Vi Phu Không Hưu Thê

Chương 9

Diệp Thư Vân chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Hôm nay pháo hoa thật náo nhiệt, ta muốn đi dạo một chút nữa."

Khi nàng nói chuyện, trong mắt lóe sáng lấp lánh, ánh mắt kia cực kỳ giống nai con dịu dàng ngoan ngoãn, làm hắn khó có thể cự tuyệt.

"Tối nay thực ra là ta bồi người khác, chỉ không khéo, bọn họ có việc đã đi rồi. Sư huynh nếu rãnh rỗi, cũng không chê ta, có thể bồi ta dạo một chút không?"

Qua một đêm vô cùng náo nhiệt, Mạnh Vân Trạch trở về phủ hầu gia quạnh quẽ, chờ hắn lại là hư không cùng tịch mịch, nếu đã như thế từ lúc bắt đầu liền rời khỏi náo nhiệt này, có lẽ kết quả chỉ còn lại nội tâm trống rỗng.

Có lẽ là hắn xưa nay đã quen một mình, nên luôn luôn không thích ngày hội náo nhiệt gì, nghe thấy Diệp Thư Vân thỉnh cầu, ý niệm thứ nhất của hắn chính là uyển chuyển cự tuyệt. Chỉ là bộ dáng Diệp Thư Vân nói lời này ủy khuất lại mong đợi, Mạnh Vân Trạch thật sự không đành lòng cự tuyệt.

Mạnh Vân Trạch hoảng hốt nói: "Được."

Kỳ quái thật, hắn vừa thấy Diệp Thư Vân cười rực rỡ hồn nhiên như vậy liền luyến tiếc cự tuyệt nàng, có lẽ hắn cảm thấy nàng tươi cười trẻ con cũng giống một trái tim khác ẩn giấu của hắn.

Diệp Thư Vân cười đến ngọt ngào, ôm quyền nhảy nhót nói: "Đa tạ sư huynh."

Mạnh Vân Trạch cười: "Hôm nay phố xá náo nhiệt, ngươi và ta ít nhiều cũng nên nhân cơ hội này đi dạo một chút."

Biết rõ hắn khách sáo, nàng lại không biết cố gắng mà tự mình vui vẻ.

"Sư huynh, chúng ta đi." đôi mắt Diệp Thư Vân nhiễm điểm ánh lửa, mê ly vô định.

Nàng dùng thời gian cả đời đi theo phía sau hắn, làm người theo đuổi hắn, nhưng khuynh mộ của nàng quá hèn mọn, mà ánh sáng trên người hắn lại quá mức loá mắt, cho nên nàng chỉ có thể là một người theo đuổi thầm lặng. Kỳ thật từ đầu đến cuối, ánh sáng của hắn trước nay đều không phải vì nàng mà chiếu sáng, càng không phải vì nàng mà tồn tại, chỉ tại bản thân nàng tự mình làm chủ, đem ánh sáng kia trở thành nỗi chờ đợi sâu nhất, cũng hao phí cả quãng đời còn lại để đuổi theo.

Tối nay nàng không để bụng giờ này khắc này Mạnh Vân Trạch vốn dĩ hẳn cùng Liễu Thục Nghi xem hoa, ngắm hoa, cũng không để bụng Mạnh Vân Trạch do ngại tình đồng môn mới không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, càng không để bụng có lẽ giờ khắc này là do Mạnh Vân Trạch lợi dụng nàng thay thế Liễu Thục Nghi lỡ hẹn.

Nàng chỉ để ý lúc này đây Mạnh Vân Trạch cho nàng cơ hội, cho nàng một khả năng có thể cùng hắn.

Diệp Thư Vân hướng về phía trước liếc mắt ngó Mạnh Vân Trạch một cái, lúc này đây nàng thật muốn quang minh chính đại cùng Mạnh Vân Trạch sóng vai mà đi, không muốn giống cái đuôi nhỏ thật cẩn thận đi theo phía sau hắn, càng không muốn trở thành bóng dáng vô danh đối với hắn.

Diệp Thư Vân gia tăng bước chân đuổi theo Mạnh Vân Trạch, một bước lại một bước đi theo.

Nàng nghĩ tối nay có lẽ thần tiên đã nghe thấy tiếng lòng nàng, có lẽ thật sự có thần tiên hạ phàm, mới làm Mạnh Vân Trạch gặp được nàng, giúp nàng có cơ hội tiếp cận hắn.

Đi trong dòng người đông đúc, Mạnh Vân Trạch nhẹ nhàng kéo ống tay áo Diệp Thư Vân, không để đám người đụng phải nàng.

Nàng có chút khó tin Mạnh Vân Trạch gần trong gang tấc, nàng cùng hắn chỉ cách hai ngón tay, do đi trong đám người qua đường hơi chen chúc, nàng cùng bờ vai của hắn sẽ nhẹ nhàng dán ở bên nhau, mà như vậy độ ấm trên vai hắn liền lập tức cách mấy tầng vải truyền tới nàng, ấm áp này lưu lại trên vai nàng khác hẳn với những loại khác, chọc đến lòng nàng thật ngứa, khiến nàng mừng thầm không thôi.

Với Mạnh Vân Trạch mà nói, đây là tình thế gây ra, không thể tránh được, hắn không để trong lòng, nhưng với nàng mà nói lại làm tâm tình thiếu nữ sôi nổi khiến trái tim cảm thấy thật mỹ diệu.

Đi ngang qua đèn màu lộng lẫy sáng lạn, qua cửa hàng ngọc đẹp trước mắt, xuyên qua đám người được cùng hắn kề vai sát cánh, nàng bỗng nhiên cảm thấy tiếc nuối con đường này thế nhưng thật ngắn, ngắn đến mức chỉ cần nàng vừa duỗi đầu về phía trước nhìn là có thể nhìn thấy kết thúc.

Nàng cùng Mạnh Vân Trạch nhanh chóng đi tới cuối đường, phố xá vô cùng náo nhiệt cũng lặng yên bị che khuất, ra đến bên ngoài, cuối cùng xem náo nhiệt xong cũng phải thu thập thỏa đáng chuẩn bị về nhà.

Hai người đi được hai bước, Mạnh Vân Trạch bỗng nhiên nhỏ giọng dặn dò Diệp Thư Vân: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi một chút sẽ về."

Diệp Thư Vân ngẩn ra, mơ màng hồ đồ đáp ứng, lời vừa mới dứt, Mạnh Vân Trạch đã đi như bay xông ra ngoài, như muốn đuổi theo người nào. Trong đám người, một nam tử mặc y sam màu lam quay đầu lại nhìn Mạnh Vân Trạch, nhanh chóng chạy biến.

Diệp Thư Vân đột nhiên hiểu rõ chuyện gì xảy ra trước mắt.

Nghe nói Mạnh Vân Trạch gần đây đang tra tình sát án, vụ án kia Hình Bộ vốn đã phán định, chỉ là khi đưa đến Đại Lý Tự phúc thẩm lại bị Mạnh Vân Trạch phát hiện vật chứng xoay chuyển vụ án.

Diệp Thư Vân có chút mất mát, trách không được Mạnh Vân Trạch sẽ đáp ứng bồi nàng đi dạo, nguyên lai bồi nàng dạo chợ đêm là giả, xử lý công sự mới là thật.

Không đợi Diệp Thư Vân hồi thần, Mạnh Vân Trạch đã bắt lấy người nọ, chỉ là thân thủ người nọ nhanh nhẹn, lắc lư như cá chạch, một lát sau cũng đã tránh được tay Mạnh Vân Trạch.

Diệp Thư Vân cùng Mạnh Vân Trạch giống nhau, đều sợ người nọ chạy thoát, dưới tình thế cấp bách, nàng chạy bước ngắn đến đằng trước người nọ, không chút do dự liền cởi giày thêu đánh lên trán hắn.

Một tiếng vang lên, người nọ đột nhiên dừng lại.

Người nọ chỉ nhìn thấy người truy đuổi phía sau, không hề chú ý tới Diệp Thư Vân ở phía trước chờ hắn, chịu Diệp Thư Vân đánh một kích, đau đến hốc mắt hắn nhanh chóng chảy ra nước mắt to bằng hạt đậu, che lại chỗ trán bị đánh trúng xoa xoa.

Mạnh Vân Trạch vội lao tới đè người nọ lại.

Hắn đem nghi phạm giao cho quan sai tuần tra, ra lệnh bọn họ đem người đưa đến Đại Lý Tự bắt giữ. Quan sai liền áp nghi phạm rời đi trong nháy mắt, đột nhiên, nghi phạm kia lại xoay đầu phẫn nộ nhìn thẳng Diệp Thư Vân, khiến nàng nổi từng đợt da gà, vội vội vàng vàng nhìn về phía khác.

Lúc đó, Mạnh Vân Trạch cầm giày thêu đặt ở bên chân Diệp Thư Vân, nàng liếc mắt nhìn hắn một cái, đột nhiên tâm an không ít, giờ phút này hắn ở chỗ này, nàng sợ cái gì?

Mạnh Vân Trạch nói: "Ta đưa ngươi trở về."

Đế giày thêu của Diệp Thư Vân rất cứng, thứ này đập vào trán, uy lực ước chừng có thể so sánh với cục gạch, trách không được nghi phạm kia vừa mới chỉ ăn đánh một cái đã đau thành như vậy.

Mạnh Vân Trạch lo lắng nghi phạm ghi hận Diệp Thư Vân, vì thế vô thanh vô thức che trước mặt, không cho hắn nhìn thấy Diệp Thư Vân, thấy nghi phạm đi xa mới xoay người hỏi nàng: "Ngươi cũng biết vừa rồi người nọ là ai?"

Diệp Thư Vân gật đầu: "Biết."

Tuy ít nhiều nhờ có Diệp Thư Vân, hắn mới có thể thuận lợi bắt lấy nghi phạm, nhưng đây là công việc thường ngày của hắn, chuyện nguy hiểm giống vậy, hắn không muốn làm liên luỵ người vô tội gặp nguy hiểm: "Nếu biết, ngươi sao còn dám đi phía trước?"

Sao dám?

Nếu hắn cũng từng trộm trong lòng ái mộ một người cả đời; nếu hắn cũng từng cùng người yêu thương lỡ mất lương duyên; nếu hắn cũng từng trải qua yêu mà không được cùng tâm ngứa ngáy không cam lòng, hắn có thể sẽ hiểu được nàng vì sao "Sao dám".

"Đúng là bởi vì biết, cho nên ta không thể trơ mắt nhìn người nọ bỏ trốn mất dạng, ung dung ngoài vòng pháp luật. Nếu không ta thực xin lỗi lương tâm chính mình, cũng thực xin lỗi vị cô nương bị oan chết kia."

Lúc vị cô nương kia chết là khi sắp gả chồng, như vậy hung thủ có khả năng nhất chính là phu quân tương lai nàng.

Diệp Thư Vân nói chuyện đúng là nói có sách mách có chứng, vì chính đạo trong lòng mà không ngại nguy hiểm, Mạnh Vân Trạch không còn chỗ nào không hài lòng, cũng chỉ có thể tạm thời gác lại không để ý tới.

"Không còn sớm, ta đưa ngươi trở về." Mạnh Vân Trạch mắt thấy không thể nói lại Diệp Thư Vân, chỉ có thể nhận thua.

Diệp Thư Vân tâm tư tỉ mỉ, cảm thấy ra trong giọng nói Mạnh Vân Trạch có chút không tán đồng, nàng hỏi hắn: "Sư huynh cho rằng ta làm vậy không đúng?"

Mạnh Vân Trạch nhìn về phía Diệp Thư Vân, nàng cũng là nữ tử, suy bụng ta ra bụng người, động lòng trắc ẩn cũng không thể tránh được, chỉ là hắn thật sự không thể tán thành việc nàng không cần nghĩ ngợi đã tùy tiện dấn thân vào nguy hiểm: "Không phải ta cho rằng ngươi làm không đúng, ta hy vọng ngươi có thể tự bảo vệ mình tốt, đừng làm chuyện lỗ mãng."

Cõi lòng Diệp Thư Vân đầy chờ mong: "Sư huynh lo lắng ta sao?"

Mặc dù Diệp Thư Vân là sư muội của hắn, nhưng nếu có một người không quen biết tùy tiện làm việc xúc động, hắn cũng lo lắng. Mạnh Vân Trạch thẳng thừng nói: "Tất nhiên."

Giọng nói bằng phẳng của hắnlàm nàng thật cô đơn, nhưng tâm nàng lại không biết cố gắng, vừa nghe thấy hắn nói lo lắng, tâm sớm đã vui vẻ bay tới chín tầng mây, giống như nghĩ rằng hắn đối nàng cũng có một chút ý tứ, nàng nói: "Cám ơn sư huynh, nhưng ta dám làm như thế tất cả đều bởi vì sư huynh đang ở đây."

"Bởi vì ta?"

"Tuy nói sư huynh sớm đã tốt nghiệp, nhưng ta với sư huynh tốt xấu vẫn là đồng môn, sư huynh sẽ không đến mức để ta xảy ra chuyện đúng không? Còn nữa, tâm địa sư huynh hiệp nghĩa, thân thủ lợi hại, năm xưa Mông Cổ đổ mồ hôi đều thua ở trên tay sư huynh, ta còn có cái gì lo lắng?"

Mạnh Vân Trạch liên tục được nhận lời tán dương, khi nãy hắn còn không xem trọng cách làm lỗ mãng của Diệp Thư Vân, giờ phút này đã bị Diệp Thư Vân khen đến không rảnh lo, chỉ cười cười làm nàng ngơ ngác.

Ánh trăng trong sáng, phố xá vắng lặng, nàng hơi một cúi đầu là có thể thấy bóng dáng nàng cùng Mạnh Vân Trạch, nàng lặng lẽ dùng tay khoa tay múa chân một chút, thấy bóng dáng nàng cùng bóng dáng hắn chỉ cách nhau ba chỉ tay.

Diệp Thư Vân cười cười, liếc mắt nhìn Mạnh Vân Trạch một cái, hỏi hắn: "Sư huynh là vì phá án cho nên mới nói sư tỷ đi về trước? Sớm biết như vậy vừa rồi ta không nên cầu sư huynh bồi ta đi dạo, chậm trễ sư huynh làm chính sự."

Hôm nay lúc nãy ở phố xá hắn ngẫu nhiên gặp được Liễu Thục Nghi, hắn vốn tính toán chào hỏi một cái liền rời đi, nhưng Liễu Thục Nghi lại lần nữa mời hắn đi xem diễn, thịnh tình không thể chối từ, lúc này hắn mới đáp ứng, xem xong diễn liền đi.

Mạnh Vân Trạch nói: "Nói gì vậy, vừa rồi không phải có ngươi hỗ trợ, ta chưa chắc có thể bắt lấy nghi phạm, ta nên cám ơn ngươi mới phải."

Mạnh Vân Trạch không phủ nhận chuyện Liễu Thục Nghi, nàng liền có chút nản lòng.

Giống như nàng thích ăn quả nho, mặc dù biết rõ mùa nho chưa đến, nho không có khả năng ngọt, nhưng nàng vẫn là nhịn không được duỗi tay hái lấy, nhất định phải để chính mình nếm thử mới bằng lòng hết hy vọng, kết quả chỉ có thể là chua đến làm miệng nàng run lên, rồi lại không có cách nào bỏ qua, chỉ có thể cố gắng nuốt xuống đi, dư lại đầy phiền muộn.

Diệp Thư Vân cười: "Nếu ta giúp sư huynh một chuyện lớn như vậy, sư huynh tính toán cảm tạ ta như thế nào?"

Ánh mắt Diệp Thư Vân nhìn thẳng Mạnh Vân Trạch đầy mong chờ, hắn cũng cười cười, hắn hỏi: "Ngươi hy vọng ta cảm tạ ngươi như thế nào?"

Diệp Thư Vân chống cằm trầm ngưng một lát, nàng chỉ muốn có Mạnh Vân Trạch, nhưng một chuyện nhỏ không tốn sức gì lại muốn lừa Mạnh Vân Trạch cưới nàng, nàng làm sao dám nói ra?

Có lẽ là ánh trăng quá đẹp, rối loạn tâm thần nàng, cũng có lẽ là lưu quang trong mắt hắn quá động lòng người, làm nàng được một tấc lại tiến một thước. Trong giây lát, Diệp Thư Vân đầu óc nóng lên nói: "Lấy thân báo đáp có được không?"

Bình Luận (0)
Comment