Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 25

Vì Hạ Thần kiên quyết ngăn cản, việc khôi phục ký ức của Lý Bắc Bắc vẫn chưa được thực hiện, khiến Lâm Vi đau đầu muốn nổ tung. Cô cũng không muốn trở thành người đóng vai ác, nhưng mệnh lệnh từ cấp trên lại không thể không hoàn thành.

 

Thể chất của Lý Bắc Bắc rất khỏe mạnh, tình cảm cá nhân cũng ổn định, hoàn toàn không có biểu hiện tinh thần bất thường. Tất cả dữ liệu kiểm tra đều vô cùng lý tưởng và chính vì thế cấp trên càng thúc ép tiến hành phục hồi ký ức.

 

Từ lần trao đổi trước, Lâm Vi đã chủ động kiến nghị rằng Lý Bắc Bắc không thích hợp làm liệu pháp ký ức. Nhưng đề xuất ấy bị phớt lờ, vì những người ở trên chỉ quan tâm đến con số.

 

Bất đắc dĩ, cô gọi điện cầu cứu vị hôn phu của mình. Dù Dương Vũ nói thẳng rằng anh không thể thuyết phục được Hạ Thần, nhưng trước sự làm nũng không chịu buông của Lâm Vi, cuối cùng anh cũng mềm lòng, đầu óc nhất thời mơ hồ mà nảy ra một ý tưởng chẳng ra gì.

 

Mà lúc ấy, Hạ Thần lại đang ngồi trò chuyện nghiêm túc với Lý Bắc Bắc về chuyện sinh con. Cậu phải hết lời khuyên nhủ, dỗ dành đủ kiểu, lại còn khen Tiêu Minh không dưới mười lần là người có trách nhiệm, tận tụy và đáng tin, mới dám từng bước nói rõ sự thật.

 

Lý Bắc Bắc sờ cằm, vẻ mặt có chút do dự: "Chỉ vậy thôi sao?"

 

"Ừ." Hạ Thần gật đầu.

 

"Cậu nghiêm túc như thế, mình còn tưởng có chuyện gì to tát lắm cơ." Lý Bắc Bắc nằm bò ra giường, tay thì bấm điện thoại gửi tin nhắn cho Tiêu Minh. "Hạ Thần à, sau này cậu nói chuyện đừng vòng vo nữa được không. Dù gì mình cũng làm Beta hơn chục năm trời, còn khỏe hơn nhiều Omega bình thường ấy chứ. Với lại, đâu phải không có cơ hội, còn 1% cơ mà, biết đâu ngày nào đó mình lại trúng số thì sao."

 

Ngược lại, giờ là Lý Bắc Bắc đang an ủi cậu, khiến Hạ Thần cũng thấy nhẹ lòng hơn, khẽ gật đầu:
"Có thể trúng."

 

"À này, Hạ Thần..." Lý Bắc Bắc trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác, nhỏ giọng hỏi, mặt cũng âm thầm đỏ lên: "Cậu từng hôn Alpha nhà mình chưa?"

 

Hạ Thần lập tức cảnh giác: "Hỏi cái đó làm gì?"

 

"Tôi tò mò mà." Lý Bắc Bắc cười gian, tay cầm gói sôcôla đi lại gần: "Cậu cả ngày cứ lạnh như băng, ra ngoài mà bảo đã kết hôn thì chắc chẳng ai tin nổi đâu."

 

Cậu vừa nói vừa chìa ra một viên sôcôla muốn lấy lòng, ánh mắt đầy hứng thú: "Mình thật sự rất tò mò Alpha của cậu là người thế nào mà lại khiến cậu si mê đến vậy. Phải biết rằng cậu là 'cao lĩnh chi hoa'* trong mắt chúng tôi đấy, ai mà may mắn  mới hái được cậu xuống."

 

(* Hạ Thần trong mắt mọi người giống như một đóa hoa trên đỉnh núi cao, dịu dàng mà xa cách)

 

"Đã hôn rồi." Hạ Thần đáp, giọng bình thản. "Vợ chồng mà, ai lại không từng hôn nhau chứ."
Dù lần đó là lúc làm nhiệm vụ nhưng mặt mũi không thể mất nên vẫn trả lời dứt khoát.

 

Không muốn bị đào sâu thêm chuyện riêng tư, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề: "Cha mẹ cậu rất tốt, tình cảm cũng rất đẹp."

 

"Đúng thế, họ là thanh mai trúc mã kiêm mối tình đầu đó." Lý Bắc Bắc cười tươi, ngả người lại gần rồi nhét một miếng sôcôla nhỏ vào miệng Hạ Thần. Viên kẹo ngọt ngào tan ra trên đầu lưỡi, mang theo dư vị dịu dàng khiến lòng người cũng thấy ấm lên.

 

Hạ Thần trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng: "Nhà mình chỉ có ba và ông ngoại. Không có cha ruột, ông ấy mất từ rất sớm."

 

Còn chưa đợi Lý Bắc Bắc kịp nói lời an ủi, Hạ Thần đã tiếp lời giọng bình tĩnh: "Hai người họ đều rất tốt. Sau này có dịp, mình sẽ giới thiệu cậu gặp họ."

 

"Xin lỗi... mình không biết..."

 

"Không sao đâu." Hạ Thần mỉm cười nhạt. "Mà cha và ba mình khi xưa cũng rất yêu thương nhau."

 

Cậu không muốn không khí trở nên u ám nên cố chuyển hướng câu chuyện: "Mình nhớ trên cánh tay ông ấy có một vết sẹo rất dài và to, nghe nói là do cứu ba mình mà bị. Sau đó ba tớ vì thế mà động lòng, không lâu sau thì hai người kết hôn."

 

Cũng có thể xem là một mối tình bắt đầu bằng sinh tử, rồi kết thúc bằng trọn đời bên nhau.

 

Lý Bắc Bắc định nói điều gì đó thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Dương Vũ gọi Hạ Thần ra ngoài.
Lý do chỉ đơn giản là trò chuyện hỏi thăm gần đây thế nào, nhưng chưa đến mười phút sau khi Hạ Thần đi, Lâm Vi đã tìm đến Lý Bắc Bắc.

 

Thời gian ở thủ đô cũng đã gần một tháng, Lục Hành Thư bận đến tối mặt tối mũi, gần đây gần như chẳng mấy khi gặp được Hạ Thần. Thậm chí ngay cả liên lạc qua điện thoại cũng thưa thớt dần, thường thì chỉ khi Hạ Thần có việc cần trao đổi công tác, hai người mới nói được vài câu.

 

Mỗi lần nghe giọng Lục Hành Thư, trong giọng nói ấy đều lộ ra nét mệt mỏi không giấu được.
Hạ Thần rất xót xa, nhưng ngoài việc ở lại trung tâm nghiên cứu hỗ trợ công việc, cậu chẳng thể làm gì giúp anh nhiều hơn.

 

Dương Vũ tranh thủ lúc Hạ Thần còn đang lơ đãng mà gọi hai ly cà phê: "Quán này hợp để nói chuyện, đúng khung giờ làm việc nên vắng khách, bọn mình gần như bao trọn cả quán rồi."

 

Anh còn gọi thêm cho Hạ Thần một phần bánh ngọt vẫn như mọi khi. Hai người ban đầu cũng chẳng nói gì mấy. Hạ Thần vốn kiệm lời, còn Dương Vũ thì đang thầm sắp xếp lại một chuỗi lời muốn nói trong đầu.

 

"Cậu đang nghĩ về Lục Hành Thư à?"

 

"Biết rồi còn hỏi."

 

Dương Vũ hẹn gặp hôm nay cũng không hoàn toàn là vì giúp Lâm Vi. Anh thật sự muốn biết Hạ Thần và Lục Hành Thư dạo này ra sao. Trước đây bận tối mắt tối mũi, nay mới có thời gian. Anh còn nhớ rõ ngày đầu tiên Hạ Thần đặt chân đến thủ đô, chính mắt anh trông thấy Lục Hành Thư đích thân đến đón cậu ra ngoài ăn tối. Nhân viên trung tâm nghiên cứu còn kể, đêm đó Hạ Thần không về nhà.

 

"Thật ra anh ấy rất tốt với tôi." Hạ Thần cúi mắt, chăm chú nhìn vào hoa văn sữa trên mặt cà phê, thì thào như đang tự nói với chính mình. "Tôi nghĩ... anh ấy có thể sẽ thích tôi."

 

"Thế cậu có bao giờ nghĩ đến một chuyện chưa?"

 

"Chuyện gì?"

 

"Nếu anh ta đối xử tốt với cậu, thậm chí thích cậu thật thì đó chính là ngoại tình. Mà một Alpha biết ngoại tình, sẽ không bao giờ là một Alpha tốt." Dương Vũ nói đúng trọng tâm.

 

Hạ Thần lập tức phản bác: "Cậu cũng biết rõ cuộc hôn nhân giữa bọn tôi vốn là thế nào mà. Nếu là cậu, cậu sẽ thủ thân như ngọc vì một cuộc hôn nhân ép buộc như vậy sao?"

 

Từ "giữ thân như ngọc" mà Hạ Thần dùng khiến Dương Vũ nghẹn lời, nghe cực kỳ khéo léo, châm chọc, nhưng lại mang theo chút cay đắng. Vài tháng không gặp, không ngờ Hạ Thần lại biết cách ăn nói như vậy.

 

Yêu vào là lú, Dương Vũ thầm lẩm bẩm trong đầu, e là bạn mình này đã bị Lục Hành Thư làm cho đầu óc rối loạn rồi. Anh thở dài đặt mình vào vị trí đó mà nghĩ, cuối cùng cũng đáp: "Không, tôi cũng sẽ không làm vậy."

 

"Với lại tôi cũng đâu định giấu anh ấy mãi." Hạ Thần vừa nói, ngón tay vừa vuốt nhẹ miệng ly cà phê. "Chờ đến khi anh ấy thích tôi rồi, tôi sẽ lập tức nói ra toàn bộ sự thật."

 

"Thế nếu anh ta mãi mãi không thích cậu thì sao?" Dương Vũ nhắc khẽ, rồi hạ giọng như sợ có ai nghe được: "Thuốc ức chế cha cậu để lại cũng chẳng còn nhiều đâu, cậu cùng lắm chỉ chịu được thêm một năm. Mà loại đó là thuốc cấm, chúng ta không có cách nào tiếp cận đâu."

 

"Bạch Khê có thể giúp tôi." Hạ Thần vẫn giữ một tia hy vọng cuối cùng.

 

Dương Vũ lập tức sầm mặt: "Vậy thì tôi sẽ đi tố cáo cậu với ông ngoại cậu."

 

"Dương Vũ"

 

"Cậu rõ hơn ai hết, Bạch Khê là hạng người gì. Dù cậu có hứa hẹn gì với anh ta, dù anh ta có từng hứa với cậu điều gì đi nữa, nhưng nếu cậu định dùng thứ thuốc ức chế mà anh ta điều chế, thì tôi nhất định sẽ báo cho nguyên soái, để ông ấy đích thân kéo cậu về."

 

Hạ Thần nhíu mày, gương mặt tối lại.

 

Dương Vũ lần đầu không còn giữ dáng vẻ mềm mỏng vốn có, không cho Hạ Thần bất kỳ đường lui nào: "Cậu không đáng để đem cả đời mình đánh cược chỉ vì một người như Lục Hành Thư. PCI-1 nguy hiểm cỡ nào, cả tôi và cậu đều rõ. Nói trắng ra nhé, Hạ Thần, thật ra từ đầu tới cuối cậu luôn ép buộc Lục Hành Thư."

 

Ép anh ấy phải cưới cậu. Ép anh ấy phải quen biết một bác sĩ Beta như cậu.

 

Nhiều nhất chỉ thêm một năm nữa. Đến khi thuốc ức chế cạn sạch, nếu Lục Hành Thư vẫn không yêu cậu, thì giấc mộng này sẽ đến lúc tàn. Lúc ấy, chẳng còn ai ủng hộ cậu theo đuổi nữa.

 

Mà Hạ Thần thật ra chưa từng dám nghĩ đến nếu rời xa Lục Hành Thư, thì cậu sẽ sống tiếp thế nào?

 

Ba năm qua, chờ đợi anh ở căn biệt thự kia đã trở thành thói quen. Còn theo đuổi anh đã sớm trở thành một loại chấp niệm.

 

Nếu rời xa Lục Hành Thư, có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ còn muốn kết đôi với một Alpha nào nữa.

 

Ngay lúc ấy, Dương Vũ nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, vội vàng quay về phân viện số một để họp khẩn. Những lời anh để lại khiến tâm trạng của Hạ Thần rối bời, càng nghĩ càng khó chịu. Mà mỗi khi buồn bực, cậu lại chỉ muốn ăn đồ ngọt.

 

Thế là Hạ Thần một hơi ăn liền hai miếng bánh kem dâu, một phần bánh táo, rồi gọi thêm vài cốc pudding sôcôla nữa. Đến khi tính tiền mới bàng hoàng nhận ra mình quên mang theo ví. Tệ hơn nữa là cái tên Dương Vũ kia không những bỏ đi chẳng một lời, mà cả cà phê của chính mình cũng không thèm thanh toán.

 

Quán cà phê này lại thuộc kiểu truyền thống, chỉ nhận tiền mặt hoặc thẻ, hoàn toàn không hỗ trợ thanh toán qua điện thoại.

 

Bình thường chỉ cần gọi một cuộc về nhà họ Phó là có thể giải quyết ngay. Nhưng giờ đây cậu không dám.

 

Bạn bè thân thiết thì ít ỏi, Dương Vũ có việc gấp, Lâm Vi hôm nay hình như cũng có lịch trình dày đặc. Lý Bắc Bắc không thể ra ngoài, Bạch Khê thì đầu óc chẳng bình thường, còn liên hệ với nhà họ Phó chẳng khác nào tự dâng mình vào miệng cọp.

 

Hạ Thần nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không thể tìm ra người nào thích hợp hơn để nhờ giúp. Trong ánh nhìn đầy nghi ngờ và dò xét của nhân viên quán, cậu cắn răng lấy điện thoại ra, mặt dày gửi tin nhắn cho Lục Hành Thư.

 

Thật ra cũng không mong anh sẽ trả lời, Hạ Thần biết Lục Hành Thư rất bận.

 

Thế nhưng chưa đầy một phút sau, đã thấy anh phản hồi: "Gửi định vị cho anh, anh đến ngay."

 

Không bao lâu sau, Lục Hành Thư lái xe đến như gió. Khi bước vào cửa quán, vừa thấy hóa đơn là anh sững người hỏi: "Cái này... đều là em ăn hết sao?"

 

Hạ Thần xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Cậu cúi gằm đầu, cảm giác ngượng đến mức chỉ muốn độn thổ.

 

"Có một ly cà phê là bạn em uống chứ không phải em..." Hạ Thần vội vàng phủi sạch trách nhiệm, ít được chút nào hay chút đó. Cậu vốn dĩ đã nổi tiếng là thích ăn đồ ngọt, chuyện này không phải ngày một ngày hai. Omega vốn đã dễ nghiện đồ ngọt, mà Hạ Thần lại còn thuộc dạng ăn khỏe, lại có tiền, nên càng ăn uống chẳng kiêng dè gì.

 

Chỉ là hôm nay xui xẻo lại bị Lục Hành Thư bắt gặp khiến cậu hối hận đến mức đá nhẹ vào chậu cây bên chân, mặt đỏ bừng.

 

Cơn thẹn quá hóa giận của Hạ Thần lại khiến cậu càng trở nên đáng yêu hơn.

 

Lục Hành Thư vẫn mặc quân phục chỉnh tề, trước ánh mắt nóng rực của nhân viên quán bình thản quẹt thẻ trả tiền. Anh cũng không nói gì thêm để tránh Hạ Thần ngượng.

 

"Xin lỗi..." Hạ Thần lúng túng lấy điện thoại ra: "Để em chuyển khoản lại cho anh."

 

"Không cần." Lục Hành Thư nhẹ giọng, rồi giơ tay khẽ lau đi một vụn bánh vụn còn dính nơi khóe miệng cậu, cười cưng chiều: "Ăn như một con mèo nhỏ vậy."

 

Nhân viên phục vụ thì từ đầu tới cuối vẫn không rời mắt khỏi anh. Hạ Thần sớm đã phát hiện ra điều đó, tức thì liếc mắt trừng đối phương một cái rồi kéo tay Lục Hành Thư rời khỏi quán.

 

Lục Hành Thư thì vẫn còn ngơ ngác, vốn vô tâm trong mấy chuyện này, chẳng hiểu sao tiểu bác sĩ lại đột nhiên khó chịu như vậy. Anh đành nghĩ có lẽ do hành động lau miệng vừa rồi hơi đường đột chăng.

 

Cảm thấy không khí hơi gượng, Lục Hành Thư lịch sự mở cửa xe cho cậu: "Anh đưa em về trung tâm nghiên cứu nhé?"

 

"Không cần đâu, em tự bắt xe về." Hạ Thần đáp nhanh, sợ làm chậm công việc của anh.

 

"Anh muốn đưa em về." Lục Hành Thư nhẹ giọng, sợ Hạ Thần trong lòng có khoảng cách với mình.

 

"Không phải anh đang bận sao?"

 

"Anh là tướng quân, muốn nghỉ lúc nào chẳng ai quản nổi." Lục Hành Thư thực lòng nhớ Hạ Thần, mấy hôm rồi chẳng gặp nhau trong lòng có chút nhớ nhung. Anh chợt đề nghị: "Hoặc là... chúng ta đi dạo một chút nhé?"

 

Hạ Thần tuy EQ thấp thật, nhưng không phải ngốc. Qua mấy hành động nhỏ của Lục Hành Thư, cậu mơ hồ cảm nhận được một chút "vị ngọt" của tình yêu. Điều đó khiến cậu có hơi khẩn trương.

 

Có điều ăn quá no rồi, quả thực chẳng thể nhấc nổi chân. Gắng gượng lê vài bước cậu rốt cuộc thở dài buông xuôi: "Hay là tụi mình ngồi trong xe trò chuyện một chút?"

 

"Cũng được, vừa hay anh có việc muốn bàn với em."

 

Lục Hành Thư ngồi vào ghế lái, rút từ túi áo ra một chiếc USB đưa cho Hạ Thần: "Tranh thủ lúc rảnh thì xem qua tài liệu trong này. Tháng sau em sẽ đi Hà Tái với anh."

 

Hà Tái là một vùng nằm ở cực nam của nước X. Khí hậu ấm áp quanh năm, lượng mưa dồi dào. Bởi mùa đông ở đây ngắn và không lạnh, nên rất nhiều người nghèo, thậm chí cả dân vô gia cư đều chọn tụ tập về đó sinh sống. Vì dù có ngủ ngoài đường cũng không sợ chết cóng.

 

Vùng đất này người dân chất phác, chủ yếu sống bằng nghề trồng cây ăn quả và các loại thực vật xanh. Vài thương nhân có đầu óc kinh doanh đã đầu tư phát triển du lịch ở Hà Tái, biến nơi này dần dần trở thành một thành phố ngàn hoa thu hút du khách tứ phương.

 

Tuy nhiên, điểm hút khách lớn nhất của Hà Tái chính là sự nguyên sơ, dân dã. Vì vậy nơi này rất ít nhà cao tầng, không có sự xô bồ ồn ào như các đô thị lớn.

 

"Trong một tháng qua, bọn anh lần theo dấu vết phát hiện ở Hà Tái có một mục tiêu đáng nghi. Sau quá trình điều tra và thử thăm dò, đã xác định được vị trí cũng như danh tính của đối tượng này. Bề ngoài,đó là một công ty nghiên cứu dược phẩm hợp pháp, nhưng nội tình thì bọn anh biết rất ít."

 

Lục Hành Thư vừa nói vừa rút ra một bản hợp đồng đưa cho Hạ Thần: "Tuần trước bọn anh đã chặn lại hai nhân viên nghiên cứu y dược sắp đến đó nhận việc, thay đổi toàn bộ lý lịch của họ, định chọn hai người đóng giả để trà trộn vào công ty, giới hạn thời gian là một tháng."

 

Anh nhìn Hạ Thần, nghiêm túc nói: "Anh đã cấp tốc học thêm nhiều kiến thức y học, nhưng chỉ mới nắm được bề nổi, sợ lúc vào sẽ dễ bị lộ. Anh cần một người thật sự chuyên nghiệp đi cùng, luôn ở bên hỗ trợ khi cần."

 

"Anh chọn em?" Hạ Thần ngạc nhiên, vừa liếc thấy những điều khoản chi tiết chặt chẽ trong bản thỏa thuận, niềm vui hiện rõ nơi đáy mắt: "Em thật sự có thể đi cùng anh?"

 

"Đây là nhiệm vụ nguy hiểm thấp, nhưng lại là cơ hội lớn để lập công. Không thể để lũ bác sĩ quân y vớ được dễ dàng." Lục Hành Thư khẽ cong môi. "Đương nhiên phần nguy hiểm thật sự thì anh lo. Em chỉ cần đóng vai một nhân viên nghiên cứu dược bình thường trong công ty, đến lúc cần thì giúp anh phân biệt các loại thuốc đặc biệt. Còn lại cứ để anh xử lý."

 

Hạ Thần vẫn thấy chưa yên tâm, liền hỏi: "Chúng ta chỉ có một tháng, thông tin có chắc chắn không?"

 

"Cơ bản là chắc," Lục Hành Thư gật đầu, "nhưng vẫn có khả năng đánh giá sai. Mấy tên tội phạm bắt được ở Lĩnh Nam từng vô tình nhắc đến Hà Tái, nói rằng một vài nhân viên nghiên cứu cũ có liên quan đến nơi đó. Hai tháng nay bọn anh đã âm thầm điều tra, phát hiện công ty này bề ngoài chuyên nghiên cứu thuốc bổ, nhưng bên trong rất đáng nghi, thậm chí có dấu hiệu rò rỉ PCI-1. Cấp trên chỉ cho đúng một tháng không phải để chúng ta vào đó mà chần chừ làm nội gián kiểu tầm thường đâu."

 

Lục Hành Thư tường thuật mọi việc một cách nghiêm túc, nếu là người khác, e rằng anh chẳng thèm tốn nhiều lời đến vậy. Anh khẽ nhếch môi, nhìn sang Hạ Thần đang tập trung lắng nghe trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ: "Bác sĩ Hạ vừa có tay nghề, vừa có học thức, một cơ hội lập công lớn thế này, sao anh có thể để người khác giành mất được."

 

Hạ Thần không hề hay biết  để có thể đồng hành cùng cậu thực hiện nhiệm vụ lần này, Lục Hành Thư đã chủ động từ chối hai nhiệm vụ khác vốn không liên quan đến PCI-1.

 

Việc điều tra PCI-1 không chỉ do tổ của Lục Hành Thư phụ trách, mà còn có các nhóm khác do nhiều chỉ huy dẫn dắt, đang ráo riết lần theo mọi manh mối. Nhưng vì quá khứ của Lý Bắc Bắc, Hạ Thần trong lòng mang nặng nút thắt trong lòng, nên cậu quyết tâm truy đến tận cùng chân tướng. Còn Lục Hành Thư một khi đã hứa với cậu điều gì, nhất định sẽ thực hiện đến cùng.

 

"Còn nữa, chuyện của Tiêu Minh anh đã giải quyết xong rồi." Lục Hành Thư nhàn nhạt nói, "Có lẽ tuần sau cậu ấy sẽ đến thăm y tá Lý."

 

"Bắc Bắc chắc sẽ vui đến phát cuồng mất." Hạ Thần mím môi cười, ôm chặt bản thỏa thuận mà Lục Hành Thư đưa, dáng vẻ đắc ý như vừa ôm được cả kho báu. Nhưng rồi nhớ tới chuyện mà Lâm Vi nhắc trước đó về việc khôi phục ký ức, Hạ Thần không khỏi thấp thỏm, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm quay sang Lục Hành Thư cầu cứu: "Tướng quân Lục... còn một việc nữa, anh có thể giúp em không?"

 

Không cần hỏi, Lục Hành Thư đã gật đầu, ánh mắt dịu lại như thể: chỉ cần em mở lời, anh nhất định giúp.

 

Hạ Thần hơi siết chặt bản thỏa thuận trong tay, chậm rãi nói: "Trung tâm nghiên cứu muốn Bắc Bắc khôi phục đoạn ký ức đã mất, nhưng em không tán thành. Tuy rằng số liệu về thể chất và tinh thần của cậu ấy đều đang rất ổn, nhưng điều đó không đảm bảo sau khi nhớ lại cậu ấy vẫn sẽ bình ổn như thế."

 

"Em biết đây là mệnh lệnh từ cấp trên, rất khó trái lời... nhưng... nhưng em vẫn mong anh có thể giúp một tay." Giọng Hạ Thần nhỏ dần, cúi đầu, bàn tay siết chặt lấy vạt áo như thể sợ Lục Hành Thư sẽ từ chối, thậm chí còn không dám ngẩng lên nhìn anh.

 

Lục Hành Thư không nói nhiều, chỉ lặng lẽ thắt dây an toàn cho mình rồi nhắc Hạ Thần cũng thắt vào. "Anh đưa em về trước. Còn chuyện kia để anh đi nói chuyện với bọn họ."

 

Dù câu trả lời không phải là một lời hứa chắc chắn, nhưng nghe vậy Hạ Thần vẫn cảm thấy nhẹ lòng.

 

Ngay sau đó, giọng Lục Hành Thư chậm rãi vang lên: "Bác sĩ Hạ, anh không phải kiểu người khó nói chuyện như vậy. Về sau có chuyện gì, đừng cúi đầu cầu xin anh nữa."

 

Hạ Thần không biết nên đáp lại thế nào, chỉ có thể khe khẽ nói một câu: "Cảm ơn anh, tướng quân Lục."

 

Lục Hành Thư nhướng mày không nói gì, chỉ im lặng nhìn Hạ Thần.

 

Nhưng điều Hạ Thần hoàn toàn không ngờ tới là sau lưng cậu, Lâm Vi đã tự ý sắp xếp cho Lý Bắc Bắc tiến hành trị liệu tâm lý và thôi miên mà không hề thông báo. Khi Hạ Thần và Lục Hành Thư đến được trung tâm nghiên cứu, vòng điều trị đầu tiên đã kết thúc.

 

Trước đó, Lâm Vi từng hứa với Lý Bắc Bắc rằng sẽ giấu Hạ Thần chuyện này, nhưng trong lúc trị liệu, Lý Bắc Bắc bất ngờ rơi vào trạng thái mất kiểm soát, khiến Lâm Vi sợ hãi buộc phải dừng lại sớm hơn dự kiến.

 

Bác sĩ tâm lý vì đạo đức nghề nghiệp muốn trấn an Lý Bắc Bắc, nhưng cậu trong cơn hoảng loạn đã đẩy người kia ra rồi tháo chạy khỏi phòng trị liệu, thậm chí còn không kịp mang giày.

 

Một nhóm người lập tức đuổi theo, trong khi Lý Bắc Bắc hoảng hốt lao về phía trước, ánh mắt hoang mang như không hề nhận ra ai. May mắn thay, Lục Hành Thư phản ứng cực nhanh chắn ngang đường ngăn cậu lại.

 

"Bắc Bắc, cậu làm sao thế?!" Hạ Thần vội vàng nhào tới giữ lấy cậu, giọng nghiêm lại. "Bắc Bắc! Bình tĩnh lại!"

 

Đôi mắt Lý Bắc Bắc ban nãy còn đầy sợ hãi và trống rỗng, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Thần, cả người cậu như vỡ òa, lập tức nhào vào lòng Hạ Thần. Cậu run rẩy, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng tất cả đều nghẹn lại trong cổ họng không thốt ra nổi.

 

Cuối cùng, Lý Bắc Bắc nôn mửa vài lần rồi ngồi bệt xuống đất, hơi thở dồn dập, cả người như ngạt thở đến mức không còn chút sức lực nào. Hạ Thần chẳng màng gì đến vết bẩn trên áo mình, chỉ vội vàng đỡ lấy cậu, luống cuống vuốt lưng trấn an, vừa gọi Lục Hành Thư đến giúp đưa cậu vào phòng y tế.

 

Đúng lúc ấy, những người đi cùng Lâm Vi chạy đến. Thấy vậy, Hạ Thần lập tức hiểu ra tất cả.

 

Bác sĩ tâm lý định bước lên kiểm tra, nhưng bị Hạ Thần đột ngột tung cho một cú đấm thẳng mặt, ngã lăn ra đất. Sức của Hạ Thần không tính là lớn, nhưng lực ra tay cực kỳ dứt khoát. Một cú như vậy, ngay cả Alpha cũng phải nhăn mặt, huống chi là một bác sĩ Beta gầy gò.

 

"Cậu làm gì vậy, Hạ Thần?!" Lâm Vi hoảng hốt kêu lên.

 

"Vậy còn các người đang làm gì?" Hạ Thần quát lên giọng đầy giận dữ. "Lâm Vi, tôi đã nói với cô rồi, Lý Bắc Bắc không thể gợi lại ký ức!"

 

Hạ Thần siết chặt nắm đấm, mắt bừng bừng lửa giận bước lên một bước: "Cô định dồn cậu ấy đến phát điên sao?!"

 

Lục Hành Thư kịp thời giữ lấy vai cậu, giọng trầm ổn: "Hạ Thần, bình tĩnh. Việc quan trọng bây giờ là chăm sóc cho y tá Lý."

 

Một câu nói ấy khiến ngọn lửa trong mắt Hạ Thần tức khắc dịu xuống. Cậu gật đầu không chút do dự: "Được, chúng ta vào y tế trước."

 

Lúc đi ngang qua Lâm Vi, giọng cậu lạnh lẽo như băng: "Còn không mau vào giúp một tay."

 

Hiện tại không phải lúc giận dỗi. Tình trạng của Lý Bắc Bắc đã vô cùng nguy hiểm. Lâm Vi bị Hạ Thần quát đến mặt trắng bệch, cuối cùng chỉ còn cách ngoan ngoãn đi theo. Nhìn dáng vẻ đau đớn co quắp của Lý Bắc Bắc, trong lòng cô cũng dâng lên nỗi hối hận sâu sắc vì quyết định hồ đồ vừa rồi.

Bình Luận (0)
Comment