Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 26

Tiêu Minh được phê duyệt về thủ đô sớm hơn kế hoạch vì tình huống đặc biệt. Sau khi Lục Hành Thư báo cáo chi tiết tình trạng của Lý Bắc Bắc, cấp trên lập tức huỷ bỏ kế hoạch khôi phục ký ức của cậu. Hiện tại manh mối về PCI-1 đã có bước tiến lớn, vụ việc của Lý Bắc Bắc tạm thời có thể gác lại. Hơn nữa việc ép người đến phát điên vốn đã trái đạo đức. Dữ liệu tinh thần của Lý Bắc Bắc cho thấy biến động nghiêm trọng, dù không có sự can thiệp của Lục Hành Thư, cậu cũng sẽ được phép rời khỏi trung tâm nghiên cứu.

 

Là Alpha của Lý Bắc Bắc, sự trở về của Tiêu Minh có thể nói là kịp lúc và quý giá. Có Tiêu Minh bên cạnh, Lý Bắc Bắc cũng không còn quá phụ thuộc vào Hạ Thần nữa. Nhà của Bắc Bắc thì quá nhỏ, Tiêu Minh đến thăm thậm chí không có chỗ ở, nên dứt khoát đưa cậu về nhà họ Tiêu chăm sóc.

 

Lục Hành Thư đặc cách cho Tiêu Minh nghỉ dài hạn để toàn tâm lo cho bạn đời của mình.

 

Lâm Vi thì đến xin lỗi cả Lý Bắc Bắc lẫn Hạ Thần. Còn Dương Vũ thì bị Hạ Thần đá cho mấy cú, nếu không có Lục Hành Thư kịp thời can ngăn, chắc Hạ Thần đã làm loạn cả trung tâm nghiên cứu. Cậu biết đây là mệnh lệnh từ cấp trên không thể làm trái, nhưng điều khiến cậu phẫn nộ là việc họ dùng cách tàn nhẫn đó để ép Lý Bắc Bắc phải đối mặt với ký ức bị chôn vùi.

 

Về việc Lý Bắc Bắc đã nhớ lại bao nhiêu, Hạ Thần không hỏi mà cũng chẳng ai dám hỏi.

 

Lâm Vi lần đầu chứng kiến Hạ Thần nổi giận đến thế, thật sự bị dọa cho không dám manh động thêm lần nào nữa. Sau đó cô quay sang hỏi Dương Vũ: "Anh biết cậu ấy lại là kiểu người bộc phát như thế à?"

 

"Ừm..." Dương Vũ trầm ngâm một chút rồi thản nhiên đáp: "Chỉ cần không chạm vào người cậu ấy quan tâm, cậu ấy vốn chẳng để tâm đến ai cả. Nhưng nếu dám chạm vào giới hạn đó thì đến cả nguyên soái cũng không cản nổi đâu."

 

"Thế sao anh không ngăn em lại chứ?!"

 

"Biết trước Hạ Thần có thể lôi được cả Lục Hành Thư ra nói chuyện với cấp trên, thì dù có chết anh cũng sẽ ngăn em!" Dương Vũ uất ức không thôi. "Anh chỉ sợ nhiệm vụ từ cấp trên không hoàn thành, ai cũng bị lôi ra chịu trận. Ai ngờ đâu Lý Bắc Bắc lại phản ứng dữ dội đến thế. Anh đọc báo cáo kiểm tra của bên tâm lý mà chẳng thấy có gì bất ổn! Bộ phận đó anh nhìn đã lâu không vừa mắt rồi!"

 

Lâm Vi im lặng, rầu rĩ than thở: "Giờ em không biết phải đối mặt với Hạ Thần kiểu gì nữa..."

 

"Không sao đâu. Cậu ấy sắp ra ngoài làm nhiệm vụ rồi mà. Mấy ngày tới chúng ta cứ cẩn thận sống ngoan một chút là được." 

 

Thế là Dương Vũ và Lâm Vi mong ngóng mãi, rốt cuộc cũng được tiễn Hạ Thần rời trung tâm nghiên cứu. Cậu theo Lục Hành Thư ra ngoài làm nhiệm vụ. Cụ thể là nhiệm vụ gì thì họ không rõ, chỉ biết là tâm trạng của Hạ Thần lúc rời đi rất tốt.

 

Thậm chí trước khi đi còn hiếm khi mở miệng nói chuyện với hai người họ, tuy là lời cảnh cáo: "Trong thời gian tôi không có mặt, hai người không được phép đến gần Lý Bắc Bắc."

 

Giọng điệu lạnh tanh như thường, kết hợp với chiếc áo blouse trắng khiến khí chất càng thêm sắc lạnh. Thật ra Hạ Thần rất hợp với bộ áo blouse trắng ấy. Cậu có khuôn mặt đẹp, hàng chân mày thanh tú, đường nét như lột ra từ nhân vật chính trong những vở tuồng cổ mà lão gia nhà họ Lục từng mê mẩn.

 

Nhưng Hạ Thần lại không giống những con người khéo léo lả lướt trong sân khấu. Cậu luôn ít lời, lạnh nhạt, đối với người khác cũng chẳng mấy nhiệt tình. Chính cái sự khác biệt ấy khiến cậu dù ở giữa đám đông vẫn như bị tách biệt. ặng lẽ, cô độc mà kiên cường.

 

Cũng rất ít người biết rằng, Hạ Thần vốn là người ngoài lạnh trong ấm, đối với bạn bè luôn hết lòng giúp đỡ nếu có thể. Trái tim cậu không đến mức rực cháy, nhưng luôn ấm áp. Cậu hiền lành, dịu dàng, chỉ là không giỏi bày tỏ. Thêm vào đó, dáng vẻ cao ngạo thanh tú của cậu khiến người khác vô thức đưa cậu lên ngôi "cao lĩnh chi hoa". Càng tôn kính, càng không dám đến gần.

 

Chỉ riêng với Lục Hành Thư là ngoại lệ. Với anh, Hạ Thần giống như một chú nhím đã chịu thu lại gai nhọn, thỉnh thoảng còn đỏ mặt, tự mình thò đầu lại gần để người ta v**t v*.

 

Lục Hành Thư không ngốc, tất cả đều nhìn thấy rõ.

 

Bao gồm cả lúc này, chú nhím nhỏ chẳng còn tí gai nào ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.

 

Bên ngoài trời đen như mực, Hạ Thần ngủ rất say. Lục Hành Thư nhẹ nhàng vuốt tóc cậu rồi cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán. Mà cạnh chiếc giường đơn nơi họ đang nằm chính là cái giường khác đã bị gãy một chân từ lâu.

 

Nói Hà Tái nghèo, tuyệt đối không phải nói chơi. Một công ty dược phẩm lớn đến thế mà ký túc xá cho nhân viên lại không nổi lấy một chiếc giường tử tế. Hai người đã đến được nửa tháng, chiếc giường đó cũng hỏng từ chừng ấy ngày, cho đến giờ vẫn chưa có ai thay.

 

Lục Hành Thư trong lòng thì lẩm bẩm bất mãn, ngoài miệng lại chẳng nói ra, chỉ tranh thủ lúc cậu không biết mà len lén hôn cậu thêm lần nữa. Giường hỏng, thành ra hai người cùng nằm một chỗ cũng trở thành thói quen.

 

Trên tường, chiếc đồng hồ tích tắc chạy đều, lúc này đã hơn một giờ sáng.

 

Lục Hành Thư cẩn thận rút tay phải bị Hạ Thần gối lên, một tay đỡ lấy gáy cậu nhẹ nhàng đặt đầu cậu lên gối. Sau đó anh thay bộ quần áo gọn nhẹ lặng lẽ rời khỏi ký túc xá, bước chân nhẹ như mèo, lặng như không khí.

 

Bên ngoài trời tối đen như mực, gió lạnh lùa qua từng kẽ lá. Lục Hành Thư men theo một con đường nhỏ, cẩn thận tránh tất cả các camera giám sát, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà thí nghiệm cũ kỹ.

 

Anh không đi vào từ cửa chính mà trèo lên cây bên hông toà nhà, nhẹ nhàng bám vào từng cành cây chắc chắn rồi từ đó leo qua cửa sổ tầng ba.

 

Khoảng ba ngày trước, Lục Hành Thư đã để ý thấy có điều bất thường ở toà nhà này. Nó vốn là một khu nhà thí nghiệm cũ, lâu năm không sử dụng, ban ngày luôn bị phong toả nghiêm ngặt.

 

Thế nhưng ban đêm anh nhiều lần phát hiện có người ra vào. Kỳ lạ hơn, bên ngoài toà nhà còn được lắp đặt camera theo dõi riêng biệt.

 

Để tránh bị phát hiện, anh đã âm thầm quan sát liên tục suốt ba đêm, cuối cùng tìm ra tuyến đường mù có tán cây rậm rạp mùa này che khuất hoàn toàn camera. Cửa sổ kiểu cũ, ổ khoá lỏng lẻo, chỉ một đoạn dây thép là anh có thể mở khoá dễ dàng.

 

Bên trong toà nhà, anh di chuyển thận trọng qua từng tầng. Cả toà nhà có năm tầng, anh đều lặng lẽ kiểm tra nhưng không thấy ai. Không có bóng người, không có bất kỳ thiết bị cảnh báo hay giám sát nội bộ nào được phát hiện.

 

Lục Hành Thư nhíu mày. Cảm giác không đúng.

 

Nếu thực sự có người thường xuyên ra vào ban đêm, vậy họ đã đi đâu?

 

Anh khom người kiểm tra kỹ từng món thiết bị trong một phòng thí nghiệm. Phần lớn đã gỉ sét, đều là loại thiết bị cũ kỹ lỗi thời.

 

Ở tầng một, tấm thảm trải sàn ngay cửa chính dính đầy bụi bẩn chồng chất, nhưng rõ ràng in hằn nhiều dấu chân. Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin, anh đoán sơ độ dài dấu giày, nhận định phần lớn đều là của Beta, chỉ có một dấu chân trông giống của một Alpha nam.

 

Anh rút thiết bị ra nhanh chóng ghi lại các dữ liệu hiện trường.

 

Vừa định quay trở lại, đột nhiên một tiếng bước chân cực kỳ nhẹ vang lên sau lưng.

 

Lục Hành Thư lập tức nghiêng người, lách mình nấp sau cánh cửa gần đó. Qua khe hở, anh lặng lẽ nhìn ra ngoài quan sát người vừa đến.

 

Bóng dáng đó dần tiến lại gần quay lưng về phía Lục Hành Thư. Dáng người nhỏ gầy, cao chưa tới 1m4. Ánh trăng lờ mờ ngoài cửa chính chiếu vào, đủ để thấy đó là một cậu bé Beta đang chân trần.

 

Cậu bé có vẻ hoảng loạn, đảo mắt nhìn quanh liên tục, sau đó nhanh chóng chui vào trốn trong một chiếc tủ bỏ hoang ở góc khuất.

 

Chưa đầy mười giây sau, tiếng bước chân vội vã vang lên từ phía hành lang.

 

"Chia ra tìm! Vừa tiêm thuốc xong, nó không thể chạy xa đâu!"

 

"Có khi đã ra khỏi đây rồi!"

 

"Này, hệ thống giám sát có thấy nó chạy ra ngoài không?" đã có người dùng bộ đàm liên lạc.

 

Lục Hành Thư lập tức cau mày, chờ thời cơ bọn chúng không để ý thì lặng lẽ di chuyển đến sau đống vật liệu bỏ đi gần cầu thang, nơi anh đã kiểm tra lúc nãy, tạm thời an toàn.

 

Lúc này anh hoàn toàn có thể lợi dụng sơ hở mà leo lên tầng ba để rời khỏi nơi này. Nhưng anh không làm vậy. Cậu bé Beta kia khiến anh cảm thấy bất an. May mắn là vị trí chiếc tủ rất kín đáo, nên vẫn chưa bị phát hiện. Khi tiếng bước chân dần xa, những kẻ truy đuổi đã tản ra khu vực khác, Lục Hành Thư mới rón rén tiến tới mở cánh cửa tủ ra.

 

Bên trong, cậu bé sợ đến mức mặt trắng bệch, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, thấm ướt cả hàng lông mày thô rối.

 

Lục Hành Thư khẽ cau mày, hạ giọng gọi: "Tiểu Phong?"

 

Lục Hành Thư sững sờ, gần như không thể tin nổi vào mắt mình. Anh chăm chú nhìn đứa bé trước mặt. Nếu anh nhớ không lầm, đây chính là cậu bé từng được sắp xếp ổn định tại điểm trú ẩn ở Lĩnh Nam. Mới mấy tháng không gặp, cậu đã cao lên rõ rệt nhưng khuôn mặt thì hầu như không thay đổi.

 

Trí nhớ của Lục Hành Thư rất tốt, dù chỉ gặp một lần anh vẫn lập tức nhận ra cậu.

 

Và Tiểu Phong cũng nhớ anh. Cậu bé hoảng loạn dùng tay bịt chặt miệng mình, sợ chỉ cần phát ra một âm thanh nhỏ sẽ khiến những người truy đuổi phát hiện ra.

 

Lục Hành Thư lúc này cũng nhận thấy có điều bất thường. Từ cơ thể Tiểu Phong tỏa ra một mùi hương rất nhạt nhưng không thể nhầm lẫn: mùi của tin tức tố.

 

Ngay lập tức, anh nhớ đến lời của đám người lúc nãy: "Vừa tiêm thuốc."

 

Không chút do dự, anh lập tức cởi áo khoác ngoài trùm kín người cậu bé, rồi cúi xuống bế bổng cậu lên: "Đừng phát ra tiếng."

 

Tiểu Phong ra sức gật đầu.

 

Hai người luồn lách tránh né mấy lượt nhân viên nghiên cứu tuần tra, rốt cuộc cũng an toàn quay lại cửa sổ tầng ba mà Lục Hành Thư đã dùng để vào. Anh nhẹ tay đóng lại cửa sổ, ôm lấy Tiểu Phong nhảy vọt từ trên cây xuống đất. Sau khi hạ cánh an toàn, anh đặt cậu bé đứng sang một bên, nhanh chóng dùng cành cây và giày xóa dấu vết chân của mình.

 

Nhưng mùi tin tức tố trên người Tiểu Phong ngày càng đậm, nguy hiểm sắp đến gần.

 

Không còn thời gian, Lục Hành Thư lập tức ôm cậu chạy thẳng về khu ký túc xá.

 

Anh không bật đèn, nhưng tiếng động quá lớn khiến Hạ Thần bị đánh thức.

 

Thật ra mỗi đêm Lục Hành Thư ra ngoài, Hạ Thần đều biết cả. Nhưng xưa nay anh đi rất khẽ, chưa từng làm cậu tỉnh giấc. Vậy mà hôm nay tiếng động lớn đến mức có khi còn làm phiền cả phòng bên cạnh.

 

Hạ Thần lập tức bước xuống giường mở cửa nhìn ra ngoài, xác nhận hành lang không có ai mới khẽ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

 

"Lấy thuốc ức chế cho anh." Lục Hành Thư vẫn đang bế một người trong tay, giọng hơi gấp gáp.

 

Hạ Thần bước lại gần, lúc này mới nhìn rõ người trong lòng anh chính là Tiểu Phong, cậu bé nhỏ gầy từng gặp ở Lĩnh Nam.

 

Sự ngạc nhiên vừa dấy lên thì ngay lập tức bị mùi tin tức tố nồng nặc át đi. Hạ Thần nghiêm mặt: "Loại ức chế thông thường không có tác dụng đâu."

 

"Anh biết là không hiệu quả, nhưng bây giờ phải làm sao đây?" Lục Hành Thư hiếm khi rối loạn như vậy. Tình huống đột phát đến quá nhanh, anh không hề lường trước.

 

Họ chưa thể xác định thuốc mà Tiểu Phong bị tiêm có giống với loại từng dùng trên Bạch Khê hay không. Nhưng điều rõ ràng là Tiểu Phong vốn là một Beta đang bước vào đợt ph*t t*nh đầu tiên sau khi bị cưỡng ép biến đổi thành Omega.

 

Hiện tại, cậu bé vẫn chưa hoàn toàn chuyển hoá. Tin tức tố của Omega chỉ lờ mờ thoát ra, nhưng mức độ lan tỏa lại vô cùng mạnh mẽ.

 

Loại thuốc này vốn khiến tin tức tố đậm đặc vượt ngưỡng, đến mức cả Beta cũng có thể cảm nhận rõ rệt. Lục Hành Thư không thể hít thở bình thường, bế Tiểu Phong đang th* d*c đặt lên giường rồi vội vàng lục tìm thuốc ức chế.

 

Nếu không ngăn kịp, tin tức tố này sẽ bùng phát dữ dội, không chỉ ảnh hưởng đến anh mà còn có thể gây nguy cơ lộ diện cho cả khu phòng gần đó.

 

Hạ Thần lúc này cũng không chần chừ nữa. Cậu lập tức rút từ ngăn bí mật trong ba lô ra một hàng thuốc ức chế đặc chế. Chọn một ống, cậu thành thạo tiêm vào cánh tay Tiểu Phong. Chỉ trong tích tắc, dấu hiệu ph*t t*nh bị khống chế, cơ thể nhỏ bé đang run rẩy kịch liệt dần dần bình ổn lại. Cả người Tiểu Phong ướt đẫm mồ hôi, không rõ vì lạnh hay nóng, toàn thân vẫn không ngừng run rẩy. 

 

Hạ Thần bật đèn trong phòng tắm, ánh sáng nhẹ nhàng lan ra làm dịu bớt sắc tối nặng nề trong gian phòng.

 

Sợ Tiểu Phong cảm lạnh, Hạ Thần kiên nhẫn lau mồ hôi khắp người cho cậu một cách cẩn thận. Sau khi thu dọn ống thuốc đã dùng, cậu trầm giọng hỏi: "Tiểu Phong sao lại xuất hiện ở đây?"

 

"Lúc anh đột nhập vào toà nhà thí nghiệm thì phát hiện ra cậu ấy." Lục Hành Thư khẽ cau mày, giọng trầm xuống, "Hình như cậu ấy trốn ra được. Lúc đó họ đang truy tìm."

 

Nói đến đây, anh dừng lại một chút, ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Hạ Thần: "Hạ Thần, những thuốc ức chế vừa rồi là gì? Chúng từ đâu mà có?"

 

Có thể nghe ra giọng của Lục Hành Thư đã chìm xuống, nghiêm nghị và nặng nề hơn hẳn.

 

Anh chìa tay ra, trầm giọng: "Đưa thuốc ức chế đây."

 

Hạ Thần siết chặt chiếc khăn tay trong tay, nhất thời không biết nên đối diện thế nào. Cậu mím môi, không nói gì, cũng không hề có ý định giao ra thuốc.

 

Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Hành Thư lại khiến cậu khẽ thở phào: "Em có phải đã tự ý dùng PCI-1 để điều chế thuốc ức chế không? Em biết đó là hành vi phạm pháp chứ? Với lại em vừa tiêm đại cho Tiểu Phong như thế, lỡ xảy ra chuyện thì hậu quả có thể rất nghiêm trọng! Em có hiểu tính chất của chuyện này không?!"

 

Hạ Thần đặt khăn xuống, bước tới giọng nhỏ như học sinh tiểu học đang bị kiểm điểm: "Xin lỗi. Em sẵn sàng nhận xử phạt."

 

Lục Hành Thư chẳng thèm để ý đến câu xin lỗi ấy, tiếp tục truy hỏi: "Điều chế được bao nhiêu rồi? Đạt đến mức nào?"

 

Hạ Thần cụp mắt xuống: "Chỉ có bấy nhiêu thôi. Nhiều nhất cũng chỉ mạnh hơn loại thuốc ức chế bình thường một chút. Em cam đoan sau này sẽ tuyệt đối không tái phạm. Mọi chuyện đều nghe theo sự chỉ huy của tướng quân Lục."

 

Nói xong cậu còn kéo kéo vạt áo của anh: "Em thề đấy."

 

Lục Hành Thư vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, không biểu cảm.

 

Bất đắc dĩ, Hạ Thần đành cụp mắt rút tay về, ngồi một góc nhỏ, ngón tay vẽ vòng vòng trên đường viền của quần ngủ. Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng ánh mắt ấm ức như thể muốn nói "đừng giận nữa mà..."

 

Không nhịn được, cậu lại lén lút duỗi tay ra kéo nhẹ ngón út của Lục Hành Thư: "Em sai rồi..."

 

Tuy rằng trong lòng rõ ràng biết việc điều chế này không hề sai trái, nhưng nếu đã bị bắt quả tang thì thái độ nhận lỗi vẫn phải thật nghiêm chỉnh.

 

"Không được tái phạm." Lục Hành Thư thở ra một hơi. Trước mặt Hạ Thần anh đúng là hổ giấy, dữ dằn không quá ba giây đã xì hơi.

 

"Tiểu Phong cứ tạm ở phòng mình vài ngày. Ngày mai anh sẽ tìm cơ hội liên hệ với Tiêu Minh."

 

Hạ Thần lập tức nhíu mày nhìn về phía chiếc giường duy nhất trong phòng: "Vậy ngủ kiểu gì? Chỉ có một cái giường. Chẳng lẽ ba người ngủ chung?"

 

Lục Hành Thư đáp không cần suy nghĩ: "Anh ngủ dưới đất."

 

"Vậy em cũng ngủ dưới đất!" Hạ Thần lập tức ngồi xổm tìm chăn gối.

 

"Em ngủ với Tiểu Phong đi, dưới sàn lạnh."

 

Hạ Thần không chịu: "Ngủ em tệ lắm, lỡ quơ tay chân trúng Tiểu Phong thì sao."

 

Câu nói buột miệng, nhưng chẳng ngờ lại khiến Lục Hành Thư như nghĩ đến điều gì, rất nhanh đồng ý luôn. Phản ứng ấy khiến Hạ Thần lập tức thấy cảnh giác, trực giác mách bảo chắc chắn đã từng xảy ra chuyện gì rồi.

 

Trước khi đến công ty dược phẩm này, cả Hạ Thần và Lục Hành Thư đều đã được thay đổi danh tính. Ngoài việc dùng tên giả, họ còn phải hoá trang.

 

Hạ Thần ngày thường đeo một cặp kính gọng đen to tướng, tròng kính dày đến mức trông nặng cả khuôn mặt. Tóc được hạ thấp che gần nửa mắt, cả người toát ra vẻ âm u kỳ lạ, khiến đồng nghiệp xung quanh đều e dè né tránh.

 

Lục Hành Thư thì cũng chẳng khá hơn là bao. ặp kính của anh thậm chí còn tầm thường hơn cả Hạ Thần, nhìn vào như hai cậu học sinh mọt sách.

 

Bộ dạng hai người giống như đôi "học bá" nghiện phòng thí nghiệm chính hiệu, khiến các nữ Beta trong tổ đều tự động lùi xa ba mét. Thậm chí ngay cả đồng nghiệp nam cũng khuyên họ nên chăm chút ngoại hình một chút, kẻo bị hiểu lầm là 'tự kỷ xã hội'.

 

Ban ngày, công ty dược phẩm này vận hành một cách bình thường như bao doanh nghiệp khác: mọi người đều là những nhân viên nghiên cứu cần mẫn, tập trung vào công việc phát triển thuốc men trong phòng thí nghiệm.

 

Lục Hành Thư vốn là dân ngoại đạo, nên suốt giờ làm việc đều bám sát Hạ Thần không rời. Hạ Thần bảo làm gì thì anh làm nấy, bằng không thì ngoài nhận biết vài ký hiệu chữ cái, anh thật sự chẳng hiểu gì mấy.

 

"Chiều nay mọi người nhớ cẩn thận một chút, Giáo sư Văn sẽ ghé qua đấy." Một người trong nhóm đột ngột lên tiếng nhắc nhở.

 

Hạ Thần đẩy gọng kính to dày của mình, quay sang khẽ hỏi đồng nghiệp bên cạnh: "Giáo sư Văn là ai vậy?"

 

"À, cậu mới đến nên chưa biết." Người kia đáp nhỏ, "Giáo sư Văn là một trong những cổ đông của công ty này, thường sống luôn ở Hà Tái. Đôi khi ông ấy ghé qua kiểm tra tình hình, chính là người tên Văn Triết ghi trong tài liệu giới thiệu công ty ấy. Nghe nói là một Alpha từng làm việc ở quân y viện gì đó, mà cũng không biết có thật không."

 

Đồng nghiệp ấy cũng không mấy quan tâm đến chuyện phiếm, chỉ nói sơ rồi quay lại làm việc.

 

Hạ Thần không hỏi thêm, tiếp tục cúi đầu ghi chép bảng biểu. Trong lúc đó, cậu giao cho Lục Hành Thư một nhiệm vụ đơn giản là phối hợp các dung dịch thử nghiệm.

 

May thay, Lục Hành Thư không phải dạng đầu đất. Trước khi nhận nhiệm vụ này, anh đã cố gắng nhồi bài kha khá sách chuyên ngành. Vì thế khi làm việc trông rất ra dáng, nghiêm túc và cực kỳ chuyên nghiệp.

 

Hạ Thần thấy thế nhịn không được len lén nở nụ cười sau cặp kính dày. Qua lớp kính to tướng ấy cậu liếc nhìn Lục Hành Thư với ánh mắt đầy thích thú.

 

"À đúng rồi, tôi thấy anh Lý cao quá trời, chẳng giống Beta chút nào, nhìn như Alpha ấy nhỉ."
Hiếm hoi có đồng nghiệp lên tiếng bắt chuyện với Lục Hành Thư. "Lý" là họ giả của anh, nên mọi người thường gọi vậy cho tiện.

 

Lục Hành Thư đáp một tiếng trầm thấp, lạnh tanh: "Ừm."

 

Đồng nghiệp nọ bị anh làm lơ liền cụt hứng, đành ngậm miệng quay đi. Lục Hành Thư đúng là kiểu nhập vai đến tận xương tuỷ.

 

Hạ Thần âm thầm buồn cười, nhưng bên ngoài vẫn giữ gương mặt bình tĩnh. Cậu nhẹ nhàng nói giúp: "Chúng tôi đi kho lấy ít đồ." Nói xong liền tháo găng tay.

 

Lúc ấy vì cả hai đều đang đeo khẩu trang, nên Lục Hành Thư không nhìn rõ vẻ mặt Hạ Thần. Nhưng anh vẫn cảm nhận được trong giọng nói vừa rồi có một tia cong cong nơi đuôi âm.

 

Nhẹ nhàng mà tinh nghịch, giống như cậu đang vui.

 

Hạ Thần đi trước một bước ra ngoài, nhưng vừa bước được mấy bước lại chợt nhớ ra gì đó liền quay đầu nói nhanh mấy câu với một đồng nghiệp phía sau. Nhưng thân người vẫn không dừng lại. Vì vậy khi vừa quay đầu lại cậu liền đâm sầm vào một thân hình cao lớn.

 

Phản xạ đầu tiên của Hạ Thần là cúi đầu xin lỗi. Nhưng khi ngẩng lên cậu liền khựng lại, ánh mắt ngây dại. Lục Hành Thư phản ứng cực nhanh, lập tức kéo cậu về phía mình rồi thay mặt cậu lên tiếng: "Thật xin lỗi."

 

"Giáo sư Văn, ngài đến rồi." Một đồng nghiệp nhanh chóng cúi đầu chào, giọng rất cung kính.

 

Hạ Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ, được Lục Hành Thư dìu lấy một bên tay. Dáng vẻ hơi loạng choạng, thoáng chật vật, khiến người ta không khỏi chú ý. Cậu chậm rãi đứng thẳng lên, đôi mắt chăm chăm nhìn người đàn ông trước mặt.

 

Mà người kia, vị giáo sư được gọi là "Văn giáo sư" ấy cũng quay lại nhìn cậu, sau đó thân thiện đưa tay ra: "Là nhân viên mới à? Chào cậu, tôi là Văn Triết."

 

Nếu là ngày thường, Hạ Thần nhất định sẽ chủ động bắt tay. Nhưng hôm nay cậu có gì đó rất bất thường.

 

Lục Hành Thư nhanh chóng cảm nhận được điều đó, lập tức thay cậu bắt tay giáo sư mỉm cười khéo léo: "Xin lỗi, cậu ấy hôm nay có hơi mệt. Tôi đang định giúp cậu ấy xin nghỉ."

 

Văn Triết gật đầu, tỏ ra hiểu chuyện: "Không khỏe thì nên nghỉ ngơi sớm, đừng để mình mệt quá."

 

Giọng nói trầm ổn, thái độ ôn hoà, khiến người ta có thiện cảm ngay từ lần đầu gặp. Người đàn ông trước mặt có đường nét khuôn mặt sắc sảo, dáng đứng thẳng tắp, khí chất rắn rỏi mang vài phần phong thái của một quân nhân.

 

Nhưng hai bên tóc mai đã điểm bạc, lộ rõ dấu vết của năm tháng. Nghe nói ông đã gần sáu mươi, nhưng nếu chỉ nhìn bề ngoài, e là ai cũng nghĩ ông chỉ tầm bốn mươi lăm, bốn mươi sáu.

 

Vị lãnh đạo ấy không chỉ thân thiện, còn chủ động miễn đơn xin nghỉ, đảm bảo giữ nguyên lương.

 

Ấy vậy mà Hạ Thần không nói một lời cảm ơn, chỉ lặng thinh, sắc mặt ngơ ngẩn gần như mất hồn. Phải nhờ có Lục Hành Thư dìu đi cậu mới chịu rời khỏi phòng thí nghiệm.

 

Cậu vẫn đeo khẩu trang, chẳng ai nhìn thấy môi cậu khẽ động, chậm rãi mấp máy hai chữ: "Cha...?"

 

Không tiếng động, chỉ có hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Một câu gọi bị vùi sâu suốt nhiều năm trời, đến tận hôm nay mới lặng lẽ hiện hình.

Bình Luận (0)
Comment