Lục Hành Thư chẳng phải bị ngã đến ngốc rồi sao, hai ngày nay hành động cứ là lạ. Hạ Thần ngồi xếp bằng, nhấm nháp miếng thịt nướng vừa chín tới, trong lòng có chút mong chờ mơ hồ. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, chưa đầy một lát, Lục Hành Thư đã nghiêng người vươn tay, nhẹ nhàng lau đi vụn thức ăn nơi khóe môi cậu.
Hạ Thần ngây người, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không có sức chống đỡ trước những chiêu trêu chọc của .
Cậu chớp mắt vài cái, giả vờ bình tĩnh nói: "Lục tướng quân, dạo này anh lạ lắm."
"Lạ chỗ nào?" Lục Hành Thư bật cười.
"Cứ... hay xoa đầu em..." Gương mặt Hạ Thần lộ vẻ ngại ngùng, nhưng trong lòng lại lâng lâng vui sướng: "Lại còn hay cười nữa."
"Bình thường anh nghiêm túc lắm à?"
Hạ Thần gật gật đầu, nghĩ thêm chút rồi lại lắc đầu.
"Vậy bình thường anh đối xử với em có tốt không?"
Câu này thì Hạ Thần gật đầu rất chắc chắn. Vì cậu là bác sĩ, mà nghề bác sĩ vốn được tôn trọng, nên Lục Hành Thư luôn đối xử với cậu rất tốt. Nhưng cậu lại hy vọng Lục Hành Thư có thể tốt với cậu nhiều hơn nữa, bởi vì cậu không giống những người khác.
Thấy Hạ Thần nghiêm túc gật đầu, khóe môi Lục Hành Thư cong lên ánh mắt sáng rực: "Vậy từ nay, anh sẽ còn đối xử với em tốt hơn nữa."
Hạ Thần mở to mắt, tim đập rộn ràng, ánh mắt chờ mong câu nói tiếp theo của anh.
Lục Hành Thư chậm rãi mở lời, giọng nói trầm ổn vẫn mang theo phong cách của một lão cán bộ đúng chuẩn: "Việc em đơn độc đến đây cứu anh là một hành động sai lầm. Sau này nếu xảy ra chuyện tương tự, anh hy vọng em có thể lý trí hơn một chút. An toàn của bản thân mới là ưu tiên hàng đầu. Việc cứu viện... không dành cho em. Ai cũng có trách nhiệm và vai trò của riêng mình. Còn vai trò của em là ở lại chờ đội cứu viện đưa anh ra ngoài, sau đó chăm sóc điều trị cho anh thật cẩn ."
Dù là khi nói những lời ấm lòng, Lục Hành Thư vẫn mang theo giọng điệu nghiêm túc pha chút cứng nhắc đặc trưng, khiến người nghe như thể đang được một cán bộ chính quy giáo huấn vậy.
Hạ Thần lập tức thấy hụt hẫng, hàng mi khẽ rủ xuống nhẹ giọng đáp: "Em xin lỗi."
Cậu đến đây không những không thể đưa Lục Hành Thư ra ngoài, ngược lại còn trở thành gánh nặng. Khả năng sinh tồn nơi hoang dã bằng không, ngoại trừ giúp anh thay thuốc, nhặt chút củi khô, thì hầu như chẳng giúp được gì. Đến cả bữa cơm cũng là do Lục Hành Thư tự tay làm, còn cậu chỉ biết ngồi đó ăn ké.
Viền mắt Hạ Thần bắt đầu cay xè, ngay cả xiên thịt nướng cầm trên tay cũng chẳng còn muốn ăn nữa, chỉ muốn lặng lẽ tự kiểm điểm lại bản thân.
Nhưng giây tiếp theo, giọng của Lục Hành Thư lại trở nên dịu dàng, thậm chí có thể nói là mang theo chút ấm áp hiếm thấy.
Chỉ tiếc là tâm trạng của Hạ Thần lúc này quá trầm xuống, không nghe ra được sự thay đổi đó.
"Nhưng anh rất vui. Cảm ơn em."
Hạ Thần ngẩng đầu lên, viền mắt đã đỏ hoe. Đôi môi khẽ động đậy nhưng không thốt nên lời. Cậu không hiểu được ẩn ý trong câu nói ấy, không rõ Lục Hành Thư đang muốn nói gì. Trái tim cậu đầy ắp tình cảm dành cho anh, chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến cậu vui sướng cả ngày, mà cũng chỉ cần một câu khác là đủ để khiến cậu khóc không thành tiếng.
Cậu mạnh tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, hàng mi ướt nhẹ run run, đôi mắt vì ánh lệ mà sáng long lanh. Cậu hít một hơi thật sâu, gom góp hết dũng khí để ngẩng đầu lên, vẻ mặt ấy vừa đáng thương, vừa đáng yêu đến mức khiến Lục Hành Thư cũng không khỏi xao lòng.
"Tướng quân , nếu anh muốn tốt với em... bước đầu tiên, có thể là khi khen em đừng mắng luôn một câu được không?"
"...Anh mắng em lúc nào?"
"Anh nói hành động của em là sai lầm."
"...Thì rõ ràng là sai còn gì."
"......"
Hạ Thần khẽ nhíu mày, trong lòng đầy uất ức. Đúng là không thể nào giao tiếp được với kiểu người đầu óc cổ hủ như vậy. Cái này gọi là vì yêu mà dám hy sinh tất cả, là tinh thần không tiếc thân mình vì người mình thích! Nhưng mà ai bảo cậu lại thích anh làm gì, mà anh thì lại chẳng biết cậu thích anh.
Thôi bỏ đi, nợ này để sau tính, giờ thì tạm nhịn.
Trong đầu Hạ Thần quay vòng mấy câu lẩm bẩm nho nhỏ đầy bất mãn, nhưng vừa liếc mắt chạm phải ánh nhìn của Lục Hành Thư, bao nhiêu tức giận trong lòng lại tan biến sạch sẽ.
Lục Hành Thư cũng biết mình không nên quá cứng nhắc với bác sĩ nhỏ, liền ho nhẹ một tiếng, rồi nghiêm túc hỏi: "Anh muốn hỏi. Vì sao em lại đến cứu ?"
Vì em thích anh. Vì em là Omega của anh. Nếu anh mà chết rồi, thì em chẳng khác nào phải góa chồng cả đời.
Tất nhiên Hạ Thần không thể nói ra mấy lời như thế. Ba năm nay, cách hành xử của Lục Hành Thư đã nói rõ ràng một điều: anh căn bản không thích cậu. Nếu bây giờ mà nói thật, không chừng sẽ bị cưỡng chế đưa về, từ nay về sau cả đời cũng chẳng còn cơ hội được gặp lại anh nữa.
Hạ Thần đành chột dạ tìm một cái cớ, lấy lý do chuyên dụng của Lý Bắc Bắc ra để ứng phó: "Vì... vì anh là thần tượng của em mà."
Thành tích chiến đấu rực rỡ của Lục Hành Thư từng được truyền hình quốc gia và các kênh tin tức lớn đưa tin rầm rộ. Cụm từ "trẻ tuổi tài cao" gần như trở thành nhãn dán cố định bên cạnh cái tên của anh.
Tuy diện mạo của anh được xem là thông tin cá nhân nên không công khai, nhưng cũng chính vì vậy mà lời đồn thổi trong dân gian ngày càng lan xa không thể kiểm soát. Người ta đồn rằng "Tướng quân Lục đẹp trai ngời ngời, anh tuấn tiêu sái không ai sánh bằng."
Lâu dần, cái tên Lục Hành Thư cứ thế mà trở thành hình tượng thần tượng trong lòng vô số thiếu niên thiếu nữ ở thủ đô.
Lục Hành Thư biết rõ mình là thần tượng của Hạ Thần, điều đó anh đã sớm nhận ra. Nhưng việc Hạ Thần theo đuổi đến mức liều cả tính mạng thì quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng.
Nghe cậu nói ra lý do ấy, Lục Hành Thư dù trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Đồng thời, anh cũng quyết định tạm thời gác lại chuyện tỏ tình với Hạ Thần.
Thân phận thần tượng này cũng không tệ. t nhất trong mấy năm tới, Hạ Thần vẫn sẽ tiếp tục đuổi theo anh. Mà anh cũng sẽ tranh thủ khoảng thời gian ấy, cố gắng hết sức để ly hôn với Omega trong nhà càng sớm càng tốt.
Chỉ là anh biết rõ: một khi hành động, nguyên soái chắc chắn sẽ không ngồi yên. Không chừng sẽ trực tiếp phản kích, thậm chí là trả đũa.
Tính khí của guyên soái Phó Nghị vốn không dễ chịu. Bao năm nay Lục Hành Thư đối xử với cháu ngoại của ông ta cũng chẳng lấy gì làm tử tế. Nếu giờ anh còn dám chủ động đòi ly hôn, chọc giận ông ta, thì không thể biết được người như nguyên soái sẽ ra tay thế nào với một bác sĩ nhỏ bé không quyền không thế như Hạ Thần.
Vì vậy lúc này anh chỉ có thể làm hai việc:
Thứ nhất: cố gắng che giấu tình cảm của mình dành cho Hạ Thần trước mặt mọi người.
Thứ hai: phải tăng tốc tiến trình ly hôn, sau đó mới có thể danh chính ngôn thuận mà theo đuổi cậu một cách công khai và mãnh liệt.
Lục Hành Thư vẫn còn nhớ rất rõ thái độ kiên quyết của Hạ Thần không lâu trước đó khi nói về chuyện bài trừ ngoại tình, nghĩ đến lại thấy nhức đầu.
Anh đã tự tô vẽ hình tượng của mình quá mức chính trực, nếu giờ còn dám theo đuổi Hạ Thần khi chưa ly hôn, rất có thể sẽ khiến cậu phản cảm. Hạ Thần đâu biết gì về cuộc hôn nhân gượng ép của anh. Nếu hiểu sai, sợ rằng còn dẫn đến những hiểu lầm không thể cứu vãn.
Lục Hành Thư đang đau đầu suy nghĩ thì ngoài cửa, giọng nói của Hạ Thần vang lên kéo anh ra khỏi mớ hỗn độn trong đầu.
"Ngài Lục! Mau ra đây xem!"
"Có chuyện gì vậy?" Lục Hành Thư lập tức bước ra.
Chỉ thấy ngoài sân trong giữa đêm tối có mấy chùm pháo hoa nhỏ từ xa vụt sáng rồi nổ tung trên bầu trời. Những tia lửa đỏ thẫm rực rỡ vẽ nên quầng sáng ngắn ngủi trong màn đêm, chỉ kịp toả sáng rồi vụt tắt.
Lục Hành Thư ngẩn người, tính nhẩm rồi như sực nhớ ra điều gì: "Hôm nay là đêm giao thừa..."
Anh quay sang nhìn Hạ Thần, lúc này cậu đang đứng bất động, ánh mắt chăm chú dõi theo từng tia pháo hoa lóe sáng trên bầu trời. Cái dáng vẻ say mê ấy khiến anh không kìm được mà hỏi: "Em thích pháo hoa à?"
Hạ Thần không hề do dự: "Không thích, ồn ào lắm."
"..."
Nhưng đây là cái Tết đầu tiên mà Hạ Thần và Lục Hành Thư cùng nhau trải qua kể từ sau khi kết hôn. Cũng lần đầu tiên hai người ngắm pháo hoa cùng nhau.
"Nhưng hôm nay... tiếng pháo nghe rất nhẹ." Hạ Thần khẽ cười.
"Có lẽ vì ở xa quá, chắc là từ trấn phía trước bắn lên." Lục Hành Thư đáp.
Hạ Thần xoa hai bàn tay, thở ra một hơi khói trắng. Chiếc áo bông lấm lem cũ mèm chẳng đủ ấm nhưng cậu lại không thấy lạnh. Cậu vẫn muốn đứng thêm một chút nữa, ngắm pháo hoa cùng Lục Hành Thư. Vẻ mặt cậu ánh lên sự vui sướng hiếm thấy, trong mắt lấp lánh một tia sáng long lanh, như thể đêm nay là món quà đặc biệt: "Đây là cái Tết đầu tiên mà chúng ta trải qua cùng nhau."
Lục Hành Thư khẽ bật cười, vì trời lạnh nên nhét tay trở lại vào túi áo. Anh ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa đang vẽ những vòng sáng trên bầu trời đêm, cũng thở ra một làn hơi mỏng: "Ừ."
Đêm giao thừa đầu tiên ấy, Hạ Thần cũng không nhớ rõ mình đã chìm vào giấc ngủ thế nào. Miếng sưởi ấm dán người đã dùng hết, sợ nửa đêm bị lạnh đến phát sốt, cậu và Lục Hành Thư bàn nhau thay phiên nhau canh lửa. Nhưng rồi không chống nổi cơn buồn ngủ, Hạ Thần sớm đã thiếp đi.
Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cậu phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Lục Hành Thư, hai người ôm nhau ngủ.
Đống lửa phía sau lưng Lục Hành Thư vẫn còn đang cháy âm ỉ, củi trong bếp đã gần cạn. Điều đó có nghĩa là Lục Hành Thư chỉ vừa mới ngủ không bao lâu.
Sợ Hạ Thần mệt, Lục Hành Thư dứt khoát không đánh thức cậu dậy để thay ca gác lửa.
Hạ Thần lặng lẽ rút tay ra khỏi vòng ôm, lặng lẽ nhìn gương mặt tuấn tú của Lục Hành Thư một lúc lâu, đến khi trong lòng tràn đầy thỏa mãn mới đứng dậy ra ngoài nhặt củi.
Tối qua ngủ rất muộn, hai người ngồi bên đống lửa trò chuyện đủ thứ chuyện linh tinh. Hạ Thần chưa từng nói nhiều như thế với Lục Hành Thư ngoài chuyện công việc. Nhưng lần này lại khác, cậu thấy vui đến lạ. Vui đến mức chỉ cần nghĩ lại thôi cũng không giấu nổi nụ cười trên môi.
Bước chân đi nhặt củi cũng nhẹ hẫng hơn hẳn, miệng còn khe khẽ ngân nga, từng bước nhỏ dẫm lên nền tuyết in thành dấu sâu nông không đều. Rồi Hạ Thần bắt gặp một người, và người đó là Tiêu Minh. Anh ta đang đứng đơ người ra, vẻ mặt sững sờ không thể tin nổi.
Sự sững sờ của Tiêu Minh đến từ hai lý do rõ ràng: Bác sĩ Hạ sao lại ở đây??? Và... bác sĩ Hạ vừa hát vừa cười giữa trời lạnh là do bị ma nhập à???
Nụ cười nơi khoé môi Hạ Thần lập tức cứng lại. Cậu thu lại nét rạng rỡ, mặt lạnh như thường ngày, giọng nhàn nhạt: "Chúc mừng năm mới."
"Chúc... chúc mừng năm mới..." Tiêu Minh vì phép lịch sự cũng gượng gạo đáp lại.
Tiêu Minh vốn nổi danh là người hay xui. Từ những lần đầu ra hiện trường cái biệt danh đó đã theo anh như hình với bóng. Vì mỗi lần đi làm nhiệm vụ là y như rằng gặp đủ chuyện kỳ quặc, xui tận mạng. Nhưng may mắn thay anh không bị thương gì nghiêm trọng. Chỉ là thiết bị định vị tìm kiếm thì rơi xuống vực mất rồi.
Không còn cách nào khác, anh chẳng thể tự mình leo ngược lại dốc núi, mà cũng không thể liên lạc với cấp dưới khi không có thiết bị. Nên anh đành lần theo đường mòn xuống chân núi, hy vọng tìm lại được thiết bị. Thứ này rất quan trọng, bởi nếu thiết bị định vị trên người Lục tướng quân phục hồi tín hiệu, thì nhờ có nó, Tiêu Minh có thể ngay lập tức xác định vị trí. Còn bản thân anh lại không mang theo thiết bị định vị dự phòng, nên một khi mất liên lạc, binh sĩ dưới quyền cũng chẳng biết đường mà lần ra.
Cái người to xác như anh mà có thể leo lên tới chức phó tướng, ngoài chiến tích và gan dạ ra, e rằng phần lớn cũng nhờ Lục Hành Thư nâng đỡ.
Hai người từng cùng tốt nghiệp một đội ở trường quân sự, bề ngoài là quan hệ cấp trên, cấp dưới, nhưng thực ra là đồng môn kiêm huynh đệ thân thiết. Lục Hành Thư gặp chuyện, Tiêu Minh luôn là người đầu tiên liều mạng xông vào cứu.
"Sau khi tìm lại được thiết bị, tôi phát hiện quanh đây có tín hiệu, nên lần theo tới đây." Tiêu Minh vừa nói vừa giơ thiết bị lên. Cái máy định vị này có thể chủ động gửi tín hiệu và toạ độ về Bộ Thông tin quân đội.
Lúc này, hai người đang ngồi bên ngoài miệng hang không xa, nhóm lửa nướng thịt. Hạ Thần thì cầm túi kẹo nougat mà Tiêu Minh cho, ăn ngấu nghiến. Mấy hôm nay không được ăn đồ ngọt, giờ ăn lại đúng là thấy ngon đến mức không muốn dừng.
"Tướng quân vẫn chưa dậy à?" Tiêu Minh dùng tay xé một miếng thịt, phát hiện bên trong vẫn còn sống. Hạ Thần ngăn không cho anh vào trong hang tìm Lục Hành Thư, nói rằng cả đêm qua anh ấy không ngủ được, giờ đang nghỉ ngơi.
Câu nói này dễ gây hiểu lầm, Tiêu Minh không dám nghĩ nhiều... nhưng lại không thể không nghĩ.
Hạ Thần ăn xong viên kẹo cuối cùng, ánh mắt đầy thành khẩn nhìn sang: "Còn nữa không?"
"Đó là gói cuối rồi, tôi cho cậu cả rồi đấy."
"Ồ..." Hạ Thần thật lòng cảm ơn, "Kẹo anh cho rất ngon, cảm ơn anh."
Tiêu Minh ngượng ngùng gãi đầu: "Vậy lần sau tôi mang nhiều hơn, đưa thêm cho y tá Lý, hai người có thể ăn cùng nhau."
Vừa nói, anh vừa quay đầu liếc về phía hang đá, mong Lục Hành Thư mau tỉnh lại. Ở riêng với Hạ Thần thế này đúng là có chút lúng túng, mà Hạ Thần trông cũng chẳng thoải mái hơn bao nhiêu. Nếu Lý Bắc Bắc có mặt thì có lẽ không khí đã bớt ngượng ngùng phần nào.
Về khoản giao tiếp, Hạ Thần trước giờ luôn "chết yểu" từ câu đầu tiên, còn Tiêu Minh thì cứng đơ như khúc gỗ. Thế là hai người cứ lặng lẽ ngồi đó, ai làm việc nấy. gười thì tiếp tục ăn thịt, người thì ngồi phát ngẩn.
Mãi đến khi Lục Hành Thư ngáp một cái, từ trong hang bước ra, không lâu sau đó, đội cứu viện cũng vừa kịp đến nơi.
Lý Bắc Bắc vẫn đi theo sát, đi cùng còn có cả tiến sĩ Dương Thư. Ông ta chẳng buồn chào hỏi Lục Hành Thư hay Tiêu Minh, vừa đến đã nhào ngay tới bên Hạ Thần, vội vàng kiểm tra từ đầu đến chân, giọng đầy lo lắng: "Có chỗ nào bị thương không? Có thấy chỗ nào khó chịu không? Con à, sao con lại bướng như thế hả!"
"Cháu xin lỗi." Hạ Thần cúi đầu, nhỏ giọng nói, vẻ mặt có lỗi. "Chú Dương, chú kiểm tra cho tướng quân Lục trước đi ạ."
Dương Thư làm gì còn tâm trí mà quan tâm đến Lục Hành Thư. hìn người ta thân hình cường tráng, đi đứng vững vàng như vậy, có gì mà phải lo?
Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, ông hạ thấp giọng nghiến răng nói: "Con không màng nguy hiểm mà chạy đi tìm cậu ta, thì dĩ nhiên nó sẽ ổn thôi! Nhưng nếu con còn dám liều lĩnh như vậy nữa thì chú sẽ gọi cho Dương Vũ, ép con về lại thủ đô!"
Câu nói vừa dứt, chẳng khác gì một đòn cảnh cáo nặng nề. Hạ Thần lập tức tỏ vẻ oan ức, chẳng phản bác gì mà chỉ lặng lẽ liếc mắt về phía xa, nơi Lục Hành Thư đang đứng, mong mỏi một cái ánh nhìn cứu viện nào đó.
Lục Hành Thư vỗ nhẹ vào cánh tay Tiêu Minh, rồi bước lên xe trước. Tiêu Minh nhận được tín hiệu, lập tức tìm cớ lừa Dương Thư lên cùng xe với Lục Hành Thư, coi như tạm thời giúp Hạ Thần thoát nạn.
Cuối cùng thì thế giới bên tai cậu cũng yên tĩnh trở lại. Nhưng vừa nghĩ đến việc về đến nơi lại có thể phải tiếp tục bị mắng, Hạ Thần không kìm được khẽ rùng mình.
Bên cạnh, Lý Bắc Bắc lôi ra mấy miếng dán sưởi ấm đưa cho Hạ Thần, giục: "Dán nhanh lên, đừng để bị lạnh."
"Biết sớm cậu phải ở trong đó nhiều ngày như vậy, mình đã mang theo nhiều hơn rồi..." Mắt Lý Bắc Bắc hơi đỏ, những ngày qua chẳng thiếu nước mắt. Cậu đã nghĩ... Hạ Thần có thể sẽ không quay về nữa.
"Cậu khóc à?" Hạ Thần khẽ lau khóe mắt cậu ấy, cười trêu: "Khóc vì tôi, hay khóc vì phó tướng Tiêu ?"
"Đến lúc này rồi mà cậu còn trêu mình!" Lý Bắc Bắc vừa mắng vừa bật cười, nắm chặt lấy tay Hạ Thần rồi đưa lên miệng hà hơi làm ấm. "Mau lên xe đi, trong xe ấm hơn. Về rồi mình nấu cho cậu cái gì đó ngon thật ngon. ết mà, mấy dì nhà bếp chuẩn bị nhiều món lắm đấy."
Không khí Tết trong quân đội thật ra không quá rộn ràng. Cùng lắm là nhà ăn tăng thêm vài món mặn, buổi tối tổ chức một buổi đốt lửa trại, mọi người ai hứng thú thì lên biểu diễn hát hò, nhảy múa một chút.
Ban ngày thì vẫn huấn luyện như thường, không hề bỏ sót một hạng mục nào.
Trong cả bệnh viện quân đội, chỉ có văn phòng kiêm ký túc xá của tiến sĩ Dương Thư là có kết nối mạng, có thể gọi video với người nhà. Không ít bác sĩ và y tá đều tranh thủ tới chỗ bác sĩ Dương, mỗi người được dùng khoảng hai mươi phút để gọi về thăm nhà. Lý Bắc Bắc đến muộn, nên là người cuối cùng được gọi. Hạ Thần không có việc gì nên đi theo, tiện thể nghe thêm vài câu dạy từ tiến sĩ Dương.
Tới lúc đến lượt Lý Bắc Bắc thì Dương Thư đã đi nhà ăn lấy cơm. Trong văn phòng lúc này chỉ còn hai người họ. Đúng vào giờ ăn, vừa bật video lên thì bên kia đã rộn ràng tiếng cười nói. Em trai em gái của Lý Bắc Bắc chen nhau chạy ra trước màn hình, háo hức nói chuyện với anh trai. Bố mẹ cậu thì không ngớt hỏi han, toàn những câu quan tâm giản dị mà ấm áp, đúng kiểu tình thân không màu mè nhưng đầy đủ nhất.
Hạ Thần đứng một bên xem cảm thấy rất mới mẻ, cũng thuận tiện lên tiếng chào hỏi người nhà của Lý Bắc Bắc.
"Để con giới thiệu với cả nhà, đây là bạn con kiêm bạn cùng phòng, vừa đẹp trai lại thông minh, Hạ Thần!" Lý Bắc Bắc tự hào giới thiệu với bố mẹ, "Cậu ấy là bác sĩ của phân viện số , tốt nghiệp đại học y khoa đấy ạ!"
Mẹ Lý nghe vậy liền không giấu nổi sự phấn khích, ánh mắt qua màn hình đầy ân cần: "Tiểu Hạ à, Bắc Bắc nhà bác có gây phiền cho con không? Nếu có gì làm con khó chịu, con cố gắng bao dung cho nó một chút nha. Có dịp con dẫn Bắc Bắc ghé quán ăn của bác chơi, bác nấu ăn ngon lắm đó! Con muốn ăn gì, bác đều có thể làm được!"
Ngay sau đó, ba Lý cũng chen lên trước màn hình, cười ha hả: "Chú nấu ăn cũng ngon lắm đó Tiểu Hạ, có rảnh thì đến chơi nha... ê ê đừng đẩy chú, chú còn chưa nói xong mà!"
Cả nhà họ Lý đều là Beta, ai nấy cũng nói nhiều và nhiệt tình chẳng khác gì Lý Bắc Bắc. Hạ Thần lần đầu tiên gặp gia đình người khác mà thân thiện, cởi mở đến thế, không khỏi cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Anh Hạ Thần ơi! Anh là Omega hả? Anh đẹp trai quá !" Cô em gái của Lý Bắc Bắc chen lên phía trước, tay còn cầm theo cái đùi gà, lắc lắc ra vẻ thân thiết.
Hạ Thần mỉm cười dịu dàng: "Không phải, anh là Beta."
"Lý Hiểu Hiểu, em có học hành không vậy? Trong quân đội làm gì có Omega hả?" Lý Bắc Bắc chỉ vào màn hình, mắng yêu em gái mình, giọng điệu tuy trách móc nhưng đầy cưng chiều, "Em với Lý Trình Trình phải học hành cho tử tế vào, đợi anh về sẽ phát tiền tiêu vặt cho."
Hai đứa nhỏ vừa nghe đến tiền lì xì liền reo hò không ngớt, miệng liên tục hô "Anh trai vạn tuế!"
Dù cách một màn hình, Hạ Thần vẫn cảm nhận được không khí Tết vui vẻ rộn ràng của nhà họ. Trong đáy mắt cậu ánh lên một nét ghen tị kín đáo, cậu lặng lẽ lùi sang một bên, yên tĩnh ngồi chờ Lý Bắc Bắc nói chuyện xong 20 phút ngắn ngủi ấy.
"Thôi, anh không nói nữa đâu, mỗi người chỉ được 20 phút thôi đó. Em nói tiếp là chiếm mất thời gian của bạn anh rồi! Bye bye nha!" Nói xong, Lý Bắc Bắc không đợi Hạ Thần ngăn lại, liền dứt khoát nhấn nút tắt cuộc gọi, rồi quay đầu nói: "Đến lượt cậu đấy, Hạ Thần."
"Cậu cứ tiếp tục đi, hai mươi phút của tôi nhường cho cậu."
"Cậu không gọi về cho nhà sao? Alpha nhà cậu..."
"Anh ấy tăng ca, bận lắm."