Đi đường tầm khoảng ba ngày, bọn họ vẫn dừng lại nghỉ ngơi vài lần.
Dù sao Bạch La La chỉ là một người bình thường, không giống Lê Thiển Thiển và Lê Quan Sơn có thể không ăn không uống như vậy, cậu ăn uống tiêu tiểu cũng không thể cứ giải quyết ở trên phi hành khí, cho nên bị bắt phải xuống nhiều lần ở trên đường, nhưng gần như mỗi lần khi Bạch La La từ phi hành khí xuống thì đều gặp được đồng vật tấn công cậu.
Lần đầu tiên Bạch La La gặp chính là loài côn trùng mà Lê Thiển Thiển đã gi.ết chết khi đi vệ sinh , Lê Quan Sơn nhẹ nhàng giúp Bạch La La giải quyết bớt phiền toái, những con côn trùng màu vàng sẫm rải rác khắp nơi, khiến cho người ta không tự chủ được mà cảm thấy da đầu tê dại. Ngày hôm sau gặp được một con rắn lớn dài hơn mười mét, khi con rắn đó trồi từ trong đất lên, Bạch La La mới vừa k** kh** q**n, xoay người liền căng chân chạy như điên, nhanh y như con thỏ đang bị chó đuổi theo vậy.
Lê Quan Sơn ngược lại từ đầu tới đuôi đều vô cùng bình tĩnh, trực tiếp ra tay chém con rắn ra thành từng khúc.
Sau khi con rắn bị chém, một lượng lớn máu đỏ tươi phun ra, kèm theo mùi tanh hôi nồng nặc. Toàn thân Lê Quan Sơn lại không dính một chút máu nào, cả người y đều ẩn ở bên trong cát vàng, thậm chí Bạch La La còn thấy không rõ rốt cuộc y gi.ết chết con rắn này bằng cách nào.
Lê Thiển Thiển ngồi trên phi hành khí nhìn thấy Bạch La La té ngã lộn nhào lên đây thì mở miệng an ủi nói: “Anh đừng có sợ, sẽ không sao đâu, quái vật khu vực này đều rất yếu, ngoại trừ hơi buồn nôn một chút thì cũng không có uy h**p gì cả.”
Bạch La La lộ vẻ bất đắc dĩ.
Lê Thiển Thiển nói: “Còn có tốt nhất anh nên phủi hết cát trên người xuống đi, anh tôi không thích cái này đâu, thấy anh mang cát lên thì thế nào cũng không vui cho xem.”
Vì thế Bạch La La chỉ có thể phủi sạch sẽ cát ở trên người.
Lê Quan Sơn nhẹ nhàng xử lý con rắn kia, cũng về đến phi hành khí. Y nhìn Bạch La La, nói: “Không tồi.”
Bạch La La trong lòng bi thương, tự hỏi câu không tồi này rốt cuộc là chỉ chính mình chạy trốn nhanh hay là bản thân đã xử lý mình sạch sẽ nữa.
Khi gi.ết chết con rắn kia, con báo của Lê Quan Sơn vẫn luôn vô cùng hưng phấn, cuối cùng còn đi ăn no nê một bữa. Lúc này nó mang theo mùi tanh nồng nặc từ bên ngoài vào, khóe môi dính máu tươi, trông có vẻ ăn rất vui vẻ.
Sau khi nó lên phi hành khí thì rất hưng phấn dùng cái đầu to bóng loáng không dính nước của mình cọ cọ ở phía sau lưng Bạch La La, cọ cả người Bạch La La đều nổi da gà.
Lê Thiển Thiển thấy Bạch La La cả người cứng đờ, vẫn rất hiểu ý giải thích với Bạch La La một câu: “Đừng sợ, nó chỉ là thích anh nên mới cọ anh thôi.”
Bạch La La nói: “…… Nó thích tôi, hay là thích thịt của tôi?”
Lê Quan Sơn ở bên cạnh rất không dịu dàng tiếp một câu: “Chẳng lẽ thịt của cậu không thuộc về cậu à?”
Bạch La La: “……” Lê Quan Sơn, anh không phải người.
Hệ thống thế giới này của Bạch La La ngược lại can đảm hơn hệ thống của thế giới trước rất nhiều, ít nhất khi gặp được khi gặp con rắn lớn còn cao hơn cả tòa nhà trồi lên từ mặt đất lên cũng không có oa oa gọi bậy như Lê Thiển Thiển, chỉ là Bạch La La luôn cảm thấy giọng điệu nói chuyện của nó có chút quen thuộc, nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra đã từng nghe ở đâu.
Dựa theo địa điểm Bạch La La đánh dấu, di tích nằm ở trong một đống đổ nát ở bên trong sa mạc.
Đống đổ nát là một khoáng sản kim loại như quặng sắt linh tinh từ rất lâu trước đây, cho nên một nhà máy sản xuất vũ khí đã được xây dựng bên cạnh .
Sau đó, khu vực này gặp phải một trận bão cát lớn, nhà máy sản xuất vũ khí này cứ bị bỏ hoang như vậy. Đương nhiên, những việc này đã là chuyện của mấy trăm năm trước, thậm chí còn hơn thế, Bạch La La cũng không rõ những thứ chôn giấu dưới mặt đất có bị mục nát hay không—— Dẫu sao thì cậu cũng hoàn toàn không biết gì về khảo cổ học hết.
Lê Quan Sơn cuối cùng đã lái phi hành khí đến nơi Bạch La La nói, ba người bọn họ nhìn từ trên phi hành khí đã nhìn thấy những đống đổ nát như ẩn như hiện ở trong cát.
Lê Thiển Thiển thấy thế kinh hô: “Anh, là mỏ bỏ hoang, em đã nói Giang Thủy Nguyên không phải kẻ lừa đảo mà, anh còn không tin em ——”
Lê Quan Sơn lãnh đạm nói: “Chỉ là một cái mỏ bỏ hoang mà thôi, mày kích động cái gì.”
Ba người dừng phi hành khí, sau đó cả nhóm nhảy xuống.
Ánh mặt trời nóng như lửa thiêu đốt khắp mọi nơi, mặt cát lặng như tờ, trong thời đại của Bạch La La, sa mạc là vùng cấm của sự sống. Nhưng ở thế giới này hiển nhiên cũng không như thế, bởi vì Bạch La La đã từng chứng kiến rất nhiều quái vật chạy tràn lan trên sa mạc. Nói tóm lại, hiện tại những người không thể sinh tồn ở sa mạc, thật ra cũng chỉ có nhân loại cũ như Bạch La La mà thôi.
Sau khi Lê Quan Sơn xuống phi thuyền thì bắt đầu quan sát các đống đổ nát,, cuối cùng dùng tay chạm vào một cái, nói: “Quặng sắt.”
Lê Thiển Thiển nói: “Quá tuyệt!!”
Thực ra phế liệu quặng sắt rất phổ biến, bởi vì đây là sản phẩm của thời đại công nghiệp, lúc ấy nhân loại cũ đã khai thác khoáng sản trên trái đất với số lượng lớn, thế cho nên đến bây giờ hầu như không còn tài nguyên khoáng sản nào.
Trong lòng Bạch La La vẫn có hơi không tin được, tuy rằng hệ thống nói với cậu nơi này là nơi chế tạo vũ khí, nhưng hệ thống cũng không hoàn toàn xác định rốt cuộc là vũ khí gì, rốt cuộc ở nơi nào, rốt cuộc là còn hay không. Nói tóm lại, chính là hỏi bốn câu là hết ba câu không biết rồi.
Con báo của Lê Quan Sơn vẫn luôn đi theo phía sau Bạch La La, thỉnh thoảng dùng cái đuôi cọ cọ Bạch La La, khiến cho Bạch La La cứng đờ cả người sợ nó tâm trạng không tốt thì sẽ đớp mình một cái.
Lê Quan Sơn dạo qua một vòng khu vực quặng sắt, Lê Thiển Thiển và Bạch La La đều rất hồi hộp nhìn y.
Cuối cùng y trở về nói một câu: “Phía dưới trống không, có cái gì đó.”
Lê Thiển Thiển hoan hô, Bạch La La nhẹ nhàng thở ra.
Lê Quan Sơn nói: “Chỉ là không xác định phía dưới có cái gì, tôi tìm lối vào.”
Lê Thiển Thiển nói: “Nếu có tinh thể thì tốt rồi, em rất muốn thạch anh……”
Thạch anh tự nhiên ở nơi Bạch La La sống cũng không đắt đỏ, ít nhất cũng không phải loại giá mà một mảnh nhỏ có thể làm cho người ta tán gia bại sản. Nhưng ở thời đại hiện tại này, thạch anh lại là hàng xa xỉ hàng đầu, chỉ dành cho nhân loại mới giàu có nhất.
Trên cổ Lê Thiển Thiển đeo một viên đá Tourmaline màu đỏ thắm , tỉ lệ rất tốt, nghĩ đến có giá trị không nhỏ.
Lê Quan Sơn nửa ngồi trên mặt đất, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng chậm rãi c*m v** bên trong cát nóng, Bạch La La chú ý tới trên ngón út tay phải của y có đeo một chiếc nhẫn hình dáng kỳ lạ, nhưng cậu chỉ là liếc mắt một cái, cũng không dám nhìn kỹ.
Lê Quan Sơn nói: “Hướng cồn cát 9 giờ —— Thiển Thiển.”
Lê Thiển Thiển gật gật đầu, nói với Bạch La La: “Thủy Nguyên, bịt kín lỗ tai lại nha.”
Bạch La La nhanh chóng bịt kín lỗ tai lại, nhìn Lê Thiển Thiển đứng đối diện với phương hướng mà Lê Quan Sơn chỉ, sau đó hơi hơi há mồm, rồi sau đó nữa thì Bạch La La cũng không biết gì luôn.
Âm thanh vô cùng bén nhọn của Lê Thiển Thiển vang lên bên tai cậu, ngay sau đó trước mắt tối sầm trực tiếp ngã xuống trên mặt đất —— cậu vậy mà bị Lê Thiển Thiển chấn đến ngất đi.
Chờ khi cậu tỉnh lại lần nữa, bọn họ đã tiến vào kiến trúc dưới đống cát, cả người Bạch La La đều nằm ở trên người báo đen, báo đen chở cậu chậm rãi đi về phía trước.
Lê Thiển Thiển thấy cậu tỉnh, nói: “Anh ơi, Thủy Nguyên tỉnh rồi!”
Lê Quan Sơn liếc mắt nhìn Bạch La La một cái, nói: “Ừm.”
Lê Thiển Thiển nhanh chóng tiến đến trước mặt Bạch La La, ngại ngùng nói: “Thủy Nguyên, tôi không ngờ cơ thể anh yếu đến vậy…… bình thường với tần số âm thanh này cũng không chấn đến mức gây choáng người ta đâu.”
Vẻ mặt Bạch La La dại ra nhìn Lê Thiển Thiển.
Lê Thiển Thiển nhìn vẻ mặt của Bạch La La, có hơi hoảng, nói: “Thủy Nguyên Thủy Nguyên?” Cô kêu vài tiếng, thấy Bạch La La đều không đáp thì hoảng hốt lo sợ quay đầu nói với Lê Quan Sơn, “Anh!! Đừng nói Giang Thủy Nguyên bị em chấn đến thành đồ ngốc luôn rồi nha!!”
Lê Quan Sơn xem xét Bạch La La, nói: “Không sao, bị điếc thôi.”
Bạch La La nói: “A? Hai người nói cái gì thế? A?”
Lê Thiển Thiển: “……”
Bạch La La nói: “Sao tôi không nghe gì hết? A? Chúng ta đang ở đâu? A?” Tai cậu bị ù đi, không nghe thấy cái gì cả.
Cậu hô vài câu, cổ tay lại chợt bị Lê Quan Sơn bắt lấy, sau đó cả người đều bị Lê Quan Sơn kéo đến trước mặt. Đôi mắt màu đen của Lê Quan Sơn nhìn chăm chú đôi mắt của Bạch La La, lúc này Bạch La La mới nghe được âm thanh, âm thanh này hiển nhiên không phải truyền từ lỗ tai, giọng điệu cũng thật sự không được tốt cho lắm, Lê Quan Sơn nói: “Còn gào nữa tôi cắt lưỡi cậu.”
Bạch La La: “……”
Lê Quan Sơn lại nói: “Tai chỉ điếc tạm thời, lát nữa sẽ ổn thôi, yên lặng đi phía sau chúng tôi đi.”
Sau khi y nói xong thì buông Bạch La La ra, vì thế Bạch La La lại không nghe thấy gì.
Bạch La La nói với hệ thống nói: “Ngày đầu tiên tôi đến thế giới này, não bị chấn động, đến ngày thứ ba thì bị điếc luôn.”
Hệ thống: “…… Đừng sợ, cậu còn có tôi nè, tôi chính là âm thanh của cậu.”
Bạch La La lạnh nhạt từ chối hệ thống: “Cảm ơn, tôi không thèm.”
Hệ thống: “……”
Âm thanh của Lê Thiển Thiển tựa hồ trợ giúp bọn họ tìm thấy lối vào lòng đất, hiện tại bọn họ đang đi ở bên trong.
Con đường đi vào cũng xem như khá rộng rãi, bởi vì nước trên sa mạc khan hiếm, cho nên kiến trúc có thể được giữ gìn khá tốt.
Ba người đi vào bên trong, rất nhanh liền nhìn thấy cửa sắt đầu tiên, giấy niêm phong dán ở bên trên cửa sắt cũng còn được giữ gìn rất tốt.
“Là chữ cổ!” Lê Thiển Thiển xoa tay hầm hè muốn đưa tay bóc ra.
Trong khoảng thời gian nhân loại cũ chuyển biến thành nhân loại mới, rất nhiều nền văn hóa cũng chưa thể được bảo tồn, toàn nhân loại đều thống nhất chung một ngôn ngữ và chữ viết, bởi vậy chữ viết cổ được lưu giữ hoàn chỉnh là một vật vô cùng quý giá.
“Đừng nhúc nhích.” Lê Quan Sơn lên tiếng cảnh cáo.
Lê Thiển Thiển nhanh chóng thu tay.
Lê Quan Sơn móc một thứ giống như cây gậy từ trong lòng ra, sau khi ấn nút rà quét giấy niêm phong thì cẩn thận đeo bao tay lên, chậm rãi gỡ giấy niêm phong đó xuống, sau đó để vào trong túi chuyên bảo vệ văn vật.
Bạch La La vẻ mặt y như thằng ngốc ở phía sau, cậu thật sự không quen tai không nghe thấy gì, luôn cảm thấy chỉ số thông minh cũng bị hạ xuống theo.
Sau khi Lê Quan Sơn giữ giấy niêm phong xong, lại móc ra dao găm đập vỡ ổ khóa trên cửa rồi đẩy cửa sắt ra. Cánh sửa sắt nặng nề phát ra âm thanh trầm đục, trên mặt đất bị khuấy lên một lớp bụi mỏng.
Ba người tiếp tục đi về phía trước.
Đường hầm rất tối, thị lực của Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển đều khác hẳn với người bình thường, cho nên hoàn toàn không cần ánh sáng, nhưng Bạch La La lại không được, trước mắt cậu tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, cho nên đi hai bước liền không thể không nói: “Tôi không nhìn thấy ——” Được rồi, sau khi tai điếc giờ thì mắt cũng vô dụng luôn.
Lê Quan Sơn bước chân dừng một chút, kêu tên báo đen: “Mặc Thoát.”
Báo đen gào một tiếng.
“Dẫn cậu ta ra cửa.” Lê Quan Sơn nói, “Bảo vệ cậu ta, cũng đừng để cậu ta chạy.”
Báo đen gật đầu, xoay người cắn tay áo của Bạch La La, bắt đầu dẫn cậu đi ra cửa. Bạch La La nghiêng ngả lảo đảo đi theo con báo, chờ khi đến nơi có ánh sáng, bước chân con báo mới dừng lại.
Bạch La La còn nghĩ sẽ đi ra ngoài, lại bị con báo cắn nhẹ vào chân, hiển nhiên là ở nói cho cậu ở chỗ này đi, đừng đi về phía trước.
Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể ngồi xuống ngay tại chỗ.
Nơi này hẳn là giống như lời hệ thống nói, là nơi chế tạo vũ khí trong quá khứ, chỉ là sau đó gặp phải chuyện gì nên mới bị bỏ hoang như vậy.
Toàn bộ lối đi trống rỗng, trong không khí tràn ngập một loại hơi thở cổ xưa, khiến cho người ta ngửi vào có cảm giác không được thoải mái.
Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển đi sâu vào bên trong thông đạo, Bạch La bị bỏ lại bên ngoài. Báo đen xoay quanh bên cạnh Bạch La La, cái đuôi nó thỉnh thoảng đánh vào chân sau, tư thế thoạt nhìn cũng vô cùng nhàn nhã.
Sau khi Bạch La La ngồi xuống thì liền bắt đầu nói chuyện phiếm với hệ thống, nói: “Hệ thống ơi, có phải bọn họ không biết tiếng Trung hay không?”
Hệ thống nói: “Đúng vậy.”
Bạch La La kích động, nói: ‘’Vậy tôi có thể mở lớp dạy tiếng Trung rồi——”
Hệ thống nói: “Có thể đó.”
Bạch La La nói: “Học phí có thể thu rẻ một chút, như vậy mới có nhiều học viên……”
Hệ thống nói: “Có điều trước khi cậu mở lớp dạy thì phải giải thích rõ ràng một vấn đề trước.”
Bạch La La nói: “Vấn đề gì?”
Hệ thống nói: “Cậu học tiếng Trung này ở đâu.”
Bạch La La: “……”
Sự thật đúng là như thế, Cục An Toàn Xã Hội của bọn họ không có những hạn chế cụ thể đối với thiết lập nhân vật, nhưng đây cũng không đại diện cho Bạch La La có thể tùy tiện phát huy. Bởi vì trước đó quả thực từng xuất hiện, người của thế giới gốc phát hiện người trong thế giới đó đã bị đối tượng xuyên qua thay thế, mà nhân viên bị phát hiện còn trực tiếp bị lên giá thiêu chết.
Bạch La La cũng không muốn bị thiêu chết, cũng không muốn bị nhốt lại làm nghiên cứu, cho nên sau khi nghĩ lại thì trong nháy mắt ỉu xìu.
Ngay khi Bạch La La nói chuyện với hệ thống, Mặc Thoát vốn nhàn nhã xoay quanh ở bên cạnh Bạch La La đột nhiên đứng dậy, vỗ lên mặt đất một cái.
Bạch La La nghe không thấy âm thanh, cũng không nghe thấy Mặc Thoát rít gào, cho nên khi nhìn thấy động tác Mặc Thoát còn không có cảm giác ra cái gì khác thường, mãi cho đến khi Mặc Thoát dời móng vuốt đi, lộ ra mặt đất bị đánh thành mảnh nhỏ.
Bạch La La hoảng sợ liếc mắt nhìn Mặc Thoát một cái.
Mặc Thoát không để ý Bạch La La mà tiếp tục đập xuống mặt đất, hình như nó đang tìm kiếm thứ gì đó, sau khi đập năm sáu cái thì cuối cùng nó cũng bắt được một thứ—— một con rắn dài màu đen.
Con rắn này hẳn là có kịch độc, chất lỏng chảy xuống trên mặt đất thậm chí có vết cháy, Mặc Thoát ngược lại không quá để ý cái này, sau khi băm con rắn thành từng khúc xong liền tùy ý ném qua một bên, sau đó tiến đến bên cạnh Bạch La La, trầm thấp rít gào.
Bạch La La không biết Mặc Thoát có ý gì, không dám nhúc nhích.
Nào biết Mặc Thoát lại tự đưa đầu vào tay Bạch La La, dụi đầu mình vào lòng bàn tay của Bạch La La.
Bạch La La lúc này mới hiểu, nhanh chóng dùng tay sờ sờ đầu Mặc Thoát.
Không thể không nói, sờ vào lông của con báo này vô cùng dễ chịu, bóng loáng mềm mại, Bạch La La cẩn thận gãi gãi cắm của Mặc Thoát giống như gãi mèo, cảm giác đầu của Mặc Thoát hình như bắt đầu rung động —— nếu cậu có thể nghe thấy nói, đại khái có thể nghe được Mặc Thoát kêu ừng ực.
Bạch La La vốn rất sợ con báo này, nhưng hiện tại thấy thấy thái độ của nó thân thiện như thế, sợ hãi trong lòng cũng giảm bớt đi rất nhiều, sau đó vỗ đầu nó nói cám ơn.
Mặc Thoát hừ hừ hai tiếng, đặt móng vuốt của mình ở trên vai của Bạch La La.
Bạch La La đành phải sờ sờ móng vuốt của nó.
Đệm chân của con báo không mềm như mèo, cứng hơn một ít, nhưng dù sao cũng là động vật họ mèo, cho nên xoa bóp vẫn rất thoải mái, sự thay đổi của Bạch La La từ lúc bắt đầu sợ hãi đến bây giờ nghiện vuốt lông báo cực kỳ tự nhiên, trên mặt cũng hiện lên một nụ cười si mê.
Mặc Thoát được Bạch La La mát xa trong chốc lát thì tránh cái ôm ấp của Bạch La La, lại bắt đầu ở tuần tra chung quanh.
Hiển nhiên công trình dưới lòng đất có thể nhìn thấy này cũng không an toàn giống như bề ngoài của nó, ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm trong bóng tối, có thể giáng cho Bạch La La một đòn chí mạng bất cứ lúc nào.
Sau khi các nguồn tài nguyên trên hành tinh cạn kiệt, hiển nhiên tiến hóa không chỉ là nhân loại, còn có các con vật kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn. Chúng nó thậm chí còn phù hợp với môi trường khắc nghiệt này hơn cả con người.
Tai của Bạch La La dần dần khôi phục một ít, tuy rằng vẫn không nghe rõ được âm thanh nhỏ, nhưng ít ra có thể nghe được tiếng Mặc Thoát rít gào.
Mặc Thoát đột nhiên ngẩng đầu hung tợn rít gào đối với đỉnh đầu, lông toàn thân nó đều xù lên, như là bị chọc giận.
Bạch La La cũng nhìn nhìn l*n đ*nh đầu, với thị lực của cậu không nhìn rõ cho lắm, hoàn toàn không biết trên đỉnh đầu rốt cuộc có cái gì.
Sau khi do dự một lát, Bạch La La lấy một ngọn nến từ trong túi của mình ra, sau khi thắp sáng rồi run rẩy giơ lên. Kỳ thật công trình này cũng không tính là quá cao, đỉnh cao đại khái cũng tầm 4 mét.
Bạch La La không dám đứng lên, chỉ ngồi rồi nâng ngọn nến lên trên đầu, cuối cùng dựa vào ánh sáng mờ ảo của ngọn nến cũng thấy rõ ràng thứ ở trên trần nhà.
Trên thực tế, sau khi nhìn thấy rõ ràng thứ ở trên đỉnh đầu, Bạch La La thà rằng tay mình đừng có thúi như vậy.
Đó là một con con trùng xoay quanh ngoằn ngoèo ở trên trần nhà, như thể nó có vô số cái chân, đủ để chống đỡ nó bám ở trên trần nhà.Thân hình nó có màu da khiến cho người ta nhìn mà buồn nôn, không nhìn thấy được đầu, chỉ có thể nhìn thấy nó đang từ từ bò đi.
Bạch La La tuyệt vọng nói: “Ngoại hình mấy sinh vật của thế giới này đều không thân thiện như vậy sao?”
Hệ thống nói: “Đừng nhìn nữa, tôi sắp nôn rồi.”
Bạch La La: “……”
Con côn trùng treo kia ở trên trần nhà, Mặc Thoát kích động dạo bước trên mặt đất, Bạch La La ở trong góc bị buồn nôn đến muốn chết muốn sống. Một người không sợ côn trùng như cậu còn bị buồn nôn đến muốn chết muốn sống thế này, nếu Lê Thiển Thiển trở về nhìn thấy, chẳng phải là sẽ thét chói tai chấn cho tai cậu điếc luôn sao.
Cũng may, con côn trùng này không có h.am m.uốn tấn công Bạch La La, nó lượn vòng trong chốc lát thì liền sột sột soạt soạt rời đi. Mặc Thoát thoạt nhìn rất muốn đuổi theo, nhưng bởi vì Lê Quan Sơn giao nhiệm vụ là phải bảo vệ Bạch La La, cho nên sau khi do dự một lát thì vẫn ngoan ngoãn về lại bên cạnh Bạch La La.
Bạch La La gần như đã hiểu rõ đặc sản của thế giới này đại khái chính là mấy con côn trùng đủ loại kiểu dáng ghê tởm, cậu có hơi không vững dạ, nghĩ thầm bản thân đều có thể gặp được nhiều kỳ quái như vậy ở cửa, cũng không biết Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển đi vào sẽ gặp được cái gì.
Đương nhiên ngoại trừ côn trùng, Bạch La La cũng hiểu rõ mức độ nguy hiểm của thế giới này, bởi vì sau khi con sâu rời đi không lâu, tại chỗ cửa động bọn họ tiến vào lại xuất hiện mấy con động vật kỳ quái.
Mấy con động vật kia ngược lại rất nhỏ, mỏ nhọn răng nanh, móng vuốt vô cùng sắc bén, vừa nhìn dáng vẻ lại trông hơi giống một con khủng long nhỏ thời tiền sử.
Mặc Thoát hướng ra lối vào, cơ bắp cả người căng chặt, hiển nhiên đã là vận sức chờ phát động.
Hệ thống nói: “Từ góc độ bề ngoài thì có lẽ bọn nó là động vật ăn thịt ……”
Bạch La La bi thương nói: “Sa mạc lấy đâu ra cỏ cho chúng nó ăn?”
Hệ thống nói: “Có lý.”
Bạch La La nói: “Cho nên bọn nó không thiếu vitamin B cần thiết cho cơ thể sao?”
Hệ thống nghĩ thầm cậu đúng là người tốt, đã sắp bị ăn đến nơi rồi còn lo lắng trong cơ thể người ta có thiếu vitamin hay không nữa, đương nhiên nó là một hệ thống ưu tú, sẽ không để cho nhân viên bị ăn tùy tiện như vậy, vì thế sau khi bàn bạc với Bạch La La, hệ thống thành công tiếp nhận cơ thể của Bạch La La.
Bản thân Bạch La La có một số kỹ năng chiến đấu, chỉ là kỹ năng chiến đấu của của cậu cũng không thích hợp với loại tình huống sinh tử này, không thể xuất hiện bất luận sai lầm gì được.
Đây có lẽ là động vật sống thành đàn, số lượng có bảy hoặc tám con, con đầu đàn hiển nhiên đã nhìn trúng Bạch La La tươi mới nhiều nước ở phía sau Mặc Thoát, đôi mắt hoàn toàn chưa từng rời khỏi Bạch La La.
Hơn nữa trí tuệ của chúng hẳn là cũng không thấp, đầu tiên là phái ra mấy con muốn quấy rầy Mặc Thoát nhiễu loạn tầm mắt của nó, còn lại thì đánh lén Bạch La La.
Mặc Thoát phát hiện ra ý đồ của chúng, trực tiếp lui về phía sau vài bước cũng không định dây dưa nhiều với bọn nó ở cửa động. Nó đứng ở bên cạnh Bạch La La, móng vuốt sắc như thép cào ra dấu vết rõ ràng trên mặt đất, cơ thể vận sức chờ phát động.
Những con thú đó chậm rãi đi vào từ hang động, nhìn dáng vẻ như là muốn bao vây bọn họ lại.
Mặc Thoát gầm nhẹ một tiếng, tiếng rít gào này của nó khác với mấy lần trước, mang theo chút bực bội, giống như đang oán giận cái gì.
Bạch La La nắm chặt dao găm trong tay, nín thở thật sâu, dự định đối mặt với khiêu chiến trước mắt.
Ngay khi Bạch La La cho rằng một trận đại chiến sắp nổ ra, Mặc Thoát đột nhiên há mồm, một ngọn lửa được phun ra từ trong miệng nó, trực tiếp đánh vào trên người mấy con động vật kia.
Ngọn lửa này rõ ràng không giống với lửa thông thường, vừa tiếp xúc liền nhen lửa. Mấy con dã thú bị nhen lửa phát ra tiếng tru thê thảm, chúng cố gắng nhào lộn trên bãi cát hòng để dập tắt ngọn lửa trên cơ thể, nhưng động tác của chúng đều vô ích, mãi cho đến khi bị đốt thành tro, ngọn lửa trên người chúng nó đều chưa từng tắt một chút nào.
Bạch La La cũng đại khái hiểu nguyên nhân tâm trạng của Mặc Thoát không tốt, con mèo lớn này quá nhàm chán, chỉ muốn tìm chút đồ chơi, nhưng món đồ chơi này lại đe dọa đến an toàn tính mạng của Bạch La La, cho nên nó đành phải tâm không cam tình không nguyện mà xử lý hết toàn bộ.
Hệ thống tiếc nuối cảm thán một câu: “Tao còn chưa ra miếng sức nào mà tụi bây đã ngã hết ráo rồi……”
Bạch La La: “……” Hệ thống các cậu đều là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đúng không?
Đại đa số mấy con thú kia đều bị Mặc Thoát phun lửa đốt chết, còn lại thì đã chạy mất dép hết cả rồi.
Mặc Thoát ai oán mấy tiếng, lỗ tai cũng không vui cụp xuống, cuối cùng nằm ở bên cạnh Bạch La La, vô cùng đáng thương cầu an ủi.
Bạch La La luôn cảm thấy dáng vẻ biểu cảm của Mặc Thoát giống như người, vỗ vỗ đầu nó nói: “Không sao đâu, anh chơi với mày nha.”
Mặc Thoát: “Hừm.”
Cũng không biết có phải do một hơi lửa này của Mặc Thoát đã dọa sợ những dã thú khác đang âm thầm có ý đồ với Bạch La La hay không, tóm lại bên cạnh Bạch La La cuối cùng đã yên tĩnh trở lại.
Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển đã đi vào một buổi trưa, nhìn dáng vẻ hôm nay hẳn là sẽ không ra rồi.
Bạch La La chỉ có thể một mình ngủ cả đêm ở ngoài cửa.
Cũng may có một con báo có nhiệt độ cơ thể rất cao bên cạnh, Mặc Thoát nằm bên cạnh Bạch La La, Bạch La La đặt chân nó lên người mình, cảm giác mình được phủ một tấm chân to dày ấm áp.
Kỳ thật sau mấy tiếng ở cùng với Mặc Thoát, Bạch La La phát hiện tính tình con báo này rất tốt, cũng không hung tàn giống như lần đầu tiên gặp mặt.
Bạch La La duỗi tay gãi gãi cằm Mặc Thoát, nói: “Anh ngủ nha.”
Mặc Thoát gào một tiếng.
Bạch La La nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Tuy rằng có Mặc Thoát làm bạn, nhưng dù sao cũng là ở bên ngoài, Bạch La La cũng không dám ngủ quá sâu, khi nửa đêm còn bởi vì đủ loại tiếng động kỳ quái làm tỉnh mấy lần.
Cuối cùng khi Bạch La La hoàn toàn tỉnh lại là bị Lê Thiển Thiển lắc tỉnh, Lê Thiển Thiển nói: “Thủy Nguyên, Thủy Nguyên ——”
Bạch La La nói: “A? A?”
Lê Thiển Thiển nói: “Anh nhanh tỉnh lại đi, chúng ta phải đi rồi.”
Lúc này Bạch La La mới tỉnh táo, cậu dụi dụi mắt nói: “Hai người ra rồi à?”
Lê Thiển Thiển nói: “Ừm ừm, anh tôi đi cất đồ rồi, bảo tôi kêu anh ——” Đôi mắt cô gái đỏ hoe, vô cùng hưng phấn.
Bạch La La nhanh chóng đứng lên, nói: “À, được rồi.”
Lê Thiển Thiển nói: “Đi nha.”
Sau đó cô xoay người, dẫn đường cho Bạch La La.
Hai người rất nhanh đã đến phi hành khí, khi Bạch La La đi lên đã nhìn thấy Lê Quan Sơn và Mặc Thoát ngồi ở trên đó.
Lê Thiển Thiển ném chiếc ba lô trông nặng trĩu ở sau lưng cô ra phía sau phi hành khí, nói: “Anh, chúng ta đi thôi! Lần này kiếm hời lớn rồi!”
Lê Quan Sơn gật gật đầu.
Vì thế phi hành khí cất cánh, Lê Thiển Thiển vốn thích nói chuyện, lúc này càng như là mở máy hát, cô đỏ mặt nói: “Thủy Nguyên, anh xem nè, xem chúng tôi tìm được cái gì nè!!”
Nghe giọng điệu hưng phấn của cô, bọn họ hẳn là tìm được không ít thứ tốt, mới đầu Bạch La nghĩ như vậy, mãi cho đến khi Lê Thiển Thiển kéo ba lô của cô ra. Chỉ thấy ba lô chứa đầy lựu đạn, hẳn là có 5-60 cái.
Bạch La La: “……” Cậu không khỏi nhớ tới động tác dũng cảm ném ba lô vừa rồi của Lê Thiển Thiển.
Bạch La La nói: “Vậy, vậy……”
Lê Thiển Thiển vỗ vỗ bả vai Bạch La La, nói: “Anh đừng lo lắng. chúng tôi sẽ chia cho anh một nửa số tiền bán những thứ này, dù sao anh cũng giúp chúng tôi tìm mấy thứ này mà!” Cô kích động lấy ra một trái lựu đạn rồi nói, “Anh xem tỉ lệ bề ngoài này đi, nếu không bán được giá tốt thì tôi sẽ livestream cắt jj của anh tôi luôn!”
Lê Quan Sơn: “……”
Bạch La La yếu ớt nói: “Cô có thể lấy tay ra khỏi kíp nổ trước không?”
Lê Thiển Thiển nói: “À, cái này gọi là kíp nổ hả, tôi thấy nó sáng lấp lánh đẹp quá, còn nghĩ có nên rút ra làm bông tai không nữa.”
Bạch La La nghĩ thầm cũng may cô chưa rút đấy.
Lê Thiển Thiển lộ ra vẻ cô đơn, nói: “Nhưng mà anh tôi, anh ấy keo kiệt quá sức, sao có thể keo như vậy chứ……”
Lê Quan Sơn nói: “Lê Thiển Thiển, mày được rồi nha.”
Bạch La La cảm thấy có lẽ Lê Thiển Thiển nên cám ơn vì Lê Quan Sơn keo kiệt, nếu không thì nói không chứng hai người đã bị chôn trong thông đạo rồi.
Lê Quan Sơn đặt phi hành khí sang chế độ lái tự động, sau đó quay đầu nhìn về phía Bạch La La.
Bạch La La cho rằng y lại muốn dày vò bản thân, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
Nhưng mà Lê Quan Sơn lại vươn tay nói với Bạch La La, nói: “Xin lỗi.”
Bạch La La nói: “Hả?”
Lê Quan Sơn nói: “Cậu thật sự không có gạt tôi, tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu.”
Bạch La La cầm tay Lê Quan Sơn, nói: “Không sao, nếu hiểu lầm đã được hóa giả……”
Nào biết Lê Quan Sơn nói tiếp: “Đương nhiên, cậu vẫn lừa em gái Lê Thiển Thiển của tôi.”
Bạch La La: “……”
Lê Quan Sơn nói: “Lừa gạt nhân loại mới sẽ bị trừng phạt thế nào, cậu biết đúng không?”
Giang Thủy Nguyên lừa Lê Thiển Thiển, còn lừa được nguồn nước kiểu mới ở trong tay Lê Thiển Thiển, đây là vết nhơ đời này Bạch La La cũng không thể rửa sạch, chỉ có thể để tùy cho Lê Quan Sơn bắt chẹt. Bạch La La đương nhiên là biết hậu quả của việc lừa Lê Thiển Thiển, nếu Lê Quan Sơn giao cậu cho toà án, cậu sẽ sẽ vĩnh viễn bị trục xuất ra khỏi khu định cư của nhân loại cũ, chỉ có thể mưu sinh trong cát vàng đầy trời này.
Bạch La La nói: “Anh…… anh muốn thế nào?”
Lê Quan Sơn nói: “Cậu hẳn là còn biết không ít di tích cổ.”
Bạch La La nghĩ nghĩ bản đồ mà hệ thống cho cậu, chần chờ gật gật đầu.
“Cậu nói địa điểm, chúng tôi tới tìm, bán đồ ra chia năm năm.” Lê Quan Sơn nói.
Bạch La La đồng ý ngay lập tức, nói: “Được.”
Lê Quan Sơn gật đầu: “Chốt.”
Một vụ giao dịch bẩn thỉu cứ như vậy được đạt thành trên phi hành khí.
Ba người ngồi phi hành khí trở về, Lê Thiển Thiển hoàn toàn không cần giữ hình tượng cho mình, ngồi trên một đống lựu đạn mà cười ngây ngô.
Bạch La La thật sự là không nhìn được, nói: “Thiển Thiển, thứ đó rất nguy hiểm, cô đừng ngồi ở trên đó.”
Lê Thiển Thiển nói: “Thủy Nguyên, anh cũng biết mấy thứ này hả?”
Bạch La La nói: “…… Cũng gần như vậy.”
Lê Thiển Thiển hai mắt đầy sao, không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng bắn tỉa: “Vậy Thủy Nguyên, anh biết súng này là loại nào không?”
Bạch La La run rẩy cầm súng ở trong tay, cậu kiểm tra đạn dược trước, sau khi nhìn thấy trống không thì nhẹ nhàng thở ra, cậu nhìn kỹ thì cảm thấy súng này có hơi quen, cậu nói: “…… Hộp súng này đâu?”
Lê Thiển Thiển nói: “Hộp lớn quá không lấy được, ném rồi.”
Bạch La La: “Đây hẳn là một tay bắn tỉa bán tự động rất cổ điển, khoảng cách chính xác có thể tới khoảng 2.300 mét, sử dụng đạn 50bmg.” Đàn ông không ai không thích súng, Bạch La La cũng không ngoại lệ, cậu tiếp tục nói, “Lúc ấy, khẩu súng và hộp đựng của nó thường ở cùng nhau……” Cậu không nghĩ tới có thể nhìn thấy được Barrett 50 ở chỗ này, đánh giá từ khẩu súng này thì hành tinh này hẳn là có chút gì đó liên quan đến lịch sử trái đất.
Lê Thiển Thiển nghe mơ mơ màng màng, đôi mắt Lê Quan Sơn ngược lại sáng lên, y nói: “Cậu rất hiểu súng?”
Bạch La La nói: “Chỉ là xem qua một ít……”
Bởi vì sự cạn kiệt tài nguyên trên trái đất, dẫn tới vũ khí đã trở thành một thứ xa xỉ đắt tiền, chỉ là từ chiếc phi hành khí mà bọn họ đang ngồi cùng với dao găm của Lê Quan Sơn đều có thể hoàn cảnh gia đình bọn họ rất giàu có.
Có thể nói là hiện tại nhân loại cũng không phải không thích sử dụng vũ khí, mà là cũng không có điều kiện sử dụng, bởi vì tất cả các loại khoáng sản để chế tạo vũ khí đã gần như cạn kiệt, mọi người cũng không thể không phát triển từ cường độ thể xác.
Lê Thiển Thiển giật lại ôm cười ngây ngô, nói súng này đẹp ghê luôn.
Bạch La La chợt nhớ tới cái gì nói: “Hai người lấy súng không lấy đạn à?”
Lê Thiển Thiển nói: “Chúng tôi không biết phải dùng đạn loại nào ó.” Cô đầy mặt mờ mịt cuối cùng còn nói, “Có điều chúng tôi biết lựu đạn.”
Bạch La La: “……”
Ba người thắng lợi trở về, sau khi trở lại nơi sinh sống của nhân loại cũ, Bạch La La xuống, Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển trở về nơi ở của nhân loại mới.
Nhân loại mới có thể tùy tiện đến đến nơi cư trú của nhân loại cũ, nhưng nếu nhân loại cũ muốn đến chỗ của nhân loại mới thì phải thực hiện một loạt thủ tục rườm rà, còn không nhất định có thể thông qua xét duyệt.
Ngược lại Bạch La La dựa theo trong trí nhớ của Giang Thủy Nguyên biết được nhân loại cũ thành công đến nơi cư trú mà nhân loại mới gần như chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Trước khi đi, Lê Thiển Thiển để lại cho Bạch La La một ít thức ăn nước uống, nói qua mấy ngày sẽ tìm cậu chia phần, bảo cậu chờ nha.
Bạch La La gật đầu đồng ý.
Lê Quan Sơn ném cho Bạch La La một gói thuốc lá, thứ này ở hiện tại cũng coi như là hàng xa xỉ không hề rẻ, xem ra y đã thực sự thay đổi suy nghĩ về Bạch La La, không hề cảm thấy cậu là kẻ lừa đảo chân tài thực học nữa.
Sau khi phi hành khí của hai người bọn họ rời đi, Bạch La La cũng về tới nơi của mình.
Nơi cậu ở rách tả tơi đến mức của hỏng rồi mà ba ngày rồi cũng không có ai vào trộm đồ —— có điều cũng không có thứ gì có thể trộm cả.
Bạch La La uống nước xong, lại ăn chút gì, sau đó bắt đầu ngồi ở trên giường ngơ ngác.
Đúng lúc này, đột nhiên có người đi tới cửa, người tới tùy tiện nói: “Giang Thủy Nguyên, mày về rồi? Tao còn tưởng mày chết ở ngoài rồi chứ.”
Bạch La La nhìn gãmột cái, nói: “Mã Phỉ, chuyện gì?”
Mã Phỉ là bạn của Giang Thủy Nguyên, nói là bạn thì thà nói là cùng một giuộc, thường xuyên hợp tác gạt người hoặc là cùng nhau làm những việc bẩn thỉu khác thì đúng hơn.
Nếu Bạch La La đã xuyên đến đây, cậu cũng không định làm mấy chuyện trước kia của Giang Thủy Nguyên nữa.
Mã Phỉ nói: “Tao thấy mày từ trên phi hành khí xuống—— là gặp quý nhân à?” Dáng dấp gã thấp bé, cười rộ lên cũng vô cùng đáng khinh, biệt hiệu gọi là Chuột.
Bạch La La nói: “Liên quan gì đến mày.” Sắc mặt cậu khó coi đứng ở trước mặt Mã Phỉ, dáng vẻ cậu thật ra không tệ, kẻ lừa đảo mà khó coi thì lấy cái gì gạt người được, cho nên cho dù là chiều cao gày là bề ngoài đều không chê vào đâu được, cậu cười lạnh nói, “Lúc tao bị đánh gần chết, mày ở đâu?”
Mã Phỉ cười gượng.
Bạch La La nói: “Cút đi, đừng để tao thấy mặt mày nữa, sau này tao cũng không nể nang gì với mày nữa.”
Mã Phỉ khẽ cắn môi, cảm thấy Bạch La La không phải đang nói giỡn, do dự một lát, vẫn lựa chọn tạm thời rời đi. Có điều, gã hiển nhiên cũng không tin, Bạch La La dễ dàng thay hình đổi dạng như thế.