Lục Hành Thư là người đã có gia đình. Dù chưa từng đánh dấu Omega trong nhà, nhưng dù gì cũng đã kết hôn. Anh không định dính vào chuyện ngoài luồng, một là ảnh hưởng danh tiếng, hai là anh cũng e ngại nguyên soái Phó.
Anh đã sớm quyết định, trước khi chính thức ly hôn với người kia tuyệt đối không bàn chuyện yêu đương, càng không làm điều gì vi phạm quy định hay đạo lý. Không phải là những Beta từng chủ động đến gần anh không đủ tốt, không đủ xuất sắc, mà là vì chính anh thực sự chẳng có cách nào để rung động.
Thích một người là chuyện rất khó, khó nhất chính là việc hiếm khi gặp được người khiến mình rung động thật lòng. Lục Hành Thư chưa từng có cảm giác đó với bất kỳ ai. Anh từng nghĩ, đến tuổi rồi thì sẽ để nhà sắp xếp tìm một Omega phù hợp để kết hôn, vì dù sao gia đình vẫn phải có.
Thế nhưng, sau khi một cách kỳ quái và gượng ép kết hôn xong, anh chỉ thấy chán ghét, ngày ngày mong ly hôn, ghét cay ghét đắng cái kiểu mai mối cưỡng ép đó.
Ở thủ đô, số lượng Omega vốn đã ít, Alpha thì lại quá nhiều. Cho dù cả đời anh không kết hôn, nhà nước cũng sẽ không thúc ép. Trước kia anh từng nghĩ nếu sau này gặp được người mình thật sự yêu, cho dù người ấy chỉ là một Beta, anh cũng sẵn sàng bất chấp sự phản đối của trưởng bối mà đường đường chính chính cưới người đó, sống cuộc sống bình thường như bao người, sinh một đứa con Beta, giản dị mà yên ổn.
Chỉ tiếc rằng, tất cả những viễn cảnh đẹp đẽ ấy... đều bị Omega nhà nguyên soái phá nát.
Lục Hành Thư nhìn Hạ Thần, người đối diện bị ánh mắt của anh làm cho bối rối, gò má ửng đỏ, không giấu được ngượng ngùng và mong chờ.
Anh khẽ lên tiếng, giọng trầm ổn mà rõ ràng: "Bác sĩ Hạ, tôi đã kết hôn rồi."
Đây đâu còn là bí mật gì nữa, Hạ Thần thoáng ngẩn ra, không hiểu vì sao Lục Hành Thư lại phải nhắc lại chuyện này: "Tôi biết rồi mà."
"Cho nên," Lục Hành Thư nói thẳng thừng, "Nếu tôi xác định quan hệ yêu đương với bất kỳ ai vào lúc này, thì đều là ngoại tình."
Câu nói quá mức trực tiếp khiến tay Hạ Thần run lên, đũa suýt làm rơi miếng rau chưa kịp gắp. Cậu hoảng loạn, giọng hơi mất tự nhiên, lại sợ bị phát hiện tâm trạng nên cố ý hạ thấp giọng hỏi lại: "Ngoại... tình?"
Lục Hành Thư khẽ thở dài đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn nghiêm túc giải thích lại: "Ý tôi là tôi tuyệt đối không làm chuyện ngoại tình."
Hạ Thần lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ lau mồ hôi trong lòng bàn tay. Mặc dù sắc mặt vẫn còn hơi tái, nhưng trong lòng thì vui đến suýt cười ra tiếng. Thế mà Lục Hành Thư lại tưởng cậu buồn đến mức không chịu nổi, dứt khoát nhân cơ hội chặt đứt sạch sẽ chút tình cảm mập mờ kia.
Anh lập tức bật chế độ lên lớp chính quy giọng điệu nghiêm khắc đầy chuẩn mực: "Hành vi như vậy vô cùng sai trái, trái luân thường đạo lý, làm tổn hại đến trật tự xã hội. Một khi phát hiện sớm phải lập tức ngăn chặn kịp thời!"
"Đúng, đúng rồi!" Hạ Thần vội vàng tiếp lời, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, "Hành vi như vậy là đáng khinh nhất!"
Trong lòng Hạ Thần vui như Tết: Trời ơi! Không hổ là người thích! Chính trực, thẳng thắn, đẹp trai, đáng để yêu chết mất!
Lục Hành Thư càng thêm hài lòng. Vị bác sĩ nhỏ này quả nhiên không hổ là người anh đánh giá cao, đối với tình cảm sai lệch biết phân rõ đúng sai, nói buông là buông. Vừa nãy còn tưởng cậu đau lòng lắm cơ, vậy mà giờ đã nhanh chóng tiếp thu và tán đồng với lập trường của anh rồi.
Lục Hành Thư từ trước đến nay mỗi lần từ chối người khác đều lấy danh nghĩa "người bạn đời chưa từng gặp mặt" kia ra làm khiên chắn. Dùng thì dùng, nhưng trong lòng vẫn tự thấy mình cũng hơi quá đáng.
Anh lẩm bẩm nói thêm một câu, như để nhấn mạnh lập trường chính nghĩa: "Dù ngoài kia có bao nhiêu lời đồn, thì một khi tôi đã kết hôn tôi sẽ có trách nhiệm với Omega của mình."
Omega của tôi?
Omega của tôi!!
Hạ Thần trong lòng như có cả trăm ngàn đóa pháo hoa nổ tung rực rỡ. rách nhiệm! Anh nói sẽ có trách nhiệm với mình! Anh gọi mình là Omega của anh! Trời ơi! Trách nhiệm đó, để em gánh cả đời cho!
Hạ Thần ngồi yên bất động, ánh mắt dại ra nhìn anh, tay nắm đũa khẽ run. Chợt "rắc" một tiếng giòn vang, chiếc đũa trong tay cậu gãy làm đôi.
Trong đầu cậu giờ chỉ còn lại câu nói vừa rồi của Lục Hành Thư, từng chữ từng âm vang vọng trong tai như một lời khẳng định lặp đi lặp lại. Không có một chút chân thực nào, như đang nằm mơ giữa ban ngày. Nhưng chính cái âm giọng trầm ổn quen thuộc ấy khiến cậu từ từ đỏ mặt, là thứ đỏ ửng không phải vì xấu hổ, không phải vì giận dữ, mà là bởi niềm vui lan ra khắp cơ thể. Khoé miệng nhịn không được cong lên, mang theo ý cười rõ ràng.
Nụ cười như nắng giữa trưa, như hoa nở giữa đông, như giọt nước long lanh sau cơn mưa. Đến mức Lục Hành Thư nhìn đến ngẩn người, lần đầu thấy Hạ Thần có chút đáng yêu như .
Nhận thấy ánh mắt của Lục Hành Thư đang nhìn mình, Hạ Thần cố gắng kiềm chế vẻ hân hoan trên mặt, nhưng niềm vui nơi khóe môi vẫn không cách nào che giấu nổi. Tim cậu đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người Alpha lạnh lùng như đá, ba năm nay chưa từng hé chút ấm áp nhưng hôm nay lại đột nhiên đưa cho cậu cả một thìa mật ngọt.
Hạ Thần vốn là người thích đồ ngọt, vô cùng thích. Mà cái "ngọt" này, vừa khéo lại đúng gu của cậu.
Cậu không những chấp nhận được độ ngọt này, mà còn thầm mong: Lục Hành Thư à, nếu được...Anh có thể cho em cả một hũ mật luôn. không?
"Khụ." Diễn biến có vẻ không như dự liệu, sao bác sĩ nhỏ lại cười vui thế? Anh khẽ ho một tiếng để xua đi sự bối rối, rồi nghi hoặc hỏi: "Bác sĩ Hạ, cậu... nghe rõ lời tôi vừa nói chứ?" Chẳng lẽ mình đã đoán sai? Bác sĩ Hạ căn bản không hề thích mình, tất cả chỉ là mình tự tưởng tượng ra?Đúng là đời người không tránh khỏi lúc sai sót, nhưng nếu thật sự hiểu lầm rồi thì cái tình huống này biết gỡ làm sao đây?
Hạ Thần mím môi, cuối cùng cũng thu lại biểu cảm quá đỗi phấn khích. Mặt vẫn hơi đỏ, giọng ngoan ngoãn như học sinh trả bài: "Em hiểu rồi."
Cậu cũng không còn chê bai cơm canh nhà ăn nữa, cầm đôi đũa đã gãy vui vẻ gắp một miếng cơm lên, vừa ăn vừa khẽ mỉm cười.
Càng ăn, nụ cười cậu lại càng rạng rỡ.
"Bác sĩ Hạ, đổi đôi đũa khác đi..." Lục Hành Thư vừa nói vừa hơi chột dạ, đứng dậy lấy cho cậu một đôi đũa mới.
Anh ngập ngừng một chút, rồi hỏi: "Tôi có thể hỏi... tôi đã nói gì mà khiến bác sĩ Hạ vui đến thế không?"
"Tam quan chính trực." Hạ Thần nghiêm túc nghĩ ngợi một lát, rồi chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô hại đáp: "Bảo sao ai cũng xem ngài là thần tượng, giờ ngài cũng là thần tượng của em rồi đấy."
Bác sĩ nhỏ hiếm khi nói lời ngọt ngào thế này, mà lần này lại ngọt đến muốn tan chảy.
Mẹ kiếp... Lục Hành Thư trong lòng âm thầm rủa một câu, thật sự là hiểu lầm to rồi. Mặt anh nóng ran, xấu hổ đến độ chỉ muốn tìm viên gạch để đập vào đầu mình cho xong.
Bác sĩ Hạ vui như vậy, chẳng lẽ đang cười nhạo mình tự mình đa tình?
Lục Hành Thư lúng túng đến cực điểm, không biết nên đáp gì, đành kiếm đại một cái cớ rồi nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường.
Ngay đúng lúc đó, Hạ Thần nhận được tin nhắn từ Dương Vũ. Không cần mở cũng biết chắc chắn lại là lời khuyên từ bỏ, bảo cậu sớm quay về thủ đô, đừng vì một người đàn ông lạnh như băng ở chốn hoang vu này mà phí tình cảm trong vô vọng. Dương Vũ lúc nào cũng thích gửi mấy tin kiểu đó, còn Hạ Thần thì hiếm khi phản hồi.
Nhưng lần này, cậu chỉ khẽ cong môi gõ một dòng. [Chúng tôi có hi vọng đó, biết ]
[?]
Hạ Thần khóa màn hình điện thoại, ngẩng cao đầu, bước từng bước nhẹ về ký túc xá.
Lý Bắc Bắc hôm nay được nghỉ, đang quấn chăn nằm dài trên giường ôm điện thoại đọc tiểu thuyết. Biết khu này tín hiệu mạng yếu nên trước khi đến cậu ta đã tải sẵn hơn trăm quyển truyện trinh thám. Đang đọc đến đoạn cao trào, hung thủ sắp lộ mặt, thì cửa phòng bất ngờ bật mở. Lý Bắc Bắc suýt nữa lên cơn đau tim, ôm ngực hét lên hỏi Hạ Thần có phải định hù chết cậu ta không.
Bình thường Hạ Thần chẳng thèm để ý đến mấy trò diễn sâu của cậu, nhưng hôm nay tâm trạng tốt còn chủ động hỏi Lý Bắc Bắc ăn chưa, có muốn cậu nấu cho một tô mì không.
So với cú sốc ban nãy, câu này mới thật sự khiến Lý Bắc Bắc hoảng hồn, dĩ nhiên là gật đầu cái rụp.
Ngửi thấy mùi mì thơm phức từ bếp bay ra, Lý Bắc Bắc cảm động đến suýt rơi nước mắt. Không ngờ có ngày mình cũng được đãi ngộ thế này. Hạ Thần nhìn kiểu gì cũng là con nhà giàu, mười ngón tay chưa từng dính nước . Bình thường việc phân công trong ký túc là Hạ Thần lo tiền, còn cậu lo chuyện nấu nướng, giặt giũ.
Vậy mà hôm nay Hạ Thần lại đích thân nấu mì cho mình. Mặt trời chắc mọc từ hướng tây rồi.
"Cậu gặp chuyện gì vui à? Kể mình nghe với." Lý Bắc Bắc đón lấy tô mì, hí hửng như cún con vẫy đuôi chờ chủ xoa đầu, vừa húp vừa ăn. Cả buổi sáng chẳng ăn gì, giờ đói đến mức ruột cũng dính lưng.
Hạ Thần vốn không phải kiểu người thích khoe khoang, nhưng hôm nay thật sự muốn ra oai một chút.
"Alpha nhà mình hôm nay bảo sẽ có trách nhiệm với mình."
Lý Bắc Bắc suýt sặc mì: "Vừa rồi còn than thở, giờ quay sang rắc cẩu lương. Quá đáng!" Nghĩ một lúc, cậu ta hỏi: "Vậy cậu sẽ về thủ đô sớm hả?"
"Hửm?"
"Chứ chẳng phải lúc mới tới đây cậu ủ rũ là vì cãi nhau với Alpha nhà cậu rồi giận dỗi chạy tới à? Mình đã nói mà, một bác sĩ phân khu số một như cậu chạy tới chỗ heo hút này làm gì. Giờ hòa rồi thì mau về đi, nhân lúc tình cảm đang mặn nồng. Dù cậu là Beta nhưng Alpha mạnh lắm, nghe nói Beta nam cũng có 5% cơ hội mang thai đó."
Lý Bắc Bắc nói tới đây hơi buồn buồn, còn không tiện bảo Hạ Thần là mì mặn quá, mặn chết cậu rồi.
Hạ Thần hất tay Lý Bắc Bắc ra: "Không về."
"Sao?"
"Còn bận sự nghiệp". Sự nghiệp thu phục một người tên Lục Hành Thư.
Giờ đã biết Lục Hành Thư có trách nhiệm với hôn nhân, Hạ Thần cũng hiểu rõ: tuy Alpha nhà cậu không về nhà, nhưng bên ngoài cũng không có người thứ ba. Chỉ cần cậu không buông lời ly hôn, thì Lục Hành Thư vẫn là Alpha của cậu.
Chỉ trách nhiệm thì chưa đủ, u còn muốn Lục Hành Thư thật lòng yêu mình. Dù anh đã quên hết quá khứ, vậy thì họ cứ bắt đầu lại từ đầu.
Lý Bắc Bắc trêu: "Giả vờ nghiêm túc. Mà này, cậu và Alpha nhà cậu quen nhau kiểu gì thế? Kể mình nghe đi, mình chưa từng yêu đương, muốn nghe thử một chuyện tình."
Câu chuyện gặp gỡ kia nói ra thì rất dài, nhưng Hạ Thần lại giỏi tóm gọn mọi chuyện rắc rối thành đơn giản. Vì Lý Bắc Bắc không biết Lục Hành Thư chính là Alpha của mình, nên Hạ Thần mới có thể yên tâm kể ra.
Ở thủ đô, cậu không dám nói chuyện này với ông ngoại, cũng không dám kể với Dương Vũ. Vụ bắt cóc mười ba năm trước đã bị nguyên soái liệt vào danh mục tuyệt mật. Hạ Thần từng trải qua nỗi đau không thể diễn tả, nếu không gặp được Lục Hành Thư năm đó... e rằng cậu đã không còn trên đời.
Khi Hạ Thần 14 tuổi tỉnh lại trong bệnh viện, người ở bên cạnh cậu là Nguyên soái Phó Nghị, lúc ấy tóc ông đã điểm bạc.
Cổ và lưng cậu đau rát như bị lửa thiêu đốt, cổ họng thì khàn đặc đến mức không phát ra nổi một âm thanh. Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, hình ảnh mờ nhòe hiện lên trong đầu cậu chính là thiếu niên Lục Hành Thư lăn xuống sườn núi tuyết để cứu cậu.
Lúc đó, Lục Hành Thư mới 17 tuổi.
Cậu không còn nhớ rõ mình đã trải qua những gì. Ký ức về quãng thời gian ấy quá mức đau đớn, đến nỗi trong đầu chỉ còn là một khoảng trắng trống rỗng. Cậu chỉ nhớ, trong căn nhà gỗ âm u không thấy ánh mặt trời ấy, ngày nào cũng ngồi lặng bên ô cửa sổ nhỏ hẹp, nhìn ra bên ngoài là băng tuyết mênh mông không có điểm tận cùng. Và chính ở nơi đó, cậu đã gặp được Lục Hành Thư, người thiếu niên đã cố gắng đưa cậu rời khỏi địa ngục ấy.
Lúc này Lục Hành Thư đang ở độ tuổi ngông cuồng bồng bột nhất, vẫn còn là học viên quân sự chưa tốt nghiệp. Trong kỳ nghỉ đông, anh cùng vài người bạn Beta đến ngọn núi tuyết này trượt tuyết, hoàn toàn không ngờ sẽ vô tình phát hiện một căn nhà gỗ bị chôn vùi sâu trong rừng tuyết, nơi giam giữ một Omega chưa thành niên.
Lúc đó, Hạ Thần đã bị nhốt suốt nhiều ngày. Cậu run rẩy cầm một chiếc bánh bao lạnh ngắt, cứng ngắc mà cắn từng chút một.
"Đừng sợ, bọn anh sẽ đưa em ra ngoài." Câu nói ấy như ánh mặt trời xuyên qua tầng mây dày, rọi thẳng vào trong lòng cậu. Hạ Thần gật đầu cứng ngắc. Cậu muốn về nhà, cậu muốn sống. Nơi này tối tăm đáng sợ, lạnh đến tê dại, cậu đã đói đến mức không còn đủ sức để khóc. Vì sao ông ngoại vẫn chưa tìm được cậu? Cậu sợ lắm. Thế là mỗi ngày cậu chỉ biết lặng lẽ cầu nguyện, cầu xin ai đó đến cứu mình. Và Lục Hành Thư đã xuất hiện.
Nhưng mấy thiếu niên học viện quân sự thì làm sao là đối thủ của một tổ chức tội phạm chuyên nghiệp? Sau khi bị phát hiện, bạn bè của Lục Hành Thư lần lượt bỏ mạng. Chỉ có anh là bị giữ lại vì anh là Alpha, và bọn chúng cần một cơ thể Alpha sống để làm thí nghiệm thuốc.
Lục Hành Thư bị đánh đến mức không thể gượng dậy, chỉ còn thoi thóp thở, cuối cùng bị nhốt cùng phòng với Hạ Thần.
Những ngày đen tối ấy kéo dài tròn nửa tháng. Nhưng nhờ có Lục Hành Thư bên cạnh, cái bóng tối khủng khiếp đó bỗng trở nên dịu đi phần nào.
Dù trên người đầy thương tích, mỗi khi có kẻ mang cơm đến mà có ý định giở trò với Hạ Thần, Lục Hành Thư luôn là người bước lên chắn trước mặt cậu.
Hạ Thần lúc ấy thực sự đã tê dại rồi. Cậu nghĩ bị chạm vào một chút cũng chẳng sao. Dù sao bọn chúng cũng sẽ không làm gì thật, vì cậu vẫn còn giá trị. Chỉ cần được sống, chịu đựng một chút không là gì cả.
Nhưng Lục Hành Thư lại không cho phép điều đó. Anh không để họ chạm vào cậu, tuyệt đối không. Anh liều chết bảo vệ cậu, vì thế mà bị đánh tới tấp, thương tích chồng chất.
Hạ Thần đã từng thật sự rất sợ... sợ rằng Lục Hành Thư sẽ chết vì mình.
"Nhóc Omega đừng sợ, anh là quân nhân, anh nhất định sẽ bảo vệ em."
Lục Hành Thư khi ấy miệng đầy máu, nằm cười hì hì trên đống rơm, trông vừa ngang tàng vừa có chút ngạo nghễ. Mặt mũi bầm dập, nhưng lại mang theo vẻ hiên ngang của một anh hùng: "Nhóc Omega, em tên gì vậy? Em đẹp thế này chắc tên cũng dễ nghe lắm nhỉ?"
Hạ Thần thầm nghĩ: Anh ra nông nỗi này rồi mà vẫn còn tâm trí tán tỉnh người ta à.
Cậu nghiêng đầu sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh, ngón tay chỉ im lặng bới lấy đám rễ rơm trên nền đất. Lục Hành Thư nhổ ra một ngụm máu, ráng gượng dậy rồi lết lại gần, dựa sát bên cậu: "Đợi anh khoẻ lại, anh sẽ giết sạch lũ chó chết này. Mẹ nó. À mà này, em ăn no chưa? Anh bị đánh đau quá nên chẳng nuốt nổi gì, em ăn bánh bao của anh đi... Khốn nạn thật, bọn chó này đánh anh đau đến mức..."
Hồi tưởng đến đây, Hạ Thần khẽ bật cười. ì ra "lão cán bộ" Lục Hành Thư năm ấy cũng từng là một thiếu niên miệng mồm không sạch sẽ, chửi bậy thành thạo chẳng kém ai.
Ngồi đối diện, Lý Bắc Bắc người đang chăm chú nghe đến ngẩn người vội vã vung tay trước mặt cậu: "Này này, rồi sao nữa? Hồi nhỏ cậu bị bắt cóc, anh ta tới cứu cậu, rồi sau đó thì sao?"
"Sau đó à..." Hạ Thần cụp mắt, giọng như đang phủ một lớp sương mờ của ký ức, "Bọn mình đã trốn ra được. Trên đường chạy trốn, mình bị sốt rất nặng, đầu óc mơ mơ màng màng. Anh ấy liền cõng mình đi suốt cả chặng đường, rồi nói với mình rằng, đợi đến khi trưởng thành, anh ấy sẽ lấy mình."
Hôm đó gió lớn, tuyết rơi dày đặc đến trắng xóa cả bầu trời.
Giữa cơn bão tuyết, người thiếu niên ấy chẳng hề do dự thốt lên một lời cầu hôn. Nghe thì giống như một câu đùa ngẫu hứng, chẳng có chút nghiêm túc nào. Nghe qua thì có vẻ không nghiêm túc, nhưng Hạ Thần thề rằng hôm ấy lời của Lục Hành Thư cực kỳ chân thành và nghiêm túc.Cậu không hiểu vì sao khi đó Lục Hành Thư lại bỗng nhiên để tâm đến một đứa trẻ bẩn thỉu, run rẩy, và tơi tả như mình.
Nhưng Hạ Thần thì đã tin, tin trọn vẹn không hề do dự.
"Đệt, các cậu là phim tình cảm chính hiệu còn gì nữa!" Lý Bắc Bắc kích động hét lên, tiện tay bóc luôn một gói hạt dưa ngồi nhâm nhi. "Khoan đã. hưng mà không phải cậu nói sau khi kết hôn anh ta chẳng buồn đoái hoài gì đến cậu sao?"
Hạ Thần nghe vậy, trầm mặc trong chốc lát, rồi mới nhẹ giọng nói: "Anh ấy không còn nhớ mình nữa."
Thế nhưng Hạ Thần chưa từng trách Lục Hành Thư vì đã quên mình. Bởi cậu nhớ rất rõ, lúc ấy anh bị thương nặng đến nhường nào, vẫn cố cõng cậu băng qua cơn gió lạnh thấu xương. Nếu như không phải bọn người kia đuổi theo đến nơi, thì chỉ cần đi thêm một đoạn nữa, họ đã có thể rời khỏi vùng nguy hiểm, bước vào khu vực có cảnh sát bảo vệ, và được cứu rồi.
Nhưng chỉ vì thiếu một đoạn đường ấy, Lục Hành Thư đã phải liều mạng đánh nhau với đám bắt cóc, cuối cùng bị trượt chân mà rơi xuống sườn núi tuyết.
Về sau xảy ra chuyện gì, Hạ Thần không còn nhớ rõ. Ký ức quá đau đớn, đến mức cậu chỉ biết mình đã bị đem ra thử thuốc, đau đến mức cả tâm trí đều trở nên trống rỗng. Cậu không muốn nhớ lại những ngày tháng không có Lục Hành Thư bên cạnh đó.
Khi tỉnh lại, người ở bên cậu là nguyên soái. Ông nói, những học viên quân sự từng cố gắng giải cứu cậu đều đã hy sinh. Họ là anh hùng.
Từ đó về sau, Hạ Thần thường mơ thấy Lục Hành Thư năm mười bảy tuổi, thiếu niên bồng bột ngông cuồng năm nào, là người đã bất chấp tất cả để cứu cậu.
Hạ Thần thích Lục Hành Thư. Đó là mối tình đầu của cậu.
Vì vậy khi gặp lại, chỉ trong khoảnh khắc ấy, cậu gần như lập tức nhận ra người đàn ông trưởng thành trước mặt chính là Thiếu tá Lục năm xưa. Bức ảnh của anh được in ở trang đầu tiên trong danh sách thăng quân hàm mới, đặt bên mép bàn làm việc của ông ngoại cậu. Cái tên ấy cũng rõ ràng như ánh sáng đâm thẳng vào tim cậu.
Anh chưa chết...
Anh vẫn còn sống.
Ngay khoảnh khắc đó, Hạ Thần mới thật sự cảm thấy trái tim mình sống lại sau bao năm tê liệt. Cậu lén tránh khỏi các vệ sĩ mà ông ngoại phái theo, âm thầm đi tìm Lục Hành Thư. Nhưng người vừa bước ra từ buổi tiệc Lục Hành Thư lại không hề nhận ra cậu. Ánh mắt anh lướt qua cậu như lướt qua người xa lạ, chẳng dừng lại lấy một giây. Cậu gọi: "Lục Hành Thư, em là Hạ Thần, mười năm trước anh đã cứu em." Giọng nói run rẩy đến mức gần như nghẹn lại trong cổ họng.
Người phụ nữ Beta khoác tay Lục Hành Thư bật cười khẽ: "Không ngờ thiếu tá Lục từ mười năm trước đã là một anh hùng rồi đấy." Câu nói ấy đầy vẻ trào phúng, nghe vừa chua chát lại vừa đáng ghét, khiến người ta thấy ghê tởm, cũng khiến lòng người quặn thắt vì ghen tỵ.
Lục Hành Thư chỉ khẽ liếc Hạ Thần một cái, ánh mắt thản nhiên như thể nhìn qua một người xa lạ giữa biển người: "Xin lỗi, tôi không nhớ." Giọng anh bình thản đến lạnh lùng, không cố ý, nhưng cũng không hề có chút do dự nào. Người phụ nữ Beta bên cạnh bật cười lớn hơn, khoác tay anh cùng nhau bước lên xe, rời đi.
Mãi về sau Hạ Thần mới biết được, nhị thiếu gia nhà họ Lục, Lục Hành Thư khi mười bảy tuổi từng có một thời gian mất tích. Lúc được tìm thấy thì anh đã hấp hối, được một nhóm dân du mục cứu sống. Vì vẫn còn hôn mê, anh bị họ mang theo rong ruổi khắp nơi. Thời gian đó nhà họ Lục gần như phát điên vì tìm anh. Nhưng giữa lúc hy vọng dần tắt, Lục Hành Thư lại đột ngột quay trở về. Chỉ là trên đầu có vết thương nặng, còn phần ký ức trước khi bị thương đã biến mất.
Hạ Thần không trách anh vì đã mất trí nhớ. Lục Hành Thư khi ấy bị thương nặng, ngã từ sườn núi tuyết cao như thế sống sót trở về đã là kỳ tích. Mất đi ký ức... thì đã sao? Chỉ cần anh còn sống, chỉ cần anh vẫn ở đây.
Chỉ cần Lục Hành Thư trở thành Alpha của cậu, vậy thì mọi thứ có thể bắt đầu lại từ đầu.