Có lẽ vị giáo sư tên Văn Triết kia không phải là cha cậu. Chỉ là khuôn mặt ấy quá giống với Hạ Dịchsư tên Văn Triết kia không phải là cha cậu. Chỉ là khuôn mặt ấy quá giống với Hạ Dịch Minh.
Hạ Thần vẫn còn nhớ rõ, Hạ Dịch Minh là một quân nhân, một Alpha mạnh mẽ từng lập vô số chiến công, là một thượng tá can trường ngoài chiến trường. Nói cho cùng, ông chỉ là một võ tướng không hề dính dáng đến nghiên cứu y học hay dược phẩm.
Vậy mà người đàn ông tên Văn Triết kia không chỉ thường xuyên xuất hiện trong phòng thí nghiệm, mà còn có trình độ y dược không hề tầm thường, thứ kiến thức không thể chỉ học qua loa mà thành.
Qua những lời nói và thái độ thường ngày, Hạ Thần mơ hồ đoán được: người này có lẽ đã tiếp xúc với y học từ khi còn rất trẻ. Văn Triết từng được nhắc qua chuyện từng làm việc ở quân y viện, tuy chỉ đôi câu sơ lược.
Lục Hành Thư sau đó cũng để tâm, âm thầm sai người tra lại hồ sơ học viên cũ của quân y viện. Nhưng cái tên Văn Triết lại hoàn toàn không tồn tại trong danh sách. Dù vậy thời gian đã quá lâu, việc hồ sơ bị thiếu sót cũng không phải chuyện lạ.
Trong một lần đi ra hành lang hít thở giữa giờ làm, Hạ Thần tình cờ lại chạm mặt Văn Triết. Giáo sư Văn vẫn như mọi khi điềm đạm, khiêm tốn chủ động chào cậu trước.
Hạ Thần cúi người chào lại, khẽ khàng nhưng lễ độ. Tuy nhiên ánh mắt thì vô thức dừng lại nơi gương mặt đối phương. Một lần, rồi lại một lần nữa, không thể rời đi.
Văn Triết hơi sờ tay lên mặt nghi hoặc hỏi: "Lần trước tôi đã để ý rồi, cậu cứ nhìn chằm chằm mặt tôi. Mặt tôi dính gì sao?" Giọng nói ấy ngay cả ngữ điệu cũng giống đến kinh ngạc.
Hạ Thần căng thẳng siết chặt nắm tay, ngón cái cắm sâu vào lòng bàn tay. Một cơn đau rát nhỏ lướt qua giúp cậu giữ được bình tĩnh. "Ngài rất giống một người quen của tôi," cậu đáp khẽ, ngón tay run run, "Là... cha của một người bạn. Ông ấy đã mất tích rất lâu rồi."
Cậu không thể nói thẳng: "Ngài rất giống cha tôi." Đối với một người chỉ vừa mới quen, nói ra câu đó chẳng khác nào bất kính với người đã khuất. Mà cũng có thể cậu sợ nghe được câu phủ nhận, khiến tia hy vọng mỏng manh vừa nhen lên lại bị dập tắt.
"Khó trách." Văn Triết gật đầu, ánh mắt thấu hiểu rồi liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. "Xin lỗi nhé, tôi còn chút việc. Hẹn dịp khác nói chuyện tiếp."
"Xin hỏi!" Hạ Thần không cam lòng vội bước lên vài bước giọng có phần gấp gáp. "Xin hỏi, ngài đã từng lập gia đình chưa?"
Văn Triết khựng lại nửa giây sau đó nghiêng người trả lời: "Từng có. Nhưng đã xem như ly hôn rồi. Một cuộc hôn nhân khá thất bại."
Tim Hạ Thần như có thứ gì vừa chùng xuống, dần dần trở về trạng thái tĩnh lặng. Từ giọng điệu nhàn nhạt kia, cậu có thể nghe ra đối phương chẳng hề lưu luyến gì với gia đình mình từng có.
Mà cha của cậu, Hạ Dịch Minh là người vô cùng yêu thương gia đình. Ông sẽ không dùng những lời hờ hững như vậy để nói về vợ con.
Khuôn mặt có thể giống nhau, nhưng lòng người thì không. Cậu đã quá l* m*ng, quá đường đột.
Cha cậu đã mất hơn hai mươi năm rồi. Nếu không phải mỗi ngày ba Phó Ngôn Triết đều kiên trì vẽ lại chân dung ông, e rằng Hạ Thần đã sớm quên mất hình dáng ấy.
Tình cảm có khi thật mâu thuẫn: Có người si mê lao đầu như con thiêu thân, lại có người buông nhẹ như nước chảy đá mòn.
Việc Hạ Thần mãi không buông bỏ hình bóng của cha, thực chất bắt nguồn từ sự cố chấp đau đáu của ba cậu, Phó Ngôn Triết.
Đã từng có lần khi còn rất nhỏ, Hạ Thần ngồi một mình giữa màn đêm tưởng tượng rằng: Nếu một ngày nào đó cha thật sự quay về, liệu ba có còn buồn không? Liệu cha có dang tay ôm cậu như ngày xưa không?
---------
Tiểu Phong ở ký túc xá được một tuần vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi Hạ Thần và Lục Hành Thư rời khỏi Lĩnh Nam, chẳng bao lâu bà nội Tiểu Phong đã qua đời. Cậu bé được đưa vào một trại trẻ mồ côi gần đó. Nhưng vì tuổi đã lớn nên không ai nguyện ý nhận nuôi cậu.
Trại trẻ ở Lĩnh Nam điều kiện vô cùng tồi tàn, mà những đứa trẻ ở đó phần lớn cũng không mấy ưa nhìn. Người dân bản địa càng ít có nhu cầu nhận con nuôi. Tiểu Phong trong hoàn cảnh như vậy trở thành một trong số người vô danh bị lãng quên.
Không có sự hỗ trợ từ chính phủ, kinh phí của trại trẻ mồ côi luôn túng thiếu. Tiểu Phong chỉ mới vào được chưa đầy một tháng thì nơi ấy đã đứng bên bờ vực phá sản.
Đúng lúc đó, một thương nhân giấu tên xuất hiện, tuyên bố sẽ tài trợ toàn bộ chi phí hoạt động của cô nhi viện nhưng với điều kiện: ông ta muốn nhận nuôi vài đứa trẻ. Năm đứa trẻ được chọn bao gồm cả Tiểu Phong đều có độ tuổi và thể trạng tương đương. Trước khi rời đi, cả nhóm đều bị yêu cầu kiểm tra y tế toàn diện.
Tình huống như vậy chỉ cần nghe qua cũng biết có điều mờ ám. Nhưng viện trưởng đã rơi vào đường cùng, nếu không nhận được tài trợ, cả cô nhi viện sẽ sụp đổ, những đứa trẻ còn lại cũng sẽ không còn nơi nương thân. Giữa cái ác rõ ràng và lựa chọn sinh tồn đầy đau đớn, ông đã chọn buông tay lương tri.
Hành động ấy chính là đẩy Tiểu Phong và bốn đứa trẻ khác vào cửa sinh tử. Khoảnh khắc ông ký vào thỏa thuận ấy, cũng là lúc đạo đức đã bị vứt xuống vực sâu.
Để không kinh động đến phía sau màn, Lục Hành Thư lập tức thông báo cho thủ đô âm thầm ra lệnh bắt giữ viện trưởng của trại trẻ Lĩnh Nam, đồng thời thu thập bằng chứng buộc tội.
Cuộc điều tra tiếp tục hé lộ một chi tiết đáng chú ý, người tiếp xúc trực tiếp với viện trưởng được gọi là "trợ lý riêng của nhà tài trợ", lại chính là Trợ lý Trương của Giáo sư Văn Triết.
Trại trẻ kia quá cũ kỹ, không có hệ thống giám sát. Nhưng thật may, lần duy nhất trợ lý Trương xuất hiện lại tình cờ bị một cô gái đang l*m t*nh nguyện viên tại đó chụp lại trong lúc quay ảnh mấy đứa trẻ đang chơi đùa. Chỉ là một lần chụp vô tình, lại thành mấu chốt quan trọng.
"Có phải đây là điều người ta gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó lọt không?" Hạ Thần nằm gối đầu lên cánh tay của Lục Hành Thư, khẽ thì thầm.
Tiểu Phong nằm ở giường bên cạnh đã ngủ say từ lâu. Căn phòng chỉ có hai chiếc gối, Hạ Thần và Tiểu Phong chia nhau.
Vừa rồi Tiểu Phong bị ác mộng giữa đêm, Hạ Thần liền đưa luôn gối của mình cho cậu bé ôm cho an tâm. Nhưng cậu lại thuộc dạng ngủ không gối là dễ mất ngủ. Lục Hành Thư không chút do dự dâng cánh tay của mình làm gối đầu, cực kỳ hào phóng.
Và trong giây phút bình yên hiếm hoi đó, giữa bóng tối tĩnh lặng của ký túc xá, chỉ có hơi thở nhè nhẹ cùng một câu nói khe khẽ mang theo chút xúc động pha lẫn thở dài: "Quả nhiên nhân quả không bỏ sót ai cả."
Hạ Thần cũng không khách sáo gì, mỗi đêm vừa tắt đèn là hai người lại rúc vào chăn thủ thỉ to nhỏ. Dù nói toàn chuyện nhiệm vụ, nhưng với Hạ Thần cũng cảm thấy ngọt ngào chết đi được, vừa vui vừa ấm lòng, cứ như đang yêu.
"Ngày mai anh sẽ tới toà nhà thí nghiệm đó điều tra kỹ hơn. Tiểu Phong đã nói sơ lược tình hình rồi. Chờ mai Tiêu Minh tới, bọn anh sẽ cho chúng một cú quét sạch." Lục Hành Thư nằm nghiêng, khẽ vuốt mấy sợi tóc trên trán Hạ Thần.
"Còn em mấy hôm trước sao vậy? Cả người cứ như lơ lửng, tâm trí chẳng tập trung."
Hạ Thần nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.
Trò vặt đó làm sao qua nổi mắt Lục Hành Thư, nhưng anh cũng không vạch trần. Ngược lại, anh khẽ nghiêng đầu ghé sát thì thầm bên tai cậu: "Bác sĩ Hạ, nếu có chuyện gì nhất định phải nói với anh."
"Nhưng chuyện đó không liên quan đến nhiệm vụ mà." Hạ Thần vẫn cố chấp như cũ.
"Dù là chuyện gì, nếu là của em anh đều muốn biết." Lục Hành Thư không che giấu gì cả, giờ anh đã sắp ly hôn còn sợ gì nữa? Ngữ khí anh cũng dịu dàng hơn nhiều, ẩn chứa một chút chiều chuộng: "Anh lo cho em."
Một nhịp tim Hạ Thần lệch mất. Cậu im lặng rất lâu, rất rất lâu. Lâu đến mức Lục Hành Thư đã ngủ mất.
Hạ Thần mới nhẹ nhàng lại gần hơn một chút, khẽ nói như tự hỏi lòng mình: "Anh lo cho em... là vì anh thích em sao?" Nói xong, chính cậu cũng thấy thẹn. Khóe môi khẽ nhếch lên một chút, trong lòng lại lặng lẽ lắc đầu.
Nếu thật sự là như thế... Chắc cậu sẽ vui đến mức nhảy dựng lên mất.
Ai mà ngờ được Lục Hành Thư vốn dĩ chẳng hề ngủ. Anh là kiểu người thẳng thắn, không giỏi giấu giếm. Vì vậy anh đáp ngay, gọn lỏn một chữ: "Thích."
Hạ Thần không nhảy dựng lên. Cậu hóa đá luôn tại chỗ. Nằm im thin thít như vừa bị nguyền hóa thành tượng, không dám nhúc nhích, chỉ nghi ngờ bản thân đang nằm mơ.
Lục Hành Thư lại nghiêng người về phía cậu, giọng trầm thấp mang theo chút kiên định: "Nếu anh nói là thật, anh thích em, em sẽ thế nào?"
Giấc ngủ lúc này đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt anh trong bóng tối bỗng như phát sáng, chẳng rõ là ánh trăng hắt vào qua rèm cửa, hay chính là ánh lấp lánh cuộn dâng từ sâu trong đôi mắt ấy.
Anh chống tay qua người Hạ Thần, ép nhẹ xuống bên gối cậu, như cố ý bao vây không gian chỉ có hai người. Hạ Thần nằm yên, lồng ngực phập phồng nhẹ, yết hầu khẽ động nhưng vẫn chưa hoàn hồn.
"Anh... thích em?" Cậu thẫn thờ lặp lại. "Anh... thật sự thích em ư?" Lục Hành Thư còn chưa kịp trả lời
"Cháy rồi, cứu hoả với!!!" Một tiếng hét thất thanh vang vọng từ bên ngoài.
Lục Hành Thư lập tức bật dậy, giật mạnh rèm cửa nhìn ra ngoài, ánh lửa bốc lên rực trời ở phía xa. Sắc mặt anh chợt biến đổi: "Tiêu rồi! Là toà nhà thí nghiệm đó cháy!"
Tiểu Phong bị đánh thức, hấp tấp chạy đến bên cửa sổ. Vừa thấy khói lửa nghi ngút, cậu bé liền siết chặt lấy tay Hạ Thần luống cuống hoảng sợ: "Anh ơi! Bạn của em còn ở trong đó! Làm sao bây giờ?!"
Không chỉ có bạn bè của Tiểu Phong vẫn mắc kẹt bên trong, mà toàn bộ bằng chứng, dữ liệu quan trọng của vụ án cũng ở đó.
Lục Hành Thư nhanh chóng chụp lấy kính bảo hộ trong túi, dặn dò: "Ở yên trong phòng! Hai người không được chạy lung tung!"
Nói rồi, anh lao ra khỏi phòng tiến thẳng vào tâm lửa.
Trên đường đến hiện trường, mọi người trong công ty và khu dân cư gần đó đều hốt hoảng tụ tập lại. Lính cứu hoả đang trên đường tới, nhưng đường xa hiểm trở chưa thể có mặt ngay.
Nhiều camera giám sát đã bị phá hỏng vì ngọn lửa, cả khu vực trở nên hỗn loạn.
Lục Hành Thư dùng khăn ướt quấn quanh mặt, phủ thêm một chiếc chăn cũng thấm ướt toàn thân, rồi tranh thủ thời cơ lộn xộn lách vào bên trong.
Theo như mô tả của Tiểu Phong, anh tìm được lối vào phòng thí nghiệm ngầm dưới lòng đất, không chút do dự tung chân đá văng cánh cửa mã hoá còn đang khép hờ.
Bên trong may mắn thay khói chưa tràn đến nhiều. Nhưng thời gian để ở lại chỉ tính bằng từng giây ngắn ngủi.
Trong căn phòng thí nghiệm tầng hầm tối tăm, ánh lửa nhảy múa hắt qua khe cửa in lên hai thi thể mặc áo blouse trắng nằm sõng soài giữa sàn. Nhưng không phải vì ngạt khói mà họ chết.
Chính giữa ngực họ đều cắm sâu những mảnh kính vỡ rớm máu, rõ ràng là bị giết.
Lục Hành Thư cau mày, mắt sắc lạnh quét nhanh khắp không gian, lập tức nâng cao cảnh giác. Không mất quá nhiều thời gian, anh đã phát hiện ra một đứa bé đang siết chặt con dao thủy tinh, tay còn vương máu.
Không chút do dự, anh lao đến quật cậu bé xuống đất chế ngự hoàn toàn. Đứa trẻ gào thét, điên cuồng giãy giụa như một con thú non bị dồn đến đường cùng. Lục Hành Thư gằn giọng trấn an, nhưng thằng bé không nghe lọt một chữ. Anh buộc phải tát một cái thật mạnh một tiếng "bốp" vang dội, suýt nữa đánh bật luôn một chiếc răng của nó.
"Tỉnh lại! Tôi là bạn của Tiểu Phong, tôi tới để cứu các cậu!"
Cậu bé cuối cùng cũng khựng lại. Một lúc sau mới từ từ ngồi dậy giọng khàn đặc: "Đừng cứu nữa. Còn mỗi mình tôi thôi."
Cậu khạc ra một ngụm máu, lấy ngón tay quệt vết máu nơi khoé miệng. Không đợi Lục Hành Thư hỏi, cậu đã tự thở ra: "Tôi phóng hoả. Tôi giết người. Là phòng vệ chính đáng, hai tên súc sinh kia định giở trò với tôi."
Cậu giơ cánh tay lên để lộ hàng vết kim chích chi chít: "Ngoài tôi với Tiểu Phong, mấy đứa còn lại sau khi bị tiêm đều chết cả rồi."
Gương mặt non nớt kia đầy những vết bầm dập. Ngoài cái tát lúc nãy của Lục Hành Thư, má bên kia cũng có một dấu tay rõ ràng, hiển nhiên là từng bị đánh đập trước đó. Nhìn kỹ, cậu bé này chưa đến mười hai tuổi, nhưng trong mắt lại không có lấy một tia sợ hãi.
Chỉ có sự phẫn nộ và khinh bỉ.
Ánh nhìn của cậu lướt qua thi thể của hai gã nghiên cứu đầy lạnh lẽo và thù ghét: "Còn đứng đực ra đấy làm gì? Không đi lát nữa có người tới đó."
"Đợi đã." Lục Hành Thư không nhúc nhích, quay sang lục lọi mọi ngóc ngách trong phòng.
Thằng bé liếc anh hừ lạnh: "Anh không đến để cứu tôi. Anh đến vì mớ tài liệu nghiên cứu kia."
Lục Hành Thư không đáp lời. Im lặng, nhưng bàn tay vẫn không ngừng tìm kiếm. Và ánh mắt kia không hề phủ nhận.
"Anh là Beta à? Không giống tí nào." Thằng bé dí sát lại ngửi ngửi, chẳng hề nhận ra trên người mình mùi tin tức tố Omega đã bắt đầu phát tán mãnh liệt. "Này, không có mùi Alpha gì hết sao?"
"Bớt lắm lời giúp tôi tìm tài liệu đi." Lục Hành Thư cau mày, đầu bắt đầu nhức. Ngoài kia ngọn lửa đang lan nhanh, từng giây đều quý như vàng, anh thật sự không còn sức đối đáp với cậu nhóc lắm miệng này.
Thằng bé bĩu môi, đảo mắt đầy khinh thường. Sau đó không nói không rằng cúi xuống lột chùm chìa khoá từ xác một nghiên cứu viên, rảo bước thẳng về phía phòng làm việc trong cùng.
Lạch cạch. Nó mở một ngăn tủ dưới bàn lôi ra hai tập hồ sơ cỡ lớn.
"Bữa đó tôi thấy bọn chúng cất vào đây." Nói xong còn phủi tay một cái, như thể chẳng hứng thú gì nữa.
Lục Hành Thư lập tức mở lướt qua. Một tập là hồ sơ chi tiết về các nhân viên nghiên cứu, tập còn lại chính là báo cáo nghiên cứu gốc về PCI-1. Chính là tài liệu anh cần.
Trong khi đó ở ký túc xá Hạ Thần như ngồi trên đống lửa. Lục Hành Thư một mình lao vào toà nhà đang cháy để cứu người, nguy hiểm rình rập tứ phía. Nếu lỡ bị phát hiện thân phận, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Tiểu Phong cũng không còn an toàn nếu cứ ở yên trong phòng.
Hạ Thần chẳng mang theo gì, chỉ nhét vội toàn bộ thuốc ức chế đặc chế vào ba lô đeo lên vai Tiểu Phong. Sau đó cậu dắt cậu bé lặng lẽ rời khỏi ký túc len lỏi trong bóng tối, luồn qua các khu nhà hỗn loạn vì hỏa hoạn, đưa Tiểu Phong trốn vào một rặng cây trong công viên gần đó.
"Ở yên đây." Cậu dặn dò, rồi vội quay người chạy ngược lại.
Hạ Thần lợi dụng tình hình hỗn loạn lặng lẽ luồn qua đám đông, theo đường lửa lan ít nhất lén đột nhập vào toà nhà thí nghiệm. Cậu men theo hành lang tối om để xuống tầng hầm nhưng vừa bước chân xuống cầu thang...
"Cạch."
Một vật lạnh buốt lập tức dí sát vào bên cổ cậu. Là kim loại, lạnh như băng. Lưỡi dao hoặc khẩu súng. Và một hơi thở lạnh tanh vây sát gáy.
"Công ty bao nhiêu năm không tuyển người mới, vừa tuyển đã rước về hai tên nội gián." Người nói chính là Văn Triết. Hắn túm chặt hai tay Hạ Thần vặn ngoặt ra sau lưng, còn tay kia cầm chặt khẩu súng đen ngòm lạnh lẽo dí sát sau gáy cậu.
"Đồng bọn của cậu cũng đang ở trong kia đúng không?" Trợ lý Trương cùng hai thuộc hạ nhanh chóng tiến đến. "Giáo sư, ngọn lửa đã được khống chế. Cháy chủ yếu ở tầng một và hai, có vẻ chưa lan xuống khu thí nghiệm."
"Giải quyết đám ngoài kia đi. Không để ai bén mảng vào." Văn Triết hạ giọng, giao Hạ Thần cho hai tên dưới quyền rồi cùng nhau đi về phòng thí nghiệm ngầm.
Phòng thí nghiệm chỉ có một lối ra. Lục Hành Thư và cậu bé đã bị dồn đến cuối đường.
Anh đưa tay che chắn cho cậu bé sau lưng, chậm rãi gỡ khăn ướt khỏi mặt, ánh mắt bình tĩnh đối mặt kẻ địch: "Văn Triết. Chúng ta nói chuyện một chút."
Văn Triết sầm mặt, không còn chút dáng vẻ thân thiện thường ngày. Giọng hắn lạnh tanh, khóe môi nhếch hờ hững: "Bảo sao thấy quen quen. Hóa ra là Lục Hành Thư."
"Đúng là không may rồi." Lúc này nụ cười giả tạo thường trực đã biến mất, khuôn mặt hắn hiện lên rõ sự tàn nhẫn, sắc lạnh và vô tình.
Thằng bé phía sau Lục Hành Thư đột ngột rút ra một mảnh kính vỡ, ném thẳng về phía Văn Triết. Văn Triết phản ứng cực nhanh, bắt gọn mảnh kính rồi quăng sang một bên, không thèm nhíu mày.
Cậu bé nghiến răng ken két, cả người run lên vì tức giận. Chính kẻ trước mặt này đã khiến ba người bạn của cậu thiệt mạng. Chính hắn là người ra lệnh tiêm những loại thuốc quái dị vào bọn họ, khiến họ trở thành vật thí nghiệm sống, bị biến đổi tin tức tố, thân thể rối loạn.
"Lùi lại!" Lục Hành Thư quát lớn, ánh mắt lạnh băng. Anh không sợ cậu bé tấn công Văn Triết, anh chỉ sợ cậu không khống chế được rồi vô tình làm Hạ Thần bị thương.
"Văn Triết, ông biết tôi?" Lục Hành Thư trấn định, kéo lại khoảng cách đối thoại.
"Ba năm trước, vô tình đọc qua hồ sơ của anh." Văn Triết hờ hững đáp, thái độ có phần không muốn nhắc đến nguyên nhân thật sự vì sao từng điều tra Lục Hành Thư. Hắn chỉ hơi nhíu mày, rồi nói tiếp: "Tôi không giết anh. Nhưng đồng bọn anh, đứa trẻ kia, và tập hồ sơ anh đang cầm phải để lại."
"Tài liệu có thể để lại, nhưng người thì không. Phải trả lại cho tôi." Lục Hành Thư giọng dứt khoát, một tay đã đặt lên chuôi súng ở bên hông, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, toàn thân căng lên sẵn sàng cho một trận ác chiến.
"Lục Hành Thư, kiên nhẫn của tôi có giới hạn." Văn Triết nhíu mày, giọng đã thấp đi một nấc.
Không khí căng như dây đàn.
Lục Hành Thư vẫn không nhúc nhích, một lúc sau mới mở miệng: "Thả người của tôi đi. Tôi và đứa bé này ở lại."
Cậu bé nghe thế, lập tức bùng nổ: "Cái gì cơ?! Anh nói anh đến cứu tôi mà? Tại sao không để tôi đi trước?! Nếu có người đi, thì người đó phải là tôi chứ!"
Lục Hành Thư thiếu điều muốn tìm băng keo dán miệng cậu ta lại. Dẫn theo hai người bỏ chạy đã đủ phức tạp, nếu chỉ mang theo một người thì dễ xử lý hơn nhiều. Để Hạ Thần đi trước, ít nhất còn có thể liên lạc với Tiêu Minh trông nom Tiểu Phong, tranh thủ cơ hội cứu viện.
Chứ cậu nhóc này ngoài cái tính bốc đồng ra thì có giúp được gì?
Anh đưa tay bịt miệng thằng bé, giọng trầm đến mức đáng sợ: "Em có thể im lặng một chút được không?"
Cậu bé vùng vằng một lúc, nhưng rồi cũng ngoan ngoãn cúi đầu. Có thể là vì ảnh hưởng của tin tức tố Omega đang trỗi dậy, khiến bản năng cậu bắt đầu sợ Alpha một cách mơ hồ.
Thế nhưng Văn Triết lại không đồng ý.
Hạ Thần nheo mắt, cảm thấy có điều không ổn. Tại sao hắn lại nhất quyết không cho Lục Hành Thư đi?
Xét theo lý nếu bắt giữ một người để bịt đầu mối, thì kẻ không nên được thả nhất chính là Lục Hành Thư. Bọn họ đã giáp mặt. Đối phương rõ thân phận, rõ mặt mũi, thậm chí còn đang giữ một phần chứng cứ. Văn Triết lại sẵn sàng để anh ta rời đi?
Chẳng lẽ hắn còn tính toán gì khác? Trong lòng Hạ Thần chợt lạnh.
Cậu nháy mắt với Lục Hành Thư, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: Mình không thể chết được, người kia vừa nói thích mình, còn chưa kịp sống tốt với nhau cơ mà.
"Được, tôi ở lại." Hạ Thần mở miệng, giọng bình tĩnh đến bất ngờ. "Tướng quân , anh đi trước đi."
Lục Hành Thư đặt tập tài liệu xuống, chậm rãi bước về phía lối ra. Thế nhưng giọng Văn Triết đột ngột vang lên phía sau lạnh lùng như lưỡi dao: "Khoan đã. Tôi không bảo anh rời đi dễ dàng như thế." Hắn phất tay ra hiệu cho một thuộc hạ bước tới trói Lục Hành Thư lại.
"Ta sẽ ném anh tới khu chợ gần đây." Văn Triết bình thản nói, như thể chỉ đang sắp xếp một món hàng. "Yên tâm, tôi không giết đồng bọn của anh đâu, bọn họ rất có giá trị. Thí nghiệm cần những mẫu khỏe mạnh."
Ngữ điệu hắn bất đắc dĩ, như thể đang bị một thế lực nào đó ràng buộc, không thể xuống tay với Lục Hành Thư. Nhưng hắn không ngờ rằng Hạ Thần cũng chẳng phải kẻ hiền lành cam chịu.
Ngay khi Văn Triết còn đang nói dở, Hạ Thần bất ngờ đạp mạnh lên mu bàn chân tên đang khống chế mình. Cú đạp đau điếng khiến hắn lảo đảo. Gần như cùng lúc Hạ Thần cúi người lách khỏi cánh tay gã kia, xoay ngược lại, bẻ gập cổ tay hắn một cách gọn gàng.
Rắc!
Một tiếng khớp gãy vang lên, rồi "cạch", súng của đối phương đã bị cậu đoạt lấy và dí ngược vào thái dương hắn. Tất cả diễn ra trong vài giây, dứt khoát và cực kỳ lưu loát.
Nếu Nguyên soái có mặt ở đây, chắc chắn sẽ vỗ tay mà khen: "Không hổ là ngoại tôn ta tự tay huấn luyện!"
Lục Hành Thư cũng không hề đứng yên. Ngay khoảnh khắc Hạ Thần hành động, anh đã nhanh tay đoạt súng từ tên còn lại, cùng lúc cũng dí súng thẳng vào đầu hắn.
Văn Triết sững người. Không biết từ lúc nào, cậu nhóc lắm miệng ban nãy cũng đã lặng lẽ nhặt được một khẩu súng, giờ đây đang chĩa thẳng vào Văn Triết, mắt đỏ ngầu sát ý tràn đầy.
Lục Hành Thư cau mày, nghiêm giọng dặn: "Không được nổ súng bừa. Chúng ta cần bắt sống. Hai người kia vừa rồi là phòng vệ chính đáng, tôi còn có thể nói đỡ. Nhưng nếu cậu giết hắn tôi đảm bảo cậu sẽ ngồi tù đến hết tuổi vị thành niên."
Cậu bé hất cằm, không sợ hãi, còn bật lại một câu rõ ràng: "Cùng lắm thì vào trại giáo dưỡng. Cảm ơn đã lo lắng."
Thái độ này, đúng là khiến người ta đau đầu nhưng không thể không thừa nhận, gan cậu bé cũng to thật.