Edit: Thủy Tích Nghe vậy trong mắt Phụng lão phu nhân hiện lên một tia không vui, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt, không đổi sắc nhìn về phía Cố phu nhân. Nếu như người Phụng gia bắt gặp vẻ mặt này của bà, khẳng định trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi, đáng tiếc Cố phu nhân không phải người Phụng gia, huống hồ bà không phải người dễ dàng bị người khác dọa, liền mỉm cười nhìn lại Phụng lão, tư thái vô cùng thong dong tao nhã, thái độ lại càng thêm kiên định, trực tiếp tỏ rõ trong chuyện này Cố gia sẽ không đứng nhìn một cách bàng quan.
Phụng lão phu nhân thật sự không ngờ thái độ Cố phu nhân lại kiên định đến như vậy, theo phỏng đoán ban đầu của bà thì đối với chuyện này người Cố gia hẳn là đều sẽ vui như mở cờ, vì dẫu sao thì có được quan hệ thông gia với Phụng gia đương nhiên là có ích hơn quan hệ với Dạ gia, chỉ cần người hơi thông minh một chút khẳng định sẽ đứng về phía bà ta mà cố gắng thuyết phục Dạ Vân Sâm quay về.
Cố phu nhân trong ấn tượng của bà ta cũng không phải là người sẽ đem lợi ích đẩy ra ngoài, cho nên sau khi nghe Cố phu nhân nói xong bà sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, yên lặng nhìn Cố phu nhân, như là nhìn kỹ xem những lời vừa rồi Cố phu nhân nói có phải là sự thật không, giây lát sau, mới rốt cục tin tưởng đó đều là đang nói thật.
"Hiểu Điềm, đây là việc nhà của Phụng gia, mặc dù cô muốn quản cũng không tới phiên nhúng tay vào đâu?" Hiểu Điềm là tên của Cố phu nhân, Phụng lão phu nhân luôn thân thiết gọi bà là Tiểu Điềm, nhưng ngay lúc này gọi thẳng tên như vậy, liền chứng minh trong lòng Phụng lão đã bắt đầu có chút tức giận rồi. Cố phu nhân đương nhiên nghe hiểu, nhưng bà cũng không để trong lòng, bình thường bà tôn kính Phụng lão chỉ bởi vì đối phương là trưởng bối, chứ còn luận về thân thế bối cảnh, Cố gia không hề thua kém Phụng gia, huống chi B thị chính là địa bàn của Cố gia, sao bà phải sợ Phụng lão chứ?
"Phu nhân nói lời này cháu quả thật không đồng ý." Cố phu nhân nói: "Vân Sâm bây giờ là con dâu cháu, cũng coi như là một nửa con trai, chuyện của nó đương nhiên cháu có thể xen vào rồi!"
Sắc mặt Phụng lão hoàn toàn trầm xuống nhìn Cố phu nhân, thật lâu sau lại nhìn sang Dạ Vân Sâm, trầm giọng hỏi: "Vân Sâm, nói cho ta biết quyết định cuối cùng của cháu."
Dạ Vân Sâm vẫn luôn đứng bên cạnh, hồi lâu không lên tiếng, là bởi vì cậu chẳng biết nên nói cái gì, vốn rất muốn trốn khỏi nơi này, đáng tiếc lúc chuẩn bị rời đi lại bị gọi lại. Lúc này Phụng lão bỗng nhiên chuyển hướng hỏi mình, cậu chỉ có thể yên lặng thở dài trong lòng, lên tiếng: "Lão phu nhân, cháu đã nói rõ quyết định của cháu cho bà từ lâu rồi, cháu sẽ không đi Phụng gia."
Sắc mặt Phụng lão nhất thời trở nên khó coi, mà ý cười nơi khóe miệng Cố phu nhân lại dần dần đậm hơn, trong câu nói vừa rồi của Dạ Vân Sâm là dùng từ "đi Phụng gia" chứ không phải "trở về Phụng gia", cái này chứng minh ở trong lòng cậu, cho tới bây giờ vốn không thừa nhận Phụng gia chính là nhà của cậu.
Cố phu nhân chú ý tới, thì lẽ nào Phụng lão không nghe thấy? Nhưng bà cũng không nắm mãi vấn đề này không tha, ngược lại hỏi: "Phải làm sao cháu mới nguyện ý trở về cùng ta?"
"Đi Phụng gia thăm bà một chút là có thể." Một đạo thanh âm biếng nhác đột nhiên truyền đến từ nơi cửa, ba người trong phòng khách nháy mắt bị hấp dẫn, lập tức quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Cố Vân Hiên một tay cắm trong túi áo, thân ảnh đứng nơi cửa vô cùng tiêu sái, mỉm cười trên mặt như có như không, khí chất quý công tử tà mị rất hấp dẫn người.
Nhìn thấy y xuất hiện, trong mắt Cố phu nhân hiện lên một tia kinh hỉ, trái tim càng thêm yên ổn. Mà không đợi bà mở miệng, Cố Vân Hiên đã bước vào phòng, phía sau y còn đi theo một người đàn ông tuổi tác xấp xỉ, mang kính đen nhã nhặn, vừa thấy liền biết là người có học thức.
Cố Vân Hiên chậm rãi đi tới trước mặt ba người, cười cười nhìn Cố phu nhân cùng Dạ Vân Sâm, cuối cùng mới nhìn về phía Phụng lão phu nhân, không chút để ý lên tiếng chào hỏi bà ta, cười nói: "Lão phu nhân hôm nay sao lại rảnh đến đây chơi nha?"
Phụng lão phu nhân mắt lạnh nhìn nụ cười của y, trong mắt không chút nào che giấu khinh thường, trong mắt bà, loại người có thân phận giống như Cố Vân Hiên còn chưa đủ tư cách nói chuyện với bà, loại thái độ khinh thường rõ ràng này, Cố Vân Hiên ngược lại hoàn toàn không có cảm giác, cũng không để ý đến, trên mặt vẫn duy trì tươi cười khéo léo, nói: "Hiện tại chị dâu mới vừa kết hôn với anh trai tôi, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không có biện pháp đi Phụng gia thăm lão phu nhân, phỏng chừng lão phu nhân còn phải chờ một đoạn thời gian dài rồi."
Phụng lão phu nhân lạnh lùng nhìn y, một chút cũng không nghĩ sẽ phản ứng y, bà lại nhìn nhìn Dạ Vân Sâm, trầm giọng nói: "Ngọc bội lần đầu gặp mặt ta cho cháu không mang theo sao?"
"Không." Dạ Vân Sâm không chút nghĩ ngợi trả lời, miếng ngọc kia cậu rất thích đáng lẽ ra cũng định mang theo bên người, nhưng Cố Duệ không biết vì lý do gì đột nhiên nhờ người tìm một miếng ngọc khác có tính chất ưu tú hơn đem cho cậu, nói rằng muốn mang theo thì mang cái Cố Duệ mới tặng là được, Dạ Vân Sâm cảm thấy buồn cười đồng thời cũng rất vui vẻ cho nên liền vẫn luôn mang trên người, mãi tới hiện tại trên cổ vẫn đeo miếng ngọc Cố Duệ tặng.
Mới vừa nghe Dạ Vân Sâm nói xong, Cố Vân Hiên bỗng dưng bật cười, về chuyện miếng ngọc này Dạ Vân Sâm cũng từng kể qua với y, lúc này nghe có người hỏi tới, y liền nhịn không được muốn cười, hoãn hoãn sau mới lên tiếng: "Trước kia không hề phát hiện ra anh trai tôi lại là một người có tính chiếm hữu dục mạnh như vậy." Thế nhưng dấm của miếng ngọc cũng ăn, còn bắt Dạ Vân Sâm phải mang miếng ngọc hắn tặng cho, hành vi ăn dấm ấu trĩ như vậy, thật sự là chuyện người anh trai lạnh như băng kia của y có thể làm ra sao? Y không thể nào tưởng tượng được!
Y cảm thấy thế giới này có chút kỳ diệu.
Phụng lão không để ý tới Cố Vân Hiên, mày cau lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Dạ Vân Sâm, giống như vẫn đang chờ đáp án của cậu, Dạ Vân Sâm mặt không đổi sắc nhìn lại bà, một hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, hoàn toàn không nghĩ tiếp tục bắt chuyện nữa, lấy cớ: "Cháu còn có chút việc, trước xin lỗi không tiếp." Nói xong xoay người muốn đi, lúc này lại không bị gọi lại, vạn phần may mắn bước lên lầu.
Kết quả ngày hôm nay Phụng lão hoàn toàn không ngờ tới, bà không thể hiểu được tại sao lại có người không hề lung lay trước tài phú miễn phí dâng tới cửa này? Hành động này bà không có biện pháp để lý giải, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bóng dáng xoay người rời đi của Dạ Vân Sâm, một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, thở dài thật sâu rồi cũng rời đi.
Chờ Phụng lão phu nhân rời đi, ý cười trên mặt Cố phu nhân biến đến càng chân thành hơn. Người trẻ tuổi theo Cố Vân Hiên trở về là bạn của y, là người phụ trách một nhà truyền thông lớn ở B thị, Cố Vân Hiên đơn giản giới thiệu hai người với nhau, liền nói với Cố phu nhân: "Các bản thảo nói về mối quan hệ của chị dâu cùng Phụng gia con đã chia cho các nhà truyền thông, rất nhanh sẽ đăng thành tập san, còn có một số công việc cụ thể trong hội chiêu đãi ký giả ngày mai con cảm thấy chúng ta cần phải bàn bạc thêm chút nữa." Vì thế y liền kéo chủ biên người ta trở về.
Phụng lão phu nhân tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, tin tức bà vừa đăng một ngày, lập tức đã bị tin tức khác đá văng, thời điểm tổ chức hội chiêu đãi ký giả đều vô cùng cường điệu quan hệ giữa Dạ Vân Sâm cùng Cố gia, cùng với chuyện cậu vô cùng trực tiếp tỏ rõ thái độ mình sẽ không trở về kế thừa Phụng gia.
Dùng danh nghĩa Dạ Vân Sâm phát ra những tin tức đó là do chính Dạ Vân Sâm đề xuất, nếu Phụng lão phu nhân không để ý lôi mọi chuyện ra nói, Dạ Vân Sâm cũng không cần băn khoăn nhiều như vậy, bà không cho cậu con đường sống thì cậu cũng không cần suy xét chuyện sẽ khiến lão phu nhân không có đường leo xuống đài.
Tin tức phát ra, mọi người nháy mắt ồ lên, phần lớn người đều không hiểu được nguyên nhân Dạ Vân Sâm cự tuyệt trở về Phụng gia, đều trong tối trộm mắng Dạ Vân Sâm ngu ngốc, nhưng cậu vốn không thèm để ý, cậu chỉ muốn mau chóng đem chuyện này giải quyết. Vốn tưởng sau khi đăng tin tức này lên thì Phụng lão phu nhân sẽ thu liễm đi ít nhiều.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, cậu còn chưa kịp giải quyết mọi chuyện thỏa đáng, Phụng lão phu nhân cũng còn chưa tính toán trở về Lê Nguyên trấn thì Dạ Vân Sâm đã xảy ra chuyện. Lúc ấy cậu đang chuẩn bị đến trường tham gia tọa đàm, trong xe lúc ấy chỉ có mình cậu cùng tài xế, nửa đường đột nhiên phát hiện có mấy chiếc xe áp sát xe họ, may mà tài xế phản ứng nhanh cùng với những vệ sĩ đi theo vô cùng đáng tin, một khi phát hiện tình huống không thích hợp liền có phản ứng, mà những người tạo ra sự cố vừa thấy tình huống phát sinh liền tăng tốc chạy lấy người, hơn nữa xem lại camera thì thấy mấy chiếc xe kia là xe không có biển số, căn bản không thể nào điều tra ra được chủ.
Nhưng việc này vẫn chưa xong, kế tiếp sự cố lớn nhỏ phát sinh luôn không ngừng, rốt cục Dạ Vân Sâm mới hiểu được ý tứ trong những lời mà Phụng lão phu nhân nói, một khi công khai mối quan hệ giữa cậu cùng Phụng gia, dù cho cậu không muốn kế thừa vị trí gia chủ Phụng gia thì những người khác cũng không nghĩ vậy. Những người trong Phụng gia khẳng định sẽ cho là cậu sẽ trở lại tranh đoạt tài sản của họ.
Vì thế từ ngày tin tức nổ ra, Dạ Vân Sâm bắt gặp các tình huống nguy hiểm không ngừng, may là cuối cùng đều có thể hữu kinh vô hiểm hóa giải, nhưng một chuyện kế tiếp sắp phát sinh, lại thiếu chút nữa làm Cố Duệ phát điên.