Sáng sớm, sân huấn luyện vang lên tiếng bước chân chạy đều tăm tắp của binh lính, nhịp nhàng như thường lệ. Hạ Thần chống tay lên bệ cửa sổ lặng lẽ nhìn ra ngoài, nghe tiếng vang vọng trong không gian trống trải mà khẽ thở dài một hơi.
Bên cạnh, Lý Bắc Bắc ôm lấy chiếc cốc giữ nhiệt, vừa ăn cháo đậu đỏ vừa rút trong túi ra một trái bắp luộc, vừa nhai vừa nói: "Bạch Khê vất vả lắm mới được đưa đi rồi, lẽ ra tụi mình phải ăn mừng mới đúng, cậu còn thở dài cái gì chứ?"
Nói xong chợt cậu như nghĩ ra điều gì, nghiêng đầu nhìn Hạ Thần: "À, mình hiểu rồi. Lại giận dỗi với Alpha nhà cậu đấy hả?"
Hạ Thần không đáp nhưng ánh mắt dần trầm xuống, cả người thoáng chốc như mất hết sức sống.
Tối hôm đó, cậu cầm hộp trà Long Tỉnh mà Lục Hành Thư tặng, vui mừng không nén được, kết quả lại khiến anh không vui.
Bình thường Hạ Thần luôn tỏ ra lạnh lùng với người khác, nhưng mỗi lần đứng trước Lục Hành Thư thì như biến thành người khác, hoàn toàn không phòng bị, khoé môi lúc nào cũng cong cong, bước chân nhẹ tênh như sắp bay. Có lẽ trong mắt Lục Hành Thư, cậu như vậy quá thiếu ổn trọng, quá dễ bị nhìn thấu.
Và rồi, cánh cửa kia đóng lại.
Tiếng cạch dứt khoát ấy đã kéo Hạ Thần từ niềm vui hân hoan trở về thực tại lạnh lẽo. Cậu đang vui vẻ, nhưng người ta thì không.
Đèn hành lang là loại cảm ứng, Hạ Thần lặng lẽ đứng đó, chẳng bao lâu sau ánh đèn tắt phụt, bóng tối bao trùm lấy cậu.
Cậu như hóa đá, bất động như tượng gỗ. Khi khẽ cử động, tiếng vải áo sột soạt vang lên trong im lặng, nét mặt cậu cũng dần trở lại bình tĩnh.
Một lúc sau cánh cửa bỗng mở ra, ánh đèn hành lang lại bừng sáng xua đi bóng tối tĩnh lặng.
Lục Hành Thư rõ ràng không ngờ Hạ Thần vẫn còn đứng ngoài cửa. Anh hơi khựng lại, mấp máy môi, phải mất một hồi lâu mới cất lời: "Bác sĩ Hạ... xin lỗi. Vừa nãy tôi... Dù sao, cảm ơn cậu vì gói sữa bột, tôi sẽ uống."
Tóc anh vẫn còn ẩm, chỉ là không còn nhỏ nước nữa. Không rõ anh đã làm gì trong khoảng thời gian ấy sau khi đóng cửa. Nhưng trong tay anh... vẫn là túi sữa bột đó.
Hạ Thần khẽ đáp, giọng trầm nhẹ: "Cũng cảm ơn anh đã tặng trà Long Tỉnh. Em về trước đây."
"Đợi đã..." Lục Hành Thư gọi cậu lại, giọng mang theo chút ngập ngừng như có điều khó nói rồi cuối cùng vẫn cất lời: "Bác sĩ Hạ, về sau nếu không phải chuyện liên quan đến công việc... đêm hôm khuya khoắt thế này mong cậu đừng tới phòng tôi nữa. Người khác nhìn vào thực sự không hay. Những thứ như thế này..." Anh khẽ nâng gói sữa bột trong tay, giọng nhẹ hẳn đi: "Ban ngày đưa tôi ở văn phòng cũng được".
Hạ Thần sững người, chẳng hiểu mình đã làm gì để khiến Lục Hành Thư bỗng dưng muốn vạch ra ranh giới, lại còn gấp gáp mà nói những lời này. Cậu lặng lẽ nhìn người trước mặt, ánh mắt như vụt tắt đi chút ánh sáng, trong lòng chợt trống rỗng, cuối cùng chỉ khẽ gật đầu, giọng khàn khàn: "Em về đây."
Lục Hành Thư nhìn theo bóng lưng ấy, trong lòng cũng rối như tơ vò. Lẽ ra cậu bác sĩ nhỏ này chưa từng có chút tình ý gì với anh, từ đầu đến cuối, chỉ là anh tự mình đa tình. Nhưng khi nãy, khi thấy gương mặt Hạ Thần rạng rỡ vì vui sướng, anh thật sự đã thấy tim mình khựng lại một nhịp, vì rung động, thật sự anh đã rung động.
Cảm giác đó, hình như... đã từng có từ rất lâu rồi. Nhưng khi đó... là vì ai? Anh cố gắng nhớ, nhưng không sao nhớ nổi.
Lục Hành Thư đóng cửa lại, vô thức đưa tay lên day trán. Chẳng lẽ... anh thật sự đã có chút cảm tình với bác sĩ nhỏ rồi?
Từ trước đến nay, anh luôn là người thẳng thắn trong chuyện tình cảm. Thích ai là thích, không giấu giếm, không mập mờ. Hồi mới ra trường quân sự, suốt ngày lăn lộn gió mưa ngoài nhiệm vụ, chẳng có tâm trí đâu mà yêu đương. Về sau thăng quân hàm, có quyền tự sắp xếp thời gian rồi, lại bất ngờ bị ép cưới.
Ban đầu anh ngày nào cũng nghĩ đến chuyện ly hôn. Nhưng ly hôn đâu phải dễ, một bên là sức ép của nguyên soái, một bên là cha mình thúc giục. Lâu dần Lục Hành Thư cũng chẳng thiết tha nữa. Anh chọn không về thủ đô, để người kia "ở giá" cho qua, hy vọng sớm muộn gì họ cũng sẽ chủ động buông tay.
Thân mang danh nghĩa "đã kết hôn", lại phải dè chừng thế lực nhà họ Phó, Lục Hành Thư đành khép chặt lòng mình, cảm xúc cũng nguội lạnh dần. Đến mức việc "thích một người" đối với anh mà nói, đã là điều không tưởng.
Vậy mà rốt cuộc... sao lại rung động vì bác sĩ nhỏ?
Anh thật sự rất quý trọng Hạ Thần, thậm chí còn nghĩ sau này sẽ nâng đỡ giúp cậu về thủ đô, làm một bác sĩ danh giá, được người người kính trọng. Nhưng nếu giữa họ có điều gì vượt khỏi giới hạn thì anh nhất định phải ly hôn trước đã.
Đến khi nguyên soái biết chuyện, cơn thịnh nộ ấy e rằng không dễ đối phó, biết đâu còn giáng họa lên đầu Hạ Thần. Lục Hành Thư lặng lẽ tính toán thiệt hơn, rồi dằn lòng kết luận: không được. Tâm tư này phải chặn lại từ trong trứng nước.
Bằng không chính là hại Hạ Thần. Mà anh không muốn thấy cậu bị tổn thương.
Lục Hành Thư nhớ lại nụ cười của Hạ Thần, trong lòng thầm tự giễu, từ bao giờ mà mình cũng trở thành một tên mê sắc đẹp rồi chứ? Xem ra sau này bác sĩ điều đến đơn vị, tốt nhất nên chọn người có nhan sắc trung bình thôi... Anh dù gì cũng là một Alpha, ba mươi tuổi đầu rồi, không tránh được lúc yếu lòng.
Nghĩ đến đây, anh chỉ cảm thấy mình đúng là chẳng ra sao.
Anh hít một hơi thật sâu, nhắc mình cần phải bình tĩnh lại, phải nhìn rõ quan hệ giữa mình và cậu bác sĩ nhỏ ấy, đừng để lạc đường thêm nữa. Mà đối với một quân nhân, cách tốt nhất để khiến mình bình tĩnh lại chính là làm một nhiệm vụ.
Vì thế, Lục Hành Thư liền giành luôn nhiệm vụ vốn được phân cho Tiêu Minh. Tiêu Minh nghe xong thì vô cùng khó hiểu, một nhiệm vụ cấp cao khó nhằn như vậy, lẽ ra phải là trách nhiệm của anh ta, vậy mà lại bị cướp mất? Mà còn được "đền bù" bằng một kỳ nghỉ phép có lương? Có ai lại đi không vui vì được nghỉ chứ? Nhưng mà Tiêu Minh đúng là khó chiều, mặt không cảm xúc, một tấc không lui, cứ cứng nhắc như thể bị lập trình sẵn.
Lục Hành Thư cảm thấy anh ta thật sự có vấn đề.
Nhiệm vụ lần này kéo dài nửa tháng, không mang theo bác sĩ đi cùng, lại không có điểm cố định đóng quân, người tham gia đều là quân nhân có hàm cấp cao. Vậy mà Lục Hành Thư đi luôn một mạch, chẳng thèm báo trước cho Hạ Thần một lời. Mãi đến khi Hạ Thần chủ động đến tìm mới biết anh đã rời doanh trại đi làm nhiệm vụ.
Chuyện giữa hai người còn chưa giải thích rõ ràng, vừa có chút khoảng cách thì anh đã vội vàng rời đi. Hạ Thần vừa lo cho vết thương cũ ở chân anh, lại vừa buồn bực không yên. Cả người như bị bao trùm bởi một tầng u ám không tan.
Ngày nào cậu cũng lặng lẽ ngồi bên khung cửa sổ, nhìn xa ra sân huấn luyện. Đôi mắt dõi theo từng bóng người, nhưng vẫn mãi không thấy người mình mong đợi. Chỉ còn lại gió quẩn quanh và một trái tim thẫn thờ nhung nhớ.
Việc nghiên cứu PCI-1 giờ cũng không cần đến họ nữa, đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp từ thủ đô sẽ tiếp quản. Trong phạm vi quốc gia cho phép, Dương Thư đã lưu lại bản sao tài liệu. Vốn là người dày dạn kinh nghiệm trong lĩnh vực này, một mình ông từ từ nghiên cứu vẫn có thể cho ra được kết quả. Hạ Thần với Lý Khắc chỉ còn lại nhiệm vụ phụ giúp đôi chút, mọi chuyện đều thuộc diện cơ mật trong quân đội cũng chẳng mấy ai hay biết.
Ngay cả Lý Bắc Bắc cũng chỉ nghĩ rằng Bạch Khê là một Omega thể trạng yếu được họ vô tình cứu được ở Lĩnh Nam mà thôi.
"Này, Hạ Thần," Lý Bắc Bắc không chịu nổi bộ dạng lơ ngơ mất hồn mỗi ngày của cậu nữa, "Mình thấy cậu không nên cứ ở đây mãi đâu."
"Người ta yêu xa còn có thể gọi video, nhắn tin các kiểu. Còn cậu xem, ở đây sóng điện thoại lúc có lúc không, có chỗ còn mất sóng hoàn toàn. Cứ không liên lạc lâu ngày thế này, tình cảm mặn nồng đến mấy cũng phải phai dần thôi."
Hạ Thần cầm trái bắp mà Lý Bắc Bắc vừa đưa, bình tĩnh gặm, mặt không chút biểu cảm.
"Cậu rốt cuộc là vì cái gì chứ?" Lý Bắc Bắc ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn bầu trời dày đặc sương mù, chán nản thở dài: "Sắp Tết rồi, vậy mà chẳng có tí không khí năm mới nào."
Nói xong, cậu rút từ túi ra một gói kẹo, bóc một viên rồi nhét luôn vào miệng Hạ Thần.
Hạ Thần mắt khẽ sáng lên: "Kẹo ngon đấy, cậu kiếm ở đâu ra vậy?"
"Phó tướng Tiêu cho tôi đó." Lý Bắc Bắc cười toe toét, lộ ra một nụ cười thẹn thùng giả trân hoàn toàn không hợp với tính cách thường ngày của mình, rồi làm bộ làm tịch nhét gói kẹo vào túi, "Dạo này anh ấy cứ hay đưa kẹo cho tôi, cậu nói xem... có phải là đang thả thính tôi không?"
Đúng lúc ấy, Lý Khắc đẩy cửa bước vào, vừa vặn nghe thấy hai câu cuối, liền bĩu môi chen ngang: "Cậu là Omega à? Ngày nào cũng ăn kẹo, không chán sao?"
"Ai quy định chỉ Omega mới được thích kẹo? Beta cũng thích kẹo được chứ sao! Cả Alpha thích kẹo cũng đầy ra đấy!" Lý Bắc Bắc lập tức đáp trả như thường lệ, chẳng ai nhường ai: "Cậu chẳng qua là thèm mà không có ai cho thôi, chua rồi phải không?"
Trong lúc Lý Bắc Bắc còn đang líu ríu cãi lại, Hạ Thần tranh thủ thò tay vào túi cậu mò thêm một viên kẹo cho vào miệng. Vị ngọt của viên kẹo sữa tan dần nơi đầu lưỡi, ngọt lịm đến mức khiến tâm trạng cậu cũng thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Cậu lại nhớ đến túi sữa bột lần trước mang cho Lục Hành Thư. Ra ngoài làm nhiệm vụ chắc chắn không thể mang theo, giờ không biết đã bị hỏng chưa. Hạn sử dụng của loại đó là bao lâu nhỉ. Tiếc thật.
"Alpha mà ăn kẹo thì toàn là đồ ẻo lả!" Không hiểu bị ai chọc trúng hôm nay, Lý Khắc bỗng nổi khùng, giọng khó chịu thấy rõ.
Nhìn ra được tâm trạng anh ta không ổn, Lý Bắc Bắc chỉ bĩu môi cố nhịn không tranh luận nữa. Ai ngờ Lý Khắc vẫn chưa chịu buông tha, gằn giọng nói: "Lý Bắc Bắc, người ta cho cậu vài viên kẹo là cậu đã tưởng bở, đúng là không biết xấu hổ."
Lý Bắc Bắc "hứ" một tiếng: "Thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Với lại, ai nói tôi tưởng bở hả?"
"Cậu soi gương bao giờ chưa? Nhìn cái đầu tóc cậu xem, vàng khè như thiếu dinh dưỡng ấy. Rồi nhìn lại da dẻ cậu đi, đen thui như cục than, đến Beta còn chẳng thèm để ý chứ đừng nói Alpha nào liếc mắt nổi..."
Lý Khắc và Lý Bắc Bắc quen nhau quá lâu, nói chuyện chẳng kiêng dè gì, hôm nay lại như thể ăn phải thuốc súng, từng câu từng chữ như đạn bắn không ngừng.
Nhưng mấy lời đó rõ ràng đâm trúng điểm yếu của Lý Bắc Bắc, khiến cậu đỏ bừng cả mặt, vành mắt cũng dần đỏ lên. Cậu cắn răng, nghẹn ngào như một chú nhím con giương hết gai nhọn: "Lý Khắc! Cậu nói thế là xúc phạm người khác đấy!"
Từ nhỏ Lý Bắc Bắc đã thấp bé, người gầy, tóc lại ngả vàng, da cũng không trắng, những điểm ấy khiến cậu từng bị bạn học chê cười không ít. Cậu biết mình không phải là người nổi bật, nhưng không có nghĩa là người khác được phép nói cậu như thế.
Lý Khắc đẩy nhẹ gọng kính, thản nhiên đáp: "Tôi nói là để cậu bớt mơ mộng hão huyền."
Lời còn chưa dứt, Hạ Thần đã bước đến lạnh mặt túm lấy cổ tay Lý Khắc, trong chớp mắt đánh văng anh ta xuống đất.
Lý Khắc đau đến ngẩn người, không thốt nổi lời. Ngoài hành lang, mấy y tá nghe thấy động liền ùa vào, ai nấy đều sửng sốt đứng chết lặng. Phải một lúc sau Lý Khắc mới run rẩy giơ một tay lên, chỉ vào Hạ Thần, muốn nói gì cũng nghẹn lại nơi cổ.
Các y tá lúc này mới hoảng hốt chạy tới đỡ Lý Khắc dậy.
Hạ Thần nhìn cậu bạn bên cạnh, dịu giọng nói: "Đừng để người ta bắt nạt, Bắc Bắc." Rồi đưa tay xoa nhẹ lên đầu Lý Bắc Bắc, "Cứng rắn lên, đừng khóc."
Không buồn để ý tới bộ dạng thảm hại của Lý Khắc, Lý Bắc Bắc nước mắt nước mũi tèm nhem, cảm động lao vào ôm chặt Hạ Thần. Định nói đôi lời từ đáy lòng thì đã bị Hạ Thần nhanh tay đẩy ra: "Đừng ôm, bẩn quần áo mình."
Ài, vẫn là Hạ Thần với cái kiểu lạnh nhạt quen thuộc ấy...
Chỉ là Lý Bắc Bắc không hề biết đợi đến khi mọi người đã tản đi hết, Lý Khắc vẫn ngồi bệt dưới đất lẩm bẩm một câu: "Chỉ là vài viên kẹo thôi mà... về thủ đô rồi, tôi sẽ mua cho cậu cả một căn phòng đầy kẹo..." Anh nghiến răng: "Chậc, cái tên Hạ Thần kia ra tay đúng là độc thật..."
Dù gì đi nữa, Lý Khắc nói cũng không phải không có lý...
Đêm khuya, Lý Bắc Bắc trằn trọc mãi không ngủ được, trở mình hết lần này đến lần khác đến mức Hạ Thần không nhịn được phải bật đèn lên. Cả hai dứt khoát cùng nằm đó nói chuyện phiếm. Thật ra cũng chỉ có Lý Bắc Bắc lải nhải không dứt, còn Hạ Thần thì lặng lẽ lắng nghe.
"Thật ra Lý Khắc nói đúng." Lý Bắc Bắc rầu rĩ, "Tôi từ nhỏ đã không ưa nhìn... Alpha sao có thể để mắt đến tôi được." Hạ Thần không đáp, chỉ lặng lẽ xoay người nằm nghiêng, nhìn sang chiếc giường đối diện.
Dưới ánh đèn mờ ấm, đôi mắt Lý Bắc Bắc sáng lấp lánh, mang theo một vẻ dịu dàng rất lạ. Mái tóc nâu nhạt ôm sát gò má, đôi mắt cũng mang sắc nâu trong như viên thủy tinh, giống như một hòn ngọc lưu ly nhỏ bé lặng lẽ nằm trong đêm tối.
Không nghe được phản hồi nào, Lý Bắc Bắc khẽ xoay người, ánh mắt dừng lại nơi sàn nhà trống rỗng, ánh nhìn thất thần, mơ hồ như tan trong im lặng. Có lúc cậu thật sự rất ghen tỵ với Omega, vì từ lúc sinh ra đã được nhà nước bảo hộ, có quyền được ghép đôi ưu tiên, còn được những Alpha mạnh mẽ che chở. Một khi bị đánh dấu, Alpha ấy sẽ yêu thương và bảo vệ Omega đó cả đời.
Trên đời này người xuất sắc quá nhiều, mà cậu thì lại quá đỗi bình thường, chẳng ai buồn để ý đến cậu cũng đúng. Vì vậy mà lần này chỉ cần Tiêu Minh cho cậu mấy viên kẹo, Lý Bắc Bắc đã rối bời rồi tự mình đa tình. Cậu thấy sống mũi cay cay, đáng thương thở dài một tiếng.
Thế nhưng chưa được bao lâu, Hạ Thần lại đột nhiên buông một câu lửng lơ: "Cậu đáng yêu lắm."
"Hả?" Lý Bắc Bắc sững người ngồi bật dậy, mãi mới nhận ra Hạ Thần vừa khen mình. Hai mắt cậu bỗng đỏ hoe, cảm động xoa xoa mắt.
Kết quả Hạ Thần lại nghiêm túc bổ sung: "Giống cún con ấy."
...Lý Bắc Bắc không nói không rằng, vớ ngay cái gối ném sang: "Ngủ của cậu đi!"
Có lẽ vì Tết đã cận kề, không khí trong doanh trại cũng thoải mái hơn hẳn. Những ngày này, nhà ăn thêm không ít món mới. Hạ Thần hiếm hoi tìm thấy món mình thích, liền xách khay đi xếp hàng vài lần. Lần nào cũng chỉ gọi đúng hai món ưa thích là gà om xì dầu và măng xào dầu.
Lý Bắc Bắc hoàn toàn không hiểu nổi sự hấp dẫn của món măng xào đó, nên cứ trốn ở ký túc xá luộc mì ăn, để Hạ Thần tự đi lấy cơm một mình.
Hôm nay đến nhà ăn trễ hơn mọi khi, tình cờ lại gặp Tiêu Minh. Một phó tướng đường đường chính chính, thế mà vẫn nghiêm túc xếp hàng lấy cơm như mọi người. Nhưng chỉ cần anh vừa xuất hiện, cái không khí vốn náo nhiệt của nhà ăn lập tức im bặt, mọi người đều đứng nghiêm, không dám làm càn.
Hạ Thần lặng lẽ đi tới, xếp sau anh trong hàng. Tiêu Minh đứng rất ngay ngắn, hoàn toàn không để ý phía sau là ai.
Hạ Thần do dự giây lát rồi cất giọng chào: "Phó tướng Tiêu."
"Bác sĩ Hạ." Tiêu Minh quay đầu gật nhẹ với anh, giọng điệu vẫn lễ độ.
"...Tướng quân Lục khi nào quay về?" Hạ Thần hỏi thẳng, không vòng vo.
Tiêu Minh hơi khựng lại, suy nghĩ một chút nhưng cũng không chắc chắn được. Anh nhìn Hạ Thần, ánh mắt vô thức thay đổi một chút. Hạ Thần không biết rằng hôm Lục Hành Thư bế cậu, cậu đã ngủ say, hoàn toàn không thấy ánh mắt Tiêu Minh dành cho mình khi đó. Trong ánh mắt ấy, có một tia nhìn khác thường mà cậu không hay biết.
Tiêu Minh liếc quanh một vòng, mọi binh sĩ xung quanh đều đứng nghiêm, hành vi chuẩn mực, không ai liếc về phía họ.
"Thời gian thực hiện nhiệm vụ không cố định, cũng không tiện tiết lộ." Tiêu Minh khẽ ho một tiếng, nói có phần khó xử: "Xin lỗi."
"Ồ." Hạ Thần khẽ đáp, trong lòng không khỏi hụt hẫng nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm nhiên, ôm khay cơm lặng lẽ không nói thêm lời nào.
Đến lượt mình thì đúng lúc măng xào cũng hết, gà om xì dầu cũng không còn. Hạ Thần chán nản gọi vài món thịt khác, rồi lặng lẽ tìm một góc khuất ngồi xuống.
Xung quanh có vài binh sĩ đi qua đi lại, ánh mắt đều lén liếc nhìn cậu nhưng chẳng ai dám đến gần bắt chuyện.
Chuyện của Từ Khan Thuận lần trước vẫn chưa nguội, hơn nữa sau đó Lục Hành Thư đã hạ lệnh nghiêm cấm bất kỳ quân nhân nào quấy rối nhân viên y tế.
Hạ Thần buồn chán lấy đũa khều khều cơm trong bát, chẳng còn tâm trí ăn uống, định bụng về phòng nấu gì đó cho qua bữa. Ý nghĩ còn chưa kịp thành hành động đã thấy Tiêu Minh bước nhanh tới trước bàn anh vẻ mặt đầy căng thẳng: "Bác sĩ Hạ, e là phải phiền cậu đi với tôi một chuyến."
Bên cạnh anh còn có một binh sĩ khác, mặt mày căng thẳng, mồ hôi túa ra hai bên thái dương.
Mọi chuyện được thu xếp gọn ghẽ, quân vụ cấp bách, lúc Hạ Thần hoàn hồn lại thì đã cùng Lý Bắc Bắc, Lý Khắc mang theo dụng cụ y tế, thuốc men ngồi trên xe quân dụng do Tiêu Minh phụ trách.
Bên trong xe còn có vài sĩ quan cấp cao với hàm cấp thượng tá, đại tá. Ai nấy đều im lặng, thần sắc nghiêm túc, lưng thẳng tắp, dẫu xe có xóc nảy thế nào cũng chẳng ai xê dịch một phân, như mấy khối đá cắm rễ trên ghế.
Lý Bắc Bắc là lần đầu tham gia tình huống khẩn cấp như thế này, lo lắng đến mức trông chẳng khác nào một con thỏ nhỏ run rẩy. Hạ Thần siết nhẹ tay cậu an ủi, rồi quay sang hỏi Tiêu Minh: "Phó tướng Tiêu, tôi có thể hỏi tình hình không? Nếu không tiện nói, chúng tôi sẽ hoàn toàn nghe theo chỉ huy."
Tiêu Minh nhíu mày, giọng nặng nề: "Tướng quân gặp chuyện rồi."
Nhiệm vụ lần này vốn do Tiêu Minh đảm nhận, nhưng Lục Hành Thư đã chủ động xin thay. Anh vốn phản ứng linh hoạt hơn Tiêu Minh, khả năng chỉ huy đội cũng dày dạn kinh nghiệm hơn. Lần này lại là nhiệm vụ ở vùng núi rừng hiểm trở, nơi mà Lục Hành Thư đã không ít lần đi qua, nên tiến độ nhanh chóng được rút ngắn, thậm chí còn thu được tin tức cực kỳ quan trọng.
Thế nhưng không ngờ trên đường gấp rút trở về họ lại rơi vào ổ phục kích. Cả đội bị đánh tan tác, dù may mắn thoát chết, nhưng không ai lành lặn. May mắn là trong đội có một thượng tá phản ứng nhanh nhạy, tránh được sự truy đuổi, tìm cách xuống thị trấn gần đó báo tin về quân đội.
"Căn cứ của địch ở khu vực đó đã bị tiêu diệt, tài liệu cũng đã được chuyển về tổng bộ." Tiêu Minh nói tiếp, ánh mắt kiên định: "Giờ chúng ta tới đó sẽ không bị phục kích nữa. Hơn nữa, người đi lần này đều là quân nhân tinh nhuệ, dù có kẻ địch sót lại cũng không đáng lo. An toàn của các cậu, chúng tôi sẽ đảm bảo tuyệt đối."
Dương Thư tuổi cao, sức yếu, không thể chịu được hành trình khắc nghiệt như vậy. Tiêu Minh cần dẫn theo vài nhân viên y tế, nhanh chóng tiếp cận những người bị thương để chữa trị kịp thời. Nhưng quan trọng hơn cả là bọn họ đã mất liên lạc với Lục Hành Thư.
Mỗi người trong đội đều mang theo thiết bị định vị cỡ nhỏ, về lý thuyết thì việc tìm kiếm không khó. Nhưng kỳ lạ thay, tín hiệu định vị của Lục Hành Thư lại hoàn toàn biến mất, không thể truy được vị trí cụ thể.
Bên cạnh, Lý Bắc Bắc cảm nhận rõ lòng bàn tay Hạ Thần toàn là mồ hôi lạnh, cậu nhìn sang thì thầm: "Mình không sợ đâu, cậu cũng đừng sợ."
Nhưng Hạ Thần khẽ lắc đầu, đôi mắt như phủ một lớp sương mù. Giọng cậu rất khẽ, gần như chính cậu cũng không nghe thấy rõ: "Anh ấy sẽ không sao đâu..." Nhưng lời nói ra, chính anh lại nghe rõ sự run rẩy, nghèn nghẹn trong cổ họng. Rất nhẹ, như chỉ để tự trấn an chính mình. Hạ Thần nhắm mắt lại, cố gắng ổn định nhịp thở, ép mình phải giữ bình tĩnh.
Cậu không thể để bản thân hoảng loạn, không thể. Lục Hành Thư... nhất định sẽ bình an trở về.