Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 12

Chiến dịch cứu hộ diễn ra vô cùng gian nan. Trong rừng núi hoang vu, bão tuyết ập đến mấy lượt, gần như phong tỏa hoàn toàn đường đi. Theo dữ liệu từ thiết bị định vị, Tiêu Minh và đội ngũ đã lần lượt tìm thấy những binh lính bị thương trong vòng một ngày. Có người thương tích nghiêm trọng, may mắn là được kịp thời cứu chữa mới giữ được tính mạng.

 

Phạm vi tìm kiếm rộng lớn, bầu trời phủ trắng xóa một màu tuyết khiến người ta không tài nào nhìn rõ phương hướng. Máy bay trinh sát quần thảo suốt đêm trên không, nhưng vẫn không có tin tức gì về Lục Hành Thư.

 

Tuyết rơi ngày càng dày, phủ kín cả đường cứu viện, như một bức tường trắng cản bước họ tiến lên. Thời tiết như vậy ngay cả những loài động vật quen sống trong rừng núi quanh năm cũng đã trốn biệt, huống hồ là Lục Hành Thư. Nếu anh chưa gặp nguy hiểm hẳn là đã tìm chỗ nào đó trú tạm, chờ bão tuyết qua đi.

 

Hạ Thần ngồi trong lều quân dụng, lòng như lửa đốt. Trước mặt là chiếc bếp điện đang tỏa hơi nóng, Lý Bắc Bắc đang nấu mì chia cho mọi người ăn. Nhưng dù ngồi gần nguồn nhiệt, đôi bàn tay Hạ Thần vẫn lạnh buốt.

 

"Mình có vài miếng dán giữ ấm đây, nếu cậu thấy lạnh thì dán vào trong áo." Lý Bắc Bắc bước tới, vươn tay nắm lấy tay Hạ Thần, chà sát vài lần rồi hà hơi sưởi ấm cho cậu, "Nếu mệt thì đi ngủ một chút, bên chỗ các thương binh có mình và Lý Khắc trông là được."

 

Cậu thấy từ lúc đến đây đến giờ, sắc mặt Hạ Thần luôn nặng nề, tưởng cậu không quen khí hậu nơi này. Sợ Hạ Thần chưa tìm được người mà đã ngã bệnh trước, Lý Bắc Bắc càng thêm lo lắng.

 

Hạ Thần khẽ lắc đầu, tay vẫn lạnh như đá, nhưng ánh mắt càng lạnh hơn.

 

Chỉ là trong lòng cậu đang nghĩ, nếu không tìm thấy Lục Hành Thư sớm hơn một chút, thì cậu sợ mình không còn sức để gắng gượng nữa.

 

Lý Bắc Bắc múc cho Hạ Thần một bát mì nước, nhét vào tay cậu, giục: "Nhanh ăn đi, còn nóng đấy." Nhưng Hạ Thần làm gì còn tâm trí để ăn uống, chỉ ngồi yên không nói một lời. Mãi đến khi Lý Bắc Bắc nài ép, cậu mới miễn cưỡng uống được mấy thìa nước dùng.

 

Lúc này, Tiêu Minh từ bên ngoài lều trở về, cả người mang theo luồng khí lạnh buốt. Lý Bắc Bắc vội rót cho anh một ly nước nóng.

 

"Có tin gì về tướng quân Lục chưa?" Hạ Thần lập tức đứng dậy, đặt bát mì sang một bên, hỏi dồn giọng cực kì khẩn trương.

 

Tiêu Minh khẽ lắc đầu. Một cái lắc đầu khiến Hạ Thần lại rơi vào im lặng, cả người như chìm trong một khoảng lặng không đáy.

 

Lý Khắc từ phía lều bên trong bước ra, tháo khẩu trang, không ngại cầm luôn ly nước Tiêu Minh vừa được rót, tu một ngụm. Lý Bắc Bắc giận tím mặt, trừng mắt nhìn cậu ta rồi lại phải lóc cóc rót thêm một ly khác.

 

Lý Khắc chẳng hề để tâm, vừa uống vừa nói: "Bọn họ không sao nữa rồi. Tuy nhiên ở đây điều kiện vẫn quá kém, vẫn nên sớm đưa họ về doanh trại."

 

Lần này tuy nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng ai nấy đều bị thương, chẳng có gì đáng để mừng. Tiêu Minh suy nghĩ rồi quyết định: "Các cậu chuẩn bị cho tôi ít đồ y tế sơ cứu để lại đây, mọi người lát nữa theo đoàn đưa thương binh về trước."

 

Hạ Thần khẽ động môi, ngữ khí trầm xuống: "Ý anh là gì?"

 

"Trận bão tuyết này đã phong kín cả ngọn núi, chỉ dựa vào máy bay trinh sát thì không thể nào tìm thấy tướng quân Lục được" Tiêu Minh nghiêm giọng nói: "Những binh lính được cứu kể lại, dường như anh ấy cũng bị thương. Nếu tiếp tục trì hoãn... e là tình hình sẽ càng nguy hiểm. Tôi định dẫn theo một nhóm nhỏ đích thân vào núi tìm."

 

Lý Bắc Bắc lo lắng hỏi: "Nhưng như vậy chẳng phải mấy người các anh cũng rất nguy hiểm sao?"

 

"Dù nguy hiểm đến đâu cũng phải tìm được tướng quân Lục. Đó là trách nhiệm của tôi." Tiêu Minh không nói thêm nữa, xoay người dặn dò: "Mọi người thu dọn đồ đạc đi, chuẩn bị quay về doanh trại. Cực cho các cậu rồi."

 

Tất cả đều bắt đầu chuẩn bị, chỉ có Hạ Thần là không nhúc nhích. Cậu lạnh lùng lên tiếng: "Tôi không đi."

 

"Bác sĩ Hạ?" Tiêu Minh nghiêng đầu, có phần kinh ngạc.

 

"Tôi sẽ ở lại trong lều chờ các anh quay về. Tướng quân Lục bị thương, có nhân viên y tế ở gần vẫn là tốt nhất. Dụng cụ y tế mà các anh mang theo cũng không nhiều, mà lỡ anh ấy bị thương nặng thì sao? Mấy người biết cách xử lý à? Nếu chậm trễ thì ai chịu trách nhiệm? Anh ấy là tướng quân đấy, nếu có gì bất trắc, anh gánh nổi không?"

 

Lời của Hạ Thần sắc như dao, thái độ lạnh lùng trước nay hiếm thấy, từng câu từng chữ ép Tiêu Minh phải lùi bước. Đây là lần hiếm hoi cậu nói nhiều đến thế, nhưng hôm nay thì không chịu nhún một phân.

 

"Phó tướng Tiêu, tôi không cho rằng ở lại đây sẽ có gì nguy hiểm. Xin hãy cho phép tôi ở lại chờ các anh quay về."

 

Tiêu Minh nhất thời nghẹn lời, đang định lên tiếng từ chối thì Lý Bắc Bắc cũng chen vào: "Phó tướng Tiêu, em cũng nguyện ý ở lại với Hạ Thần, chờ các anh quay lại. Lỡ như có chuyện gì đột xuất, ít nhất bọn em còn có thể phản ứng kịp thời. Việc đưa thương binh về doanh trại, một mình Lý Khắc là đủ rồi. Cậu ấy năng lực tốt hơn bọn em nhiều, một người chăm sóc mấy người cũng không thành vấn đề."

 

Lý Khắc không đồng ý. Ai nói nơi này không nguy hiểm chứ? Nếu địch quay lại thì sao? Cậu vừa định mở miệng phản đối gay gắt thì đã bị Tiêu Minh giơ tay ngăn lại.

 

"Ý của hai người tôi đều hiểu, quả thật rất có lý, nhưng mà..."

 

"Không có 'nhưng mà' gì cả, cứ quyết định vậy đi." Hạ Thần ngắt lời, giọng lạnh như băng.

 

Lý Bắc Bắc khẽ chạm nhẹ vào cánh tay Hạ Thần, âm thầm lẩm bẩm trong lòng. Trời ơi, khí thế của Hạ Thần hôm nay còn mạnh hơn cả Phó tướng Tiêu nữa kìa. Hai ngày nay Hạ Thần cứ nghiêm mặt suốt, chẳng giống người mình quen chút nào, cứ như biến thành một người khác. Có lẽ là vì trách nhiệm quá lớn? Mà cậu cũng lo cho Lục Hành Thư, dù sao cũng là thần tượng của cậu mà.

 

"Được rồi, vậy tôi sẽ để lại vài binh sĩ ở đây bảo vệ các cậu." Tiêu Minh biết không lay chuyển nổi nữa, đành gật đầu.

 

"Không cần nhiều, hai người là đủ. Còn lại anh cứ mang theo càng nhiều người càng tốt để tìm tướng quân Lục." Hạ Thần lúc này đã hơi bực với sự dây dưa của Tiêu Minh, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy mình nói hơi nặng, trong lòng dâng lên chút áy náy liền dịu giọng lại: "Người đông thì dễ tìm hơn, đúng không?"

 

Tiêu Minh có hơi không theo kịp tốc độ thay đổi sắc thái của cậu, khựng một nhịp mới đáp: "Ừm... người đông thì sức mạnh lớn."

 

Lý Khắc thì không cứng rắn được như Hạ Thần, quân lệnh của Tiêu Minh không thể trái, đành bất đắc dĩ quay về doanh trại trước. Trước khi đi, cậu không quên trút cơn bực bội lên đầu Lý Bắc Bắc: "Chỉ biết làm màu, cậu biết đây là nơi nào không hả? Nguy hiểm lắm đấy, cậu có biết không? Theo tôi về có phải tốt hơn không? Cứ thích chõ mũi vào làm những chuyện chẳng đâu vào đâu!"

 

Lý Bắc Bắc nghe xong chỉ bĩu môi lật trắng mắt, xoay người bước vào lều, nhưng vẫn chưa thấy hả giận, lại lén chạy ra cửa lều, lè lưỡi thật dài về phía Lý Khắc rồi mới chịu yên.

 

Tiêu Minh và tổ đội của anh tiễn Lý Khắc rời đi xong, không hề chậm trễ, lập tức lên đường tiến vào núi sâu. Mấy ngày liên tục tìm kiếm bên trong, vẫn không thấy tung tích gì.

 

Dựa theo lời của các binh lính bị thương thì với tình trạng mất tích lâu như vậy, có thể Lục Hành Thư đã lành ít dữ nhiều. Nhưng dù thế nào đi nữa còn sống phải thấy người, chết phải thấy xác.

 

Cả đội gần như đã cạn kiệt sức lực. Tiêu Minh ngồi phệt xuống tuyết, bóp một nắm tuyết lạnh xoa lên mặt cho tỉnh táo, rồi lại đứng lên, lặng lẽ đi về phía sườn núi. Một thượng tá trông thấy liền lo lắng gọi với: "Phó tướng, cẩn thận đấy!"

 

Tiêu Minh như thể đánh rơi thứ gì đó, cúi xuống tìm kiếm, đang quỳ rạp thì bất ngờ tuyết dưới chân sụp xuống khiến anh cũng bị cuốn trượt theo.

 

"Phó tướng Tiêu!" 

 

Mấy thượng tá vội vàng lao tới nhưng đã không kịp, chớp mắtTiêu Minh đã biến mất trong làn tuyết dày.

 

Mọi người bám theo dấu trượt của anh xuống sườn dốc, tìm kiếm suốt một quãng dài mà vẫn không thấy tăm hơi đâu. Tuyết lại bắt đầu rơi dày trở lại, gió rít từng cơn, làm tầm nhìn trở nên mờ mịt.

 

Vài vị thượng tá bắt đầu thấy rối loạn, bây giờ không chỉ chưa tìm được Lục Hành Thư, mà đến cả Phó tướng Tiêu cũng mất tích. Ở lại nữa chỉ là tự sát.

 

Nếu tiếp tục cố chấp, e rằng họ sẽ chẳng đưa được tin tức nào trở về. Cuối cùng đành phải đưa ra lựa chọn đau đớn: quay về báo cáo tình hình.

 

Bên ngoài, Hạ Thần mòn mỏi đợi suốt gần một tuần, cuối cùng chỉ nhận về tin dữ ấy.

 

Khi các thượng tá quay về trời đã tối. Họ quyết định đợi đến sáng hôm sau mới lên đường trở lại doanh trại, tránh xảy ra sự cố gì với hai nhân viên y tế còn lại. Đồng thời tranh thủ quay về xin thêm người cứu viện và tiếp tế thêm nhu yếu phẩm.

 

Hạ Thần nghe xong không nói lời nào. Cậu chỉ yên lặng chui vào trong lều, nằm xuống rất sớm. Nhưng đến sáng hôm sau, khi Lý Bắc Bắc tỉnh dậy thì phát hiện Hạ Thần đã biến mất. Không chỉ cậu, mà cùng mất tích còn có một phần vật tư y tế, một ít lương khô, và cả mấy miếng dán giữ nhiệt mà Lý Bắc Bắc mang theo.

 

Nếu Dương Vũ mà biết Hạ Thần liều lĩnh như thế, một thân một mình lao vào vùng núi tuyết lạnh giá để tìm Lục Hành Thư, có lẽ anh sẽ hối hận đến mức muốn đánh ngất mình vì đã giúp cậu vào quân đội.

 

Đừng nói gì khác, chỉ riêng chuyện gia đình Hạ Thần còn một ông ngoại gần tám mươi tuổi, một người cha đã thần trí không còn tỉnh táo, bản thân cậu lại là đứa con duy nhất trong nhà... nếu xảy ra chuyện gì, Dương Vũ chắc chắn sẽ bị Nguyên soái lột sống một lớp da.

 

Cũng may là Dương Vũ chưa biết. Bằng không lúc này chắc đang ở nhà tìm dây thừng để treo cổ rồi.

 

Hạ Thần không dám chắc mình có thể tìm được Lục Hành Thư. Nhưng nếu lúc ấy cậu lựa chọn quay về cùng mọi người, còn Lục Hành Thư thì thật sự xảy ra chuyện... cậu sẽ hối hận suốt đời.

 

Cậu là một Omega chưa từng qua huấn luyện chuyên nghiệp, cũng không có kinh nghiệm thực chiến. Đi vào khu núi tuyết này chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, chính cậu hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Nhưng cậu vẫn đến. 

 

Cậu muốn đi tìm Lục Hành Thư của cậu.

 

Cậu đã chờ anh ấy bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có thể tìm được anh, khó khăn lắm mới có thể nói chuyện với anh vài câu, vậy mà chỉ một nhiệm vụ đã biến mất?

 

Nếu là mất tích thì cứ đi tìm thôi.

 

Hạ Thần đã tính kỹ rồi, cậu ăn ít, với số lương khô mang theo chia đều từng bữa ít nhất có thể cầm cự được một tháng.

 

Một tháng nữa, tuyết sẽ bắt đầu tan. Đến lúc đó chắc chắn sẽ tìm thấy anh

 

Lục Hành Thư tài giỏi như vậy, là tướng quân cơ mà, chắc chắn sẽ không sao.

 

Hạ Thần cứ lặp đi lặp lại câu ấy trong đầu, như thể niệm chú, cả người căng như dây đàn. Không rõ cảm giác là gì, chỉ biết toàn thân đều duy trì trong trạng thái căng thẳng cao độ. Có thể không ăn, không ngủ, vẫn tiếp tục đi được.

 

Tuyết dưới chân kêu lạo xạo lạo xạo, từng bước như giẫm lên dây thần kinh mệt mỏi của cậu. Hôm nay trời nắng, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp đất trời, phản chiếu từ tuyết trắng rực lên cả vùng. Hạ Thần không thấy lạnh, chỉ cảm giác chân tay bắt đầu cứng lại.

 

Cậu thở ra một hơi, từ túi áo lấy ra một gói bánh quy nén đã mở sẵn, bẻ vài miếng ăn với chút tuyết tan trên tay, rồi lại lười biếng nhét nó trở về trong túi áo bông. Đã một ngày một đêm trôi qua, cậu cũng không rõ mình đã đi được bao xa. Tối đến vì an toàn cậu trèo lên cây ngủ. 

 

Nhưng trèo lên thì cũng không dám ngủ thật, vì cậu sợ ngủ sâu sẽ ngã xuống. Cứ thế mở mắt trừng trừng suốt cả đêm. Xung quanh tối om, dưới gốc cây thỉnh thoảng vang lên tiếng động của thú hoang làm cậu sợ đến mức chẳng dám thở mạnh. 

 

Chỉ đến khi trời rạng sáng cậu mới dám tụt xuống. Cứ đi vài bước, lại khản giọng gọi tên: "Lục Hành Thư!"

 

Cơn mệt mỏi vượt xa bất kỳ lần làm việc thâu đêm nào, mi mắt Hạ Thần nặng trĩu, đầu óc ong ong. Nhưng cơ thể thì bắt đầu bốc nóng, hơi thở dần dần trở nên dồn dập. Cậu ngồi bệt xuống đất, rút ống tiêm ức chế từ trong túi cắm thẳng vào cánh tay mình.

 

Đau đấy, nhưng giữa bầu không khí lạnh lẽo và cơn kiệt sức mơ hồ, cơn đau ấy trở nên chẳng đáng kể. Hạ Thần hít sâu một hơi, nhắm chặt mắt, mãi lâu sau mới lấy lại được chút tỉnh táo.

 

Làm Omega đúng là khổ, sao phải chịu đủ thứ khổ sở thế này. Hạ Thần thầm lẩm bẩm trong lòng.

 

Đang lẩm bẩm trong đầu mấy lời oán trách thân phận Omega khổ sở, Hạ Thần bỗng ngẩng đầu lên thấy... xong đời. 

 

Ngay trước mắt cậu, một sinh vật toàn thân trắng muốt, hàm răng nhe ra dữ tợn, phần đầu và chân ngả màu ngà nhạt, chính là một con sói tuyết. Cậu nhớ rất rõ sói tuyết thường chỉ xuất hiện vào ban đêm để săn mồi, sao ban ngày ban mặt lại đụng ngay một con thế này?

 

Thật sự là xui đến tột cùng.

 

May mà chỉ có một con. Hạ Thần từ từ đứng dậy lặng lẽ rút khẩu súng nhỏ bên hông ra. Là cậu lén lấy được từ một vị thượng tá trong lúc chuẩn bị rời đi. Cậu chưa từng bắn súng, nắm súng trong tay có vẻ rất lóng ngóng. 

 

Sói tuyết không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn gầm gừ dữ dội, đôi mắt sáng quắc bám chặt lấy cậu như một món mồi ngon đang lạc đàn.

 

"Bình tĩnh nào..." Hạ Thần nhỏ giọng, cố gắng dùng ngôn ngữ hoà bình thương lượng.

 

Sói tuyết không thèm trả lời, chỉ nhe răng gừ gừ đáp lại, vẻ mặt hung hãn đầy cảnh giác.

 

"Tao vừa tiêm thuốc ức chế xong, chắc không ngon đâu..." Hạ Thần nhớ hồi nhỏ mình từng thích loài sói tuyết qua mấy chương trình thế giới động vật. Lông mượt, mắt sắc, giống loài quý hiếm. Nhưng giờ nhìn con trước mắt thì đẹp đấy, hiếm đấy, nhưng đáng sợ thật sự.

 

Cậu do dự một giây, cuối cùng chỉ nhắm vào chân nó và bóp cò.

 

Đoàng!

 

Một tiếng nổ vang lên chói tai, chim chóc trong các nhánh cây phủ đầy tuyết bị dọa bay toán loạn.

 

Sói tuyết tru lên một tiếng rền rĩ, chân bị thương, gục xuống trong tuyết. Hạ Thần lập tức thu súng lại, quay người bỏ chạy.

 

Nó đang gọi bầy.

 

Và đúng như cậu đoán không bao lâu sau, phía sau đã vang lên tiếng tuyết bị giẫm nát lạo xạo, tiếng gầm gừ của bầy sói ngày càng gần. Sói tuyết từ khắp nơi xuất hiện, từng con dữ tợn hung hăng truy đuổi theo cậu.

 

Hạ Thần vốn đã kiệt sức, thể lực chẳng còn bao nhiêu. Giờ lại thêm hoảng loạn bước chân càng thêm loạng choạng. Cậu thật sự rất hối hận...

 

Biết vậy lúc đầu nên nổ một phát kết liễu nó luôn cho rồi.

 

Lục Hành Thư còn chưa tìm thấy, vậy mà hôm nay chính cậu lại sắp chết trong miệng sói—đúng là châm biếm. Hạ Thần cực kỳ hoảng loạn. Ngoài lần bị bắt cóc hồi nhỏ, suốt bao năm qua, cậu luôn sống yên ổn, chưa từng cận kề cái chết. Giờ thì lại phải chạy trối chết trên tuyết, thở hồng hộc như sắp nghẹt thở, vừa chạy vừa quay đầu nổ súng bừa mấy phát.

 

Chẳng mấy chốc, hết sạch đạn.

 

Cậu vứt khẩu súng sang một bên, trước mắt là một con dốc tuyết rất cao. May mà nó dốc thoai thoải chứ không phải vực sâu, nếu ngã xuống cũng không đến mức chết người. Hạ Thần liếc nhìn bầy sói phía sau đang rượt đến sát gót, mắt nhắm chặt lao thẳng xuống dốc.

 

Cả người cậu lăn như cuộn bông lộn nhào trên lớp tuyết dày. Nhưng đám sói không buông tha, từng con một cũng phóng theo xuống dốc.

 

Cảm giác đầu óc quay cuồng, cả người tê liệt. Trong lúc mơ hồ, Hạ Thần cảm thấy có một con sói đã kịp đuổi kịp, hàm răng sắc nhọn xé toạc tay áo bông của cậu, cắn sượt qua da thịt.

 

Cậu mở choàng mắt, chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhẹ bẫng không còn ở trên mặt tuyết nữa. Con sói tuyết vừa cắn rách áo bông của cậu tru lên từng tiếng rợn người rồi cùng cậu lăn tới tận cuối dốc. Dưới đó là một vách núi dựng đứng. Hạ Thần không kịp suy nghĩ, bản năng sinh tồn trỗi dậy liền tay vung lên chộp lấy một sợi dây leo bám lơ lửng bên sườn đá.

 

Cậu cũng không biết mình sao có thể nhanh đến vậy. Có thể là phản xạ, cũng có thể là ý chí cầu sinh cuối cùng. Nhưng chính động tác ấy đã cứu cậu thoát khỏi cái chết trong gang tấc. Vực sâu này không cao lắm, từ đây có thể nhìn thấy rõ đáy vực. Hạ Thần siết chặt sợi dây leo, th* d*c từng nhịp như kéo lại mạng sống, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hai chân đã mềm nhũn không đứng nổi nữa.

 

Ngước lên nhìn, nơi miệng nút vẫn còn đám sói đang lượn lờ chực chờ. Nhìn xuống dưới là xác con sói vừa chết nằm bất động nơi nền tuyết lạnh lẽo. 

 

Hạ Thần cắn răng, mặc kệ lòng bàn tay đã tứa máu vì ma sát, chậm rãi leo xuống từng chút một. Mỗi một nhịp trượt tay đều kèm theo máu đỏ dính lại trên dây leo, nhưng cậu chẳng cảm thấy đau, nỗi sợ sinh tồn đã lấn át tất cả.

 

Dù mắt thấy đáy vực không xa, nhưng thực sự trèo xuống vẫn mất không ít thời gian. Khi Hạ Thần đặt chân đứng vững xuống đất thì trời cũng sắp tối. Cậu ngồi phệt xuống đất, cả người run lẩy bẩy, mất một lúc lâu mới tháo được balo ra, run rẩy mở ra kiểm tra đống vật tư mang theo, bộ dụng cụ y tế, thuốc ức chế... Tất cả vẫn nguyên vẹn, chỉ rách chút lớp bọc bên ngoài. Hạ Thần cuối cùng mới thở phào một hơi. Hạ Thần cuối cùng mới thở phào một hơi.

 

Cả người Hạ Thần đầm đìa mồ hôi lạnh, cơ thể đau rã rời, đứng dậy cũng không nổi. Cậu ngồi nghỉ một lúc lâu, đến khi trời hoàn toàn sụp tối. Lúc này, cậu lấy đèn pin mang theo bắt đầu lần mò tìm chỗ trú ẩn, ít nhất cũng phải tìm được một cái cây mà trèo lên. Nếu không, nhỡ đâu lại có vài con sói tuyết bất ngờ xông ra, lần sau chưa chắc cậu còn may mắn sống sót.

 

Thật ra, Hạ Thần luôn cảm thấy giữa cậu và Lục Hành Thư là kiểu duyên phận trời định. Lần đầu gặp gỡ, rồi lần tái ngộ, mọi thứ đều giống như những đoạn văn được ông trời viết sẵn, từng chương từng hồi trùng hợp đến kỳ lạ, lại giống như định mệnh chẳng thể trốn tránh.

 

Bao gồm cả bây giờ.

 

Khi Hạ Thần đang lần theo ánh sáng mờ mờ phía xa trong một khe đá, cậu lặng người phát hiệntrong hang ấy có một bóng người đang dựa vào tảng đá, đầu nghiêng sang một bên đang say ngủ... chính là Lục Hành Thư.

 

Khoảnh khắc trước cậu còn đang oán trời than khổ vì bị bầy sói rượt tới mức rơi xuống vách đá, khoảnh khắc sau, cậu lặng thinh bước vào hang như kẻ mất hồn. Nhìn thấy Lục Hành Thư quần áo lấm lem, cơ thể kiệt sức đến độ chẳng phát hiện ra cả người sống sờ sờ như cậu đang đứng gần. Hạ Thần lau mặt, rồi bật khóc không thành tiếng.

 

Lục Hành Thư quả thật bị thương không nhẹ, nếu không sao có thể ngủ say đến mức tiếng động như thế cũng chẳng khiến anh tỉnh? Hạ Thần kiểm tra vết thương trên người anh, phát hiện đã được xử lý qua. Trong chiếc balo tơi tả bên cạnh vẫn còn sót lại một số thuốc trị thương mang theo, vài phần lương khô và vật dụng giữ ấm.

 

Cậu đưa tay sờ trán Lục Hành Thư, may mắn là chưa phát sốt. Nhưng nhiệt độ cơ thể thấp đến đáng sợ, hơi thở cũng cực kỳ yếu. Hạ Thần lập tức lấy mấy miếng dán giữ ấm mà mình lấy từ chỗ Lý Bắc Bắc dán vào lớp áo lót trong người anh. Rồi lại cẩn thận quấn chặt lớp vải bông bên ngoài cho kín gió. Phía sau là đống lửa mà Lục Hành Thư nhóm trước đó giờ đã sắp tắt lịm.

 

Bên cạnh còn vương vãi một ít đồ vật đẫm máu. Nhìn kỹ lại, Hạ Thần nhận ra đó là một lớp da rắn bị lột và vài khúc xương rắn còn sót lại. Chắc là Lục Hành Thư đã nướng ăn để giữ thể lực sống sót.

 

Hạ Thần nhớ lại: ban nãy không phải mình vừa lăn chết một con sói tuyết sao?

 

Cậu âm thầm nghĩ sáng mai nhất định phải quay lại kéo xác con sói đó về đây, nướng lên cho Lục Hành Thư bồi bổ.

 

Ai bảo nó còn xé rách áo bông của mình chứ, Hạ Thần nhớ thù lâu lắm.

 

Cậu cầm đèn pin ra ngoài tùy tiện nhặt ít củi khô rồi mang vào hang nhóm lại đống lửa. Hạ Thần xòe tay ra sưởi, dù lạnh đến cắt da cắt thịt cậu vẫn tiếc không dán thêm miếng giữ ấm nào vì đồ dự trữ trong ba lô không nhiều, phải để dành cho Lục Hành Thư.

 

Quay đầu lại nhìn Lục Hành Thư đang nằm ngủ yên lặng, gương mặt ốm yếu nhưng vẫn có chút an toàn, Hạ Thần khẽ mím môi. Bỗng cậu cảm thấy mấy chuyện khổ sở trong hai ngày qua thật ra... cũng chẳng tính là gì.

 

Bởi vì cuối cùng cậu cũng tìm được anh rồi. Anh không chết.

 

Anh vẫn còn sống, thậm chí còn có sức nướng rắn ăn để cầm cự.

 

Hạ Thần nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh, tựa đầu sát vào người anh không dám dùng sức. Bây giờ Lục Hành Thư đang yếu thế này, hoàn toàn không còn khí thế ổn định nghiêm nghị như ngày thường, càng không còn dáng vẻ tướng quân oai phong.

 

Trái tim Hạ Thần đột nhiên nhói lên. Thật sự tìm được rồi...

 

Mà cậu lại muốn khóc tiếp. Cậu dụi mắt, ôm lấy đầu gối rúc vào người khẽ nấc từng tiếng.

 

Một lúc sau, một bàn tay lớn ấm áp nhẹ nhàng đặt lên đầu cậu.

 

"Tiểu bác sĩ?" 

 

Giọng Lục Hành Thư khàn khàn, như thể đã rất nhiều ngày không mở miệng. Mắt anh vẫn mờ mịt chưa thể nhìn rõ, chỉ cảm nhận được có ai đó bên cạnh đang nhẹ nhàng khóc.

 

Giọng ấy rất quen...

 

Theo bản năng, anh vươn tay xoa đầu đối phương gọi ra hai chữ "tiểu bác sĩ".

 

"Em họ Hạ, không phải họ Tiêu..." Hạ Thần ngẩng đầu lên chớp mắt mấy cái, nước mắt lăn dài trên má rất tủi thân. Cậu... cậu lại nghe sai rồi.

 

Nhưng Lục Hành Thư lúc đó đầu óc còn mơ hồ, căn bản không nhớ mình đã gọi gì. Mãi đến khi tỉnh táo hẳn, anh nhìn thấy gương mặt lấm tấm nước mắt, ấm ức đến đáng thương của Hạ Thần mới hoàn toàn bừng tỉnh.

 

Cả người sửng sốt như bị sét đánh, bật thốt lên: "Bác sĩ Hạ??"

Bình Luận (0)
Comment