Trạng thái của Bạch Khê rất tệ. Ngoài Hạ Thần ra, cậu không cho bất kỳ ai lại gần mình. Dưới sự sắp xếp của Dương Thư, trong số các y tá chỉ định người trông có vẻ "hiền lành vô hại" nhất là Lý Bắc Bắc đảm nhận nhiệm vụ chăm sóc cậu ta. Lý Bắc Bắc cảm thấy tuyệt vọng vô cùng. Nếu chỉ vì thấp bé mà bị coi là vô hại thì đúng là thiệt thòi lớn rồi.
Lo Bạch Khê đói, cậu tốt bụng đi xuống nhà ăn lấy phần cơm mang đến cho cậu ta. Kết quả, Bạch Khê hất đổ hết cơm xuống đất, chân trần giẫm lên từng hạt cơm, không ngừng bước qua bước lại, vẻ mặt hoang mang tột độ, lẩm bẩm những câu chẳng ai nghe rõ, hai tay vò lấy tóc, bồn chồn đi tới đi lui.
Lý Bắc Bắc chỉ còn cách hạ thấp giọng dỗ dành: "Ngài Bạch à, lãng phí lương thực là một thói quen rất xấu, chúng ta phải biết trân trọng từng hạt cơm, hiểu không ạ?"
Bạch Khê nhìn cậu như thể nhìn một kẻ thần kinh.
Lý Bắc Bắc suýt thì phát điên. Rốt cuộc giữa hai người họ ai mới là thần kinh đây?! Hạ Thần chỉ đi báo cáo thôi mà sao lâu thế, không biết có còn quay lại không? Cậu chỉ là một y tá bình thường ở khoa phổ thông, làm gì có kinh nghiệm đối phó với bệnh nhân tâm thần!
Cúi đầu thở dài, Lý Bắc Bắc cố gắng dỗ dành: "Ngài Bạch, tôi biết đồ ăn ở đây trông chẳng khác gì cám heo, nhưng sắp có người đến đón ngài về thủ đô rồi. Ngài ăn một chút lót dạ trước được không?"
Thủ đô?
Nghe thấy hai chữ đó, Bạch Khê lập tức dừng lại, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn Lý Bắc Bắc, lùi về sau mấy bước: "Hạ Thần sẽ về cùng tôi chứ?" Giọng nói tuy khàn khàn, nhưng rõ ràng lúc này cậu đã tỉnh táo lại.
"Hạ Thần là bác sĩ ở đây, không thể đi cùng anh được. Sẽ có nhân viên y tế chuyên nghiệp đến đón anh về."
Hạ Thần là bác sĩ? Bạch Khê khựng lại, ánh mắt hoài nghi nói khẽ: "Không thể nào... Hạ Thần không thể làm bác sĩ được."
Lý Bắc Bắc nghe vậy liền khó chịu thay Hạ Thần: "Sao lại không thể? Hạ Thần nhà bọn tôi tốt nghiệp đại học y thủ đô đấy nhé, chẳng lẽ thế còn không đủ làm bác sĩ? Ôi trời, tôi cãi nhau với anh làm gì..." Nói rồi cậu lấy chổi ra quét dọn đống cơm rơi vãi dưới đất.
Nhân lúc Bạch Khê còn đang đăm chiêu, Lý Bắc Bắc nhanh nhẹn bước lại gần, đỡ anh ta ngồi xuống, cúi người lau sạch bàn chân rồi giúp xỏ giày vào. Trong lòng cậu khổ không để đâu cho hết, làm y tá mà như làm hộ lý, chẳng khác gì bảo mẫu.
"Lát nữa còn phải tiêm thuốc ức chế nữa đấy. Tin tức tố trên người anh nồng đến đáng sợ, tôi là Beta mà cũng ngửi thấy rõ ràng. Đây là quân doanh, nếu có Omega đi ngang qua thì to chuyện đấy."
Bạch Khê nghi hoặc nhìn cậu: "Quân doanh? Đây là quân doanh?"
"Tôi lừa anh làm gì?" Lý Bắc Bắc bĩu môi, lườm một cái đầy bất lực.
"Sao Hạ Thần lại ở đây được chứ! Anh ấy..."
Lời còn chưa dứt bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, theo đó một luồng tin tức tố Alpha mạnh mẽ tràn vào trong phòng. Bạch Khê lập tức cứng người, cả người hoảng loạn rút vào dưới gầm bàn, run lẩy bẩy không ngừng, miệng khẽ lặp đi lặp lại mấy từ "cứu tôi" trong cơn sợ hãi. Cậu lại rơi vào trạng thái rối loạn, tinh thần bắt đầu mất kiểm soát.
Lý Bắc Bắc vội vàng bước ra mở cửa. Là Tiêu Minh.
Cậu đóng cửa lại ngay, túm lấy cổ tay Tiêu Minh kéo đi một mạch, kéo ra tận đầu cầu thang mới chịu thở phào.
Tiêu Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Lý Bắc Bắc đã nhỏ giọng căn dặn: "Ngài và tướng quân Lục đều mang tin tức tố Alpha rất mạnh, sau này nếu có chuyện gì cần vào phòng, tốt nhất nên cử một binh sĩ Beta qua thay. Cậu ta rất nhạy cảm với tin tức tố của Alpha, chỉ cần đứng ngoài cửa thôi là đã cảm nhận được rồi. Vừa nãy bị dọa cho phát hoảng, lại chui tọt xuống gầm bàn trốn, tôi vừa mới dỗ được cậu ta ra ngoài cách đây một tiếng thôi đấy!"
Tiêu Minh lập tức đứng thẳng người, nghiêm túc nói: "Xin lỗi!"
Lý Bắc Bắc giật mình: "Tôi chỉ đang giải thích cho ngài biết thôi, đừng nghiêm trọng thế..." Cậu gãi đầu, ngẩng lên nhìn Tiêu Minh, hỏi: " tìm ai à?"
"Tôi tìm tiến sĩ Dương."
Lý Bắc Bắc nhún vai: "Vậy thì ngài xui rồi, tiến sĩ Dương vừa về nghỉ ngơi rồi. À đúng rồi, Hạ Thần đâu?"
"...Xin lỗi, chuyện đó tôi không thể tiết lộ."
Lý Bắc Bắc: "..."
"Y tá Lý." Tiêu Minh như sực nhớ ra điều gì đó, rút từ túi áo ra một gói kẹo, "Tôi thấy cậu dọn chỗ cơm bị đổ trong thùng rác... Đồ ăn trong quân doanh vốn không ngon, mà Bạch Khê lại là Omega, không ăn gì thì cơ thể sẽ chịu không nổi. Gói kẹo này cậu có thể đưa cho cậu ta, tôi nghe nói Omega thường thích đồ ngọt."
"Ngài còn mang kẹo theo bên mình à?" Lý Bắc Bắc lập tức sáng mắt lên, cậu cũng là tín đồ của đồ ngọt. Kẹo đem theo chia cho Hạ Thần ăn gần hết rồi, giờ thấy kẹo là thèm nhỏ dãi.
Tiêu Minh gật đầu: "Mẹ tôi mở tiệm bánh, thường làm mấy loại kẹo có thể bảo quản lâu, rồi gửi nhờ người mang đến. Ngon lắm, nên tôi mang theo ăn vặt."
Câu trả lời đều đều, ngắn gọn, đến giọng điệu cũng nghiêm trang như đang đọc báo cáo. Tiêu Minh đúng là một quân nhân khô khan, chẳng biết tán gẫu là gì.
Nhưng trong mắt Lý Bắc Bắc lúc này chẳng còn ai, chỉ có gói kẹo. Trong lòng cũng chỉ văng vẳng câu "ngon lắm." Cậu bất giác cảm thán, đúng là làm Omega thì đi đến đâu cũng được người ta cưng chiều. Chứ như cậu, một Beta ngoại hình bình thường, dáng người lại thấp, đến một viên kẹo cũng chẳng ai buồn cho.
Ánh mắt Lý Bắc Bắc nhìn chằm chằm vào gói kẹo quá mức rõ ràng, đáng thương như một chú cún nhỏ bị bỏ đói. Tiêu Minh nhìn cậu bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
"Đáng yêu thật." Tiêu Minh nghĩ, "Giống y như chú cún Corgi mà mình từng nuôi hồi nhỏ vậy."
Không kìm được, anh đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc nâu nhạt của Lý Bắc Bắc: "Nếu cậu thích, mai tôi mang thêm cho."
Nói xong liền rảo bước rời đi, òn cả đống công vụ đang chờ anh xử lý.
Lý Bắc Bắc đứng ngây ra đó, mặt đỏ bừng như bị đun sôi, vội đưa tay lên sờ lên đầu mình: "Ủa... nãy giờ... có phải là đang tán mình không ta?"
Lần đầu tiên được một Alpha trêu chọc như thế, cậu bối rối đến hồn vía lên mây, cứ thế ngơ ngẩn đi về chỗ của Bạch Khê, miệng còn ngây ngô cười cười.
Lúc này Bạch Khê đã bình tĩnh lại, ngồi trên giường đờ đẫn nhìn vào khoảng không. Lý Bắc Bắc bĩu môi, tuy không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn tiến lại gần, đưa gói kẹo ra: "Nghe nói Omega thích ăn ngọt. Phó tướng Tiêu sợ anh không ăn cơm sẽ đói, nên bảo tôi mang cho anh ít kẹo."
Kết quả, Bạch Khê bất ngờ giật lấy gói kẹo, không hiểu nổi lên cơn gì, mạnh tay ném thẳng về phía thùng rác. Nét mặt cậu ta đầy chán ghét, như thể đó là thứ gì ghê tởm lắm: "Tôi không phải Omega!"
"Anh!" Bộ anh bị thần kinh à? Anh không phải Omega chẳng lẽ là Alpha chắc?
Lý Bắc Bắc tức muốn nổ phổi nhưng không tiện mắng ra miệng, vội chạy đến bên thùng rác đau lòng nhìn gói kẹo bị xé toạc, những viên kẹo sữa trắng ngà trộn lẫn cùng cơm canh đổ lúc nãy, thật sự tiếc đứt ruột.
Cậu thấy mình không thể chung sống hòa bình với một Omega kiểu này, lãng phí đồ ăn như vậy thật không thể tha thứ! Nhưng cũng chẳng thể bỏ công việc mà đi, Lý Bắc Bắc tức đến nghẹn họng, chỉ biết giận dỗi tìm một góc ngồi cách Bạch Khê thật .
Đến chập tối, Hạ Thần thong thả trở về, bước chân nhẹ tênh như đang nhảy nhót. Tâm trạng cậu có vẻ rất tốt, còn tiện tay mang thêm phần cơm từ nhà ăn. Vừa đẩy cửa bước vào liền thấy một cảnh hết sức kỳ lạ, Bạch Khê ngồi trên giường, Lý Bắc Bắc co ro bên góc tường, hai người mỗi người một chỗ, bầu không khí im lìm căng thẳng.
Nhưng khi vừa thấy Hạ Thần, cả hai lại đồng thanh gọi: "Hạ Thần!"
Lý Bắc Bắc như tên bắn lao tới ôm chặt lấy Hạ Thần, nước mắt ngắn dài: "Hạ Thần! Các người từ đâu mang về một Omega vô lý đến thế hả?!"
Nhưng chưa kịp dỗi thêm hai câu, cậu liền bị Bạch Khê túm cổ áo kéo mạnh sang một bên. Thật đáng thương, thân là một Beta, vậy mà sức còn không bằng Bạch Khê.
Bạch Khê siết chặt lấy tay Hạ Thần, ánh mắt phức tạp: "Về thủ đô với tôi!"
"Không về." Hạ Thần từ chối dứt khoát, không hề do dự.
"Vậy thì tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết bí mật của cậu." Giọng Bạch Khê dần trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ. Trên khuôn mặt vốn dịu dàng của cậu ta, biểu cảm này trở nên vô cùng mâu thuẫn. Bao năm đau khổ đã biến cậu thành một con người hoàn toàn khác.
Hạ Thần thản nhiên hất tay Bạch Khê ra, không lộ chút cảm xúc nào. Cậu tiện miệng tìm đại một lý do, đuổi Lý Bắc Bắc ra ngoài.
Sau khi cửa lại, Hạ Thần mở hộp cơm, lấy từ ngăn kéo ra đôi đũa sạch, như thể chẳng nghe thấy gì giọng bình tĩnh:" Ăn chút gì đi đã."
"Hạ Thần!"
"Đừng để tôi phải hối hận vì đã cứu cậu". Hạ Thần bất ngờ bẻ gãy đôi đũa trong tay, giọng lạnh đi: "Bạch Khê, chúng ta dù sao cũng từng là bạn, tôi sẽ cố hết sức giúp cậu, nhưng tôi cũng mong cậu đừng phá hỏng những gì tôi đang làm. Người của thủ đô xác nhận thông tin xong sẽ tới đón cậu, tôi đã dặn Dương Vũ rồi, anh ấy sẽ chăm sóc cậu bên đó, giúp cậu điều trị phục hồi tốt nhất. Nếu may mắn, cậu có thể quay lại làm một Beta. Qua ăn cơm đi."
Bạch Khê nghẹn họng không dám nổi giận nữa, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống. Hạ Thần đưa cho cậu ta đôi đũa mới. Bạch Khê chỉ ăn được mấy miếng đã thấy nghẹn, mất cả vị giác: "Cậu chẳng phải đã kết hôn rồi sao?"
"Ừm."
"Vậy sao cậu vẫn chưa bị đánh dấu?" Nói đến đây giọng Bạch Khê nghèn nghẹn mang theo nỗi xót xa: "Cậu là Omega chưa bị đánh dấu, ở đây nguy hiểm lắm. Vả lại tôi rất lo cho cậu."
Hạ Thần lại lơ đãng, khéo léo lảng sang chuyện khác: "Nhân lúc cậu còn tỉnh táo hãy nói cho tôi biết, ba năm trước cậu rõ ràng bảo ra nước ngoài học nâng cao, sao lại gia nhập nhóm nghiên cứu của tổ chức đó?"
Chiều muộn mùa đông lạnh lẽo, gió vàng cuốn bụi ngoài cửa sổ bay tứ tán. Nhưng ánh sáng chạng vạng vẫn như mọi khi, mềm mại mà tĩnh lặng, chỉ chờ bóng đêm buông xuống, len lỏi vào ánh đèn đường yếu ớt đang nhấp nháy.
Bạch Khê ngồi lặng lẽ nhìn hộp cơm trước mặt đã nguội lạnh từ lâu, bên cạnh đã chẳng còn ai. Y tá trực ban ban đêm là người khác. Cậu khẽ kéo môi gượng gạo nặn ra một nụ cười cứng đờ.
Tại sao mình lại gia nhập tổ chức vô nhân tính đó? Tại sao cuối cùng lại để cả chính bản thân cũng bị cuốn vào?
Tại sao?
"Vì tôi muốn trở thành Alpha." Bạch Khê nghẹn giọng, như thì thầm chỉ đủ cho chính mình nghe thấy, "Vì tôi muốn... để cậu có thể chọn tôi."
Chính vì vậy, tôi mới liều lĩnh lao vào nghiên cứu loại thuốc cải biến, một thứ có thể giúp Beta chuyển hóa thành Alpha. Tổ chức từng nói rằng, chỉ cần điều chế thành công PCI-1, thì các nhánh thuốc phụ sau đó cũng có thể thuận lợi ra đời.
Ban đầu cậu điên cuồng, bất chấp mọi ranh giới đạo đức, không ngần ngại dùng cơ thể sống làm vật thí nghiệm. Nhưng rồi có một ngày lương tri trong cậu đột nhiên tỉnh giấc, cậu bắt đầu nhìn thấy từng cơ thể sống lần lượt chết đi vì thuốc của mình, mỗi đêm đều chìm trong ác mộng.
Bạch Khê khoác lên mình chiếc áo blouse trắng, không phải để trở thành một con ác quỷ như thế này.
Cậu chưa từng nghĩ đến việc phản bội tổ chức. Cậu chỉ muốn rút lui, muốn rời đi. Nhưng tổ chức đã trở mặt, dồn cậu đến bước đường cùng, đẩy cậu thành kẻ bị vứt bỏ.
Cơ thể cậu sau cùng sản sinh kháng thể với PCI-1, thuốc mất đi hiệu quả, và cậu bị tổ chức đem bán như một món hàng phế thải. Trong căn hầm tối tăm ở Lĩnh Nam, cậu đã tiếp đón không biết bao nhiêu Beta.
Tất cả bọn họ đều ôm ảo tưởng rằng mình là Alpha, đều muốn đánh dấu cậu, chiếm hữu cậu.
Nhưng đáng tiếc thay, cậu chỉ là một Omega giả không thể bị đánh dấu. Còn những kẻ đó cũng giống như cậu, không bao giờ có thể trở thành Alpha.
Beta thì vẫn là Beta, muốn thay đổi số phận, thì phải trả giá.
Ban ngày Hạ Thần đã chợp mắt ở chỗ Lục Hành Thư, nên đến tối liền trằn trọc không ngủ được. Cậu bật đèn bàn, ngồi trước bàn học lật sách đọc tài liệu.
Lý Bắc Bắc thì bị Lý Khắc gọi ra ăn đồ nướng. Trời đông giá rét thế này mà hai người đó chẳng biết sợ lạnh, còn ra bãi đất trống nhóm lửa nướng cánh gà giữa gió rít bủa vây.
Hạ Thần không muốn tham gia, chỉ yên lặng ngồi lại ký túc xá, tay ôm cốc sữa nóng, chuyên tâm tra tài liệu.
Chuyện của Bạch Khê cậu đặc biệt để tâm. Một phần vì Bạch Khê là số ít bạn bè của cậu, phần còn lại... là vì muốn giúp được gì đó cho Lục Hành Thư. Bởi vì mỗi lần Lục Hành Thư khen cậu, ánh mắt anh rất dịu dàng, giọng nói cũng dễ nghe vô cùng.
Nghĩ đến đó, mặt Hạ Thần bỗng đỏ bừng, khẽ cười ngây ngô một lúc.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn của Dương Vũ, hỏi thăm dạo này cậu thế nào. Tết sắp đến, Hạ Thần không tiện liên lạc trực tiếp với ông ngoại, nên bèn gọi lại cho Dương Vũ.
"Cậu tổ tông à, để gọi được cho cậu một cú điện thoại khó như lên trời!" Vừa bắt máy, giọng Dương Vũ đã oán trách không dứt, "Nghe bố tôi nói cậu mới hoàn thành nhiệm vụ trở về? Thế nào rồi? Có bị thương không?"
"Tôi là nhân viên y tế, sao mà bị thương được chứ." Hạ Thần cắm tai nghe vào điện thoại, vừa nói chuyện vừa tiếp tục ôm cốc sữa nóng, nhấp từng ngụm nhỏ. Ký túc có bật sưởi, cậu thích ngồi khoanh chân trần trên ghế, trước mặt là một đống sách dày đặc chữ, toàn những thuật ngữ người thường nhìn thôi cũng hoa mắt. Cậu lật sang một trang khác, thuận miệng hỏi: "Hôm qua có đến nhà tôi đúng giờ không?"
Dương Vũ không chỉ là phó viện trưởng Bệnh viện Số Một thủ đô, mà còn là bác sĩ điều trị chính của nhà họ Phó. Hàng tháng anh đều đích thân kiểm tra sức khỏe định kỳ cho Nguyên soái.
"Nguyên soái dạo này sức khỏe khá ổn," Dương Vũ cười đùa, "Gần đây hình như cũng thôi không tìm cậu nữa, chắc là thông suốt rồi đấy. Nếu tôi là ông ấy thì khỏi cần đi tìm, cầu còn chẳng được cho cậu bỏ nhà đi cơ."
Hạ Thần biết Dương Vũ hay đùa dai, nên cũng phối hợp cười khẽ hai tiếng: "Thế chuyện tôi nhờ thì sao rồi?"
"Ổn cả rồi. Có điều tôi xem tư liệu ba tôi gửi qua thì tình hình của Bạch Khê hơi phức tạp. Cụ thể phải chờ cậu ta về thủ đô, chúng tôi bàn bạc kỹ rồi sẽ báo lại cho cậu sau." Dương Vũ ngừng một chút, rồi nói tiếp: "À mà bỏ mấy chuyện này qua đi đã, sang năm tôi cưới đấy, cậu có về kịp mừng tiền không?"
Mỗi lần gọi điện, Dương Vũ đều là người thao thao bất tuyệt, Hạ Thần thì chỉ thỉnh thoảng đáp một câu, hoặc lặng lẽ lắng nghe.
Cuối cuộc trò chuyện, trước khi cúp máy, Hạ Thần mới chậm rãi hỏi một câu: "Vậy... cha tôi, ông ấy vẫn ổn chứ?"
Đầu dây bên kia chợt im lặng trong chốc lát, rồi Dương Vũ đổi hẳn giọng, không còn đùa cợt nữa: "Vẫn như cũ, suốt ngày nhốt mình trong phòng vẽ. Nhưng ăn ngủ đầy đủ, sức khỏe cũng không có gì bất thường. Chỉ là tinh thần thì vẫn thế, chẳng khá hơn được bao nhiêu." Anh khẽ an ủi, "Cậu cũng biết đấy, Omega sau khi bị đánh dấu thì tinh thần dễ tổn thương, cũng dễ lệ thuộc vào Alpha của mình. Mà ba cậu lại đột ngột hy sinh như thế... cú sốc đó đâu phải dễ vượt qua."
Nhưng đã hai mươi năm trôi qua rồi... vẫn chưa thể vượt qua sao?
Hạ Thần nghĩ thầm, có lẽ cả đời này cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.
Cúp máy xong, ly sữa trong tay Hạ Thần cũng đã cạn sạch. Cậu đứng dậy mang đi rửa, lúc ngẩng đầu lên thấy hình ảnh mình phản chiếu trong gương treo tường, quầng thâm dưới mắt vẫn còn rõ ràng. Cúi nhìn chiếc cốc trống rỗng trong tay, Hạ Thần khẽ thở ra một hơi.
Dạo gần đây Lý Bắc Bắc thấy cậu có vẻ thiếu ngủ nên đã lén lấy gói sữa bột mình giấu kỹ ra pha cho cậu uống mỗi tối. Trong quân doanh chủ yếu là loại sữa hộp pha nước, loãng như nước lọc, chẳng có mấy chất. Gói sữa bột của Lý Bắc Bắc thì khác, dinh dưỡng thật sự, mùi vị cũng ngọt ngào dễ chịu.
Hạ Thần vẫn nhớ câu Lục Hành Thư từng nói gần đây anh ngủ không ngon nên bèn nảy ra ý định lấy chỗ sữa bột này mang sang cho anh dùng thử. Nhưng nghĩ đến việc đây là "kho báu riêng" của Lý Bắc Bắc, tự ý mang đi thì không phải lắm, nên cậu rút vài tờ tiền mặt bỏ vào tủ đồ của Bắc Bắc, ngay đúng chỗ cất sữa bột, xem như đền bù xứng đáng.
Ban đầu định để mai mới mang sang, nhưng nghĩ lại mấy hôm nay Lục Hành Thư đều ngủ không yên, có khi còn chưa ăn tối. Hạ Thần nhìn đồng hồ mới có tám giờ, nghĩ bụng với tác phong của một con người cuồng công việc như Lục Hành Thư, giờ này chắc mới về ký túc. Cậu do dự chốc lát, rồi quyết định... thôi, giờ đi luôn.
Trong lòng Hạ Thần giờ đây chỉ đầy ắp một người, là Lục Hành Thư.
Cậu tiện tay lấy đại một chiếc áo khoác dài trong tủ khoác lên người, tay xách túi sữa bột lập tức lên đường đến ký túc của Lục Hành Thư. Dù gì cậu cũng xem như bác sĩ phụ trách sức khỏe chính của Lục Hành Thư, nên nhân viên quản lý khu ký túc thấy cậu thì chẳng những không ngăn cản, mà còn vui vẻ đứng thẳng người chào theo nghi lễ quân đội.
Không tồi không tồi, binh sĩ dưới trướng Alpha nhà cậu đúng là rất có giáo dưỡng.
Gõ một lúc lâu, bên trong mới có tiếng vọng ra mang theo chút khàn khàn lẫn mỏi mệt: "Ai đấy?"
Cậu gõ cửa phòng Lục Hành Thư, hồi lâu bên trong mới vọng ra tiếng hỏi: "Ai đấy?"
"Tướng quân Lục, là em, Hạ Thần."
Bên trong im lặng vài giây mới có tiếng động, sau đó cửa mở ra. Lục Hành Thư vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt chưa kịp sấy, những giọt nước nhỏ từ đuôi tóc chảy xuống làm ướt cả cổ áo sơ mi. Lớp vải ẩm mỏng dính sát vào da, lộ ra đường nét rắn rỏi nơi xương quai xanh vô cùng thu hút.
Anh tiện tay cầm một chiếc khăn bông lau đại vài cái, Alpha trong quân đội vốn không cầu kỳ, tóc ngắn thì cứ lấy khăn lau khô sơ là đủ. Nhưng Lục Hành Thư dù gì cũng là tướng quân, không bị ép buộc giữ kiểu tóc tiêu chuẩn như người khác, tóc có hơi dài một chút, khăn khô tạm thời cũng chẳng thấm xuể.
"Có chuyện gì à?" Ánh mắt anh chậm rãi lướt từ khuôn mặt Hạ Thần xuống túi sữa bột cậu đang cầm trên tay. Đêm hôm thế này, cậu đến tận ký túc tìm anh... chẳng lẽ chỉ để đưa sữa bột?
Lục Hành Thư cau mày, cảm thấy khó hiểu. Anh không nhớ mình từng nói muốn uống sữa bột?
Bên trong lòng thì nghĩ, mình đã ba mươi tuổi rồi, còn đi pha sữa bột để uống thì đúng là... kỳ quặc thật.
"Anh còn uống trà à?" Hạ Thần nhón chân nhìn vào bàn trong phòng, thấy rõ một ly trà nóng đang bốc hơi mà chưa đụng đến. Cậu liền đưa túi sữa bột ra, giọng dứt khoát đầy lý lẽ: "Trước khi ngủ đừng uống trà. Uống sữa bột đi, dễ ngủ hơn."
"..." Lục Hành Thư nghẹn lời, cậu thật sự đến để đưa sữa bột à?
Anh khẽ ho một tiếng, cố gắng tìm lời từ chối một cách khéo léo: "Khụ, bác sĩ Hạ, thật ra thì tôi..."
"Hửm?" Hạ Thần ngẩng lên, ánh mắt mang theo chút mong chờ, như thể đang đợi được khen ngợi.
Lục Hành Thư nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cậu, trong lòng mềm xuống, không nỡ từ chối. Anh khẽ cười gượng đổi giọng: "Thật ra thì... tôi cũng đang tính đặt một thùng sữa về uống. Vậy nên cái này chắc không cần..."
Chưa kịp nói xong, Hạ Thần đã cắt lời: "Sữa trong quân đội đều pha loãng."
Pha loãng sao? Cũng đúng, quân doanh nhiều người như vậy, không pha thì đến bò sữa cũng cạn sữa mất. Lục Hành Thư nghĩ bụng thấy hợp lý, không nói gì thêm. Anh vừa định đáp lại, còn đang do dự chọn cách từ chối, thì Hạ Thần đã cụp mắt xuống, giọng mang theo vẻ không vui đưa thẳng túi sữa qua tay anh: "Em là bác sĩ. Uống của em."
"...Cậu bá đạo thế à?" Lục Hành Thư bất đắc dĩ nhận lấy cười khẽ, coi như nửa đùa nửa trách. Nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Hôm nay bác sĩ nhỏ có vẻ dễ giận, cũng dễ nghiêm túc đến kỳ lạ... nhưng đáng yêu đến lạ thường. Anh biết cậu mang đến là vì lo cho giấc ngủ của mình. Người ta có lòng, anh mà từ chối nữa thì đúng là không phải người.
Nghĩ vậy, Lục Hành Thư dứt khoát nhận lấy.
Ngay sau đó anh sải bước đi đến bàn, cúi người mở ngăn kéo, lấy ra một hộp trà Long Tỉnh chưa khui.
"Quà đáp lễ"
Lục Hành Thư vừa nói, vừa đưa hộp trà Long Tỉnh tới, ánh mắt lại vô thức lướt qua mái tóc Hạ Thần, có một lọn nhỏ không ngoan ngoãn vểnh lên. Anh thuận tay vươn qua vuốt nhẹ một cái.
Nhưng vừa chạm vào, anh liền ý thức được hành động này có phần quá đỗi thân mật, như vậy có phải đã vượt quá giới hạn? Có lẽ sẽ khiến Hạ Thần thấy khó chịu. Anh lập tức rút tay về, định mở miệng xin lỗi, nhưng lại bắt gặp gương mặt đang đỏ bừng của người trước mắt.
Hành lang sáng đèn, lần này không còn chỗ nào để trốn. Gò má ửng đỏ ấy bị anh nhìn thấy trọn vẹn.
Tim Hạ Thần đập thình thịch, tay cầm hộp trà run nhè nhẹ, cúi đầu cố giấu đi niềm vui rạng rỡ đang lan khắp ngực. Nhưng vừa ngẩng đầu đã lỡ để lộ một nụ cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng c*n m** d***, má còn đỏ hơn cả ánh hoàng hôn ngoài khung cửa.
Cả người như muốn bồng bềnh theo cơn say tình, bước chân đều lúng túng, rõ ràng chẳng nỡ rời đi, chỉ muốn lưu lại mãi ở đây.
Vừa rồi... Lục Hành Thư vừa xoa đầu cậu phải không? Là thật mà!
Đây lại là lần thứ hai Lục Hành Thư tặng quà cho cậu. Hơn nữa còn là loại trà cậu thích nhất, Long Tỉnh. Hộp trà này như đóa pháo hoa rực rỡ nổ tung trong lồng ngực cậu, biến thành một mảnh mềm mại tỏa đầy hoa.
Hạ Thần cười rất khẽ, dè dặt như sợ bị người ta phát hiện tâm tư. Nhưng cái vẻ ngọt ngào kia lại giấu không nổi, như hũ mật bị đánh đổ len lỏi khắp sàn nhà, khiến ai đi ngang cũng phải ngoái nhìn vì tò mò.
Cậu giống như ánh tà dương tầm năm, sáu giờ mùa hè. Mơ màng, dịu nhẹ, lại hấp dẫn lạ thường.
Lục Hành Thư khẽ sững người. Tim anh như lệch mất một nhịp.