"Hạ Thần, Tiêu Minh quá đáng lắm, anh ấy dám cho mình uống thuốc tránh thai đó." Lý Bắc Bắc phồng má, tức tối nhai miếng táo mà Hạ Thần vừa gọt cho, ngồi trong khoang y tế của phi cơ bắt đầu phát bệnh tương tư.
"Đừng có khoe ân ái trước mặt mình." Hạ Thần thản nhiên nhét thêm một miếng táo vào miệng cậu.
Lý Bắc Bắc cười đến nỗi hai mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ. Đúng là chưa từng thấy ai làm Omega mà thích nghi nhanh như cậu ta. Người khác mà sống hơn hai mươi năm với thân phận Beta, rồi đột nhiên phát hiện mình là Omega, chắc chắn sẽ rối trí, hoang mang mất mấy ngày.
Nhưng Lý Bắc Bắc thì không, khả năng phục hồi tâm lý của cậu ta mạnh đến đáng sợ. Nếu tình huống cho phép, có khi cậu ta đã mở tiệc ăn mừng vì mình là một Omega rồi cũng nên.
"Tiêu Minh còn nói, đợi xử lý xong hết mọi chuyện, anh ấy sẽ xin chuyển công tác về thủ đô dẫn mình về ra mắt gia đình." Lý Bắc Bắc tiếc rẻ thở dài một tiếng:" Chỉ tiếc là cậu kết hôn rồi, chứ không mình đã định nhờ cậu làm phù rể cho mình đấy."
Miệng thì nói không muốn nghe mấy lời khoe tình cảm, nhưng khóe môi Hạ Thần đã vô thức nhếch lên. Bề ngoài lạnh lùng, khó gần, nhưng thực chất cậu lại là người rất mềm lòng. Lý Bắc Bắc lần này đúng là trong hoạ được phúc, Hạ Thần thật sự mừng thay cho cậu ta. Chỉ là không thể để lộ ra, nếu không thì với cái tính thích khoe khoang của Lý Bắc Bắc, chắc chắn sẽ đắc ý đến mức muốn bay lên trời.
"Bắc Bắc, hình như mấy vết tàn nhang trên mặt cậu biến mất rồi?" Hạ Thần bỗng nhận ra mấy ngày gần đây làn da của Lý Bắc Bắc trắng hơn hẳn, ngay cả mấy nốt tàn nhang nhỏ cũng dường như đã mờ đi.
Người ta nói "một nước da trắng che được cả chục điểm xấu", Lý Bắc Bắc dạo này nhìn qua đúng là ưa nhìn hơn thật.
"Thật á? Mình không để ý." Lý Bắc Bắc đưa tay sờ sờ mặt, quả nhiên thấy mịn hơn nhiều. Mới có hai ngày thôi mà, thay đổi nhanh vậy sao? "Omega thường có ngoại hình khá đẹp, giờ mình cũng là Omega rồi, có khi dần dần sẽ càng đẹp ra thì sao?" Nghĩ đến đó, tâm trạng lập tức hớn hở.
"Ừ, tiến sĩ Dương nói pheromone Omega trong cơ thể cậu đang dần khôi phục bình thường. Cậu không nói là từ nhỏ đã vừa đen vừa lùn sao? Có khi cũng là do thuốc ức chế gây ra. Chiều cao thì không cứu được, nhưng da dẻ thì chắc vẫn cải thiện được."
Hạ Thần tiện tay đưa cho cậu một tập tài liệu: "Đây là một phần tư liệu về PCI-1, cậu xem trước đi. Sau khi về thủ đô sẽ có nhiều việc cần cậu phối hợp."
Lý Bắc Bắc lật được hai trang, hoàn toàn không hiểu gì.
"Không hiểu cũng phải đọc." Hạ Thần không hề nể tình.
"Ồ..." Lý Bắc Bắc ỉu xìu đáp.
Hạ Thần tiếp tục gọt táo.
"Nè, Hạ Thần, mình có một thắc mắc."
"Hử?" Hạ Thần nhàn nhạt đáp.
"Cậu có dữ dằn với Alpha nhà cậu như vậy không?"
"...Mình dữ lắm sao?" Hạ Thần theo phản xạ hỏi lại.
"Mình đọc tài liệu thấy... khụ khụ..." Lý Bắc Bắc nói tới đây liền ngập ngừng.
Cả hai tiếng bay cuối cùng đều bị "ngốn" hết vào tập tài liệu kia. Lý Bắc Bắc đọc đến mờ cả mắt, vẫn cảm thấy không thể tin nổi loại thuốc ức chế tồn tại trong cơ thể cậu suốt bao nhiêu năm lại có liên hệ đến một thứ rắc rối và nguy hiểm như vậy.
Điều khiến người ta không thể ngờ hơn nữa là: Loại thuốc đã che giấu thân phận Omega của cậu bấy lâu nay, cuối cùng lại bị chính dung dịch pha loãng của PCI-1 đánh bại.
Lý Bắc Bắc xuýt xoa cảm thán: "Này Hạ Thần, tài liệu này ghi là thuốc ức chế trong người mình có liên hệ rất phức tạp với PCI-1 đấy."
"Đấy mới chỉ là suy đoán ban đầu." Hạ Thần đáp, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. "Thiết bị kiểm tra ở thủ đô tiên tiến hơn, sẽ nhanh chóng xác nhận được kết quả thôi. Và cả phần ký ức bị mất của cậu... cũng phải tìm lại. Nó rất quan trọng cho việc điều tra."
"Ừm..." Lý Bắc Bắc ngẫm nghĩ, rồi hỏi: "Về PCI-1, cậu biết được bao nhiêu? Cậu luôn tham gia nhiệm vụ liên quan đến nó à?"
"Những chuyện còn lại mình không thể nói." Hạ Thần nhìn đồng hồ, ước lượng máy bay sắp hạ cánh.
Lý Bắc Bắc lẩm bẩm một câu "Đúng là keo kiệt", rồi cũng chẳng để tâm nữa.
Cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành hết loạt kiểm tra phiền phức này, rồi chờ Tiêu Minh dắt cậu về nhà ra mắt gia đình.
Dù có hơi bỏ qua bước "tìm hiểu yêu đương", nhưng nhảy thẳng đến kết hôn có vẻ cũng không tệ.
Sắp tới, cậu cũng sẽ giống như Hạ Thần, trở thành một "người đã có gia đình" rồi đấy.
Vừa xuống máy bay đã có xe chuyên dụng đến đón Hạ Thần và Lý Bắc Bắc. Lục Hành Thư thì có lộ trình khác, không đi cùng họ. Trước khi tách đoàn, Lục Hành Thư dặn dò cấp dưới điều gì đó, Hạ Thần không nghe rõ, vì lúc ấy đang kéo vali chuẩn bị lên xe.
Bất ngờ, Lục Hành Thư bước tới chặn lại đưa tay cầm lấy vali của cậu: "Y tá Lý được yêu cầu ở lại Trung tâm nghiên cứu. Bác sĩ đi kèm thì không cần lưu trú, chỉ cần đến trong giờ làm việc là được. Anh có một căn biệt thự đang bỏ trống, để anh đưa hành lý của em về đó. Bên đó có bảo mẫu, sẽ lo cho sinh hoạt hàng ngày của em."
Sợ Hạ Thần từ chối, anh còn bổ sung thêm: "Không phải chuẩn bị riêng cho em đâu, mấy nhân viên y tế đi cùng cũng sẽ ở đó. Đây là phúc lợi."
Đối với Hạ Thần, trung tâm nghiên cứu ở thủ đô là một nơi hoàn toàn xa lạ. Lý Bắc Bắc thì đã được bố trí ăn ở chu toàn, còn cậu thì không. Lục Hành Thư rõ ràng lo cậu phải vất vả, muốn sắp xếp ổn thỏa hơn chút.
Nhưng Hạ Thần vội tìm lý do từ chối: "Không cần đâu. Em ở lại trung tâm nghiên cứu với Bắc Bắc, cậu ấy nhát gan lắm."
Thật ra cậu không thể tới biệt thự đó, vì dì giúp việc ở đó nhận ra cậu. Một khi bước chân vào thân phận sẽ bại lộ ngay.
Lục Hành Thư đang vội, nên cũng không nói nhiều. Thấy Hạ Thần từ chối, anh cũng không ép nữa. Thực ra, để chuẩn bị cho việc Hạ Thần có thể dọn vào ở biệt thự, Lục Hành Thư đã chu đáo đến mức cho người đổi toàn bộ mã khóa cửa từ hôm trước, chỉ để đề phòng trường hợp Omega kia bất ngờ quay lại. Tính cách làm việc dứt khoát, rõ ràng của anh có lẽ chính là bước đầu tiên trong kế hoạch đã được tính trước.
Để tránh bị nghi ngờ, anh còn cố tình nói đó là "phúc lợi" chung cho nhóm nhân viên y tế đi cùng. Nhưng Hạ Thần không đến, thì Lục Hành Thư cũng không định để bất kỳ người nào khác tự tiện đến biệt thự ở lại. Cái gọi là "phúc lợi" kia, cũng coi như tan thành mây khói.
"Vậy tối nay anh đến đón em đi ăn." Lục Hành Thư vẫn chưa từ bỏ.
Hạ Thần tuy rất muốn, nhưng nghĩ đến việc hiện tại đang ở thủ đô đành dè dặt đáp: "Em biết một quán ăn khá hẻo lánh, mùi vị rất ngon."
"Được, tối gặp lại." Lục Hành Thư nói xong liền lên xe rời đi.
Tại trung tâm nghiên cứu, ngoài các nhân viên đã biết tình hình còn có phó viện trưởng trẻ tuổi của phân khu số một thủ đô, Dương Vũ. Anh ta sốt ruột đi qua đi lại, vừa thấy Hạ Thần và Lý Bắc Bắc bước ra khỏi thang máy lập tức bước nhanh tới kéo Hạ Thần sang một bên. Chưa kịp mở miệng, Hạ Thần đã ngăn lại: "Có gì để lát nữa nói."
Cậu chỉnh lại áo blouse trắng, sau đó quay lại bên cạnh Lý Bắc Bắc, rồi bình thản phối hợp với các chuyên gia y học tường thuật lại toàn bộ tình huống đã xảy ra.
Sau đó Hạ Thần lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn và phát cho từng người một. Khi đưa đến tay một nữ nghiên cứu viên Beta, cậu bất ngờ khựng lại: "Lâu rồi không gặp, Lâm Vi."
Lâm Vi đẩy nhẹ gọng kính mảnh trên sống mũi, khuôn mặt thanh tú nở một nụ cười thân thiện: "Tối nay ăn cơm cùng nhé?"
"Tôi có hẹn rồi, xin lỗi nhé."
"Thật đáng tiếc, Dương Vũ chắc đang có cả bụng lời muốn nói với cậu đấy." Lâm Vi chính là vị hôn thê của Dương Vũ, trước đây cũng từng là bác sĩ tại phân khu số một thủ đô mới chuyển về trung tâm nghiên cứu năm ngoái.
Cô lịch sự bắt tay với Lý Bắc Bắc: "Chào cậu, tôi tên Lâm Vi, là người phụ trách chính của cậu trong thời gian tới."
Lý Bắc Bắc cẩn thận đưa tay bắt lại, khẽ đáp: "Chào chị, em là Lý Bắc Bắc." Đây là lần đầu tiên cậu đến trung tâm nghiên cứu, nên không tránh khỏi hồi hộp.
Nhưng Lâm Vi không cho cậu cơ hội để sợ hãi hay lưỡng lự, tính cách thẳng thắn của cô khiến mọi việc được tiến hành dứt khoát, rõ ràng.
Chỉ mất ba tiếng đồng hồ, tất cả thông tin cần thiết đã được thu thập, kết quả kiểm tra cũng nhanh chóng được hoàn thiện.
Tổng hợp với những suy đoán trước đó, đã xác định: Loại thuốc ức chế được tiêm vào người Lý Bắc Bắc từ nhỏ chính là một loại thuốc được phát triển từ PCI-1. Nó không phải là thuốc biến đổi thể chất, mà chỉ có tác dụng ức chế pheromone của Omega, và điểm đặc biệt là nó có thể lan truyền khắp hệ tuần hoàn máu, giúp che giấu hoàn toàn trong các đợt kiểm tra y tế thông thường, gần như ngụy trang hoàn hảo.
"Loại thuốc ức chế đó được bào chế theo cùng một phương pháp với loại cậu đang sử dụng đấy." Lâm Vi tranh thủ lúc rảnh đã gọi cả Dương Vũ và Hạ Thần về văn phòng riêng của mình. Lý Bắc Bắc sau ba tiếng kiểm tra đã mệt mỏi rã rời nên được cho nghỉ ngơi sớm.
Lâm Vi đưa một bảng kết quả xét nghiệm cho Hạ Thần, giải thích: "Dung dịch nguyên chất của PCI-1 vốn là một chất biến đổi, cũng có thể xem là mục đích nghiên cứu ban đầu: biến Beta thành Omega. Nhưng suốt bao năm vẫn chưa thành công. Thế nhưng, nhánh tái cấu trúc của nó lại thành công ngoài mong đợi, cho ra loại thuốc ức chế đặc biệt có thể tạm thời che giấu pheromone của Omega, ngụy trang thành Beta."
Hạ Thần gật đầu: "Vào trọng tâm đi."
"Trước giờ chúng ta cứ nghĩ thuốc ức chế đặc biệt chỉ có một loại là loại cậu đang dùng. Nhưng trường hợp của Lý Bắc Bắc cho thấy thực tế còn có một phiên bản khác. Và phiên bản này rất thành công. Mười năm, hai mươi năm, chỉ cần muốn, nó có thể hoàn toàn che giấu thân phận Omega, thậm chí khiến người đó không trải qua kỳ ph*t t*nh."
Lâm Vi trình bày rất gọn gàng, rõ ràng.
Dương Vũ đặt câu hỏi: "Vậy tại sao chỉ với dung dịch pha loãng của PCI-1, Lý Bắc Bắc lại xuất hiện phản ứng như thế?"
Lâm Vi thở dài, trong lòng nghi ngờ IQ của Dương Vũ rốt cuộc làm sao lại có thể lên được chức phó viện trưởng.
Hạ Thần cũng nhìn anh ta một cái đầy bất lực, sau đó lãnh đạm đáp: "Loại thuốc ức chế trong người Bắc Bắc không phải là chất biến đổi. Nó không làm thay đổi pheromone, chỉ là ẩn nó đi. Còn PCI-1 là chất nguyên bản, có tác dụng ngược. Tất nhiên sẽ phân giải được thuốc ức chế và trả pheromone về đúng nhóm giới tính ban đầu."
"Nhưng loại thuốc ức chế này có một nhược điểm rất rõ: Một khi đã tiêm vào, nếu không có nguyên dịch PCI-1 thì gần như không thể phục hồi lại pheromone thật. Huống hồ Lý Bắc Bắc đã bị tiêm suốt mười mấy năm. Tôi nghi ngờ cậu ấy chính là một 'vật thí nghiệm sống' từ đầu. Dĩ nhiên cũng không loại trừ khả năng là cha mẹ ruột của cậu ấy không muốn con mình làm Omega nên mới tiêm thuốc ức chế. Nhưng nếu là cha mẹ, liệu có ai dám đánh cược với một đứa trẻ mới vài tuổi? Ngay cả loại thuốc ức chế phổ thông còn không được tiêm cho trẻ con mà."
Suy đoán của Lâm Vi không phải không có lý. Lý Bắc Bắc khi còn nhỏ đã bị đói đến ngất xỉu ngoài đường, rồi được người ta nhặt về đưa vào cô nhi viện. Cậu rất có thể là trong lúc vô tình đã thoát khỏi sự kiểm soát của một thế lực nào đó. Hơn nữa, cậu hoàn toàn không nhớ gì về quãng thời gian đó, điều này cho thấy trong chuyện này quả thật có điều bất thường.
Tổ chức nghiên cứu PCI-1 vẫn luôn âm thầm tiếp tục các thí nghiệm của họ, thậm chí trước kia còn từng ra tay với những đứa trẻ còn chưa trưởng thành.
Hạ Thần siết chặt hàm, trong lòng không khỏi tức giận.
Bên cạnh, Dương Vũ vỗ nhẹ vai cậu: "Thay đổi tâm trạng chút đi, cậu có thể đến gặp Bạch Khê. Cậu ấy chắc cũng rất muốn gặp cậu."
Lâm Vi nhíu mày, cười gượng: "À... Bạch Khê cũng là một vấn đề lớn đấy." Mà đúng là vấn đề rất lớn. Bạch Khê biết nhiều hơn cả họ. Hiện tại ở trung tâm nghiên cứu, cậu ta đã có hẳn một văn phòng riêng.
Hạ Thần hoàn toàn không ngờ năng lực của Bạch Khê lại lợi hại đến thế.
Khi bước vào văn phòng của đối phương, cậu hơi sửng sốt, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường.
Trước mắt là một Bạch Khê rất khác, không biết vì lý do gì, cậu ta để tóc trắng dài ngang vai. Khuôn mặt điềm đạm, không chút son phấn, đeo một cặp kính gọng mảnh giản dị, nhìn có vẻ nho nhã, tri thức. Vì trên người vẫn còn mang pheromone Omega, nên Bạch Khê hiếm khi bước ra khỏi văn phòng.
May mà hầu hết các nhân viên trong trung tâm nghiên cứu đều là Beta, nên Bạch Khê cũng không cần phải quá kiêng dè.
Trước đó, cậu được chẩn đoán là trong cơ thể có một loại bệnh tiềm ẩn, không biết sẽ phát tác khi nào. Nhưng vì trong thời gian điều trị thường xuyên đưa ra lời khuyên hữu ích cho các vấn đề học thuật phức tạp, dần dà các nhà nghiên cứu không còn xem cậu là kẻ "thần kinh" nữa. Ngược lại họ còn sắp xếp riêng cho cậu một văn phòng, gọi cậu bằng danh xưng tôn trọng: "Thầy Bạch".
"Trông cậu không có vẻ gì là ngạc nhiên lắm." Bạch Khê đẩy về phía Hạ Thần một ly trà nóng, chính là loại Long Tỉnh mà cậu thích.
"Không đâu, tôi ngạc nhiên lắm chứ." Hạ Thần cúi đầu ngửi hương trà, nhẹ nhàng đáp. "Tinh thần của cậu hồi phục rất tốt."
"Nhờ sự sắp xếp của cậu đấy. Dương Vũ và Lâm Vi cũng chăm sóc tôi rất chu đáo. Rời khỏi Lĩnh Nam, rời khỏi cái môi trường tệ hại đó, tôi kiên trì dùng thuốc, tiếp nhận trị liệu, giờ hầu như không còn phát bệnh nữa. Có điều... không biết khi nào mình sẽ chết thôi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi là một thiên tài y học, chưa cống hiến được gì mà đã chết thì cũng không hợp lẽ lắm." Bạch Khê nói bằng giọng rất bình thản, ánh mắt phản chiếu bóng dáng Hạ Thần, vẫn là gương mặt mà cậu từng yêu thầm suốt thời học sinh.
Mà người trước mắt, dường như chẳng thay đổi gì. Vẫn giữ cái vẻ ngoài chín chắn, lạnh nhạt, nhưng bên trong thì lắm lời và hay cà khịa vô cùng.
Cậu nghĩ bụng: Hạ Thần lúc này chắc chắn đang ngầm chế giễu mình là "đồ tự luyến".
Còn Hạ Thần trong lòng: Bộ não cậu ta chắc vẫn chưa hồi phục hẳn đâu nhỉ
"Trước đây cậu từng ở căn cứ nghiên cứu PCI-1, vậy nên để cậu tham gia vào dự án lần này là quá phù hợp." Hạ Thần ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Bạch Khê, thực ra bây giờ như thế này với cậu mà nói, cũng rất tốt."
"Gì cơ?"
"Trung tâm nghiên cứu này rất hợp với cậu. Mấy nhà nghiên cứu ở đây không ai thông minh bằng cậu cả." Giọng Hạ Thần luôn bình thản khiến người ta dễ nghi ngờ liệu cậu có đang nói đùa. Nhưng Bạch Khê hiểu rõ tính cậu, Hạ Thần không biết nịnh ai bao giờ, dù lời nói nghe có vẻ giả tạo, nhưng nhất định là thật lòng.
Bạch Khê mỉm cười đầy mãn nguyện: "Cảm ơn cậu."
"Thấy cậu ổn định như vậy, tôi cũng yên tâm rồi. Tôi còn việc, đi trước đây."
Trên tường, kim đồng hồ đã chỉ đến năm giờ chiều, Hạ Thần đoán chắc Lục Hành Thư cũng sắp đến đón mình.
"Khoan đã, Hạ Thần!" Bạch Khê bất chợt gọi lại. "Tôi còn chuyện muốn nói với cậu. Trước đây cậu không chịu nói vì sao lại gia nhập quân đội, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi. Ở thủ đô, một Omega làm bác sĩ thì không thực tế, cho nên cậu mới chạy tới nơi hẻo lánh như biên giới để làm việc, đúng không? Tôi hiểu cậu mà, cậu giống tôi, đều mang theo giấc mơ với y học!"
Bạch Khê bước nhanh tới, nắm lấy vai Hạ Thần ánh mắt đầy nhiệt huyết: "Ở lại đây đi! Tôi sẽ giúp cậu! Nếu cậu cần loại thuốc ức chế như trong người Lý Bắc Bắc, tôi cũng có thể điều chế cho cậu! Chúng ta có thể cùng nhau thực hiện ước mơ!"
Hạ Thần lập tức hất tay Bạch Khê ra lùi lại một bước, nghiêm túc hoài nghi đầu óc cậu ta có lẽ vẫn còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
"Xin lỗi nhé, Alpha nhà tôi đang đợi đi ăn tối." Hạ Thần cau mày, không chút do dự quay người bỏ đi.
Cậu không hề thấy ánh mắt đầy thất vọng của Bạch Khê sau khi nghe câu nói đó, tràn ngập hụt hẫng và lạc lõng.
----
Thực ra Lục Hành Thư có xe riêng, hơn nữa còn là xe sang hạng xịn. Nhưng tính anh vốn điềm đạm kín đáo, mua xong cũng gần như chẳng đụng đến, cứ để xe nằm yên trong gara. Mà quốc gia lại ưu đãi cho quân nhân rất tốt, lương bổng của anh chất đống lên không xuể, hồi đó chỉ là nhất thời bốc đồng mới mua chiếc xe đó. Lần này là lần đầu tiên anh chính thức mời Hạ Thần đi ăn tối, tất nhiên không thể chạy tới bằng xe công vụ của quân đội được. trông quá kém lãng mạn.
Buổi chiều anh đã tranh thủ về thăm mẹ một chút, còn cha thì bận họp đành hẹn ngày mai gặp. Anh cũng thay ra bộ quân phục thường ngày, khoác lên mình một bộ đồ thường dân mang phong cách đơn giản, thoải mái. Khi không mặc quân trang, Lục Hành Thư trông trẻ trung đi hẳn vài tuổi.
"Trước khi ăn tối, chúng ta phải ghé qua trại trẻ mồ côi một lát." Lục Hành Thư mở cửa xe cho Hạ Thần, cử chỉ đầy lịch thiệp.