Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 24

Lâm Vi không thuyết phục được Hạ Thần cố chấp, mà bản thân cũng chẳng thể cứng rắn với cậu, đành phải tạm thời lùi một bước nhượng bộ. Sắc mặt Hạ Thần rất kém, cậu sải bước quay về phòng ngủ nơi Lý Bắc Bắc đang nghỉ ngơi. Hai người vẫn ở chung một phòng để tiện cho Hạ Thần chăm sóc cậu ấy.

 

Trong giấc ngủ, Lý Bắc Bắc thở đều đều, khóe môi vương một nụ cười rất mờ nhạt cọ nhẹ vào gối, trông như đang mơ thấy Tiêu Minh.

 

Hạ Thần cầm tờ báo cáo trong tay ngồi xuống ghế sofa mệt mỏi đưa tay xoa mặt, lòng rối như tơ vò. Phải làm sao mới có thể nói cho Lý Bắc Bắc biết chuyện này đây...

 

Cậu ấy chắc hẳn đang rất mong có một đứa con, phải không?

 

Hạ Thần đang rầu rĩ chưa biết phải làm sao thì nhận được cuộc gọi từ Lục Hành Thư. Anh báo rằng lệnh cấm túc với cha mẹ của Lý Bắc Bắc đã được dỡ bỏ, nhiều chuyện cũng đã được điều tra rõ ràng. Cha mẹ Lý Bắc Bắc thật sự không hề biết chuyện cậu là một Omega. Bằng không, nếu để một Omega gia nhập quân đội một cách thờ ơ như thế, thì về bản chất đã là hành vi phạm pháp rồi.

 

"Anh sẽ sắp xếp mấy ngày tới để bố mẹ y tá Lý đến trung tâm nghiên cứu một chuyến." Lục Hành Thư đang ngồi trong xe, đỗ lại trước cửa biệt thự nhà họ Lục, vẫn chưa có ý định xuống xe. "Anh e là dạo này sẽ hơi bận một chút."

 

"Em nghĩ em cũng chẳng rảnh rỗi gì." Hạ Thần khẽ thở dài, giọng khàn khàn: "Chuyện của Bắc Bắc hơi phức tạp."

 

"Phức tạp thế nào?"

 

Hạ Thần lặng lẽ tránh xa phòng ngủ, đi ra hành lang để nghe điện thoại giọng hạ thấp: "Có khả năng cậu ấy sẽ không thể có con."

 

"Có khả năng?" Lục Hành Thư nhíu mày ở đầu dây bên kia.

 

"Cậu ấy giờ chẳng khác gì một Beta nam bình thường, kết hợp với Alpha thì chỉ có 1% khả năng mang thai." Hạ Thần nhíu chặt mày tâm trạng nặng nề. "Em thật sự không biết nên nói với cậu ấy thế nào. Em lo lắng lắm."

 

Cậu do dự. Bởi cậu hiểu Lý Bắc Bắc vẫn luôn kỳ vọng vào tương lai, đã từng vì thân phận Beta mà sợ mình không được gia đình Tiêu Minh chấp nhận. Mà nguyên nhân chủ yếu khiến người ta phản đối đại khái chính là chuyện con cái.

 

Beta nữ kết hợp với Alpha, việc mang thai không phải quá khó, chỉ là đời sau chỉ có thể sinh ra Beta. Nhưng Beta nam thì hoàn toàn khác. Kết hợp với Alpha tỷ lệ mang thai chỉ vỏn vẹn 1%.

 

Lý Bắc Bắc tuy đã khôi phục lại thân phận Omega, nhưng tình trạng cơ thể không thay đổi: vẫn chỉ có 1% khả năng thụ thai. Ngược lại, còn phát sinh thêm rắc rối của thời kỳ ph*t t*nh, công việc tất nhiên không thể giữ được, ước mơ được thăng chức ở phân viện số hai cũng thành chuyện xa vời.

 

Qua đầu dây điện thoại Lục Hành Thư cũng cảm nhận được sự sa sút trong giọng nói của Hạ Thần. Anh trầm giọng hỏi:
"Em đang lo Tiêu Minh sẽ không chấp nhận cậu ấy sao?"

 

"Không phải lo Tiêu Minh," Hạ Thần đáp: "Mà là lo gia đình của Tiêu Minh."

 

Với tư cách là một phó tướng, Tiêu Minh hoàn toàn có thể kết đôi với một Omega xuất thân danh giá, điều đó sẽ có lợi cho cả con đường sự nghiệp. Trong mắt Hạ Thần, cậu tin chắc cha mẹ của Tiêu Minh cũng nghĩ như vậy. Một sĩ quan trẻ tài năng, bỗng dưng bên cạnh xuất hiện một Omega bình thường, không địa vị, không bối cảnh. Ai mà dễ dàng chấp nhận nổi?

 

Lục Hành Thư lại hỏi ngược lại: "Bác sĩ Hạ, nếu đã lo đến chuyện này vậy tại sao khi y tá Lý còn mang thân phận Beta mà theo đuổi Tiêu Minh, em lại không ngăn cản?"

 

"Vì yêu đương là tự do." Hạ Thần không cần nghĩ ngợi đã đáp.

 

"Đúng, yêu là tự do." Lục Hành Thư khẽ nhếch môi cười giọng ôn hòa: "Alpha và Beta nam yêu nhau, cũng là tự do."

 

"Nhưng mà..."

 

"Hạ Thần, Tiêu Minh thích y tá Lý là từ trước khi cậu ấy biết cậu ấy là Omega. Khi đã thật lòng yêu một người, sẽ không màng đến giới tính hay phân hóa, cũng không đặt nặng chuyện có thể sinh con hay không. Tiêu Minh không bận tâm, gia đình cậu ấy cũng sẽ bị cậu ấy thuyết phục thôi."

 

"Em nên tin Tiêu Minh nhiều hơn nữa. Dù gì cậu ấy cũng là người mà anh tin tưởng nhất, là cấp dưới giỏi giang và cũng là anh em của anh."

 

Hạ Thần không nói gì, nhưng lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Mỗi lần cậu bối rối Lục Hành Thư luôn là người chỉ cho cậu con đường đúng đắn. Alpha của cậu thật sự là một người có thể dựa vào.

 

"Có lẽ bây giờ em nên đi nói chuyện với y tá Lý một chút?" Lục Hành Thư nhìn đồng hồ rồi nhẹ giọng nhắc, "Dù 1% nghe có vẻ rất nhỏ, nhưng nếu chính em nói với cậu ấy một cách thật lòng, cậu ấy nhất định sẽ dần dần chấp nhận được. Dù sao cậu ấy rất tin em."

 

Nói đến cuối, Lục Hành Thư khẽ dừng lại rồi nhấn giọng một lần nữa: "Hạ Thần, khi đã yêu một người thật lòng, tình cảm ấy sẽ không bị giới tính hay bất kỳ điều gì ngăn cản. Anh cũng vậy."

 

Câu tỏ tình gián tiếp kia, Hạ Thần lại chẳng nghe ra nổi. Dù sao thì hai người cũng đã kết hôn rồi, còn nói gì mà "không để giới tính hay ngoại cảnh ngăn cản"? Có gì để ngăn đâu chứ.

 

Hạ Thần tủi thân nghĩ: bọn họ đâu có rào cản về giới tính, cũng chẳng bị ai ngăn cấm. Vấn đề chính là chỉ vì cậu ép hôn mà Lục Hành Thư không chịu về nhà. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là lỗi của mình. Nếu sớm biết Lục Hành Thư là người chính trực, dịu dàng và ấm áp như thế này, lẽ ra cậu nên tạo ra một cơ hội để hai người có thể bắt đầu lại từ đầu, làm quen lại một lần nữa, còn hơn là vội vã kéo người ta đi đăng ký kết hôn.

 

Aizzz... Hạ Thần thừa nhận EQ của mình đúng là chẳng cao chút nào.

 

Cậu thở dài ủ rũ nói: "Em biết rồi..."

 

Biệt phủ nhà họ Lục không giống những biệt thự hiện đại khác, mà được xây dựng theo lối kiến trúc khuông viên cổ điển. Lão gia nhà họ Lục yêu thích cảnh quan vườn nước, nên đã mô phỏng theo kiểu hoa viên thời xưa để trang hoàng cơ ngơi của mình thành nơi tráng lệ chẳng khác nào dinh thự của đại hộ dân trong phim truyền hình thời dân quốc.

 

Ở thủ đô nơi tấc đất tấc vàng mà có thể mua một mảnh đất rộng đến thế để xây nên đại viện như vậy, có thể thấy việc kinh doanh của nhà họ Lục từ những năm đầu đã cực kỳ thành công.

 

Chỉ là ba năm trước lão gia nhà họ Lục vô tình đắc tội một nhân vật cấp cao trong giới chính trị, khiến gia tộc thiệt hại nặng nề. Sau đó nhờ sự giúp đỡ của nguyên soái mới lật ngược được tình thế, nhưng cái giá phải trả chính là cuộc hôn nhân của Lục Hành Thư.

 

Ban đầu, ông vẫn cho rằng cuộc hôn nhân đó là vì tốt cho con trai. Không ngờ Lục Hành Thư lại cương quyết phản đối, dẫn đến mối quan hệ giữa hai cha con rơi vào bế tắc, thậm chí ông từng suýt bị đưa ra truy cứu trách nhiệm.

 

Lục Hành Thư là con một đã rời khỏi nhà suốt một thời gian dài không trở về. Bề ngoài thì Lục lão gia không nói gì, nhưng trong lòng thì sớm đã hối hận khôn nguôi.

 

Hiện tại, nguyên soái vì chuyện Lục Hành Thư đối xử lạnh nhạt với Hạ Thần mà cũng dần xa rời giới kinh doanh của Lục lão gia, thái độ trở nên lạnh nhạt rõ rệt. Lục lão gia đành thuận theo tình hình, hai năm gần đây cũng âm thầm thu tay, gom góp lại không ít tài sản đáng giá.

 

Lục phu nhân là một Omega truyền thống điển hình, vô cùng vui mừng khi Lục Hành Thư chịu về nhà. Hai ngày nay bà tự mình treo đèn kết hoa khắp nơi trong phủ, rộn ràng như đón Tết muộn, đến mức ai không biết còn tưởng nhà họ Lục đang ăn Tết bù.

 

Vừa bước vào cửa, Lục Hành Thư đã được mẹ múc cho hai bát chè: chè hạt sen và chè khoai tây, đều là món anh từng thích khi còn nhỏ.

 

"Cha con đang ở thư phòng đấy, mau qua tìm ông ấy đi. Ông ấy có tin vui muốn nói với con." Lục phu nhân vừa mừng vừa xúc động, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho con trai, khóe miệng nở nụ cười hiền hòa mà ẩn nhẫn, rồi thở dài đầy hy vọng: "Từ nay nhà chúng ta cũng có thể như bao gia đình khác, yên ổn đón năm mới rồi."

 

Nói rồi, sống mũi bà cay cay, lặng lẽ lau khóe mắt.

 

Lục Hành Thư có phần nghi hoặc, nhưng mẹ vốn là một Omega mềm mỏng và đa cảm, anh cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu rồi đi thẳng đến thư phòng: "Cha."

 

Lục lão gia đã chuẩn bị sẵn tài liệu đặt trên bàn: "Con đến rồi à, tự xem đi."

 

Trên bàn là một tập hồ sơ, không dày lắm. Lục Hành Thư cầm lên đọc kỹ, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

 

"Nguyên soái Phó từng can thiệp vào việc chỉnh sửa hồ sơ khám tiền hôn nhân sao?" Lục Hành Thư cau mày, nghiêm giọng. "Ông ấy sửa hồ sơ của ai? Đây là tội danh nghiêm trọng đấy."

 

Rồi anh dừng lại liếc sang cha mình: "Còn nữa, những tài liệu này cha lấy từ đâu ra?"

 

"Cứ xem nốt phần sau đã." Lục lão gia cũng không vội trả lời.

 

Lục Hành Thư nhíu mày lật sang trang tiếp theo. Đó là một tờ giấy chứng nhận phẫu thuật loại bỏ dấu ấn đánh dấu của một Omega tên là Hạ Hàn. Mà ngay sau đó, trong bản xác nhận có chữ ký của người giám hộ ca phẫu thuật, ký tên rõ ràng là hai chữ Phó Nghị.

 

Lục Hành Thư ngơ ngác: "Hạ Hàn là ai?"

 

"Là cháu ngoại của nguyên soái Phó, cũng chính là bạn đời Omega hiện tại của con." Lục lão gia nói giọng mang theo vẻ giễu cợt. "Thằng bé từng bị bắt cóc khi còn nhỏ, lại bị người ta đánh dấu. Vụ bắt cóc năm đó ầm ĩ đến mức không thể che giấu, nguyên soái sợ việc bị đánh dấu bị lộ nên mới âm thầm đổi tên, đưa nó đi làm phẫu thuật xóa dấu."

 

Nói đến đây, ánh mắt ông đầy khinh thường, gằn giọng đầy phẫn uất: "Thì ra lâu nay nhà họ Lục chúng ta bị coi là kẻ ngu ngốc! Khó trách khi xưa con đã thẳng thừng từ chối hôn nhân ấy, vậy mà lão hồ ly họ Phó kia vẫn cố nhét đứa cháu ngoại vào nhà chúng ta như thể ban ơn! Mặc con lạnh nhạt suốt ba năm cũng chẳng hề nhắc đến ly hôn, khiến ta cứ tưởng là nhà mình mang nợ nhà họ Phó. Ai mà ngờ được..."

 

Ông không nói tiếp nổi nữa, bởi sự thật này chẳng khác nào một cú tát vào thể diện, một chiếc mũ xanh cắm thẳng lên đầu nhà họ Lục.

 

Nhưng Lục Hành Thư lại chẳng hề bận tâm. Anh chưa từng có tình cảm với người bạn đời Omega kia. Hơn nữa anh luôn tin rằng một Omega sau khi xóa bỏ dấu ấn thì hoàn toàn xứng đáng được sống một cuộc đời mới. Anh không giống cha mình, chẳng cổ hủ đến vậy.

 

Điều khiến anh nghi ngờ là: một bí mật được nguyên soái Phó giấu kín đến thế, sao cha anh có thể dễ dàng điều tra ra?

 

"Cha," Lục Hành Thư nhìn thẳng vào ông, giọng trầm ổn, "nói thật cho con biết, cha lấy những thứ này từ đâu?"

 

"Nhờ có Tiểu Nam cả đấy." Lục lão gia thở dài. "Nó biết con vẫn luôn không cam lòng với cuộc hôn nhân này, lại chẳng thể ly hôn, nên mới tốn bao nhiêu công sức, kéo không ít mối quan hệ để điều tra ra những chứng cứ này. Nếu không thì một ông già như ta, dù làm ăn lớn đến đâu cũng chẳng có khả năng tìm được thứ nhạy cảm thế này."

 

Ông nhắc đến "Tiểu Nam" chính là bạn thân từ nhỏ của Lục Hành Thư, nhà văn Nam Mộc. Hai nhà vốn là chỗ quen biết lâu đời. Lục lão gia thở dài đầy tiếc nuối: "Đúng là một đứa trẻ tốt, chỉ tiếc lại là một Beta."

 

Nhưng ngay sau đó ông lập tức đổi giọng: "Trước đây cha mẹ chỉ nghĩ con nên ở bên một Omega, nhưng bây giờ thì cha mẹ nghĩ thông rồi. Beta cũng được, con thích ai cũng được. Chỉ cần con chịu quay lại thủ đô, ở bên cạnh chúng ta là được. Mẹ con lớn tuổi rồi, con nên dành thời gian bên bà ấy nhiều hơn."

 

Chỉ đơn thuần đề cập chuyện ly hôn thì chẳng nói lên điều gì, nhưng mấy bằng chứng này đủ để khiến nguyên soái phải chịu một đòn đau. Hơn nữa, để đảm bảo không xảy ra bất trắc, Lục lão gia gần đây còn qua lại khá thân với vài thế lực vốn là kẻ thù của nguyên soái. Hai bên có mục tiêu khác nhau nhưng lợi ích lại song hành: một bên muốn hạ bệ nguyên soái, bên còn lại tức nhà họ Lục thì chỉ muốn chấm dứt hôn nhân. Hợp tác với nhau đôi bên cùng có lợi, chẳng bên nào chịu thiệt.

 

"Những kẻ đối đầu với nguyên soái cũng không dễ đối phó đâu," Lục Hành Thư nhắc nhở, "Cha tốt nhất đừng qua lại quá mật thiết, kẻo bị cuốn vào thế lực nào đó rồi khó thoát thân."

 

Anh vốn biết rõ hành động của cha mình, nhưng xưa nay Lục Hành Thư luôn đứng ngoài mọi phe phái. Người ngoài không hiểu thì tưởng anh muốn giữ thái độ trung lập để tránh nghi ngờ, nhưng ai hiểu anh đều biết, Lục Hành Thư đơn giản chỉ khinh thường chuyện kết bè kéo cánh mà thôi.

 

"Cha," anh dừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào mắt ông, giọng kiên định: "Con mong cha đừng công khai hai tập tài liệu này."

 

"Sao lại không công khai?" Lục lão gia không hiểu. Chỉ cần đưa mấy bằng chứng này ra, việc ly hôn sẽ dễ như trở bàn tay.

 

"Dù sao đó cũng là danh dự của một Omega." Lục Hành Thư bình tĩnh giải thích. "Con biết cha còn nắm nhiều chứng cứ khác trong tay. Chúng ta cứ chờ đến khi phe đối địch của nguyên soái nắm đủ bằng chứng và bắt đầu hành động. Lúc đó con sẽ chủ động đệ đơn ly hôn. Nếu họ phản đối, con sẽ kín đáo đưa hai bản tài liệu này ra. Vì tương lai của cháu ngoại mình, nguyên soái sẽ phải nhân nhượng, Omega kia cũng sẽ buộc phải thỏa hiệp."

 

Lục lão gia vuốt râu, nghe xong vẫn không nói gì ngay.

 

Một phần chứng cứ trong tay ông vẫn cần xác minh nên ông cũng không vội. Nhưng ông biết, cuộc hôn nhân này... ly hôn là chuyện chắc chắn. Nhà họ Lục không thiếu thực lực, "Hạ Hàn" không về nhà cũng không sao. Đợi khi nguyên soái thật sự bị đánh sập, một Omega tay không tấc sắt như "Hạ Hàn" sao có thể chống lại họ? Lúc đó nguyên soái tất sẽ sa vào vòng lao lý, bận đến mức chẳng còn thời gian để lo cho cháu ngoại. Hơn nữa ở cái tuổi này mà bị vùi dập thì khả năng trở mình gần như bằng không.

 

Cách làm này tuy tàn nhẫn, nhưng Lục lão gia thật sự tức giận. Ông là người của thế hệ cũ, tư tưởng cố chấp, đã không hài lòng với bạn đời của con trai thì thôi, lại còn bị con lạnh nhạt suốt ba năm chẳng mấy khi về nhà, lạnh lùng chẳng ra gì. Kết quả giờ lại phát hiện đối phương từng bị đánh dấu. Cái uất nghẹn này ông nuốt không trôi.

 

"Lúc nào rảnh con nhớ đi cảm ơn Tiểu Nam một tiếng." Lục lão gia căn dặn. "Ba năm con không ở thủ đô, cứ mỗi dịp lễ Tết nó đều qua nhà thăm hỏi chúng ta, không hề sơ suất chút nào. Lần này còn giúp được chuyện lớn như vậy, con mà làm lơ thì thất lễ đấy."

 

Trong bữa ăn, Lục phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho Lục Hành Thư, vừa gắp vừa cằn nhằn:
"Con không về nhà, mẹ chẳng được thấy mặt con, ngày nào cũng lo sốt vó. Đến cả trong mơ mẹ cũng sợ con đi làm nhiệm vụ mà bị thương."

 

Lục lão gia hừ nhẹ một tiếng: "Đàn ông con trai bị thương chút đỉnh là chuyện bình thường."

 

Lục phu nhân lập tức trừng mắt lườm ông rồi quay sang tiếp tục gắp thức ăn cho con trai: "Hành Thư à, chuyện ly hôn đã là chắc chắn rồi, vậy khi nào con định nộp đơn xin điều chuyển về thủ đô?"

 

"Không vội. Con còn một nhiệm vụ phải hoàn thành." Giọng Lục Hành Thư nhẹ nhàng, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.

 

Tuy bận rộn, nhưng chuyện cha mẹ của Lý Bắc Bắc đến thăm cậu Lục Hành Thư vẫn ghi nhớ trong lòng. Chẳng mấy hôm sau cha mẹ Lý Bắc Bắc đưa theo hai đứa con nhỏ đến trung tâm nghiên cứu, chính là do người của Lục Hành Thư sắp xếp đưa đến. Gia đình lâu ngày mới đoàn tụ, niềm vui hiện rõ trên từng khuôn mặt. Mẹ Lý còn mang theo rất nhiều món ăn gia đình do chính tay bà nấu.

 

Họ rất nhiệt tình mời Hạ Thần cùng ngồi xuống ăn chung. Mọi người vây quanh bàn trà trong phòng ngủ, không khí ấm cúng và rộn ràng. Cô em gái của Lý Bắc Bắc, Lý Tiểu Tiểu cứ len lén nhìn trộm Hạ Thần, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín.

 

Lý Bắc Bắc thì cười trộm, rồi cố tình bóp vỡ giấc mộng của em mình: "Đừng có nhìn nữa, Hạ Thần kết hôn rồi đấy."

 

Lý Tiểu Tiểu phụng phịu, lập tức dùng đũa cướp mất miếng thịt mà anh trai vừa định gắp.

 

Cả nhà ríu rít trò chuyện, nhưng không ai nhắc đến việc Lý Bắc Bắc đã từ Beta chuyển thành Omega. Mãi đến khi bữa cơm gần tàn, mẹ Lý mới vừa thu dọn vừa dặn dò: "Bắc Bắc à, giờ con là Omega rồi, chuyện yêu đương phải nghiêm túc một chút, đừng có mới nghe dăm ba câu ngon ngọt là đã theo người ta chạy mất."

 

Bà vẫn chưa biết chuyện giữa Tiêu Minh và Lý Bắc Bắc.

 

Hạ Thần nghe vậy liền nghĩ: Lục Hành Thư sao chẳng nói rõ ràng với gia đình người ta chút nào, để bà vẫn mù mờ thế này. Cậu còn đang phân vân có nên thay mặt giải thích hay không thì đã thấy Lý Bắc Bắc vén cổ áo lên, hô to: "Mẹ ơi, mẹ lo gì nữa! Con bị người ta đánh dấu rồi! Mẹ nhìn đi!"

 

Hạ Thần lập tức đưa tay che mặt. Trời đất ơi, cái này mà cũng có thể tùy tiện cho người ta xem được sao.

 

Cả nhà họ Lý, từ ba mẹ đến hai đứa em đều lập tức sững lại như hóa đá, tròn mắt nhìn Lý Bắc Bắc.

 

"Ba mẹ, thì ra hai người còn chưa biết à." Lý Bắc Bắc cười toe toét, chẳng chút xấu hổ. "Con tìm được bạn đời rồi đó, đợi chuyện bên này ổn định là con sẽ đưa người ấy về ra mắt. Anh ấy tuyệt lắm!"

 

"Con, con cái kiểu gì mà bày bừa thế hả!" Ba Lý giận đến mức nói cũng cà lăm, quay đầu đi một lúc lại không kìm được quay lại hỏi: "Thằng nhóc đó làm gì? Nhà mấy người? Cao bao nhiêu? Tính tình thế nào?"

 

"Cao lắm, đẹp trai lắm, tính tình thì cực kỳ tốt, là con một, còn là phó tướng của quân đội bọn con nữa đó!"

 

Lý Bắc Bắc thao thao bất tuyệt mà không cần lấy hơi, vừa nói vừa nháy mắt với Hạ Thần. Hạ Thần cũng vội gật đầu phụ họa. Ba Lý thấy Hạ Thần cũng xác nhận thì mới hơi yên tâm hơn một chút. Mẹ Lý thì có vẻ dễ tiếp nhận hơn nhiều, lập tức bắt đầu hỏi có ảnh của Tiêu Minh không, có vẻ như tính cách của Lý Bắc Bắc là di truyền từ bà. Hai đứa em của Bắc Bắc cũng hào hứng đòi được gặp Tiêu Minh, nhưng Tiêu Minh giờ vẫn còn đang đóng quân ở biên giới.

 

Thời gian quây quần bên gia đình luôn trôi qua rất nhanh. Nhà họ Lý lại là kiểu người dễ gần, nói chuyện rôm rả không ngừng nghỉ, từ đầu tới cuối chẳng phút nào yên lặng. Hạ Thần bị hai đứa nhỏ là Lý Tiểu Tiểu và Lý Trình Trình hỏi đến choáng váng đầu óc, đành phải ngoan ngoãn trả lời từng câu một.

 

Đến khi hết giờ thăm, vì thân phận đặc biệt nên Lý Bắc Bắc không thể tiễn họ ra tận cửa, đành để Hạ Thần thay mình tiễn tiễn.

 

Không ngờ vừa ra khỏi trung tâm ba mẹ Lý mới thở dài, nụ cười trên mặt cũng chùng xuống lộ rõ vẻ lo lắng. Mẹ Lý nắm tay Hạ Thần xúc động mà chân thành nói: "Tiểu Hạ à, Bắc Bắc nhà chúng tôi phiền cậu chăm sóc thêm ít ngày nữa, thật lòng cảm ơn cậu. Cảm ơn nhiều lắm. Con trai tôi từ nhỏ đã có hoàn cảnh đặc biệt, mấy chuyện cơ mật hay gì gì đó của các cậu, chúng tôi không hiểu... nhưng nếu có thể, xin hãy cố gắng đừng để nó nhớ lại quá khứ."

 

Bà vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Lý Bắc Bắc, ánh mắt đứa trẻ ấy lạnh như băng đọng giữa đêm đông. Hai vợ chồng bà đã mất biết bao nhiêu thời gian và công sức mới có thể thay đổi được cậu, giúp cậu quên đi tất cả sống như một người bình thường. Có lẽ cũng vì trời thương, vài năm sau họ đã có con ruột, lại là một cặp long phụng. Nhưng dù là vậy, hai người vẫn luôn coi Lý Bắc Bắc là máu mủ ruột thịt.

 

"Nó từng chịu nhiều khổ cực lắm. Mới đầu về nhà đêm nào cũng gặp ác mộng. Tôi chẳng có học vấn gì, nhưng tôi cũng hiểu... kẻ nào có thể biến một Omega thành Beta thì chắc chắn không phải người tử tế..."

 

"Dì à, con hiểu." Hạ Thần gật đầu, nhẹ giọng chân thành: "Con sẽ chăm sóc tốt cho Bắc Bắc, dì đừng lo lắng."

 

Ba Lý cũng vội nói theo: "Vậy thì phiền cậu rồi, cảm ơn cậu. Tiểu Hạ, cảm ơn nhiều lắm." Ông nói hai lần, nói xong còn không giấu nổi cảm xúc lén đưa tay áo thô ráp lên lau vội đôi mắt đã đỏ hoe.

Bình Luận (0)
Comment