Mấy ngày tiếp theo Bạch La La cũng không nhận được tin tức của Lê Quan Sơn và Lê Thiển Thiển, mặt khác người đến tìm cậu thì lại rất nhiều.
Giang Thủy Nguyên thực ra không phải là người ở khu vực này, trước đây anh ta đã sống ở những nơi khác, chỉ là thân phận kẻ lừa đảo suýt nữa bị vạch trần, mới chật vật chạy trốn đến khu nhân loại cũ này sinh sống.
Bữa trưa hôm nay của Bạch La La là thịt chuột nướng.
Chuột là do cậu đặt bẫy bắt được, theo tài nguyên thế giới khô kiệt, càng là sinh vật cấp thấp ngược lại càng sống tốt, ví dụ như chuột gián côn trùng có hại linh tinh, nhẹ nhàng sống sót được ở bên trong cuộc đại nạn này. Trong tự nhiên, những loài ăn thịt lớn hơn gần như đã bị xóa sổ hoàn toàn, dư lại hoặc là nhiều loại côn trùng, hoặc chính là động vật ăn thịt có hình thể nhỏ. Có thể nói báo đen Lê Quan Sơn mang theo bên cạnh kia là một con mãnh thú rất hiếm ở trên thế giới này.
Hơn nữa dựa theo ký ức của Giang Thủy Nguyên, loài báo đen này lẽ ra đã tuyệt chủng từ lâu, không biết Lê Quan Sơn rốt cuộc là tìm ở đâu ra.
Bạch La La sử dụng cái bẫy theo hướng dẫn mà hệ thống cung cấp cho cậu, dễ dàng mà bắt được một con chuột to béo.
Thật ra thịt chuột cũng không khó ăn, mùi vị có chút giống thịt gà, ngoại trừ cảm giác chán ghét trên tinh thần, thì là một loại thực phẩm có thể xoa dịu cơn khủng hoảng sinh tồn rất tốt.
Bạch La La giết con chuột bắt được rồi lột da, sau đó nhóm lửa chuẩn bị nướng chín.
Bởi vì tài nguyên khô kiệt, nhân loại bị bắt phải phát minh nguồn năng lượng kiểu mới —— một loại thể khí có thể đốt cháy được.
Nhưng mà giá cả thể khí đắt đỏ, hơn nữa nguồn gốc còn bí ẩn, có điều dù vậy, nhân loại cũ vẫn không thể không bỏ ra một số tiền lớn để mua thứ này, bởi vì nếu không mua, thì rất khó kiếm nhiệt để nấu ăn.
Bạch La La xử lý con chuột xong, nhóm lửa rồi bắt đầu nướng, trên tay cậu chỉ có một chút muối, nhưng vậy cũng đủ rồi.
Con chuột này hẳn là ăn côn trùng lớn lên, chất thịt tương đối tốt, hơn nữa dáng vẻ còn đáng yêu hơn trên trái đất, lông từ màu đen biến thành màu vàng đất, đôi mắt cũng tròn xoe ngập nước, Bạch La La chỉ có thể nghĩ hy vọng mùi vị cũng xứng với bề ngoài của nó.
Sau khi thịt nướng chín thì tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, cái này đối với người gặm mấy bánh bột ngô ngày như Bạch La La quả thực chính là cám dỗ trí mạng. Mỡ phát ra tiếng xèo xèo dưới tác động của ngọn lửa, con chuột này rất béo, loại thịt này là ngon nhất khi nướng, Bạch La La có thể nhìn thấy rõ ràng mỡ hóa thành chất lỏng nhỏ giọt xuống, đại khái nướng hơn mười phút, Bạch La La thấy nướng được rồi thì liền dùng tay xé ăn luôn.
Hương vị ngược lại không tệ, không có mùi tanh gì hơn nữa còn rất mềm, đương nhiên nếu có thể thêm chút gia vị thì càng tốt, Bạch La La vừa ăn vừa nghĩ.
Hệ thống hỏi Bạch La La đang ăn chuột say sưa ngon lành, nói: “Cảm giác như thế nào?”
Bạch La La thành thật trả lời: “Khá tốt.”
Hệ thống nói: “Muốn làm thêm tý hạt dưa hem?”
Bạch La La nói: “Được thôi.” Tuy rằng thế giới này thiếu nước, nhưng cũng may cắn hạt dưa trong ý thức cũng không cần bổ sung nước.
Bạch La La ăn sạch sẽ con chuột, cảm thấy còn chưa no lắm, đành phải mang lồng sắt ra ngoài bắt thêm mấy con.
Lần này vận may của cậu tương đối tốt, trực tiếp bắt được hai con, hơn nữa còn rất mập, Bạch La La nhìn dáng vẻ hoảng loạn kêu chít chít ở trong lòng thì dùng ngón tay gõ gõ, chậm rãi nói: “Ngoan. Đừng kêu, đừng chen lấn nào.”
Chuột: “……”
Tìm một nơi bên cạnh nhà, Bạch La La đang dẩu mông hì hà hì hục giết chuột thì lưng bị người ta vỗ vỗ, cậu quay đầu lại nhìn thấy được Lê Thiển Thiển. Tuy rằng không thấy Lê Quan Sơn bên cạnh cô, nhưng lại có báo đen của Lê Quan Sơn, một người một thú đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cậu—— à không, chuột trong tay cậu mới đúng.
Bạch La La theo bản năng thu lại hai miếng thịt mình đang cầm.
Lê Thiển Thiển nói: “Thủy Nguyên, anh đang làm cái gì á?”
Bạch La La nói: “Tôi đang giết chuột.”
Lê Thiển Thiển nói: “Chuột hả? Chuột đó ăn ngon không?”
Bạch La La không khỏi cảm thấy cuộc đối thoại này có hơi quen thuộc.
Quả nhiên, Lê Thiển Thiển giống như là bạn ngồi cùng bàn tham ăn ở trong trường học, nói ra một câu cuối cùng: “Có thể cho tôi ăn một miếng không?”
Bạch La La lộ vẻ bất đắc dĩ, không cách nào từ chối Lê Thiển Thiển trong mắt tràn đầy ngôi sao, nói: “…… Được.”
Kết quả báo đen bên cạnh Lê Thiển Thiển gừ lên một tiếng, bắt đầu dùng đầu cọ chân của Bạch La La.
Lê Thiển Thiển đá nhẹ nó một cái, nói: “Mày đừng có ăn, cho mày ăn chỉ phí thêm thôi, anh tao nuôi mày cũng chỉ tổ phí thức ăn.”
Báo đen không vui trừng mắt liếc mắt nhìn Lê Thiển Thiển một cái, còn dùng đệm thịt vỗ vỗ.
Bạch La La chỉ có thể nói: “Tôi nướng xong thì hai người tự chia đi, không nhiều lắm, chỉ nếm thử thôi.”
Lê Thiển Thiển nhanh chóng gật đầu nói được.
Vì thế cả hai liền ánh mắt trông mong ngồi bên cạnh nhìn Bạch La La nướng chuột, còn thỉnh thoảng ch** n**c miếng, nhìn mà tròng mắt muốn rớt xuống luôn.
Bạch La La bị nhìn chằm chằm khiến cả người không thoải mái, căng da đầu nói: “Hai người tìm tôi có việc gì thế?” Cũng không thể chỉ đến ăn chuột của cậu.
“À, à.” Lúc này Lê Thiển Thiển mới bừng tỉnh nói, “Trước đó không phải anh và chúng tôi đi tìm rồi phát hiện được không ít thứ tốt bên trong di tích cổ sao? Mấy thứ này sắp bắt đầu bán đấu giá, tôi tới hỏi một chút anh có muốn cùng đến chỗ bán đấu giá xem thử hay không?”
Bạch La La nói: “Tôi có thể đi sao?”
Lê Thiển Thiển nói: “Có thể á, nhưng anh phải đeo vòng cổ này vào.” Cô lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng da tinh xảo, giải thích nói, “Đeo thứ này thì đại diện cho anh là người của họ Lê chúng tôi, như vậy sẽ không có ai dám đụng vào anh.”
Vòng da này là vật phẩm tất yếu để nhân loại cũ tiến vào nơi của tân nhân loại mới, có chút tương tự như thẻ căn cước, nếu như không có thể sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Có thể nói, rất nhiều nhân loại cũ phấn đấu cả đời chính là vì để có giấy thông hành có thể tiến vào khu định cư của nhân loại mới.
Bạch La La lại có chút chần chờ.
Lê Thiển Thiển nói: “Đương nhiên anh không muốn đeo tôi cũng không ép, nhưng mà vậy thì anh sẽ không thể đến buổi đấu giá được, chờ đến khi buổi đấu giá kết thúc thì tôi có thể mang tiền đến cho anh.” Khi cô nói mà ánh mắt chỉ lia về con chuột đang nướng ở trên tay của Bạch La La, l**m l**m môi nói, “Buổi đấu giá này có quy mô rất lớn, có rất nhiều người đếni…… Có thể đi mở rộng tầm mắt, cũng khá tốt.”
Bạch La La suy nghĩ một lát, vẫn tiếp nhận vòng cổ trong tay Lê Thiển Thiển, cậu nói: “Vòng này có thể cởi ra không?”
Lê Thiển Thiển nói: “Có thể nha.”
Vậy được rồi, Bạch La La nói: “Nướng được rồi, cô và báo đen mỗi người một phần nha?”
Lê Thiển Thiển gật đầu như giã tỏi, sau khi cô nhận thịt chuột, cũng không sợ nóng, cứ như vậy dùng tay xe con chuột ra thành hai nửa, sau đó cho Mặc Thoát một nửa, chính mình ăn một nửa.
Sau khi Mặc Thoát cắn thịt nhai hai cái thì liền nuốt đi xuống, ngay đến xương cũng không nhả.
Lê Thiển Thiển ăn mà rơi nước mắt vui mừng, nói: “Ngon quá à, thịt chuột này ngon ghê luôn ……”
Bạch La La: “……” Có ngon đến vậy không.
Ba người giải quyết xong hai con chuột, cuối cùng Lê Thiển Thiển còn chưa đã thèm, có điều Lê Quan Sơn hẳn là đã dặn dò cô cái gì, cho nên tuy rằng cô còn lưu luyến với thịt chuột, nhưng vẫn dằn lại rồi quyết tâm nói: “Đi thôi, buổi đấu giá diễn ra vào buổi tối, hiện tại về là vừa rồi.”
Bạch La La gật gật đầu, khoá cửa nhà rồi đi theo Lê Thiển Thiển lên phi hành khí.
Khu định cư của nhân loại cũ cách khu định cư của nhân loại mới một khoảng, cũng may tốc độ phi hành khí tương đối nhanh, đại khái hơn một giờ đã đến.
Ở trong tưởng tượng của Bạch La La, khu định cư của nhân loại mới hẳn là vô cùng phồn hoa, cho dù họ đang bay trên trời hay chạy dưới lòng đất, khắp nơi đều là công nghệ đen(*). Nhưng trên thực tế khi đến nơi mục đích, Bạch La La mới phát hiện, khu định cư của nhân loại mới hoàn toàn không tiên tiến như trong tưởng tượng của cậu.
(*)黑科技 - Công nghệ đen đề cập đến khoa học và công nghệ hoặc các sản phẩm vượt xa phạm vi khoa học và công nghệ của con người ngày nay, thiếu cơ sở khoa học hiện tại và vi phạm các nguyên tắc tự nhiên.
Trên thực tế, kiến trúc ở nơi này, thậm chí có thể được gọi là trở lại nguyên trạng.
Không có nhà cao tầng, không có ô tô để đi lại khắp nơi, thời đại công nghiệp đã làm tiêu hao vật liệu có thể xây dựng mấy thứ này đến hầu như không còn, cuối cùng chỉ để lại cho nhân loại một trái đất bị tàn phá và cạn kiệt tài nguyên. Bạch La La suy đoán dù công nghệ khoa học hiện tại của bọn họ đã có rất nhiều tiến bộ, nhưng cũng không đủ tài nguyên để chèo chóng kết quả cuối cùng của việc phổ biến các khoa học công nghệ này.
Phi hành khí của Lê Thiển Thiển hạ cánh ở trong một ngôi nhà trệt rất bắt mắt, trên mặt ngược lại không có biểu hiện thừa nào, như là đã quen với việc mọi người trong thành phố nhìn chăm chú mình rồi.
Khu định cư của nhân loại mới, vẫn còn một số tòa nhà cao tầng, nhưng những tòa nhà này cao không quá năm tầng, được bao quanh bởi những bức tường làm bằng đá xanh, ngược lại là lộ ra hơi thở cổ xưa.
Lê Thiển Thiển trực tiếp lái phi hành khí vào bên trong, dừng lại trên mặt đất bằng phẳng bên trong bức tường.
Khi Bạch La La ở trên phi hành khí cũng đã đeo chiếc vòng cổ mà Lê Thiển Thiển đưa cho cậu, chiếc vòng cổ đó có lẽ cũng là sản phẩm công nghệ cao, sau khi Bạch La La thì rõ ràng cảm thấy nó tự động khép lại cho phù hợp với độ rộng của cổ cậu.
Chung quanh phi hành khí có mấy người cầm vũ khí vây lại đây, vũ khí trong tay bọn họ đều là kim loại chế thành, dựa theo giá cả của kim loại thế giới này, trong nhà Lê Thiển Thiển quả thật là giá trị con người siêu phàm.
“Cô chủ, ngài đã trở lại.” Có người chào Lê Thiển Thiển.
“Ừm.” Lê Thiển Thiển gật gật đầu nói, “Anh tôi đau?”
“Cậu Tuân vừa đến, cậu chủ đang ở phòng khách tiếp ngài ấy.” Người nọ nói, liếc mắt nhìn Bạch La La phía sau Lê Thiển Thiển một cái, nói: “Vị này chính là……”
“Một nhân loại cũ.” Lê Thiển Thiển nói, “Không cần anh quan tâm, đi thôi.”
Lúc này thủ vệ kia mới gật gật đầu, đứng dậy đi.
Lê Thiển Thiển quay đầu nói với Bạch La La nói: “Đi thôi, anh tôi đang chờ chúng ta đấy.”
Bạch La La nói được, đi theo phía sau Lê Thiển Thiển vào tòa nhà trước mặt.
Tòa nhà này có tổng cộng năm tầng, hẳn là một tòa nhà bằng đá, Bạch La La cũng chú ý tới hầu như không có bất kỳ sản phẩm kim loại nào trong tòa nhà, ngay cả cửa sổ cũng được làm bằng đá. Xem ra ở thế giới này, gỗ và kim loại quả thực là những tài nguyên vô cùng quý giá. Xem xét khía cạnh này, ngược lại có thể tưởng tượng ra vì sao bọn họ say mê di tích cổ và súng cổ như vậy.
Rẽ mấy cái thì đến lầu 3, Lê Thiển Thiển dẫn Bạch La La đến phòng khách.
Lê Quan Sơn quả nhiên ngồi ở bên trong, đối diện với y còn có một người trẻ tuổi, xem dáng vẻ và cách ăn mặc, hẳn là nhân loại mới giống Lê Quan Sơn, cậu Tuân trong miệng thủ vệ.
“Thiển Thiển, em đến rồi.” Cậu Tuân thấy được Lê Thiển Thiển, cũng thấy được Bạch La La phía sau cô, hắn nói, “Người kia là ai?”
“Một nhân loại cũ mà thôi.” Xem ra Lê Quan Sơn cũng không dự định lộ ra thân phận của Bạch La La, trực tiếp mở miệng trả lời hắn, nói: “Tuân Cửu Dương, vừa rồi tôi đã nói nếu cậu không đồng ý thì chúng ta không cần thiết phải nói chuyện nữa.”
Tuân Cửu Dương cười nói: “Nếu cậu đã nói như vậy, tôi không đồng ý hình như là không nể mặt cậu rồi, có thể, nhưng mà ít nhất cậu phải để lại cho tôi 30 viên đạn.”
Lê Quan Sơn nói: “Cậu không có súng, lấy đạn làm cái gì.”
Tuân Cửu Dương nói: “Tôi xuyên thành dây chuyền đeo chơi, cũng là chuyện của tôi.”
Lê Quan Sơn nhướng mày, sau khi suy nghĩ xong liền đồng ý yêu cầu của Tuân Cửu Dương, y nói: “Được.”
Tuân Cửu Dương đứng lên, muốn tạm biệt, ánh mắt của hắn lại dừng trên người của Bạch La La, Bạch La La rõ ràng cảm nhận được hứng thú nồng đậm của hắn.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Tuân Cửu Dương chính là: “Lê Quan Sơn, không phải nói nhà các cậu không có hứng nuôi nhân loại cũ sao, không có hứng sao lại tìm đâu ra một món đồ chơi nhỏ đáng yêu thế này”
Lê Quan Sơn lạnh lùng nói: “Nhà của chúng tôi làm cái gì thì liên quan quái gì đến cậu.”
“Không có gì, chỉ là muốn nói trước với cậu mấy câu, nếu cậu chơi chán rồi thì đừng có vội vàng đuổi đi, nhớ để lại cho tôi chơi mấy ngày nha.” Tuân Cửu Dương hình như là nhân loại mới điển hình, trong mắt gã, Bạch La La hoàn toàn không xứng gọi là người, gã muốn dùng tay nâng cằm của Bạch La La lên, lại bị Bạch La La trực tiếp né tránh, gã thấy thế cũng không tức giận, chỉ là cười nói, “Còn có một chút cá tính nhỉ —— cơ mà kiểu này, chơi tương đối thú vị đấy.”
Bạch La La rốt cuộc cũng hiểu mục đích cậu tới thế giới này, hóa ra cậu đến là để để truyền bá sự bình đẳng cho tất cả mọi người……
Lê Quan Sơn vẻ mặt lạnh lùng chống cằm, hoàn toàn không hề có ý muốn giải thích..
Tuân Cửu Dương thấy y không phản ứng, cũng không còn hứng thú, nói một câu: “Tôi đi đây.” Sau đó đứng dậy ra cửa.
Sau khi Tuân Cửu Dương ra cửa, Lê Thiển Thiển mới mở miệng nói: “Thủy Nguyên, anh đừng để ý, tên Tuân Cửu Dương này chính là người như vậy —— từ nhỏ đến lớn đều muốn cướp đồ của anh tôi, ngay cả cục phân cũng muốn tranh xem của ai nóng hơn nữa.’’
Lê Quan Sơn lộ vẻ bất đắc dĩ, y nói: “Thiển Thiển, mày có thể nói chuyện có văn hóa một chút không hả?”
Lê Thiển Thiển nói: “Hừ, em đâu có nói gì đâu.”
Lê Quan Sơn cũng lười đến để ý đến Lê Thiển Thiển, nói với Bạch La La buổi đấu giá sẽ bắt đầu tối nay, đến lúc đó y sẽ ở phía hậu trường, Lê Thiển Thiển và Bạch La La ở trong phòng riêng xem, hơn nữa dặn dò Bạch La La đừng đi lung tung. Ở chỗ này nhân loại mới cũng không có thân thiện như vậy.
Giữa trưa mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, là chất dinh dưỡng hương vị thật sự chẳng ra gì, Lê Thiển Thiển ăn rất không vui, Lê Quan Sơn hỏi cô làm sao vậy.
Lê Thiển Thiển nói thuốc dinh dưỡng này không ngon bằng chuột nướng của Thủy Nguyên làm.
Lê Quan Sơn lại không cho là đúng, hiển nhiên là cũng không tin tưởng Lê Thiển Thiển nói thịt chuột ngon.
Mùi vị của chất dinh dưỡng quả thực rất kỳ quái, nhưng Bạch La La sợ bản thân đói, vẫn là ăn sạch. Thời gian vừa chuyển sang đêm, Lê Thiển Thiển dẫn theo Bạch La La đến hiện trường buổi đấu giá.
Dọc theo đường đi, Bạch La La chú ý tới có không ít người đeo vòng cổ đi theo phía sau nhân loại mới, từ vẻ mặt có thể nhìn ra được, những người mang vòng cổ đó đều biểu lộ rất là cung kính hèn mọn, lúc nói chuyện đều là cúi đầu.
Lê Thiển Thiển ngược lại cũng không để ý cái này, vẫn thần thái tự nhiên nói chuyện với Bạch La La. Hình như cô là khách quen phòng đấu giá, dẫn theo Bạch La La đi một đường về phía trước, khi tiến vào hội trường thậm chí cũng không cần đưa ra thư mời.
Hội trường tổ chức cuộc đấu giá được xây dựng rất tinh xảo, chỉ là hầu hết cả tòa nhà đều được làm bằng đá, ngay cả bản ghế trong phòng riêng cũng là đá phiến băng lãnh.
Lê Thiển Thiển và Bạch La La ngồi trong phòng riêng, báo đen cũng ghé vào bên cạnh Bạch La La, cái đuôi lười biếng lắc lư khắp nơi, nhìn như thả lỏng kỳ thật vẫn đang trong trạng thái cảnh giác.
“Thật là chờ mong buổi đấu giá hôm nay.” Lê Thiển Thiển nói, “Nghe nói hôm nay sẽ bán đấu giá một viên ngọc cực kỳ đẹp……”
Bạch La La nói: “Không phải cô đang đeo một viên sao?”
Lê Thiển Thiển thở dài nói: “Đồ xinh đẹp ai mà ngại nhiều chứ.”
Điều này cũng đúng, có cô gái nào mà chê trang sức của mình nhiều đâu.
Lê Thiển Thiển ngâm nga, ăn đồ ăn vặt trong phòng đấu giá. Đồ ăn vặt này có hơi giống với hạch đào mà Bạch La La từng ăn, nhưng mùi vị kém hơn hạch đào rất nhiều, răng của Bạch La La cũng không thể cắn được, cũng chỉ có nhân loại mới sau khi biến dị mới ăn say sưa ngon lành, một hàm răng trắng cắn rắc rắc.
Bạch La La ê răng, cậu thấy buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, nói: “Tôi có thể đi vệ sinh không?”
Lê Thiển Thiển nói: “Có thể nha, Mặc Thoát, dẫn Thủy Nguyên đi vệ sinh đi.”
Mặc Thoát từ trên mặt đất đứng lên, dùng cái đuôi ngoéo tay của Bạch La La một cái.
Bạch La La đi theo nó ra ngoài.
Mặc Thoát là con báo vô cùng thu hút ánh mắt người khác, thần sắc uy nghiêm, đường nét cơ thể lưu loát, hệt như một tác phẩm nghệ thuật được thiên nhiên ưu ái, mỗi một tấc đều tràn ngập vẻ đẹp thuộc về sức mạnh.
Nó dẫn Bạch La La đi vòng ra phía sau, sau đó nhìn Bạch La La vào nhà vệ sinh rồi ngồi xổm bên ngoài chờ đợi.
Bạch La La vào nhà vệ sinh.
Sau khi cậu tiến vào thì cảm thấy có hơi không đúng, một âm thanh mập mờ truyền từ trong một gian cách gian ra, hiển nhiên là có người đang làm chuyện không nên làm ở nơi này.
Bạch La La tự hỏi một lát, cảm thấy chức năng thận của mình cũng không thể nhịn được cả đêm, cho nên dứt khoát làm bộ không nghe thấy gì mà yên lặng k** kh** q**n của mình xuống.
Nhanh chóng giải quyết vấn đề, Bạch La La đang định đi rửa tay thì lại nhìn thấy cửa cách gian kia đột nhiên mở ra.
Một thiếu niên có dáng dấp thanh tú và một người đàn ông anh tuấn đi từ cách gian ra.
Thiếu niên cúi đầu, đang dùng tay xoa miệng mình, tư thế đi đường cũng khập khiễng, mà người đàn ông kia lại là tràn đầy vẻ thoả mãn, mặc cho ai cũng đều có thể nhìn ra bọn họ vừa mới làm cái gì.
Bạch La La nhìn xong thì liền xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, lại chợt bị người ta đè lại bả vai từ phía sau.
“Cậu là nhà ai?” Giọng của người đàn ông nghe ngược lại rất không tồi, chỉ là làm ra chuyện khiến cho người ta không mấy thích, tay gã đè lại bả vai Bạch La La, ngón tay nhuộm tì.nh d.ục v**t v* lên mặt cậu.
Bạch La La chán ghét nói: “Buông tôi ra.”
“Buông cậu ra?” Trong giọng người đàn ông mang theo chút ác ý, gã nói, “Cậu bảo tôi buông là tôi buông, vậy chẳng phải tôi sẽ mất mặt lắm sao……”
Gã nói rồi trực tiếp đưa đầu đến bên tai Bạch La La, l**m một cái thật mạnh lên vành tai của Bạch La La.
Bạch La La bị ghê tởm không được, cậu nói: “Hệ thống, có thể đập thằng này một trận không?”
Hệ thống nói: “Tôi nhìn xem, hình như tôi không đánh lại đâu, dứt khoát chạy trước đi?”
Bạch La La nói: “…… Vậy chạy trước thôi.”
Nào biết cậu mới vừa cất bước tới cửa, thiếu niên trước đó đứng ở bên cạnh người đàn ông liền thuận tay đóng cửa nhà vệ sinh lại, cậu ta lộ ra một nụ cười ác liệt với Bạch La La, nói: “Tiên sinh, ngài đi vào làm việc đi, em trông cửa giúp ngài.”
Bạch La La: “……”
Người đàn ông nói: “Được.”
Bạch La La quả nhiên không phải đối thủ của người đàn ông này, gã dùng tay bắt lấy cánh tay của Bạch La La, cả người Bạch La La lại trực tiếp bị gã nhấc lên. Kỳ thật thể chất của Giang Thủy Nguyên cũng không tính là yếu, chiều cao cũng gần 1m8, trong nhân loại cũ cũng không có mấy người dám bắt nạt cậu.
Chỉ là đáng tiếc, thể lực như vậy không thể làm gì được nhân loại mới.
Bạch La La không ngừng giãy giụa, nhưng sự giãy giụa của cậu hoàn toàn không có một chút tác dụng gì, y như một con thỏ bị nắm lỗ tai, thợ săn hoàn toàn không bị ảnh hưởng một chút nào.
Hai tay Bạch La La dễ dàng bị đè lại, cả người đều bị ép vào trên vách tường, người đàn ông cắn lên cổ Bạch La La một cái, Bạch La La ăn đau la lên ——
“Chơi vui thật.” Người đàn ông cười hì hì nói một câu, sau đó hành động tiếp theo là muốn c** q**n của Bạch La La.
Đúng lúc này, cửa vang lên một tiếng động lớn, dường như có thứ gì đó đang phá cửa thật mạnh.
Động tác của người đàn ông chợt ngừng, mặt lộ vẻ nghi ngờ, gã nói: “Ai ở bên ngoài?”
Tiếng gầm gừ của dã thú vang lên ở cửa, cùng với tiếng đập cửa giáng xuống từng cái, cửa của nhà vệ sinh sắp đổ xuống.
Sắc mặt người đàn ông khẽ biến, nói: “Cậu là người nhà họ Lê ?”
Bạch La La nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng thì thế nào?”
Người đàn ông nói: “Con mẹ nó, không phải nhà họ Lê không cần nhân loại cũ sao, đen đủi ——” Gã trực tiếp ném Bạch La La xuống đất.
Toàn bộ quá trình Bạch La La tựa như một con rối gỗ đáng thương, tùy ý người đàn ông xoa bóp, thậm chí ngay cả đánh trả cũng không đánh được cái nào. Thể lực của nhân loại mới và nhân loại cũ quả nhiên là cách xa một trời một vực, người nọ chỉ là dùng sức một bàn tay, Bạch La La liền không còn sức phản kháng.
Sau khi người đàn ông ném Bạch La La xuống, tùy tiện rửa cái tay, mới mở cửa nhà vệ sinh ra.
Mặc Thoát phẫn nộ rít gào ở bên ngoài, xem dáng vẻ quả thực như có thể nhào lên cắn đứt cổ người đàn ông bất cứ lúc nào.
“Yên tâm, không đụng vào cậu ta.” Sau khi người đàn ông nói xong câu đó, cũng không để ý đến phản ứng của Mặc Thoát mà dẫn theo thiếu niên kia vội vàng rời đi.
Bạch La La nửa ngày mới bò dậy, sau khi bò dậy mới phát hiện tay và chân của mình đều bị trầy xước hết cả.
“Dân chủ giàu mạnh bình đẳng hài hòa……” Bạch La La nói, “Được rồi, thế giới này chả có gì cả.”
Hệ thống nói: “Đúng vậy đấy, tình yêu.”
Bạch La La nói: “Cho nên tôi chỉ là một đốm lửa nhỏ thôi?”
Hệ thống nói: “Đúng vậy đấy, tình yêu.”
Bạch La La nói: “Nhưng tôi luôn cảm thấy tôi không thể làm lửa cháy lan ra đồng cỏ được đâu.” Người ta chỉ dùng một hơi là thổi tắt mất đất rồi.
Hệ thống nói: “Hầy, cố gắng thôi, cố gắng thôi.”
Báo đen Mặc Thoát ở bên ngoài vẫn luôn vô cùng bực bội, xoay quanh khắp nơi, khiến cho những người khác cũng không dám vào nhà vệ sinh.
Bạch La La đơn giản chỉnh lý một chút rồi ra khỏi nhà vệ sinh, nào biết sau khi Mặc Thoát nhìn thấy miệng vết thương ở trên người cậu thì trực tiếp nhe răng trợn mắt phẫn nộ rít gào lên.
Bạch La La hoảng sợ, nhanh chóng sờ sờ đầu nó, nói: “Đừng kêu, đừng kêu, không sao, không sao hết, ngoan.”
Mặc Thoát được Bạch La La sờ ngược lại rất vui, nó vươn đầu lưỡi, nghiêm túc l**m Bạch La La, nhìn dáng vẻ như là đang chán ghét mùi nào đó ở trên người của Bạch La La, nhưng sau khi nó chú ý thấy vết cắn ở trên cổ của Bạch La La thì cả người báo đều phát điên lên, sau đó trực tiếp nhảy lên đập nát cái sàn gạch.
Bạch La La không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục an ủi.
Một hồi lâu sau Mặc Thoát mới lại bình tĩnh lại, nó dẫn Bạch La La rời khỏi nhà vệ sinh, có điều cái đuôi của nó cũng không còn nâng cao như trước nữa, mà là vô cùng cứng đờ rũ ở sau người, thoạt nhìn tâm trạng rất không ổn.
Những người khác cũng tựa hồ phát hiện tâm trạng Mặc Thoát rất không ổn, nhìn thấy nó đều né xa.
Bạch La La được Mặc Thoát dẫn về phòng riêng, Lê Thiển Thiển nhìn thấy dáng vẻ này của Bạch La La thì sợ ngây người, nói: “Thủy Nguyên, anh làm sao vậy?”
Bạch La La nói: “Không sao, chỉ là gặp phải người không có mắt.”
Lê Thiển Thiển nhíu mày, hiện tại đang là mùa hè, Bạch La La mặc cũng tương đối ít, cho nên Lê Thiển Thiển cũng rất nhanh liền chú ý tới dấu răng trên cổ của Bạch La La. Gần như là trong nháy mắt, vẻ mặt của Lê Thiển Thiển liền trầm xuống, cô nói: “Có người đụng vào anh?”
Bạch La La còn chưa lên tiếng, Mặc Thoát liền hết sức táo bạo rít gào lên, Lê Thiển Thiển lại giống như nghe hiểu được Mặc Thoát đang nói cái gì, cô nói: “Được rồi, đi đi.”
Mặc Thoát xoay người liền đi ra ngoài.
Bạch La La nhìn mờ mịt, nói: “Mặc Thoát đi đâu đấy?”
Lê Thiển Thiển nói: “Anh đừng lo lắng, nó sẽ không sao đâu.” Cô đi tới bên cạnh Bạch La La, cẩn thận lấy đồ y tế sơ cứu ra rồi bắt đầu giúp Bạch La La xử lý miệng vết thương.
Thời đại này, tuy rằng một số công nghệ vũ khí gần như đã mất hẳn, nhưng các phương diện khác lại phát triển rất tốt, ví dụ như chai xịt y tế trên tay Lê Thiển Thiển, sau khi xịt lên thì vết thương rất mau khép lại.
Trên tay, trên chân, còn có trên cổ, mỗi một miệng vết thương Lê Thiển Thiển đều xử lý sạch sẽ lưu loát, cô lẩm bẩm nói bản thân phải nên đi cùng với Bạch La La đến nhà vệ sinh mới đúng, cuối cùng là tên ngu xuẩn đui mù nào dám tùy tiện đụng vào anh thế này……
Bạch La La cười nói: “Cô đi cũng vô ích thôi, cô cũng không thể vào nhà vệ sinh nam được.”
Điều này cũng đúng, Lê Thiển Thiển nhíu mày, nói: “Ừm, sau này vẫn là bảo anh tôi đi cùng anh đi, tôi cũng không đáng tin lắm, ôi……”
Mặc Thoát đi ra ngoài nhanh, trở về cũng nhanh, chỉ là khi trở về trong miệng còn tha một thứ, Bạch La La nhìn kỹ, phát hiện thứ đó lại là tay người.
Lê Thiển Thiển sờ sờ đầu Mặc Thoát, nói: “Chỉ cần một bàn tay gã, thật là hời cho gã quá rồi.’’
Mặc Thoát lại không để ý đến Lê Thiển Thiển, mà là quay đầu nhìn về phía Bạch La La, sau đó ném cánh tay đến trước mặt Bạch La La, thở phì phò cọ chân của Bạch La La.
Tuy rằng mắt nó dính đầy máu, nhe răng trợn mắt thoạt nhìn hết sức dữ tợn, nhưng Bạch La La lại không khỏi cảm thấy nó có vài phần đáng yêu.
Bạch La La dùng tay vỗ vỗ đầu Mặc Thoát, nói một câu: “Cảm ơn Mặc Thoát.”
“Ngao ngao.” Mặc Thoát lật cái bụng ra cho Bạch La La.
Lê Thiển Thiển thấy thế, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tựa như không ngờ Mặc Thoát lại làm ra động tác như vậy với Bạch La La. Cô có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.
Sau khi Mặc Thoát trở về, không qua bao lâu thì máy truyền tin của Lê Thiển Thiển liền vang lên, hẳn là Lê Quan Sơn gọi đến, bởi vì Lê Thiển Thiển mở đầu đã gọi một tiếng anh.
“Em không có cho Mặc Thoát ăn bậy ——” Lê Thiển Thiển nói mấy câu với Lê Quan Sơn thì liền kêu oan, “Em thật sự không có mà! Vì có người chọc Thủy Nguyên, Mặc Thoát rất không vui, cho nên mới chạy đi cắn đứt tay gã đó, không có ăn, không có ăn mà, thật sự không có! Anh tin em đi, em là em gái ruột của anh mà!”
Lê Quan Sơn không biết nói gì đó, Lê Thiển Thiển vẻ mặt đưa đám đưa máy truyền tin cho Bạch La La, cô nói: “Nè, anh tôi muốn nói với anh mấy câu, ài, anh ấy dài dòng thật.”
Bạch La La cầm lấy máy truyền tin, nghe được tiếng của Lê Quan Sơn, Lê Quan Sơn nói: “Không bị thương chứ.”
Bạch La La nói: “Không có.”
Lê Quan Sơn nói: “Lần sau có người muốn ra tay với cậu, cậu cứ nói cậu là người họ Lê là được.”
Bạch La La nói: “Được.”
Đại khái là nghe ra được tâm trạng của Bạch La La không được tốt, Lê Quan Sơn im lặng một lát, lại hiếm thấy mở miệng an ủi vài câu, y nói: “Đừng quá để ý, đại đa số nhân loại mới đều là như thế này, nhưng nhà của chúng tôi cũng không để ý lắm.” Nhà họ Lê là gia tộc duy nhất không sử dụng nhân loại cũ làm nô bộc, cũng chính vì nguyên nhân như thế, người kia hoàn toàn không ngờ tới Bạch La La lại là người của nhà họ Lê.
“Cảm ơn.” Bạch La La từ đầu tới đuôi đều vô cùng khách sáo.
Lê Quan Sơn ừ một tiếng, cuối cùng bổ sung một câu: “Trông Lê Thiển Thiển, đừng để nó cho Mặc Thoát ăn thứ gì kỳ quái, nhất thiết đừng để nó cho Mặc Thoát ăn côn trùng đấy.”
Nghe giọng điệu trịnh trọng của y, nói không chừng Lê Thiển Thiển đã làm rất nhiều chuyện như vậy ở sau lưng Lê Quan Sơn rồi.
Bạch La La không biết sao nghe lại muốn cười, nói: “Ừm, được, không để cô ấy cho ăn đâu.”
Lúc này máy truyền tin mới ngắt máy.
Đại khái Lê Thiển Thiển có thể đoán được nội dung cuộc nói chuyện của Bạch La La và Lê Quan Sơn, vô cùng tủi thân, nói: “Tôi cũng chỉ cho nó ăn có mỗi một lần, Mặc Thoát cũng ăn ngon lắm chứ bộ.”
Bạch La La nói: “Vậy sao anh cô không cho cô cho nó ăn nữa?”
Lê Thiển Thiển nói: “Được rồi, ăn thì đúng là ngon thật, nhưng tối về cả hai lại nôn ra đầy đất.”
Bạch La La cảm thấy Lê Thiển Thiển nói lời này có hơi kỳ quái, vì sao Mặc Thoát ăn côn trùng mà Lê Quan Sơn lại cũng nôn theo nó, chẳng lẽ là y nhìn thấy Mặc Thoát nôn ra côn trùng rồi bản thân cũng bị buồn nôn rồi nôn theo sao? Có điều cậu cũng không nghĩ nhiều, bởi vì buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi.
Người dẫn chương trình buổi đấu giá là một thanh niên xinh đẹp, trên cổ cậu ta cũng không có vòng cổ, vậy hẳn là nhân loại mới.
Cậu ta nói một đoạn mở đầu, nhưng Bạch La La không nghe kỹ lắm, bởi vì Mặc Thoát dựa vào trong lòng ngực cậu, ngửa đầu để cậu dùng khăn lông lau sạch vết máu ngoài miệng của nó.
Bạch La La còn nói với nó: “Lần sau đừng cắn như vậy, cánh tay gã dơ lắm, dùng móng vuốt là được……”
Mặc Thoát ngao ngao hai tiếng.
Bạch La La cảm giác giống như nghe hiểu, nói: “Không mang trở về cũng không sao, biết mày giúp anh báo thù mà, ngoan.”
Mặc Thoát bắt đầu rên ư ử, hiển nhiên là vui lắm.
Lê Thiển Thiển tập trung sự chú ý vào bàn đấu giá, cô chống cằm, hai mắt tỏa ánh sáng, trong miệng nhắc mãi đá quý đá quý, Bạch La La nhìn dáng vẻ của cô thì không khỏi muốn cười.
Những thứ được đấu giá trong thế giới này thực sự khác xa với những gì Bạch La La tưởng tượng. Đại đa số đều là một số thứ đã từng rất bình thường, ví dụ như cây giống, hoa, còn có một ít khoáng sản.
Từ cái giá cả bọn họ đưa ra là có thể thấy rằng thế giới này quả thật đang thiếu tài nguyên, một loài cây có thể bán ra được giá cao mấy viên tinh thạch, trên thực tế chỉ với một viên tinh thạch thì nhân loại cũ có thể sống được sung túc cả một năm.
Lê Thiển Thiển không có nhiều cảm tình với những thứ này, nhưng mà thứ cô cảm thấy hứng thú rất nhanh đã xuất hiện, đó là một viên ngọc cực kỳ xinh đẹp, được khảm ở phía trên một chiếc nhẫn bạch kim, cho dù là ngọc hay là bạch kim, trong thế giới khan hiếm kim loại này đều có giá trị liên thành.
Phía dưới bắt đầu kêu giá, Lê Thiển Thiển bỏ thêm hai lần thì liền biết bản thân hết hy vọng bắt lấy chiếc nhẫn này, chỉ có thể mặt lộ vẻ mất mát, nói: “Xài hết tiền tiêu vặt rồi, mua không được……”
Bạch La La nói: “Anh cô không giúp cô mua à?”
“Anh ấy keo như vậy còn có thể giúp tôi mua sao.” Lê Thiển Thiển đau lòng nói, “Anh ấy còn muốn mua chiếc Barrett 50 mà anh mang về đấy, trông cậy vào anh ấy mua nhẫn cho tôi, quả thực không thể nào.” Cô chợt lại nghĩ tới cái gì, vỗ tay một cái nói, “Đúng rồi, không phải chúng ta còn không ít đồ muốn bán sao, khẩu súng kia nhất định là bán ra không ít đâu……”
Bạch La La an tĩnh nghe, dù sao cậu cũng nghèo, làm quần chúng ăn dưa là được rồi.
Hệ thống nói: “Cắn tý hạt dưa nào?”
Bạch La La: “Rắc rắc rắc.”
Bạch La La không ăn được đồ ăn vặt của Lê Thiển Thiển, chỉ có thể cùng hệ thống cắn hạt dưa, may mà hạt dưa không có nhiều mùi vị, Bạch La La đề nghị lần sau hệ thống mua vị gạch cua đi.
“OK.” Hệ thống nói, “Gạch cua cũng ăn ngon……”
Cuối cùng chiếc nhẫn ngọc xinh đẹp kia vẫn được Lê Thiển Thiển lấy được, tốn hơn một trăm hai mươi vạn tinh thạch, Lê Thiển Thiển ở nơi đó khóc như mưa.
Bạch La La cho rằng cô phấn khích, nói: “Vui như vậy à?”
Lê Thiển Thiển lau nước mắt nói: “Tôi không phải vui, tôi đang lo lắng, nếu vũ khí không bán được giá thì tôi phải ở lại nơi này làm công trả tiền rồi.”
Bạch La La: “……”
Lê Thiển Thiển liếc nhìn chiếc nhẫn sắp được gửi xuống của mình, lại vui vẻ nói: “Ôi, làm công thì làm công đi, làm công mà có thể đeo được chiếc nhẫn đẹp như vậy thì tôi cũng vui nữa.”
Bạch La La không lời nào để nói.
Đấu giá chiếc nhẫn là giữa trận cao trào, sau đó lại bán đấu giá một số thứ kỳ quái trong mắt của Bạch La La, thậm chí còn có mấy cái thác nước và một cái mỏ dầu.
Các ông lớn ở nơi này sôi nổi ra tay, giá cả một đường lên trời, Bạch La La cuối cùng thấy bọn họ kêu giá cũng chết lặng, nói: “Cái thác nước này mà bán ra 300 vạn?” Cái trước còn bán hơn một nghìn vạn luôn.
“Thác nước này cũng sắp khô rồi.” Lê Thiển Thiển nói, “Lấy về cũng không có tác dụng lắm…… Người mua đều là đồ ngốc.”
Bạch La La chợt ngạc nhiên nói: “Phòng đấu giá hẳn là có thể kiếm không ít tiền nhỉ?”
Lê Thiển Thiển nói: “Còn không phải sao, 5/1000 phí thủ tục thôi—— A, vì sao kiếm lời được nhiều tiền như thế này, mà anh tôi vẫn keo như vậy chứ.” Cô nói thì nước mắt lại muốn rớt xuống.
Bạch La La đành phải lên tiếng an ủi, cũng may khi nước mắt của Lê Thiển Thiển còn chưa hoàn toàn rơi xuống, vở diễn quan trọng mà cô vẫn luôn chờ mong rốt cuộc cũng trình diễn —— người dẫn chương trình lấy ra một quả lựu đạn, mọi người nhìn thấy vật ấy thì liền phát ra một trận kinh hô.