Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 18

Lý Bắc Bắc đứng ngoài sân huấn luyện, tay xách một giỏ nhỏ đầy trái cherry đen bóng. Sau Tết tiết trời ấm dần lên, buổi trưa đầu xuân luôn khiến người ta dễ buồn ngủ. Lý Bắc Bắc cũng phải chợp mắt một lát rồi mới nhớ ra sáng nay có cherry mới vừa được gửi tới, mà cậu vẫn chưa mang cho Tiêu Minh.

 

Hôm nay trời nắng đẹp, ánh nắng chiếu lên khiến cả người cậu như phát sáng, mái tóc màu nâu hổ phách lấp lánh dưới nắng.

 

Tiêu Minh từ xa đã trông thấy cậu, vội chỉnh lại tác phong rồi chạy lại: "Y tá Lý, cậu tìm tôi có việc gì sao?"

 

Lý Bắc Bắc trông đầy năng lượng, rõ là vừa ngủ dậy tinh thần phơi phới: "Đồng nghiệp tôi về thủ đô thăm nhà mang về đấy, tôi để dành cho anh một ít."

 

Thấy là cherry, Tiêu Minh thoáng do dự không đưa tay nhận ngay: "Thứ này không dễ mang theo, cậu giữ lại mà ăn đi."

 

"Cái này là em để dành riêng cho anh đấy."

 

Trước sự nhiệt tình như thế, Tiêu Minh cũng không tiện từ chối nữa, đành nhận lấy. Anh liên tục nói lời cảm ơn, nhưng vẫn thấy hơi ngại ngùng, vành tai cũng hơi ửng đỏ.

 

Từ sau khi bắt đầu chia sẻ đồ ăn vặt với nhau, cả hai đã thân thiết hơn không ít.

 

Tiêu Minh biết Lý Bắc Bắc là một Beta chính hiệu, biết cậu mê tám chuyện và đồ ngọt, còn biết nhà cậu có ba anh em, cha mẹ thì mở quán cơm nhỏ. Nói chung Lý Bắc Bắc là một người thật thà, không giấu được cảm xúc. Nhưng so với mình thì lại lanh lợi, hoạt bát hơn nhiều?

 

Thấy Lý Bắc Bắc mặt đỏ ửng, Tiêu Minh lén cong khóe môi cười nhẹ một cái.

 

Tiêu Minh cảm thấy Lý Bắc Bắc dưới ánh mặt trời thật đáng yêu, như con cún corgi nhỏ ở nhà mình vậy. Anh gãi gãi sau đầu ngập ngừng mở lời: "Cậu... cậu ăn gì chưa? Tôi... mời cậu ăn cơm nhé."

 

"Phó Tướng Tiêu à, bây giờ là một giờ rưỡi chiều đấy." Lý Bắc Bắc bật cười trêu anh.

 

"Ờ, đúng rồi đúng rồi..."

 

"Nhưng tối thì tôi rảnh." Cậu đút tay vào túi áo, đôi mắt trong veo đơn thuần nhìn thẳng vào Tiêu Minh. "Có thể cùng ăn tối."

 

Một giỏ cherry đổi lấy một bữa tối với Phó tướng Tiêu, quá xứng đáng. Dù có là cơm căng-tin thì Lý Bắc Bắc cũng tuyệt đối không chê.

 

Trên đường quay lại văn phòng, nụ cười trên gương mặt cậu cứ sáng rỡ, chẳng hề che giấu. Đẩy cửa bước vào, Hạ Thần vẫn đang gục đầu ngủ. Cửa sổ bên cạnh chưa đóng, rèm bị gió thổi tung lên mang theo cảm giác lười biếng đặc trưng của cơn buồn ngủ đầu xuân.

 

Lý Bắc Bắc cố tình ho vài tiếng, Hạ Thần chẳng phản ứng. Cậu tiến lại gần lại ho thêm mấy tiếng nữa, Hạ Thần vẫn không thèm để ý. Thế là Lý Bắc Bắc bắt đầu ho liên tục như máy phát lại, cuối cùng Hạ Thần không nhịn nổi nữa, vai run lên vì bật cười. Anh vươn vai đứng dậy rót nước uống: "Lại làm gì với Phó tướng Tiêu đấy?"

 

"Bọn mình hẹn nhau ăn tối rồi đó! Thế nào, lãng mạn chưa! Anh ấy chủ động mời mình đấy!" Lý Bắc Bắc vui vẻ như con nít, còn xoay một vòng tại chỗ, "Chút nữa mình sẽ về ký túc thay đồ, phải mặc sao cho thật ra dáng, khí chất phải khác biệt!"

 

Trớ trêu thay, đúng lúc ấy Lý Khắc vừa trở lại văn phòng liền nghe trọn vẹn đoạn đối thoại. Trong lòng vẫn còn dè chừng chuyện hôm trước làm Hạ Thần giận, Lý Khắc không dám lại lớn tiếng với Lý Bắc Bắc như trước nữa, chỉ đành đẩy đẩy gọng kính nhíu mày nói với vẻ mặt khó chịu: "Đi đi đi, đừng có suốt ngày chạy qua văn phòng bọn tôi. Cậu về văn phòng mình có được không?"

 

"...Lý Khắc, sao anh cứ nhằm vào tôi thế." Lý Bắc Bắc rất hay chạy sang văn phòng bác sĩ chỉ để tám chuyện với Hạ Thần. Nhưng lần nào đến, Lý Khắc cũng chẳng nể mặt, chưa lần nào tỏ ra dễ chịu.

 

"Ai nhằm vào cậu?" Lý Khắc bật lại, giọng gắt gỏng. "Ăn tối xong thì qua kho y tế lấy một thùng găng tay đi. Suốt ngày rảnh rang không làm gì ra hồn!"

 

Nói rồi anh ta ngồi phịch xuống ghế, mặt nặng như chì.

 

Trước kia hai người vẫn hay đấu khẩu nhưng vẫn khá thân thiết. Không biết dạo gần đây thế nào, Lý Khắc cứ như đổi tính, toàn nói mát nói khó chịu, lúc nào cũng lạnh nhạt, châm chọc. Ngay cả Hạ Thần cũng thấy phiền với kiểu đối xử trái khoáy này của Lý Khắc. Nhưng đúng là đây không phải văn phòng của Lý Bắc Bắc, giờ lại đang trong giờ làm việc, cậu đành vỗ vỗ vai Lý Bắc Bắc dịu giọng nói: "Về văn phòng mình đi đã, ngoan."

 

Nói xong, Hạ Thần liếc Lý Khắc một cái, rồi lạnh mặt ngồi trở lại chỗ làm việc của mình.

 

Hai người im lặng khá lâu, cuối cùng Lý Khắc không nhịn được nữa. Anh ném cho Hạ Thần một ống mẫu nhỏ: "Mẫu thử dung dịch pha loãng, cái này là cho cậu."

 

"Trước đó tôi đã tự chuẩn bị một phần rồi." Hạ Thần đáp dửng dưng không thèm nhìn lên.

 

"Dù sao tôi cũng mang tới rồi muốn lấy hay không tùy cậu." Lý Khắc dừng tay gõ bàn phím, trong lòng có điều muốn nói nhưng ngập ngừng mãi.

 

Mà Hạ Thần xưa nay vốn không để tâm đến những gì Lý Khắc nói, mấy hành động nhỏ kia cũng chẳng thu hút được sự chú ý của cậu. Thấy thế, Lý Khắc đành phải tự điều chỉnh tâm trạng, cuối cùng ngập ngừng mở miệng, hỏi thẳng: "Tôi có thể hỏi... Lý Bắc Bắc và Phó Tướng Tiêu là thế nào không?"

 

Hạ Thần thậm chí không buồn ngẩng đầu, vẫn chăm chú nhìn vào bảng biểu trước mặt.

 

"Hạ Thần, Lý Bắc Bắc thì hồ đồ thôi, chẳng lẽ cậu cũng mù mờ như vậy à?" Lý Khắc vò đầu, mái tóc vốn đã rối tung nay càng bù xù hơn. Cả mấy ngày rồi bận làm nghiên cứu đến nỗi không buồn gội đầu.

 

Hạ Thần lạnh nhạt đáp, giọng thản nhiên mà sắc sảo: "Phiền anh chú ý lời lẽ."

 

"Được thôi, tôi chỉ muốn nói là Lý Bắc Bắc đang mơ mộng viển vông, cứ tưởng mình có thể trèo cao mà với tới một Alpha." Lý Khắc nói gay gắt khiến Hạ Thần lập tức ngồi thẳng người, ánh mắt thoáng lạnh đi rõ rệt.

 

Cảm nhận được khí áp hạ thấp trong phòng, Lý Khắc hơi rùng mình nhưng vẫn cố nói tiếp: "Cho dù Phó tướng Tiêu có hứng thú thật đi nữa, thì anh ta có địa vị lớn cỡ nào, có bao nhiêu Omega danh giá đang chờ được ghép đôi với anh ta chứ? Chẳng qua là đang ở nơi hẻo lánh này nên mới để mắt đến Lý Bắc Bắc thôi. Đợi về thủ đô rồi, muốn tìm một Omega có gia thế xuất sắc chỉ cần một câu. Đến lúc đó Lý Bắc Bắc chỉ còn nước ngồi khóc thôi! Alpha sẽ không thể cho cậu ấy hạnh phúc đâu! Không thể!"

 

 kích động đến nỗi nói xong cũng phải th* d*c mấy lần.

 

"Thứ nhất, Omega không phải là thứ có thể ghép đôi tùy tiện, làm ơn chú ý lời nói. Thứ hai, đầu óc tôi hoàn toàn tỉnh táo, Lý Bắc Bắc cũng vậy. Cậu ấy thích ai, chọn thế nào là quyền của cậu ấy, không ai có quyền can thiệp. Thứ ba, nhân phẩm của Phó tướng Tiêu rất tốt, ít nhất anh ấy sẽ không hạ thấp người khác sau lưng."

 

Đây có lẽ là lần đầu tiên Hạ Thần nói với Lý Khắc nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên thẳng thắn đến thế. Nói xong, cậu nhẹ nhàng hít một hơi, kết lại: "Bác sĩ Lý, anh lo chuyện bao đồng hơi nhiều rồi đấy."

 

Lý Khắc nghẹn họng, lúng túng đứng bật dậy định nói gì đó để gỡ gạc...Nhưng Hạ Thần đã lạnh nhạt cắt lời:"Bác sĩ Lý, tôi cần làm việc. Làm ơn yên tĩnh một chút."

 

Kiểu hành xử lạnh lùng như vậy, e rằng chỉ có bác sĩ Hạ mới làm được. Lý Khắc ngồi xẹp xuống ghế xoay, tinh thần sa sút thấy rõ. Vài lần định mở miệng nhưng đều bị Hạ Thần ngó lơ. 

 

Nói thật, cảm xúc của anh dành cho Lý Bắc Bắc cũng khó nói rõ thành lời. Không đến mức say mê, nhưng cũng chẳng phải thờ ơ. Chỉ cần thấy Lý Bắc Bắc thân thiết với Tiêu Minh là trong lòng anh đã cảm thấy khó chịu, thấy ghen. Thế nhưng bảo anh chủ động thổ lộ? Thì anh ại chùn bước, không dám.

 

Mấu chốt là Lý Bắc Bắc chỉ là một Beta y tá suốt ngày lười biếng, xuất thân lại quá bình thường, chỉ là con trai một gia đình mở quán cơm nhỏ.

 

Còn gia đình Lý Khắc thì sao? Từ đời ông nội đã làm bác sĩ và tất cả đều phục vụ tại phân viện số hai danh tiếng. Chỉ có mình anh vì thi trượt nên phải vào phân viện số ba. Chuyện này đã khiến anh bị gia đình trách mắng không ít.

 

Anh đến nơi này cũng chỉ vì muốn yên ổn làm đủ năm, chờ cơ hội thăng chức rồi trở về phân viện số ai.

 

Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ lấy một y tá Beta làm bạn đời, lại còn là nam Beta. Gia đình chắc chắn sẽ không chấp nhận được... Thế nhưng tình cảm vốn không thể khống chế. Anh thích Lý Bắc Bắc, điều đó anh hiểu rất rõ. Nhưng chính sự do dự, chần chừ của bản thân lại khiến anh phải trơ mắt nhìn đối phương thích người khác mà không dám ra mặt giành lấy.

 

Lý Khắc khổ sở thở dài, đến cả làm việc cũng không thể tập trung nổi nữa.

 

"Bác sĩ Lý, nếu tôi đoán không nhầm anh đang thích Bắc Bắc đúng không?" Hạ Thần bỗng dưng buông một câu, suýt nữa dọa Lý Khắc ngã khỏi ghế.

 

"C...cậu nói linh tinh gì vậy hả!"

 

"Nếu không phải thì sau này đừng can thiệp vào chuyện của Lý Bắc Bắc nữa, cũng đừng suốt ngày gắt gỏng với cậu ấy."

 

"...Vậy nếu tôi đúng là thích cậu ấy thì sao?" Lý Khắc buột miệng.

 

"Vậy thì anh đúng là thảm rồi. Cậu ấy chẳng có chút cảm tình nào với anh cả." 

 

Lý Khắc suýt nữa thì bật dậy bóp cổ Hạ Thần tại chỗ.

 

Cùng lúc đó Lục Hành Thư đã thu xếp xong hành trình trở về thủ đô. Sáng sớm hôm nay hắn đã liên lạc với lão gia nhà họ Lục. Lục lão phu nhân nghe tin đứa con trai độc nhất sau ba năm ròng rã rốt cuộc cũng chịu về nhà vui mừng đến nỗi cả đêm không ngủ, lập tức bắt đầu chuẩn bị tiếp đón.

 

Lục Hành Thư dự định sẽ về căn nhà cũ của Lục gia, chứ không phải căn biệt thự của anh và bạn đời Omega chưa từng gặp mặt kia.

 

Nói đúng ra thì căn biệt thự đó là tài sản cá nhân của anh, là quà lễ thành niên mà Lục lão gia tặng. Lục Hành Thư vốn thích sống một mình, phần vì không chịu nổi sự cằn nhằn dai dẳng của mẹ, phần vì tính cách vốn độc lập. Vậy nên năm hai mươi tư tuổi hắn liền lấy lý do "sớm muộn gì cũng phải lập gia đình" để chuyển ra ở riêng. Không ngờ cuộc hôn nhân bị ép buộc ba năm trước khiến hắn từ đó đến nay chưa từng quay lại ngôi biệt thự ấy một lần.

 

Nghĩ đến cả phòng sách chất đầy sách quý của mình, Lục Hành Thư có hơi tiếc nuối.

 

Lục Hành Thư thích đọc sách, đó là thói quen được nuôi dưỡng từ nhỏ. Anh còn có một người bạn cùng sở thích là một nhà văn Beta. Chính là nhà văn Nam Mộc. Hai người được coi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên. Nhưng thể chất của Nam Mộc khá yếu, không học quân đội mà chọn theo đuổi ngành văn chương. Vì vậy Nam Mộc tiếp xúc với rất nhiều tác phẩm khác nhau, mỗi lần gặp được quyển hay đều sẽ giới thiệu cho Lục Hành Thư.

 

Chỉ trừ chính sách của Nam Mộc. Những cuốn tiểu thuyết tình cảm do cậu ta viết Lục Hành Thư thật sự không đọc nổi,  luôn thấy thể loại này quá "sướt mướt", khó ngấm.

 

Lần này trở về thủ đô, Lục Hành Thư cũng định bụng sẽ ghé thăm người bạn cũ lâu năm ấy.

 

Ngay lúc đó một giọng nói vang lên ngoài cửa: "Nguyên soái, có tình hình mới từ thủ đô."

 

Tiêu Minh bước nhanh vào nhưng vẫn giữ phép lịch sự, gõ cửa trước khi vào và chỉ lên tiếng khi được cho phép. Gương mặt anh hiện rõ vẻ nghiêm túc không giấu nổi sự gấp gáp.

 

"Có tin của cậu ta rồi sao?" Lục Hành Thư nghiêng người, ánh mắt sắc lại.

 

"Không trách được chúng ta tìm mãi không ra," Tiêu Minh nghiêm mặt báo cáo, "Tình báo nói anh ta đã mang theo một thùng thuốc ức chế, là loại thuốc cấm từng nằm trong lô hàng do PCI-1 phân phối. Sau khi tiêm loại này anh ta sẽ biến thành Beta."

 

Người mà họ đang nói tớ chính là Hạ Thần. Nhưng cả Lục Hành Thư lẫn Tiêu Minh đều không mấy để tâm, chẳng ai hỏi một câu xem vị Omega bạn đời của Lục tướng quân tên là gì. Thậm chí đến giờ họ cũng chỉ gọi bằng những đại từ xa cách như "anh ta", "người đó" đủ thấy đối phương trong mắt họ chẳng có bao nhiêu trọng lượng.

 

Lục Hành Thư luôn cho rằng mối quan hệ giữa hắn và Omega kia chẳng bao lâu nữa sẽ kết thúc. Vậy thì việc ghi nhớ cái tên có lẽ cũng chẳng cần thiết.

 

"Đó là hành vi phạm pháp đấy." Trong đáy mắt Lục Hành Thư thoáng qua một tia sắc lạnh, giọng nói cũng trầm hơn vài phần.

 

"Chúng tôi đã lần ra khách sạn mà anh ta ở lại đêm đầu tiên sau khi rời khỏi nhà," Tiêu Minh tiếp tục, "Tại đó còn lưu lại dấu vết của thuốc ức chế. Khách sạn đó cũng gặp chút rắc rối nên bị phong tỏa ngay sau khi anh ta rời đi. ay mà nhân viên vệ sinh chưa kịp dọn dẹp."

 

Chính nhờ món "may mắn" bất ngờ này, việc Lục Hành Thư muốn ly hôn giờ lại có thêm một con bài trên tay.

 

Dù với thân phận Nguyên soái, hắn không thể lấy lý do "tiêm thuốc cấm" để buộc tội hoàn toàn, nhưng ít nhất so với việc tay trắng đề xuất ly hôn thì việc có bằng chứng rõ ràng sẽ khiến thế cờ trở nên dễ xoay chuyển hơn nhiều.

 

Hạ Thần bất ngờ hắt xì một cái trong văn phòng, thầm nghĩ: Chắc chắn có ai đang nói xấu mình. Hoặc... là mắng thầm trong lòng?

 

 Ánh mắt Hạ Thần lập tức khóa chặt vào Lý Khắc, nhìn đến nỗi khiến đối phương rùng mình ớn lạnh. Lý Khắc vội vã gom tài liệu, giống như chạy nạn mà trốn thẳng ra phòng thí nghiệm. Văn phòng rộng rãi thoáng cái chỉ còn lại mình Hạ Thần.

 

Trên bàn là mẫu thử dung dịch pha loãng của PCI-1, Hạ Thần rảnh rỗi bèn lấy ống nghiệm thủy tinh nhỏ đựng dung dịch lên ngắm dưới ánh nắng. Phát hiện chất lỏng dưới ánh sáng mặt trời hiện ra sắc lam nhạt, trong khi rõ ràng lúc nhìn trong phòng thì hoàn toàn không màu.

 

Ly nước của Hạ Thần là ly thủy tinh, bên trong còn nửa ly nước lọc nguội lạnh. Ly nước trên bàn cậu là ly thủy tinh, bên trong còn nửa cốc nước lọc đã nguội lạnh. Hạ Thần không chút do dự mở ống nghiệm đổ luôn mẫu dung dịch vào cốc nước, rồi lại giơ cốc nước ra cửa sổ quan sát lần nữa. Màu nước lập tức chuyển sang một sắc vàng nhạt dịu nhẹ. 

 

Hiện tượng quang biến? Hay có thành phần phản ứng với khoáng chất trong nước? Hạ Thần thấy đây là một điểm cần nghiên cứu nghiêm túc, lập tức ghi chú lại kỹ càng rồi cũng mang theo sổ sách vội vàng tới phòng thí nghiệm. Chỉ là đúng lúc cậu vừa rời đi, Lý Bắc Bắc sau khi đã thay đồ xong xuôi, còn cố tình ăn mặc tươm tất hơn bình thường một chút  lại lén lút tới văn phòng để tìm Hạ Thần.

 

Nhưng văn phòng trống không, chẳng thấy Hạ Thần đâu, càng không thấy cái mặt cau có của Lý Khắc. Cậu vốn định nhờ Hạ Thần xem giúp bộ đồ mình chọn có ổn không, thế mà giờ chẳng ai ở đây...

 

Lý Bắc Bắc ủ rũ đúng một phút, rồi như được tiếp thêm năng lượng bắt đầu một mình ở trong văn phòng diễn tập toàn bộ kịch bản bữa tối. Từ lời thoại sẽ nói, biểu cảm ra sao, đến cách ngồi, cách cười cậu đều mô phỏng hết sức nhập tâm.

 

Ngoài hành lang có vài y tá đi ngang qua, thấy cậu đang "tự biên tự diễn" thì đứng lại nhìn, ánh mắt mang theo vẻ chắc thằng này điên rồi.

 

"Yo~ Lý Bắc Bắc, không ngờ cậu còn có ước mơ làm diễn viên đấy nhé!" Một cô y tá cười cợt đi lướt qua.

 

Lý Bắc Bắc hừ nhẹ một tiếng, chẳng buồn để tâm. Cậu ngồi xuống bàn làm việc của Hạ Thần tiện tay cầm lấy ly nước thủy tinh quen thuộc uống mấy ngụm.

 

Mùi gì kỳ vậy ta?

 

Cậu khẽ cau mày đặt ly xuống nhìn ra ngoài cửa sổ. nh nắng chiều đang dần tắt, bầu trời cũng sậm lại.

 

Lý Bắc Bắc tự lẩm bẩm, miệng cười tủm tỉm: "Sao hôm nay thời gian trôi chậm thế không biết."

 

Cậu cứ thế ngồi ngây ngốc trong văn phòng đợi Hạ Thần, mà Hạ Thần thì sau khi lượn một vòng trong phòng thí nghiệm lại phi thẳng đến văn phòng của Lục Hành Thư. Đúng là tội cho Lý Bắc Bắc, lần đầu biết thích một người, cũng là lần đầu có hẹn hò nghiêm túc, thế mà lại chẳng biết bộ đồ mình mặc có hợp không. Mà nghĩ kỹ thì Hạ Thần nào đã từng đi hẹn hò? Có khi thật sự cũng chẳng đưa ra được lời khuyên ra hồn.

 

Lần hẹn tối nay thật sự quá đột ngột, nhanh đến nỗi Lý Bắc Bắc chẳng có thời gian chuẩn bị gì cho ra hồn.

 

Mà giờ đây Lục Hành Thư lại càng thích gọi Hạ Thần đến văn phòng mình. Lúc thì bảo đau chân, khi lại kêu đau bụng, không thì bảo chóng mặt. Toàn những lý do nghe thì vô lý, nhưng lại có vẻ rất hợp lý.

 

Dù sao anh cũng là một vị nguyên soái, nếu không khỏe mà tự mình tới phòng y tế thì nhìn qua đúng là không hợp quy cách. Trước đây anh còn thấy mấy quy định kiểu này thật rườm rà, giờ ngẫm lại đúng là rất hay.

 

Dù gì thì ở trụ sở  đông người, y tá bác sĩ đủ kiểu, đâu có thuận tiện bằng gọi riêng một người đến văn phòng?

 

Lúc này Lục Hành Thư đã tự mình xắn ống quần lên, gác chân lên bàn trà trước mặt ra vẻ yếu ớt: "Bác sĩ Hạ, chân anh thế nào rồi?"

 

"Vết thương đã lành hẳn rồi, vài hôm nữa chờ lớp vảy bong ra là ổn thôi. Sao vậy? Bên trong vẫn còn đau à? Nếu vậy có khi anh phải đi chụp phim mới biết được." Cậu vừa nói vừa giơ tay ấn nhẹ lên một chỗ: "Chỗ này có đau không?"

 

"Không đau."

 

"Chỗ này thì sao?"

 

"Cũng không đau."

 

"Ừm... còn chỗ này?"

 

"Không đau mà."

 

"Vậy thì tốt rồi. Nãy thấy binh sĩ hớt hải chạy đi tìm em, em còn tưởng anh có chuyện gì nghiêm trọng."

 

"Nếu không yên tâm, hay là chúng ta đi chụp phim luôn? Dù sao một số tổn thương tiềm ẩn không thể nhìn bằng mắt thường được."

 

Lục Hành Thư xua tay, ý bảo cậu ngồi xuống.

 

Hai người đối diện nhau, ngăn cách bởi chiếc bàn trà nhỏ. Trên bàn, Lục Hành Thư đã sớm pha sẵn một ấm trà Long Tỉnh, bên cạnh còn đặt sẵn bánh quy phô mai và sôcôla. Toàn là những món Hạ Thần thích.

 

"Không vội." Lục Hành Thư nhàn nhã dựa vào ghế, giọng thản nhiên: "Chủ yếu là muốn gọi em qua kiểm tra thử xem có chỗ nào bất thường không."

 

Ánh mắt anh yên tĩnh, giọng điệu thì rất đứng đắn, nhưng cách nói lại khiến người ta khó phân biệt thật giả.

 

Hạ Thần gật đầu, giọng bình tĩnh: "Ừm, em hiểu rồi."

 

"Còn nữa, ngày mai anh phải về thủ đô. Em có cần gì không? Anh mang về cho." Một vị nguyên soái mà chủ động hỏi một bác sĩ tuyến dưới có muốn nhờ mua gì không... chuyện này thật đúng là chưa từng có ai dám mở miệng xin, cũng chẳng ai từng được ưu ái như thế.

 

Hạ Thần không đáp ngay, chỉ hỏi ngược lại: "Anh đi bao lâu?"

 

"Có lẽ một tháng."

 

"Lâu vậy sao?!" Hạ Thần vừa buột miệng nói xong liền cảm thấy mình phản ứng hơi quá, vội đưa tay che miệng, rồi chuyển sang giọng điệu bình thản: "Sao lại về lâu như thế..."

 

Hơn nữa, nếu anh đã về rồi... có trở lại căn biệt thự của chúng ta không? Cậu muốn hỏi như vậy nhưng lại không dám, lời đến cổ họng lại nghẹn lại, cuối cùng chỉ đành nuốt xuống.

 

Chỉ lặp đi lặp lại một câu nhỏ, giọng khẽ như thì thầm: "Về lâu thật đấy..."

 

Lục Hành Thư bắt trọn sự lưu luyến trong mắt cậu, lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn: "Có chút chuyện cần giải quyết."

 

Hạ Thần muốn hỏi rõ, nhưng không chắc mình có quyền hay không, chỉ mím môi cuối cùng không nói gì.

 

Ngược lại là Lục Hành Thư chủ động nói tiếp: "Em muốn mang gì không? Hành lý của anh không giới hạn cân nặng, muốn gì cũng được." Lục Hành Thư nghĩ, biểu hiện của Hạ Thần rõ ràng là không nỡ, biết đâu trong giây phút xúc động, cậu bác sĩ nhỏ này sẽ nói ra một câu ngọt ngào như "Em chẳng cần gì cả, anh về sớm là được rồi."

 

Đáng tiếc, Lục Hành Thư đã đánh giá thấp Hạ Thần.

 

Chỉ thấy cậu "ừm" một tiếng, rồi nói "chờ chút", sau đó cầm lấy giấy bút trên bàn, thoăn thoắt viết xuống không ngừng.

 

Lục Hành Thư sững người, chưa đến ba phút Hạ Thần đã viết kín cả một trang danh sách các món ăn vặt.

 

"Vậy thì mang mấy món này về giúp em nhé."

 

"......"

 

"Ừm, nhiều quá à? Vậy thì......" Hạ Thần có chút áy náy, ngón tay chỉ vào một loại kẹo mềm trên danh sách: "Thế thì... bỏ cái này đi cũng được."

 

Lục Hành Thư không nhịn được, vươn tay xoa nhẹ đầu cậu, giọng đầy cưng chiều: "Không đâu. Mấy món này anh sẽ mang hết về cho em."

Bình Luận (0)
Comment