Vì Hài Hòa Mà Phấn Đấu

Chương 95

Oni Miko là là một game kinh điển của nước R.

Người chơi đóng vai chính là một vu nữ có thể nhìn thấy được linh hồn, sử dụng chiếc máy ảnh trên tay làm vũ khí để chiến đấu với các ác linh, đồng thời giải mã câu chuyện của chuyến thám hiểm để hé lộ sự thật cuối cùng.

Phong cách của trò chơi này rất chân thực, thao tác hành động nhân vật thường xuyên tiến hành chui đường hầm, chạy sơn động, dạo nhà ma, nói tóm lại cảm giác thay thế của game này khá mãnh liệt, dùng VR chơi càng k*ch th*ch khiến cho người khác có thể ngất xỉu luôn.

Game này đã ra mười mấy đời rồi, Bạch La La xem rất nhiều video game cũng rất là chờ mong, nhưng biết làm sao được game phải chơi bằng VR, cho nên Bạch La La không mua máy game VR vẫn luôn chưa chơi được.

Vốn dĩ cậu cho rằng hôm nay bản thân có thể chơi đến, nhưng Tần Bách Xuyên lại xảy ra tai nạn giao thông……

Chờ xử lý xong vụ tai nạn thì đã qua hơn nửa buổi chiều, Tần Bách Xuyên rất bình tĩnh hỏi Bạch La La là muốn trở về chơi game hay là hai người bọn họ tìm đại nơi nào uống trà.

Bạch La La có chút tiếc nuối thở dài, nói: “Thôi bỏ đi, quá muộn phỏng chừng cũng chơi không được bao lâu, lần sau chơi vậy.”

Tần Bách Xuyên gật gật đầu, anh nói: “Em thường xuyên chơi game kinh dị sao?”

Bạch La La nghĩ nghĩ nói: “Cũng được á, không chơi thường xuyên lắm, chỉ là game này rất hay, cho nên vẫn luôn muốn thử một chút.”

“Vậy à.” Tần Bách Xuyên không lộ ra vẻ gì nói, “Vậy lần sau có cơ hội thì thử.”

Bạch La La nói giỡn hỏi: “Không phải anh sợ thể loại game này chứ?”

Tần Bách Xuyên bình tĩnh mỉm cười, nói: “Cũng được, không sợ lắm.”

Lần này đến phiên Bạch La La cười như không cười, cậu nói: “Ồ, đúng không.”

Bởi vì thời gian trôi qua hơn phân nửa, buổi tối còn phải đến lễ cưới của Tần Mẫn, cho nên hai người dứt khoát tìm nơi gần đó uống trà nói chuyện phiếm, thuận tiện tán gẫu về phong cách trang trí của nhà Bạch La La.

Bạch La La nói không cần trang trí nhà quá phức tạp, đơn giản liền hảo.

Tần Bách Xuyên nói cứ đến xem mấy mẫu ở chỗ bạn của anh, Bạch La La xem rồi tính.

Bạch La La uống một ngụm trà, tràn ngập thâm tình cảm thán: “Em cũng là người có nhà rồi.” Cậu làm việc nhiều năm như vậy, mơ ước lớn nhất chính là có căn nhà thuộc về mình, không ngờ ước mơ này lại được thực hiện dễ như vậy.

Tần Bách Xuyên cười nói: “Em nên đổi giấc mơ khác thôi.”

Bạch La La nói: “Để em ngẫm lại đã……”

Cho tới thời gian ăn cơm, hai người lại đến chỗ Tần Mẫn.

Tần Mẫn đã thay váy cưới, mặc một bộ váy nhỏ tiện lợi cho làm việc, đang đại sát tứ phương ở trên bàn bài, mặt cười thành một đóa hoa. Nhìn thấy hai người trở về, trêu đùa nói: “Đến thế giới hai người ở đâu đó?”

Tần Bách Xuyên nói: “Tìm đại một nơi uống trà, thắng nhiêu rồi?”

“Ha, không ít nha.” Tần Mẫn cười hì hì.

Có lẽ đúng là cô thắng không ít, bởi vì cô là người cười vui vẻ nhất bàn, những người khác hoặc là cười khổ hoặc là mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng một ông anh nói: “Không chơi không chơi, về nhà không thể bàn giao được với bà nhà mất.”

Tần Mẫn cũng là thấy tốt thì lấy, không có tiếp tục, nhưng vẫn có chút tiếc nuối nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”

Vì thế cứ như vậy bàn bài giải tán.

Tần Bách Xuyên tò mò nhìn Bạch La La, nói: “Em biết đánh không?”

Bạch La La thành thật nói: “Biết, nhưng không đánh tốt lắm.” Cậu vừa không nhớ bài, cũng không tính toán trên dưới, chỉ có thể tùy duyên tùy ý dựa vào vận may mà đánh, có điều bởi vì cái này mà ngược lại cũng không thua bao nhiêu.

Tần Bách Xuyên nói: “Không đánh giỏi cũng không sao, sau này đánh với anh, bảo đảm em không thua.”

Bạch La La cười gật đầu.

Sau khi tham gia hôn lễ xong, Bạch La La bắt đầu bận trang trí nhà cửa.

Không thể không nói trang trí nhà đúng là chuyện phiền phức nhất và tốn nhiều công sức nhất khi mua nhà, nhưng Tần Bách Xuyên trực tiếp bao hết chuyện phiền phức này của Bạch La La, sau khi cậu xác nhận phong cách trang trí xong thì bảo người lập tức bắt đầu khởi công.

Việc này thường sẽ thuê công ty trang trí nội thất, đều phải sợ khi bọn họ trang trí sẽ ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cho nên phải đến hiện trường trông coi. Khi công ty nội thất khởi công Tần Bách Xuyên lại nói với Bạch La La không cần quá lo lắng, vật liệu chắc chắn sẽ không thiếu.

Anh đều nói như vậy, vậy Bạch La La khẳng định là yên tâm, đương nhiên cậu vẫn đi xem vài lần, phát hiện công ty nội thất này thực sự rất rất tận tâm tận lực, thái độ phục vụ khá tốt, giá cả lại phải chăng, tóm lại là trước mắt không có bất cứ khuyết điểm nào cả.

Trang trí nhà gần như phải mất gần thời gian ba tháng, đương nhiên sau khi trang trí xong cũng không trực tiếp vào ở, ít nhất còn phải hong gió nửa năm.

Trong lúc trang trí, kỳ nghỉ của Bạch La La cũng kết thúc, sự mệt mỏi về tinh thần và thể chất đều đã được giảm bớt, trên cơ bản đã khôi phục dáng vẻ thần thái sáng láng.

Sau khi kỳ nghỉ nửa năm chấm dứt, Bạch La La nói với Tần Bách Xuyên, nói bản thân lại phải đi công tác một khoảng thời gian.

Sau khi Tần Bách Xuyên nghe xong thái độ rất bình tĩnh, hiển nhiên cũng không để ý Bạch La La cứ biến mất nửa tháng như vậy, anh chỉ nói: “Chú ý an toàn.”

Bạch La La nghĩ nghĩ, vẫn chần chờ nói: “Tần Bách Xuyên, câu hỏi anh hỏi em trước đó, lần này sau khi trở về em sẽ trả lời anh nha?”

Tần Bách Xuyên nhẹ giọng nói được, sau đó an ủi Bạch La La, bảo cậu đừng áp lực, thuận theo tự nhiên là được.

Bạch La La gật gật đầu, xem như nhận ý tốt của Tần Bách Xuyên.

Trở về Cục An Toàn Xã Hội lần nữa, những đồng nghiệp cũng không có gì thay đổi so với nửa năm trước.

Lý Thiển nhìn thấy Bạch La La thì hưng phấn đến chào hỏi cậu, Bạch La La hỏi anh ta một câu: “Có phải một đồng nghiệp tên Dương Dã Độ ở đơn vị chúng ta đã từ chức rồi không?”

“Sao lại đột nhiên nhắc đến cậu ta?” Lý Thiển hiếu kỳ nói, “Nửa năm trước cậu ta từ chức rồi……cùng khoảng thời gian cậu bắt đầu nghỉ phép.”

Bạch La La nói: “Vậy anh biết sao anh ta từ chức không?”

Lý Thiển lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng có lẽ là nguyên nhân cá nhân.”

Bạch La La nhíu mày, cậu nói: “Lý Thiển, tôi muốn hỏi anh một chuyện, anh nói thật với tôi.”

Lý Thiển thấy vẻ mặt Bạch La La nghiêm túc, gật đầu nói được.

“Có phải tỷ lệ từ chức của Cục An Toàn Xã Hội của chúng ta rất cao hay không?” Bạch La La hỏi.

Lý Thiển suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói: “Thật ra cũng được, cũng không tính là quá cao, tôi chỉ biết một số người đã từ chức trước khi nghỉ hưu… … Xác suất này hẳn là nắm trong phạm vi bình thường, còn thấp hơn công ty bình thường một chút?”

Là vậy sao? Chẳng lẽ cậu suy nghĩ nhiều? Bạch La La suy nghĩ lại có chút nghi hoặc.

“Nhưng mà tôi cũng không gạt cậu, nhiệm vụ có đánh giá tương đối cao thì đều sẽ bị một chút ảnh hưởng trong cuộc sống hiện thực.” Vẻ mặt Lý Thiển chân thành, không giống như đang nói dối, anh ta nói, “Giống như Dương Dã Độ đã từ chức nửa năm trước kia, đánh giá nhiệm vụ của cậu ta cực cao…… không khác cậu lắm, tóm lại cậu ta rất giỏi.”

Bạch La La như suy tư gì.

Lý Thiển nói: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Bạch La La lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

Lý Thiển nói: “Tôi thấy sắc mặt cậu cũng không tệ lắm, là nghĩ tới cái gì sao?”

Bạch La La nói: “Không, chỉ là có hơi tò mò mà thôi.”

Lý Thiển tuy rằng tò mò, nhưng thấy Bạch La La không muốn nói, cho nên cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Lại một nhiệm vụ sắp bắt đầu, sau khi Bạch La La chuẩn bị sẵn sàng xong nằm vào buồng ngủ đông, bóng tối nhanh chóng phủ xuống, thổi quét mọi thứ.

Bạch La La bị hệ thống đánh thức, cậu mở to mắt ra lại không có cách nào ngồi dậy từ trên đất được, mà là cảm thấy cả người đều trời đất quay cuồng, có cảm giác khó chịu choáng váng như say rượu.

Loại cảm giác choáng váng khiến cậu thiếu chút nữa đã nôn ra, tiếng của hệ thống cũng vang lên rất nhiều lần mới đánh thức được Bạch La La, nó nói: “Cậu không sao chứ?”

Bạch La La nói: “Không, không được, tôi muốn nôn.”

Hệ thống im lặng trong chốc lát, hình như là đang kiểm tra thông tin, sau khi kiểm tra xong thì quay lại nói với Bạch La La: “À, không sao, choáng váng là bởi vì cậu bị đánh nên não bị chấn động thôi.”

Bạch La La: “……” Trước đó cậu cảm thấy đãi ngộ của mình ở thế giới này không thua thế giới kia, hiện tại phát hiện quả nhiên là thật sự.

Thế giới trước tuy rằng Từ Nhập Xuyên gầy yếu, nhưng tốt xấu gì cũng là người khỏe mạnh không có thiếu hụt gì, thế giới này vừa đến đã bị chấn động não, còn là bị người ta đánh nữa.

Bạch La La bất đắc dĩ, nói: “Vậy phải làm sao đây.”

Hệ thống nói: “Tôi giúp cậu che chắn cảm giác choáng váng, nhưng không thể che chắn quá lâu, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến phán đoán giá trị sức khỏe của cậu.”

Bạch La La nói: “Được rồi.”

Vì thế cơn chóng mặt chết người cuối cùng cũng rút đi, Bạch La La thấy rõ ràng cảnh tượng trước mắt.

Theo lý thuyết, căn nhà của Từ Nhập Xuyên ở thế giới trước cũng đã đủ cũ nát rồi, nhưng so với khung cảnh trước mắt, thế giới trước quả thực chính là thiên đường.

Chỉ thấy cửa kính của cả căn phòng nơi Bạch La La đang ở đều vỡ tan tành, cánh cửa là một tấm ván gỗ vừa rách vừa nát, cát vàng bị gió cuốn vào phòng, nhuộm cả căn phòng thành một màu vàng sẫm.

Bạch La La nằm ở trên một cái giường, không, nếu nói là giường, thà nói là một tảng đá trông giống như giường thì đúng hơn.

“Cậu cảm thấy đỡ chút nào không?” Hệ thống vẫn rất quan tâm, nó nói, “Có muốn tiếp nhận nội dung tuyến thế giới này không?”

Bạch La La còn chưa nói ra hai chữ tiếp nhận thì đã bị đập cho rung động một chút, hiển nhiên nếu Bạch La La không mở cửa, vậy thì cánh cửa cũ nát đó có lẽ là cũng sẽ không giữ nỗi nữa.

Sau khi chần chờ một lát, Bạch La La vẫn đứng dậy đi mở cửa.

Nhưng Bạch La La vừa mới cửa mở ra thì cậu liền hối hận, bởi vì trong một giây cậu mở cửa ra, toàn thân cậu đã bị ném mạnh xuống đất, vốn dĩ não đã chấn động đầu lại tiếp xúc với sàn nhà lần nữa, trước mắt Bạch La La tối sầm, một hồi lâu mới miễn cưỡng hoãn lại.

“Đệch mợ nó!” Sau khi vất vả lắm mới hoãn lại nhìn thấy rõ ràng thứ nhào vào mình, Bạch La La không tự chủ được mà mắng ra một câu th* t*c.

Đó là một con báo đen vô cùng cường tráng, nó có bộ lông sáng bóng, cái miệng to như chậu máu tản ra hơi thở tanh hôi, hàm răng bén nhọn của nó đang đưa vào cổ Bạch La La, tựa như ngay sau đó sẽ trực tiếp cắn đứt yết hầu của Bạch La La.

“Nghĩ kỹ chưa?” Một người đàn ông đứng ngược chiều ánh sáng, y đưa lưng về phía cửa, khuôn mặt có chút không nhìn rõ ở trong bóng tối, nhưng Bạch La La có thể ngửi ra mùi nguy hiểm ở trên người y—— hiển nhiên, con báo đen bổ nhào vào Bạch La La này, có lẽ chính là thú cưng của người đàn ông.

“Nghĩ, nghĩ kỹ rồi.” Bạch La La còn chưa tiếp thu tuyến thế giới, thật ra hoàn toàn không rõ đã xảy ra cái gì, chuyện duy nhất cậu rõ ràng chính là nếu cậu dám nói không thì con báo này chắc chắn sẽ không nể tình mà đớp cậu ngay.

Đăng xuất khỏi thế giới nhiệm vụ khi vừa đến, chẳng những không có trợ cấp, lại còn xem như sự cố nhiệm vụ.

“Được.” Giọng điệu người đàn ông lãnh đạm, y kêu một tiếng: “Mặc Thoát, buông nó ra.”

Báo đen trầm thấp rít gào một tiếng, tựa như có điều bất mãn với lệnh của người đàn ông, nhưng tuy rằng nó bất mãn, vẫn nghe theo lời của người đàn ông mà buông Bạch La La ra.

Bạch La La vừa thở phào một hơi, ngực lại bị một chân dẫm lên, người đàn ông không hể nể nang gì, đôi ủng quân đội rắn chắc nghiền ở trên ngực cậu, giọng điệu nói chuyện lạnh nhạt giống như nói chuyện với một con sâu hèn mọn, y nói: “Tao cho mày một buổi chiều để chuẩn bị, chiều nay tao sẽ đến tìm mày —— đừng cố chạy trốn, không nên ép tao đánh gãy chân mày.”

Bạch La La ngực đau như nứt ra, chỉ có thể gật đầu thật mạnh.

Người đàn ông nâng lên chân, dẫn theo con báo cũng không quay đầu lại rời đi.

Một màn bất thình lình này, tuy rằng không biết tuyến thế giới gốc rốt cuộc đã xảy ra cái gì nhưng Bạch La La cũng đã nhận ra không ổn, cậu nói: “Rốt cuộc các người đưa tôi đến thế giới gì thế này—— người này rốt cuộc là ai?”

Hệ thống vô tội nói: “Thế giới cũng không phải chúng tôi có thể lựa chọn.”

Bạch La La bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, tiếp thu tuyến thế giới trước đi.”

Hệ thống nói: “Được.”

Một lượng lớn ký ức rót vào trong đầu Bạch La La.

Trước khi tiếp nhận ký ức, sắc mặt Bạch La La đã tái nhợt như tờ giấy, mà sau tiếp thu ký ức, sắc mặt Bạch La La liền trắng đến gần như trong suốt, cậu bất đắc dĩ nói: “Các cậu đúng là biết chọn thật đó……”

Thế giới này là tận thế không giống bình thường.

Nói là tận thế, chỉ là cách nói đối với một số người mà thôi.

Trong thời đại công nghiệp, loài người đã phung phí rất nhiều nguồn tài nguyên trên trái đất, nhưng mà sau khi tất cả các tài nguyên bị tiêu xài xong, lại không có bước đột phá trong công nghệ mới, vì thế loài người mãi mãi bị bỏ lại trên bậc thang lịch sử này.

Tài nguyên khô kiệt, cũng tựa như báo hiệu tận thế của loài người đã đến.

Nhưng ở trong bước đường cùng, phía trên x*c th*t của loài người lại xảy ra thay đổi, bọn họ bắt đầu xuất hiện các loại năng lực kỳ lạ, loại người này được gọi là nhân loại mới.

nhân loại mới cho rằng nhân loại cũ hẳn là sẽ bị đào thải, vì thế quyết đoán vứt bỏ bọn họ, thành lập thành phố thuộc về nhân loại mới. Ở bên trong thành phố của nhân loại mới, bọn họ lợi dụng dị năng của mình sáng tạo ra nguồn nước mới và không gian xanh, giống như hải thị thận lâu bên trong cát vàng, khiến nhân loại cũ không theo kịp.

Bạch La La là nhân loại cũ, còn là nhân loại cũ sắp chết.

Mà mục tiêu nhiệm vụ của cậu lại là nhân loại mới, còn là nhân loại mới đánh cậu chết mém chết.

Bạch La La: “……” Cậu lại muốn chửi tục rồi.

Tên của Bạch La La ở thế giới này là Giang Thủy Nguyên ——từ cái tên là có thể nhìn ra được khát vọng với nguồn nước của nhà anh ta.( thủy nguyên 水源 = nguồn nước)

Giang Thủy Nguyên là nhân loại cũ, chật vật sinh tồn trong khu vực của nhân loại cũ, anh ta thông minh, thủ đoạn lại không kiêng kỵ gì, cho nên kỳ thật cũng sống không tệ lắm, đáng tiếc biết làm sao khi anh ta lại trực tiếp đá vào một tấm sắt. Giang Thủy Nguyên không thích nhân loại mới, cảm thấy nhân loại mới vừa ngu vừa đần, ngoại trừ thể chất mạnh hơn bản thân ra thì gần như không còn gì cả. Với ý tưởng này trong đầu, anh ta đã lừa nhân loại mới rất nhiều lần.

Nhóm nhân loại mới đều rất thích khoáng sản xinh đẹp, đặc biệt là thạch anh linh tinh, bọn họ còn thích di tích cổ và đồ cổ, cho nên Giang Thủy Nguyên liền bắt đầu làm giả nói dối.

Nhưng mà làm chuyện giả dối nhiều thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo, Giang Thủy Nguyên chính là như thế.

Anh ta lừa gạt một người phụ nữ nhân loại mới được không ít đồ tốt, chân trước còn đang đắc chí, chân sau người nhà của người ta đã tìm đến cửa, không nói câu nào đã treo anh ta lên đập cho một trận.

Giang Thủy Nguyên giống như con chó trốn về nhà, cứ như vậy mà chết ở trong nhà.

Nhưng vào lúc này Bạch La La lại xuyên đến.

Bạch La La: “Đệch đệch đệch ——” Không nghi ngờ gì nữa, người đàn ông mới vừa tìm đến cửa kia chính là người nhà của người bị lừa kia.

Nhân loại mới muốn gi.ết chết nhân loại cũ rất đơn giản, là một chuyện chỉ cần động một ngón tay, mà thân phận nhân loại mới kia thoạt nhìn còn rất không bình thường, hiển nhiên là rất khó đối phó.

Bạch La La che đầu đang choáng váng, miễn cưỡng sắp xếp lại người đàn ông kia muốn Giang Thủy Nguyên làm cái gì.

Giang Thủy Nguyên tự xưng bản thân biết một di tích cổ xưa, hơn nữa còn lấy cái này tiến hành giao dịch với em gái của người đàn ông đó. Em gái của người đàn ông chưa trải qua chuyện đời, còn chưa phát hiện nhân gian hiểm ác, cho nên dễ dàng bị lừa, còn cho Giang Thủy Nguyên một nguồn nước kiểu mới để làm vật phẩm giao dịch.

Giang Thủy Nguyên nói cho cô biết vị trí của di tích cổ—— nơi đó đương nhiên là gạt người.

Kỳ thật Giang Thủy Nguyên đã làm loại chuyện này rất nhiều lần, chẳng qua sau đó cũng chưa có ai tìm anh ta tính sổ, cho nên cũng cho anh ta một loại ảo giác dù có tiếp tục lừa gạt thì cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Nào biết, lần này Giang Thủy Nguyên lại cắn ngay khúc xương cứng, cứng đến mức máu chảy đầy cả miệng.

Sau khi Bạch La La biết tuyến thế giới thì nói với hệ thống nói: “Cho nên các cậu đang muốn tôi đi chết à?”

Hệ thống nói: “Sao cậu lại nói như vậy chứ, bộ hệ thống chúng tôi là loại vô tình như vậy ư?”

Bạch La La nói: “Nhưng tôi có biết di tích cổ ở đâu đâu, anh ta lại muốn tôi tìm ra di tích cổ, tôi đi đâu tìm cho anh ta chứ?”

Hệ thống nói: “Không sao, có hệ thống yêu cậu —— tôi có thể tìm cho cậu mà.”

Bạch La La nghi ngờ nói: “Sao giọng điệu nói chuyện của cậu nghe quen thế nhở?”

Hệ thống nói: “Có sao? Cậu nghe lầm rồi chăng?”

Bạch La La nói: “Đúng không?” Cậu mãnh liệt nghi ngờ có phải hệ thống không đủ nhân lực nên bảo hệ thống đang học lớp ba trở về không……

Hệ thống nói: “Nhất định là cậu nghe lầm rồi, chúng tôi không phải là loại hệ thống tùy tiện như vậy đâu.”

Bạch La La vẫn nghi ngờ, hơn nữa cậu luôn cảm giác hệ thống nói bớt cái gì đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ tới.

Sau khi hệ thống nói chuyện, trong đầu Bạch La La xuất hiện một bản đồ, trên bản đồ được đánh dấu rõ ràng một số chấm đỏ nhấp nháy.

Bạch La La nói: “Đây chính là địa điểm di tích cổ?”

Hệ thống nói: “Đúng vậy.”

Bạch La La nói: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu?”

Hệ thống nói: “Chỗ chấm vàng này.”

Bạch La La nhìn cây thước ở góc dưới bên phải bản đồ, sợ hãi nói: “…… Kích cỡ này không đúng lắm?” Sao lại xa như vậy.

“Đúng là nó đó.” Hệ thống nói, “Thế giới này có rất nhiều điểm khác trái đất , ví dụ, kích thước của hành tinh, thời gian quay, đều có điều kinh ngạc.”

Bạch La La lúc này mới gật gật đầu.

Buổi chiều mục tiêu nhiệm vụ sẽ tới tìm Bạch La La, yêu cầu Bạch La La dẫn đường đi đến di tích cổ, Bạch La La nghĩ đường xá xa xôi như vậy, vẫn là nên thu dọn một chút hành lý trước thôi.

Nhưng cậu nhìn quanh nhà một vòng, lại lướt qua ký ức trong đầu một lần nữa, phát hiện bản thân đúng là không có gì để thu dọn cả.

Giang Thủy Nguyên người cũng như tên, có một khát vọng chấp nhất gần như vặn vẹo đối với nước, anh ta yêu nước như mạng, gần như có một chút tiền liền đổi toàn bộ nguồn nước và đồ ăn.

Dư lại trừ khi tất yếu tỷ như muối linh tinh đồ dùng sinh hoạt, mặt khác hắn là một chút đều không có hứng thú.

Trong căn nhà đổ nát hầu như không có đồ vật gì có giá trị, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.

Bạch La La tính toán khả năng chạy trốn thành công của bản thân một chút, cuối cùng vẫn quyết định ngoan ngoãn chuẩn bị đồ ăn xong thì liền ở trong phòng chờ mục tiêu nhiệm vụ tới —— đến nay cậu cũng không biết tên của mục tiêu nhiệm vụ là gì.

Qua giữa trưa, người đàn ông dẫn theo báo đen xuất hiện ở trong nhà Bạch La La, chỉ là lần này phía sau y còn có thêm một cô gái đang khóc sướt mướt, ngoại hình của cô gái xinh đẹp, ăn mặc xinh xắn, vừa nhìn liền thấy không hợp nhau với thành phố cát vàng cũ nát này.

Cô gái tên là Lê Thiển Thiển, tên thanh tú con người cũng thanh tú, tính cách cũng không tệ lắm —— nếu không cũng sẽ không bị Giang Thủy Nguyên lừa.

Cô khóc lóc kéo tay áo anh hai mình, nói: “Anh ơi, anh đừng dữ như vậy, em biết em sai rồi.”

Người đàn ông được cô gọi bằng anh mặt không cảm xúc, y nói: “Đi.”

Lê Thiển Thiển còn đang khóc, Bạch La La nhìn mà đau lòng muốn chết, nguyên nhân đau lòng đại khái là bị ký ức của Giang Thủy Nguyên ảnh hưởng, cảm thấy khóc là đang lãng phí nước.

Báo đen rít gào một tiếng, thái độ rất không kiên nhẫn.

Bạch La La run run rẩy rẩy đứng lên, đi đến ngoài cửa thì thấy một chiếc xe có hình thù kỳ quái, theo phân tích từ trí nhớ thì chiếc xe này hẳn là một chiếc phi hành khí(*) có thể bay giữa không trung, có điều Bạch La La cũng không thể hoàn toàn xác định.

(*)tên gọi chung động cơ bay trong không trung như, khí cầu, phi hành khí, tên lửa, vệ tinh nhân tạo, phi thuyền vũ trụ.

Người đàn ông lạnh lùng nói: “Cậu nói cậu biết di tích cổ ở đâu đúng không, dẫn chúng tôi đến, nếu nơi đó không có, cậu cũng không cần về nữa.”

Bạch La La lộ ra vẻ co rúm, miễn cưỡng cười nói: “Được, được.” Cậu nơm nớp lo sợ nói ra phương hướng đại khái, người đàn ông chê cậu nói không rõ ràng, trực tiếp móc một tấm bản đồ ra ném đến trước mặt cậu.

Bạch La La chỉ có thể khom lưng nhặt bản đồ lên, sau đó căn cứ vào vị trí mà hệ thống cho cậu rồi đánh dấu vị trí của di tích cách nơi này gần nhất lên trên bản đồ, sau đó đưa bản đồ cho người đàn ông.

Người đàn ông nhìn bản đồ, sau đó mắt lạnh liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Bên trong có cái gì?”

Bạch La La nào biết trong đó có cái gì, chỉ có thể dựa vào câu trả lời mơ hồ của hệ thống mà trả lời: “Không biết, hẳn là một ít vũ khí kiểu cũ ……”

Người đàn ông không nói cái gì mà thu bản đồ lại, sau hất cằm với Bạch La La, ý bảo cậu lên phi hành khí đi.

Bạch La La rất có tự mình hiểu lấy ngồi ở phía phi hành khí.

Nào biết người đàn ông lại nói: “Cậu, lại đây, ngồi bên cạnh tôi.”

Bạch La La lộ ra vẻ hoảng sợ.

Người đàn ông không lặp lại những lời này, tiếp tục lạnh nhạt nhìn Bạch La La, ánh mắt chán ghét quả thực như là đang nhìn một miếng thịt. Đại khái ở trong mắt người đàn ông, Bạch La La đã là người chết rồi.

Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể chậm rãi di chuyển cơ thể, bò từ phía sau phi hành khí lên phía trước, sau đó an tĩnh như gà ngồi ở bên cạnh người đàn ông, giả vờ như bản thân là pho tượng bị phong hoá rồi.

Người đàn ông thuận tay châm điếu thuốc, nhìn em gái Lê Thiển Thiển nói: “Ngồi phía sau đi.”

“Anh, em muốn ngồi bên cạnh anh mà.” Lúc này Lê Thiển Thiển lại không khóc nữa, chỉ là vẻ mặt vẫn yếu ớt đáng thương như vậy, làm cho người ta không đành lòng từ chối cô.

Đáng tiếc người đàn ông có ý chí sắt đá, y lạnh lùng nói: “Mày muốn sau này bị anh nhốt luôn ở trong nhà không?”

Lê Thiển Thiển lại bắt đầu lau nước mắt.

Phi hành khí bay lên, giá của chiếc phi hành khí này cao ngất, hoàn toàn không phải là phương tiện đi lại mà người bình thường có thể mua được.

Từ thứ đồ chơi này là có thể nhìn ra được thân phận của người đàn ông không bình thường, chỉ là đáng tiếc mãi cho đến khi Giang Thủy Nguyên chết đi cũng không biết được người đàn ông này tên gì.

Có điều cậu vẫn nhìn ra được một hai từ gia tộc họ Lê, khi lúc ban đầu biến hóa ra nhân loại mới thì đã có gia tộc họ Lê này.

Bạch La La đang thảo luận chuyện di tích với hệ thống.

Bạch La La nói: “Di tích cổ có thể có cái gì nhỉ?”

Hệ thống nói: “Tôi đoán là vũ khí……”

Bạch La La nói: “Bạn à, giọng cậu rất giả đấy.”

Hệ thống bình tĩnh nói: “Tôi chỉ có thể đánh giá dựa trên những hình ảnh trước đó ——”

Bạch La La nói: “Nếu không phải vũ khí, còn tôi bởi vì cái này mà bị bắt đăng xuất thì có xem như sai lầm của hệ thống không?”

Hệ thống nói: “Không tính đâu, tình yêu.”

Bạch La La: “……” Cái giọng kiểu đào mỏ này sao lại quen thế.

Hệ thống nói: “Tình yêu ơi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi mà tình yêu, cậu không thể ném nồi như vậy nha tình yêu……”

Bạch La La càng thêm hoài nghi nói: “Có phải tôi đã từng gặp cậu ở mấy thế giới trước không?”

Hệ thống nói: “Ha ha, cách bắt chuyện này của cậu phèn quá rồi.”

Bạch La La: “……”

“Anh.” Lê Thiển Thiển ở phía sau đột nhiên mềm mại mở miệng, “Em muốn đi vệ sinh.”

Người đàn ông không trả lời.

Lê Thiển Thiển lại kêu vài tiếng anh, cuối cùng cũng nổi giận, tức giận nói: “Lê Quan Sơn ——”

Lúc này cuối cùng Bạch La La mới biết được tên của mục tiêu nhiệm vụ.

Lê Quan Sơn rất là vô tình nói: “Hoặc là nhịn, hoặc là giải quyết ngay tại chỗ.”

“Không nín được.” Nghe giọng của Lê Thiển Thiển hẳn là lại muốn khóc ra, cô nói, “Em cáo trạng với ba, anh ức h**p em!”

“Được thôi.” Lê Quan Sơn phun điếu thuốc ra, lười nhác nói, “Đúng lúc nói luôn với ba chuyện mày bị lừa nguồn nước kiểu mới, xem ông ấy còn xót mày không.”

Lê Thiển Thiển không lên tiếng.

Thật ra nguồn nước kiểu mới là một loại vật chất đặc biệt, có hơi giống miếng thạch trái cây, được đựng trong một chiếc túi đặc biệt. Thứ này tuy chỉ là một khối nho nhỏ, nhưng là chỉ cần thêm một chút muối vào thì sẽ loãng ra rất nhiều nước ngọt, nguồn nước kiểu mới lớn bằng bàn tay là duy trì vấn đề nước sinh hoạt của một gia đình ba người trong một năm.

Bởi vậy có thể tưởng tượng ra, sức hấp dẫn của thứ này đối với Giang Thủy Nguyên.

Nhưng mà tuy rằng Giang Thủy Nguyên lừa được nguồn nước kiểu mới, nhưng cũng dẫn anh trai Lê Quan Sơn của Lê Thiển Thiển trực tiếp tìm đến đập cho anh ta một trận, Giang Thủy Nguyên bị thương không chịu đựng được liền cứ như vậy mà chết đi.

Bạch La La hiện tại không muốn chết, cho nên ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Lê Quan Sơn, con báo đen đứng lên còn muốn cao hơn cậu ở ngay phía sau cậu, trong miệng phun hơi thở ra tanh hôi khiến cho cả người Bạch La La đều nổi da gà.

Lê Thiển Thiển phỏng chừng đúng là muốn đi vệ sinh, sau khi trầm mặc một lát thì bắt đầu rầm rì, cuối cùng Lê Quan Sơn vẫn hạ cánh, để cho Lê Thiển Thiển đi giải quyết vấn đề.

Bọn họ ngồi trên phi hành khí hơn một giờ, phía dưới tất cả đều là cát vàng đầy trời, không nhìn thấy một cây xanh nào.

Lê Quan Sơn đậu phi hành khí trên đống cát, Lê Thiển Thiển nhanh chóng xuống, khẩn trương nói: “Em đi vệ sinh, hai người đừng nhìn lén đó.”

Lê Quan Sơn còn chưa nói gì, con báo sau lưng Bạch La La đã đặt móng vuốt lên lên trên vai Bạch La La, lại còn có chậm rãi đưa đầu đến, quả thực giống như là đang uy h**p Bạch La La: Đừng nhìn lén đó, nhìn lén là tôi cắn một phát cho anh ngủm củ tỏi luôn.

Bạch La La vô cũng tủi thân ở trong lòng, nghĩ thầm tôi thật sự không nhìn lén đâu mà, hiện tại tôi cong vòng luôn rồi, muốn nhìn thì cũng là nhìn Lê Quan Sơn chứ……

Cậu vừa nghĩ đến nơi này, Lê Quan Sơn liền rất có thâm ý quay đầu liếc mắt nhìn Bạch La La một cái. Khiến cho Bạch La La lập tức không dám nghĩ nhiều nữa, luôn cảm thấy suy nghĩ của mình hình như đều bị Lê Quan Sơn nhìn thấu cả.

Lê Thiển Thiển tìm một đống cát, bắt đầu giải quyết vấn đề cá nhân.

Kết quả cô mới vừa ngồi xổm xuống thì liền phát ra một tiếng thét thê thảm chói tai, tiếng kêu chói tai cực kỳ, Bạch La La quả thực bị chấn đến choáng cả đầu.

Cậu mới vừa mở miệng hỏi câu sao vậy thì liền nhìn thấy Lê Quan Sơn ngồi ở bên cạnh cậu trực tiếp móc ra con dao găm ra, ném về phía cậu. Con dao găm kia trực tiếp sượt qua gương mặt Bạch La La, vẽ ra một miệng vết thương rất nhỏ trên má cậu. Bạch La La ăn đau, trừng lớn đôi mắt đang muốn hỏi Lê Quan Sơn làm cái gì, chợt cảm thấy có cái gì rơi trên trên đùi cậu.

Bạch La La nhìn xuống thì thấy một con côn trùng có cánh, trông hơi giống con kiến, nhưng màu là màu vàng nhạt, màu này ẩn núp ở trong cát sẽ rất khó phân biệt được bằng mắt thường.

Lê Thiển Thiển còn đang oa oa gọi bậy, Bạch La La bị tiếng của cô chấn đến váng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa đã nôn rồi.

Lê Quan Sơn nhìn thấy phản ứng của Bạch La La thì rất máu lạnh nói: “Nôn ở trên phi hành khí của tôi thì tôi sẽ cắt lưỡi của cậu.”

Bạch La La: “……” Cậu khóc rống với hệ thống, nói vẫn là xã hội chủ nghĩa tốt hơn.

Hệ thống nói: “Không biết thế giới này nói cho chúng ta biết đạo lý gì?”

Bạch La La nói: “Nói cho chúng ta biết phải yêu quý môi trường.”

Hệ thống nói: “Ừm, đừng sợ, cho dù cậu nôn ra rồi bị cắt lưỡi thì tôi cũng sẽ che chắn cảm giác đau cho cậu……”

Bạch La La: “…… Cảm ơn cậu nhiều nha.”

Lê Thiển Thiển khóc lóc đi rồi khóc lóc trở về, tuy rằng vấn đề sinh lý đã được giải quyết, nhưng đầy đầu đầy cổ đều là cát, thoạt nhìn tang thương lại đáng thương.

Chỉ tiếc Lê Quan Sơn tâm vững như sắt, nói: “Mày phủi sạch sẽ đi, đừng có đem cát vào.”

Lê Thiển Thiển khóc rống lên, nói: “Lê Quan Sơn, anh không phải người —— em đã như vậy rồi mà anh còn chê cát trên người em——”

Lê Quan Sơn nói: “Anh mày không chê nước tiểu trên chân mày mà mày còn không biết cám ơn anh.”

Bạch La La đôi mắt hơi hơi thoáng nhìn, phát hiện ống quần của Lê Thiển Thiển thật sự ướt một mảng.

Lê Thiển Thiển khóc đến muốn ngất rồi, cuối cùng khi cô gái này lên phi hành khí, cả người thoạt nhìn lộ ra như nửa hôn mê, nằm ở trên ghế sau hơi thở thoi thóp.

Bạch La La nhìn ra ngoài phi hành khí, phát hiện vừa rồi khi cậu bị tiếng của Lê Thiển Thiển chấn đến muốn nôn, bãi cát vàng bên cạnh chiếc phi hành khí đã phủ kín chi chít xác côn trùng nhỏ. Côn trùng này giống với con vừa rồi bị dao găm của Lê Quan Sơn trực tiếp đâm vào, hẳn là toàn bộ bị tiếng của Lê Thiển Thiển chấn chết hết.

Hai anh em này quả nhiên đều không phải nhân vật dễ chọc, cũng không biết Giang Thủy Nguyên lôi đâu ra can đảm dám ra tay với bọn họ nữa.

Bạch La La trong lòng cảm thán, phi hành khí lại cất cánh lần nữa.

Từ nơi ở của Bạch La La đến địa điểm di tích cậu chỉ định, cho dù dùng phi hành khí đi nhanh nhất cũng phải tốn tầm ba ngày.

Hành tinh này lớn hơn trái đất rất nhiều, theo lý thuyết các nguồn tài nguyên cũng phải dồi dào hơn trái đất, chỉ là không biết vì sao lại biến thành dáng vẻ hoang tàn suy bại như hôm nay.

Nhân loại mới giống như Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển, có thể ba ngày không ăn cơm cũng được, nhưng Bạch La La thì không được, một ngày cậu không ăn cái gì, bụng đã đói đến kêu ọt ọt, trong miệng cũng giống như bắt lửa, cuối cùng cậu thật sự là không nhịn được nữa, nhỏ giọng hỏi Lê Quan Sơn nói mình có thể ăn một chút gì hay không.

Lê Quan Sơn nói: “Ăn đi.”

Lúc này Bạch La La móc lương khô và nước từ trong túi của mình ra, thật cẩn thận uống hai ngụm nước rồi lại ăn chút lương khô.

Trong thế giới này, lương thực là tài nguyên quý giá nhất, trong túi của Bạch La La liền mang theo tất cả tài sản của cậu. Có điều cậu cũng không cần lo lắng nhiều như vậy, bởi vì nếu không tìm được di tích, nói không chừng cậu sẽ bị Lê Quan Sơn gi.ết chết tại chỗ, hoàn toàn không cần lo lắng tương lai có thể ăn đói mặc rách hay không.

Con báo phía sau ăn còn ngon hơn Bạch La La, Lê Quan Sơn lấy thịt tươi từ trong túi ra rồi đút cho con báo.

Nhưng còn báo đen này hiển nhiên tương đối cảm thấy hứng thú với miếng thịt Bạch La La này hơn, ăn hai miếng liền ngửi ngửi bên tai Bạch La La, Bạch La La tự nhiên nhớ đến hình ảnh bạn cùng phòng ăn cơm với máy tính bảng lúc còn học đại học……

Bữa cơm đã định trước ăn trong dày vò, bên trong mùi tanh của thịt, Bạch La La gặm bánh bột ngô mình làm, cuối cùng ăn đến quả thực là tràn luôn nước mắt vui mừng.

Lê Thiển Thiển nhìn cậu, hiếu kỳ nói: “Bánh bột ngô của anh ăn ngon như vậy sao? Sao ăn đến nước mắt cũng ra luôn thế này?”

Bạch La La gian nan nói: “Tôi nghẹn đấy.”

Lê Thiển Thiển: “……”

Cô gái này có lẽ là được nuôi dưỡng tốt từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn không biết cái gì là nhân gian hiểm ác, cô nghe xong, có hơi đồng cảm nói: “Để tôi lấy nước cho anh uống.”

“Cho người chết uống nước làm gì.” Lê Quan Sơn lại lạnh lùng nói, “Đừng lãng phí.” Quả thực y và Lê Thiển Thiển chính là hai thái cực, thái độ đối với Bạch La La cũng vô cùng không tốt, nói không chừng từ đầu tới đuôi cũng chưa từng tin Bạch La La có thể phát hiện được di tích cổ gì.

Có điều sự thật đúng là như thế, nếu không phải Bạch La La xuyên qua, cậu thật sự đúng là kẻ lừa đảo không có lương tâm.

Vì thế Bạch La La chỉ có thể nói: “Không cần đâu, cảm ơn cô, tôi có mang nước, cảm ơn cô.”

Lê Thiển Thiển nghe vậy lộ ra vẻ tiếc nuối, cô còn an ủi Bạch La La vài câu nói: “Tính tình anh tôi là vậy đấy, anh đừng quá để ý…… Chờ đến khi tìm được di tích cổ rồi thì anh ấy sẽ không hung dữ với anh như vậy đâu.” Từ lời của cô gái là có thể nghe ra, có lẽ cô thật sự cho rằng Bạch La La không phải kẻ lừa đảo, mà là người có thể tìm ra được di tích cổ.

“Nhưng mà……” Lê Thiển Thiển bồi thêm một câu cuối cùng, “Nếu anh thật sự là kẻ lừa đảo, vậy thì anh ấy nhất định sẽ gi.ết chết anh.”

Bạch La La lại bị bánh bột ngô của mình làm cho nghẹn.

Bình Luận (0)
Comment