Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 5

"Hạ , cậu nói kết hôn là để lừa tên tân binh đó thật à?"

 

Chiều tan ca xong, Lý Bắc Bắc cùng Hạ Thần về ký túc xá lo nấu lẩu. Vừa nấu vừa không nhịn được hỏi: "Trời ơi, sao cậu im lặng vậy? Cậu thật sự kết hôn rồi hả?"

 

"Ừ." Hạ Thần dứt khoát không phủ nhận, đổ cả đống viên thịt vào nồi điện từ. Nhìn nước dùng sôi ùng ục, hơi nóng nghi ngút bốc lên, tâm trạng cậu bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn. Cậu liên tiếp thả thêm củ cải, bắp, đậu hũ ky, giá đỗ, bánh tráng khô... từng đợt nguyên liệu bị nấu đến sôi trào, cuối cùng mới để Lý Bắc Bắc vẫn còn đắm chìm trong cú sốc đã kết hôn mở tủ lạnh lấy thịt dê đông lạnh, đặt sang một bên chờ nhúng.

 

Lý Bắc Bắc vừa thổi phù phù vừa ăn củ cải nóng, vừa nhìn Hạ Thần chằm chằm: "Không ngờ cậu cũng giấu nhiều bí mật vậy nha."

 

"Không phải bí mật."

 

"Hả?"

 

"Hồ sơ của tôi ghi rõ đã kết hôn, công khai, ai cũng tra được. Mấy cậu không thèm xem thôi." Hạ Thần nói có lý, người ta không hỏi, cậu việc gì phải ngốc nghếch tự khai ra.

 

Lý Bắc Bắc xiên viên thịt lên đũa: "Vậy sao cậu còn bảo ở nhà một mình lạnh lẽo?"

 

"Anh ấy không thích về nhà, cũng chẳng đoái hoài gì đến tôi." Hạ Thần không hề nói dối, cậu ở biệt thự riêng của Lục Hành Thư gần ba năm nay. Lời nói ra nghe lạnh nhạt, nhưng giọng điệu lại phảng phất nỗi cô đơn. Lý Bắc Bắc gắp cho cậu miếng bắp, muốn hỏi mà ngại, cuối cùng chính Hạ Thần lên tiếng trước: "Anh ấy là Alpha."

 

"... Cậu xuất sắc như thế, sao không quen một Beta đi cho rồi? Chẳng lẽ cậu không biết Alpha toàn là lũ sở khanh chỉ thích Omega thôi sao? Nhất định là hắn ta lừa tình cậu, thật quá đáng! Cưới cậu rồi không quan tâm, đến nhà cũng chẳng thèm về..."

 

Bên cạnh Lý Bắc Bắc có không ít ví dụ sống động: Alpha chơi chán tình cảm với Beta rồi lại quay về cưới Omega. Xét trên phương diện sinh sản, khả năng sinh con của Beta rất thấp, chỉ có khi nam Beta và nữ Beta kết hợp mới có thể đảm bảo tỷ lệ sinh sản cao nhất. Hơn nữa, chỉ cần một trong hai bên là Beta, dù kết đôi với Alpha hay Omega, thì đứa trẻ sinh ra chắc chắn cũng chỉ là Beta.

 

"Nhưng mà cậu cũng giỏi đấy chứ, cưới được cả một Alpha cơ mà." Lý Bắc Bắc nói rồi chậc lưỡi, "Chuyện giữa vợ chồng ấy à, thật ra tôi cũng chẳng hiểu gì mấy, dù sao thì tôi cũng là trai tân 23 năm chưa biết yêu đương là gì..." 

 

Lý Bắc Bắc nói được nửa câu mới nhận ra mình lại lỡ lời, rõ ràng thấy Hạ Thần đang buồn, vậy mà còn lỡ miệng chê trách Alpha nhà người ta. Cưới được nhau chắc chắn là có yêu thương, thế là vội vàng đổi giọng bắt đầu an ủi: "Mà nè, nếu anh ta cứ mãi không chịu về nhà, cậu cứ thử làm nũng một chút xem. Nói với anh ta là cậu ăn cơm một mình buồn lắm. Ai mà nỡ từ chối ăn cơm cùng người đẹp chứ, đúng không?"

 

Dù gì đi nữa, chuyện hôn nhân nên khuyên hòa hơn là khuyên chia tay.

 

Ai ngờ Hạ Thần thản nhiên đáp một câu, đập tan luôn sự lạc quan của cậu ta: "Tôi dùng chút thủ đoạn mới ép được anh ấy cưới tôi."

 

"..."

 

"Còn dầu hủ ky không? Cho thêm chút nữa đi. Tôi không ăn cay, cho tôi nước tương thường thôi." Hạ Thần như chẳng có gì để tâm, ăn uống hào hứng, một hơi ăn liền bảy miếng dầu hủ ky, còn chưa thỏa mãn, lại thở dài một tiếng, "Giá mà có cả quẩy thì tốt."

 

Lý Bắc Bắc tức lắm. Chỉ có bảy miếng dầu hủ ky mà Hạ Thần ăn sạch không chừa lại miếng nào cho cậu. Cậu trút phần thịt dê vào nồi, rồi dùng đũa vạch ranh giới rõ ràng, tuyên bố lãnh thổ: "Thịt dê bên này là của tôi, của cậu để bên kia!"

 

"Ăn lẩu mà tính toán thế à?"

 

"Cậu ăn hết sạch dầu hủ ky, không chừa cho tôi miếng nào, vậy thì tốt à?"

 

Nào ngờ mùi thơm của nồi lẩu lan khắp nửa khu nhà, khiến các phòng khác ngửi thấy mà bụng sôi réo. Lý Khắc thậm chí còn cầm luôn bát đũa chạy sang gõ cửa đòi ăn ké. Hạ Thần và Lý Bắc Bắc quýnh quáng ăn vội hết thịt dê mới chịu mở cửa cho Lý Khắc, khiến cậu ta đến nơi mà chỉ ăn được chút rau thừa nước cặn.

 

Ăn xong Lý Bắc Bắc còn không cho ăn chùa, bắt Lý Khắc rửa nồi rửa bát trả công.

 

Lý Khắc chẳng chịu thua, vừa rửa vừa chê mặt Lý Bắc Bắc mọc thêm mụn, bảo chắc do ăn vụng nhiều quá nên mới vậy. Chọc tức đến mức Lý Bắc Bắc la oai oái, nhào tới định cắn cậu ta một trận. Hai người kẻ nói người đuổi, ầm ĩ rầm rộn cả phòng, thế mà Hạ Thần lại không thấy ồn ào chút nào, trái lại còn cảm thấy vui vẻ và mới mẻ.

 

Cậu ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm phản chiếu ánh đèn đường rải rác vài bông tuyết mỏng, không rõ rệt và cũng chẳng tích tụ được. Cành cây trụi lá lạnh lẽo, chỉ có vài khung cửa sáng đèn nơi những toà ký túc xá là đem lại một chút cảm giác ấm áp. Còn một tháng nữa là đến Tết, Hạ Thần bất giác nhớ lại năm đầu tiên cậu về nhà họ Lục.

 

Không có Lục Hành Thư ở bên, cái Tết đó ở nhà họ Lục với cậu chẳng khác nào một kẻ xa lạ ghé ngang. Không ai nói chuyện với  quá một câu, mọi người đều cư xử khách khí, mà càng khách khí lại càng xa cách.

 

Mẹ của Lục Hành Thư thì từ đầu đến cuối không nói với cậu lời nào. Nếu không phải vì cậu ép hôn, thì giờ này chắc Lục Hành Thư đang ngồi ăn bữa cơm tất niên đầm ấm cùng họ. Cậu biết rõ bản thân mình vốn không được hoan nghênh. Dù không được chào đón nhưng Hạ Thần cũng chưa từng ép buộc ai phải tỏ ra thân thiện với mình. Từ đó về sau, mỗi dịp lễ Tết cậu đều tự mình trải qua, hoặc về nhà cùng ông ngoại ăn một bữa cơm.

 

Năm nay có thể ở đây, giữa sự náo nhiệt có người cùng ăn cùng cười, đối với Hạ Thần mà nói đã là một điều rất đáng quý rồi.

 

Lúc Lục Hành Thư cúp máy trong văn phòng, đúng lúc Tiêu Minh gõ cửa bước vào. Anh đặt một tập tài liệu lên bàn làm việc, là văn kiện từ tinh cầu thủ đô gửi tới, Tiêu Minh vừa in ra từ hệ thống khi còn mới. Sắc mặt Lục Hành Thư khẽ trầm xuống, giữa đôi mày thoáng hiện vẻ bất mãn, nhưng không vươn tay lấy tập hồ sơ ấy.

 

Cha anh đã gọi điện trước, kể qua toàn bộ tình hình nguyên soái Phó Nghị một lần nữa yêu cầu điều anh trở về.

 

Trước kia còn là thượng tá, anh đã dám không nghe lời nguyên soái. Nay đã là một vị tướng quân, sao có thể dễ dàng khuất phục?

 

"Nguyên soái lớn tuổi rồi mà vẫn còn sức bày trò." Tiêu Minh liếc qua tập văn kiện điều động hạ giọng nói: "Nghe nói lần này ông ấy ôm bệnh đến gặp đích thân quốc vương xin chỉ thị, nên quốc vương mới miễn cưỡng duyệt qua giấy điều động này. Hình như... là vì phu nhân để lại thư rồi bỏ đi khỏi nhà."

 

"Nghe nói đích thân mang bệnh đi cầu xin nhà vua, nên nhà vua mới đành phê chuẩn điều động này. Hình như... là do phu nhân để lại thư rồi bỏ nhà đi."

 

"Biết rồi." Lục Hành Thư khẽ nói, ánh mắt thoáng xẹt qua tia chán ghét. Trước giờ anh vẫn tưởng vị Omega trong nhà kia là người trầm ổn, dè dặt, không ngờ bây giờ lại chơi cái trò bỏ nhà ra đi như học sinh cấp ba. Anh là kiểu người nhìn ngoài ôn hòa, nhưng bản tính lại rất ghét bị người khác uy h**p. Năm đó từ chối ý tốt của nguyên soái, vốn định tìm dịp đến tận nơi xin lỗi, ai ngờ nguyên soái lập tức đổi sang dùng đủ cách uy h**p. Chính điều đó khiến Lục Hành Thư sinh ra ác cảm vô căn cứ với người Omega anh chưa từng gặp kia.

 

Anh cũng biết rõ, chuyện này bắt đầu từ việc đối phương không biết từ đâu mà sinh lòng mến mộ với anh, nhất định đòi trở thành bạn đời của anh nên mới xảy ra một màn rối ren đến vậy.

 

Ba năm không về nhà chính là để đối phương hiểu ra tình hình, tự mình đề nghị ly hôn. Mà anh, bất kể điều kiện ly hôn là gì đều có thể chấp nhận. Chỉ là... đợi mãi, đợi suốt ba năm, người Omega ấy trừ hai năm đầu có vài lần muốn nhờ nguyên soái gây áp lực điều anh về, còn lại lại cực kỳ yên tĩnh, tính ra cũng coi như có tính nhẫn nại.

 

"Tôi đã bảo cha cho thêm người đi tìm rồi. Cậu ta là Omega, hẳn sẽ không đi được xa lắm, có khi chỉ là nghĩ thông suốt một chút." Lục Hành Thư thoáng trầm ngâm rồi bổ sung: "Cậu cũng liên hệ bên thủ đô nhờ nhóm người mình bên đó để ý giúp. Một Omega lang thang bên ngoài không an toàn, phải nhanh chóng tìm về."

 

Người anh nói đến là đội thu thập tin tức mà họ âm thầm nuôi dưỡng ở thủ đô.

 

"Vậy... còn giấy điều động thì xử lý thế nào ạ?" Tiêu Minh hỏi, dù sao cũng không thể ngang nhiên bác bỏ lệnh từ tinh cầu thủ đô.

 

Lục Hành Thư đã sớm có quyết định: "Bên Lĩnh Nam chẳng phải đang báo cáo về một băng nhóm buôn người sao? Tôi sẽ đích thân đến đó điều tra."

 

"Chuyện đó đã giao cho trung úy Lý và tiến sĩ Dương rồi, với lại... nhiệm vụ nhỏ như thế này mà đích thân ngài đi, e là không thích hợp cho lắm." Khu vực Lĩnh Nam là một vùng gồm mấy thị trấn nhỏ tụ tập lại, nằm sát bên cạnh địa bàn của họ, địa hình cũng na ná nhau. Mấy năm gần đây, có một băng nhóm tội phạm bám rễ ở đó, thủ đô muốn cử người đi còn không tiện bằng họ trực tiếp xuất phát, vừa gần vừa thông thạo địa hình. Những nhiệm vụ dạng này mỗi năm không biết xảy ra bao nhiêu lần, khu hẻo lánh thì chuyện xấu cũng nhiều. Thông thường đều là giao cho binh sĩ cấp dưới đi làm, chỉ những nhiệm vụ khó nhằn, Lục Hành Thư mới phải đích thân ra mặt.

 

Mà năm ngoái, vừa ra mặt đã bị thương ở chân.

 

"Có gì mà không hợp? Băng nhóm này hoạt động nhiều năm như vậy, người thì không nhiều nhưng ẩn thân lại cực giỏi, lần này lần theo dấu vết mãi mới tìm được nơi trú ngụ là Lĩnh Nam, đủ thấy chúng cũng không đơn giản. Tôi đích thân đi hoàn toàn hợp lý." 

 

Lục Hành Thư xoa cằm cân nhắc: "Khu đó nhiều rắn rết côn trùng, mấy lần trước xuất phát đều phải mang theo bác sĩ, mà mang theo rồi chẳng bao giờ dùng tới, lại làm người ta hoảng sợ suốt cả chuyến, nói trắng ra thì cũng thấy áy náy. Tiến sĩ Dương lớn tuổi rồi, lần này khỏi mang theo."

 

Tiêu Minh tỏ vẻ không đồng tình: "Tiến sĩ Dương xuất thân từ bệnh viện quân y có chút thân thủ, khác hẳn mấy bác sĩ thông thường. Hơn nữa, đây là cấu hình tiêu chuẩn, không thể không mang."

 

Tên này đúng là kiểu người nguyên tắc từng li từng tí. Nhưng Lục Hành Thư vẫn kiên quyết phản đối, anh thực sự lo cho sức khỏe của Dương Thư. Sáng nay mới gặp đã thấy ông ấy ho không ngừng, mang theo ông ấy e là không giúp được gì, trái lại còn thành gánh nặng. Nếu xảy ra chuyện, chính anh mới là người mang tội lớn. Trong lòng Lục Hành Thư vốn chẳng mấy coi trọng nhiệm vụ ở Lĩnh Nam, nên mới cố chấp không muốn mang Dương Thư theo.

 

Những năm gần đây bác sĩ tốt xuất thân từ bệnh viện quân y ngày càng ít. Người thì nhảy việc, người thì chọn ở lại quân khu thủ đô. Về đây hỗ trợ thì hiếm vô cùng, đa phần chỉ có mấy bác sĩ y tá từ phân viện số ba, người nào người nấy đều yếu ớt, nói đến nhiệm vụ là chẳng ai dám nhận.

 

Thấy anh còn chần chừ, Tiêu Minh bèn đề xuất: "Tôi thấy bác sĩ Hạ khá ổn, còn giỏi hơn cả mấy người từ bệnh viện quân y đang ở đây."

 

"Không được." Lục Hành Thư lập tức gạt đi, "Cậu ta mới vào quân đội được bao lâu đã theo ra hiện trường thì ra thể thống gì."

 

Tiêu Minh biết rõ vì sao Lục Hành Thư lại từ chối. Thân thủ của Hạ Thần tuy nhìn qua có vẻ từng được người có chuyên môn chỉ dẫn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện chỉ là mánh khóe học lỏm. Gặp phải đối thủ chuyên nghiệp hơn một chút, hoặc chỉ cần hung hãn có lực một chút là có thể dễ dàng chế ngự cậu trong tích tắc. Mấy ngón nghề đó ở thủ đô còn miễn cưỡng coi như tự vệ, chứ đưa tới nơi nguy hiểm thì chẳng khác gì một chú thỏ trắng non nớt.

 

"Cậu ấy còn chuyên nghiệp hơn cả tiến sĩ Dương." Tiêu Minh nói thật lòng. Dù sao Dương  cũng xuất thân từ bệnh viện quân y, nhưng bao năm qua chưa từng cận chiến lấy một lần, không huấn luyện, thể lực đã sớm sa sút. "Dù gì đi nữa, anh cũng không thể không mang theo nhân viên y tế. Đây là quy định bắt buộc. Không mang theo thì không được phép xuất phát."

 

"Với lại, quy định bắt buộc phải có bác sĩ đi cùng, không có không cho nhận nhiệm vụ."

 

Lục Hành Thư: "..."

 

Thật đúng là cứng nhắc hết phần thiên hạ...

 

Vậy là bác sĩ đồng hành cho nhiệm vụ lần này chính thức đổi thành Hạ Thần. Dĩ nhiên Dương Thư không đồng ý. Hạ Thần dù sao cũng là một Omega, nước nào lại cho phép một Omega ra chiến tuyến? Quá nguy hiểm. Dương Thư gọi Hạ Thần đến định thuyết phục cậu tự nguyện rút khỏi nhiệm vụ lần này. Nhưng Hạ Thần đâu chịu. Vất vả lắm mới có được cơ hội lọt vào mắt xanh của Lục Hành Thư, lại còn được đích thân dẫn đi làm nhiệm vụ, vào thời điểm then chốt thế này làm sao cậu nỡ buông tay?

 

Hạ Thần vốn dĩ đã không phục cái quy định "Omega không được ra tiền tuyến", nay lại đem chuyện mình từng quật ngã hai binh sĩ ra khoe. Cậu còn cam đoan sẽ đúng giờ tiêm thuốc ức chế, tuyệt đối không xảy ra sự cố. Cuối cùng Dương Thư mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý, hai bên còn đưa ra điều : có nguy hiểm phải lập tức rút lui, không được mạo hiểm vì bất kỳ ai.

 

Huống hồ lần này do chính Lục Hành Thư dẫn đội, Dương Thư trong lòng cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

 

Trước ngày xuất phát, cả đội phải họp bàn nhiệm vụ. Hạ Thần cầm theo bút và sổ bước vào văn phòng của Lục Hành Thư. Vừa vào cửa, cậu đã thấy mấy người lính mặc quân phục xanh rêu ngồi ngay ngắn nghiêm túc, mặt mũi đăm đăm như tượng gỗ. Lục Hành Thư ngồi dựa vào ghế, cầm tập tài liệu lật xem qua, sau đó sơ lược phân công nhiệm vụ cho mọi người.

 

Những người lính này đều là cấp thiếu úy, ngồi trong văn phòng của tướng quân rõ ràng vô cùng căng thẳng. Việc Lục Hành Thư bất ngờ thay thế Trung úy Lý để trực tiếp dẫn đội lần này khiến bọn họ càng lo lắng. Nhìn vào cách sắp xếp quân hàm cũng thấy, nhiệm vụ này độ khó không cao, số lượng địch cũng ít, hoàn toàn không cần đến tướng quân đích thân xuất chinh.

 

Để xoa dịu không khí, Lục Hành Thư bảo Tiêu Minh pha vài tách trà, còn đặc biệt dặn tách của Hạ Thần phải là trà Long Tĩnh. Tiêu Minh dù sao cũng là phó tướng, đến nỗi phải đích thân pha trà, khiến mấy thiếu úy càng không dám động vào. Ai nấy đều ngồi im phăng phắc, chỉ chờ nghe lệnh.

 

"Các cậu cũng biết tôi chẳng chịu ngồi yên bao giờ, lần này ra ngoài coi như là hoạt động gân cốt." Lục Hành Thư cười nhạt, giọng không quá nghiêm nhưng vẫn mang theo áp lực. "Đừng nghĩ nhiệm vụ này quá đơn giản, nhưng cũng đừng xem nhẹ nó. Cái ổ tội phạm này ở Lĩnh Nam bao nhiêu năm bây giờ mới lần ra tung tích, chứng tỏ chúng không hề dễ xơi."

 

Mấy thiếu úy đồng thanh hô: "Rõ!"

 

Tiếng hô vang dội khiến Hạ Thần giật thót, suýt nữa thì sặc một ngụm trà. Cậu vừa ngồi nghe Lục Hành Thư phân tích các điểm cần chú ý, vừa cảm thấy bụng càng lúc càng đói. Bấy giờ mới sực nhớ từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì. Trên bàn trà có đặt mấy gói bánh quy, nhìn vỏ là biết loại vị phô mai. Hạ Thần lặng lẽ nuốt nước miếng, ánh mắt không rời nổi mấy chiếc bánh.

 

Lục Hành Thư nhanh chóng nhận ra ánh nhìn kia, khẽ dừng lại một chút rồi cố tình tăng tốc để sớm kết thúc cuộc họp.

 

Những thiếu úy kia đều mới thăng cấp từ lính thường, trước giờ không có nhiều cơ hội tiếp xúc với anh, lại càng không quen phối hợp tác chiến cùng tướng quân. Đã quyết định đích thân dẫn đội, Lục Hành Thư phải nói rõ hết các điểm quan trọng để tránh sau này lạc nhịp, gây rối. Kể cả ám hiệu và thủ ngữ đều cần điều chỉnh lại, trình bày cũng tốn kha khá thời gian. Nhưng thực chất phần lớn nội dung hôm nay là nói cho Hạ Thần nghe, dù sao đây cũng là lần đầu cậu tham gia một cuộc họp tác chiến như thế này.

 

Cuộc họp tan, Lục Hành Thư giữ Hạ Thần lại hỏi: "Mấy loại độc trùng cùng thuốc giải đã học thuộc chưa?"

 

Hạ Thần đối với mấy chuyện này cực kỳ thành thạo, vừa nhận nhiệm vụ là đã tra tài liệu, học thuộc tất cả từ trước. Trong lúc cậu báo cáo, Lục Hành Thư mở tủ lấy ra một hộp bánh quy mới nguyên đưa tới: "Phó tướng Tiêu đưa, cậu cầm ăn đi."

 

Tim Hạ Thần như "bùm" một tiếng nổ tung, đây là lần đầu tiên Lục Hành Thư tặng quà cho cậu! Tuy trong mắt Lục Hành Thư, việc này chẳng liên quan gì đến quà cáp, chỉ là thấy dáng vẻ thèm thuồng của cậu khi nãy buồn cười quá nên tiện tay đưa thôi.

 

Hạ Thần ôm hộp bánh, tay khẽ vuốt nhẹ mặt vỏ, trong lòng như có một tiểu nhân đang nhảy múa cười sung sướng. Cậu âm thầm hạ quyết tâm sẽ ăn hết hộp bánh này theo tiến độ hợp lý trong thời hạn sử dụng, tuyệt đối không chia cho Lý Bắc Bắc dù chỉ một mẩu.  đây là phần của riêng cậu.

 

"Đi thôi, cùng nhau xuống nhà ăn." Lục Hành Thư nói.

 

Hạ Thần sững người: "Anh cũng ăn ở nhà ăn ạ?"

 

Lục Hành Thư ra vẻ đương nhiên: "Chứ tôi ăn ở đâu?"

 

"Tôi cứ tưởng có nhà ăn riêng đặc biệt dành cho anh..." Hạ Thần lẩm bẩm.

 

Lục Hành Thư nghe vậy thì khẽ gật đầu: "Cũng nên cân nhắc nhỉ, khỏi phải lần nào họp trễ cũng ăn phải đồ nguội còn sót lại." Tuy nói thế nhưng giọng anh nhàn nhạt, nghe ra hoàn toàn là đùa.

 

Hạ Thần lẳng lặng đi bên cạnh anh tới nhà ăn, suốt dọc đường không ít người nhìn sang với ánh mắt tò mò. Việc Lục Hành Thư đặc biệt coi trọng vị bác sĩ mới đến tên Hạ Thần đã sớm lan truyền khắp doanh trại. Đến mức ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đích thân dẫn theo khiến ai nấy đều thấy khó hiểu mà cũng khó dám bàn luận nhiều.

 

Trải qua hai lần "truyền tin", Hạ Thần đã lĩnh hội được một chân lý: bất kể giới tính hay phân hoá thuộc loại nào, tốc độ truyền bá tin đồn của đám người trong quân đội đều nhanh như gió cuốn.

 

Lần này, cách ăn uống cũng khác mọi khi. Nhà ăn chuẩn bị sẵn một phòng ăn nhỏ biệt lập. Bảo sao mỗi lần cậu đến ăn đều chẳng thấy bóng dáng Lục Hành Thư. hì ra tuy anh không có "bếp riêng", nhưng lại có một "gian riêng". Mùa đông, cơm canh nguội nhanh, mà Lục Hành Thư lại là kiểu người thích ăn đồ nóng. Chẳng lẽ chỉ vì không muốn tạo áp lực cho binh lính mà mỗi lần đều nhịn ăn đến muộn? Thế là anh cho người sửa hẳn một gian nhỏ, mỗi bữa cơm đều tự mình đến ngồi một mình ăn ở đó.

 

Thỉnh thoảng còn có thể nghe lén đám lính ngoài kia đang tám chuyện gì.

 

Thói quen kiểu lão tướng quân này... Nếu không phải Hạ Thần đang thích anh thì chắc chắn đã xếp anh cùng nhóm với ông ngoại mình rồi. Rõ ràng chỉ mới ba mươi mà đã có dáng vẻ cứng nhắc của một ông cán bộ già. Hạ Thần vừa nhai rau vừa âm thầm nghi hoặc trong lòng.

 

"Không hợp khẩu vị à?" Lục Hành Thư ngẩng đầu nhìn cậu. Anh ở quân đội lâu năm, ăn uống vốn không cầu kỳ, không kén chọn như Hạ Thần. Miễn là không đến mức khó nuốt, thì thứ gì anh cũng có thể ăn được. Ra ngoài làm nhiệm vụ có khi lương khô cạn sạch, bèn đào ít rau dại luộc lên cũng có thể sống qua ngày.

 

Hạ Thần nuốt nước bọt, vội đáp theo lương tâm méo mó: "Không đâu, đồ ăn ở nhà ăn rất ngon, tôi thường xuyên tới mà." Nhưng rồi cậu mím môi, hạ giọng bổ sung, "Chỉ là ngoài kia ồn quá, ăn một mình cũng hơi cô đơn..."

 

Lục Hành Thư nhai xong một miếng cơm, ánh mắt khẽ liếc về phía cậu. rong lòng đại khái đã hiểu được ẩn ý trong lời nói kia.

 

Nhiệm vụ là nhiệm vụ, công việc là công việc. Nhưng chuyện bác sĩ nhỏ có tâm tư riêng Lục Hành Thư cuối cùng cũng nhìn ra được một chút.

 

Anh không giỏi xử lý những vấn đề tình cảm, nhưng mấy năm gần đây người muốn tiếp cận anh, thậm chí là chủ động bày tỏ tình cảm không hề ít. Anh đã từ chối không biết bao nhiêu lần, đến mức có thể xem là "bách chiến bách thắng" trên chiến trường cảm xúc. Giờ đây, anh nhìn sang vị bác sĩ nhỏ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt như đang chờ mong một phản hồi nào đó, mà trong lòng thì đã âm thầm bắt đầu sắp xếp từng câu từng chữ để từ chối một cách khéo léo, tránh làm tổn thương đối phương, nhưng cũng giữ được khoảng cách cần thiết.

 

Dù sao thì... anh cũng là người đã kết hôn rồi.

Bình Luận (0)
Comment