Mạnh Vân Trạch là ý trung nhân Diệp Thư Vân ngày đêm tơ tưởng đã lâu, mấy năm nay ánh mắt của nàng chỉ vì hắn mà bàng hoàng vô thố, chỉ vì hắn mà buông xuống, cũng chỉ vì hắn mà dừng lại.
Lúc đó sau phố bỗng nhiên đốt pháo hoa, tiếng vang đinh tai nhức óc, hoàn hoàn che lấp âm thanh của Diệp Thư Vân, vì vậy Mạnh Vân Trạch vẫn chưa nghe được nàng nói cái gì.
Mạnh Vân Trạch lớn tiếng hỏi nàng: "Ngươi nói cái gì?"
Tình yêu thật là thứ khiến người tùy hứng, thời thời khắc khắc đều quanh quẩn trong đầu, cào đến lòng ngứa ngáy khó chịu, làm nàng không được sống yên ổn không nói, còn thường đem nàng biến thành trò cười cho thiên hạ.
Diệp Thư Vân cũng lớn tiếng đáp hắn: "Chờ ta nghĩ kỹ lại rồi nói cho ngươi có được không?"
Tiếng pháo hoa đột nhiên vang dội, hắn chưa nghe được Diệp Thư Vân nói gì, chỉ mơ hồ nghe thấy "Có được không", hiện lại nghe nàng nhắc lại, cho nên vẫn không hề nghi ngờ lời nói qua hai lần của nàng không hề giống nhau.
"Được." Mạnh Vân Trạch có chút thất thần, khách khí cười đáp.
Diệp Thư Vân cười sáng lạn, giờ này khắc này, nàng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, không biết hắn có phải đang nghĩ đến Liễu Thục Nghi hay không, không biết tình nghĩa của hắn đối với Liễu Thục Nghi hiện giờ đã tới loại nào, cũng không biết liệu nàng còn khả năng xoay chuyển tâm ý hắn, nhưng vô luận như thế nào, nàng vẫn nghĩ đến biện pháp làm hắn cưới nàng.
Ngày ấy Diệp Thư Vân cùng Tú Ngọc uống trà, hai người ở lầu hai quán trà nhìn người đi qua đi lại trên phố, câu có câu không mà nói chuyện.
Không bao lâu, đang trong yên tĩnh bỗng truyền đến một chút tiếng vang cãi cọ ồn ào, theo đó là tiếng bước chân nhịp đều, lại theo sát sau đó là âm thanh mọi người kinh hoảng nói chuyện với nhau cùng tiếng quát tháo.
Diệp Thư Vân cùng Tú Ngọc liếc nhau, nhìn về phía cửa thang, hơn mười vị quan binh nối đuôi nhau mà đến. Cầm đầu là quan gia đang mặc thường phục, mặt mày thanh tú, dáng người tuấn lãng, thật sự hút mắt.
Tú Ngọc nhìn chằm chằm người nọ kinh hỉ nói: "Tiểu thư, mau xem."
Không đợi Diệp Thư Vân nói chuyện, Tú Ngọc lại mở miệng hướng người nọ nói: "Biểu......"
Diệp Thư Vân ấn tay Tú Ngọc đang ngo ngoe rục rịch, nhắc nhở nàng nói: "Đừng lên tiếng."
Xem bộ dáng người nọ, hiển nhiên là vì làm công sự mà đến, lại nhìn trận địa quan binh sẵn sàng đón địch, bộ dáng hùng hổ, chuyện này thật không giống bình thường.
Tú Ngọc vội im lặng, theo tầm mắt Diệp Thư Vân nhìn chung quanh, không dám xuất đầu.
Quan gia cầm đầu liếc mắt nhìn các góc trong phòng, tuy nói chỉ là thoáng nhìn vội vàng, nhưng ánh mắt hắn lại sắc bén giống như phi ưng kiếm ăn, trong nháy mắt đã xác định mục tiêu, tầm mắt nhanh chóng dừng ở trên người một nam tử mặc áo dài ở phía Tây Nam.
Nam tử áo dài như cảm nhận được sau lưng có ánh mắt như lưỡi đao sắc bén, hắn ra vẻ trấn định, quay người lại phát hiện quan binh đã đem lầu hai quán trà vây chật như nêm cối, lại giương mắt đối diện quan gia như đã tính sẵn trong lòng, hắn không nghĩ nhiều, nhấc chân bỏ chạy.
Lúc đó, Diệp Thư Vân đảo mắt nhìn thấy có người từ bên cửa đi qua, người nọ nàng biết, là Mạnh Vân Trạch, ánh mắt nàng không tự giác mà nhìn theo.
Diệp Thư Vân còn đang mơ hồ, Tú Ngọc bỗng nhiên cả kinh kêu lên: "Tiểu thư!"
Đợi đến khi Diệp Thư Vân phản ứng lại, trên cổ nàng đã đặt một cây chủy thủ, lưỡi đao cực kỳ sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo đối chọi với da thịt non mịn của nàng. Lúc này, Diệp Thư Vân muốn tìm tung tích Mạnh Vân Trạch lại tìm không thấy.
Diệp Thư Vân liếc mắt qua bên cạnh nhìn người bắt cóc nàng một cái.
Vị quan gia vội vàng chạy một bước nhỏ lên trước, muốn lập tức tiến lên, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại nói: "Buông chủy thủ!"
Một bên Tú Ngọc nóng nảy, dậm chân nói: "Biểu......"
Diệp Thư Vân nhíu mày, ngăn lại Tú Ngọc nói: "Yên tâm, quan gia có chủ trương."
Nếu phạm nhân biết được quan hệ của nàng và hắn, không phải sẽ đưa nàng vào nguy hiểm hơn sao, cũng vô ích cho quan sai phá án.
Tú Ngọc gấp đến độ lo lắng, chỉ lo lắng Diệp Thư Vân không biết tốt xấu.
Phạm nhân hung ác nói: "Lệnh cho bọn họ đều đi xuống, nếu không ta dù chết cũng nhất định phải kéo theo một cái đệm lưng."
Nói xong, chủy thủ trong tay phạm nhân nhấn mạnh vào bên trong, cắt vào cổ Diệp Thư Vân, làn da như băng cơ ngọc cốt đột nhiên chảy ra một vết máu thon dài, thật chói mắt lại khiến người hoảng sợ.
Từ lúc Diệp Thư Vân bị bắt cóc, lòng Tú Ngọc vẫn treo ở cổ họng, nay lại thấy vết máu trên người Diệp Thư Vân, lại càng thêm lo lắng, cảm giác như tâm trên lửa thiêu, khó mà bình tĩnh.
Quan gia cất cao giọng nói: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi khăng khăng không thả người, ta sẽ khiến ngươi cửa này cũng không thể bước ra."
Tú Ngọc nghe thấy hắn nói như vậy, gấp đến độ xoay quanh. Hắn không đi khuyên hay nghĩ biện pháp trấn trụ người nọ thì thôi, như thế nào ngược lại còn lấy lời nói kíƈɦ ŧɦíƈɦ người nọ?
Phạm nhân lại thấy cảm xúc phập phồng rất nhỏ của hắn, đắc ý đem chủy thủ ấn thêm vào trong, cười nói: "Khẩn trương sao?"
Quan gia theo bản năng đi lên phía trước một bước, vội la lên: "Buông chủy thủ!"
Người nọ đắc ý dào dạt cười, nghiêng đầu cẩn thận đánh giá Diệp Thư Vân, hắn nói: "Thì ra là một mỹ nhân, khó trách quan gia khẩn trương." Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vị quan gia cầm đầu, khiêu khích nói: "Đừng nói là Thẩm thị lang, ngay cả ta cũng không đành lòng a."
Khi nói chuyện, người nọ không an phận mà đưa tay vuốt lên vai Diệp Thư Vân, Diệp Thư Vân mặc kệ trên cổ còn chủy thủ, run run vai, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào ta."
Người nọ cảm thấy hứng thú, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thư Vân: "Nhìn không ra, tính tình còn rất cứng rắn."
Người này là hái hoa tặc trong kinh chuyên phá phách, khiến cuộc sống hàng ngày của các nữ nhân đều khó yên ổn, tuy nói trước mắt là tình thế bắt buộc, nhưng hành vi người nọ như vậy vẫn ảnh hưởng đến thanh danh của Diệp Thư Vân.
Vì thanh danh Diệp Thư Vân, quan gia tuyệt không thể để người nọ làm xằng làm bậy. Hắn khó xử tính toán, cho dù giờ phút này gϊếŧ chết người nọ sẽ làm hắn khó mà phá án, hắn cũng muốn xuống tay một lần.
Khắp nơi mọi người lặng yên không mà nôn nóng.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, chỉ nghe một thanh âm "Leng keng" vang lên, chủy thủ đã rơi xuống trên mặt đất. Diệp Thư Vân mau tay nhanh mắt, nhanh chóng tránh thoát kiềm chế của người nọ, Tú Ngọc cũng chạy nhanh về phía trước, lấy khăn che lại miệng vết thương của Diệp Thư Vân.
Diệp Thư Vân lúc này mới phát hiện người cứu nàng là Mạnh Vân Trạch, thì ra một cái liếc mắt mới vừa rồi không phải ảo giác của nàng, hắn quả thật cũng ở quán trà này.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm thị lang chạy tới, vô cùng lo lắng nhìn thoáng qua vết thương của Diệp Thư Vân, khó kìm lòng nổi duỗi tay muốn lấy khăn ra liếc mắt nhìn một cái, nghĩ lại thấy hành động như vậy ở trước mặt người ngoài xem ra có lẽ quá mức thân mật, vì thế thu hồi tay hỏi nàng: "Có ổn không?"
Tú Ngọc tưởng tượng đến vừa rồi hắn không màng tánh mạng Diệp Thư Vân mà còn đối với kẻ cắp buông lời hung ác, giận sôi máu, rì rà rì rầm nói: "Biểu thiếu gia hiện tại mới nhớ tới an nguy tiểu thư, sớm như vậy làm gì."
Tú Ngọc oán giận nói nhỏ, nhưng vừa đủ để cho hắn nghe thấy.
Thẩm thị lang tên gọi Thẩm Hàng Khải, là biểu ca của Diệp Thư Vân, hai năm trước khảo trung đạt danh hiệu Võ Trạng Nguyên, sau đó được phân phối đến Hình Bộ làm việc.
Thẩm Hàng Khải tự trách nói: "Thực xin lỗi."
"Biểu ca có công vụ trong người, nên lấy đại cục làm trọng, huống hồ đây chỉ là một chút bị thương ngoài da, ta nghỉ ngơi hai ngày sẽ tự khỏi hẳn, không ngại."
Nghĩ lại mới hành động ngả ngớn vừa rồi của hái hoa tặc, Thẩm Hàng Khải nghĩ mà sợ không thôi.
Diệp Thư Vân nhìn ra Thẩm Hàng Khải còn vì chuyện nàng bị thương mà áy náy, vì thế trấn an hắn nói: "Vết thương nhỏ mà thôi, không cần để trong lòng."
Thẩm Hàng Khải thấy ánh mắt nàng đang ẩn giấu nhiều thứ, nhưng hắn thật sự nhìn không hiểu.
Lúc này có hai gã quan binh tiến lên, mắt Thẩm Hàng Khải sáng như đuốc, nhìn chằm chằm hái hoa tặc hướng quan binh nói: "Áp tải về đi."
Sau đó Diệp Thư Vân hồi phủ, Diệp gia nhị lão thấy nàng bị thương thật sự đau lòng, nói nàng vài câu rồi phân phó người khác thỉnh đại phu trở về trị thương cho nàng.
Đại phu nhìn qua vết thương của nàng, chỉ nói không đáng ngại, đắp chút dược trị thương là ổn, sau đó kê vài phương thuốc trị sẹo liền rời đi.
Nhị lão Diệp gia cùng đại phu rời đi rồi, Tú Ngọc mới lặng lẽ hỏi nàng: "Tiểu thư, mới vừa rồi người đưa chúng ta trở về là ai? Ta nhìn có chút quen mặt, nhưng nhất thời nửa khắc lại nghĩ không ra gặp qua ở nơi nào."
Nhớ tới Mạnh Vân Trạch cứu nàng, một đường đưa nàng trở về, nàng chỉ cảm thấy trong lòng ngọt ngào, như thế nào cũng quên không được, nàng nói: "Ngươi đã gặp qua. Ngày ấy ở trường tư, học đồng đụng phải ngươi là người của hắn."
Tú Ngọc đột nhiên nhớ lại chuyện ngày đó, ngày ấy xa xa liếc mắt nhìn người nọ một cái, nàng đã cảm thấy hắn thập phần tuấn tú, hiện giờ nhìn kỹ, người nọ thân trường ngọc lập, ánh mắt trong veo, thật là đẹp từ trong xương cốt a.
Từ trước đến nay nàng vẫn cảm thấy biểu thiếu gia là người tuấn tú nhất mà nàng từng gặp qua, so với những người còn lại trong nhà còn đẹp hơn rất nhiều, cho đến khi thấy người nọ, nàng mới biết sơn ngoại có sơn, nhân ngoại hữu nhân lời này đúng là không phải nói giỡn.
Ngày thứ hai, Diệp Thư Vân ở sân ngắm hoa xuân, nàng mặc một bộ sam váy màu trắng, đứng dưới tàng cây hoa lê, duyên dáng yêu kiều, cảnh xuân đẹp đẽ càng nổi bật lên nét mềm mại của nàng, nhưng ẩn ẩn giữa mày lại mang theo một chút kiêu ngạo không thể bỏ qua.
Lúc trước có lẽ Thẩm Hàng Khải sơ ý, nên một chút cũng không phát giác được chuyện giấu trong ánh mắt nàng.
Thẩm Hàng Khải từ đâu bay như gió đến, hắn hỏi nàng: "Vết thương trên cổ có khá hơn chưa?"
Diệp Thư Vân hơi hơi mỉm cười nói: "Vết thương nhỏ mà thôi, sao ngươi lại tới đây? Chẳng lẽ là vì vết thương nhỏ này của ta nên cố ý tới thăm?"
Nàng cười thập phần khách sáo, khiến Thẩm Hàng Khải một chốc không biết nên nói cái gì.
Diệp Thư Vân thấy hắn không trả lời, lại nói: "Vì sao không nói lời nào?"
"Có một số việc muốn cùng dượng dì thương lượng, thuận đường lại đây nhìn vết thương của ngươi. Chuyện hôm qua ta xin lỗi ngươi, ngươi có trách ta không?" Chuyện hôm qua, hắn quả thật thân bất do kỷ, nhưng vì trong lòng có tình, hắn thực sự băn khoăn.
Diệp Thư Vân không để bụng: "Nhìn ngươi nói này. Ngươi có công vụ trong người, tự nhiên nên lấy công vụ làm chủ, huống chi người nọ là hái hoa tặc phá phách trong kinh khiến người người hoảng sợ, làm sao vì ta là thân thích mà buông tha công sự được."
Lời này của Diệp Thư Vân có ý vì đại cục, nhưng Thẩm Hàng Khải nghe tới, trong lòng ngũ vị tạp trần, đột nhiên ẩn ẩn toát ra một chút cảm giác chua xót.
Nhất thời không nói chuyện, Thẩm Hàng Khải vốn muốn hỏi Diệp Thư Vân làm sao đoán được người nọ là hái hoa tặc, lời nói đến bên miệng lại cảm thấy lời này thật không thú vị, không bằng không hỏi.
"Ngươi tại sao lại không hỏi ta tới tìm dượng dì là vì chuyện gì?"
Diệp Thư Vân hỏi lại hắn: "Là chuyện ta nên biết sao?"
Hiển nhiên, hắn vì lo lắng mới nghĩ ra được câu hỏi không sáng suốt đến vậy.
Diệp Thư Vân lại hỏi hắn: "Chuyện gì?"
"Tiểu thư!"
Thẩm Hàng Khải không kịp nói chuyện, Tú Ngọc đã vội vàng từ nơi xa chạy tới.
Thẩm Hàng Khải theo hướng Tú Ngọc nhìn thoáng qua, lại nhìn về phía Diệp Thư Vân, cười ẩn ẩn ý không rõ, hắn nói: "Tú Ngọc kêu ngươi, mau đi đi."
Không biết Thẩm Hàng Khải trốn cái gì, Tú Ngọc vừa đến gần, hắn liền né tránh ra xa.
Tú Ngọc một đường chạy chậm đến, ngừng ở trước mặt Diệp Thư Vân thở gấp nói: "Tiểu thư, hỉ sự, đại hỉ sự."