"Thuốc thay đổi giới tính?" Lục Hành Thư nhíu mày, rõ ràng không dễ chấp nhận những gì Hạ Thần vừa nói.
"Cũng không thể nói chính xác là như vậy," Hạ Thần đáp: "vì Bạch Khê không có tuyến thể Omega, nhưng cơ thể lại xuất hiện kỳ ph*t t*nh, và có thể tỏa ra pheromone nồng đậm, thậm chí còn đậm đặc hơn cả Omega thông thường. đã thấy phía sau gáy cậu ấy có rất nhiều dấu cắn, nhưng vì không có tuyến thể, nên không thể bị đánh dấu. Chính vì thế, cậu ấy mới chưa hoàn toàn sụp đổ tinh thần, cũng không lưu lại bất kỳ mùi tin tức tố nào của Alpha."
Bởi nếu là một Omega bị nhiều Alpha đánh dấu cùng lúc, không chỉ tinh thần sẽ sụp đổ mà tuyến thể cũng sẽ hư tổn nghiêm trọng, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng. Bạch Khê may mắn là không có tuyến thể, Hạ Thần cũng đã kiểm tra kỹ những dấu cắn trên cổ cậu là loại tổn thương có thể tự phục hồi. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ thấy trước đó cậu ấy đã từng bị cắn vô số lần.
Trên làn da trắng như tuyết là vô số vết cắn chằng chịt, đậm nhạt xen kẽ, tàn bạo và không nhân tính, từng vết đều tố cáo những chuỗi ngày bị tra tấn đến cùng cực.
"Loại thuốc này không chỉ thay đổi màu da, đường nét khuôn mặt... nói một cách đơn giản, nó có thể khiến ngoại hình của một người dần dần chuyển sang đặc điểm sinh học của một Omega." Hạ Thần rút ra một bản báo cáo thông tin đã được viết gọn gàng, đưa cho Lục Hành Thư. "Em đã ghi lại toàn bộ thông tin có thể khai thác từ miệng cậu ấy về tổ chức đó. Và em hy vọng Lục tướng quân có thể sớm đưa em cùng Bạch Khê quay lại quân y viện, em cần sự hỗ trợ của tiến sĩ Dương."
Loại thuốc này có thể thay đổi tin tức tố của một người một cách vĩnh viễn. Nhưng cũng vì thế, khả năng xảy ra phản ứng phụ nghiêm trọng là rất lớn. Hạ Thần cần nhanh chóng trở về dùng thiết bị y tế tiên tiến của quân đội để kiểm tra và phân tích toàn diện, xác nhận rằng Bạch Khê không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
"Tôi cũng đi cùng cậu." Lục Hành Thư vừa nói, vừa lật xem báo cáo, nét chữ của Hạ Thần gọn gàng, thanh tú.
"Hả?" Hạ Thần ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Tôi bị thương không tiện tiếp tục điều tra. Mấy thiếu úy đi theo thì lại thiếu kinh nghiệm. Hôm đó sau khi chúng tôi rút lui, phía bên kia đã bị đánh động. Lúc quay lại điều tra, toàn bộ căn cứ đã bị dọn sạch chỉ sau một đêm." Lục Hành Thư đi vẫn hơi khập khiễng, nhưng thay vì đến xem tình hình Bạch Khê, anh lại quay sang nhìn Hạ Thần, giọng trầm xuống dịu hẳn đi: "Thông tin lần này rất quan trọng... đều nhờ ."
Hạ Thần nghĩ thầm, chắc cũng phải "cảm ơn" Tiểu Phong vì đã quên mang bài tập.
Nhưng rồi lại tự nhủ: thôi kệ, dù sao thì... Lục Hành Thư cũng khen mình rồi mà. Nghĩ đến đó, lòng liền ngọt ngào hẳn lên, không kìm được mà thấy vui vui.
Sáng hôm sau, Lý Bắc Bắc mới biết tin Hạ Thần đã trở về. Cậu thay đồ chuẩn bị đi làm, vừa đến viện thì phát hiện Lý Khắc đang ngủ gật trên ghế nghỉ trước cửa phòng thí nghiệm, miệng há hốc, ngáy khe khẽ. Tóc tai bết dính vào nhau như mấy ngày chưa gội, nhìn dáng vẻ chắc là thức trắng cả đêm.
Lý Bắc Bắc bước đến giơ chân đá cậu ta một cái không mạnh lắm, nhưng đủ để khiến Lý Khắc giật bắn mình tỉnh dậy. Đầu óc còn mơ màng, Lý Khắc lập tức rút một cuộn giấy kết quả xét nghiệm trong túi ra, vung lên quất vào tay Lý Bắc Bắc: "Cả đêm tôi không ngủ, mà cậu còn dám đến hành tôi nữa! Hành tôi nữa đấy!"
Lý Bắc Bắc cười khanh khách, vừa né vừa nói giọng trêu chọc: "Nam tử hán đại trượng phu! Có mỗi một đêm không ngủ đã dỗi, thử hỏi sau này cô Beta nào dám gả cho cậu?"
Hai người đùa giỡn một hồi, Lý Bắc Bắc vừa quay người thì đâm sầm vào ngực Tiêu Minh.
v*m ng*c kia rắn chắc như tường gạch, mà Lý Bắc Bắc lại thấp, thế là mặt cậu đập thẳng vào, đau đến choáng váng không nói nổi câu nào.
Tiêu Minh đưa tay đỡ lấy cậu, giọng bình tĩnh như thường: "Bác sĩ Lý, kết quả xét nghiệm có rồi chứ?"
Lý Khắc lúc này đã tỉnh táo hơn: "Có rồi, tiến sĩ Dương với Hạ Thần đang trao đổi trong kia. Ngài vào thẳng là được."
Nghe thấy cái tên "Hạ Thần", Lý Bắc Bắc khựng lại một chút, sững sờ hỏi: "Hạ Thần về rồi? Từ khi nào vậy?"
"Đêm qua." người trả lời là Tiêu Minh.
Lý Bắc Bắc đưa tay sờ mũi, vì cậu thấp hơn Tiêu Minh tận gần hai cái đầu, cứ phải ngẩng lên mới nhìn thấy. Cậu khẽ "ừm" một tiếng rồi nghiêng người nhường lối cho Tiêu Minh đi qua, lẩm bẩm nhỏ giọng: "Va một phát mà cái mũi suýt bẹt luôn rồi..."
Vừa dứt lời chưa được mấy bước, Tiêu Minh đột nhiên quay lại đưa tay nắm lấy cằm Lý Bắc Bắc nhẹ nhàng nâng lên, cúi người cẩn thận quan sát sống mũi của cậu, trái nhìn phải ngắm đến mức khiến mặt Lý Bắc Bắc đỏ bừng như bị luộc chín.
Xác định không sao, Tiêu Minh mới buông tay, nhanh chân vào phòng thí nghiệm.
Lý Bắc Bắc với Lý Khắc cùng đơ ra một lúc, rồi Lý Khắc ôm bụng cười: "Tiêu phó tướng nổi tiếng nghiêm túc quá mà! Mũi cậu như thép ấy... Ôi mẹ ơi, Lý Bắc Bắc cậu lại đá tôi làm gì!" Lý Khắc ngồi thụp xuống ôm lấy bắp chân, đau đến chảy cả nước mắt.
"Cái mũi cậu mới là thép." Lý Bắc Bắc hừ hừ, ngúng nguẩy quay đi, miệng líu lo hát nhỏ, trong dáng đi có vẻ hơi... đắc ý.
Hạ Thần đã trở về, hôm nay cậu phải làm một bữa thật ngon để đón gió mới được. Không rảnh ở đó mà đôi co vớ vẩn với Lý Khắc.
Thế nhưng... bữa "tiệc đón gió" đó, Hạ Thần hôm nay lại chẳng có tâm trạng để ăn nữa.
Cậu đang chăm chú rà soát bản báo cáo xét nghiệm, so sánh từng thông số một, liên tục tra cứu các ca bệnh tương tự trong cơ sở dữ liệu, thậm chí còn lục lại cả những bản tin cũ từ hơn chục năm trước. Cuối cùng, Hạ Thần in ra một bản tin y khoa, sắp xếp lại toàn bộ tư liệu trong tay, rồi gom lại giao cho Tiêu Minh.
Thế nhưng, sau khi suy nghĩ một lúc, cậu lại nói: "Để tôi tự đi báo cáo với tướng quân Lục thì hơn."
Sắc mặt Hạ Thần u ám, hiếm khi cậu lộ vẻ lo lắng rõ ràng như vậy. Dù luôn là người điềm tĩnh, lúc này cậu lại nhíu chặt mày, tâm trạng trĩu nặng. Dương Thư cũng chỉ có thể thở dài, sắc mặt cũng không khá hơn chút nào.
Hai người đã thức trắng cả đêm, đối chiếu từng kết quả, từng chỉ số, phân tích đi phân tích lại. Cuối cùng, chính Dương Thư là người đầu tiên đưa ra kết luận, loại thuốc có thể thay đổi tin tức tố kia không ngờ lại chính là loại thuốc bị liệt vào danh sách cấm hơn mười năm trước: PCI-1.
Từ trước đến nay, trên thế giới luôn tồn tại những Beta khao khát trở thành Omega, một giống loài hiếm và được đặc quyền. ũng có những Omega mong muốn được sống cuộc đời bình thường như một Beta. Mỗi người đều có nỗi khổ không thể nói ra, không phải ai sinh ra cũng đã yêu mến giới tính hay phân hóa của chính mình.
Chính vì vậy, thị trường ngầm bắt đầu rộ lên trào lưu buôn bán một loại thuốc ức chế đặc biệtcó thể thay đổi tin tức tố. Nó có thể khiến Beta toát ra mùi hương ngọt ngào mê hoặc của Omega, cũng có thể khiến Omega hoàn toàn ẩn đi tin tức tố, trở thành một Beta giả.
Mặc dù hiệu quả của loại thuốc này chỉ mang tính tạm thời, nhưng người người vẫn sẵn sàng chi tiền cao ngất để mua. Nó giống như một dòng nước ngầm chảy xiết, ai cũng biết đến, nhưng chẳng ai ngăn cản, cứ thế lớn dần lên trong con sông mang tên d*c v*ng.
Cho đến khi... ngày càng có nhiều người tử vong vì thứ thuốc ức chế đó, quốc gia mới bắt đầu chú ý và can thiệp mạnh mẽ.
Loại thuốc gây ra hàng loạt cái chết khi ấy, chính là PCI-1, thứ thuốc có thể ép Beta tiết ra tin tức tố Omega. Mỗi một người từng tiêm PCI-1 đều chết thảm chỉ trong vòng nửa năm. Máu cạn kiệt, thân thể mục rữa. PCI-1 cưỡng ép thay đổi cơ chế mang tin tức tố trong máu, khiến cơ thể nhanh chóng tiến vào trạng thái thoái hóa, lão hóa sớm. Cuối cùng, họ như chiếc lá khô giòn vụn, hóa thành bụi rồi biến mất khỏi thế gian.
Loại thuốc ức chế đặc biệt mà Hạ Thần sử dụng cũng thuộc nhánh phát triển từ PCI-1, chỉ khác ở chỗ nó đã được pha loãng, cải tiến và tối ưu hóa, khiến tác dụng phụ gần như không còn. Nó an toàn như các loại thuốc ức chế thông thường trên thị trường, nhưng lại có khả năng hoàn toàn che giấu tin tức tố Omega trong một thời gian ngắn. ất hiệu quả trong các tình huống đặc biệt cần thiết.
Đáng tiếc là vì ảnh hưởng tiêu cực của PCI-1 quá nghiêm trọng, cộng thêm việc rất nhiều Omega sau đó trở nên mất niềm tin vào hệ thống đánh dấu, không còn muốn tham gia ghép đôi hay kết bạn sinh sản nữa. Điều này khiến tốc độ phát triển và nhân giống các thế hệ Alpha ưu tú bị chậm lại đáng kể.
Lợi dụng làn sóng phẫn nộ xoay quanh bê bối chết người của PCI-1, chính phủ đã nhanh chóng cấm toàn bộ các loại thuốc ức chế có liên quan đến nhánh phát triển của PCI-1, kể cả những dòng đã được kiểm nghiệm và chứng minh là an toàn.
Từ đó, PCI-1 gần như biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, chỉ còn lại cực kỳ ít người có thể tiếp cận với mức giá cao đến mức không tưởng.
Còn những ống thuốc ức chế đặc biệt mà Hạ Thần có thì cậu phải cảm ơn cha ruột của mình,một Omega tên là Phó Ngôn Triết. Khi còn trẻ, Phó Ngôn Triết từng mua một lượng lớn loại thuốc ức chế đặc biệt này để sử dụng. Sau khi kết hôn và sinh con, ông đã bảo quản số thuốc còn lại trong kho đông lạnh, kéo dài đáng kể thời hạn sử dụng của chúng.
Về phần Bạch Khê, loại PCI-1 trong cơ thể cậu đã bị cải tiến. Nó không còn là thuốc ức chế tạm thời, mà đã trở thành thuốc biến đổi tin tức tố vĩnh viễn. Hiện tại, nếu chỉ nhìn vào tin tức tố, Bạch Khê đã là một Omega hoàn chỉnh. Nhưng xét về mặt cấu trúc cơ thể, cậu vẫn là một Beta.
Thông qua phân tích máu và những lời kể rời rạc của Bạch Khê, Hạ Thần biết được hai năm trước cậu ấy đã bị ép tiêm loại PCI-1 cải tiến kia. Một sự cưỡng ép tàn nhẫn, không thể đảo ngược.
Loại PCI-1 trước kia khiến cơ thể người lão hóa chỉ trong vòng nửa năm. Nhưng nay, phiên bản cải tiến của nó đã tiến hóa đến mức thời gian ủ bệnh... trở nên không xác định.
Tất cả các chỉ số sinh học của Bạch Khê hiện giờ đều rất kém, thần kinh cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Dương Thư thẳng thắn nhận định tình trạng của Bạch Khê không hề lạc quan.
Việc cưỡng chế thay đổi tin tức tố bẩm sinh của một con người, hậu quả phụ mang lại từ PCI-1 là điều hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Mà điều khiến Hạ Thần kinh hãi hơn cả là Bạch Khê từng là một phần của nó.
Cậu từng là bác sĩ Beta duy nhất trong phòng nghiên cứu PCI-1. hính miệng Bạch Khê đã kể lại điều đó trong lúc còn tỉnh táo. Vì không thể chịu đựng nổi những hành vi tàn bạo của tổ chức, sau một năm làm việc, cậu đã có ý định rời đi.
Nhưng tổ chức không cho phép. Ngược lại, chúng đã biến cậu thành vật thí nghiệm của đợt thử nghiệm tiếp theo, ép cậu trở thành một "mẫu sống" để thử thuốc, đồng thời giáng xuống cậu hàng loạt hành vi tra tấn vô nhân đạo.
Trên cánh tay của Bạch Khê là vô số dấu kim tiêm, dày đặc đến rợn người. Một người bị đem ra thí nghiệm sống đi sống lại nhiều lần như thế mà vẫn có thể sống sót đến hôm nay quả thực là một phép màu.
"Khi quốc gia chính thức cấm lưu hành PCI-1 năm đó, bác sĩ đã tạo ra loại thuốc này cũng biến mất không dấu vết. Biệt thự của ông ta sau đó cũng bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn bí ẩn, vì thế toàn bộ công thức của loại thuốc cấm kia cũng hóa thành tro bụi."
Lục Hành Thư không ngờ một nhiệm vụ tưởng như đơn giản lại kéo ra một vòng xoáy khổng lồ như thế. Không biết nên gọi là xui xẻo hay may mắn, dù sao thì chuyện này cũng đổ lên đầu anh rồi.
Lúc đầu, anh vốn chỉ định đưa vị bác sĩ nhỏ kia rút khỏi mọi nguy hiểm, không ngờ chính cậu lại trở thành nhân vật trung tâm dẫn dắt toàn bộ vụ việc này.
Lục Hành Thư thật sự đau đầu. Anh từng thử đề xuất thay người tiếp xúc với Bạch Khê, nhưng ngoài bác sĩ nhỏ ra, Bạch Khê không chịu mở miệng với bất kỳ ai. ếu không thì nói mê sảng, nếu không thì hoàn toàn câm lặng.
Hạ Thần liếc nhìn vẻ mặt đầy suy nghĩ của Lục Hành Thư, mở miệng hỏi: "Anh nghi ngờ chính vị bác sĩ kia là người đứng sau mọi chuyện? Cũng có lý. PCI-1 từng giúp ông ta kiếm một khoản khổng lồ, mà số tiền đó đã được chuyển ra nước ngoài từ rất sớm, chính phủ đến giờ vẫn chưa thể thu hồi hoặc phong tỏa."
Lục Hành Thư đã từng xem kỹ toàn bộ tư liệu về người đàn ông này. Mặc dù ông ta là một thiên tài y học, nhưng ở nhiều mặt khác lại thiếu suy xét và khôn ngoan: "Tôi cảm thấy phía sau chắc chắn có người hỗ trợ. Nếu chỉ dựa vào năng lực của một mình ông ta, rất khó có thể âm thầm xây dựng nên cả một mạng lưới quy mô lớn đến vậy mà không bị phát hiện."
Không thể loại trừ khả năng có một tổ chức ngầm thao túng mọi thứ từ trong bóng tối. Không chỉ tiếp tay cho thí nghiệm, mà còn nắm quyền kiểm soát toàn bộ cục diện.
"Chuyện còn lại để tôi lo, cậu bận cả đêm rồi, đi nghỉ một lát đi."
Lục Hành Thư nói, giọng trầm ổn như thường, nhưng sắc mặt hôm nay lại không tốt lắm.
Tối qua anh biết mình chẳng giúp được gì nhiều nên đã nghỉ sớm, nhưng hôm nay thì rõ ràng vết thương ở bắp chân đang trở nặng, dấu hiệu mưng mủ đã xuất hiện. Hai ngày nay bận túi bụi, anh quên mất việc thay thuốc. Vừa rồi định tự xử lý thì Hạ Thần đã bước vào.
Anh muốn đuổi Hạ Thần đi trước, tránh cho vị bác sĩ nhỏ lại tức giận.
Chỉ tiếc là Hạ Thần nổi tiếng cứng đầu. Cậu nói: "Cho em xem vết thương một chút, xem xong em sẽ đi."
Lục Hành Thư chần chừ một lúc, nhưng ánh mắt Hạ Thần như nhìn thấu anh từ trước. Cuối cùng anh chỉ đành thở dài bất đắc dĩ nói: "Được rồi, để cậu xem."
"Anh có lúc thật là cố chấp." Hạ Thần vừa nói vừa nhíu mày.
Lục Hành Thư ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng, chủ động vén ống quần lên: "Loại sâu độc này trước kia tôi cũng từng bị cắn rồi, nhiễm trùng chút cũng không sao đâu."
Dáng vẻ cứng cổ, giấu bệnh như không có chuyện gì ấy đúng là khiến người ta vừa tức, vừa xót.
Hạ Thần không đáp lời, chỉ lặng lẽ đi lấy thuốc và băng gạc. Lục Hành Thư thấy vậy có phần ngượng ngùng: "Bác sĩ Hạ, để tôi tự làm được rồi. Cậu thức cả đêm rồi, về nghỉ đi."
"Em không buồn ngủ."
Cậu trả lời ngắn gọn, mắt còn rõ quầng thâm, nhưng vẫn cúi người ngồi xuống nhẹ nhàng tháo lớp băng gạc quanh bắp chân Lục Hành Thư. Bên trong dính chút da thịt đang mưng mủ, nhìn thôi đã biết đau. Cậu gỡ rất khẽ, cẩn thận từng chút một như sợ anh đau.
Nhưng Lục Hành Thư lại không cho là gì, còn tự tay giật phăng băng gạc ra, nói rằng không cần quá cẩn thận.
Không may là vết thương lần này nặng thật, miếng băng dính sát phần bị hoại tử. Vừa giật ra, anh không nhịn được mà rít lên một tiếng đau điếng: "Ưmmm!"
Vẻ mạnh mẽ ban nãy lập tức biến mất, để lại một chút... hối hận.
Hạ Thần bật cười, tiếng cười vang lên rất nhẹ nhưng không giấu nổi sự thích thú. Trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng như thấy lại cậu thiếu niên Lục Hành Thư của mười ba năm về trước, người vẫn luôn tự tin, gan lì, đầu óc nhanh nhẹn, cái gì cũng dám làm, chỉ có một tật xấu mà đồng đội ai cũng biết: sợ đau, lại còn rất giỏi rên.
Những người khác dù huấn luyện khổ đến đâu cũng không kêu một tiếng, Lục Hành Thư lại luôn "a đau quá", "ối một chút thôi", miệng thì kêu mà vẫn không lùi nửa bước. ất cứng đầu, nhưng đáng yêu vô cùng.
Hồi đó Hạ Thần đã từng nghĩ, anh ta thật dễ thương. Bây giờ vẫn thấy như thế.
Từ ngày Lục Hành Thư thăng quân hàm làm tướng quân, hình tượng của anh luôn được giữ gìn nghiêm cẩn. Những nét ngang tàng, khoa trương thời quân trường đều đã được mài giũa thu về. Hôm nay lỡ tay lộ ra một chút bản tính cũ, anh cũng tự thấy ngại, gãi đầu cười gượng:
"Vết thương có vẻ nghiêm trọng hơn anh nghĩ. Không ngờ lại đau đến vậy. Bác sĩ Hạ, làm anh chê cười rồi."
"Em đâu có cười." Hạ Thần hơi ngẩng đầu, môi khẽ mím lại, khóe miệng cong cong, ánh mắt mang theo chút gì đó ngọt ngào như tan trong đường.
Thế mà còn bảo không cười... Lục Hành Thư âm thầm nghĩ, thôi thì mất mặt một chút cũng được, ai bảo cậu ấy là bác sĩ cơ chứ.
"Tướng quân Lục, sao gần đây nhìn anh có vẻ quầng mắt hơi thâm vậy?", lại bị bác sĩ nhỏ vạch trần thêm một chỗ nữa.
Lục Hành Thư đưa lọ thuốc trong tay cho Hạ Thần giọng bình thản: "Gần đây ngủ không ngon lắm thôi."
Đúng lúc ấy, điện thoại trong túi anh vang lên, là số riêng dùng để liên lạc với gia đình. Hầu hết các cuộc gọi riêng đều đi qua chiếc điện thoại cá nhân này. Anh xua tay ra hiệu, rồi nghe máy.
Nghe một lúc, anh quay sang nói với Hạ Thần: "Bác sĩ Hạ, cậu chờ một chút, để tôi nghe cuộc gọi này đã."
Nói xong, anh xoay người bước vào phòng nghỉ phía trong văn phòng khép cửa lại.
Hạ Thần ngồi trên ghế sofa chờ Lục Hành Thư, đầu óc mơ màng, cả người chìm trong cơn mệt mỏi. Kể từ lúc gặp lại Bạch Khê, cậu gần như chưa có lấy một ngày nghỉ ngơi đúng nghĩa. Vừa chạy đôn chạy đáo quay về đây, lại phải chăm sóc một Omega đang trong trạng thái tinh thần rối loạn, không phút nào được thảnh thơi.
Vừa về đến quân đội, cậu lại lao ngay vào phòng thí nghiệm cùng Dương Thư, lấy máu, làm kiểm tra, phân tích từng mẫu một. Mọi quy trình phức tạp kéo dài nhiều ngày, cậu chỉ dùng một đêm để hoàn thành.
Một đêm đó, cậu đã khiến Lục Hành Thư thấy rõ năng lực thật sự của mình. Nhưng bảo là không mệt thì quả thật là nói dối.
Hạ Thần dựa đầu vào ghế sofa, đầu óc lơ mơ, vừa mường tượng lại chuỗi ngày hỗn loạn vừa cố chờ Lục Hành Thư quay ra. Nhưng chờ mãi điện thoại của anh gọi sao mà lâu đến vậy.
Cậu ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu. Có lẽ là do chiếc ghế này quá êm, hoặc cũng có thể là mùi trà thơm ban nãy Lục Hành Thư pha cho cậu vẫn còn vương vất trong không khí. Phòng lại được bật sưởi ấm áp, không khí dễ chịu khiến cậu chẳng còn gắng gượng được nữa...
Khi Lục Hành Thư bước ra khỏi phòng nghỉ, đập vào mắt anh là cảnh tượng Hạ Thần đã thiếp đi trên sofa. Cậu nằm co người lại, hàng mi dài run nhè nhẹ, mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn chìm vào giấc ngủ sâu đến yên tĩnh.
Lục Hành Thư khẽ lắc đầu, không biết nên nói gì. Vừa nãy còn bảo là "không buồn ngủ", vậy mà mới mấy phút đã ngủ say đến mức không hay biết gì.
Anh đành tự mình xử lý vết thương, vừa băng bó, vừa không nhịn được liếc nhìn cậu một cái. Mỗi lần nhìn lại thấy khóe môi khẽ cong lên. Nhìn một lần, lại cười một lần.
Lục Hành Thư định lấy chăn đắp cho Hạ Thần, nhưng lại lo nếu có người khác bước vào nhìn thấy sẽ không hay, thế là dứt khoát cúi người bế cậu lên định đưa vào phòng nghỉ. Đây là lần thứ hai anh bế ngang Hạ Thần. Chỉ mới mấy ngày, nhưng anh cảm giác cậu đã gầy đi không ít, chắc là do quá mệt mỏi. Lục Hành Thư âm thầm quyết định, lát nữa sẽ sắp xếp cho Hạ Thần nghỉ phép có lương, để cậu về thủ đô nghỉ ngơi một chuyến.
Lại lần nữa được bao phủ bởi mùi tin tức tố quen thuộc của Lục Hành Thư, Hạ Thần trong mơ mơ màng màng liền dụi đầu vào lòng anh, hai tay quàng qua cổ, thân thiết gọi khẽ: "Lục Hành Thư..."
"Ừm?" Giọng Lục Hành Thư trầm thấp, như rơi thẳng vào giấc mơ của cậu. Nghe được anh đáp lại, Hạ Thần mỉm cười trong vô thức, hơi thở phả nhẹ, môi lướt khẽ qua làn da cổ anh. Cậu vẫn đang say ngủ.
Lục Hành Thư thoáng sững người, vành tai sau khẽ ửng đỏ. Cậu bác sĩ nhỏ vừa ngủ là lại sinh tật, cứ thích dính lấy người bám riết không buông, khiến người ta chẳng biết phải làm sao cho phải. Anh nhỏ giọng lầm bầm: "Lại nói mớ nữa rồi..."
Hạ Thần tất nhiên không trả lời.
Quả thật là đang nói mớ... Lục Hành Thư khẽ bật cười.
Đúng lúc đó Tiêu Minh đến tìm anh. Khi nãy Hạ Thần vào phòng không đóng cửa hẳn, chỉ khép hờ. Tiêu Minh vừa gõ nhẹ thì cửa mở ra, và cảnh tượng đập vào mắt khiến anh sững người mất một giây.
Vị Lục tướng quân vốn luôn nghiêm túc cứng nhắc, giờ đây lại mang theo nụ cười dịu dàng hiếm thấy, đang bế bác sĩ Hạ như ôm công chúa. Hai người gần gũi vô cùng, cảnh tượng ấy khiến Tiêu Minh thoáng chần chừ.
Sau đó anh nhanh chóng lên tiếng: "Xin lỗi đã làm phiền, thưa tướng quân." Rồi lập tức khép cửa lại lặng lẽ rút lui, thầm quyết định hai tiếng nữa quay lại báo cáo cũng chưa muộn.
Nụ cười trên mặt Lục Hành Thư cứng lại tại chỗ.
Này, không phải như cậu nghĩ đâu.