấy không có như vậy, nhưng mẹ em nói từ khoảng bảy tám tuổi anh ấy bắt đầu trở nên kỳ lạ, đầu tiên là cả người trở nên cứng đờ, không cười không khóc, ba mẹ phát hiện có điều bất thường nên đưa đi khám bệnh một thời gian, rồi lại bình thường.”
Bạch La La nói: “Khỏi bệnh rồi sao?”
Tần Mẫn lắc đầu thở dài, nói: “Không khỏi, là học cách che giấu thôi.”
Bạch La La lộ vẻ sửng sốt.
Tần Mẫn tiếp tục nói: “Sau đó gia đình em luôn tìm kiếm phương pháp điều trị, nhưng không hiệu quả, bác sĩ nói căn bệnh này trước đây chưa từng phát hiện, nói trắng ra là bệnh nan y, chỉ là không gây tử vong thôi, thời gian đó mẹ em khóc suốt ngày đêm, thôi... ” Cô ấy nói những điều này với vẻ mặt đầy ưu sầu, rõ ràng là đang nhớ lại khoảng thời gian khó khăn đó.
“Rồi sao nữa?” Bạch La La hỏi.
“Rồi họ phát hiện ra phương pháp điều trị mới.” Tần Mẫn nói:
"Phương pháp điều trị cụ thể là gì em không biết, nhưng sau này em
mới biết những người gặp phải tình trạng như anh trai em thực ra
không ít, chỉ là họ đều giấu rất rất giỏi, nếu không phải anh trai em
cũng thuộc nhóm người này, có lẽ cả đời này em cũng sẽ không phát
hiện ra khuyết điểm của họ.”
Bạch La La cảm thấy mình đang nghe một câu chuyện khó tin.
Tần Mẫn nói: “Ừm, rồi sau đó, em phát hiện ra dường như anh trai em thực sự đã có hiệu quả điều trị.”
Bạch La La nói: “Em phán đoán điều này như thế nào?”
Tần Mẫn tức giận nói: “Vì anh ấy lười giả vờ trước mặt em em có làm gì đắc tội với anh ấy đâu chứ, trước mặt người khác anh ấy đều giả vờ rất giỏi, thế mà đến trước mặt em lại không giả vờ nữa.”
Bạch La La cười lên, thực ra cậu nhìn ra được Tần Mẫn vẫn rất quan tâm đến Tần Bách Xuyên, bởi vì trong sự tức giận đó, vẫn mang theo một chút đắc ý, có lẽ sâu trong lòng đang thầm vui vì anh trai mình chịu để lộ bộ mặt thật trước mặt mình.
“Anh ấy có tình cảm rồi.” Tần Mẫn cuối cùng kết luận: "Dù tình cảm này còn rất nhạt nhòa, nhưng đã nảy mầm, cho nên... em muốn sửa lại những lời đã nói với anh trước đây.”
Bạch La La gật đầu, nói: “Anh hiểu rồi.”
Tần Mẫn nói: “Loại người như anh em có tỷ lệ tự sát rất cao, phần lớn không sống quá ba mươi tuổi, bởi vì dù họ rất xuất sắc, nhưng lại không biết khao khát là gì, rất nhiều người sớm chán đời...”
Bạch La La có thể hiểu lời Tần Mẫn.
Tần Mẫn nói: “Mẹ em đặc biệt lo lắng cho anh em, sợ anh em xảy ra chuyện, may mà bây giờ anh ấy cuối cùng cũng tốt hơn rồi.”
Bạch La La thở dài: “Ừ, gia đình cũng không dễ dàng gì.”
Tần Mẫn gật đầu: “Đám cưới của em anh nhất định phải đến nha, tháng sau ngày ba đấy!”
Bạch La La nói: “Được được được.”
Sau khi Tần Mẫn đi, Bạch La La lại bị mẹ Bạch mắng một trận, nói con trai à, có người thích thì hãy can đảm lên một chút đi, con xem Mẫn Mẫn người ta kìa, gặp người mình thích liền lập tức kết hôn...
Bạch La La nghe thấy hai chữ “can đảm” không biết sao lại nghĩ đến Lý Như Uyên, cậu nghĩ cả đời này mình chỉ can đảm trong chuyện tình cảm hai lần, lần đầu là tỏ tình với Tần Bách Xuyên mặc váy, lần thứ hai là đồng ý với Lý Như Uyên, kết quả bây giờ xem ra dường như đều không được tốt lắm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tần Bách Xuyên hình như là mối tình đầu của cậu.
Bạch La La đưa tay gãi đầu, nhớ lại lúc nhỏ Tần Bách Xuyên mặc váy khóc lóc, rồi lại nhớ đến dáng vẻ hắn cười hiền nhìn mình bây giờ, không biết sao lại hơi đỏ mặt.
Đến ngày sinh nhật Tần Mẫn, Tần Bách Xuyên đến đón Bạch La La cùng đi.
Bạch La La nói: “Anh không đi cùng Tần Mẫn à?”
Tần Bách Xuyên nói: “Đã đến từ trước rồi, bây giờ không cần anh nữa."
Bạch La La cười nói: “Vậy anh không nói gì đó trong đám cưới à?”
Tần Bách Xuyên nói: “Nói gì? Nói nó bao nhiêu tuổi à?”
Bạch La La thực sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Đám cưới của Tần Mẫn rất long trọng, nhìn ra là đã bỏ ra rất nhiều tâm sức, Tần Mẫn mặc váy cưới trông vô cùng xinh đẹp, cô ấy nở nụ cười rạng rỡ đưa tay ra, chú rể điển trai đeo một chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của cô ấy.
Tần Bách Xuyên - người suốt buổi không nói gì nhiều, đột nhiên nói: “Chúng ta kết hôn kiểu du lịch hay là làm đám cưới, hay là cả hai kiểu đều làm một lần?”
Bạch La La thuận miệng đáp: “Kết hôn kiểu du lịch đi, không cần rắc
rối như vậy...” Nói xong cậu mới nhận ra Tần Bách Xuyên đã nói gì,
cả người đều ngây ngốc.
Tần Bách Xuyên khóe miệng cong lên, nói: “Được, em vui là được.”
Bạch La La: “... Người này sao lại đen tối thế.”
Lễ cưới diễn ra một tiếng rưỡi, đồ ăn là kiểu tự chọn. Đồ ăn của Bạch La La hầu như đều do Tần Bách Xuyên bưng đến, cậu ngoan ngoãn ngồi chờ được “cho ăn”.
Tuy nhiên tham gia đám cưới nhà họ Tần, Bạch La La mới thấy được địa vị của Tần Bách Xuyên trong nhà họ Tần hình như rất đặc biệt, rất nhiều khách khứa đều cố ý đến chào hỏi hắn.
Bạch La La không ăn nhiều, ăn một chút là no rồi, Tần Bách Xuyên cũng có vẻ không thích ăn đồ ăn ở đây lắm, hầu như suốt buổi đều cười hiền nhìn Bạch La La ăn.
Bạch La La hơi ngại ngùng, nói: “Anh cũng ăn đi.”
Tần Bách Xuyên nói: “Anh đang ăn mà.” Hắn cứ luôn nhìn chằm chằm Bạch La La như vậy.
Bạch La La: “...” Trước đây sao không phát hiện ra Tần Bách Xuyên lại biết “làm trò lưu manh” như vậy nhỉ?
Tần Mẫn bưng ly rượu đến đây chúc rượu, thấy hai người họ cười rất ngọt ngào, nói: “Bao giờ định làm chuyện đó?”
Tần Bách Xuyên nghiêm túc nói: “Xem em ấy vậy, anh sao cũng được.”
Bạch La La nghiến răng nghiến lợi đáp trả: “Chờ khi anh ấy mang thai con của anh thì tôi sẽ cưới anh ấy.”
Tần Bách Xuyên nói: “Hôm qua em dẫn anh đi phá thai ở bệnh viện cũng không nói như vậy...”
Tần Mẫn cười đến hoa lá rụng đầy trời, nói hai người các anh thật đáng ghét, đừng rải thức ăn chó lung tung trong đám cưới của em. Rồi nâng ly chúc rượu, nhất thời không khí vô cùng hòa hợp.
Tuy nhiên khi Tần Bách Xuyên và Bạch La La nói chuyện, xung quanh vẫn có người lộ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ em gái Tần Mẫn
lấy chồng, anh trai Tần Bách Xuyên cũng sắp có chuyện vui.
Ăn uống no say, Tần Mẫn thay một bộ quần áo khác, thấy mọi người ăn uống cũng gần xong, liền xắn tay áo lên bảo mọi người đánh mạt chược.
Nhưng cô ấy gọi người khác đi, lại không gọi Tần Bách Xuyên, Bạch La La hỏi Tần Bách Xuyên: “Sao anh không đi?”
Tần Bách Xuyên cười nói: “Nó không dám gọi anh.”
Bạch La La hỏi: “Tại sao?”
Tần Bách Xuyên nói: “Lần trước nó gọi anh, đã thua hết tiền lì xì của nó."
Bạch La La còn đang nghĩ tiền lì xì của Tần Mẫn có bao nhiêu, Tần Bách Xuyên liền bổ sung một câu: “Trong đó có cả một chiếc siêu xe giới hạn.”
Bạch La La:
Cũng đúng thôi Tần Mẫn coi Tần Bách Xuyên như không khí mà gọi người khác chơi.
Hai người đang nói chuyện phiếm, đột nhiên có một người đàn ông đi tới, người đàn ông này mặc vest, mặt mày anh tuấn, khí chất văn nhã, mỉm cười ngồi bên cạnh Tần Bách Xuyên, nói: “Đây là Bạch La La phải không?”
Tần Bách Xuyên liếc nhìn người đàn ông một chút, nói: “Anh đến muộn à?”
“Ừ, người nhà hơi cãi nhau một chút.” Người đàn ông có mái tóc màu nâu sẫm, nhưng mắt lại là màu đen thuần khiết, lông mày đậm mắt sâu nhưng lại mang vẻ nho nhã đặc trưng của người phương Đông, hẳn là con lai.
Tần Bách Xuyên khinh thường cười một tiếng, nói: “Anh cũng có hôm nay."
Người đàn ông nói: “Chó chê mèo lắm lông.”
Hai người họ hẳn là bạn bè, nhưng lại không có không khí thân mật của bạn bè, ngược lại cả hai đều hung hăng, Tần Bách Xuyên từ đầu đến cuối đều ánh mắt bất thiện, giống như một con thú hoang bị x*m ph*m l*nh th*.
Người đàn ông hoàn toàn không để ý đến sự thù địch của Tần Bách
Xuyên, giơ tay về phía Bạch La La, nói: “Làm quen nhé, tôi tên Diêm Tả Phi."
Bạch La La bắt tay anh ta, nói: “Bạch La La.”
Thực ra nếu chỉ nhìn khí chất, Bạch La La có lẽ sẽ cảm thấy Diêm Tả Phi là người rất dễ gần, chỉ là anh ta và Tần Bách Xuyên lại đối đầu nhau, không nhường nhau một chút nào.
“Được rồi, còn định nắm tay bao lâu nữa.” Tần Bách Xuyên không kiên nhẫn nói.
Diêm Tả Phi cười nói: “Chẳng lẽ anh dẫn cậu ấy đến đây không phải để khoe khoang à?"
Tần Bách Xuyên nói: “Có bản lĩnh thì anh cũng dẫn người nhà anh đến đây đi.”
Diêm Tả Phi bất lực giơ tay: “Tôi không có bản lĩnh.” Người nhà anh ta không giống Bạch La La dễ thương như vậy, khó chiều vô cùng.
Tần Bách Xuyên nói: “Được rồi, người cũng gặp rồi, lời cũng nói rồi, có thể đi được chưa?”
Diêm Tả Phi nói: “Trước đây anh không như vậy.”
Tần Bách Xuyên nói: “Chẳng lẽ trước đây anh cũng như vậy sao?”
Mối quan hệ của hai người họ thực ra khá tế nhị, nói là bạn bè thì không bằng nói là cùng một loại người, bị cùng một đặc điểm thu hút lại với nhau, lại cùng nhau ghét bỏ, và kèm theo sự ghen tị lẫn nhau.
“Tôi đi đây.” Diêm Tả Phi nói: "Tôi đến dự đám cưới của Mẫn Mẫn...”
Anh ta không nói thì thôi, vừa nói Tần Bách Xuyên liền tức giận, anh ta nói: “Anh còn dám nói nữa, lúc đó nếu không phải tôi ngăn anh lại, anh đã sớm ra tay với con bé rồi.”
“Ai mà không thích những thứ ấm áp chứ.” Diêm Tả Phi liếc nhìn Bạch La La.
Tần Bách Xuyên nói: “Ấm áp và thiêu đốt là khác nhau.”
Diêm Tả Phi nói: “Thì cũng hơn là bị đóng băng chết mà.” Nói xong
anh ta liền chào tạm biệt Tần Bách Xuyên, đứng dậy dứt khoát rời đi.
Tần Bách Xuyên nhìn bóng lưng anh ta, nói với Bạch La La: “Người này hơi phiền phức, nếu sau này có liên quan đến anh ta, đừng để ý đến anh ta, cứ nói trực tiếp với anh là được.”
Sau khi nghe Tần Mẫn giải thích, Bạch La La gần như đoán được mối quan hệ giữa Diêm Tả Phi và Tần Bách Xuyên, cả hai người dường như mắc cùng một hội chứng rối loạn tình cảm, nên mới có cuộc đối thoại lúc nãy.
Bạch La La nói: “Được thôi.”
Tần Bách Xuyên cuối cùng nói: “Bạch La La, điều may mắn nhất đời này của anh là đã gặp được em.”
Bạch La La ngượng ngùng nói: “Anh đột nhiên nói cái này làm gì...”
Tần Bách Xuyên nói: “Vì muốn nói thôi.”
Diêm Tả Phi cũng gặp được “Bạch La La” của riêng mình, chỉ tiếc là “Bạch La La” đó không dễ đối phó, dù hiện tại đã bị Diêm Tả Phi cưa đổ, nhưng chuyện tốt chắc chắn sẽ có gian nan.
Buổi chiều mọi người cùng nhau tụ tập đánh mạt chược, Bạch La La là công chức nên không thể tham gia loại hoạt động này. May thay Tần Bách Xuyên cũng bị Tần Mẫn ghét bỏ, vì vậy hai người bàn nhau đi chơi ở nơi khác.
Tần Bách Xuyên hỏi Bạch La La muốn chơi gì.
Bạch La La nói: “Hay là mình đi quán net chơi game đi? Lâu rồi tôi chưa chơi..."
Tần Bách Xuyên nói: “Em chơi gì?”
Bạch La La nói: “l*l? FIFA?"
Tần Bách Xuyên nói: “Cái nào cũng được.”
Bạch La La định quyết định như vậy, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó,
vỗ tay nói: “Nhà anh không phải có rất nhiều máy chơi game sao? Tôi
có một trò chơi kinh dị rất muốn chơi, chúng ta cùng nhau chơi online
nhé?"
Nụ cười của Tần Bách Xuyên cứng đờ lại trên mặt.
Thấy hắn cười gượng, Bạch La La do dự hỏi: “Sao vậy? Bách Xuyên, anh sợ à?”
Tần Bách Xuyên nói: “Ha ha, làm sao anh có thể sợ cái đó được chứ.”
Bạch La La nói: “Đi đi đi, nhà anh còn có cả VR nữa mà, cùng nhau cùng nhau nhé.”
Tần Bách Xuyên ngồi vào ghế lái, rồi lái xe về nhà, bình thường hắn luôn lái xe đúng tốc độ giới hạn, hôm nay lại lái rất chậm, suốt cả quãng đường không vượt quá năm mươi cây số một giờ, cuối cùng Bạch La La lo lắng nói: “Bách Xuyên, anh không khỏe sao? Sao mặt anh tái nhợt thế?”
Tần Bách Xuyên nói: “Không sao, anh khỏe lắm, đúng rồi, trò chơi em muốn chơi tên gì?”
Bạch La La nói: “(⊙v⊙) Ma Nữ.”
Tần Bách Xuyên: ...
Rồi hôm đó Tần Bách Xuyên gặp tai nạn xe hơi lần đầu tiên trong đời, va chạm nhẹ với một chiếc xe bất ngờ chuyển làn. Bình thường hắn sẽ nhường đường, nhưng hôm đó tính khí rất mạnh, trực tiếp đạp ga và đâm vào, lại còn là lỗi hoàn toàn của bên kia.
Người chuyển làn đường bất ngờ xuống xe định cãi nhau, nhưng khi thấy hai người đàn ông cao mét tám xuống xe thì liền sợ hãi, cười gượng nói huynh đệ lái xe cẩn thận nhé.
Tần Bách Xuyên cười lạnh, nói: “Tôi còn chưa bảo anh cẩn thận nữa kìa.” Rồi gọi điện báo cảnh sát.
Nhưng không biết có phải ảo giác của Bạch La La không, cậu cảm thấy trong tiếng cười lạnh của Tần Bách Xuyên, có một chút vui sướng khó hiểu.
Bạch La La: Ừm, chắc cậu nghĩ nhiều quá rồi, chắc chắn là vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Bách Xuyên: Trong bụng em rõ ràng đã có hàng tỷ đứa con của anh rồi.
Bạch La La: … Tôi dùng một trò chơi kinh dị đập chết anh nè.