"Thơm quá, em thích." Hạ Thần cười lên, đôi mắt long lanh dường như có ánh sáng lấp lánh trong đó.
Tựa như thiếu niên, tựa như một giấc mộng.
Bỏ qua vẻ lạnh lùng thường ngày, Hạ Thần khi say rượu chẳng khác gì một đứa trẻ con cứ quấn lấy Lục Hành Thư làm nũng. Không còn gọi "tướng quân" gì nữa, miệng toàn "Lục Hành Thư" một cách thân mật.
"Lục Hành Thư, anh lại đây."
"Lục Hành Thư, anh không được lại gần."
"Lục Hành Thư, anh, đúng anh đó, đứng đó cho tôi, dựa sát vào tường. Đứng nghiêm! Không được nhúc nhích!"
"Lục Hành Thư, anh mà dám nhúc nhích tôi bắn anh đấy! Bằng, bằng bằng"
Lục Hành Thư đứng thẳng người dựa sát vào tường, bất lực nhìn "tiểu quỷ uống rượu" đang ngồi xếp bằng trên giường, tay tạo hình như đang cầm súng bắn tứ tung, mặt mũi toàn vẻ tuyệt vọng: "Bác sĩ Hạ..."
"Cho phép anh gọi tôi là bác sĩ Hạ à?" Hạ Thần vỗ mạnh vào ngực mình nghiêm giọng: "Gọi là Tiểu Thần!"
"Tiểu Thần?"
"Ừm." Hạ Thần mím môi gật đầu đáp.
Lục Hành Thư lại gọi: "Tiểu Thần."
"Ừm ừm!". Giọng đáp vừa mềm vừa ngoan.
Thấy thế Lục Hành Thư dứt khoát đi tới ngồi xổm xuống bên cạnh, nghiêng người lại gần cậu dịu giọng nói: "Tiểu Thần, ngoan, ngủ một lát được không em?"
Ánh đèn trong phòng khách sạn mờ ảo, kiểu thiết kế đầy ám muội này khiến Lục Hành Thư ngồi cũng không yên. Hạ Thần mặt đỏ bừng, mơ mơ hồ hồ từ chối lời đề nghị của anh, nhưng lại chăm chú nhìn vào gương mặt Lục Hành Thư, tiến lại gần đến mức chóp mũi chạm vào nhau.
Hơi thở của Hạ Thần rất nhẹ, hàng mi khẽ rung động trông như có vẻ đã tỉnh táo hơn một chút. Cậu cất giọng mềm mại vô cùng đáng yêu: "Anh... anh đang ở đây sao?"
Lục Hành Thư giật mình cứ tưởng cậu tỉnh rồi, vội định lui ra sau.
Ai ngờ Hạ Thần lại nhẹ nhàng nói: "Em đang mơ phải không?"
Câu hỏi đó khiến Lục Hành Thư nghẹn lời hồi lâu không nói được gì. Hạ Thần chớp chớp mắt ngây thơ nói tiếp: "Chắc chắn đây là mơ rồi nhỉ?"
Lục Hành Thư không kìm được nữa cúi đầu hôn cậu.
Hạ Thần ngoan ngoãn nhắm mắt lại vòng tay ôm lấy cổ anh, trong khoảnh khắc môi lưỡi quấn quýt, Hạ Thần chủ động đến bất ngờ. Cậu bất ngờ đưa tay nâng lấy mặt anh, ánh mắt lưu luyến, hơi thở gấp gáp, cổ họng khẽ nuốt nước bọt rồi hỏi lại: "Đây là mơ phải không?"
Trong giấc mơ, Lục Hành Thư sẽ chủ động hôn cậu. Nghĩa là anh thích cậu.
"Là mơ." Lục Hành Thư dịu dàng đáp.
Hạ Thần yên tâm rồi. Như vậy thì cậu sẽ không bị lộ thân phận, đây là giấc mơ của cậu mà. Trong mơ, Lục Hành Thư nhất định sẽ thích cậu. Cậu muốn làm gì Lục Hành Thư cũng sẽ chiều theo. Không phải sợ anh ghét bỏ, cũng chẳng lo bị anh lạnh nhạt.
Cậu vui vẻ ôm chầm lấy anh, dụi dụi mặt vào má anh như một chú mèo nhỏ. Dụi đến mức khiến Lục Hành Thư không chịu nổi, phải đè cậu xuống giường giọng khản đặc vì mất kiểm soát:
"Hạ Thần, anh thích em."
Anh thích em, em nghe rõ chưa?
Hạ Thần khẽ gật đầu, trong lòng vui vẻ nghĩ: Trong mơ Lục Hành Thư bá đạo quá đi mất. Mình cũng thích anh ấy mà.
Nghĩ vậy, cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn từ anh, động tác chủ động mà lại ngại ngùng, vừa non nớt vừa mờ ám.
Lục Hành Thư không hề khách sáo cúi đầu ngậm lấy đôi môi cậu, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua hàm răng trắng muốt, quấn quýt lấy đầu lưỡi cậu.
Hương vị đào trong rượu vẫn còn đọng lại, nước bọt như mang theo vị ngọt dịu dàng. Không biết là do rượu ngọt hay do người trước mặt ngọt hơn cả rượu.
Sau khi uống rượu Hạ Thần trở nên đặc biệt dịu dàng, mềm mại một cách nũng nịu. Dù thuốc ức chế đã ngăn không cho cậu tỏa ra tin tức tố ngọt ngào đặc trưng của một Omega, nhưng trong mắt Lục Hành Thư, Hạ Thần còn ngọt ngào hơn bất kỳ Omega nào đang ph*t t*nh.
Lục Hành Thư lúc nãy cũng đã uống rượu, hơi thở anh phả ra mang theo men say. Cảm xúc ấy dần dần biến thành sự ấm áp, rồi trở nên nóng bỏng và cháy bỏng đến mức thiêu đốt. Nó lặng lẽ bào mòn lý trí, khiến người ta mờ mắt trong khao khát mãnh liệt và cuồng nhiệt.
Lục Hành Thư cúi đầu ngậm lấy nụ hồng đỏ ửng trước ngực Hạ Thần m*t mạnh hai cái. Khi buông ra, nơi ấy đã ướt đẫm sáng lên lấp lánh vì nước bọt, để lại những dấu vết dính ướt đến mức khiến người run rẩy. Hạ Thần nằm ngửa như một con cừu non bị bắt giữ, làn da trắng nõn mềm mại như mây trời vừa qua một trận mưa.
Lục Hành Thư không buông tha, anh cúi đầu tiếp tục l**m cắn lấy nụ hồng ấy hết lần này đến lần khác, để lại một luồng tê dại kéo dài khiến toàn thân Hạ Thần như muốn nhũn ra. Cậu vô thức rên khẽ, hai tay run rẩy chống lên ngực anh, trán lấm tấm mồ hôi, hơi thở dồn dập, ánh mắt phủ một tầng hơi nước mê ly.
Không biết từ lúc nào Lục Hành Thư đã áp sát người cậu, phần hạ thể căng cứng cọ nhẹ lên xuống vào nơi nhạy cảm g*** h** ch*n Hạ Thần, từng đợt ma sát khiến cậu thở gấp, cơ thể bất giác cong lên nghênh đón. Hạ Thần chưa từng trải qua chuyện thân mật, hoàn toàn không chống đỡ nổi sự khiêu khích này, chỉ một lúc sau đã cứng lên không kiểm soát.
Lúc này cậu đã tr*n tr** đến mức chỉ còn lại một chiếc q**n l*t mỏng manh, th*n th* tr*ng n*n gần như phơi bày hoàn toàn trong không khí. Còn Lục Hành Thư rõ ràng là cầm thú đội lốt người, vẫn ung dung mặc quần áo chỉnh tề như thể chỉ mình cậu bị đẩy vào vực sâu h**n ** này.
Hạ Thần mím chặt môi, giọng run run nói không rõ lời: "Giấc mơ này... lạ quá..."
"Xuân mộng, em từng nghe qua chưa?". Lục Hành Thư tranh thủ cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu, thuận tay dỗ dành.
"Xuân... mộng?". Hạ Thần ngơ ngác, ánh mắt mờ mịt như đang lạc trong sương mù dày đặt. Lớp phòng bị cuối cùng cũng bị l*t s*ch. Kỳ lạ thay, trong cơn say mơ màng ấy cậu lại không hề thấy xấu hổ. Dù sao cũng chỉ là một giấc mộng thôi mà...
Lục Hành Thư chăm chú nhìn chằm chằm vào h* th*n của cậu suốt một lúc lâu, yết hầu anh khẽ trượt lên xuống, như thể lý trí đang giằng co giữa việc kìm nén hay buông thả khi mà chỉ còn một sợi dây mong manh giữ lại chút tỉnh táo.
Mãi cho đến khi Hạ Thần bất ngờ giơ tay vỗ mạnh một cái lên đầu anh, Lục Hành Thư mới sững người.
"Anh nhìn đủ chưa?". Hạ Thần lớn tiếng hỏi đầy khí thế. Trong giấc mơ của mình mà anh còn lề mề thế này, không dạy dỗ một trận thì đúng là không được.
"Đủ... đủ rồi". Lục Hành Thư lúng túng đáp, rồi bất ngờ vươn tay phủ lên nơi cậu đang căng cứng.
Cả người Hạ Thần căng chặt lại, sống lưng rướn thẳng, ánh mắt ánh lên một tầng hơi nước. Cậu hé môi định nói gì đó, nhưng lời còn chưa kịp thoát ra đã bị hành động kế tiếp của Lục Hành Thư cướp mất.
Anh cúi đầu trực tiếp ngậm lấy d**ng v*t của cậu bắt đầu chậm rãi m*t vào rồi nhả ra, từng nhịp nuốt m*t trơn ướt khiến Hạ Thần rên lên nghẹn ngào.
Cơ thể Omega của cậu như bị kích hoạt theo bản năng, tin tức tố bắt đầu bứt rứt trỗi dậy. May mà trước khi ra khỏi nhà cậu đã tiêm một liều ức chế nên mới chưa để lộ. Bằng không chỉ với màn h**n ** này thôi, Lục Hành Thư chắc chắn đã bị tin tức tố của cậu kéo vào kỳ ph*t t*nh mất rồi.
Hạ Thần không chịu nổi đưa tay siết lấy tóc hắn, đôi chân cậu vô thức cong lên thành hình chữ M, hơi thở dồn dập, từng tiếng r*n r* không thể kìm nén tràn ra khỏi cổ họng.
Cơn kh*** c*m kéo dài và run rẩy lan khắp cơ thể khiến Hạ Thần mềm nhũn nằm bẹp trên ga giường, tóc mái ướt đẫm vì mồ hôi dán sát lên vầng trán đang nóng bừng vì đ*ng t*nh.
Đến khi cậu kìm không được nữa xuất ra trong miệng Lục Hành Thư thì toàn thân Hạ Thần đã mềm nhũn không còn chút sức lực. Ngay cả huyệt sau cũng đã ướt đẫm, chất lỏng rịn ra một mảng thấm ướt ga giường. Nhưng vì không phải đang trong kỳ ph*t t*nh, nên dấu hiệu ấy không quá rõ ràng.
Lục Hành Thư cũng không phải loại người không biết chừng mực mà tiến sâu hơn nữa. Hắn hiểu rõ, với Hạ Thần mà nói tất cả chỉ là một giấc xuân mộng. Mà xuân mộng... vốn nên là thứ không để lại dấu vết.
Anh đứng dậy đi vào phòng tắm vắt một chiếc khăn khô rồi quay lại nhẹ nhàng lau sạch cho Hạ Thần.
Hạ Thần nhìn anh bằng ánh mắt ngập tràn không cam lòng, trong đôi mắt vẫn còn đọng lại một tầng mông lung, chẳng rõ đã tỉnh hay vẫn đang mơ. Lục Hành Thư vẫn điềm nhiên cúi người xuống dịu giọng dỗ dành: "Ngoan, ngủ đi."
"Anh không khó chịu sao?" Hạ Thần vừa nói vừa đưa tay nắm lấy phần h* th*n của anh.
Lý trí của Lục Hành Thư lúc này gần như nổ tung trong khoảnh khắc đó.
"Em biết phải làm gì mà". Hạ Thần nửa ngồi dậy, nhưng vì chưa tỉnh rượu nên cả người lảo đảo nghiêng nghiêng ngả ngả. Cậu kéo Lục Hành Thư tựa vào đầu giường rồi ngồi lên đùi, bắt đầu từng chút một tháo thắt lưng của anh ra.
Tiếng khóa kéo quần bị kéo xuống vang lên khe khẽ, sau đó là lớp q**n l*t bị cậu dùng tay lột phăng. Đến khi thứ to lớn kia bật ra, Hạ Thần bất giác "ồ" lên một tiếng kinh ngạc, một âm thanh vô cùng chân thật và khiêu khích, khiến mặt Lục Hành Thư lập tức tối sầm lại.
Hạ Thần lúc này hoàn toàn chẳng giống dáng vẻ lạnh lùng kiệm lời ngày thường, chủ động và phóng túng đến mức khiến Lục Hành Thư vừa ngỡ ngàng vừa... không biết phải trốn vào đâu. Cậu như một con mèo say rượu, quấn lấy hắn, chủ động, cuốn hút, khiến hắn không tài nào thích ứng nổi.
Hạ Thần chủ động và phóng túng như vậy khiến anh có phần không quen.
Hạ Thần lại tỏ vẻ kinh ngạc: "Trong mơ lại có thể to đến thế này sao". Nếu sau này tỉnh dậy mà biết mình từng buột miệng nói ra câu đó, e rằng cậu sẽ muốn nhảy sông tự vẫn mất. Lục Hành Thư còn chưa kịp phản ứng gì, Hạ Thần đã cúi đầu xuống bắt chước động tác của anh ban nãy, ngậm thứ đó vào miệng.
Tin tức tố Alpha trên người Lục Hành Thư trào dâng dữ dội, khiến đầu óc Hạ Thần ngày càng mơ hồ. Huống chi thứ kia thực sự quá lớn, cậu ngậm rất vất vả, gần như phải dựa vào bản năng mà dốc sức m*t mát, nuốt nhả.
Từng dòng nước bọt ướt át trơn mượt chảy dọc theo phần thân mang nồng đậm khí tức Alpha. Lục Hành Thư cắn chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà khẽ rên một tiếng trầm thấp.
Hạ Thần thì bắt đầu cảm thấy mệt. Tin tức tố Omega trong người đã rục rịch rất lâu, rượu khiến đầu cậu quay cuồng, mà khí tức Alpha của Lục Hành Thư lại quá mức mạnh mẽ, gần như đang dồn ép tất cả giác quan của cậu.
Cậu buông ra, dụi mắt khẽ thở dài một tiếng.
"Sao vậy?" Lục Hành Thư vội vàng đưa tay lau đi sợi bạc còn vương nơi khóe môi cậu, không màng đến việc bản thân vẫn chưa được giải tỏa, cố gắng lắm mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
"Buồn ngủ". Hạ Thần đã được giải tỏa một lần, thế nên cơn buồn ngủ và mỏi mệt giờ ập đến như sóng vỡ bờ. Cậu chẳng còn tâm trí để quan tâm tình trạng của Lục Hành Thư, cũng chẳng cảm thấy áy náy. Dù sao thì đây cũng chỉ là giấc mơ của cậu, muốn dừng lại lúc nào là quyền của cậu. Sự ngang ngược vô trách nhiệm ấy cứ thế phóng đại vô hạn.
Cậu xoay người nằm qua một bên, mơ màng lẩm bẩm: "Lần sau đi..."
Lục Hành Thư: ???
Đêm đó, hắn không nhớ nổi mình đã phải tắm nước lạnh bao nhiêu lần mới giải quyết xong cơn khổ sở. Sau này nếu thật sự kết hôn rồi, trong nhà mà có thể không để rượu thì tốt nhất đừng để. Lục Hành Thư thầm nghĩ như vậy.
Sáng hôm sau khi Hạ Thần tỉnh dậy thì trời đã hơn chín giờ. Cậu cả đêm không quay về trung tâm nghiên cứu, điện thoại cũng chưa từng xem, vừa mở mắt ra đã lăn khỏi giường trong hoảng hốt.
Lục Hành Thư vừa từ phòng tắm bước ra, trên người đã chỉnh tề. Thấy Hạ Thần tỉnh chỉ điềm đạm đáp: "Tỉnh rồi à? Mau chuẩn bị một chút, anh đưa em về trung tâm nghiên cứu."
Hạ Thần lập tức bật dậy khỏi giường, phát hiện quần áo trên người vẫn còn nguyên vẹn không một nếp . Mặt cậu lập tức đỏ ửng, trong đầu lập tức hiện lên cảnh xuân mộng đêm qua, tim cũng vì thế mà nóng lên từng nhịp. Chừng này tuổi rồi mà còn nằm mơ mộng xuân, đã thế còn sống động đến mức không thể tin được.
Cậu lén đưa tay sờ sờ lên đ** ng*c, mặt mũi đầy xấu hổ. Rồi cậu lấm lét tiến lại gần Lục Hành Thư, dè dặt hỏi dò: "Tối qua... em không làm gì kỳ lạ chứ?"
"Nôn đầy lên người anh có tính không?".
"...Xin... xin lỗi...". Hạ Thần lí nhí nói, dù rõ ràng áo quần trên người Lục Hành Thư sạch bong không tì vết.
"Lừa em đấy". Lục Hành Thư thản nhiên đáp nhưng mắt thâm quầng rõ mệt. "Em vừa đặt lưng xuống là ngủ mê man, gọi cũng không tỉnh. Mùi rượu trên người quá nồng, anh không dám đưa về trung tâm nên đành đưa về đây."
Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng Lục Hành Thư vẫn thấp thỏm, chỉ sợ Hạ Thần nhớ lại chuyện tối qua.
May thay lời vừa dứt, Hạ Thần đã thở phào một cái như trút được gánh nặng. Hoàn toàn tin tưởng cái lý do hợp tình hợp lý ấy, còn vui vẻ đi rửa mặt như chưa từng có gì xảy ra. Lục Hành Thư đưa tay ôm trán, âm thầm thương tiếc cho bản thân một giây.
Trung tâm nghiên cứu bắt đầu làm việc lúc chín giờ, nhưng bảy giờ sáng Lý Bắc Bắc đã dậy sẵn ngồi chờ Hạ Thần về. Bộ dạng cứ như ông bố già lo con trai đi chơi qua đêm, tay chỉ thiếu mỗi cây gậy để giáo huấn. Trong lòng Lý Bắc Bắc luôn tin rằng: có đánh đòn mới dạy được con nên người.
Cậu nghiêm mặt trừng Hạ Thần vừa bước vào, ra bảo ngồi xuống, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm trà, dáng vẻ nghiêm nghị như đang chuẩn bị tra khảo phạm nhân.
"Thành thật khai báo, tối qua lăn lộn ở đâu cả đêm.
"..."
"Cậu nhìn cậu đi, cả người toàn mùi rượu". Lý Bắc Bắc sáng nay mới lấy máu xong vừa ăn hết một bát cháo nếp cẩm, giờ thì tràn đầy sức sống bắt đầu màn diễn xuất đầy khí thế. "Đúng là một ngày không đánh đòn là một ngày không biết nghe lời mà."
"Để mình liên hệ chị Lâm Vi, bảo chị ấy lấy máu não cậu luôn xem có phải bị hỏng hóc ở đâu rồi không". Nói xong Hạ Thần rút điện thoại ra.
Lý Bắc Bắc hoảng hồn: "Ấy đừng, đừng! Đừng làm phiền chị Vi!". Từ hôm qua đến giờ cậu ta đã lĩnh giáo đủ sự "sấm sét" của chị Lâm Vi rồi. Vừa an ủi "không chích đâu, không chích đâu" mà tay đã rút luôn một ống to đầy, đến mức cậu sắp ngất mà chị vẫn mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp mà còn khen ngợi. Kiểu phụ nữ thế này... tốt nhất đừng có chọc vào!
Lý Bắc Bắc lập tức đổi giọng, cười nịnh hót: "Hạ Thần~ cậu không phải tối qua vừa ân ái một đêm xuân rực rỡ với Alpha nhà mình đó chứ~?"
Hạ Thần ho khẽ một tiếng, nhướn mày hỏi lại: "Vậy cậu và Phó tướng Tiêu 'ân ái một đêm xuân' thế nào rồi?"
Lập tức, đầu Lý Bắc Bắc đỏ ửng như một con tôm luộc, mà còn đang tiếp tục nóng lên từng chút một. Cậu mở cửa phòng tắm, đẩy Hạ Thần vào trong, vừa đẩy vừa càu nhàu: "Trên người toàn mùi rượu, mau đi tắm đi! Chị Vi đang tìm cậu đấy. Tắm xong thì đến chỗ chị ấy ngay, đêm qua mình mất ngủ, phải tranh thủ ngủ bù đây!"
Đúng là trong trung tâm này chẳng ai có khí thế hơn Lý Bắc Bắc. Sau chuyện hôm qua ở trại trẻ mồ côi, Hạ Thần cũng thêm phần quan tâm đến cậu. Lý Bắc Bắc nhỏ hơn Hạ Thần 4 tuổi, mà Hạ Thần lại là con một, từ nhỏ không có anh chị em gì, nên theo bản năng cậu luôn xem Lý Bắc Bắc như em trai ruột mà chăm sóc. Mà đã là em trai, thì dĩ nhiên chẳng muốn thấy nó bị ấm ức.
Tuy khi còn nhỏ đã chịu không ít khổ cực, nhưng từ bây giờ trở đi, Lý Bắc Bắc nhất định sẽ sống hạnh phúc. Tiểu Minh cũng là người đáng tin cậy. Nghĩ đến điều đó, Hạ Thần liền thấy lòng mình dịu lại, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.
Lâm Vi lúc này hơi tức giận, đập tay lên bàn nghiêm giọng hỏi Hạ Thần: "Cậu có đang nghe tôi nói không đấy?"
"Có nghe."
"Tiếp theo là hai vấn đề quan trọng, trong đó có một việc cần cậu và Lý Bắc Bắc chuẩn bị tâm lý thật tốt."
"Ừ".
"Cậu ấy... có khả năng sẽ không thể có con."
Chiếc bút trong tay Hạ Thần bị bẻ gãy làm đôi. Lâm Vi sớm biết Hạ Thần rất khỏe, nhưng không ngờ lại mạnh hơn cả cô, một Beta. Cô đưa cho cậu một cây bút mới, rồi chỉ vào tập tài liệu trên bàn: "Trên đó đã ghi rõ hết rồi, cậu đọc đi."
Cơ thể của Lý Bắc Bắc do nhiều năm sử dụng thuốc ức chế đã khiến nhiều chức năng cơ bản bị trì trệ, đặc biệt là khả năng sinh sản. Tỷ lệ thụ thai đã giảm xuống mức rất thấp chỉ còn khoảng 1%, nghĩa là chỉ có xác suất cực nhỏ để cậu ấy mang thai con của một Alpha. Điều này chẳng khác nào trở thành một nam Beta gần như không thể có con.
"Có cách nào chữa trị không?"
"Có... mà cũng có thể nói là không." Lâm Vi đáp giọng đầy tiếc nuối. "Nếu tiếp tục duy trì dùng thuốc thì vẫn giữ được khả năng đó tuy chỉ 1%, nhưng nếu ngưng thuốc đến chút hy vọng ấy cũng không còn."
"Không thể sinh con, thân phận Omega chẳng còn chút ưu thế nào, trái lại chỉ trở thành gánh nặng. Thực tế mà nói, nếu để cậu ấy sống như một Beta thì còn nhẹ nhàng hơn. Không quay lại làm Omega cuộc sống của cậu ấy thật ra cũng chẳng bị ảnh hưởng mấy. Thuốc ức chế hiện tại không gây hại đến tuổi thọ hay sức khỏe. Ngược lại, nếu cưỡng ép phục hồi cơ thể trở về trạng thái Omega, thì tổn thương sẽ nghiêm trọng hơn nhiều..."
Những lời cô nói đều là sự thật, không tô vẽ, không giấu giếm.
Mà sai lầm này lại là do Hạ Thần gây ra.
Cậu lại bẻ gãy thêm một cây bút nữa, lần này Lâm Vi không đưa cho cậu cây mới.
"Tôi không biết phải nói với cậu ấy thế nào." Hạ Thần trầm giọng, đầy thất vọng với chính mình. "Chính vì tôi mà cậu ấy mới bị ép trở lại thành Omega."
"Truy cho cùng, lỗi không nằm ở cậu, mà là ở cái tổ chức vô nhân tính kia." Lâm Vi dịu giọng an ủi. "Hạ Thần, còn một chuyện nữa tôi cần nhắc cậu: thuốc ức chế của cậu không giống với loại thông thường. Nghe nói cậu mỗi tháng tiêm hai liều? Tôi thấy vậy rất nguy hiểm. Tốt nhất hãy cố gắng khống chế lại, giữ ở mức một tháng một liều, có được không?"
Hạ Thần gật đầu: "Được, tôi sẽ làm vậy."
"Còn một việc nữa cũng cần cậu bàn bạc với Lý Bắc Bắc." Lâm Vi ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Chúng tôi đã mời bác sĩ tâm lý và cả chuyên gia thôi miên muốn giúp cậu ấy khôi phục lại ký ức thời thơ ấu..."
"Không được!" Hạ Thần cắt ngang lời cô, kiên quyết nói, "Chuyện này tuyệt đối không được!"
"Là mệnh lệnh từ cấp trên."
"Dù là mệnh lệnh của ai cũng vô ích." Hạ Thần đứng bật dậy thu dọn tài liệu, rõ ràng không để lại bất kỳ không gian thương lượng nào.
Lâm Vi lập tức ngăn cậu lại: "Hạ Thần, chúng tôi phải biết rốt cuộc cậu ấy đã trải qua những gì, còn nhớ được ai, cảnh tượng nào. Điều đó cực kỳ quan trọng với cuộc điều tra của chúng ta! Cậu phải hiểu, trong người cậu ấy đã từng bị tiêm thứ thuốc ức chế thành công, có khả năng người tạo ra loại thuốc ấy chính là kẻ đứng sau mọi chuyện!"
"Lâm Vi, các người sẽ khiến cậu ấy phát điên mất!" Hạ Thần gằn giọng, ánh mắt rực lên tức giận. "Hôm qua tôi đã đến trại trẻ mồ côi, cô có biết cậu ấy từng phải chịu đựng những gì không?!"
Lâm Vi chưa từng thấy Hạ Thần nổi giận như thế, thoáng chốc không nói được lời nào.
"Viện trưởng kể lại rằng khi nhặt được cậu ấy, cậu ấy không còn tỉnh táo, hoàn toàn khép mình, cả hai cánh tay đầy những vết kim tiêm." Hạ Thần hít sâu một hơi cố nén cảm xúc cuộn trào. "Cha mẹ nuôi của cậu ấy đã phải tốn rất nhiều năm mới chữa lành được vết thương tâm lý đó, khiến cậu ấy quên đi quá khứ, giúp cậu ấy sống như một người bình thường! Lâm Vi, nếu giờ các người ép cậu ấy khôi phục ký ức... sẽ chỉ đẩy cậu ấy đến bờ vực sụp đổ mà thôi."