Thời tiết càng ngày càng nóng cũng khiến con người càng dễ mệt mỏi. Vì lo cho sức khoẻ của mọi người trong đoàn, show thực tế tập này chia ra quay trong hai ngày.
Ngày đầu tiên quay đến chín giờ tối mới xong, Minh Tinh và Ảnh Đế ngồi cùng một xe trở về khách sạn. Lúc ngồi trên xe Minh Tinh đã mệt đến mức nói không ra hơi, nhưng Ảnh Đế cứ như cắn phải thuốc tăng động, luyên thuyên mãi không dứt.
“Hâm Hâm nói được quả là rất tốt. Anh còn tưởng rằng nó cả đời cũng không nói chuyện ấy chứ, anh sợ sau này nó sẽ bị nghẹn, mà hôm nay anh thấy nó có vẻ không muốn nói là sao nhỉ.”
Có thể vì Ảnh Đế vồ vập quá, Đường Hâm Thành đã sớm chạy té khói về khách sạn trước.
Minh Tinh buồn ngủ díp cả mắt: “Như này coi như chọt thủng tấm màng của cậu ấy rồi, một khi đã chọt thủng sẽ không lành lại được. Hơn nữa không phải cậu ấy mới vừa nói chuyện nên còn chưa diễn đạt trôi chảy sao? Đợi đến khi ăn nói trôi chảy rồi thì tốt, bây giờ cứ như bị nói lắp vậy.”
Ảnh Đế nghe xong im bặt.
Mà loại im lặng này quá mức đột ngột, cứ như bị ai đó ấn nút tạm dừng.
Minh Tinh thấy lạ mở mắt ra nhìn sang, thấy vẻ mặt của Ảnh Đế hơi sai sai.
“A Tinh này…” Hắn nói, “Sau này ở trước mặt Hâm Hâm đừng bao giờ nói ra hai chữ đó.”
“Hai chữ đó là hai chữ gì?”
Ảnh Đế cẩn thận nói: “Chính là hai chữ…”
“…” Minh Tinh cười khì, “Anh có thể đừng làm vẻ mặt you know who đó được không? Bây giờ Hâm Hâm không có ở đây, cậu ấy có cắn anh được đâu mà sợ.”
Ảnh Đế hơi ngượng ngùng, ngẫm lại thấy cũng đúng, vì thế liền khép tay bên miệng nói nhỏ: “Như vầy… Cậu không được nói nó là nói lắp, ai nói câu đó với nó chắc chắn sẽ gặp xui xẻo.”
Minh Tinh: …
Cho nên Đường Hâm Thành thật sự bị nói lắp!
Vẻ mặt Minh Tinh y hệt đang táo bón: “…Nhưng em lỡ phạm giới rồi.”
Nói rồi hắn kể lại sự việc bị xe kéo ở phòng tập thể hình cho Ảnh Đế.
Ảnh Đế: “Hơ hơ, nó không đánh cậu chết cũng đủ thấy nó xem cậu là chân ái rồi!”
Minh Tinh: …
Anh đừng tưởng anh nổi tiếng rồi muốn nói gì thì nói nha!
Ảnh Đế nói tiếp: “Hơn nữa hai hôm trước nó còn bắt anh phải tìm cậu bàn chuyện cho cậu sang công ty anh ăn máng khác, cái này còn hơn cả phạm trù chân ái rồi đấy, có phải cậu chụp ảnh nude của nó rồi không?”
Minh Tinh sững sờ, sau đó tức giận nói: “Anh nghĩ em là loại người như vậy sao?”
Ảnh Đế nghiêm túc nhìn hắn, hồi lâu mới trịnh trọng gật đầu: “Phải.”
Minh Tinh: …
Hai người rất nhanh đã về đến khách sạn, lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để bàn chính sự, vì vậy Ảnh Đế hẹn Minh Tinh bao giờ về rồi tìm một buổi đến nhà hắn nói chuyện, Minh Tinh lập tức hí hửng nhận lời.
Tạm biệt Ảnh Đế trong thang máy xong, vừa vào cửa hắn đã mừng rỡ nhào lên giường lăn lộn mấy vòng, khoé miệng không khống chế được cong lên thật cao.
Sau khi lăn lộn thoả thê, hắn lấy điện thoại ra đăng nhập QQ.
Minh Tinh: Tiểu Vương của anh ơi, anh phát hiện rằng làm người nhất định phải có ước mơ, mặc kệ nó có hoang đường vớ vẩn đến nhường nào. Cuộc đời dài như vậy, không chừng một ngày nào đó sẽ trở thành hiện thực!
Hắn không có ai để thổ lộ niềm vui lúc này, nên chỉ có thể tìm Vua Đào Hố cùng chia sẻ.
Vua Đào Hố: Lý An tìm anh quay phim hở?
Minh Tinh: …Bây giờ vẫn chưa.
Vua Đào Hố: Vậy chứ đột nhiên anh sâu đíp làm gì? Fan của anh được ngàn vạn chưa? Lấy được cúp Ảnh Đế chưa? Diễn được vai nam chính chưa?
Vua Đào Hố: Vẫn chưa.
Vua Đào Hố: Con đường của anh còn rất dài, mà anh cũng có còn trẻ trung gì đâu, phải cố gắng hơn nữa.
Minh Tinh: …
Minh Tinh: Sao chú có thể mắc dịch đến mức cùng cực như vậy, bộ chú ăn rau mùi lớn lên hở!
Minh Tinh nằm ngửa trên giường, thoát QQ, mở Weixin.
Tâm trạng của hắn lúc này tung tăng như chim sẻ, nụ cười cũng ngọt chết người.
Hắn ấn vào avatar của Đường Hâm Thành, gõ ba chữ vào khung ghi chú.
——You know who.
You know who: xuất phát từ nhân vật Lord Voldemort trong Harry Potter, vì người ta không dám gọi thẳng tên nên mỗi khi nhắc tới phải dùng cách gọi khác là
you know who hay
kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.