Các thị trấn ở vùng Lĩnh Nam nằm san sát nhau, nhịp sống rộn ràng, náo nhiệt, đâu đâu cũng ngập tràn hương vị của cuộc sống đời thường. Đất ở đây khô cằn, nhưng nước ngầm lại dồi dào, người dân địa phương có thói quen đào giếng lấy nước uống. Nước giếng ngọt lành, dùng để tưới tiêu thì hoa màu, cây trái cũng thơm mát, dễ ăn. Chỉ tiếc rằng đất đai bạc màu, mỗi năm thu hoạch được chẳng bao nhiêu lương thực.
Mỗi năm, nhà nước đều phân bổ một khoản trợ cấp cho vùng Lĩnh Nam. Không thể nói là giàu có, nhưng chí ít cũng không còn cảnh chết đói như xưa.
Giờ đây nhìn quanh, hầu hết nhà nào cũng đã xây được căn nhà hai tầng, phía ngoài còn dựng thêm một giàn trồng cây trái đơn sơ.
Mùa đông là mùa dưa ngọt ngon nhất. Vừa hái khỏi giàn, trái dưa còn tươi xanh mát mắt, chỉ cần lấy một thau nước giếng sạch rửa sơ qua, dùng dao cắt thành từng miếng gọn gàng là có thể mang lên bàn mời khách dùng thử. Nhà này cũng vậy, đứa nhỏ nhận mâm dưa từ tay người lớn, tiện tay bốc một miếng nhét vào miệng, đôi mắt đen láy lanh lợi lén liếc vào phòng khách. Bà nội nó thấy vậy, chau mày gọi: "Tiểu Phong, mang vào đây."
Thằng bé mặc một chiếc áo bông cũ kỹ, hai má bị gió đông thổi cho đỏ ửng, bước chân lon ton sải dài đi tới.
Lúc này, bà cụ mới quay sang Hạ Thần hiền hòa nói: "Nhà không có gì đãi khách, chỉ có mấy miếng dưa ngọt, mời cậu dùng tạm."
Hạ Thần vội vã cảm ơn, đưa tay cầm lấy một miếng, cẩn thận cắn thử một góc nhỏ.
Tiểu Phong cứ nhìn chằm chằm vào cậu, lại nhìn sang chiếc thùng đồ cậu mang theo, vẻ mặt phấn khởi quay sang nói với bà: "Lâu lắm rồi nhà mình mới có bác sĩ tới chơi đó bà ơi."
"Cái miệng con đúng là không biết giữ ý, không được gọi là bác sĩ, phải gọi là anh mới đúng!"
Câu nói ấy không phải không có lý, mọi chuyện đều phải cẩn trọng. Khi quân đội thực hiện nhiệm vụ, ở mỗi khu vực đều sẽ bố trí một điểm dừng chân tạm thời. Bác sĩ đi cùng sẽ được sắp xếp ở những nơi như vậy, chứ không trực tiếp theo đến điểm tác chiến. Nếu có người bị thương hay xảy ra sự cố, mọi người sẽ âm thầm quay về điểm dừng đó để tìm bác sĩ riêng của mình. Dĩ nhiên, nếu bị người theo dõi thì lại là chuyện khác.
Lĩnh Nam là nơi rắn rết côn trùng độc xuất hiện nhiều, mỗi năm đều có người mất mạng vì chuyện . Vật tư y tế lại khan hiếm, điều kiện chữa trị cũng tệ. Nhiệm vụ nếu không có bác sĩ đi cùng thì đúng là khó xoay xở. Tuy tỷ lệ xảy ra sự cố rất thấp, nhưng để phòng bất trắc, các tổ hành động vẫn sẽ thiết lập một điểm dừng và bố trí bác sĩ ở đó.
Điểm dừng lần này nằm trong nhà một bà cụ. Khi còn trẻ, bà từng tham gia chiến tranh, coi như cũng là nửa người trong quân ngũ. Sau này bà lấy chồng rồi dọn về sống ở Lĩnh Nam, định cư nơi rìa vùng đất này, khá kín đáo, ít người để ý tới. Những lần trước có nhiệm vụ ở khu này cũng đều là nhờ bà giúp đỡ.
Thấy Hạ Thần có vẻ không tập trung, bà cụ tưởng cậu mệt, bèn dẫn cậu vào phòng nghỉ ngơi: "Mấy ngày tới cháu cứ ở trong căn phòng này. Nếu có ai hỏi, bà sẽ nói cháu là cháu trai của bạn gái thân hồi trẻ đến thăm. Bà có nhiều bạn, thỉnh thoảng vẫn có người đến chơi, không ai nghi ngờ đâu."
Hạ Thần lễ phép đáp: "Cháu cảm ơn bà."
Phía sau vẫn còn một cái "đuôi nhỏ" lẽo đẽo theo sau, cực kỳ thân quen như đã quen từ lâu: "Phòng này là sáng nay cháu dọn cho anh đấy, anh thấy có ưng không?"
Bà cụ bật cười, khẽ gõ ngón tay lên trán Tiểu Phong: "Đi ra ngoài chơi đi con."
Tiểu Phong chun mũi làm mặt xấu với bà, rồi lại tiếp tục theo sát Hạ Thần không chịu rời nửa bước: "Anh ơi, lát nữa tụi mình chơi con quay nha?" Cậu bé vừa nói vừa móc trong túi ra một con quay gỗ, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức nhìn Hạ Thần.
Bất kể bị bà đuổi thế nào, Tiểu Phong vẫn luôn tìm được cách để lén lút chạy tới ngồi canh trước cửa phòng Hạ Thần.
Không còn cách nào khác, Hạ Thần đành phải lễ độ từ chối: "Anh không biết chơi con quay đâu."
"Thế anh thích chơi gì, mình chơi cái đó nha?" Tiểu Phong vẫn chỉ đứng ngoài cửa, không bước vào. Cậu dùng ngón trỏ gãi gãi đôi má đỏ ửng vì gió lạnh, lí nhí nói: "Anh không giống mấy bác sĩ từng tới trước đây, anh đẹp trai lắm, giống hệt mấy minh tinh trên tivi vậy."
Lĩnh Nam nghèo lắm, chẳng có Omega nào muốn ở lại đây. Dù có đi chăng nữa, họ cũng sẽ tìm mọi cách để xin trở về thủ đô. Quốc gia luôn dành nhiều ưu đãi cho những Omega hiếm hoi, vì thế, ở các thành phố càng phồn hoa thì mật độ Omega lại càng cao. Còn với Tiểu Phong, đây là lần đầu tiên cậu bé được gặp một Omega, mà lại là một Omega đang giả làm Beta, hơn nữa còn đẹp trai chẳng khác nào minh tinh trên tivi. Trong lòng Tiểu Phong dâng lên một chút phấn khích nho nhỏ, đến cả con quay trong túi cũng không hấp dẫn bằng người đang đứng trước mắt mình.
Hạ Thần được khen thì tâm trạng cũng tốt lên không ít. Gương mặt lạnh lùng thường ngày cuối cùng cũng dịu đi, anh khẽ cười hỏi Tiểu Phong: "Em mấy tuổi rồi? Biết đọc chữ chưa?"
"Biết chứ! Em mười tuổi rồi, học lớp hai! Học kỳ này môn Văn đứng thứ ba lớp đó!"
Dù lớp chỉ có... đúng bốn học sinh.
Tiểu Phong nói chuyện lanh lợi, cái miệng nhỏ xíu mà hoạt bát như người lớn, chuyện đông chuyện tây đều có thể luyên thuyên. Phần lớn những điều cậu bé kể đều là học được từ truyền hình, nhưng Hạ Thần không vạch trần, thỉnh thoảng còn phụ họa vài câu. Vốn dĩ anh cứ tưởng mình sẽ phải ở yên trong phòng vài tuần, buồn chán chẳng biết làm gì, vì anh không được phép theo đội hành động ra ngoài, mà với gia đình này cũng chẳng thân quen. Nào ngờ có Tiểu Phong một tên nhóc lanh lợi vui vẻ làm mọi chuyện lại trở nên dễ chịu hẳn.
Ban ngày, Tiểu Phong dẫn anh đi tưới nước cho giàn dưa trong sân nhà, cho anh thử trải nghiệm công việc đồng áng, còn múc nước giếng cho anh uống. Một đứa trẻ mười tuổi mà làm việc gì cũng đâu ra đấy, thậm chí còn biết chồng đá dựng bếp nhóm lửa, nướng bánh cho Hạ Thần ăn. Tối đến thì kéo anh lên mái nhà ngắm sao, vừa chỉ từng ngôi sao một, vừa bịa chuyện cổ tích kể cho anh nghe.
Một người lắm lời, một người trầm lặng, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Tiểu Phong vui đến phát cuồng. Cậu nhóc chẳng còn hứng đi học, ăn cơm cũng lơ là, suốt ngày chỉ muốn quấn lấy Hạ Thần chơi đùa.
Ước chừng nửa tháng sau, một đêm khuya tĩnh lặng, dưới lầu vang lên tiếng động nhẹ. Tiểu Phong đẩy cửa bước ra, định xuống nhà vệ sinh, nhưng vừa xuống đến nơi đã bắt gặp cảnh tượng bất ngờ. Hạ Thần mặc một chiếc áo len cổ cao, đang ngồi xổm trước ghế sofa, cẩn thận bôi thuốc cho một người đàn ông cao lớn đang ngồi đó. Bên cạnh còn có một người nữa không ngừng thao thao báo cáo tình hình. Trời rét căm căm, vậy mà trán anh ta vẫn rịn mồ hôi.
Hạ Thần nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh băng không buồn liếc sang bên kia lấy một cái, giọng nói cũng lạnh đến thấu xương: "Im đi."
Người kia lập tức im bặt cúi đầu, nhưng thân hình vẫn đứng thẳng tắp, không dám lơi lỏng.
Người đàn ông bị thương ngồi trên sofa cuối cùng cũng mở miệng: "Cậu về trước đi. Gặp chuyện thì phải cẩn thận, lần này còn may, lần sau chưa chắc còn được thế. Tôi giúp cậu đỡ được một lần, không đỡ nổi lần hai đâu."
Người kia lập tức gật đầu: "Rõ, Lục tướng quân!"
Hạ Thần tiếp lời, giọng lạnh như băng: "Anh ồn quá, mau đi đi."
Rõ ràng là đang đuổi người, ngữ khí chẳng mấy thân thiện, nhưng lại khiến người lính kia càng thêm áy náy trong lòng. Anh ta cúi đầu liên tục, vái chào mấy cái liền rồi mới rụt rè lui ra khỏi cửa, thoắt cái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tiểu Phong ngồi trên cầu thang, lặng lẽ nhìn Hạ Thần băng bó cho người đàn ông kia. Động tác rất nhẹ, rất chậm rãi, vô cùng cẩn thận.
"Giận rồi à?"
Dưới ánh đèn vàng dịu nhẹ, giọng nói trầm thấp của Lục Hành Thư vang lên, rõ ràng đã cố hạ giọng để không làm phiền người ngủ trên lầu. Anh nhìn Hạ Thần đang im lặng, như thể không để tâm: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, nọc độc cũng đã hút sạch rồi."
"Dựa vào lời anh ta kể thì loại côn trùng này độc không ít đâu." Hạ Thần cúi đầu cẩn thận quấn băng gạc, "Mặc dù đã tiêm huyết thanh, nhưng mấy ngày tới chân anh sẽ hơi khó cử động. Ngoài ra trong thời gian huyết thanh còn phát huy tác dụng, tốt nhất đừng tiêm thêm chất gì nào khác vào cơ thể. Nếu mấy ngày tới cần tiêm thuốc ức chế, anh nên tạm hoãn lại, nhân tiện nghỉ ngơi cho ổn."
"...Nghỉ ngơi thì miễn đi." Lục Hành Thư vẫn còn định tranh thủ nghỉ một lát rồi rời đi. Để kiểm soát tuyến tin tức tố của mình, anh vốn dĩ cứ nửa tháng lại phải tiêm thuốc ức chế một lần. Hôm qua vừa kịp tiêm trước khi xuất phát, tính ra cũng là may mắn.
"Chân anh vốn dĩ đã có chấn thương cũ, giờ lại bị loài côn trùng độc như vậy cắn, tình hình không ổn chút nào." Hạ Thần băng bó xong vết thương, thấy sắc mặt Lục Hành Thư trắng bệch trong lòng không khỏi xót xa, dịu dàng nói: "Em là bác sĩ, anh phải nghe lời em."
Lục Hành Thư hạ giọng thở ra một hơi: "Nhiều nhất nghỉ một ngày."
Hạ Thần lặng lẽ thu dọn hộp y cụ, giọng cũng thấp xuống: "Không phải nói nhiệm vụ lần này không phức tạp sao? Đã nửa tháng rồi đấy."
"Có chút tình huống mới phát sinh." Lục Hành Thư tựa người vào ghế sofa, đầu ong ong như có tiếng gió rít trong óc. Còn chưa kịp nói gì thêm, tay Hạ Thần đã nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương khẽ xoa bóp giúp anh. Cơn đau dần dịu lại, cả người anh cũng dần thả lỏng, mí mắt bắt đầu trĩu xuống vì cơn buồn ngủ.
"Bọn tổ chức cắm rễ dưới lòng đất, tôi với đội muốn thâm nhập vào điều tra thử... không ngờ chúng lại nuôi cả ổ côn trùng độc dưới đó." Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn, đến cuối càng nén lại: "Hôm nay... có một thiếu úy hy sinh rồi."
Tay Hạ Thần tay khựng lại trong một thoáng.
"Tình hình đã trở nên phức tạp hơn rồi, ngày mai tôi sẽ cho người đưa cậu về trước."
Hạ Thần sửng sốt, lập tức hỏi: "Anh để em đi, vậy nếu sau đó có người bị thương thì ai xử lý?"
"Thứ chúng tôi cần bây giờ là nhân viên y tế quân dụng chuyên nghiệp có thể thực sự theo sát tác chiến. Tôi đã gửi yêu cầu lên thủ đô rồi."
Những người như thế cực kỳ hiếm. Không chỉ phải có tay nghề y học xuất sắc, mà còn cần năng lực thâm nhập và phản ứng nhạy bén như một chiến sĩ thực thụ. Loại nhân lực quý hiếm này phần lớn là Alpha, tập trung tại đội số một ở thủ đô.
" cũng làm được." Hạ Thần gần như không hề do dự lập tức tiếp lời.
Lục Hành Thư lập tức bác bỏ, giọng điệu vô cùng lý trí và dứt khoát: "Cậu chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cậu chỉ là một bác sĩ dân sự bình thường."
"Tướng quân Lục." Hạ Thần hơi giận, quyết định bất ngờ của Lục Hành Thư khiến cậu cảm thấy rối loạn và bất lực. Cậu đã bị đưa đến nơi này ngay khi vừa đặt chân đến Lĩnh Nam, kiên nhẫn chờ đợi suốt nửa tháng không tin tức. Giờ khi cuối cùng cũng biết được một chút tình hình nhiệm vụ thì lại bị bảo phải quay về. Hạ Thần không muốn rời đi. Cậu không yên tâm về Lục Hành Thư. Cậu không phải quân nhân, và cậu thừa nhận mình ích kỷ. Cậu không thể trơ mắt nhìn Alpha của mình phải đối mặt với hiểm nguy trong khi bản thân lại quay lưng bỏ đi. Rõ ràng là đã khó khăn lắm mới có thể đến được gần anh như vậy.
Cậu mím chặt môi, hai tay siết chặt: "Tướng quân Lục, em sẽ tuân thủ mọi mệnh lệnh. Em xin được ở lại."
"Việc đi theo nhiệm vụ lẽ ra phải do bác sĩ quân y đảm nhiệm. Lần này mang cậu theo vốn là sơ suất của tôi." Lục Hành Thư biết Hạ Thần có lẽ sẽ không cam lòng, vì nếu hoàn thành nhiệm vụ này, với cậu sẽ là một bước tiến lớn, rất có ích cho con đường sau này. Nhưng tình thế đã thay đổi, và anh không muốn có thêm bất kỳ tổn thất nào không đáng có.
"Gia đình em đều là quân nhân, từ nhỏ em đã..." Hạ Thần còn chưa kịp nói hết câu biện hộ của mình đã bị cắt ngang.
Lục Hành Thư nghe Hạ Thần viện cớ, đột nhiên nổi giận. Đây là lần đầu tiên Hạ Thần thấy anh tức giận như vậy. Giọng anh sắc lạnh: "Hạ Thần, đây là mệnh lệnh. Tôi mong cậu hiểu rõ, tôi không là phải đang bàn bạc với cậu."
Âm điệu ấy hoàn toàn khác hẳn thường ngày, mang theo sự cáu kỉnh và giận dữ bị dồn nén, như một tảng đá lạnh lẽo nặng nề đè sầm xuống, dứt khoát chặn ngang mọi lời phản bác. Câu nói ấy như một nhát dao sắc lạnh, chém đứt đoạn đối thoại đang dang dở, khiến toàn bộ những lời muốn nói của Hạ Thần kẹt cứng trong cổ họng không cách nào bật ra, bị đè bẹp không thương tiếc.
"Bác sĩ Hạ, cậu chỉ là một bác sĩ bình thường do thủ đô cử tới, không có quyền phản đối mệnh lệnh nhiệm vụ."
Lúc đầu, họ chỉ nghĩ đây là một tổ chức quy mô nhỏ chuyên buôn bán phụ nữ và trẻ em. Nhưng sau nửa tháng điều tra thâm nhập, họ phát hiện phía sau lại là một tổ chức thần bí khổng lồ làm hậu thuẫn. Nếu không có sức mạnh tài lực lớn đến thế, thì một nhóm nhỏ như vậy hoàn toàn không thể nào lặng lẽ xây dựng được một căn cứ ngầm quy mô lớn trong khu vực Lĩnh Nam mà không để lộ dấu vết.
Khác với những căn cứ công nghệ cao khác, căn cứ này chẳng hề hiện đại, thậm chí từ bên ngoài nhìn vào còn có vẻ thô sơ, tạm bợ. Vòng ngoài của nó được nuôi đầy những loại côn trùng độc nhất vùng Lĩnh Nam, khiến người ta vừa nhìn đã chùn bước. Đoàn của Lục Hành Thư phải vượt qua muôn vàn khó khăn mới có thể thâm nhập vào bên trong.
Bên trong căn cứ khá trống trải, nhân lực không nhiều, có rất nhiều thiết bị, vật dụng đều còn mới nguyên, cho thấy nơi này được dựng lên chưa lâu. Nhưng điều lạ lùng là trang thiết bị y tế lại rất đầy đủ và chuyên nghiệp. Lục Hành Thư vừa bước vào đã ngửi thấy một mùi tanh nồng của máu, xen lẫn một loại mùi khác khó diễn tả hơn, là mùi pheromone.
Là sự pha trộn hỗn loạn giữa tin tức tố của Alpha và Omega. ồng nặc, rối loạn, khiến người ta buồn nôn.
Lục Hành Thư và những người đi cùng nấp trong một góc kín đáo, từ xa trông thấy vài kẻ mặc đồ bảo hộ kéo lê một thi thể ra ngoài, rồi lạnh lùng ném thẳng vào đám côn trùng độc. Trong chớp mắt, lũ sâu độc lao tới chen chúc nhau cắn xé, chẳng mấy chốc đã gặm sạch cả thi thể, đến một mẩu xương vụn cũng không còn.
Theo lý mà nói, một khi con người chết đi mọi dấu vết của pheromone sẽ lập tức biến mất. Nhưng cơ thể kia dù đã bị cắn nát hoàn toàn, trong không khí vẫn còn nồng đậm mùi pheromone của Omega, đặc quánh đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Bọn chúng đang tra tấn Omega sao?
Hay là... đang dùng Omega để làm thí nghiệm?
Dù là hành vi tra tấn hay thí nghiệm trên Omega, cả hai đều là trọng tội. Lục Hành Thư lập tức nhận ra rằng, nếu chỉ dựa vào lực lượng ít ỏi hiện tại mà liều lĩnh đột nhập sâu hơn, bọn họ chỉ đang tự chuốc lấy thương vong. Tổ chức này mạnh và nguy hiểm hơn anh từng tưởng tượng rất nhiều. Nếu tiếp tục điều tra, rất có thể họ sẽ phát hiện ra một bí mật kinh hoàng ẩn sâu bên trong. Nhưng đồng thời, cũng có thể chính anh và cả những thiếu úy trẻ chưa từng trải nghiệm chiến trường thực sự này sẽ phải bỏ mạng tại đây, không ai sống sót trở về.
Khi anh dẫn người rút khỏi căn cứ, một thiếu úy không may giẫm phải con côn trùng cái trong đàn, lập tức chọc giận cả bầy khiến độc trùng ùn ùn kéo đến nhanh chóng vây kín họ. Nếu không có sự hy sinh của một trong những thiếu úy ấy, thì giờ này Lục Hành Thư có lẽ đã bị cắn xé đến không còn mảnh xác, càng không thể sống sót để quay về... cãi vã với Hạ Thần vì chuyện ở lại hay rời đi.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Hạ Thần khi thấy anh bị thương, Lục Hành Thư đã hiểu rõ vị bác sĩ trẻ này mới ra nghề không bao lâu, có khi còn chưa từng thực sự cầm dao mổ quá vài lần, chứ đừng nói là từng trải qua những nhiệm vụ sinh tử như thế này. Rõ ràng là đã bị dọa sợ, vậy mà vẫn cố chấp đòi theo cùng hành động, không hiểu trong đầu đang nghĩ gì nữa.
Còn về chi tiết cụ thể của nhiệm vụ, anh sẽ không nói cho Hạ Thần biết. Cậu ấy chỉ là một bác sĩ, biết nhiều chưa chắc đã là chuyện tốt.
Lục Hành Thư đứng dậy, cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi. Hạ Thần không nói một lời lặng lẽ bước theo sau, khẽ kéo lấy vạt áo của anh.
Lục Hành Thư vừa định lên tiếng, thì đã nghe thấy giọng nói khẽ khàng nhưng rất rõ ràng của Hạ Thần vang lên sau lưng:
"Anh nói là phải tĩnh dưỡng một ngày, bây giờ mới chỉ qua được nửa tiếng."
Lục Hành Thư: "......"
Anh bắt đầu nghi ngờ không biết có phải Hạ Thần đã không hiểu ý mình không. Chẳng lẽ lời anh nói khó hiểu đến thế sao?
Lục Hành Thư quay người lại vừa vặn bắt gặp vẻ mặt Hạ Thần, gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, xa cách giờ đây lại tràn đầy thất vọng và buồn bã. Cảm xúc ấy quá rõ ràng, rõ đến mức khiến Lục Hành Thư muốn phớt lờ cũng không nổi. Có lẽ những lời anh vừa nói khi nãy, với một bác sĩ trẻ như cậu đã quá nặng nề rồi.
Lúc này Tiểu Phong đang ngồi ở bậc thang trên cầu thang cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng: "Thế giới của người lớn đúng là rắc rối ghê."
Lục Hành Thư: "?"
Hạ Thần: "...Em ngồi ở đó từ khi nào vậy?"
Tiểu Phong chống cằm nhìn Hạ Thần, nở một nụ cười gượng gạo rồi chẳng nói thêm lời nào, lặng lẽ quay về phòng mình đi ngủ. Không rõ thằng bé làm sao, mọi khi líu ríu không ngừng, hôm nay lại có vẻ buồn bã? Hạ Thần cũng không để tâm nhiều, dìu Lục Hành Thư lên lầu.
Bà cụ đã ngủ từ sớm, giờ này mà làm phiền bà dậy dọn thêm phòng thì không tiện cho lắm. Hạ Thần đỡ Lục Hành Thư ngồi xuống giường mình: "Nghỉ sớm đi."
Cậu đi tới tủ bên cạnh, lục ra được một tấm chăn mỏng trải xuống sàn. Không có cả gối, cậu tắt đèn, cuộn tạm chiếc áo khoác của mình lên đắp rồi nằm xuống đất.
Lục Hành Thư là quân nhân, sàn lạnh đất cứng đã quá quen thuộc. Nhưng Hạ Thần thì không. Nền gạch lạnh toát, áo khoác cũng chẳng đủ giữ ấm, cậu nằm chưa bao lâu đã không nhịn được mà hắt hơi một cái.
Căn phòng tối om, chỉ có ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ rơi vào, vẽ nên một vẻ tĩnh mịch lành lạnh.
Lục Hành Thư lên tiếng: "Bác sĩ Hạ, cậu nằm lên giường đi, tôi ngủ dưới đất."
Hạ Thần không nhúc nhích, quay lưng về phía anh: "Anh bị thương, phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Cậu nằm như vậy sẽ cảm lạnh đấy."
"Em là bác sĩ mà..."
"Bác sĩ thì không bị bệnh ?" Lục Hành Thư thật sự không hiểu nổi đầu óc Hạ Thần làm bằng gì, cứng thì chẳng ra cứng, mềm cũng chẳng phải mềm, nói chuyện với cậu phải hao tâm tổn trí thêm mấy phần. Anh vốn tính cách thẳng thắn của quân nhân, dù có thích đọc sách nhưng bản chất không phải kiểu văn nhã chậm rãi. Thấy Hạ Thần cứng đầu không chịu nhúc nhích, còn trùm áo khoác kín đầu nằm lì ra đó, Lục Hành Thư không nhịn được nữa, bước đến kéo thẳng cậu dậy, bế bổng lên khỏi mặt đất.
Hành động đột ngột khiến Hạ Thần giật mình, hoảng hốt siết chặt lấy cổ anh theo phản xạ.
Tim Hạ Thần đập loạn nhịp, hương vị trên người Lục Hành Thư thật dễ chịu.
Cả người Hạ Thần như chìm vào trong một làn sương mơ hồ, vành mắt cay xè, hơi nước bốc lên nơi khóe mắt, dưới màn đêm tĩnh lặng khó mà nhận ra. Cậu siết chặt tay ôm lấy Lục Hành Thư, đầu nhẹ nhàng tựa vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim anh vang lên đều đặn. Không giống tiếng tim đập xấu hổ, hỗn loạn của mình, nhịp tim của Lục Hành Thư vô cùng bình tĩnh, vững vàng, chẳng có lấy chút hồi hộp hay xao động nào.
Thật không công bằng...
Trong lòng Hạ Thần dâng lên một tia chua xót. Cậu bị đặt nhẹ xuống giường, trong khi Lục Hành Thư khẽ nói, giọng ra lệnh rõ ràng: "Ngủ đi."
Nhưng đúng lúc anh định xoay người rời đi, Hạ Thần lại kéo lấy tay anh.
"Lục tướng quân... ngủ cùng em đi."