Viện trưởng cũ của trại trẻ mồ côi ở thủ đô đã nghỉ hưu vài năm trước, sức khỏe cũng không được tốt. Trong quá trình điều tra vừa rồi, viện trưởng mới không nhớ rõ lắm về chuyện của Lý Bắc Bắc, hầu hết thông tin đều tra lại từ hồ sơ lưu trữ của những năm trước.
Mấy hôm trước, khi Lục Hành Thư cho người tới liên hệ, viện trưởng cũ đang nằm viện nên không tiện quấy rầy.
Dù sao họ cũng chỉ muốn xác minh sơ bộ về việc Lý Bắc Bắc từng được nhận nuôi, nên lúc ấy cũng không cố gặp cho bằng được.
Nào ngờ khi viện trưởng mới vào bệnh viện thăm tiện miệng nhắc đến việc này, thì viện trưởng cũ lại nhớ rất rõ, bởi vì Lý Bắc Bắc khi còn bé thật sự rất đặc biệt.
Trại trẻ này được thành lập đã lâu, nhưng vì có nguồn tài trợ từ nhà nước, nên cơ sở vật chất vẫn được bảo trì khá tốt. Cứ vài năm lại có người đến kiểm tra, tân trang đảm bảo bọn trẻ có một nơi ở tử tế và an toàn.
Viện trưởng già khoảng ngoài bảy mươi tuổi đích thân mời Lục Hành Thư và Hạ Thần ngồi xuống rồi tự tay pha trà cho họ. Hạ Thần định đứng dậy phụ giúp, nhưng bị ông cụ với tay ra ngăn lại, bàn tay run rẩy vỗ nhẹ vào mu bàn tay cậu, ôn hòa nói: "Ngồi đi cháu, để ta đi lấy mấy tấm ảnh."
Hạ Thần khựng lại, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng chậm rãi ấy, bỗng chốc lại nhớ đến ông ngoại của mình. Không biết giờ ông đang làm gì, có phải vẫn thích ngồi một mình ngoài ban công tắm nắng như trước không.
"Đứa trẻ đó, bây giờ gọi là... là Bắc Bắc đúng không?"
Lục Hành Thư gật đầu đáp: "Vâng, đúng vậy."
"Tôi vẫn còn nhớ năm đó là một cặp vợ chồng họ Lý đến nhận nuôi nó. Hai người ấy rất tốt, kết hôn năm năm mà vẫn chưa có con, nên mới tìm đến đây." Ông lão vừa nói vừa lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại thở dài một tiếng, "Biết bao nhiêu đứa trẻ như vậy, thế mà lại chọn nó, thật là có lòng. Để Bắc Bắc chịu mở lòng đón nhận việc được nhận nuôi, hai vợ chồng ấy cứ vài hôm lại đến cô nhi viện một lần, trò chuyện, chơi cùng nó, mua đồ ăn ngon cho nó."
Những tấm ảnh đã nhuốm màu thời gian, mép ảnh đã ngả vàng, được viện trưởng cất trong một túi nhựa trong suốt. Bàn tay gầy guộc của ông lấy ra hai tấm ảnh, nhẹ nhàng đặt lên bàn trà, rồi chậm rãi ngồi xuống. Trong túi còn có thêm một chiếc hộp sắt nhỏ.
Ảnh là ảnh màu, trong đó Lý Bắc Bắc trông vẫn còn nhỏ thó và gầy guộc. Gương mặt cậu xám xịt, hai má hóp lại, bày ra một vẻ mặt ít nói, trầm mặc, có phần khó gần. Cậu ngồi nghiêng ngả trên một chiếc ghế nhựa màu đỏ, tay nắm chặt một chiếc bánh quy, ánh mắt đờ đẫn, lạnh lùng vô cảm.
Tấm ảnh còn lại là của cha mẹ nuôi Lý Bắc Bắc. Khi đó họ vẫn còn là một cặp vợ chồng trẻ, mẹ Lý mặc một chiếc áo khoác màu hồng phấn, cha Lý hiếm khi ăn mặc chỉn chu thì hôm ấy cũng mặc vest. Hai người mỗi người nắm một tay Lý Bắc Bắc, đứng hai bên cậu trông vô cùng hạnh phúc. Chỉ có cậu bé ở giữa là vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn, ngơ ngác nhìn vào ống kính. So với tấm ảnh đầu tiên, ánh mắt đã bớt đi phần lạnh lùng, thay vào đó là sự bối rối, hoang mang.
"Hồi đó, Bắc Bắc đã ở đây được một năm rồi. Bức ảnh này chụp lúc nó mới tới, không thích nói chuyện cũng chẳng bao giờ cười. Ban đầu chúng tôi cứ tưởng nó là đứa câm, hoặc bị tự kỷ."
Viện trưởng già nhớ lại, rồi chậm rãi nói tiếp: "Về sau mới phát hiện, hóa ra chỉ là nó không thích tiếp xúc với người khác thôi."
Ông cũng không quên lý do họ đến đây hôm nay, liền đẩy chiếc hộp sắt về phía họ: "Cái này là lúc nhặt được Bắc Bắc, chúng tôi tìm thấy trên người nó."
Lục Hành Thư cầm lấy chiếc hộp, nhẹ giọng cảm ơn: "Cảm ơn ông đã gìn giữ suốt bao nhiêu năm qua."
"Lúc mới nhặt được Bắc Bắc, nó gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Trên cánh tay còn chi chít vết kim tiêm, đêm nào ngủ cũng co giật, gặp ác mộng. Tôi thấy xót vô cùng nên ấn tượng mới sâu như thế. Sau khi nó được nhận nuôi, mấy thứ này tôi vẫn giữ lại như một kỷ niệm." Viện trưởng già nhẹ nhàng kể lại.
Ông đã mất rất nhiều thời gian để giao tiếp và làm việc với Lý Bắc Bắc khi còn nhỏ, kiên nhẫn khơi gợi và vỗ về, cuối cùng mới khiến đứa trẻ ấy chịu mở miệng nói chuyện.
Vì không còn ký ức, dần dần khi bóng tối trong tâm lý được xoa dịu, Lý Bắc Bắc bắt đầu thường xuyên bám theo viện trưởng như một cái đuôi nhỏ. Không giống những đứa trẻ khác, Lý Bắc Bắc không thích chơi đùa. Cậu luôn trầm mặc, yên tĩnh. Khi viện trưởng bị đau vai, cậu còn chủ động đến đấm lưng giúp, ngoan ngoãn và hiểu chuyện vô cùng.
Nghe đến đây, Hạ Thần siết chặt nắm tay, hồi lâu không biết phải hỏi gì. Cậu chưa từng biết tuổi thơ của Lý Bắc Bắc lại thê lương như vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh hoạt bát, sáng sủa của cậu ấy bây giờ.
Lục Hành Thư mở chiếc hộp sắt ra, bên trong là một chiếc thẻ kim loại nhỏ, trên đó khắc số hiệu: 0027. Đây là kiểu đánh mã số thường thấy trong các phòng thí nghiệm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Bắc Bắc chính là đối tượng thí nghiệm sống.
"Xin hỏi, tấm thẻ này là gì vậy?" Viện trưởng già không rõ nguồn gốc, nhưng khi thấy sắc mặt nghiêm trọng của Hạ Thần, ông cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Hạ Thần không trả lời, ngược lại Lục Hành Thư nhanh chóng kiếm đại một lý do để gạt đi, nhằm tránh khiến ông lo lắng thêm.
Viện trưởng già gật đầu, lại tiếp tục nói: "Thực ra tôi từng đến thăm nó, là hai năm sau khi Bắc Bắc học tại một trường tiểu học bình thường ở thủ đô. Nhưng không may, lần thăm hỏi đường đột đó bị cha nuôi nó bắt gặp. Ông ấy nói với tôi rằng, Bắc Bắc giờ đã không còn nhớ những chuyện ở cô nhi viện nữa, mặc nhiên cho rằng mình là con ruột của họ, mong tôi đừng đến quấy rầy thêm."
Thực tế, rất nhiều đứa trẻ được nhận nuôi đều sẽ hình thành một "khoảng trống tâm lý" như vậy. Dưới sự chăm sóc dịu dàng của cha mẹ nuôi, những tổn thương và trống rỗng trong quá khứ dần bị lấp đầy bằng một dạng tự thôi miên.
Trong tiềm thức, chúng sẽ bắt đầu nghi ngờ và tìm kiếm câu trả lời cho thân thế của mình. Một khi nhận được sự khẳng định, trí nhớ của chúng sẽ "điền đầy" khoảng trống ấy. Thời gian trôi qua, những ký ức bất hạnh sẽ bị phong kín, nhường chỗ cho một "nhân cách mới" thay thế quá khứ thiếu hụt kia.
Họ đã có được câu trả lời, nhưng Hạ Thần lại chẳng hề cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi rời khỏi viện trời đã gần bảy giờ tối. Viện trưởng cố giữ họ lại dùng bữa, nhưng bị Hạ Thần nhẹ nhàng từ chối.
Giờ phút này, cậu thật sự chẳng nuốt nổi thứ gì, chứ đừng nói là bữa tối vốn mong đợi cả ngày với Lục Hành Thư.
Suốt quãng đường về, Hạ Thần chỉ lặng thinh. Lục Hành Thư bèn lái xe đến ven sông, rủ cậu xuống xe hóng gió một chút.
Giờ này bờ sông khá vắng vẻ, Hạ Thần tựa người vào lan can, lặng lẽ nhìn mặt nước tĩnh lặng trước mặt, đột nhiên cất tiếng: "Em muốn điều tra rõ chuyện này."
"Những người biết chuyện không nhiều, cấp trên cũng muốn kiểm soát quy mô điều tra trong giới hạn nhất định. Anh có thể giúp em xin quyền điều tra."
Lục Hành Thư không phản đối, còn nói thêm: "Nhưng mọi hành động, em đều phải đi cùng anh. Anh không yên tâm khi em theo người khác."
"Cảm ơn anh, tướng quân Lục ."
Hạ Thần lúc này không nghĩ được nhiều, trong đầu cậu chỉ toàn là ký ức về quá khứ của Lý Bắc Bắc. Vốn dĩ Omega đã dễ nhạy cảm hơn người thường, mà tính cách của Hạ Thần xưa nay lại điềm đạm, ít biểu lộ cảm xúc. Thế nhưng có lẽ vì cảm giác đồng cảm, nỗi đau mà Lý Bắc Bắc từng trải qua cứ như khuấy lên một phần ký ức mà chính cậu từng che giấu. Đặc biệt là khi nghe viện trưởng kể rằng tay Lý Bắc Bắc chi chít vết kim tiêm, Hạ Thần bất giác rùng mình.
"Có vẻ hôm nay không phải thời điểm thích hợp để ăn tối rồi." Lục Hành Thư tiếc nuối nói.
Hạ Thần lúc này mới phản ứng lại cuống quýt nói: "Xin lỗi... em quên mất chuyện đó rồi."
Cậu nhìn xuống điện thoại, chột dạ: "Giờ này muộn quá, chắc nhà hàng kia cũng sắp đóng cửa rồi. Giờ làm sao đây?"
"Anh biết gần đây có một quán rượu nhỏ khá ổn đấy. Nếu ăn không nổi thì chúng ta uống chút gì đó cũng được."
Lục Hành Thư nghiêng người hỏi: "Em biết uống không?"
"Cũng biết chút ít. Nhưng chẳng phải anh lái xe đến sao?"
"Có thể gọi tài xế thay" Thế thì khách sáo cũng bằng thừa. Hạ Thần dần bình ổn lại cảm xúc, theo Lục Hành Thư đến quán rượu nhỏ đó.
Hôm nay là ngày thường, cậu cứ nghĩ quán sẽ vắng, nào ngờ bước vào thì thấy bàn nào bàn nấy đều đã có người ngồi.
Hạ Thần hơi do dự, định đề nghị tìm chỗ khác thì Lục Hành Thư đã bình tĩnh gọi một tiếng với người phục vụ. Người phục vụ đó nhận ra Lục Hành Thư liền sáng rực mắt lên: "Ôi! Tướng... ông chủ Lục! Lâu quá không gặp rồi! Tôi đi gọi sếp của chúng tôi ngay!"
Câu "tướng quân Lục" suýt nữa bật ra khỏi miệng, anh ta vội nuốt lại, vẻ mặt như vừa thấy ma, phấn khởi lạ thường.
Biểu cảm của người phục vụ khiến Hạ Thần có hơi khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó, họ đã được sắp xếp vào một phòng riêng yên tĩnh ở góc khuất. Nơi này rất thích hợp để vừa trò chuyện vừa thưởng rượu, Hạ Thần nhìn quanh cách bài trí trong phòng, thầm thấy khá ưng ý.
"Ba năm không gặp, giờ còn biết mò tới chỗ tôi đấy à?"
Chủ quán là một Beta, dáng người cao lớn, khí thế không thua kém gì Alpha trong quân đội. Anh ta mặc tạp dề, tự mình bưng tới một đĩa thịt chiên giòn và một bình rượu nhỏ, rồi liếc nhìn Hạ Thần: Vị này là...?"
"Bác sĩ Hạ của quân đội." Lục Hành Thư giới thiệu, "Bác sĩ Hạ, đây là Diệp Tần, bạn cùng khóa quân sự của tôi, giải ngũ rồi mở quán làm đầu bếp."
Hạ Thần khẽ gật đầu: "Chào anh."
"Trời ơi, ông Lục lạnh nhạt ngàn năm rốt cuộc cũng biết mang người theo đến quán rồi hả?" Diệp Tần vui vẻ, "Bữa nay tôi bao, bác sĩ Hạ cứ thoải mái gọi món!"
Hạ Thần ngạc nhiên hỏi: "Trước đây anh Lục toàn đến một mình à?"
"Phải đó, tôi còn tưởng cậu ta không có bạn bè chứ." Diệp Tần không khách sáo mà trêu Lục Hành Thư, "Từ khi kết hôn thì càng buồn bực hơn, chả thấy mặt mũi đâu nữa, suốt ngày chui rúc ở cái nơi khỉ ho cò gáy ấy."
Nghe vậy, Hạ Thần liền chột dạ, cúi đầu xem thực đơn không dám tiếp lời. May mà Diệp Tần tính tình phóng khoáng không để ý lắm. Sau khi tám vài câu với Lục Hành Thư, anh ta lại đi lo việc bếp núc.
Quán rượu nhỏ của anh ta chủ yếu phục vụ dân công sở mệt mỏi sau một ngày dài, hoặc những đôi bạn, đôi tình nhân muốn tìm nơi yên tĩnh thư giãn. Không khí nhẹ nhàng, dễ chịu.
Lục Hành Thư rót cho Hạ Thần một ly rượu, chất rượu màu vàng ấm ánh lên dưới ánh đèn trông ngọt ngào mê hoặc.
"Là rượu do anh ấy tự ủ đấy. Dùng đào ngâm, vị rất thanh và ngọt. Em thử xem có thích không." Lục Hành Thư cười nói thêm, "Nồng độ nhẹ lắm, đừng lo."
Hạ Thần đưa ly lên mũi ngửi thử, cậu ngượng không dám nói thật là mình trước giờ chỉ mới uống đúng... bia. Loại phổ thông nhất. Ông ngoại ngày thường cấm uống rượu, bản thân cậu cũng chẳng có hứng thú gì. Mấy lần hiếm hoi từng uống, đều là lúc ăn tôm cay với Dương Vũ, hai người gọi thêm vài chai bia cho đúng điệu.
Nhưng bia cũng là rượu mà. Đã uống được bia thì chắc mấy thứ khác cũng không khó. Hạ Thần tự mặc định vậy.
Cậu nhấp một ngụm, thấy vị rượu không hề gắt, vào miệng rất êm, hậu vị còn ngọt dịu lan ra nơi cuống họng. Hạ Thần thầm nghĩ mình khá thích loại này.
Huống hồ, uống xong rượu rồi Lục Hành Thư có đỏ mặt không nhỉ? Có nói sảng không? Hay vẫn nghiêm chỉnh cứng nhắc như mọi khi? Người ta bảo uống rượu dễ nói thật... Hạ Thần càng nghĩ càng thấy mong chờ.
Vừa đặt ly xuống, cậu ngước nhìn đối diện bỗng dưng mở miệng lắp bắp: "Lục tướng quân, sao... sao anh lại có hai cái đầu vậy?"
Một bình rượu ngọt mà nồng, uống hết, Hạ Thần bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Cậu đưa tay chỉ vào đầu Lục Hành Thư, vừa nghi hoặc vừa lắc lắc, rồi bắt đầu đếm: Một cái, hai cái, ba cái. Hôm nay tướng quân Lục có tới ba cái đầu.
"Tướng quân Lục, em... em chóng mặt quá."
Nói dứt câu, cậu "bộp" một tiếng đổ gục xuống mặt bàn.
Đúng lúc Diệp Tần bưng đồ ăn vào, vừa nhìn thấy cảnh đó liền sững người, vội vàng cúi xuống ngửi ly rượu trên bàn. "Thôi chết rồi, tôi rót nhầm rượu, cái này nặng đô đấy!"
Lục Hành Thư lập tức đau đầu, gằn giọng giận dữ: "Cậu làm ăn cho ra hồn chút được không?! Lần đầu tôi dẫn người tới, cậu lại rót nhầm rượu!"
Anh đi đến bên Hạ Thần, cúi xuống nhẹ nhàng vỗ vỗ lên má cậu, khẽ gọi: "Bác sĩ Hạ? Bác sĩ Hạ, em ổn chứ?"
"Ưm..." Hạ Thần r*n r* một tiếng mơ hồ, mở mắt ra nhìn thấy Lục Hành Thư, vành mắt lập tức hoe đỏ, vừa ngấn lệ vừa tội nghiệp mách tội: "Không ổn... Em chóng mặt lắm..."
Gương mặt đỏ bừng như hoa đào, cậu chẳng còn biết xấu hổ, ngả cả người vào lòng Lục Hành Thư vô tư đánh một cái nấc, miệng toàn mùi rượu đào ngọt lịm.
Diệp Tần đứng bên cạnh tròn mắt: "Toang rồi, say thật rồi. Nhưng mà bác sĩ này say trông dễ thương ghê. Có người yêu chưa đấy?"
"Câm miệng." Lục Hành Thư lập tức đen mặt, nổi giận nạt một tiếng rồi bế bổng Hạ Thần lên chuẩn bị rời đi.
Diệp Tần chỉ là thuận miệng đùa vui, nào ngờ đụng trúng họng súng. Nhìn bộ dạng Lục Hành Thư mặt lạnh như sắp giết người, hắn bỗng chột dạ luống cuống chạy theo phía sau, vừa đi vừa lải nhải: "Ơ hay, cậu có nhầm không đấy? Chẳng lẽ... cậu thích nhóc bác sĩ này thật rồi?"
"Gọi tài xế hộ tôi." Lục Hành Thư không đáp, chỉ ném lại một câu lạnh lùng.
Diệp Tần giơ tay chỉ vào Lục Hành Thư mặt đầy biểu cảm "cạn lời", nhưng vẫn rút điện thoại ra giúp anh gọi tài xế thay ca. Hắn đi qua đi lại mấy bước, cuối cùng tựa vào thân xe của Lục Hành Thư hỏi thẳng: "Thế nào, giờ anh định ăn vụng đấy hả?"
"......"
"Lục Hành Thư, vợ cậu là cháu ngoại của Nguyên soái đấy, cậu làm gì cũng phải nghĩ cho kỹ vào." Diệp Tần nói thật lòng. Chuyện Lục Hành Thư bị ép cưới ai trong đám bạn cũng biết chẳng phải tự nguyện. Nếu không cũng đã chẳng bỏ nhà ra đi ba năm mới quay về. Khi đó mấy anh em đã từng tìm đủ cách giúp anh từ chối hôn nhân này, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì được trước thế lực quá lớn của Nguyên soái.
Dù có trăm phương nghìn kế, cuối cùng cũng chỉ đành bất lực nhìn huynh đệ thân thiết chui đầu vào cái gọi là "mồ chôn tình yêu" đó.
Lục Hành Thư ôm Hạ Thần đang say rượu trong lòng, giọng bình thản: "Tôi muốn ly hôn."
"Thôi đi ông nội, cậu mà ly hôn nổi thì cái đám cưới đó đã chẳng diễn ra rồi!" Diệp Tần nhíu mày vò đầu, ngữ khí sốt ruột. "Thế Tiêu Minh biết chưa? Hắn không cản anh à?"
"Cậu ta ủng hộ tôi." Lục Hành Thư trả lời dứt khoát.
Người trong lòng anh khẽ rên một tiếng, đôi mắt mơ màng hé mở, miệng lẩm bẩm bằng giọng say xỉn: "Đừng nói nữa, em muốn ngủ."
Diệp Tần: "......"
Hạ Thần mơ màng nhíu mày, giọng đặc quánh: "Nhìn cái gì mà nhìn?"
Lục Hành Thư dỗ dành: "Được rồi được rồi, anh không nói nữa, cũng không nhìn em nữa. Ngoan, lát nữa là về đến nhà rồi."
Diệp Tần: Chết tiệt thật...
Câu chuyện bị cắt ngang bởi Hạ Thần say khướt không thể tiếp tục, Diệp Tần dặn đi dặn lại Lục Hành Thư rằng sau này nhất định phải kể rõ ngọn ngành. Lục Hành Thư ậm ừ qua loa cho có, rồi bế Hạ Thần lên xe đưa đến một khách sạn gần đó. Với bộ dạng hiện tại của Hạ Thần rõ ràng không thể quay lại trung tâm nghiên cứu. Đưa về nhà ba mẹ thì càng không tiện, mà nếu đưa về biệt thự, giữa đêm bị người trong nhà nhìn thấy rồi truyền đến tai Lục lão gia thì chỉ tổ gây thêm hiểu lầm.
Nghĩ đi nghĩ lại, để không làm ảnh hưởng đến ấn tượng của ba mẹ đối với Hạ Thần, cuối cùng Lục Hành Thư quyết định đưa cậu đi thuê phòng.
Hạ Thần rất ngoan, không khóc không nháo, chỉ khẽ mở mắt, thỉnh thoảng nấc nhẹ một cái, ngơ ngác nhìn Lục Hành Thư.
Anh đặt cậu xuống giường, Hạ Thần ngồi dậy, lấy tay ôm ngực tội nghiệp hít mũi một cái.
"Sao thế?" Lục Hành Thư thấy vậy liền ngồi xổm xuống, cầm khăn nóng vừa vắt khô nhẹ nhàng lau mặt cho cậu. "Khó chịu à? Nào, để anh lau cho, lát nữa là đỡ thôi."
"Ôm..."
"Hả?"
"Ôm em."
Lục Hành Thư suýt ngồi bệt xuống đất, quá bất ngờ, quá nhanh, tình huống này vượt xa sự chuẩn bị tâm lý của anh. "Bác sĩ Hạ, chúng ta có phải nên... xác nhận lại mối quan hệ đã, rồi mới tính đến mấy chuyện tiếp theo không?"
Hạ Thần chẳng buồn nghe, chỉ tủi thân vươn tay: "Muốn được ôm."
Mãi đến lúc ôm vào lòng rồi Lục Hành Thư mới nhận ra kiểu "ôm" mà Hạ Thần nói là như thế nào. Anh đành xấu hổ đưa tay ôm lấy eo cậu, ngồi tựa lưng vào tường, còn Hạ Thần thì đứng dậy siết chặt lấy cổ anh, đầu cọ cọ vào vai như một chú mèo nhỏ. Tóc cậu mềm mịn cọ qua cổ khiến Lục Hành Thư thấy nhột, bật cười khẽ, giọng trầm thấp vang lên khiến trái tim Hạ Thần càng thêm hỗn loạn, người cũng càng thêm choáng váng.
Hạ Thần dụi dụi vào người anh, mê man hít lấy mùi pheromone dễ chịu trên người Lục Hành Thư, không chịu buông tay, giọng khẽ khàng làm nũng: "Em thích anh."