Trong sách của Nam Mộc có một đoạn khiến Lục Hành Thư hiếm hoi gật đầu đồng ý:
"Khi bạn thích một người, dù có bịt kín miệng, thì ánh mắt say mê kia cũng sẽ thay bạn tỏ tình; dù có che đôi mắt lại, thì khóe môi khẽ cong lên kia vẫn sẽ thốt ra lời yêu. Đến cuối cùng, bạn chỉ còn cách xoay người rời đi. Nhưng bạn quên mất rằng, chỉ cần bạn ở bên người ấy, từng cử chỉ, từng hành động đều sẽ tố cáo tình cảm sâu đậm trong lòng bạn, tr*n tr** như ánh sáng, chẳng thể giấu giếm."
Tình cảm của anh dành cho Hạ Thần sớm muộn cũng không thể giấu được. Mà hắn lại không muốn để Hạ Thần bị người ta chỉ trỏ, bị gọi là "kẻ thứ ba", là "kẻ chen chân vào".
"Trên phố Đông có tiệm bánh nướng, bánh phô mai của họ là ngon nhất." Hạ Thần vừa đi trên đường chạy bộ vừa nói, gió chiều thổi qua làm mái tóc dài của cậu hơi rối lên. Cậu quay đầu nhìn Lục Hành Thư đang đi bên cạnh, ánh mắt mang theo chút mong đợi: "Chỉ tiếc là bánh không mang về được."
Rồi cậu nở nụ cười, nhẹ giọng bổ sung: ""Nhưng kẹo sữa của tiệm đó ngon lắm. Lâu lắm rồi em chưa được ăn."
"Được, vậy để anh đi mua." Lục tướng quân kiên nhẫn trả lời, giọng vô cùng dịu dàng.
Hiếm khi cả hai đều rảnh sau bữa tối, nên cùng ra sân huấn luyện đi bộ dạo quanh đường chạy. Thời tiết đang ấm dần lên, tiêu cơm một chút cũng là lựa chọn không tồi.
Nghe đến đây, Hạ Thần cúi đầu nhỏ giọng: "Nhưng mà... phải xếp hàng đó."
"Không sao, anh xếp hàng."
"Vậy thì tiện thể anh mang cho em thêm một phần bánh quy kem sữa ở tiệm bên cạnh luôn nhé." Hạ Thần chẳng thèm giả vờ khách sáo, nói thẳng tuột ra luôn.
"Được. Còn gì nữa không?"
Mắt Hạ Thần sáng bừng lên: "Thêm được nữa à?"
"Đương nhiên. Hành lý của anh không giới hạn trọng lượng." Lục Hành Thư một lần nữa nhấn mạnh. Anh hiểu rất rõ, chỉ cần nhắc đến đồ ngọt Hạ Thần liền quẳng luôn cái gọi là "giữ ý". Vì vậy, Lục Hành Thư sớm đã chuẩn bị sẵn một chiếc vali rỗng 28 inch, để chuyên dùng chở đồ ăn vặt cho cậu. Đãi ngộ thế này mà để Tiêu Minh biết, chắc cằm hắn ta cũng phải rơi xuống đất.
Bước chân của Hạ Thần ngày càng nhẹ nhàng, khóe môi cũng vô thức nhếch lên. Tâm trạng của cậu lúc tốt lên là giấu không nổi luôn hiện rõ trên mặt. Thế nhưng đi được một đoạn, Hạ Thần lại cố ý chậm lại, nghiêm túc chỉnh lại nét mặt, cố gắng duy trì hình tượng "bác sĩ băng lãnh" của mình.
Nhưng chỉ được vài phút bước chân lại nhẹ hẫng, khóe miệng cũng không kiềm được mà nhếch lên lần nữa.
Tất cả những biểu hiện đó đều không lọt khỏi mắt Lục Hành Thư. Anh bật cười thành tiếng khiến Hạ Thần lập tức trừng mắt lườm hắn một cái đầy giận dỗi.
Lục Hành Thư khi cười trông hoàn toàn khác với vẻ điềm tĩnh thường ngày. Nụ cười ấy khiến người ta không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ ngông nghênh thời thiếu niên của hắn. Chỉ là giờ đây gương mặt đã trưởng thành hơn, nhưng nét cười và giọng điệu ấy vẫn chẳng khác gì.
Chính là dáng vẻ ban đầu khiến Hạ Thần rung động.
Hạ Thần vụng trộm quay mặt đi, không muốn để Lục Hành Thư nhìn thấy mình đang đỏ mặt.
"Bác sĩ Hạ." Lục Hành Thư gọi cậu.
"...Ừm?"
"Anh sẽ về sớm thôi." Giọng nói của Lục Hành Thư nhẹ nhàng như gió chiều lướt qua má dịu dàng mà ấm áp. Từng chữ từng lời anh nói như kẹo mật ngọt ngào, chậm rãi chảy vào lồng ngực Hạ Thần. Dính dính, mềm mềm, len lỏi tận sâu vào tim, rồi cùng trái tim ấy lặng lẽ đập theo từng nhịp.
Hạ Thần ngây người đứng đó, không biết nên đáp lại ra sao.
Cậu vẫn nghĩ giữa họ không cần đến những lời hứa hẹn như vậy. Vì quan hệ giữa họ vốn dĩ không phải kiểu sẽ có những lời dịu dàng chờ đợi. Nhưng Lục Hành Thư cứ thế, dần dần đưa cậu vào một vòng xoáy, từng chút một kéo cậu vào trung tâm khiến cậu trở tay không kịp.
Tình cảm của Hạ Thần vẫn còn non nớt, như một mầm cây vừa nhú. Nó không biết khi nào mới nở hoa, không biết phải đáp lại lời người kia thế nào. Chỉ biết nó đã bắt đầu bén rễ trên mảnh đất đơn phương cũ kỹ ấy.
Một lúc lâu sau, cậu mới có thể nói thành lời: "Vậy em sẽ đợi anh về."
Đây chính là câu trả lời mà Lục Hành Thư muốn nghe nhất.
Lẽ ra mọi thứ đang diễn ra theo chiều hướng ngọt ngào, thế nhưng bầu không khí dịu dàng ấy lại bị Lý Bắc Bắc bất ngờ xông tới phá tan tành. Chỉ vài giây trước, Lục Hành Thư và Hạ Thần còn đang chìm trong ánh mắt chan chứa tình cảm, vậy mà khoảnh khắc này cả hai đều đứng đờ ra, não bộ trống rỗng.
Mà Lý Bắc Bắc cũng chẳng khá hơn, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, đầu óc mơ màng, mù đường chạy nhầm hướng, vừa nức nở vừa lúng túng nói: "Hức, mình chạy nhầm chỗ rồi"
Hạ Thần là người phản ứng lại đầu tiên: "Cậu không phải đi ăn tối với phó tướng Tiêu sao?"
"Không ăn nữa! Mình không bao giờ ăn với anh ta nữa!" Chỉ cần nghe đến ba chữ "phó ướng Tiêu", Lý Bắc Bắc lập tức òa lên khóc như trẻ con, dằn mạnh từng bước chân như thể vừa bị đá văng khỏi thiên đường tình yêu.
Dù nhìn kiểu gì thì đây cũng là một vụ rắc rối tình cảm. Lục Hành Thư không giỏi xử lý mấy chuyện kiểu này, nhưng sự việc rành rành ra đấy không thể làm ngơ. Hắn ho khẽ một tiếng, cố làm ra vẻ nghiêm túc: "Y tá Lý..."
"Nguyên soái, bọn em về ký túc trước."
Hạ Thần không cho anh cơ hội đóng vai người cấp trên quan tâm, cắt lời thẳng thừng rồi vòng tay kéo luôn Lý Bắc Bắc quay người rời đi.
Vừa đi, cậu vừa thấp giọng dặn: "Về phòng rồi khóc, đừng khóc giữa đường. Mất mặt."
Lý Bắc Bắc cũng biết mình quá mức mất hình tượng, cố gắng mím môi không bật ra tiếng, gật đầu thật mạnh. Chỉ là trong lúc gật, hai lỗ mũi lại xì ra một cái bong bóng nước mũi lấp lánh, rất muốn khiến người ta cười không nổi.
Thế nhưng chưa kịp đi được bao xa, hai người đã thấy thấp thoáng một bóng người đứng ngay trước cửa ký túc xá.
"Là... Phó Tướng Tiêu..." Lý Bắc Bắc lập tức rút lại cái bong bóng nước mũi vừa thổi ra, mặt trắng bệch.
"Xong rồi, anh ta chặn cả cửa rồi..."
Thật ra nếu Lý Bắc Bắc không chạy nhầm đường, thì có lẽ đã bị Tiêu Minh tóm được từ sớm rồi.
Hạ Thần biết không thể đưa người vào ký túc xá kiểu này, đành đổi hướng đưa thẳng Lý Bắc Bắc đến tòa văn phòng. Vào trong, cậu bật đèn, lục trong ngăn kéo lấy một chiếc ly thủy tinh sạch rót cho cậu ta một ly nước nóng.
Nhưng Lý Bắc Bắc đang chìm trong bi thương, chẳng nuốt nổi giọt nào, chỉ biết thút thít rơi nước mắt. Và rồi, cậu bất thình lình buột ra một câu: "Anh ấy nói mình giống con chó..."
Tay Hạ Thần đang định lấy chiếc ly thứ hai cũng khựng lại một giây: "Corgi à?"
"...Sao cậu biết?!"
"Vì tôi cũng thấy giống."
Lý Bắc Bắc bật dậy ngay tại chỗ, tức đến mức giậm chân liên tục: "Hai người quá đáng lắm luôn đó! Sao lại có thể nói mình giống chó chứ?!"
"Nhưng corgi rất dễ thương mà."
Hạ Thần suy nghĩ một chút rồi gật đầu chắc nịch: "Siêu cấp dễ thương luôn."
Từ trước đến nay, Hạ Thần nổi tiếng là người keo kiệt lời nói. Dù với người hay với động vật, cậu đều giữ thái độ lạnh nhạt, hiếm khi khen ai một câu, đến cả nói "không tệ" cũng miễn cưỡng. Vậy mà giờ đây lại thốt ra hai lần từ "dễ thương" để nói về corgi, đây chính là một mức độ khen ngợi cực kỳ cao trong ngôn ngữ của Hạ Thần.
Cái đầu nhỏ đang nổi giận của Lý Bắc Bắc lập tức nguội lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh đôi chân ngắn củn của corgi, cái mông tròn lắc lư đáng yêu, cùng đôi mắt to tròn ngây ngô vô tội.
Ừm... thật ra nghĩ lại thì đúng là đáng yêu thật đấy. Đáng yêu đến mức còn thấy muốn nuôi nữa là.
"Phó Tướng Tiêu nói cậu giống corgi à?" Hạ Thần bắt được trọng điểm.
Lý Bắc Bắc ỉu xìu ngồi phịch xuống ghế: "Mình hỏi anh ấy tại sao lại đối xử tốt với mình, mà anh ấy lại nói... mình giống con corgi anh ấy nuôi hồi nhỏ..."
Nói đến đây, giọng Lý Bắc Bắc càng nhỏ hơn: "Mà lúc nói câu đó, mặt anh ấy còn đỏ bừng nữa, chẳng hiểu gì hết."
"Mình còn tưởng... là vì anh ấy thích mình nên mới tốt với chứ... Còn định tối nay tỏ tình nữa... Thế mà giờ lại thất tình luôn rồi."
Lý Bắc Bắc vừa dứt lời liền cảm thấy người nóng ran, vội vàng uống một ngụm nước, khuôn mặt nhỏ cũng bắt đầu đỏ ửng lên rõ rệt.
Hạ Thần nghiêng đầu, không quá chắc chắn: "Có khi nào Tiêu Minh thật sự có cảm tình với corgi?"
Lý Bắc Bắc uể oải lườm cậu một cái: "Vậy anh có thể yêu con corgi mà mình nuôi không?"
Hạ Thần thoáng tưởng tượng một chút rồi lập tức lắc đầu. Lục Hành Thư rõ ràng không phải kiểu corgi, không ngắn cũng chẳng nhỏ, dáng người cao lớn... không thể nào.
"Không thể," cậu trả lời thành thật.
Lý Bắc Bắc càng nghe càng rầu rĩ, trái tim cũng bắt đầu rối như tơ vò. Không biết vì sao,người cậu bỗng thấy nóng ran, liền vội vàng cởi áo khoác ngoài.
"Nghe nói Phó Tướng Tiêu là người nguyên tắc, cậu khóc bỏ chạy như vậy, biết đâu giờ anh ta vẫn đang đứng ngoài ký túc chờ."
Hạ Thần vừa nói vừa liếc đồng hồ: "Mình khuyên cậu nên quay lại tìm anh ta, những lời nên nói thì cứ nói rõ ràng."
Cậu tiện tay lấy luôn chiếc ly thủy tinh mình để quên trên bàn từ ban sáng, chính là ly nước từng bị Lý Bắc Bắc uống nhầm, bên trong có pha dung dịch mẫu thử PCI-1.
"Đã bảy giờ rồi, mình phải sang phòng thí nghiệm tìm tiến sĩ Dương."
Hạ Thần vừa nhấc ly, thoáng cau mày. Ủa? Sao thấy nước vơi đi nhỉ? Là bay hơi à...?
Lý Bắc Bắc lẩm bẩm: "Nói mới nhớ, Lý Khắc bảo mình đi nhà kho lấy găng tay y tế, mà mình vẫn chưa đi."
Cả hai người đều còn việc phải làm, thế nên "cuộc thất tình" của Lý Bắc Bắc cũng nhanh chóng hạ nhiệt. Mà thực ra, Hạ Thần cũng không cho rằng đây thật sự là thất tình. Corgi đáng yêu như thế, biết đâu Tiêu Minh lại đúng là mê kiểu đó thì sao?
Trong khi đó ở phòng thí nghiệm, tiến sĩ Dương đã có thêm phát hiện mới: Sau khi pha loãng, dược tính của PCI-1 trở nên mạnh hơn rõ rệt.
Thứ chất thay đổi pheromone này không gây tổn hại cho Omega, nhưng sẽ khiến kỳ ph*t t*nh đến sớm hơn, đồng thời có thể làm mất tác dụng của thuốc ức chế. Với Alpha, nó tuy không gây hại trực tiếp, nhưng sẽ làm giảm mạnh độ mạnh mẽ của pheromone. Chỉ duy nhất với Beta, loại thể chất trung hòa vốn ít được chú ý nhất thì đây lại là một loại thuốc độc trí mạng.
Không cần nhắc đến những đối tượng bị chuyển hóa giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát, trở nên tinh thần rối loạn, không phân biệt thực tế. Mà từ thủ đô, bác sĩ Dương cũng vừa gửi tin về: Bạch Khê gần đây được phát hiện mang một loại bệnh tiềm ẩn, có thể phát tác bất kỳ lúc nào.
Mặc dù tình hình đang được kiểm soát sát sao, nhưng căn bệnh ấy vẫn đang dần ăn mòn sức khỏe của cậu ấy.
PCI-1 là loại thuốc thay đổi pheromone một cách tàn nhẫn và cực đoan rốt cuộc là được tạo ra với mục đích gì? Kẻ đứng sau nghiên cứu này rõ ràng không phải vì y học, cũng không phải vì công ích. Hắn liên tục tiến hành thử nghiệm, đồng thời bán thuốc như thể đang cố gom đủ nguồn lực và tài chính để tiếp tục phát triển PCI-1. Động cơ đã sớm lệch khỏi quỹ đạo nhân đạo, trở nên vô lý, tàn bạo đến ghê người.
Phòng thí nghiệm lúc này chỉ còn Hạ Thần và tiến sĩ Dương Thư, Lý Khắc đã về ký túc xá nghỉ từ một tiếng trước. Hạ Thần vào nhà vệ sinh rửa mặt, đến lúc nhìn lại đồng hồ thì đã mười hai giờ khuya.
Cậu cũng trở về ký túc xá, nhẹ nhàng mở cửa sợ làm Lý Bắc Bắc tỉnh giấc.
Hạ Thần bật chiếc đèn bàn cạnh giường mình lên, vừa xoay người liền phát hiện giường của Lý Bắc Bắc trống trơn. Đã khuya thế này mà sao còn chưa về?
Hạ Thần lập tức nhắn tin cho cậu ta, nhưng đợi một hồi vẫn không thấy phản hồi. Lúc này, cậu mới sực nhớ: hồi chiều Lý Bắc Bắc từng nói phải đến kho lấy găng tay y tế, mà kho vật tư thì vốn không có sóng, không thể nhận được tin nhắn. Quan trọng hơn... cánh cửa kho một khi đóng lại, phải có người từ bên ngoài mới mở ra được.
Nghĩ đến đây, tim Hạ Thần thắt lại: Không phải tên ngốc đó bị nhốt bên trong thật đấy chứ? Lý Bắc Bắc vừa sợ bóng tối vừa nhát gan, nếu thật sự bị nhốt nhiều tiếng đồng hồ trong không gian kín như thế, chắc chắn cậu ta đã sợ đến phát khóc rồi.
Hạ Thần vội vã quay lại văn phòng lấy chìa khóa dự phòng của kho rồi chạy thẳng về phía đó.
Quả nhiên cửa kho đóng chặt, kín mít.
Cậu lắc đầu, cắm chìa vào ổ rồi mở cửa ra: "Bắc Bắc?"
Nhưng đón chào cậu không phải là tiếng khóc quen thuộc. Mà là một làn sóng pheromone mãnh liệt và hỗn tạp đập thẳng vào mặt, ngọt đến nghẹt thở, mang theo mùi vị k*ch th*ch đặc trưng của kỳ ph*t t*nh Omega, hòa lẫn với mùi Alpha nồng đậm, khiến cả không khí trong kho như đặc quánh lại.
Hạ Thần lập tức biến sắc.
"Có ai ở trong đó?!" Trong quân đội, sự hiện diện của Omega luôn là điều cấm kỵ, nhất là khi pheromone của một Omega đang trong ph*t t*nh lại xuất hiện giữa khu kho quân dụng thế này.
Mùi vị trong không khí quá rõ ràng, nồng đến mức khiến người ta không thể nghi ngờ: Đã xảy ra chuyện rồi.
Mặc dù theo cảm giác, dường như tất cả đã kết thúc, heromone không còn dao động mãnh liệt như đang trong lúc cao trào, nhưng vì không gian kín và ánh sáng lờ mờ trong kho, không khí vẫn nặng trĩu mùi t*nh d*c không thể xóa nhòa.
Ngay khi Hạ Thần định bước vào trong, cậu nghe thấy tiếng bước chân ma sát trên sàn. Một bóng người cao lớn dần hiện ra từ trong bóng tối, trên tay bế theo một cơ thể đang quấn chặt trong chăn. Rõ ràng là một Omega đang kiệt sức, co người lại như một con thú nhỏ vừa trải qua trận bão táp.
Ánh đèn lạnh buốt của kho hàng dần soi rõ gương mặt người vừa bước ra.
Hạ Thần không thể tin nổi vào mắt mình. Người kia đã mặc lại quân phục chỉnh tề, nhưng sắc mặt vẫn còn vương lại dư vị phức tạp không thể nói thành lời, có kiềm chế, có áy náy, và cả... sự trầm mặc lạnh lẽo.
Hạ Thần siết chặt ngón tay, giọng rơi xuống như băng lạnh.
"Phó Tướng Tiêu."
Trong vòng tay của Tiêu Minh, người Omega được quấn chặt trong chăn lộ ra một lọn tóc dài mềm mại. Chỉ một thoáng liếc qua, Hạ Thần đã nhận ra ngay màu tóc ấy.
Cậu không dám tin. Cậu bước nhanh vài bước, kéo mạnh tấm chăn ra nhìn rõ gương mặt người đang bất tỉnh trong vòng tay Tiêu Minh.
Là Lý Bắc Bắc.
Đôi má cậu ta còn vương đầy nước mắt, dấu tích rõ ràng như thể vừa mới khóc đến ngất đi. Hạ Thần hốt hoảng đưa tay đỡ lấy gáy cậu ta, như để xác nhận điều gì đó, ngón tay run nhẹ.
Và rồi cậu nhìn thấy, sau gáy Lý Bắc Bắc đã in rõ dấu răng của sự đánh dấu.
Hạ Thần sững sờ, không dám tin vào mắt mình. Lý Bắc Bắc cũng là... một Omega sao? Chẳng lẽ từ đầu đến cuối, cậu ta cũng giống mình, là một Omega giấu thân phận trà trộn vào quân đội?
Không thể suy nghĩ nhiều thêm được nữa, Hạ Thần trừng mắt nhìn Tiêu Minh, giọng đầy lạnh lẽo và giận dữ: "Trả Bắc Bắc lại cho tôi."
Tiêu Minh siết chặt người trong tay, ánh mắt đong đầy áy náy nhưng giọng nói vẫn kiên quyết: "Cậu ấy bây giờ là Omega của tôi."
Hắn chậm rãi thốt ra từng chữ, như đang tự nhận tội, lại như đang khẳng định trách nhiệm:
"Cậu ấy là Omega. Vừa rồi đã ph*t t*nh. Chúng tôi bị nhốt trong kho, không thể ra ngoài. Và tôi đã đánh dấu cậu ấy."
"Phó tướng Tiêu," Hạ Thần cười lạnh, từng chữ như băng lạnh xuyên qua đêm khuya. "Trong quân đội, Omega là điều cấm kỵ. Một Omega trà trộn vào hàng ngũ sẽ bị giam giữ, bị xử lý theo quân pháp."
Cậu nhìn thẳng vào mắt anh ta, rồi chậm rãi hỏi: "Vậy anh định làm gì?" "Nếu cậu ấy là Omega của anh, anh sẽ gánh hậu quả thế nào đây?"
"Xin lỗi... tôi vẫn chưa nghĩ kỹ." Tiêu Minh trả lời, giọng hơi khàn.
Hạ Thần cau mày.
Tiêu Minh lại tiếp lời, ánh mắt kiên định hơn: "Nhưng tôi sẽ cưới em ấy. Như vậy, em ấy sẽ không bị truy cứu trách nhiệm."
"Nhưng anh sẽ bị giáng cấp, có khả năng từ phó tướng xuống trung tá." Hạ Thần nhấn mạnh, lời nói sắc như dao.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Tiêu Minh trả lời không hề do dự, từng từ từng chữ đều nặng nề và dứt khoát.
Người nằm trong vòng tay hắn như cảm nhận được điều gì đó, khẽ r*n r* rồi chậm rãi mở mắt. Lý Bắc Bắc lúc này đã hoàn toàn kiệt sức, ánh mắt ngơ ngác và hoảng loạn, rõ ràng còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu trải qua kỳ ph*t t*nh mãnh liệt đến vậy, một cơn bão dồn dập đến suýt chút nữa đoạt mạng.
Toàn thân mềm nhũn, ý thức mơ hồ, khát đến khô rát cổ họng, mà cổ họng cậu giờ cũng đã khản đặc chẳng thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh.
Cậu chỉ biết mơ hồ gọi một cái tên: "...Tiêu... Minh..." Giọng nói vừa nghẹn vừa khàn, gần như không thành tiếng.
Tiêu Minh lập tức cúi đầu đáp lại, giọng dịu dàng chưa từng có: "Anh ở đây."
Lý Bắc Bắc sau khi gọi mấy tiếng mơ hồ, lại tiếp tục nức nở đứt quãng: "Khó chịu... em... khó chịu quá..."
"Đưa cậu ấy đến phòng thí nghiệm trước đi," Hạ Thần nhanh chóng ra quyết định.
"Hiện giờ chỉ có tiến sĩ Dương ở đó, mà pheromone của cậu ấy rất mạnh. Ở phòng thí nghiệm là an toàn nhất."
Tiến sĩ Dương Thư rõ ràng bị dọa một trận. Ông vốn chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về nghỉ, nào ngờ lại thấy Hạ Thần và Tiêu Minh hớt hải chạy vào, còn bế theo một người quấn chăn chặt cứng.
May là đêm đã khuya mọi người đều đã ngủ nên không ai chú ý tới.
Dù là Beta, nhưng Dương Thư cũng cảm nhận được mùi pheromone của Omega dày đặc đến nghẹt thở, là mùi của một Omega vừa mới ph*t t*nh xong.
Nhưng khi nhìn rõ gương mặt người đang được bế trên tay kia, ông bất giác đưa tay xoa trán, cảm giác như mình đang nằm mơ.
Lý Bắc Bắc. Một y tá hoàn toàn là Beta từ hồ sơ, gia cảnh, đến kết quả khám sức khỏe định kỳ, chưa từng có một chút nghi vấn nào.
"Cái... cái này là sao vậy?" Dương Thư hỏi, tay đã không chậm trễ bắt đầu lấy dụng cụ rút máu, tiến hành xét nghiệm sơ bộ.
Hạ Thần cũng không đứng yên. Cậu kéo rèm lại kiểm tra sơ bộ tình trạng cơ thể của Lý Bắc Bắc.
Dưới lớp chăn, cậu ta không mặc gì cả. Trên làn da trắng hồng là chi chít những dấu hôn đỏ sẫm, bầm tím như đang lặng lẽ kể lại sự cuồng nhiệt vừa xảy ra. Trong không khí lạnh của phòng thí nghiệm, Hạ Thần dùng nước ấm lau sạch người cho cậu ta.
Sau đó cậu quay lại nhìn Tiêu Minh, giọng không cao nhưng cực kỳ nghiêm túc: "Phó Tướng Tiêu, làm phiền anh thông báo với tướng quân Lục.
Và tôi mong anh có thể nhờ nguyên soái tạm thời giữ kín chuyện này."
Tiêu Minh gật đầu: "Tôi sẽ làm."
Vừa xoay người định rời đi, Hạ Thần lại gọi: "Phó Tướng Tiêu."
"Còn gì nữa?"
Hạ Thần nhìn vết cắn sau gáy Lý Bắc Bắc,ánh mắt tối lại, nắm tay siết chặt đến mức các đốt tay trắng bệch: "Hy vọng anh đừng quên những lời mình vừa nói."
Vết cắn ấy không phải là dấu hiệu tạm thời, nó là dấu ấn đánh dấu thực sự. Bên dưới vùng da lõm xuống ấy là một lớp mao mạch bị tụ huyết đỏ sẫm minh chứng rõ ràng cho việc tuyến thể Omega đã bị kích hoạt và đánh dấu hoàn toàn.
Lý Bắc Bắc có tuyến Omega. Cậu ấy đã bị đánh dấu.
Mà khi một Omega bị đánh dấu, về mặt tâm lý và thể chất họ sẽ sinh ra cảm giác lệ thuộc mạnh mẽ vào Alpha của mình.
Về mặt pháp lý, toàn bộ trách nhiệm của vụ việc này vẫn sẽ đổ lên đầu Omega, vì cậu ấy đang trong kỳ ph*t t*nh, là người "dẫn dụ" Alpha.
Nếu Tiêu Minh không chọn chịu trách nhiệm, không cưới, không xử lý riêng mà kiên quyết để pháp luật can thiệp, Lý Bắc Bắc sẽ bị đưa về thủ đô, trải qua ca phẫu thuật loại bỏ tuyến đánh dấu. Đồng nghĩa với việc tổn thương não bộ, phá hủy hệ thống pheromone và bị truy tố hình sự vì gian lận hồ sơ, trà trộn vào quân đội.
Đó không chỉ là một kết cục đau đớn mà là sự hủy hoại hoàn toàn.
Lý Bắc Bắc chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi điều đó.