"Bắc Bắc, cậu biết mình là Omega không?"
Sáng sớm, Lý Bắc Bắc chậm rãi tỉnh lại từ cơn hôn mê. Cậu nhận lấy ly nước ấm mà Hạ Thần đưa cho, còn bên tai thì vang lên câu hỏi mang đầy nghi hoặc của người bạn thân. Lý Bắc Bắc vẫn còn mơ màng, cả người như chìm trong làn sương, đầu óc lơ mơ không rõ ràng. Cậu dựa vào thành giường, im lặng một lúc lâu mới tiêu hóa được câu hỏi vừa rồi.
Cậu lắc đầu, giọng khàn đặc ôm cốc nước nói: "Mình là Beta mà, Hạ Thần... cậu đang nói gì vậy?"
Hạ Thần nắm chặt lấy vai cậu, sắc mặt trầm xuống: "Cậu thật sự không biết gì sao?"
Ánh mắt của Lý Bắc Bắc hiện lên vẻ ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu vì sao Hạ Thần lại nghiêm túc như vậy. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng lục lọi ký ức trong cái đầu vẫn còn lộn xộn của mình. Rồi từng mảnh ký ức đêm qua ùa về như thác lũ.
Toàn thân nóng rực, tứ chi mềm nhũn, cảm giác như bản thân sắp bị đốt cháy từ trong ra ngoài. Cậu... cậu còn chủ động ôm lấy Tiêu Minh, người đang giúp cậu chuyển thùng hàng, cậu chủ động kéo áo anh ấy, khóc lóc van nài... Sắc mặt Lý Bắc Bắc lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Cậu nhớ rồi.
Mọi thứ đều là thật. Không phải ác mộng, mà là hiện thực không thể quay đầu.
Sau đó, Tiêu Minh đã hôn cậu. Rồi... rồi cậu và Tiêu Minh...
Lý Bắc Bắc bỗng run rẩy, ly nước trong tay rơi xuống giường, nước tràn ướt cả chăn ga. Hạ Thần lập tức đứng dậy, thu dọn sạch sẽ, lại đưa cho cậu một tấm chăn mới, rồi ngồi xuống bên cạnh nhẹ giọng an ủi: "Không sao đâu, đừng sợ."
Lý Bắc Bắc hoảng loạn bật khóc, nước mắt lăn dài trên gò má vẫn còn tái nhợt: "Hạ Thần... mình... mình không biết tại sao mình lại thành ra thế này..."
"Mình... Mình có làm sai chuyện gì không...?" Giọng cậu run rẩy, lạc đi vì nghẹn ngào. Trong vô thức, Lý Bắc Bắc đưa tay lên sờ sau gáy mình, nơi mà răng của Tiêu Minh đã cắn xuống. Rõ ràng là đau. Rõ ràng là nhói buốt đến mức gần như ngất đi. Nhưng khoảnh khắc ấy lại len lỏi một cảm giác ngọt ngào, quấn quýt như dòng điện chạy khắp sống lưng, khiến cậu gần như phát điên.
Omega ư? Hạ Thần vừa rồi hỏi cậu rằng cậu có biết mình là Omega không?
Cậu là Beta mà, sao có thể là Omega được chứ? Thế nhưng những gì xảy ra đêm qua, từng cơn nóng rực, từng lần run rẩy không thể kiểm soát, tất cả đều giống hệt như một Omega trong kỳ ph*t t*nh. Sao lại như vậy?
Lý Bắc Bắc không thể tin nổi, cảm xúc như hoàn toàn sụp đổ. Cậu siết chặt tóc mình với đôi mắt hoe đỏ và bờ môi run rẩy: "Mình là Beta... Hạ Thần... Mình là một Beta mà..."
"Bình tĩnh lại!" Hạ Thần bất ngờ quát lớn một tiếng. Lý Bắc Bắc ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn nước, viền mắt đỏ ửng vì khóc. Cậu chưa từng thấy Hạ Thần gắt lên như vậy.
Hạ Thần siết lấy tay cậu, sau đó giọng dịu xuống chậm rãi hỏi: "Cậu nghĩ kỹ lại đi... chiều hôm qua, cậu có ghé qua văn phòng mình không?"
Cả đêm qua Hạ Thần đã suy nghĩ rất nhiều, kết hợp với kết quả phân tích bước đầu từ tiến sĩ Dương. Trong đầu cậu chỉ còn lại một khả năng duy nhất.
Hạ Thần đã nghĩ cả đêm, kết hợp với báo cáo xét nghiệm của Dương Thư cậu chỉ có thể đưa ra một giả thuyết duy nhất.
"Cậu có uống ly nước trên bàn mình không?"
"Cái ly nước có mùi hơi lạ đó sao?" Lý Bắc Bắc ngập ngừng đáp, giọng nghẹn lại.
"Uống rồi... Mình uống hai ngụm nhỏ..." Nói xong, nước mắt cậu lại trào ra, vừa tủi thân vừa hoảng loạn, thậm chí không dám khóc to: "Cái đó... không uống được sao? Mình... Mình đã làm sai chuyện gì rồi đúng không? Mình có bị đuổi về thủ đô không..."
Giọng cậu nghẹn ngào như một đứa trẻ sắp bị bỏ rơi. Không phải vì đau đớn thể xác, mà là vì sợ hãi. Một nỗi sợ đè nặng lên trái tim non nớt, sợ bị đuổi đi, sợ bị bỏ lại, sợ phải rời xa người mà cậu thầm yêu.
Trái tim Hạ Thần vẫn treo lơ lửng, không sao đặt xuống được. Chính sự bất cẩn của cậu đã dẫn đến toàn bộ sự cố nghiêm trọng này.
Từ bản báo cáo phân tích của tiến sĩ Dương Thư, có thể thấy trong máu của Lý Bắc Bắc tồn tại một loại thuốc ức chế vô cùng mạnh. Loại thuốc này đã nằm trong cơ thể cậu ta hơn mười lăm năm. Nhiều khả năng là khi còn rất nhỏ, Lý Bắc Bắc đã bị tiêm vào. Vì vậy, các cuộc kiểm tra y tế thông thường hoàn toàn không thể phát hiện ra tuyến thể Omega đã bị "niêm phong" ấy. Chỉ có lần này nhờ dung dịch pha loãng của PCI-1, loại thuốc kia mới bị phân giải, khiến dấu vết thật sự lộ ra.
Omega bình thường sẽ trải qua kỳ ph*t t*nh đầu tiên vào khoảng 18 tuổi. Nhưng Lý Bắc Bắc năm nay đã 24, kỳ ph*t t*nh của cậu bị cưỡng chế khơi dậy sau thời gian dài trì hoãn, dẫn đến một cơn bộc phát quá mức dữ dội.
Điều này không chỉ gây tổn hại lớn đến thể chất, mà còn khiến hệ thống thần kinh và cảm xúc bị rối loạn nghiêm trọng.
Giống như một thứ gì đó vốn bị phong ấn kín đáo trong cơ thể, đột ngột phá vỡ phong ấn mà tràn ra. Tất nhiên sẽ khiến chủ thể đau đớn và suy kiệt.
Hạ Thần siết nhẹ lấy bàn tay đang run rẩy của Lý Bắc Bắc, giọng dịu dàng hiếm thấy: "Bắc Bắc, chuyện này... thật sự rất phức tạp. Nhưng cậu yên tâm, mình và phó tướng Tiêu sẽ bảo vệ cậu. Đừng sợ. Không phải lỗi của cậu đâu."
Lý Bắc Bắc ngây người nhìn người bạn của mình. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Hạ Thần nói chuyện dịu dàng đến vậy, khiến cảm xúc hỗn loạn của cậu cũng dần dịu lại. Cậu khẽ gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, rồi ngẩng đầu nhìn quanh.
Hạ Thần nhìn là biết ngay cậu đang tìm ai: "Phó tướng Tiêu không ở đây đâu. Anh ta có việc nên ra ngoài rồi."
"Vậy... anh ấy có đến thăm mình không?" Lý Bắc Bắc khẽ hỏi. Cậu chẳng hiểu vì sao rất muốn được gặp Tiêu Minh vào lúc này.
"Có chứ." Hạ Thần đáp chắc chắn.
Im lặng một chút, Lý Bắc Bắc lại dè dặt hỏi: "Hạ Thần, mình là Beta... đúng không?"
Hạ Thần không trả lời ngay. Cậu không biết phải nói thế nào, cũng chẳng biết lời nào mới là nhẹ nhàng nhất để nói ra sự thật. Sau cùng, dưới ánh mắt tràn đầy chờ mong của Lý Bắc Bắc, Hạ Thần chậm rãi hỏi ngược lại: "Cậu... ghét Omega sao?"
Lý Bắc Bắc lắc đầu.
Hạ Thần thấp giọng: "Omega có thể ở bên một Alpha như Tiêu Minh, sẽ không bị gia đình phản đối. Còn được pháp luật công nhận, được đất nước chúc phúc. Con của họ sau này có thể sẽ trở thành nhân tài hàng đầu. Vậy cậu... có ghen tị với Omega không?"
Lý Bắc Bắc cảm thấy chua xót nơi lồng ngực, nhẹ giọng đáp: "Có... Mình ước gì mình là Omega..."
Hạ Thần mỉm cười, khẽ vỗ vỗ tay cậu: "Vậy chúc mừng cậu. Bây giờ cậu là một Omega rồi."
"......???" Câu nói này đối với Lý Bắc Bắc mà nói, giống như bị sét đánh ngang tai.
Cậu nghe xong hoàn toàn đơ người, phải mất một lúc mới tiêu hóa được ý nghĩa thật sự. Cũng vì vậy mà trong phút chốc quên luôn nỗi đau buồn, còn chưa kịp phản ứng nên giận hay nên cười.
Mà cùng lúc ấy theo lịch trình Lục Hành Thư lúc này hẳn đang ở trên chuyến bay trở về thủ đô.
Nhưng vì chuyện của Lý Bắc Bắc và Tiêu Minh, Lục Hành Thư đã tạm thời hoãn lại chuyến về thủ đô.
Tình huống của Lý Bắc Bắc thuộc loại đặc biệt. Về bản chất, cậu là người bị hại. Cậu hoàn toàn không hề biết mình là Omega, và loại thuốc ức chế cường lực kia cũng đã được tiêm từ khi còn rất nhỏ.
Sau khi xác minh, Lục Hành Thư lập tức chỉ đạo liên hệ với người thân của Lý Bắc Bắc ngay trong đêm và phát hiện một chuyện quan trọng: Lý Bắc Bắc là trẻ được nhận nuôi.
Gia đình hiện tại chỉ là cha mẹ nuôi, và trước đó cậu được nhận từ một trại trẻ mồ côi hoạt động theo quy chuẩn pháp lý. Theo hồ sơ của viện mồ côi, Lý Bắc Bắc lúc được tiếp nhận là một Beta. Điều này chứng minh rằng cậu đã bị tiêm thuốc ức chế từ trước khi vào viện, và thân phận Omega bị che giấu hoàn toàn.
Với bằng chứng như vậy, Lý Bắc Bắc có thể miễn hoàn toàn trách nhiệm pháp lý. Tuy nhiên, vướng mắc lại nằm ở Tiêu Minh.
Theo quy định: nếu một Omega bất ngờ ph*t t*nh trong quân đội, Alpha bị ảnh hưởng bởi pheromone sẽ không bị truy cứu. Chỉ cần Alpha đó không chủ động và sẵn sàng cắt đứt liên hệ, đẩy hết trách nhiệm về phía Omega, thì sẽ được xem là "người bị hại", vẫn có thể giữ cấp bậc và chức vụ như cũ.
Thế nhưng Tiêu Minh lại cố chấp nhận hết trách nhiệm. Còn tuyên bố sẽ kết hôn với Lý Bắc Bắc. Mà điều này trong quân đội chẳng khác nào một quả bom.
Một Omega trà trộn vào quân ngũ, rồi lại "qua lại" với Phó Tướng, cuối cùng còn đòi kết hôn? Dù Lý Bắc Bắc vô tội, dù không ai cố ý, nhưng chuyện này trong mắt người ngoài vẫn là phá vỡ quân kỷ. Tiêu Minh làm vậy thực chất là đẩy chính mình đến bên bờ vực. Một lòng trách nhiệm, nhưng quá bất công với chính anh ta.
Tuy lỗi lầm không nằm ở cả hai, nhưng dù chuyện lớn hay nhỏ, một khi đã xảy ra trong quân đội nhất định phải có một kết quả rõ ràng để công bố với bên ngoài.
Nếu Tiêu Minh thực sự quyết định kết hôn với Lý Bắc Bắc, vậy thì việc bị giáng chức là chắc chắn.
Lục Hành Thư không đồng tình với điều đó.
Thứ nhất, anh cho rằng tình cảm của Tiêu Minh với Lý Bắc Bắc chỉ là trách nhiệm. Thứ hai, một khi sĩ quan bị giáng quân hàm, nếu không lập được một công lao cực lớn thì gần như không thể nào khôi phục lại cấp bậc ban đầu.
Lục Hành Thư ngồi sau bàn làm việc, ngữ khí bình tĩnh nhưng không kém phần nghiêm trọng: "Những điều tôi vừa nói, mong cậu cân nhắc kỹ." Lục Hành Thư nói những hình phạt đó, Tiêu Minh sớm đã nghĩ đến.
Tiêu Minh đứng thẳng trước bàn làm việc, gương mặt vẫn nghiêm nghị như mọi khi, nhưng đôi mắt vằn đỏ vì thức trắng cả đêm. Anh im lặng rất lâu, cuối cùng mới mở miệng từng chữ rõ ràng, không hề do dự: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Lục Hành Thư nhìn hắn thật lâu: "Thực ra trong chuyện này cậu không sai. Nếu chỉ vì áy náy mà cậu hy sinh cả sự nghiệp lẫn hôn nhân sau này... Thì đó không phải là một quyết định sáng suốt."
Tiêu Minh không phản bác.
Lục Hành Thư tiếp tục: "Cậu có nghĩ đến chuyện cậu ta có muốn không?"
"Hiện tại, đúng là Lý y tá đã bị cậu đánh dấu, tâm lý sẽ sinh ra cảm giác lệ thuộc vào Alpha của mình. Nhưng đừng quên, cậu ta đã sống gần hết cuộc đời với thân phận Beta, giờ đột nhiên trở thành Omega của một Alpha, đó cũng là một sự bất công. Nếu cậu ta chấp nhận phẫu thuật xóa dấu đánh dấu, có thể bắt đầu lại và lựa chọn lại cuộc sống của chính mình."
Anh không hiểu rõ Lý Bắc Bắc, cũng chẳng vì thông cảm mà nói những lời này. Anh chỉ không muốn mất đi một phó tướng tài năng như Tiêu Minh.
Giống như cách Hạ Thần kiên quyết đứng về phía Lý Bắc Bắc, thì Lục Hành Thư cũng từ đầu đến cuối đặt bản thân ở phía có lợi cho Tiêu Minh.
"Tiêu Minh." Lục Hành Thư nhìn thẳng vào mắt anh, ngữ khí trầm ổn không chút áp đặt: "Chuyện này tôi hy vọng cậu suy nghĩ thật kỹ."
Tiêu Minh khựng lại một lúc, rồi vẫn kiên định nói: "Dù thế nào, tôi vẫn muốn chịu trách nhiệm."
"......"
"Cho dù cậu ấy không thích tôi... tôi cũng vẫn muốn chịu trách nhiệm." Lục Hành Thư lập tức cảm thấy đau đầu.
"Bởi vì tôi thích cậu ấy." Tiêu Minh nói chậm, từng chữ dứt khoát, ánh mắt nghiêm túc như đang tuyên thệ.
"Cậu ấy... quá đáng yêu rồi."
"Nguyên soái Lục, ngài không hiểu đâu."
Lục Hành Thư thật sự không ngờ còn có đoạn này. Thì ra không chỉ là trách nhiệm. Tiêu Minh thật sự có tình cảm với Lý Bắc Bắc.
Từ khi nào bắt đầu? Là từ lúc cả hai trao đổi đồ ăn vặt trong yên lặng? Hay là sau những lần va chạm nhỏ nhặt nhưng lấp lánh ánh mắt ấm áp?
Cái tên "cục gạch câm lặng" như Tiêu Minh lại yêu mà không để lộ ra chút gì. Quả đúng là loại người kín tiếng đến cực đoan.
Lục Hành Thư đành thở dài, lòng vừa cảm thông vừa bất lực. "Hy vọng thứ cậu gọi là 'thích' ấy," hắn trầm giọng, "thật sự xuất phát từ trái tim, chứ không chỉ là phản ứng hoá học giữa pheromone với nhau."
Hắn ngước mắt nhìn đồng hồ, ánh mắt sâu xa: "Dù sao hôm nay cũng không kịp về thủ đô nữa rồi."
"Cậu gọi bác sĩ Hạ và tiến sĩ Dương đến đây đi, chúng ta cần cùng nhau bàn bạc làm sao xử lý chuyện của Lý Bắc Bắc cho thật ổn thỏa."
Bố mẹ nuôi của Lý Bắc Bắc ở thủ đô đang rất sốt ruột, chỉ mong có thể lập tức đến bên con trai. Nhưng đây là biên giới đâu thể muốn đến là đến. Nhất là khi hiện tại còn có đoàn điều tra từ thủ đô đang làm rõ nguyên nhân sự việc, khiến họ thậm chí còn bị hạn chế quyền đi lại.
Sau khi phân tích thành phần thuốc ức chế tồn tại trong cơ thể Lý Bắc Bắc, các chuyên gia phát hiện nó có mối liên hệ trực tiếp với PCI-1, loại thuốc thay đổi pheromone cực kỳ nguy hiểm hiện đang bị truy xét gắt gao.
Lý Bắc Bắc được nhận nuôi năm 10 tuổi. Trước đó, cậu vào trại trẻ mồ côi lúc 9 tuổi, và điều kỳ lạ là cậu hoàn toàn không có ký ức nào trước năm 9 tuổi.
Thậm chí sau khi được nhận nuôi, vì lý do nào đó Lý Bắc Bắc luôn tránh né nhắc đến việc mình từng sống ở viện mồ côi. Theo thời gian, tâm lý của cậu đã hoàn toàn "thay thế" ký ức, tin rằng bản thân chính là con ruột trong một gia đình hạnh phúc. Và cùng theo đó ký ức về trại trẻ mồ côi cũng biến mất khỏi tiềm thức.
Chính vì thế mà bây giờ nằm trên giường bệnh, cậu vẫn không thể nào hiểu nổi: Tại sao mình một Beta lại có thể biến thành Omega? Chẳng lẽ là mơ?
Cậu vô thức đưa tay sờ lên sau gáy.Vết cắn ấy rất thật. Một dấu răng nóng rát, khẽ động là đau, nên không thể nào là mộng.
Hạ Thần đã nói rõ với cậu: Tiêu Minh đã đánh dấu cậu. Bây giờ còn nói sẽ cưới cậu. Đó vốn là một chuyện đáng mừng vì cậu thích Tiêu Minh, nếu được cưới thì chắc chắn là cậu lời to rồi.
Thế nhưng điều khiến Lý Bắc Bắc cứ mãi nặng trĩu trong lòng là... Từ đêm qua đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa gặp lại Tiêu Minh lần nào.
Mà Tiêu Minh lúc này lại đang bị mắng te tua trong văn phòng của Lục Hành Thư.
Tiến sĩ Dương Thư sắc mặt vô cùng khó coi, ông đứng trong văn phòng nguyên soái mà giọng vẫn đầy giận dữ: "Là ai cho cậu quyền đánh dấu hoàn toàn cậu ta hả?! M* nó, bây giờ cậu mới nói à?! Não cậu để đâu rồi?! Cái thể trạng đó mà cậu nghĩ là phù hợp để mang thai à?!"
Câu nói vừa thốt ra, cả Hạ Thần và Lục Hành Thư đều sững sờ tại chỗ.
Nói đến nước này thì còn ai mà không hiểu? Không chỉ đơn thuần là đánh dấu tuyến thể sau gáy, mà là hoàn toàn đánh dấu qua quá trình thắt nút trong khi quan hệ.
Trong sinh lý học ABO, chỉ khi Alpha thắt nút và xuất tinh sâu trong khoang sinh sản của Omega mới tạo thành dấu hiệu đánh dấu hoàn toàn. Và điều này thường đồng nghĩa với việc Omega sẽ mang thai.
Kỳ ph*t t*nh là thời điểm duy nhất khoang sinh sản của Omega mở ra để tiếp nhận Alpha . Vì vậy, một Alpha có thể an ủi Omega mà không cần thắt nút nếu kiểm soát đủ tốt. Nhưng Tiêu Minh rõ ràng không kiềm chế được.
Hạ Thần ôm trán, đầu nhức như búa bổ. Cậu không biết nên mắng, nên lo, hay nên bật khóc nữa.
Ai cũng biết một Omega đang trong kỳ ph*t t*nh nếu bị thắt nút thì khả năng có thai là gần như 100%. Mà vấn đề là Lý Bắc Bắc không hề được uống thuốc tránh thai trong khoảng thời gian vàng sau đó. Cậu ấy hiện đang trong trạng thái cực kỳ yếu, pheromone hỗn loạn, thể chất suy kiệt hoàn toàn không thích hợp để mang thai.
"Xin lỗi, vậy... vậy có cách nào khắc phục không?" Tiêu Minh hoảng rồi, giọng khàn khàn run rẩy, hối hận đến mức chỉ muốn tự tát mình vài cái.
Anh không phải bác sĩ, không hiểu rõ tình trạng cơ thể của Lý Bắc Bắc. Lại thêm chuyện này quá riêng tư và khó nói, nên từ đầu không dám kể ra.
Giờ thì anh cũng chẳng biết làm sao để chuộc lại. Chỉ còn biết khẩn cầu: "Có cách nào cứu vãn không?"
Dương Thư lúc này cũng chẳng màng thể diện hay khách sáo gì nữa, vội vã đứng bật dậy rời khỏi phòng, chắc chắn là đi chuẩn bị thuốc cho Lý Bắc Bắc.
Tiêu Minh mặt mày xám xịt lập tức theo sau, vừa đi vừa tiếp tục bị Dương Thư mắng té tát không ngừng.
Trong văn phòng chỉ còn lại Hạ Thần và Lục Hành Thư. Hạ Thần đã thức trắng cả đêm, thể trạng mệt mỏi rã rời. Cậu thở dài, nghiêng người tựa lưng vào sofa, mắt nhắm hờ nhưng không sao ngủ nổi.
Mọi chuyện trong suốt một ngày một đêm vừa qua như một cơn mộng dài, đến tận giờ phút này mới tạm có chút yên ổn để thở ra. Bên cạnh cậu ghế sofa hơi lõm xuống, là Lục Hành Thư đã ngồi xuống cạnh cậu.
Hạ Thần lười biếng nghiêng đầu nhìn sang, giọng khàn nhẹ: "...Cảm ơn."
"Cảm ơn gì chứ?" Lục Hành Thư mỉm cười.
"Vì anh giúp rất nhiều việc liên quan đến Bắc Bắc."
"Người bên thủ đô liên lạc, rồi bên điều tra hỗ trợ... chắc là người của anh cử đến, đúng không?" Hạ Thần còn biết rõ hơn thế, chỉ trong chưa đầy 24 giờ mọi thông tin cần phong tỏa đều được xử lý gọn ghẽ.
Sự việc của Lý Bắc Bắc hiện giờ chỉ có một nhóm người vô cùng nhỏ biết rõ. Lục Hành Thư rõ ràng không muốn sự việc lan ra, đã giữ lại rất nhiều đường lui cho họ.
Lục Hành Thư khẽ gật đầu: "Đây là việc anh nên làm. Hơn nữa Lý Bắc Bắc gặp được Tiêu Minh, cũng là vận khí tốt của cậu ta."
Anh ngừng một chút, rồi cười bất đắc dĩ: "Tiêu Minh nhìn thì cứng ngắc, khô khan nhưng lại là người một lòng một dạ."
Nghĩ đến dáng vẻ cứng đơ ban ngày kia của Tiêu Minh, vừa thẳng lưng vừa nghiêm mặt mà nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm." Lục Hành Thư không nhịn được khẽ lắc đầu. Thật đúng là một cây cột sống nghiêm túc đến đáng thương.
"Vậy với tình huống như thế này, anh tính để Tiêu Minh bị giáng bao nhiêu cấp bậc?" Hạ Thần hỏi một cách nghiêm túc.
Lục Hành Thư thản nhiên trả lời: "Không giáng."
Hạ Thần kinh ngạc: "Anh định giữ nguyên quân hàm cho anh ta?"
Lục Hành Thư nhướn mày: "Sao? Ngạc nhiên lắm à?"
"Em cứ tưởng anh rất thích giáng cấp người khác." Hạ Thần ngồi thẳng dậy, vẻ mặt rất chi là chính trực, khẽ gật gù phân tích. "Như vậy có tính là... lạm dụng chức quyền không?"
Lục Hành Thư bật cười: "Vậy em mong bạn thân mình phải cưới một trung tá sao?"
"...Ờ thì, cũng không mong." Hạ Thần lúng túng cúi đầu, lẩm bẩm.
Lục Hành Thư nghiêng người về phía cậu, giọng dịu lại: "Về nghỉ sớm đi, em mệt lắm rồi."
Hạ Thần gật đầu. Nhưng khi thấy Lục Hành Thư đứng dậy, vươn vai và nhẹ giọng nói: "Tiện thể về thu dọn hành lý một chút đi. Ngày mai cùng anh về thủ đô nhé, bác sĩ Hạ."
Cơn buồn ngủ của Hạ Thần lập tức bay sạch.
Cậu đứng lên theo bản năng, nhíu mày đầy nghi ngờ: "Sao đột nhiên lại..."
Chỉ nghe Lục Hành Thư nói tiếp: "Y tá Lý không thể tiếp tục ở lại quân đội. Anh đã thu xếp sẵn rồi, đưa cậu ấy về thủ đô làm kiểm tra lần hai. Nếu mọi thứ xác nhận ổn định, cậu ấy sẽ chính thức được ghi nhận là Omega và trở thành bạn đời hợp pháp của Tiêu Minh. Ngoại trừ một chuyện, trước đó tốt nhất là cả hai đừng gặp mặt nhau. Nên nếu em ở bên cạnh cậu ấy trong khoảng thời gian này có lẽ sẽ tốt hơn."
Quả thật, việc Lý Bắc Bắc phải trở về thủ đô trong thời điểm nhạy cảm như thế này để đối mặt với đủ loại xét nghiệm và kiểm tra, chắc chắn sẽ khiến cậu ấy vô cùng khó xử.
Mà nếu có một bác sĩ đáng tin cậy đi cùng thì không ai thích hợp hơn Hạ Thần.
Thế nhưng Hạ Thần lại do dự.
Thủ đô là nơi dễ bại lộ thân phận nhất. Một khi bị người quen cũ nhận ra, thì không chỉ rắc rối cho bản thân cậu, mà còn có thể ảnh hưởng đến cả Lý Bắc Bắc.
Trong đầu Hạ Thần bắt đầu xoay vòng những kế hoạch từ chối khéo, và cả cách nói để thuyết phục tiến sĩ Dương Thư thay mình đi cùng Lý Bắc Bắc. Cho đến khi Lục Hành Thư chậm rãi mở miệng: "Hạ Thần, cùng anh về thủ đô nhé." Một câu rất nhẹ nhàng. Nhưng quan trọng không phải là nội dung mà là... cái tên.
Đây là lần đầu tiên Lục Hành Thư gọi cậu là "Hạ Thần", chứ không phải "bác sĩ Hạ".
Một tiếng gọi ấy như đốt pháo hoa trong lòng cậu. Đùng một cái, cả thế giới trong tim bừng sáng như nổ tung không còn lý trí nào có thể ngăn cản được.
Anh ấy... gọi tên mình rồi. Không phải trong lúc diễn, cũng không phải vì khách sáo, mà là một cách xưng hô đầy riêng tư.
Còn từ chối cái gì nữa chứ? Còn từ chối thì là người chắc? Mối quan hệ giữa hai người rõ ràng đã tiến thêm một bước rồi mà!
Lục Hành Thư gọi tên mình rồi đó!!
Hạ Thần quay mặt đi vội đưa tay lên che miệng cố gắng đè nén cảm xúc đang muốn vỡ òa.
Trong lòng cậu lúc này chỉ còn lại một âm thanh: "Aaaaa a a a a!!! Mình lời to rồi!!!"
Hạ Thần nhịn không nổi, đành dồn toàn bộ cảm xúc muốn hét lên thành mấy cái dậm chân thật mạnh xuống đất.
Rầm! Rầm!
Phát tiết sự kích động khó tả trong lòng, như thể không trút ra thì sẽ nổ tung tại chỗ.
Phía sau, Lục Hành Thư nhìn thấy toàn bộ. Khóe miệng anh khẽ nhướng, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Anh định mở miệng hỏi: "Em làm sao vậy?" Nhưng chưa kịp nói gì thì lại thấy Hạ Thần tiếp tục dậm mấy cái nữa. Sau đó như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Hạ Thần xoay người lại mặt mày bình tĩnh như nước giếng mùa thu, nghiêm túc chỉnh lại cổ áo blouse trắng, nhẹ nhàng nói: "Ừm, vậy thì cùng về thủ đô với anh."
Trước khi tới đơn vị này, Dương Vũ từng hỏi Hạ Thần một câu: "Cậu nghĩ gì vậy? Giả làm Beta rồi chui đầu vào quân đội, xong rồi thì sao? Đợi đến lúc Lục Hành Thư phát hiện ra thân phận thật của cậu, cậu nghĩ anh ta sẽ làm gì? Không đá cậu ra khỏi quân đội thì cũng căm ghét cậu đến tận xương tủy."
"Nếu dùng sai phương pháp ngay từ đầu, sẽ rất khó xoay chuyển tình thế"
Khi đó, Hạ Thần không đáp lại. Cậu thật sự cũng chưa nghĩ xong. Bởi vì cậu không chắc, cũng không dám chắc. Cậu sợ mình đánh giá sai người, sợ cảm xúc của mình bị chà đạp. Nhưng trong thâm tâm Hạ Thần đã có tính toán từ trước. Cậu muốn chờ... Chờ đến khi Lục Hành Thư thích "Hạ Thần - Beta" này. Thích đủ sâu, đủ thật.
Rồi đến một ngày, cậu sẽ nói ra sự thật: "Người anh kết hôn cưỡng ép, là em. Em tên là Hạ Thần."
Và cậu tin nếu Lục Hành Thư thật lòng thích cậu, anh nhất định sẽ tha thứ. Vì khi thật sự yêu một người, ta sẽ trở nên điên rồ và bất chấp đến không thể lý trí. Mà Hạ Thần đang yêu Lục Hành Thư. Và cậu hiểu rõ cái cảm giác đó.
Con đường phía trước rất dài. Nhưng Hạ Thần không sợ đợi.
---------------------tác giả---------------
Dưới đây là phần giải thích chi tiết cho các bạn còn thấy khó hiểu về hệ thống thuốc trong truyện:
PCI-1 nguyên chất là một loại chất thay đổi thể chất, hay còn gọi là "chất biến đổi" có khả năng biến một Beta thành Omega, nhưng đi kèm với đó là tác dụng phụ cực kỳ lớn, gây tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể.
Thuốc ức chế đặc biệt mà Hạ Thần sử dụng không phải là chất thay đổi, mà là một loại thuốc ức chế được điều chế từ PCI-1 nguyên chất. Nó chỉ có tác dụng tạm thời ức chế pheromone trong cơ thể Omega, giúp người đó ngụy trang thành Beta trong thời gian ngắn. Đây không phải là thuốc biến đổi thể chất.
Còn trong cơ thể Lý Bắc Bắc, loại thuốc ức chế tồn tại là một phiên bản nâng cấp của loại mà Hạ Thần dùng. Nó cũng được bào chế từ PCI-1 nguyên chất, không phải chất thay đổi, mà là thuốc ức chế mạnh có thể ức chế pheromone Omega trong thời gian dài, khiến cơ thể hoàn toàn ngụy trang như một Beta, thậm chí qua mắt cả hệ thống kiểm tra y tế thông thường.
Về phần thuốc ức chế phổ biến trên thị trường hiện nay, đó là loại thuốc thông dụng được quốc gia phổ cập, có thể sử dụng cho cả Omega và Alpha.
- Omega sử dụng loại này để kiềm chế kỳ ph*t t*nh, nhưng không thể che giấu thân phận.
- Alpha sử dụng để thu lại pheromone, từ đó hòa nhập vào môi trường Beta mà không bị phát hiện.
- Tuy nhiên, loại thuốc này không có tác dụng ngụy trang thân phận Omega.
Trong các nhiệm vụ, như khi Lục Hành Thư ra chiến trường hoặc hoạt động đặc vụ, họ sử dụng chính loại thuốc thông dụng này để kiểm soát pheromone chứ không phải thuốc đặc biệt như của Hạ Thần.
Tất cả những điểm này sẽ lần lượt được nhắc lại và làm rõ trong các chương tiếp theo.