Hôm đó Hoàng Mao đến tìm Lục Hành Thư, vừa khéo là nửa tiếng sau khi sòng bạc tan. Lục Hành Thư lười nhác ngồi ngả người trên ghế sofa trong đại sảnh, tay cầm ly rượu vang đỏ lắc nhẹ nhấp từng ngụm nhỏ. Bên cạnh là Hạ Thần ngoan ngoãn xoa bóp vai cho anh.
Thấy Hoàng Mao bước vào, anhnhướng mày, khiến vết sẹo trên mặt khẽ động, kèm theo khóe môi cong lên thành một nụ cười khinh khỉnh: "Ồ, quý nhân hiếm thấy."
"Cậu chủ Khâu nói gì vậy, ngài mới là quý nhân, bọn tôi đâu dám lơ là." Hoàng Mao cười hề hề tiến lại gần, Lục Hành Thư ra hiệu cho Hạ Thần rót cho gã một ly rượu. Còn bản thân anh thì thong thả nhấm nháp rượu vang chẳng buồn đáp lại. Ánh mắt chỉ chăm chú dõi theo đôi tay đang gọt táo của Hạ Thần.
Hoàng Mao ngậm điếu thuốc, nhe ra hàm răng vàng khè, ánh mắt dừng lại nơi cổ áo rộng của Hạ Thần. Vài vệt bầm đỏ nhàn nhạt thấp thoáng, không che nổi ý xuân mập mờ. Gã nở nụ cười nham nhở lời nói ám chỉ rõ ràng: "Cậu chủ Khâu quả nhiên là người sành sỏi."
"100 người, tôi không cần Beta." Lục Hành Thư hoàn toàn nhập vai thiếu gia Khâu, khí thế ngạo mạn, càng diễn càng ra chất.
Sắc mặt Hoàng Mao thoáng biến đổi, ánh mắt láu cá lộ ra chút ngờ vực: "Cậu chủ Khâu đang đùa sao?"
"Giá mỗi người là bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi."
Lục Hành Thư ra hiệu cho người phía sau mang tới một chiếc vali, dùng ngón trỏ gõ lên nắp hộp, giọng nhàn nhạt: "Tiền tôi mang đủ, nhưng làm ăn thì tôi có thể không làm. Cứ coi như mấy hôm nay tôi đến đây để tiêu khiển, ai nấy giữ hoà khí là được."
Anh nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp, giọng hờ hững: "Chỉ là không có bản lĩnh thì đừng có khoe khoang. Dùng loại bát nào thì ăn phần cơm cỡ đó. Tôi tính tình tốt thì đi một chuyến chơi thôi, nhưng người khác thì chưa chắc dễ tính như vậy."
Hoàng Mao biết rõ, nếu vụ làm ăn này thất bại mà còn bị đồn ra ngoài, danh tiếng của bọn họ sẽ tổn hại nghiêm trọng.
Gã vội vàng liếc mắt ra hiệu cho một phục vụ. Không lâu sau, có người cúi đầu khom lưng mời Lục Hành Thư đi sang nơi khác bàn chuyện riêng.
Hạ Thần không rõ Lục Hành Thư nắm trong tay bao nhiêu thông tin về nhiệm vụ lần này. Khi anh được mời đi, cậu cũng bị đưa theo. Mọi người đều bị bịt mắt, nhưng Lục Hành Thư đã khéo léo để lại dấu hiệu.
Khi đến nơi, Hạ Thần và vài người đóng giả tùy tùng, thực chất là các thiếu úy bị giữ lại bên ngoài. Chỉ mình Lục Hành Thư bước vào trong.
Trong căn phòng ấy, ngồi chờ là một người phụ nữ còn rất trẻ, cô ta trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, khoác chiếc áo gió dài màu đen, mái tóc dài duỗi thẳng thả xuống vai. Cô ta không trang điểm, vậy mà lại mang vẻ quyến rũ lạ thường. Nhưng à một Beta.
Cô ngồi vắt chân, nhàn nhã nhấp cà phê, đối mặt với sự xuất hiện của Lục Hành Thư chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên.
Người phụ nữ kia lại thẳng thừng đi vào vấn đề: "Cậu chủ Khâu muốn một trăm Omega, đúng là chuyện hoang đường."
Giọng cô ta trầm ổn, đôi mắt hơi nâng lên cũng chất chứa từng trải và sắc bén.
Lục Hành Thư bình thản ngồi xuống, dứt khoát: "Ra giá đi."
"Giá tôi đưa ra chưa chắc cậu đã trả nổi." Cô ta cũng không khách sáo, mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho tùy tùng mang lên một ly cà phê đặt trước mặt hắn. "Năm mươi người. Trả tiền ngay, hôm nay có thể giao hàng luôn."
Một trăm Omega chỉ là con số Lục Hành Thư tùy tiện nêu ra, mục đích thật sự là để thăm dò xem tổ chức này đang nắm trong tay bao nhiêu Omega bị bắt cóc. Hắn vốn nghĩ bên kia sẽ trả lời đại khái tầm hai mươi, con số ấy cũng đã đủ khiến người ta giật mình rồi. ởi lẽ mỗi vụ mất tích của Omega đều là trọng án được điều tra sát sao.
Không ngờ, đối phương lại có thể đưa ra con số năm mươi.
Lục Hành Thư khẽ nhếch môi cười: "Cũng được. Nhưng hàng hóa không đến nỗi lẫn đồ dỏm đấy chứ?"
"Trừ việc chưa bị đánh dấu ra, từng người một đều là hàng thật giá thật."
Người phụ nữ kia vì câu nghi ngờ của hắn mà ánh mắt thoáng hiện vẻ thiếu kiên nhẫn. Cô ta cong môi cười đầy ẩn ý, chỉ tay về phía cửa phòng rồi rút ra một ống tiêm từ túi áo: "Nếu cậu chủ Khâu hào phóng một chút, tôi còn có thể tặng kèm một người."
"Beta mà cậu mang theo bên ngoài ấy, tôi có thể biến cậu ta thành Omega."
"Hoặc là cũng có thể mua nguyên một thùng thuốc chuyển đổi pheromone, giá không đổi. Nếu lỡ có tổn thất, có thể đến tìm Hoàng Mao đổi người thay thế."
"Tổn thất?"
"Người là bên tôi chuẩn bị, anh không được chọn. Nhưng nếu mang thuốc chuyển đổi đi, anh muốn biến Beta nào thành Omega cũng tùy ý. Trường hợp tiêm vào mà tử vong, có thể đến lấy thuốc thay thế. Đây là một cuộc giao dịch sòng phẳng."
Thông thường nghe đến mức đó, phần lớn khách đều chọn lấy thuốc chuyển đổi thay vì người thật. Bởi vận chuyển nhân mạng quá dễ bị chú ý, mà việc mua một Beta ngầm chẳng phải chuyện khó khăn.
Tổ chức này vốn chuyên bắt cóc buôn bán Beta, trước đây chỉ làm ăn lặt vặt. Nhưng dạo gần đây chẳng hiểu vì sao lại bắt đầu nhúng tay vào thị trường Omega.
Khi nhận được nguồn tin này, phía Lục Hành Thư đã lập tức liên hệ tổ chức này với nhóm nghiên cứu PCI-1. Cộng thêm quá trình điều tra về Bạch Khê, bọn họ nhanh chóng khoanh vùng được ổ nhóm ở Lĩnh Nam. Trong nhiệm vụ lần trước, họ vô tình xâm nhập được vào một cơ sở nghiên cứu trực thuộc PCI-1 tại Lĩnh Nam, nhưng lại để lộ hành tung đánh rắn động cỏ.
Kết quả là nhóm nghiên cứu đã kịp tẩu thoát, tung tích hiện tại không rõ. Điều này cũng cho thấy nội bộ tổ chức buôn bán hiện đang rơi vào tình trạng thiếu hụt nghiêm trọng nguồn thuốc tiêm. Việc đối phương có thể đưa ra con số 50 đã là rất rộng tay.
"Tôi muốn kiểm hàng."
"Đương nhiên". Hiếm khi có khách muốn lấy "hàng sống", người phụ nữ tỏ ra rất vui vẻ.
Đám "hàng" ấy đều bị nhốt trong một kho chứa dưới lòng đất, nơi trông như một con hẻm ngoằn ngoèo sâu hút, chỉ khác là hai bên không phải tường gạch mà là những chiếc lồng sắt. Mỗi chiếc lồng không lớn, bên trong nhốt một người mặt mũi đều mơ hồ khó thấy.
Mùi pheromone hỗn tạp đến mức thối rữa, hôi hám đến nỗi khiến người ta phải cau mày. Có vài người bên trong đã gần như hấp hối, đây là lũ phế phẩm nên bị vứt ở khu vực ngoài cùng.
Kẻ thì tiêm thuốc xong thất bại, đang đợi chết. Kẻ thì mang bệnh sẵn. Cũng có kẻ chống đối nên bị đánh cho què. Nhưng dù là phế phẩm, chỉ cần chưa chết thì vẫn có thể bị đem đi giao cho bộ phận nghiên cứu để tiếp tục làm thí nghiệm. Có lẽ vì còn chút giá trị ấy, nên bọn chúng chưa vội xử lý.
Muốn đến được khu kho hàng thật sự, họ bắt buộc phải băng qua con hẻm đầy lồng sắt này.
Hạ Thần đi sau Lục Hành Thư, từng bước đều cứng ngắc. Khung cảnh trước mắt như một cú va đập dữ dội vào não bộ, gợi lên những ký ức lờ mờ. Như thể cậu đã từng thấy qua rồi.
Ngực Hạ Thần nghẹn lại, bước chân chậm dần, bên thái dương còn rịn mồ hôi lạnh.
Lục Hành Thư phát hiện lập tức dừng lại, ra hiệu cho một thiếu úy đưa Hạ Thần ra ngoài nghỉ ngơi. Nhưng Hạ Thần không chịu đi. Để tránh bị nghi ngờ, cậu lập tức đổi sang dáng vẻ yếu đuối đáng thương, đưa tay nắm lấy Lục Hành Thư, nghẹn ngào nói: "Cậu chủ Khâu... Em muốn theo anh, em sợ lắm..."
Người phụ nữ khẽ cười khinh: "Cậu chủ Khâu, người của cậu thì cậu lo cho kỹ vào. Đừng để xảy ra chuyện ở chỗ tôi."
Nghe vậy, Lục Hành Thư cảm thấy không thoải mái. Hắn lập tức bế bổng Hạ Thần lên trước mặt bao người, còn cố tình bóp nhẹ mông cậu một cái, ra vẻ ph*ng đ*ng đùa giỡn như một tên lăng nhăng thực thụ: "Đi không nổi thì gia bế, tối ngoan ngoãn là được."
Hạ Thần biết rõ Lục Hành Thư làm vậy là để che giấu tình hình thực tế, là đang bảo vệ mình. Nhưng khi bị hắn b*p m*ng cậu vẫn không kiềm được mà đỏ mặt.
Cậu vùi đầu vào lồng ngực , khẽ đáp một tiếng: "Ừm."
Có lẽ vì bản thân vốn là một Omega, nên khi phải ngửi mùi pheromone hỗn loạn quanh đây, cơ thể Hạ Thần vô cùng khó chịu, thậm chí nhiều lần muốn nôn mửa. So với bất kỳ giới tính nào khác, Omega luôn nhạy cảm với pheromone hơn hẳn. Hạ Thần không muốn ngã gục vào đúng thời điểm quan trọng thế này, nhưng những hình ảnh mơ hồ đột nhiên ùa về khiến đầu óc cậu choáng váng, chân cũng run lên.
Đó là một đoạn ký ức rất xa xưa, cũng là trong những chiếc lồng sắt như thế này. Khi cậu còn nhỏ, đã từng nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt từ bên ngoài...
"Tiền còn chưa chuyển khoản à?! Mẹ kiếp, dám chơi bọn mình à?! Bảo tụi này bắt người rồi lại xù kèo, buôn bán cái con khỉ gì!" Sau đó là tiếng ly thủy tinh rơi vỡ loảng xoảng.
Hạ Thần trợn mắt, nhưng trước mặt chỉ là một màu đen kịt, không có chút ánh sáng nào. Cậu ôm gối, co mình lại trong góc lồng lắng nghe tiếng cãi vã mỗi lúc một lớn.
Rồi có người mở cửa, ánh sáng bên ngoài chiếu vào gay gắt đến mức khiến cậu không thể mở mắt.
Người kia bực bội mở khóa xích sắt nơi cửa lồng, thô bạo lôi cậu ra ngoài.
Hạ Thần nghe thấy chính mình kêu đau, cả thế giới bắt đầu đảo lộn. Cậu bị kéo vào một căn phòng, người kia hung dữ tra hỏi điều gì đó, nhưng cậu vừa không nghe rõ cũng chẳng nhìn rõ. Đó là đoạn ký ức đã bị cậu chôn vùi, một phần quá khứ mà cậu vẫn luôn trốn tránh.
Chớp mắt tỉnh lại, trước mắt đã là lồng ngực ấm áp của Lục Hành Thư.
"Em sao vậy?"
Người phụ nữ ban nãy chẳng biết đã đi đâu, chỉ còn lại nhóm người bọn họ đứng tại chỗ. Lục Hành Thư cúi đầu, nhẹ giọng nói bên tai cậu: "Ở lại đây với họ đợi anh, đừng theo vào."
"Vâng." Hạ Thần lần này nghe lời một cách hiếm thấy, bởi chính cậu cũng cảm giác rõ ràng rằng mình đang có điều gì đó bất ổn.
Lục Hành Thư nhẹ nhàng đặt cậu lên chiếc ghế nghỉ ven hành lang, giao lại cho một thiếu úy trông coi. Bản thân anh thì đi theo người phụ nữ đã quay lại với chùm chìa khóa, tiến vào một lối đi khác bị khóa chặt bằng cửa sắt.
Hạ Thần đưa tay lau mồ hôi lạnh nơi trán, lòng dạ rối bời, trong đầu vẫn quẩn quanh những hình ảnh mơ hồ vừa hiện lên. Những cảnh tượng đó như ám ảnh, gõ nhè nhẹ vào trí nhớ anh rất đáng sợ, mơ hồ, nhưng lại thật đến đau đớn.
Đó là nơi nào? Có phải là nơi cậu từng bị bắt cóc khi còn nhỏ? Là ai đã ra lệnh cho bọn chúng bắt cóc cậu?
Ký ức của Hạ Thần tựa như bị khoét mất một mảng lớn, hoàn toàn không thể kết nối với thời điểm gặp gỡ Lục Hành Thư. Đó là một quãng thời gian rất dài, dài đến mức như một cơn ác mộng kéo lê lê thê bất tận.
"Chuyện hôm nay... là anh suy tính không chu toàn."
Tối đến, Lục Hành Thư ngồi cạnh Hạ Thần thấp giọng nói lời xin lỗi. Anh không nên đưa cậu vào nơi đó. Ban đầu chỉ nghĩ Hạ Thần là bác sĩ, có thể giúp sơ bộ đánh giá tình trạng hàng hóa, thuận tiện cho việc thu thập tin tức, nào ngờ cậu lại phản ứng dữ dội đến thế khi đối diện với những mặt tối kia.
Lục Hành Thư không phải người vô tâm, nh đột nhiên nhớ ra Hạ Thần từng bị bắt cóc khi còn nhỏ. Sự áy náy trong lòng trào dâng từng đợt.
"Là em không kiểm soát được bản thân... Xin lỗi." Hạ Thần cũng nhẹ giọng đáp lại.
Một lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Hành Thư khẽ hỏi: "Anh có thể kể cho em biết sau đó anh đã nhìn thấy gì không?"
"Giống hệt như Bạch Khê, họ đều là những người bị dùng làm thí nghiệm sống, bị nhốt trong một khu giống như ký túc xá tập thể."
Lục Hành Thư trầm giọng kể, ánh mắt đượm vẻ lạnh lùng. "Tất cả bọn họ đều là Beta bị ép chuyển hóa thành Omega, pheromone tỏa ra rất nồng. Dù đứng ngoài cửa kính anh cũng có thể cảm nhận được. Nhưng cái mùi ấy... anh không biết phải diễn tả thế nào, nó ngọt đến mức khiến người ta cảm thấy bất thường."
"Pheromone do Omega nhân tạo tiết ra mạnh gấp mười lần so với Omega tự nhiên" Hạ Thần tiếp lời, đôi mắt cụp xuống, giọng đè nén tức giận: "Nhưng cũng vì thế mà nó khiến cơ thể Beta bị bào mòn nghiêm trọng. Nếu không được ngăn chặn kịp thời, họ sẽ nhanh chóng lão hóa, phát sinh hàng loạt bệnh lý nghiêm trọng. Hôm nay vừa nhìn thấy mấy cái lồng sắt đó, em chỉ cần nhắm mắt là lại hiện lên trong đầu... Đám người đó đúng là quá tàn nhẫn."
Lục Hành Thư gật đầu đồng tình với nỗi phẫn nộ trong giọng nói của cậu, rồi tiếp lời: "Tín hiệu anh để lại đã bị xóa sạch, nhưng không phải do con người làm. Căn cứ đó được che chắn bằng hệ thống chống nhiễu hoàn toàn nên không dễ lần ra. Giờ chúng ta chỉ còn một cơ hội là chờ đến khi bọn chúng giao hàng rồi nhân lúc đó tập kích."
Chỉ có điều, nếu hành động không đủ nhanh, đám đồng bọn còn lại biết tin sẽ lập tức xóa sạch dấu vết, phá hủy toàn bộ căn cứ.
"Người phụ nữ hôm nay chắc chắn không phải là kẻ đứng đầu. Cô ta chỉ là người đại diện chuyên xử lý giao dịch," Lục Hành Thư phân tích. "Ông chủ lớn thật sự không có mặt tại Lĩnh Nam. Nếu cứ tiếp tục chần chừ bám theo dấu vết ở đây, sẽ chỉ khiến thêm nhiều nạn nhân vô tội bị hy sinh."
Thực lòng ban đầu anh không định đưa Hạ Thần đi cùng. Nhưng nghĩ đến việc cậu cũng đang nghiên cứu cùng chủ đề, anh mới quyết định để Hạ Thần được tận mắt chứng kiến những cơ thể thí nghiệm thất bại đó.
Dù sao đi nữa, nếu chờ đến ngày mai hành động chặn đường lúc bọn chúng giao hàng thì bọn họ có thể cứu được những Beta đang bị xem là "hàng hóa". Nhưng... những "người thất bại" đang bị bỏ lại trong căn cứ kia, có lẽ sẽ bị bọn chúng hủy diệt hoàn toàn.
"Uống chút nước ấm đi." Lục Hành Thư thấy sắc mặt Hạ Thần trắng bệch, nghĩ cậu vẫn còn chưa hoàn hồn lại thấp giọng nói thêm: "Xin lỗi."
"Không phải lỗi của anh, là do em nhớ lại chuyện hồi nhỏ." Hạ Thần khẽ lắc đầu giọng khàn .
Lục Hành Thư khụy gối xuống trước mặt cậu, đưa tay chạm nhẹ vào trán Hạ Thần, dịu giọng dò hỏi: "Là vụ bắt cóc năm đó sao?"
Hạ Thần bỗng ngẩng đầu, ánh mắt khẽ dao động, môi mấp máy như muốn nói điều gì. Nhưng chưa kịp thốt ra Lục Hành Thư đã vô tình phá vỡ niềm mong chờ vừa le lói trong mắt cậu: "Em từng kể anh nghe rằng lúc nhỏ từng bị bắt cóc, nên sau này mới học vài chiêu phòng thân. Có thể kể rõ hơn cho anh nghe không?"
Lần đầu tiên Lục Hành Thư có mong muốn mãnh liệt muốn biết quá khứ của Hạ Thần, bởi vì anh lo cho cậu.
"Là..." Hạ Thần cụp mắt xuống, hai tay nâng chén nước ấm khẽ kể: "Là năm emmười bốn tuổi, khi đó em bị bắt cóc. Bọn chúng nhốt em trong một căn nhà gỗ hẻo lánh. Sau đó, có một học viên quân sự đến cứu . Anh ấy rất dũng cảm... cũng rất đẹp trai."
Nói đến đây, vẻ mặt Hạ Thần bỗng dịu lại trong trẻo hơn hẳn, như thể từ giữa mùa đông giá rét cậu được sưởi ấm bởi ánh nắng đầu xuân.
Lục Hành Thư lặng lẽ nhìn cậu, trong lòng không khỏi ghen tỵ. Nhưng anh không cắt ngang. Không phải vì không muốn, mà vì anh không nỡ.
"Nhưng trong lúc chạy trốn em lại làm vướng chân anh ấy, khiến anh ấy mất tích. Khi đó em gần như sụp đổ..." Hạ Thần dụi mắt, mỗi lần nhớ lại là sống mũi lại cay xè. "May mà anh ấy vẫn còn sống. Sau đó em bị bọn bắt cóc lôi về lại, những chuyện sau đó xảy ra gì em không còn nhớ nữa. Thế nhưng hôm nay..."
Nói đến đây, Hạ Thần bắt đầu bồn chồn. Cậu siết chặt chiếc cốc trong tay, đôi mày nhíu lại, hàm răng cắn chặt vào nhau. Mãi đến khi bàn tay run lên cậu mới ép mình mở lời, giọng run rẩy dồn dập như không thể kìm lại được nữa: "Em đã nhìn thấy những cái lồng sắt y hệt như trong ký ức của em. Cũng chật chội như vậy, cũng khiến người ta nghẹt thở như vậy..."
Chưa kịp nói dứt câu, Lục Hành Thư đã ôm chầm lấy cậu.
"Quên hết đi."
Anh ghì chặt lấy Hạ Thần vào lòng, giọng trầm khàn mang theo một tia xót xa dịu dàng. "Chuyện đó em không cần nhớ nữa."
"Tướng quân Lục?" Hạ Thần ngẩng đầu nhìn quanh một vòng, rõ ràng không có ai khác ở đây. Trong hoàn cảnh này, bọn họ vốn không cần phải tiếp tục diễn trò gì cả.
Thế nhưng Hạ Thần lại tiếp nhận cái ôm ấy một cách rất nhanh. Cậu không né tránh, cũng không nghi hoặc, mà cứ thế lặng lẽ dựa vào Lục Hành Thư, để mình quen dần với sự ấm áp đột ngột ấy.
Dù cái ôm này là vì cảm thông hay là vì quan tâm, nó đều rất ấm. Mà sự ấm áp này Hạ Thần rất thích.
"Xin lỗi."
Đây đã là lần thứ ba trong ngày Lục Hành Thư nói xin lỗi với cậu. Hạ Thần nghe mà thấy khó hiểu, nhưng Lục Hành Thư lại vô cùng nghiêm túc: "Anh không nên để em nhớ lại những chuyện đó." Nói rồi anh buông tay ra, ánh mắt dịu đi: "Nghỉ ngơi một chút đi. Ngày chúng ta về nhà."
Hạ Thần khẽ nhíu mày, trong lòng không nhịn được mà thầm lẩm bẩm: Lục Hành Thư coi quân doanh là nhà thật đấy à? Bao giờ anh mới chịu cùng em trở về căn nhà ở thủ đô kia cơ chứ...
Đúng như Lục Hành Thư đã dự đoán, sau khi quân đội phục kích ở điểm giao hàng và bắt giữ toàn bộ người liên quan, từ xa lập tức vang lên những tiếng nổ dữ dội. Toàn bộ căn cứ ngầm nơi chứa kho hàng và các cơ thể thí nghiệm thất bại đều bị san bằng hoàn toàn trong biển lửa. Tất cả đều bị xóa sổ, không để lại một mảnh vết tích.
Lục Hành Thư còn đích thân dặn dò việc quản lý nhóm cơ thể thí nghiệm còn sống phải do binh lính Beta đảm nhiệm.
Pheromone của những "Omega nhân tạo" kia quá mức ngọt ngào, dễ khiến những Alpha thiếu kiên định đánh mất lý trí mà phạm sai lầm.
Lần hành động này được xem là chiến thắng toàn diện. Không chỉ thu giữ được toàn bộ thông tin tình báo, mà ngay cả dung dịch chiết xuất PCI-1 quý giá cũng đã lọt vào tay họ.
Lục Hành Thư nhận được quân lệnh phải lập tức trở về thủ đô để báo cáo tình hình, đồng thời xử lý một số việc cá nhân. Omega kết hôn danh nghĩa với anh đã rời khỏi nhà khá lâu, cha hắn cũng liên tục thúc giục hắn về nhà, nói có chuyện quan trọng cần trực tiếp bàn bạc.
Ban đầu Lục Hành Thư không định bận tâm. Nhưng khi ánh mắt hắn lướt qua gương mặt Hạ Thần bên cạnh. Anh biết, lần này nhất định mình nên trở về một chuyến.