May mà Lục tướng quân vẫn điềm tĩnh như thường, không vì một câu nói mà tự mình đa tình thêm lần nữa. Vị bác sĩ Beta nhỏ này thật sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm, kéo tay người ta rủ ngủ cùng đã đành, vậy mà lúc ngủ lại còn chẳng yên.
Giữa anh và Hạ Thần ngăn cách bởi một chiếc gối, là do chính Lục Hành Thư khăng khăng phải đặt vào. Hạ Thần thì nhất quyết không chịu để anh nằm dưới đất, nói lạnh lẽo như thế sao để một người đang bị thương ngủ được, hai người tranh cãi mãi không ngã ngũ. Giữa đêm hôm khuya khoắt lại đang ở nhà người khác, cứ ồn ào mãi cũng không hay, cuối cùng Lục Hành Thư đành phải nhượng bộ miễn cưỡng nằm xuống giường.
Anh đặt chiếc gối ngăn giữa hai người, cũng không đắp chăn, nằm thẳng đơ, cả người căng cứng như dây đàn.
Hạ Thần thản nhiên nhắc: "Lục tướng quân, tôi là Beta nam đấy."
"Tôi biết." Lục Hành Thư lập tức nhắm mắt lại, giọng điềm tĩnh: "Ngủ đi."
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, Hạ Thần không nhịn được khẽ cong môi, trong lòng vui như mở hội. Thật sự quá sung sướng, bọn họ vậy mà lại đang ngủ chung một giường! Cậu thầm cảm ơn ông trời đã cho mình học ngành y, cảm ơn mùa đông lạnh giá năm nay, cảm ơn luôn cả... con côn trùng độc kia đã cắn một phát... Ừm, thôi, con côn trùng thì không cần cảm ơn nữa.
Hạ Thần lẩm bẩm trong lòng một lúc lâu, mãi đến khi chợt nhớ ra mình phải kéo chăn chia cho Lục Hành Thư một nửa mới đủ ấm.
Dù cả hai đều đã tiêm thuốc ức chế, nhưng bởi bản năng hấp dẫn giữa hai giới tính, Hạ Thần vẫn luôn có thể cảm nhận được mùi tin tức tố nhàn nhạt trên người Lục Hành Thư. Cậu không rõ vì sao, nhưng từ lần đầu gặp anh năm ấy, khi cả hai vẫn còn là thiếu niên thì mùi hương ấy đã hằn sâu trong trí nhớ của cậu. Có lẽ vì đó là mối tình đầu, cũng có lẽ chỉ đơn giản vì cậu thích anh. Hạ Thần yêu mùi tin tức tố ấy, đến mức từng nghĩ... nó chính là thứ thuộc về riêng mình.
Mỗi lần cảm nhận được tin tức tố trên người Lục Hành Thư, Hạ Thần đều thấy dễ chịu đến lạ, như thể toàn thân được thả lỏng, mọi căng thẳng tan biến.
Hôm nay Hạ Thần bận bịu suốt gần nửa đêm mới được nghỉ ngơi, vừa nằm xuống không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Bình thường Hạ Thần ngủ rất ngoan. Theo lời Lý Bắc Bắc thì giường ngủ của cậu ngủ xong còn nguyên y như cũ, không hề xô lệch. Nhưng tối nay lại chẳng hiểu sao Hạ Thần cứ vô thức nghiêng người về phía Lục Hành Thư, từng chút từng chút một mà sáp lại gần. Chiếc gối ngăn giữa hai người vướng víu, cậu nửa mê nửa tỉnh đẩy nó xuống, sau đó một cước đạp hẳn xuống đất.
Đầu cậu nghiêng sang, khẽ chạm vào cánh tay Lục Hành Thư. Mái tóc mềm mại, thoang thoảng mùi dầu gội dịu nhẹ, vương vấn như hương thơm ấm áp của buổi tối mùa đông. Lục Hành Thư không khỏi thấy ngượng ngùng, mở mắt ra dịch người sang một bên.
Nhưng không biết vì sao, mỗi lần anh lùi lại một chút thì vị bác sĩ nhỏ ấy lại cũng dịch theo một chút.
"Bác sĩ Hạ?" Lục Hành Thư khẽ gọi thử.
Không có tiếng trả lời. Xem ra là ngủ thật rồi.
Lục Hành Thư cảm thấy nằm thế này không ổn lắm, định trở lại ngủ dưới sàn. Nhưng vừa khẽ nhấc người, cánh tay đã bị một đôi tay nhỏ ôm chặt lấy. Hạ Thần áp má lên cánh tay anh, hơi thở đều đều phả lên da thịt, vừa ấm, vừa ngứa, khiến lòng người cũng rối loạn theo.
Mà kẻ gây rối kia... lại ngủ say như chết.
Lục Hành Thư hơi nhúc nhích cánh tay, ai ngờ bác sĩ nhỏ lại ôm chặt hơn, như thể theo bản năng không muốn anh rời đi. Anh quay đầu lại nhìn khuôn mặt người bên cạnh. Hàng mi cậu rất dài, làn da trắng mịn, ngũ quan thanh tú. Khóe môi còn khẽ cong lên, như đang mơ thấy điều gì đó rất đẹp.
Lục Hành Thư bất giác khựng lại. Tim anh trong một khắc rất khẽ, lặng lẽ lệch đi một nhịp.
Rõ ràng là một Beta, vậy mà khuôn mặt lại mang nét dịu dàng như một Omega. May mà cậu lại cao, nếu không thì thật sự dễ bị nhầm là Omega mất rồi.
Hạ Thần cao 1m77, nếu so với mặt bằng chung Omega thì đã thuộc dạng vượt trội rồi. Còn Lục Hành Thư trong nhóm Alpha lại thuộc hàng... tiêu chuẩn với chiều cao 1m92, chỉ nhỉnh hơn mức trung bình một chút mà thôi.
Lục Hành Thư nằm mà chẳng thấy dễ chịu chút nào, nhưng lại không nỡ đánh thức người đang ngủ say bên cạnh. Nhìn sắc mặt Hạ Thần cũng biết dạo này cậu chẳng được nghỉ ngơi tử tế. Thấy bờ vai cậu lộ ra khỏi chăn, anh nghiêng người dùng tay còn lại nhẹ nhàng kéo chăn lên đắp kín cho cậu.
Đêm dài đằng đẵng, mà bác sĩ nhỏ này rõ ràng không có ý định buông ra.
"Cái dáng ngủ này thật là..." Lục Hành Thư khẽ thở dài. Chưa kịp than thở xong, một chân của Hạ Thần đã vô thức gác lên đùi anh.
Lục Hành Thư rón rén đưa tay định gạt chân cậu xuống, sợ động tác mạnh sẽ khiến người ta tỉnh giấc. Nhưng Hạ Thần trong lúc ngủ lại mặt dày đến bất ngờ, chỉ khẽ rên một tiếng, rồi chẳng chút do dự mà lại gác lên lần nữa.
Gạt xuống, lại gác lên; Gạt xuống, lại gác lên; Gạt xuống, lại gác lên.
Thôi được rồi... không đẩy nữa. Lục Hành Thư chính thức đầu hàng, chỉ là bị gác một cái chân thôi mà. Nghĩ đến việc bác sĩ nhỏ nửa đêm còn cặm cụi xử lý vết thương cho mình, anh một tướng quân cũng không tiện tính toán chi li làm gì.
Chỉ là sau này, tuyệt đối, nhất định, không thể đồng ý ngủ chung giường với cậu ta nữa.
Lục hành thư cả đêm không chợp mắt, sáng đã dậy sớm. Đến khi Hạ Thần tỉnh, anh đã đi rồi. Bà cụ dưới nhà nấu mì vụn, Tiểu Phong đã ăn gần hết một bát. Thấy Hạ Thần vừa rửa mặt xong đi xuống, cậu nhóc lẩm bẩm làu bàu: "Cái ông đó ăn xong mì rồi đi sớm lắm rồi."
"Không được vô lễ như thế với người lớn." Bà cụ nghiêm mặt dạy dỗ, khiến Tiểu Phong lập tức bị mắng cho một trận.
Tiểu Phong tủi thân ra mặt, nhưng vẫn húp mì sột soạt không quên gọi Hạ Thần: "Anh mau lại ăn đi, ngon lắm đó."
Nhân lúc bà cụ vào bếp rửa chén, cậu nhóc ghé lại gần hạ giọng hỏi Hạ Thần: "Cái người hôm qua ấy... anh thích ảnh đúng không?"
Hạ Thần suýt nữa phun hết mì trong miệng, vội vàng lau miệng nghiêm túc hỏi lại: "Rõ lắm sao?"
"Không rõ chắc?" Tiểu Phong nhướng cặp lông mày ngắn cũn của mình, vẻ mặt rất hiểu chuyện: "Cái ánh mắt anh nhìn người ta ấy, xấu hổ muốn chết luôn. Anh có gu hơi lạ đó nha."
"Em biết lông mày mình ngắn thật à?" Hạ Thần nhướn mày, cố tình đánh trống lảng.
Bị chọc vào nỗi đau "lông mày ngắn", Tiểu Phong lập tức không vui vội vã kết thúc câu chuyện, mặt hầm hầm đeo cặp lên vai. Nhưng vừa bước tới cửa lại cảm thấy không cam tâm, liền quay đầu lại làm một cái mặt quỷ trêu Hạ Thần rồi mới chịu đi học.
Không ngờ chưa được bao lâu, bà nội cậu đã hớt hải chạy ra từ phòng Tiểu Phong, trên tay cầm bài tập mà thằng bé tối qua phải vật lộn mãi mới làm xong.
"Cái thằng nhỏ này, lại quên nữa rồi!"
Hạ Thần vừa ăn xong bát mì, thấy vậy liền đứng dậy nhận lấy tập vở từ tay bà cụ: "Để cháu chạy theo đưa cho em."
Ở nhà Tiểu Phong nửa tháng trời, Hạ Thần gần như chưa từng ra ngoài, hôm nay rốt cuộc cũng vì cậu nhóc mà bước chân ra khỏi cửa. Nhưng cậu không ngờ Lĩnh Nam khác xa với những thành phố lớn. Phố xá đan xen như mê cung, người qua kẻ lại chen chúc, khắp nơi toàn là mấy chiếc xe điện ba bánh cũ kỹ chạy tới chạy lui, bấm còi inh ỏi.
Hạ Thần như muốn nổ đầu, không hiểu nổi Tiểu Phong chạy kiểu gì mà có thể mất hút nhanh như thế.
Cậu dừng lại hỏi thăm vài người dân về hướng đến trường học, ôm chặt tập bài tập rồi tiếp tục bước nhanh, dáng vẻ nổi bật khiến không ít người đi đường chú ý.
Mấy năm trước, Lĩnh Nam từng có đoàn phim về đây quay, không ít người từng thấy qua minh tinh ngoài đời, mà đám diễn viên từ thủ đô thì thường mang vẻ ngoài trắng trẻo nhã nhặn như Hạ Thần. Có mấy cô gái trẻ còn tưởng cậu là ngôi sao, chạy tới xin chữ ký. Hạ Thần lúng túng từ chối, tiện thể hỏi lại lần nữa đường đến trường học.
Thị trấn không lớn, nhưng đường xá ngoằn ngoèo khó đi, Hạ Thần tính sơ sơ, mình đi cũng gần nửa tiếng rồi.
Bình thường cậu chẳng bao giờ bị lạc đường, sao đến Lĩnh Nam lại chẳng tìm nổi phương hướng thế này. Thôi, gọi một chiếc xe cho nhanh vậy.
"Cứu tôi với!" Đột nhiên từ một con hẻm nhỏ tối om, một bàn tay gầy guộc bất ngờ vươn ra siết chặt lấy cổ tay Hạ Thần. Giọng nói của người kia run rẩy, khản đặc, tin tức tố từ người anh ta tỏa ra nồng nặc đến mức khiến người ta nghẹt thở. Anh ta như bị kích động mạnh, nói năng lắp bắp, chẳng rõ là do hoảng loạn hay tật nói lắp, xen lẫn trong đó là sự sợ hãi tột độ: "Hạ... Hạ Thần, cậu là Hạ Thần! Cứu tôi... cứu tôi với..."
Hạ Thần theo bản năng giật tay lại, lùi về phía sau mấy bước, ngạc nhiên hỏi: "Omega?"
Cậu ngửi thấy rõ luồng tin tức tố phát ra từ người đàn ông kia, là Omega, không nghi ngờ gì nữa. Điều khiến cậu khó tin hơn là: "Anh... quen tôi sao?"
Một Omega ở Lĩnh Nam? Và còn rơi vào tình cảnh khốn khổ như thế này?
Cậu đứng yên nhìn chằm chằm người kia trước mặt rất lâu, cố gắng lục lọi trong trí nhớ. Nhưng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không thể nhớ ra nổi người đàn ông gầy gò, mặc mỗi chiếc áo đơn mỏng trong trời giá rét, đang run lẩy bẩy, sắc mặt hoảng loạn, đầu tóc rối bời, thân hình nhỏ bé ấy rốt cuộc là ai.
"Tôi... tôi khó lắm mới trốn ra được... đưa tôi về thủ đô đi... mau đưa tôi về thủ đô!" Càng kích động, mùi trên người anh ta càng trở nên nồng đậm, hỗn loạn đến nghẹt thở, như thể sắp bùng phát mất kiểm soát. Giọng nói mang theo hoảng loạn cùng tuyệt vọng, toàn thân run rẩy như bị dồn đến đường cùng.
Tin tức tố tỏa ra nồng đặc, không khí xung quanh lập tức trở nên căng thẳng. ình hình rõ ràng không ổn, đây là dấu hiệu ph*t t*nh.
Nếu lúc này có Alpha đi ngang qua rất dễ bị mùi hương mạnh mẽ ấy hấp dẫn rồi xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hạ Thần với tư cách là bác sĩ, không thể khoanh tay đứng nhìn. Cậu lập tức cởi áo khoác ngoài đưa cho đối phương mặc vào, sau đó kéo anh ta đi sâu vào trong con hẻm, xác nhận xung quanh không có người nào khác.
Sau đó Hạ Thần lấy ống tiêm chứa thuốc ức chế vẫn luôn mang theo trong túi, nhanh chóng tiêm vào cho người kia.
Chỉ chưa đầy ba giây sau, nồng nặc trên người đối phương bắt đầu tản đi, mùi trong không khí cũng nhờ thời tiết lạnh mà nhanh chóng tan biến.
Hạ Thần duỗi tay sờ lên trán anh ta, trầm giọng hỏi lại: "Anh thật sự quen tôi sao?"
Nhưng Omega trước mặt vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói cũ: "Tôi muốn về thủ đô... về thủ đô..."
Ánh mắt trống rỗng, thần trí hoảng loạn, miệng lẩm bẩm như mê sảng, hoàn toàn không trả lời đúng câu hỏi. Có vẻ như tâm thần đã bị kích động nặng, rất có khả năng là sau khi trải qua một cú sốc lớn. ù sao cũng là một Omega yếu ớt, tinh thần không ổn định vốn đã dễ tổn thương.
Hạ Thần thấy đầu đau như búa bổ. Cậu vốn không giỏi đối phó với các Omega khác, đặc biệt là kiểu Omega vừa suy nhược về thể chất vừa có dấu hiệu rối loạn tâm lý như thế này.
"Anh tên gì?" Hạ Thần hỏi tiếp.
"...Hạ Thần... Hạ Thần..."
"......" Hạ Thần suýt nữa thì buông xuôi tại chỗ. Cậu thực sự không muốn dính dáng gì tới vụ rắc rối này, nhưng với tư cách là bác sĩ, cũng là một con người, cậu không thể nhẫn tâm bỏ mặc một Omega ph*t t*nh, tinh thần bất ổn, lại còn nhận ra mình lang thang giữa trời đông lạnh giá.
Xem như hôm nay anh ta may mắn, trước khi ph*t t*nh hoàn toàn thì gặp được cậu. Chứ thông thường loại thuốc ức chế bán trên thị trường căn bản không đủ để áp chế giai đoạn ph*t t*nh sắp bùng nổ của Omega.
Nhưng thuốc ức chế của Hạ Thần thì khác, chỉ cần kỳ ph*t t*nh chưa thật sự bùng nổ, loại thuốc đặc biệt này có thể hoàn toàn đè ép pheromone đang ngấp nghé trỗi dậy. Hạ Thần không còn kỳ vọng sẽ hỏi được gì từ người kia nữa, quyết định dứt khoát trực tiếp đưa anh ta đến đồn cảnh sát. Bài tập của Tiểu Phong thì chưa kịp đưa, lại vô tình gặp phải một đống phiền phức thế này.
Cậu đỡ người Omega đang mê man kia dậy, đứng bên đường vẫy được một chiếc xe ba bánh cũ kỹ. Nhưng ngay lúc chuẩn bị bước lên, vài tên Beta mang vẻ mặt lấc cấc, ánh mắt đầy tà khí đã vây lấy họ.
Omega bên cạnh lập tức hét lên chói tai, khiến Hạ Thần phải đưa tay bịt tai, cau mày kéo người kia lùi lại phía sau theo phản xạ.
Người Omega ấy sợ hãi đến cực điểm, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy ngồi bệt xuống đất không chịu đứng dậy. Anh ta ôm chặt lấy chân Hạ Thần như bám lấy cọng rơm cứu mạng, gào lên khản giọng: "Cứu tôi... cứu tôi!!"
Tên Beta cầm đầu mặc một bộ đồ hoa lòe loẹt, liếc mắt nhìn Hạ Thần, người mang vẻ ngoài nhã nhặn, sạch sẽ như một thư sinh rồi rút một điếu thuốc kẹp giữa môi, cười nhạt: "Đem về."
Giọng điệu chẳng buồn che giấu ý đồ, mang theo sự bỡn cợt và ngang ngược khiến người nghe lạnh sống lưng.
Khu vực này vốn thường xuyên xảy ra các vụ buôn người, vì vậy Hạ Thần hoàn toàn có lý do để tin rằng Omega này rất có thể là nạn nhân bị những kẻ trước mặt bắt cóc từ thủ đô.
Cậu cúi người, vỗ nhẹ lên tay đối phương, hỏi nhỏ: "Anh có quen bọn họ không?"
Omega lập tức lắc đầu điên cuồng, hai tay càng siết chặt lấy chân Hạ Thần như thể đó là mạng sống duy nhất mình có thể bấu víu.
"Anh ấy không quen mấy người. Và tôi đã báo cảnh sát rồi." Hạ Thần trầm giọng, sắc mặt tối lại.
Xung quanh người qua lại tấp nập, cậu thầm nghĩ: chắc chúng không đến mức dám cướp người giữa ban ngày ban mặt đấy chứ?
Nhưng rõ ràng Hạ Thần đã đánh giá thấp mức độ hỗn loạn và trắng trợn của vùng Lĩnh Nam. Mấy tên Beta hoàn toàn không thèm để tâm đến lời cậu nói, trực tiếp nhào lên, thô bạo kéo tuột Omega dưới chân Hạ Thần ra.
Hạ Thần hoàn toàn không kịp suy nghĩ gì thêm, theo phản xạ lập tức vặn ngược khuỷu tay của tên Beta đang kéo người, khiến khớp tay hắn lệch ra kêu lên một tiếng đầy đau đớn.
Cho dù chỉ là mấy tên côn đồ không đáng bận tâm, nhưng xét về số lượng, nếu đối đầu trực diện thì cậu chắc chắn không có phần thắng. Không nghĩ ngợi nhiều, Hạ Thần nắm lấy tay Omega vẫn còn đầu óc mơ hồ, kéo người bỏ chạy.
May mắn là đường phố chật chội, người qua lại đông đúc, hai người họ lại gầy nhỏ, chen lách một hồi đã cắt được đuôi đám Beta phía sau. Hạ Thần nhanh chóng tìm được một siêu thị mini gần đó, lôi đối phương vào trong trốn tạm.
Bên trong chẳng có mấy khách, Hạ Thần thì không mang theo di động, bèn bước tới quầy thu ngân dùng điện thoại bàn báo cảnh sát. Bên cạnh, Omega th* d*c liên hồi, ánh mắt vẫn hoảng loạn, cả người run rẩy, rõ ràng còn chưa hoàn hồn.
Gọi điện xong, Hạ Thần định móc vài đồng xu từ túi áo khoác để trả tiền cuộc gọi. Khi lục túi, ánh mắt cậu vô tình lướt qua cổ của Omega, trên đó có một sợi dây mảnh, treo lủng lẳng một tấm thẻ nhỏ.
Hạ Thần rút tấm thẻ ra xem, thấy một mặt có ghi tên, mặt còn lại là một dãy số: Số hiệu 25.
Hạ Thần cầm tấm thẻ, lật qua lật lại nhìn không biết bao nhiêu lần, rồi lại nhìn thật kỹ khuôn mặt gầy gò, tiều tụy kia. Sau một hồi sững sờ, cậu gần như không dám tin, khẽ gọi: "Bạch... Khê?"
Người vừa được gọi tên Bạch Khê có chút sững lại. Như thể đã quá lâu rồi không có ai dịu dàng gọi tên anh như vậy nữa. Anh co người lại, ôm lấy hai vai, đầu cúi gằm, cả người run lẩy bẩy vì lạnh.
Chủ tiệm siêu thị thấy vậy cũng động lòng, tốt bụng bật lò sưởi, bảo hai người ngồi nghỉ một lát. Hạ Thần vội vàng cảm ơn rồi tiện tay mua thêm hai chai sữa nóng. Cậu nhét một chai vào tay Bạch Khê: " là... Bạch Khê thật sao?"
"Nhưng cậu là một Omega mà..." Hạ Thần lẩm bẩm, ngay sau đó lại nhanh chóng phủ định chính suy nghĩ của mình.
Không thể nào... sao có thể là Bạch Khê mà cậu quen biết được?
Bạch Khê mà cậu biết là một thiên tài y học, ba năm trước đã ra nước ngoài du học. Người trước mặt một Omega da trắng như tuyết, thần trí hỗn loạn, bị bắt cóc buôn bán, dáng vẻ yếu đuối tội nghiệp thế kia hoàn toàn không giống với Bạch Khê từng ngạo nghễ, kiêu hãnh, tài hoa và luôn giữ mình ở trên người khác.
Điều quan trọng hơn cả là Bạch Khê năm đó, rõ ràng là một Beta.
Nhưng sau một hồi, khi thân thể đã được hơi ấm của lò sưởi xoa dịu, Omega ấy cuối cùng cũng khẽ động môi, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng: "Tôi là Bạch Khê."
Bạch Khê nghe đến đó thì ngây ra một lúc, rồi chậm rãi đưa tay lên sau gáy. Chỉ trong khoảnh khắc, nước mắt như bị chạm vào công tắc rơi lã chã không thể kiểm soát. Anh run rẩy vén mái tóc dài rối bời của mình sang một bên, ngón tay siết chặt, móng tay c*m v** da thịt nơi gáy như muốn lột ra cả lớp da ấy.
Hạ Thần lập tức đặt chai sữa xuống, hốt hoảng giữ chặt tay anh lại. Gáy của Omega vô cùng yếu ớt, không thể để anh tự hủy hoại bản thân như thế.
"Cậu... cậu..." Cảnh tượng đập vào mắt khiến Hạ Thần nghẹn lời, tim siết chặt lại.
Sau gáy của Bạch Khê là từng dấu răng rõ ràng, lốm đốm vết cắn, có cái đã kết vảy, chứng tỏ mới xảy ra cách đây không lâu. Những vết cắn đó không đồng đều về kích thước và hình dạng, hiển nhiên không phải do một người gây ra. Nhưng kỳ lạ là trên người Bạch Khê lại không hề còn bất kỳ mùi tin tức tố nào của Alpha lưu lại.
Cậu đã bị cưỡng h**p. Không cần hỏi thêm gì nữa, Hạ Thần đã hiểu. Không trách được vì sao tinh thần cậu ấy hoảng loạn đến thế. Đổi lại là bất kỳ một Omega nào khác, e rằng cũng sẽ sụp đổ.
Hạ Thần siết chặt tay anh, ánh mắt trở nên kiên quyết không còn chút do dự: "Chúng ta lập tức đến đồn cảnh sát. Tôi sẽ giúp cậu. Đừng sợ."
Bạch Khê vừa mới phục hồi phần nào thần trí đột ngột bật dậy: "Bên đó... cũng có người của bọn chúng, không thể đến..."
Hiển nhiên cậu đã từng bị hãm hại và không dám tin tưởng hệ thống đó nữa. Nói xong, Bạch Khê xoay người định bỏ chạy một mình.
Hạ Thần không tranh cãi gì thêm, chỉ nhanh chóng đứng chắn trước mặt cậu: "Vậy thì không đi đồn cảnh sát nữa. Đi với tôi."
Phải vất vả lắm hai người mới quay lại được nhà Tiểu Phong, lúc ấy trời đã gần trưa.
Trạng thái tinh thần của Bạch Khê vẫn rất bất ổn, lúc tỉnh lúc mê. Những gì cậu kể ra rời rạc, thiếu mạch lạc, nhưng cũng đủ khiến Hạ Thần tin người trước mặt chính là Bạch Khê mà cậu từng quen biết. Dù vậy, mỗi một chi tiết từ miệng cậu nói ra đều giống như một nhát dao xé rách nhận thức của Hạ Thần, quá sức tàn nhẫn, quá sức khủng khiếp.
Cậu và Bạch Khê đều từng là sinh viên ưu tú của Đại học Y khoa Thủ đô. Do thân phận đặc biệt, Hạ Thần thường học tại nhà, nguyên soái sợ cậu buồn nên đặc biệt xin phép cho thầy giáo dẫn vài học sinh xuất sắc đến học cùng. Và người được mang đến chính là Bạch Khê, hơn Hạ Thần hai khóa, một học sinh xuất sắc kiểu điển hình, hơi cứng nhắc, ngày nào cũng cau có như thể cả thế giới thiếu nợ cậu ta mấy trăm vạn.
Bạch Khê nói chuyện luôn có chút kiêu ngạo, dễ gây mất lòng người khác, nên hầu như chẳng có bạn bè. Màn trái khoáy nhất là rõ ràng da ngăm đen, vậy mà tên lại là "Bạch Khê", khiến người ta cảm thấy vô cùng... không ăn nhập.
Ban đầu Hạ Thần cực kỳ không ưa cậu ta, thấy Bạch Khê vừa chảnh chọe vừa khó gần. Nhưng sau khi đọc được một bản báo cáo học thuật do chính tay Bạch Khê viết, ấn tượng của cậu đã thay đổi ít nhiều. Sau đó hai người dần thường xuyên thảo luận các đề tài học thuật với nhau. Bạch Khê rất thích tìm Hạ Thần để bàn luận, đến mức có thể coi là một trong số rất ít những người bạn thân của Hạ Thần.
Nhưng ba năm trước, ngay sau khi tin Hạ Thần sắp kết hôn được công bố chưa đầy hai ngày, Bạch Khê gọi điện cho cậu, nói rằng mình chuẩn bị ra nước ngoài du học nên không thể tham dự hôn lễ được.
Trong cuộc gọi hôm đó, Hạ Thần đã chân thành chúc mừng Bạch Khê, nhưng đối phương lại lạnh lùng cúp máy không chút lưu tình. Khi ấy, Hạ Thần còn thấy khó hiểu, không biết mình đã nói sai điều gì.
Thế mà giờ gặp lại, Bạch Khê quả thật đã "trắng" như cái tên của mình, làn da trắng bệch như tuyết. Nhưng những gì cậu phải trải qua lại khiến người ta lạnh sống lưng, nghẹt thở đến không dám tưởng tượng.