[ Đàm Thiệu Quang: Mày học cùng trường với tao đúng không? ]
[ Hoa Nhan: Cậu đoán xem 。◕‿◕。 ]
Hoa Nhan cười nhạt, chẳng mảy may để ý đến những dấu chấm thang có vẻ tức giận khó hiểu được gửi đến. Cô thoát đoạn chat chuẩn bị rời giường để đi học. Dù sao thì kì thi giữa kỳ cũng sắp đến rồi, cô vẫn nên chăm chỉ ôn bài một chút. Bỗng nhiên có một tin nhắn được gửi đến từ wechat chính.
Hoa Nhan nhìn tên người gửi tin nhắn, gương mặt liền trở nên rạng rỡ, cô bật người dậy ngồi thẳng thắng trên giường rồi chỉnh trang lại đầu tóc. Cũng chẳng phải là video call nhưng cô lại cực kỳ khẩn trương thật sự đối với người đó rất để tâm.
[ Sở Thiên Vũ: Ninh Ninh, tối mai 5 giờ anh qua đón em được chứ? ]
[ Hoa Nhan: Dạ được. ]
[ Hoa Nhan: Mai anh mặc đồ màu gì vậy? ]
[ Sở Thiên Vũ: Quần đen áo trắng. ]
Cô phì cười. Quần đen áo trắng! Sao tưởng tượng giống đồ học sinh vậy. Có khi nào Sở Thiên Vũ mặc vest không?
[ Hoa Nhan: còn màu gì nữa không? ]
[ Sở Thiên Vũ: Không. Sao vậy? ]
Hoa Nhan vẻ mặt buồn thiu. Cô chậm chạp cũng chưa rep tin nhắn.
Cô ban đầu đã chọn được một chiếc đầm màu xanh dương rất đẹp. Tính tối mai sẽ mặc nó. Bây giờ thì hình như phải suy nghĩ lại rồi.
Sở Thiên Vũ liếc nhìn về phía phòng thay đồ. Hắn rời ghế đứng dậy đi thẳng vào đó, nhìn lướt qua từng chiếc tủ kính bên trong đựng rất nhiều quần áo theo kiểu loại hình dáng khác nhau nhưng lại chỉ có màu đen, trắng, đen xanh, nâu đậm và xám lướt qua bên phía để cà vạt thì thấy thêm được màu đỏ với màu tím đậm. Nhìn trông màu sắc thập phần u tối.
Sở Thiên Vũ trầm mặc một lúc rồi trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
Cô giật mình xít thì làm rơi điện thoại, cô nhẹ nhàng vuốt tóc rồi ấn nút trả lời. Sở Thiên Vũ trực tiếp lia điện thoại để cô quan sát khắp phòng thay đồ của hắn, sau vài phút hắn hỏi:
" Em tự chọn một cái, xem cái nào hợp với bộ ngày mai em mặc. "
Giọng hắn trầm đục lại êm tai khiến cô ngẩn ngơ một lúc. Sau khi ngẫm lại lời của hắn, cô liền kinh ngạc.
Làm sao Sở Thiên Vũ biết cô muốn mặc đồ cùng màu với hắn. Tâm tư của cô lộ liễu như vậy sao? Mặt cô đỏ bừng, lắp bắp nói: " Mai em cũng mặc váy đen áo trắng. "
" Ừm. Ninh Ninh mặc đồ gì đều rất đẹp. " Sở Thiên Vũ khẽ cười.
Lúc này camera đã chuyển đến chính diện khuôn mặt của Sở Thiên Vũ. Cô nhìn khuôn mặt ôn nhu, nụ cười quyến rũ kia mà tim đập thình thịch.
Sao lúc này con tim cô lại náo loạn như vậy? Phải chăng là lúc này hắn quá quyến rũ đi. Cổ áo hờ hững lộ ra xương quai xanh, cặp kính đen tránh ánh sáng xanh càng tô đậm cho khuôn mặt mỹ mạo kia, tóc mái hơi rũ, loạn xạ che nửa vời đôi mắt trông vừa thần bí vừa cuốn hút. Cô ho khan vài tiếng, vội chào tạm biệt Sở Thiên Vũ rồi cúp máy.
Gương mặt cô nóng bừng, đỏ và nóng như ánh lửa cháy nồng nhiệt. Cô không nhịn được mà vô phòng tắm rửa mặt, tiện bề chấn chỉnh lại cảm xúc rối bời.
Sở Thiên Vũ lúc này không hiểu sao lại cười lên một tiếng. Nụ cười trong trẻo mang đến cảm giác mát tai.
Hoa Nhan trông vậy mà cũng thật dễ đoán tâm tư. Khi cô hỏi Sở Thiên Vũ mặc gì, Sở Thiên Vũ liền đoán được ý nghĩ của cô rồi. Thú thật, chính hắn cũng từng có ý nghĩ muốn hỏi cô sẽ mặc màu gì vào ngày mai nhưng lời chưa kịp nói, cô liền đã hỏi hắn trước. liệu đây có thể gọi là tâm linh tương thông hay không?
Chợt hắn nhớ đến gương mặt đỏ lên vì ngại ấy. Càng nhớ đến hắn càng cảm thấy đáng yêu. Cô bé đáng yêu luôn đi bên cạnh hắn ngày càng trở nên xinh đẹp. Gương mặt ngây thơ nhưng lại không kém phần quyến rũ. Nếu chỉ xét về gương mặt thôi thì chưa đủ khiến hắn động tâm.
Chính con người của cô mới là điều khiến trái tim hắn đập rộn ràng.
Ngày hôm sau 4 giờ 40 phút chiều.
Hoa nhan đứng trước gương ngắm chính mình từ trên xuống dưới một lượt. Trong lòng không khỏi cảm thán chính diện mạo của mình.
Hôm nay Hoa Nhan mặc váy yếm Vintage đen kết hợp với áo sơ mi tay bồng màu trắng. Bộ váy này không chỉ tôn lên vóc dáng của cô mà còn lại hòa hợp với gương mặt xinh xắn được kết hợp với mái tóc layer bồng bềnh. Trông cô lúc này thật giống búp bê xứ được kì công chế tác tinh xảo.
Gương mặt cô được trang điểm nhẹ nhàng, cặp má hồng, môi đỏ mọng, viền mắt không được kẻ quá sắc sảo trông khá nhu mì.
Cô mang một đôi tất trắng chưa vượt quá mắt cá chân được tô điểm bằng những đường viền, nếp gấp. Giày cô mang là loại giày Mary Jane bằng da màu trắng đen theo phong cách anh trung cổ.
Tiêu Quỳnh Tâm đứng ở một góc nhìn cô một cách yêu chiều, bà vẫy tay bảo thợ trang điểm và người làm ra ngoài. Song bước về phía cô, bà đứng phía sau lưng nắm hai vai cô tươi cười nói:
" Ninh Ninh của chúng ta càng lớn càng xinh đẹp. Chính là tiểu thiên sứ đáng yêu. "
Hoa Nhan cười ôn nhu, nhẹ nhàng đáp lại: " Mẹ quá khen rồi. "
Tiêu Quỳnh Tâm lắc đầu: " Không phải vì con là con của mẹ nên mẹ nói quá đâu. Đến cả mẹ khi còn trẻ cũng không thể so bì được. "
Bà vuốt nhẹ mái tóc cô, yêu thương nói: "Ninh Ninh, con phải nhớ kỹ khi tham gia tiệc tùng đừng uống nhiều loại nước có cồn với những thức phẩm ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của con. Ăn xong thì nhớ uống thuốc. Đừng ham chơi mà lỡ giờ. Còn nữa, nếu con thấy mệt nhất định phải nói với Thiên Vũ song bảo Thanh Phong chuẩn bị phòng nghỉ ngơi. Nhất định phải chú ý đến sức khỏe của mình. "
" Mẹ và ba con không thể đi cùng con được. Bản thân con phải tự biết chăm sóc cho mình. " Tiêu Quỳnh Tâm lộ vẻ u buồn.
Hoa Nhan nhìn gương mặt thập phần lo lắng hiện diện trong gương. Trong lòng bấn loạn, con tim dâng lên một cảm giác đau nhói khó tả. Tiêu Quỳnh Tâm thật sự rất lo lắng cho cô, khi biết sức khỏe của cô càng ngày càng giảm xuống. Bà luôn cẩn thận trong việc sinh hoạt của cô chưa từng lơ là. Thật ra bà không muốn cô đi dự tiệc sợ rằng cô có thể sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Huống hồ trong nhà lại chỉ có mình cô đi còn bà với chồng thì luôn bận công việc nên không thể cùng đi với cô được. Trong lòng bà luôn cảm thấy có lỗi với cô. Nếu không phải có Sở Thiên Vũ đi cùng cô thì bà thật sự không biết phải làm sao cho thỏa.
Hoa Nhan mỉm cười trấn an: " Mẹ à, con chắc chắn sẽ ghi nhớ, tuyệt đối sẽ không vi phạm đâu. "
Tiêu Quỳnh Tâm chỉ gật đầu một cái coi như ngầm đồng thuận với cô cũng đặt lòng tin tưởng lên người cô. Nhưng sâu trong lòng bà vẫn thật sự rất không yên tâm.
Bỗng tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến một giọng nói: " Phu nhân, tiểu thư Sở thiếu đến rồi ạ. "