Ở thủ đô, người duy nhất mà Hạ Thần có thể liên lạc chỉ còn Dương Vũ. Nhưng vào thời điểm này, Dương Vũ có lẽ đang bận cùng vị hôn thê đi thăm họ hàng, không có thời gian để nhận cuộc gọi video từ cậu. Phía ông ngoại, Dương Vũ cũng đã thay cậu đến thăm nom một lượt, mọi thứ đều ổn.
Căn biệt thự rộng lớn ấy vẫn luôn cô quạnh như xưa. Ngoài vài người hầu, chỉ còn lại một mình nguyên soái Phó Nghị, cùng với người cha Phó Ngôn Triết, quanh năm suốt tháng tự nhốt mình trong phòng vẽ.
Thực ra, Hạ Thần cũng từng có một tuổi thơ hạnh phúc, ít nhất là trước khi lên năm. Khi ấy, ba ruột Hạ Dịch Minh vẫn còn sống, còn Phó Ngôn Triết cũng là một người cha dịu dàng, ấm áp. Cả gia đình thường xuyên cùng nhau ra ngoài ăn uống, vui chơi. Ba rất yêu thương cha anh, là hình mẫu Alpha lý tưởng trong mắt mọi người.
Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu. Ngay trong ngày sinh nhật năm tuổi của Hạ Thần, tin dữ về việc Hạ Dịch Minh mất tích trong một lần làm nhiệm vụ đã đột ngột truyền về. Ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật vẫn còn đang cháy dang dở chưa kịp thổi tắt, mọi thứ đã khép lại một cách đột ngột và tàn nhẫn như thế.
Phó Ngôn Triết bắt đầu những ngày đi sớm về khuya, Phó cũng vậy. Hạ Thần được giao cho người giúp việc chăm sóc, có khi suốt cả tháng cũng chẳng được gặp cha mình mấy lần. Cậu không vui, cũng rất tủi thân và sợ hãi. Khi còn nhỏ, Hạ Thần là đứa trẻ rất quấn cha.
Rất nhanh sau đó, thi thể của Hạ Dịch Minh được tìm thấy. Cơ thể ngâm nước quá lâu đã biến dạng đến mức không thể nhận diện. Nhưng từ quần áo, người ta xác định được đó chính là ba của Hạ Thần.
Hạ Thần còn nhớ rất rõ, hôm đó trời mưa giông dữ dội như trong một vở bi kịch. Cậu đang ngồi chơi xếp hình trong phòng khách thì Phó Nghị cùng Phó Ngôn Triết thất thần bước vào, cả người ướt sũng. Hạ Thần chạy tới nắm lấy tay Phó Ngôn Triết, nhưng bàn tay ấy lạnh buốt đến mức khiến cậu thấy xa lạ. Cậu òa khóc ngay lập tức, ôm chặt lấy chân ông mà nghẹn ngào: "Cha ơi, Cha làm sao vậy?"
Thế nhưng Phó Ngôn Triết không nói gì. Ánh mắt ông trống rỗng một cách lạ thường, tuyệt vọng đến mức như thể mọi thứ trên đời đều đã rơi rụng khỏi tay ông.
Kể từ ngày hôm đó ông trở nên điên loạn.
Ông suốt ngày tự nhốt mình trong phòng vẽ, lặp đi lặp lại vẽ chân dung của Hạ Dịch Minh. Phó Ngôn Triết từ nhỏ đã có năng khiếu hội họa, một tài năng mà Hạ Thần không thừa hưởng được. Trên khung vẽ, Hạ Dịch Minh lúc nào cũng hiện lên trong hình ảnh rạng rỡ và oai phong nhất, và cũng từ đó về sau, người ba ấy chỉ còn tồn tại trên mặt giấy, dưới nét bút của một người đang dần mất trí.
Hạ Thần không phải là người giỏi nói dối. Việc Lục Hành Thư đang tăng ca là thật.
Sáng sớm hôm đó anh nhận được tin báo từ thủ đô, có một Beta khác gặp phải tình trạng giống Bạch Khê. Nhưng tình hình của người này tồi tệ hơn nhiều, tinh thần đã hoàn toàn rối loạn. Sau khi bị một thương gia giàu có mua về, cậu ta đã dùng dao gọt trái cây đâm bị thương đối phương, từ đó mới bị cảnh sát bắt giữ và phát hiện ra sự bất thường.
Khi những điều trái với lẽ thường bắt đầu lan rộng, chúng sẽ âm thầm bén rễ trong lòng đất. Không chỉ ở thủ đô, mà khắp các vùng miền trong cả nước, những bi kịch như vậy vẫn đang lớn lên trong bóng tối. hông ai hay biết, không ánh sáng nào chiếu tới, và cũng chẳng có hồi kết.
Nhiệm vụ mà Lục Hành Thư nhận được vẫn là ở Lĩnh Nam. Vấn đề là vết thương ở chân anh vẫn chưa lành hẳn. Theo lời bác sĩ Dương Thư thì: "Nếu cậu không muốn giữ cái chân này nữa thì cứ việc nhận nhiệm vụ, còn nếu nó khỏi được thì tôi thua."
Người ta thường nói người già hay cố chấp, lại nóng nảy. Lục Hành Thư giờ thì hiểu rõ rồi.
Anh vốn định nghỉ ngơi thêm một thời gian. Nhưng nhiệm vụ lần này thuộc diện cơ mật, lại là mệnh lệnh trực tiếp từ cấp trên yêu cầu anh đích thân xử lý. Lục Hành Thư đứng dậy bước vài bước, vết thương không còn đau như trước nữa. Hôm nay đã là mùng bảy Tết, suốt mấy ngày qua anh đâu có tham gia buổi huấn luyện nào.
Lười biếng lâu như vậy, Lục Hành Thư cảm thấy cơ thể mình như sắp rỉ sét đến nơi.
Khi Tiêu Minh mang trà tới, anh tiện hỏi: "Nếu bây giờ tôi xuống sân chạy vài vòng thì thế nào nhỉ?"
"Thôi đi ạ, tướng quân". Tiêu Minh nhăn mặt, nhớ lại những cảnh tượng chẳng dễ chịu gì. "Ngài nghĩ đến vẻ mặt của tiến sí Dương và bác sĩ Hạ mà xem, đáng sợ lắm".
Lục Hành Thư mở nắp hộp trà, đưa lên ngửi: "Trà mới này thơm đấy."
"Đây là loại ngon nhất trong quà Tết gửi từ thủ đô đến, tôi đặc biệt chọn cho ngài." Tiêu Minh đáp.
Lục Hành Thư liếc nhìn anh: "Mấy việc kiểu này, sau này cậu đừng đích thân làm nữa. Người biết thì hiểu cậu siêng năng, người không biết còn tưởng tôi cho cậu cái chức Phó tướng chỉ để làm cảnh."
Thật ra nhìn Tiêu Minh thế này, đúng là giống thư ký hơn là Phó tướng quân đội.
Nhưng Tiêu Minh không quá để tâm: "Tôi rảnh rỗi cũng ngứa tay thôi mà."
Lục Hành Thư cũng không còn tâm trí đôi co với Tiêu Minh về chuyện vụn vặt này nữa. Anh cất hộp trà lại, thầm nghĩ lát nữa có thể đưa cho Hạ Thần. Sau đó anh ngồi trở lại ghế làm việc, cầm lấy tập hồ sơ nhiệm vụ cẩn thận dặn dò: "Trước thứ tư tuần sau tổ chức một buổi huấn luyện cho mấy thiếu úy đã từng đi Lĩnh Nam lần trước. Nhiệm vụ lần này xử lý theo dạng bảo mật."
Nói xong anh lại hỏi thêm một câu: "Phía thủ đô có tin tức gì chưa?"
Tin tức mà Lục Hành Thư nhắc tới chính là về vị Omega trong nhà anh, người đã bỏ nhà ra đi. Tiếc rằng suốt khoảng thời gian này, dù Tiêu Minh đã hỏi thăm không ít lần, câu trả lời nhận được vẫn là không có bất kỳ tung tích nào.
Là cháu ngoại của nguyên soái, lớn lên trong môi trường quân sự nghiêm ngặt, không ngờ lại có khả năng phản trinh sát tốt đến vậy. Theo lời ông cụ Lục kể lại, trước khi bỏ đi, vị Omega ấy còn để lại một bức thư với nội dung "đừng lo lắng". em ra đã chuẩn bị rất kỹ càng cho lần biến mất này.
"Luật hôn nhân của nước ta quy định sau bao lâu không có tin tức về bạn đời thì được phép đơn phương xin ly hôn?" Lục Hành Thư gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, giọng thản nhiên.
Tiêu Minh ngạc nhiên: "Hơn hai năm. Ngài thật sự định ly hôn sao?"
"Lâu vậy sao?" Lục Hành Thư nhíu mày suy nghĩ giây lát, rồi ra lệnh: "Cậu tăng thêm người đi. Bằng mọi giá, phải tìm được người đó cho tôi."
Hai năm quá dài. Trước kia trong lòng anh không có ai, ba năm trôi qua cũng chỉ như một cái chớp mắt. Nhưng bây giờ trong tim anh đã có bác sĩ Hạ, anh chỉ mong có thể ly hôn ngay lập tức. Điều quan trọng nhất lúc này chính là tìm ra vị Omega kia, sau đó đích thân anh sẽ bay về thủ đô để nói chuyện dứt điểm. Tốt nhất là có thể chia tay trong hòa bình, tránh kéo theo những phiền phức không đáng có.
Ba năm rồi, có lẽ đối phương cũng đã chán nản.
"Ngài làm vậy... là vì bác sĩ Hạ đúng không?" Tiêu Minh dè dặt hỏi.
"..." Lục Hành Thư không trả lời. Nhưng sự im lặng ấy, chính là lời thừa nhận.
"Cho phép tôi nói thẳng," Tiêu Minh nghiêm giọng: "Thế lực bên phía Nguyên soái không hề nhỏ. Nếu thật sự đối đầu, chúng ta sẽ chịu thiệt ở nhiều mặt." Anh ngừng lại một chút rồi đổi giọng, "Nhưng đúng là... cách họ ép ngài cưới năm đó thực sự quá mức phi nhân đạo. Còn sau vụ cứu viện ở rừng tuyết, tôi cũng nhận ra bác sĩ Hạ là người rất có nghĩa khí, chân thành."
Nói tới đây, Tiêu Minh lặng lẽ chuyển hướng một cách uyển chuyển bày tỏ: anh hoàn toàn ủng hộ chuyện Lục Hành Thư "ngoài luồng".
"Tiêu Minh, tôi và bác sĩ Hạ..." Lục Hành Thư khẽ ho một tiếng, liếc mắt ra hiệu, không cần nói rõ thêm lời nào.
Tiêu Minh lập tức hiểu ý, gật đầu nghiêm túc: "Tôi hiểu. Vì sự an toàn của bác sĩ Hạ, tôi sẽ tuyệt đối giữ kín chuyện này, không để lộ với bất kỳ ai."
Cùng lúc đó, Hạ Thần bất chợt hắt hơi một cái, rồi dụi dụi mũi. Lý Bắc Bắc lập tức đưa cho cậu một cốc nước ấm, lo lắng hỏi: "Cậu bị cảm à?"
Nhưng Hạ Thần không thấy đau họng, cũng không nghẹt mũi, đầu óc thì vẫn tỉnh táo, chẳng giống cảm lạnh chút nào. Cậu nghi ngờ, chẳng lẽ có ai đang nói xấu mình sau lưng?
Chắc chắn là tên Dương Vũ kia rồi, kiểu gì cũng đang than phiền với vị hôn thê rằng cậu lại nhét cho anh ta cả đống việc.
"Có khi nào Alpha nhà cậu đang nhớ cậu không?" Lý Bắc Bắc cố tình khều nhẹ khuỷu tay Hạ Thần, ánh mắt láu lỉnh đầy trêu chọc.
"Có khi nào Alpha nhà cậu đang nhớ cậu đấy?" Lý Bắc Bắc cố tình hích cùi chỏ vào người Hạ Thần, ánh mắt nghịch ngợm trêu đùa ra mặt.
Hạ Thần lập tức phản đòn, túm ngay điểm yếu của cậu: "Sáng nay Phó phó tướng lại cho cậu kẹo đúng không?"
Lý Bắc Bắc vừa nãy còn đang đắc ý, giờ lập tức đỏ bừng cả mặt, lắp bắp không thành câu: "Ờ... thì... anh ấy có hơi nhiều kẹo. Đây này, còn để phần cho cậu nữa, tớ mang cho cậu."
"Bắc Bắc, cậu nói thật cho tôi biết..."
"Cái... cái gì cơ..." Lý Bắc Bắc căng thẳng đến mức mắt mở to tròn xoe, chẳng dám chớp lấy một cái.
Hạ Thần cố tình đổi hướng câu chuyện: "Nói thật đi, cậu có phải định giấu luôn phần kẹo của mình không hả?"
Lý Bắc Bắc sững người, rồi lườm một cái, tiện tay ném thêm hai gói kẹo qua: "Ăn kẹo của cậu đi, đồ lắm chuyện!"
Hai người còn đang cãi nhau ầm ĩ, thì từ ngoài hành lang vang lên tiếng gõ cửa "thình thình thình", kèm theo giọng gọi to của Lý Khắc: "Hạ Thần! Lục tướng quân tìm cậu đấy!" Nói xong hai câu, anh ta liền bỏ đi ngay, rõ ràng vẫn còn đang giận chuyện gì đó với Hạ Thần.
Nhưng Hạ Thần chẳng buồn quan tâm Lý Khắc nghĩ gì về mình, điều làm cậu ngạc nhiên chính là hôm nay là ngày nghỉ, vậy mà Lục Hành Thư lại chủ động gọi cậu tới! Hiếm có như cây ngàn năm nở hoa, hôm nay đúng là một ngày đáng để ăn mừng!
Cậu vội vàng thay áo blouse trắng, chưa kịp trả lời câu hỏi tò mò của Lý Bắc Bắc đã hớn hở chạy đến văn phòng của Lục Hành Thư.
Thời tiết sau Tết dần ấm lên, gió xuân thổi nhè nhẹ, Hạ Thần đi trên đường cũng không thấy lạnh nữa, ngược lại mới chạy được mấy bước đã thấy người nóng bừng lên.
Phòng làm việc của Lục Hành Thư lúc này đã tắt lò sưởi, cửa sổ mở hé để thông gió.
"Tuần sau anh có nhiệm vụ, đây là quà Tết cho em." Là một hộp trà mới.
Chân anh còn chưa khỏi hẳn mà đã chuẩn bị nhận nhiệm vụ nữa rồi? Lại đúng là cái chân đó, cứ lần nào bị thương cũng là chỗ ấy, khiến Hạ Thần không khỏi lo lắng: "Nhiệm vụ gì vậy? có thể đi cùng không?"
Lục Hành Thư tiến lại gần, khẽ cúi người, hạ giọng xuống một cách đầy ẩn ý: "Nhiệm vụ bí mật."
Hạ Thần thầm nghĩ: thôi xong, chắc lần này cũng bị gạt ra ngoài rồi.
Ai ngờ đối phương lại nói tiếp: "Cho nên em phải giữ bí mật."
Mắt Hạ Thần sáng rực lên, cậu nhìn Lục Hành Thư, vừa mừng vừa bối rối, chỉ tay vào chính mình:"Em... em cũng được đi theo ạ?"
"Nhiệm vụ lần này có phần đặc biệt, tính bảo mật lại cao, tìm người ngoài tham gia thì không thích hợp. Anh suy đi tính lại, vẫn thấy em là người phù hợp nhất."
Lục Hành Thư đang tính toán điều gì đó, nhưng Hạ Thần không thể đoán ra. Dù vậy, chỉ cần được đi theo là cậu đã vui đến mức suýt bật cười. Cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc, làm vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang rộn ràng chờ đợi Lục Hành Thư giao nhiệm vụ chính thức.
Dù là nhiệm vụ mật, nhưng độ khó không cao. Mục tiêu lần này là thu thập thông tin tình báo, không đến mức phải liều mạng, nên anh hoàn toàn có thể để Hạ Thần tham gia.
Thông tin về việc PCI-1 bị rò rỉ chắc chắn sẽ gây chấn động xã hội. Phía thủ đô muốn số người biết chuyện càng ít càng tốt. Chính vì vậy, Lục Hành Thư đã chọn lại những thiếu úy từng theo anh tham gia nhiệm vụ ở Lĩnh Nam lần trước.
Hạ Thần với tư cách là người đầu tiên phát hiện thí nghiệm sống liên quan đến PCI-1 đương nhiên có lý do chính đáng để tham gia điều tra. Hơn nữa, với tư cách là bác sĩ, chuyên môn của cậu vượt xa những người còn lại.
"Nhưng trước đó," Lục Hành Thư nhìn cậu, khóe môi cong lên. "Anh muốn mời bác sĩ Hạ xem vài đoạn phim."
Nói là thực hiện công vụ, chi bằng nói thẳng là đang... tán tỉnh người ta.
Chỉ tiếc là đầu óc Hạ Thần đôi khi hơi thiếu một dây thần kinh, cậu ngẫm nghĩ vài phút rồi nghiêm túc hỏi: "Trong quân đội có rạp chiếu phim à? Chúng ta đi đâu xem? Xem luôn bây giờ hả?"
Cậu nghĩ đủ thứ chuyện, duy chỉ không hỏi câu quan trọng nhất: "Ơ... chẳng phải chúng ta đang bàn về nhiệm vụ tuyệt mật sao?"
Bởi vì trong lòng Hạ Thần, chuyện được cùng xem phim với Lục Hành Thư vốn đã là một điều rất đáng mong chờ.
Trong văn phòng của Lục Hành Thư có lắp máy chiếu. Anh kéo rèm lại, cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối dịu nhẹ. Hạ Thần ngồi trên sofa, tim đập thình thịch, hồi hộp không chịu nổi. Vừa nói xem phim là xem phim thật, đúng là tác phong dứt khoát của Lục Hành Thư. Mà chính vì vậy, cậu lại càng thích anh hơn. Bởi trong lòng Hạ Thần, được xem phim cùng Lục Hành Thư là một chuyện tuyệt vời khó có thể từ chối.
Chọn phim xong, Lục Hành Thư bước tới, ngồi xuống cạnh Hạ Thần gần đến mức hai vai gần như chạm vào nhau.
Hạ Thần dù miệng thì bạo thật đấy, nhưng vẫn có lúc biết ngượng. Cậu rụt nhẹ người dịch sang bên một chút. Ai ngờ Lục Hành Thư lập tức vòng tay qua đặt lên vai cậu, giọng trầm thấp vang lên bên tai: "Bác sĩ Hạ, đừng phân tâm. Tập trung vào, nghiêm túc mà xem."
"Biết rồi mà." Hạ Thần lập tức thẳng lưng, dán mắt lên màn hình, chuyên chú như đang ôn thi đại học, thậm chí còn chăm chú hơn.
Lục Hành Thư cố nhịn cười, khẽ nghiêng đầu về phía Hạ Thần, nhẹ nhàng hít một hơi liền bắt gặp mùi dầu gội dịu nhẹ vương trên mái tóc cậu. Nếu đổi lại là người khác, hành động này có lẽ đã chạm đến ranh giới quấy rối một Omega. Nhưng giữa anh và Hạ Thần là vợ chồng hợp pháp. Và trong mắt Hạ Thần, điều này chẳng có gì sai trái cả.
Từ một giờ chiều, thời gian trôi qua rất nhanh đến tận sáu giờ tối.
Cả hai đã xem xong chừng hơn chục đoạn phim ngắn. Hạ Thần hoàn toàn mơ hồ, không hiểu Lục Hành Thư rốt cuộc muốn mình xem những gì. Nhớ lại nội dung các đoạn phim, phần lớn đều là những cảnh nhân vật đáng thương bị bọn buôn người ép mua ép bán, khóc lóc giãy giụa thảm thương. Lục Hành Thư hình như cũng xem đến mỏi mắt, liền bấm tạm dừng.
"Bác sĩ Hạ, nếu anh bảo em diễn lại mấy phân cảnh đó, em làm được không?"
"Hả?"
"Vì nhiệm vụ cần. Chúng ta phải diễn một màn kịch để trà trộn vào nội bộ kẻ địch." Giọng Lục Hành Thư vang bên tai, khoảng cách quá gần khiến Hạ Thần cứng người lại, mà lại không nỡ né đi.
Trong bóng tối, cổ họng cậu khô khốc, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống, giọng hơi khàn khàn: "Vậy... diễn ai?"
Kẻ buôn người à?
Lục Hành Thư bật cười, tiếng cười trầm thấp như làn sương đêm buông xuống. Giọng anh mềm đến mức khiến người ta muốn chìm vào trong đó: "Em diễn người bị bán, một tiểu đáng thương."
Thấy Hạ Thần lườm một cái đầy tức giận. Lục Hành Thư lại cúi xuống, cong môi cười mà như không, giọng càng thêm dụ hoặc: "Bị bán cho anh, được không?"
"Được."
--------
Ngày hôm sau, tại phủ Phó gia ở thủ đô.
Nguyên soái Phó Nghị ngồi tựa vào chiếc ghế mây, ánh nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ sát đất rộng lớn, rải xuống người ông một lớp ánh sáng ấm áp. Trong phòng vẫn bật lò sưởi, ông mặc bộ đồ ngủ dày cộp có buộc dây, lim dim tận hưởng chút yên tĩnh hiếm hoi của buổi chiều muộn. Người giúp việc bên cạnh bưng đến một ly nước ấm cùng vài viên thuốc.
"Nguyên soái, đây là thuốc hôm nay ạ." Bà Trương, một người giúp việc lớn tuổi, dịu dàng khẽ nhắc nhở.
Tuổi đã cao, không tránh được phải uống đủ loại thuốc mỗi ngày, đây đều là do Dương Vũ căn dặn kỹ càng. Thằng nhóc ấy rõ ràng chỉ là một Beta, vậy mà giờ đã leo lên được đến chức Phó viện trưởng Phân viện số Một của Bệnh viện Trung tâm Thủ đô, thật không thể xem thường.
Chỉ tiếc là, hồi nhỏ thành tích môn nào cũng không bằng Hạ Thần. Nghĩ đến đây, Phó Nghị khẽ thở dài, không một tiếng động. Giá như đứa cháu ngoại ông yêu thương nhất là một Alpha, thì hôm nay ông đã chẳng phải lo lắng đến thế. Phủ nguyên soái cũng sẽ có một người thừa kế danh chính ngôn thuận. Nhưng dù là Alpha hay Omega, Hạ Thần vẫn là đứa cháu ông thương yêu nhất.
Điều khiến ông lo lắng có lẽ chính là tình trạng tinh thần của một Omega. Tính đến hôm nay, Hạ Thần vẫn chưa bị đánh dấu. Ông cũng không rõ, đó là điều nên cảm thấy may mắn hay là tiếc nuối.
Lục Hành Thư vốn chẳng hề xem trọng đứa cháu ngoại mà ông nâng như trứng, kẻ hỗn láo ấy chỉ khiến Hạ Thần đau lòng. Bởi vậy, Phó Nghị cũng chẳng ưa gì Lục Hành Thư. Có điều tuổi tác càng cao, lòng dạ cũng dần trở nên dễ dãi, ông không còn hơi sức đâu mà tranh đấu với mấy chuyện vặt vãnh, đành mặc kệ để Hạ Thần tự do vùng vẫy với lựa chọn của mình.
"Tròn ba năm rồi đấy." Phó Nghị chống gậy đứng dậy. Từ năm ngoái, chân ông đã không còn linh hoạt như trước.
Bà Trương hiểu rõ ông đang nhắc đến điều gì, liền nhẹ giọng an ủi: "Người trẻ có suy nghĩ của người trẻ mà."
"Nhà họ Phó xưa nay vốn đã vắng lặng, nếu tiểu Thần ly hôn rồi trở về ở với tôi, e là còn tốt hơn." Ông cụ dừng lại một lúc rồi thở dài, "Trước kia thằng bé cố chấp, tôi còn có thể nhắm mắt cho qua. Nhưng lần này... aiiii." Ông khẽ ho khan, sắc mặt vẫn ổn, chỉ là hơi thở có phần nặng nề. "Đợi nó đi hết cái gọi là thanh xuân nổi loạn bên ngoài rồi trở về, tôi nhất định sẽ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nó một lần."
Bà Trương dịu dàng xoa lưng cho ông, trong lòng cũng ngổn ngang: "Nhưng mà liệu cậu chủ nhỏ có đồng ý quay về không? Ở nhà thì có người chăm sóc chu đáo thật, nhưng tính cậu ấy lại hay mềm ngoài cứng trong."
Phó Nghị trầm mặc trong giây lát, rồi khẽ hừ một tiếng: "Không đồng ý thì cũng phải đồng ý. Cuộc hôn nhân đó vốn dĩ là sai lầm. Tôi không thể để tiểu Thần tiếp tục lún sâu vào sai lầm đó thêm một bước nào nữa."
Hạ Thần còn trẻ, còn rất nhiều thời gian và tương lai phía trước. Mà tương lai ấy không thể tiếp tục bị chôn vùi trong cái nhà họ Lục đó được nữa.
Đúng lúc ấy, từ tầng trên vọng xuống một tràng âm thanh lộn xộn. Bà Trương lập tức dẫn vài người giúp việc chạy lên lầu hướng thẳng đến phòng vẽ trên tầng hai. Cửa vừa mở đã thấy Phó Ngôn Triết ngồi bệt dưới đất, ôm chặt đầu gối, xung quanh là bút vẽ và màu sắc vương vãi khắp nơi.
Năm tháng dường như chẳng để lại nhiều dấu vết trên gương mặt ông. Phó Ngôn Triết mặc một chiếc sơ mi trắng, dáng vẻ ngơ ngác, thoáng nhìn qua tựa như một chàng trai trẻ mang nỗi u hoài chưa dứt.
Ông ngẩng đầu lên nhìn bà Trương với ánh mắt hoang mang lo lắng, giọng khàn khàn: "Bà Trương... tiểu Thần đâu rồi? Tôi... tôi không tìm thấy con... Tôi đã nói với Dịch Minh rồi, là chúng tôi sẽ cùng nhau đợi tiểu Thần trở về..."
"Tiểu Thần đi học rồi mà, ông quên rồi sao? Hôm nay đâu phải cuối tuần, mẫu giáo bây giờ cũng có kiểm tra đấy, hôm nay có thi Toán nho nhỏ đó." Bà Trương đã quá quen với tình trạng này, liền nhanh nhẹn đỡ Phó Ngôn Triết dậy, vừa nhẹ nhàng vừa kiên nhẫn trấn an.
Phó Nghị chống gậy, vội vã đuổi theo sau cũng vừa mới lên đến cửa, đứng ngoài chứng kiến cảnh ấy liền siết chặt môi, rồi lặng lẽ quay người lui ra. Trong nhà không ai đau lòng bằng ông khi phải chứng kiến con trai mình trở thành như vậy.
Phó Ngôn Triết lúc này dường như đã yên tâm hơn, rồi lại khẽ hỏi tiếp: "Vậy tiểu Thần... thi có tốt không..."
"Được hạng nhất, cô giáo khen thằng bé thông minh lắm." Bà Trương cầm lấy khăn ấm người hầu đưa tới, dịu dàng lau tay cho ông.
"Dịch Minh lát nữa sẽ về... Tôi phải kể cho anh ấy nghe chuyện iểu Thần lại đứng nhất." Phó Ngôn Triết nở một nụ cười dịu dàng, hàng chân mày giãn ra, dáng vẻ ấy sao mà giống Hạ Thần đến lạ.
Trong căn phòng, tiếng trò chuyện nhẹ nhàng giữa bà Trương và Phó Ngôn Triết vẫn đều đều vang vọng. Ngoài cửa, Phó Nghị đứng im rất lâu, không nói một lời.
Bàn tay ông nắm lấy cán gậy khẽ run lên, rồi chậm rãi xoay người, từng bước, từng bước nặng nề bước xuống lầu.
Hai năm nay, ông già đi rất nhiều. Tấm lưng từng thẳng tắp giờ đã khom xuống, mùa đông cũng bắt đầu thấy lạnh buốt. Ông chỉ mong có ngày Hạ Thần chịu quay về ngồi bên cạnh ông, chỉ cần một lần... cũng đủ rồi.