Bước vào đại sảnh với khung cảnh lung linh, được trang trí bằng các loại đèn trùm đẹp mắt, từ chính giữa sảnh tiến vào có một chiếc bàn đặt rất nhiều hộp quà, xung quanh bàn còn có những quả bóng bay được kết thành trùm với một tấm bảng dán đầy ảnh của Cố Thanh Phong từ nhỏ đến hiện tại. Bên cạnh là một chiếc bánh kem nhiều tầng được trang hoàng thành một lâu đài nhỏ cao tầm khoảng một mét, chiếc bánh được thiết kế tinh tế bắt mắt, lớp kem phía ngoài được phủ một màu vàng đẹp mắt.
Xung quanh đại sảnh còn được đặt những chậu cây hoa Lan Hồ Điệp đủ đầy màu sắc. Những chiếc bàn tròn đặt rất nhiều món ăn bánh trái khác nhau. Cả đại sảnh lấy màu xanh đậm làm chủ đạo khiến cho người nhìn có cảm giác của mùa xuân ấm áp.
Hoa Nhan bị cảnh đẹp hoành tráng này khiến cô ngơ ngác một hồi.
Càng khiến cô bất ngờ hơn nữa là khi cô và Sở Thiên Vũ bước vào liền bị rất nhiều người bao quanh lấy. Từng ánh mắt dán lên người cô mà đánh giá khiến cô có phần sợ hãi. Trong vô thức cô đã nắm chặt cánh tay hắn, bản thân cũng núp lại gần như chú chim non cần sự bảo hộ của mẹ.
Sở Thiên Vũ nhận thấy tâm trạng lo lắng của cô, hắn cúi đầu xuống ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói: " Đừng lo, có anh ở đây rồi. "
Cô nhận được sự khích lệ, bảo bọc của hắn liền thêm phần an tâm. Cô nâng đôi mắt nhìn thẳng vào những người đang vây quanh.
" Sở thiếu lâu rồi không gặp cậu. Cậu vẫn khỏe chứ? " Người đàn ông cười khanh khách nói.
" Sở thiếu cậu còn nhớ tôi không? Tôi Trần Dực của công ti Hoằng Bắc. " Một ông chú cầm ly rượu tiến đến.
" A! Tôi là Mộ Đăng của công ti Trấn Hòa. Đã từng nghe danh Sở thiếu. Hôm nay được gặp mặt quả là vinh dự của tôi. " Một người phụ nữ tuổi trẻ vội chen lời.
" Tôi nghe nói khi trước cậu định ra nước ngoài học tập. Xem ra chỉ là tin đồn. "
" Sở thiếu… "
Sở Thiên Vũ cười nhạt trả lời từng người một. Thanh âm không nghe ra cảm xúc, đối với từng người không hề phân biệt.
" Chú Đạt lâu rồi không gặp. Có vẻ như chú trẻ ra không ít. Nghe nói tháng trước phu nhân vừa sinh quý tử đúng không. Cháu bận quá còn chưa kịp gửi lời chúc mừng. Lần tới nhất định sẽ gửi quà đến. "
" Ôi! Sở thiếu còn nhớ đến chút chuyện nhà tôi như vậy là tôi vui lắm rồi. Không cần quà cáp gì đâu. Cùng nhau ăn vài bữa cơm là được. Tiện luôn thì tôi nghe nói tập đoàn Thiên Hằng đang phát triển mở rộng khu đô thị Lệ Á nhỉ. Không biết công ti Phát Đạt của tôi có thể tham gia vào được không?"
Sở Thiên Vũ cười như không cười, nói: " Chuyện này cháu không tham dự vào. Chú Đạt vẫn nên hỏi phía ba cháu thì hơn. "
Sở Thiên Vũ đưa mắt nhìn ông chú cầm ly rượu kia. Trong lòng chẳng có bao nhiêu thiện cảm nhưng vẫn cố tiếp chuyện.
" Chào chú. Giám đốc công ti Hoằng Bắc đúng chứ. Xưởng gia công thiết bị nghe đâu dạo này làm ăn rất tốt thì phải. "
" Ha ha. Cũng tạm thôi. " Người đàn ông xua tay. " Có làm ăn tốt đến mức nào thì cũng không bằng nhận được một hợp đồng từ phía Thiên Hằng. "
" Vâng. "
" Sở thiếu. " Người phụ nữ cất tiếng.
Sở Thiên Vũ nhìn qua người phụ nữ. Người này Sở Thiên Vũ có quen biết đến. Là giám đốc của công ti Trấn Hòa. Mộ Đăng là một người phụ nữ giỏi dang, thông minh rất biết cách tạo cơ hội cho mình. Sau này còn là nhà doanh nhân có tiếng trong xí nghiệp đồ gốm. Chỉ là không ngờ hiện tại lại có thể xuất hiện ở nơi này. Có vẻ như có quan hệ không ít.
" Thật xin lỗi. Quên chưa chào hỏi cô. "
" Không sao. Nhưng mà Sở thiếu gọi tôi là cô nghe như tôi già lắm vậy. Tôi năm nay mới 24 tuổi thôi. Gọi thân mật một tiếng chị thì sao? " Mộ Đăng cười tươi.
" Giám đốc Mộ nói sao thì cứ cho là vậy đi. "
" Cậu nói thiệt sao?" Mộ Đăng khó tin.
Sở Thiên Vũ thật sự muốn gọi Mộ Đăng là chị. Mộ Đăng tự biết mình không có tư cách để nhận. Lời nói đó chỉ là đùa dỡn thôi. Ai ngờ…
Bỗng nhiên tầm mắt Mộ Đăng rơi vào người thiếu nữ bên cạnh Sở Thiên Vũ. Đôi mắt to tròn đó nhìn vào Mộ Đăng khiến con tim cô ấy đập mạnh một cái.
Ôi dồi ôi! Mộ Đăng cực kỳ yêu thích những cô bé đáng yêu, dễ thương như vậy a. Trong lòng Mộ Đăng bùng nổ. Bàn tay khẽ động, cực kì muốn nhéo vào cặp má phúng phính ấy.
Trong lòng Mộ Đăng tràn đầy những lời hoa mỹ diễn tả thiếu nữ trước mặt.
Ôi! Con gái nhà ai mà dễ thương vậy! Ước gì được nhéo má một cái. Xem con mắt tròn vo đáng yêu chưa kìa. Mẹ ơi! Thiên thần!
Mộ Đăng cười rạng rỡ, biểu cảm như bắt được vàng. Cô ho nhẹ một tiếng, nói: " Khục. Không biết vị tiểu thư đáng yêu bên cạnh Sở thiếu là ai vậy?"
Bấy giờ mọi người liền nhìn lại về phía Hoa Nhan. Có người đã nhận ra. Có người khẽ cau mày ngẫm một lúc lâu hẳn là bạn cặp chăng.
Trần Dực kinh ngạc lớn tiếng. " Đây không lẽ nào là Lâm tiểu thư?"
" Lâm tiểu thư! Là vị đó sao? "
" Lâu rồi mới nhìn thấy cô ấy tham gia các bữa tiệc này nhỉ. "
" Nghe đâu là bạn của Cố thiếu nên mới tới tham dự. "
" Nghe nói cơ thể cô ấy ốm yếu lắm bệnh. Bây giờ tận mắt nhìn thấy trông cũng không ốm yếu lắm. Chắc là cô ấy khỏe rồi. "
Hoa Nhan nuốt nước bọt, hoang mang không biết có nên đáp lại lời của bọn họ không.
Kể ra cũng nhiều người nói cùng một lúc như vậy. Cô cũng không biết nên tiếp chuyện như thế nào. Hay là cô cứ im lặng trước.
Sở Thiên Vũ nói: " Giới thiệu với mọi người. Đây là Lâm Tố Ninh vị hôn thê của tôi. Hẳn ở đây cũng có vài người từng gặp qua em ấy rồi. Không biết mọi người có nhớ không cơ mà sức khỏe của em ấy không tốt. Nên không thể tham gia nhiều hoạt động được. Tôi mong mọi người nhớ kĩ em ấy. Đối xử với em ấy thật tốt. "
" Tất nhiên rồi. Lâm tiểu thư đáng yêu xinh đẹp đến mức này chúng tôi cưng còn không được chứ lấy đâu ra đối xử tệ. "
" Đúng vậy! Sở thiếu cần gì phải lo lắng. Mọi người ở đây ai cũng tốt bụng. Không ai lại đi bắt nạt Lâm tiểu thư ốm yếu lắm bệnh đâu. " Tần Mặc hắng giọng cất tiếng, lẳng lặng ở một bên nhìn về phía này.
Sở Thiên Vũ cau mày. Sắc mặt lạnh tanh. " Tần Mặc! "
" Sở Thiên Vũ lâu rồi không gặp. " Tần Mặc tiến lại gần, những người xung quanh Sở Thiên Vũ liền lùi ra chừa ra một khoảng trống.
" Sở thiếu dạo trước vừa chuyển đến trường, học không được bao lâu thì nghỉ dài hạn để chăm sóc vị hôn thê bệnh tật đang nằm viện của mình. Quả thật là thâm tình. Thật khiến một người độc thân như tôi ghen tị. Không biết Sở thiếu và Lâm tiểu thư sẽ có thể tạo nên một giai thoại như Sở tổng và Sở phu nhân không. " Tần Mặc cười nhạt. Lời nói như châm chọc.
Sở Thiên Vũ nhướng mày, biểu cảm không mấy tốt.
Người khác có thể không biết nhưng không có nghĩa là Tần Mặc không biết. Chuyện của Sở gia có vẻ như hắn biết không ít mới có thể nói ra chuyện này.