Edit: Thủy Tích Từ khi tin tức Dạ Vân Sâm là người thừa kế được Phụng lão phu nhân chỉ định truyền ra ngoài, Dạ Vân Sâm bắt đầu gặp những sự cố ngoài ý muốn, vì đảm bảo cậu được an toàn, nếu không tất yếu Cố Duệ sẽ tuyệt đối không rời khỏi cậu một giây phút nào, ngoài ra còn lựa chọn mười vệ sĩ đáng tin cậy đi theo bảo vệ cậu từ trong tối. Dạ Vân Sâm tuy không thích cảm giác ra vào đều bị người đi theo, nhưng cũng biết Cố Duệ làm vậy là vì mình cho nên mặc dù không thích cũng không nói gì, vô cùng hiểu chuyện.
Hơn nữa sau khi gặp sự cố trong buổi đi tham gia tọa đàm ở trường, cậu đã giảm bớt số lần ra ngoài, trừ phi tất yếu thì đều ngoan ngoãn ở trong nhà.
Tuy là cậu đã giảm bớt số lần phải ra ngoài thì cũng không có khả năng mỗi ngày đều ở trong nhà, vẫn phải có thời điểm cần ra ngoài. Hôm đó, cậu nhận được điện thoại của Trần Vũ hẹn gặp mặt, sau khi nhận được cuộc gọi này cậu mới phát hiện hai người cũng đã lâu không có liên hệ, nghe được Trần Vũ bên kia đầu dây như giỡn như không mà oán giận mình thấy sắc quên nghĩa, lời cự tuyệt lẽ ra đã đến bên miệng vẫn bị nuốt ngược trở về.
Thật sự đã lâu không gặp Trần Vũ, trong khoảng thời gian này cậu cơ hồ không nhớ tới Trần Vũ, hơn nữa vì đủ loại sự tình mà rất ít trả lời tin nhắn của y, ngẫm lại cũng thấy có lỗi với y. Bên kia đầu dây, Trần Vũ nghe ra cậu do dự, nhanh chóng thuyết phục, thậm chí không đi ra chính là không xem y là bạn bè cũng đều nói ra.
Bên người Dạ Vân Sâm chưa từng có người có thể xem là bạn bè, Trần Vũ vẫn là người bạn duy nhất của cậu, tuy rằng phần lớn đều do Trần Vũ chủ động, nhưng kỳ thật trong lòng cậu vẫn rất coi trọng tình bạn giữa hai người, cho nên suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu vẫn đáp ứng lời mời của Trần Vũ, dù sao nơi hẹn cũng không xa, ngồi xe chỉ mười phút liền tới, đến lúc đó cậu lại mang thêm nhiều vài người chắc là cũng không có vấn đề gì.
Lúc Trần Vũ gọi cho cậu đang là giữa trưa, hai người hẹn buổi chiều sẽ gặp ở một quán cà phê. Trước khi rời nhà Dạ Vân Sâm trước cùng Cố Duệ nói một tiếng, bởi vì công ty xảy ra vài chuyện đột xuất cho nên Cố Duệ đã trở về từ sớm, khi nhận được điện thoại của cậu hắn đang mở họp với cấp dưới, các vị trưởng phòng phát biểu ý kiến, thảo luận đến vô cùng sôi nổi, qua điện thoại Dạ Vân Sâm cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Dạ Vân Sâm nói: "Anh làm việc đi, em không quấy rầy anh, em sẽ cố gắng trở về sớm."
Cố Duệ để cấp dưới tiếp tục thảo luận, còn mình đứng lên đi đến một góc tương đối an tĩnh, rồi mới lên tiếng: "Mang theo nhiều người bên cạnh, phải đề phòng hơn chút." Sau khi nghe được Dạ Vân Sâm ngoan ngoãn đồng ý hắn lại căn dặn một hồi, mày nhíu lại biểu lộ lo lắng trong lòng.
Dạ Vân Sâm nhất nhất đều đồng ý, nghe Cố Duệ dặn dò, sung sướng phát ra từ nội tâm khiến khóe miệng cậu vẫn luôn bảo trì độ cong cong, hai người lại hàn huyên một hồi lâu mới lưu luyến không rời cúp điện thoại, rõ ràng sáng nay vừa gặp, như thế nào còn nhớ mong như vậy chứ? Dạ Vân Sâm nhìn điện thoại trên tay truyền ra tiếng "bíp bíp", nhịn không được thở hắt ra.
Lập tức cất kỹ điện thoại, thay đổi một thân quần áo liền ra cửa. Sau nửa giờ, cậu đã có mặt ở quán cà phê đã hẹn trước với Trần Vũ, những vệ sĩ Cố Duệ an bài cho cậu đều mặc thường phục, chia nhau ngồi vào những góc khác nhau của quán, người ngoài căn bản không thể nhìn ra được điều gì. Lúc Trần Vũ tới liền nhìn thấy Dạ Vân Sâm một người ngồi trong góc cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Y bước nhanh tới, giương giọng gọi cậu một tiếng, thấy Dạ Vân Sâm ngẩng đầu nhìn lại mới cười ngồi xuống đối diện cậu, cảm thán nói: "Hiện tại muốn gặp cậu quả thật không dễ dàng!"
Dạ Vân Sâm nhìn y một cái, thản nhiên nói: "Không phải tôi đang ngồi đây sao?" Về những sóng ngầm đang bắt đầu khởi động Trần Vũ ắt hẳn sẽ không biết, bất quá cậu cũng không tất yếu phải nói cho y biết, cho dù nói chưa chắc y có thể hiểu được ích lợi trong đó.
Trần Vũ đã sớm quen cậu lãnh đạm, nghe cậu nói vậy cũng chỉ cười cười, bộ dáng một chút cũng không thèm để ý, nói rằng: "Cũng đúng." Vừa dứt lời, không biết y nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên liền vui vẻ, phù một tiếng bật cười, "Vân Sâm, tớ không nghĩ cậu có thân phận đặc biệt như vậy đó, nếu mấy ngày trước không tình cờ nhìn thấy những tin tức đó tớ vẫn luôn chẳng hay biết gì, miệng kín thật nha!" Có thân phận như vậy mà chấp nhận bạn học trào phúng lâu nay, cũng thật đủ kiên nhẫn.
"Cậu không nhìn thấy đâu, những người trong khóa sau khi biết cậu là người thừa kế Phụng gia vẻ mặt có bao nhiêu phấn khích đâu!" Trần Vũ nhớ tới biểu tình những người đó, lập tức liền vui vẻ, "Đặc biệt là tên Trần Niệm hay khi dễ cậu đó, lúc mới biết sắc mặt quả thật giống như ăn phải đồ ôi thiu ấy, tớ càng nhìn càng miễn bàn có bao nhiêu thống khoái!" Cuối cùng cũng có một loại thống khoái nở mày nở mặt.
Y nói vô cùng hưng phấn, ngẩng đầu vừa nhìn lại phát hiện Dạ Vân Sâm biểu tình vẫn luôn lạnh lùng, tựa hồ đối với việc này một chút hứng thú cũng không có, nhất thời giống như quả bóng cao su bị thủng, cả người đều héo xuống, thở dài, nói thầm: "Nói chuyện với cậu quả thật là tự làm bản thân tức chết! Còn tưởng rằng kết hôn rồi sẽ có ít nhiều thay đổi chứ!"
Dạ Vân Sâm không thể phủ nhận, ánh mắt thản nhiên nhìn y, "Nói đi, tìm tôi gấp gáp như vậy là có chuyện gì?" Trong điện thoại, Trần Vũ nói có chuyện cần thương lượng với cậu nhưng phải gặp mặt mới nói rõ được.
Trần Vũ nói: "Thật ra lần này tìm cậu là có chuyện nhờ cậu giúp đỡ." Trần Vũ nhún nhún vai, y không giống như Dạ Vân Sâm, y là một sinh viên trong gia đình phổ thông cho nên có rất nhiều chuyện cần phải suy xét kĩ càng. Sau học kỳ này, bọn họ đã là sinh viên năm ba, trường học thường tổ chức cho sinh viên năm ba đi du học nước ngoài và y cũng nằm trong số đó, từ lâu y đã muốn làm sinh viên trao đổi, nhưng chưa nói tới tài chính là một vấn đề lớn, mà ngay cả có thể đăng ký thành công không còn chưa biết. Càng nghĩ, y liền nghĩ tới Dạ Vân Sâm, hoặc là nói y nghĩ tới Cố Duệ, nếu y có thể thuyết phục Dạ Vân Sâm giúp mình nhờ Cố Duệ nói một tiếng với trường học, đây tuyệt đối là chuyện ván đã đóng thuyền!
Nghe xong y nói, Dạ Vân Sâm rốt cục nhìn về phía y, hơi hơi mang theo nghi hoặc, "Cậu muốn du học?" Trước kia chưa từng nghe Trần Vũ nói qua, vẫn luôn cho rằng y hẳn là sẽ thuận thuận lợi lợi học xong đại học trong nước, sau đó sẽ tìm một công việc ổn định.
Trần Vũ cười một tiếng, nói rằng: "Đúng vậy, Hiểu Tư cũng tính đi du học, nếu tớ không cùng đi thì phỏng chừng liền không còn cơ hội nữa." Nghe nói thế, nháy mắt Dạ Vân Sâm liền hiểu rõ, cậu từng nghe Trần Vũ nói qua, Hiểu Tư là nữ sinh mà y thích từ hồi học trung học, lúc trước thi vào trường này cũng là bởi vì Hiểu Tư, nhưng đối phương lại là tiểu thư nhà giàu, xuất thân vô cùng tốt, tuyệt đối không có khả năng sẽ để ý Trần Vũ có xuất thân bình thường, cho nên y vẫn luôn không dám thổ lộ tâm ý nhưng hai người vẫn luôn duy trì quan hệ bạn bè tốt, lúc này nghe nói đối phương chuẩn bị ra nước ngoài, rốt cục Trần Vũ nóng nảy.
Dạ Vân Sâm trầm mặc một lúc, "Nếu cậu thật sự thích cô ấy, liền sớm chút nói cho cô ấy biết đi." Cậu không rõ lắm chuyện giữa hai người họ nhưng nhiều năm như vậy, cô bé kia rõ ràng điều kiện ưu tú như vậy, người truy đuổi cũng rất nhiều nhưng vẫn luôn một mình, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có vấn đề. Trước kia chắc có lẽ Dạ Vân Sâm sẽ không nghĩ ra nhưng từ khi cậu cùng một chỗ với Cố Duệ, trong phương diện này nhiều ít vẫn hơi thông suốt chút, nữ sinh kia đại khái cũng có thích Trần Vũ, nếu không phải thì sao có thể lãng phí thời gian dài như vậy cùng y nháo chứ?
Trần Vũ cười khổ một tiếng, không nói gì, Dạ Vân Sâm dừng một chút, "Tớ sẽ nói với Cố Duệ."
"Cảm ơn cậu." Ánh mắt Trần Vũ càng thêm nghiêm túc, "Trước đây, tớ cũng nghĩ qua vấn đề này, có nên đem tâm ý nói rõ với cô ấy không, nhưng sau đó lại nghĩ lại, mặc dù lúc đó tớ nói ra, Hiểu Tư cũng đáp ứng cùng một chỗ với tớ nhưng người nhà cô ấy sẽ đồng ý sao? Sẽ yên tâm giao cô ấy cho tớ sao?" Có chút thời điểm hiện thực vô cùng ác liệt, cậu vốn nhiều ít có thể cảm nhận được ý tứ của Hiểu Tư đối với mình nhưng cậu không tự tin rằng hai người sẽ có thể cùng đi đến cuối con đường.
"Thôi, không nói chuyện này nữa, nói chuyện của cậu đi." Ném đi vấn đề khiến mình phiền não, nháy mắt Trần Vũ biến trở về nam sinh dương quang nhiệt tình, "Người thừa kế được Phụng lão phu nhân chỉ định, Dạ Vân Sâm, cậu thật đúng là khiến người khác bất ngờ nha, miệng kín đến độ giấu diếm cả tớ lâu như vậy!"
"Tôi không giấu cậu." Dạ Vân Sâm cúi đầu nhìn tay mình, ngữ khí thản nhiên nói: "Tôi cũng vừa mới biết không lâu, chắc là sớm hơn cậu mấy tháng."
"Chẳng lẽ qua nhiều năm như vậy, cậu vẫn luôn bị giấu kín như bưng?" Trần Vũ cảm thấy có chút khó hiểu, "Cậu nói tỉ mỉ chút coi! Chuyện của cậu cũng đã truyền đến bay đầy trời rồi, đáng tiếc lại không biết cái nào là thật, cái nào là giả nữa." Muốn nói trong khoảng thời gian này nhân vật mà người ta nói đến nhiều nhất thì đó tuyệt đối là Dạ Vân Sâm! Mà làm bạn bè duy nhất của Dạ Vân Sâm, mấy ngày nay Trần Vũ đã bị hỏi qua rất nhiều, đáng tiếc ngay cả y cũng không rõ ràng lắm, "Cậu thật sự không muốn trở về Phụng gia sao?"
Dạ Vân Sâm không muốn nhiều lời, hơi hơi gật đầu, thấy thế Trần Vũ nháy mắt trừng lớn hai mắt, không hiểu sao nói: "Thì ra tin tức kia là thật? Bất quá vì sao cậu không muốn quay về? Sao cậu có thể buông tha quyền thế cùng tài phú dâng tận tay vậy chứ?" Trần Vũ hoàn toàn không hiểu Dạ Vân Sâm đang nghĩ gì, lúc trước biết mối quan hệ giữa Dạ Vân Sâm cùng Phụng gia y liền tưởng tượng qua nếu mình là Dạ Vân Sâm thì nhất định không chút do dự đi theo về Phụng gia, như thế nào còn có người xem tiền tài như cặn bã chứ?
"Chẳng lẽ cậu vẫn không bỏ được Dạ gia?" Trần Vũ suy đoán lung tung, bất quá vừa nói xong những lời này đã tự cảm thấy vô nghĩa, chỉ bằng những chuyện mà hai chị em Dạ gia đã làm với cậu thì Dạ Vân Sâm liền tuyệt không có khả năng không bỏ được Dạ gia. "Lý do gì mà cậu không muốn trở lại Phụng gia?"
"Không có lý do." Dạ Vân Sâm thản nhiên nói rằng, "Chính là không muốn về đó thôi."
Trần Vũ há miệng, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn chằm chằm Dạ Vân Sâm hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: "Thôi được rồi, tớ không thể nào hiểu được suy nghĩ của cậu, cậu chính mình vui vẻ là được."
Trần Vũ lại hỏi cậu thật nhiều chuyện, đáng tiếc như trong dự kiến không được đến cái đáp án nào, may là trước đó y đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, cho nên cũng không cảm thấy thất vọng nhiều. Lại kéo Dạ Vân Sâm hàn huyên thêm nửa tiếng, đến khi chuông điện thoại vang lên mới chuẩn bị rời đi.
Sau khi nhìn Trần Vũ rời khỏi Dạ Vân Sâm cũng không lập tức quay về nhà, dù sao cũng đã đi ra, liền muốn đi bên ngoài một chút, hơn nữa cũng muốn cùng Cố Duệ cùng nhau tản bộ một chút, chính là ý niệm như vậy một khi nảy ra trong đầu liền không thể dẹp đi được, vì thế cậu gọi điện hỏi Cố Duệ khi nào xong việc, được đến đáp án phải chờ tới tối mới xong được, Dạ Vân Sâm cũng không nói gì, rất nhanh cúp máy.
Cố Duệ ở nơi khác nghe được thanh âm đô đô truyền tới từ trong điện thoại, trong lòng vẫn luôn cảm thấy không quá an tâm, lại gọi điện cho Cố Vân Hiên, bảo y đi qua bồi Dạ Vân Sâm. Cố Vân Hiên đáng thương đang hẹn hò cùng băng sơn mỹ nhân đã khổ sở theo đuổi một hồi lâu, thật vất vả đối phương mới đáp ứng, lúc này thế nhưng bị một cuộc điện thoại của Cố Duệ triệu hồi, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu ảo não, nhưng là không nghĩ tới, vừa nghe y nói xong nguyên nhân băng sơn mỹ nhân thế nhưng chủ động đề xuất muốn đi cùng y, Cố Vân Hiên hơi chút buồn bực, bỗng nhiên liền nghĩ thông suốt, yên lặng nhìn băng sơn mỹ nhân một cái, thầm nghĩ thì ra bề ngoài thì cao lãnh nhưng bên trong lại che giấu một trái tim tràn ngập bát quái.
Sau khi cúp điện thoại, Dạ Vân Sâm cũng chẳng muốn làm gì nữa, ngồi trên xe chuẩn bị trở về nhà, lại không nghĩ xe chạy được nửa đường liền phát hiện chung quanh có mai phục, mặc dù có tận mười vệ sĩ bảo vệ nhưng đối phương vẫn vô cùng gan dạ nhảy vọt ra. Sự tình phát sinh vô cùng đột ngột, chiếc xe đang chạy ổn định bỗng nhiên có một chiếc xe khác đâm sầm vào, lực va chạm vô cùng lớn, Dạ Vân Sâm ngồi ghế sau cả người đập mạnh về phía trước, còn chưa kịp phản ứng, liền phát hiện xe của cậu đã bị vây quanh.
Con đường này rất ít nhà cửa, ai cũng không ngờ đối phương sẽ mai phục ở chỗ này, hành trình của bọn cậu được giữ vô cùng bí mật, đi ra một chuyến còn phân ra vài đoàn xe để đánh lạc hướng đám người trong bóng tối, theo lý thuyết không có khả năng sẽ biết Dạ Vân Sâm có mặt trên chiếc xe nào, từ đó có thể thấy thực rõ ràng, trong đoàn của họ xuất hiện nội gián.
Đáng tiếc mọi chuyện phát sinh đến nước này, phát hiện cũng đã quá muộn! Trưởng nhóm vệ sĩ sắc mặt ngưng trọng, lúc này cũng đã chạng vạng, ánh sáng chung quanh đều có chút yếu ớt, đột nhiên nhảy ra nhiều xe như vậy bao quanh lấy bọn họ, nhìn qua hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, đối phương có ít nhất cũng mấy chục người, hơn nữa mỗi người nhìn qua cũng không phải hạng tầm thường. Mười mấy người bọn cậu đứng trước đối phương, cục diện thật sự không dám nhìn, trong hoàn cảnh này Dạ Vân Sâm muốn an toàn chạy thoát, căn bản là người si nói mộng.
Đối phương dám trắng trợn vây cướp người như vậy, nhất định đã chuẩn bị từ trước, cho nên chờ Cố Vân Hiên đến, nơi này đã trống rỗng, những vệ sĩ đi theo Dạ Vân Sâm đều nằm gục trên mặt đất, cũng không biết còn sống hay đã chết, mà Dạ Vân Sâm sớm đã không biết đi nơi nào. Vừa nhìn thấy tình huống này, trái tim Cố Vân Hiên nhất thời liền "Lộp bộp" một chút, sắc mặt lập tức ngưng trọng lại.