Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 28

Lục Hành Thư thấy phiền, liền không khách sáo giơ tay chém mạnh vào gáy tên bị mình khống chế, đánh ngất ngay tại chỗ. Tiện tay anh cũng giúp Hạ Thần giải quyết luôn tên còn lại. Thế là sạch sẽ, ngoại trừ thằng bé vẫn còn cầm súng chĩa vào Văn Triết, bọn họ giờ đang hai đấu một, hoàn toàn không e ngại gì nữa.

 

"Bắt được tôi thì sao? Các người nghĩ xong đường lui chưa?" Văn Triết vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, nét mặt còn có chút trào phúng. "Bên ngoài toàn là người của tôi."

 

Lục Hành Thư rút sợi dây thừng, ra hiệu cho Hạ Thần giữ chắc súng: "Mai người của tôi sẽ đến. Đêm nay chúng tôi giữ ông làm con tin, sáng mai sẽ tóm gọn cả ổ của ông." Nói xong anh quay đầu gọi lớn: "Bác sĩ Hạ! Có đem thuốc ức chế không? Tiêm cho nhóc kia một mũi đi, tin tức tố sắp tràn cả phòng rồi."

 

Nghe thấy họ gọi "bác sĩ Hạ", ánh mắt Văn Triết khẽ động. Hắn liếc nhìn Hạ Thần nhưng không nói gì.

 

Hạ Thần lúc này mới tháo cặp kính đen dày cộp của mình, lấy tay hất nhẹ mái tóc mái xuống để lộ phần trán trắng ngần. Cảm giác cuối cùng cũng thở được bình thường.

 

Sống mũi thẳng, đôi mắt sáng sau lớp kính giờ lộ rõ vẻ sắc sảo quả thật rất giống Phó Ngôn Triết, nhất là vùng lông mày. Chỉ là vẻ đẹp của Hạ Thần thu liễm lại hơn, không phô trương mà lạnh nhạt cao quý.

 

"Em không mang theo thuốc ức chế." Cậu khẽ đáp rồi bắt đầu lục tìm xung quanh. "Để em xem trong phòng thí nghiệm còn không."

 

"Ngăn kéo thứ hai trong bàn làm việc." Văn Triết lên tiếng. Dù là tù binh, hắn vẫn là một Alpha, và hắn không muốn cái mùi Omega nồng nặc này khiến cả phòng buồn nôn.

 

Cậu nhóc kia nghe xong không chờ đợi nữa, đích thân chạy đến lôi ra một ống, tự tiêm cho mình.

 

Thật ra từ nãy đến giờ cậu đã thấy rất khó chịu, mồ hôi ra đầy trán. Nhưng cái tính ương bướng khiến cậu cắn răng không nói. Tiêm xong, cậu tự tìm một góc ngồi xuống rầu rĩ cúi đầu.

 

Hạ Thần đến gần, thấy tay cậu nhóc bị thương liền tìm thuốc sát trùng và băng gạc giúp xử lý.
"Tiểu Phong ổn mà. Đang trốn ở một nơi an toàn. Mai chúng ta thoát ra sẽ đến tìm cậu ấy."

 

Cậu bé không ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Anh... tên là gì?"

 

"Anh là Hạ Thần." Cậu nhẹ nhàng đáp, vừa cẩn thận lau vết máu trên cánh tay thằng bé.

 

"Biết thì sao? Tôi cũng chẳng định nhớ đâu." Thằng nhóc khịt mũi một tiếng, liếc mắt trắng dã rồi quay mặt đi.

 

Lục Hành Thư đứng một bên nghe xong thiếu điều cười phì. Đúng là đứa nhỏ đầu đá, cứng đầu y như ai đó.

 

Động tác bôi thuốc của Hạ Thần hơi mạnh tay khiến cậu bé đau đến bật tiếng rên. Thế nhưng Hạ Thần chẳng hề xót ruột chỉ lạnh nhạt hỏi: "Đau thế mà đã không chịu nổi à?" Lục Hành Thư đứng bên nghe thấy câu đó khó xử đưa tay gãi đầu, thầm nghĩ sau này tuyệt đối không thể kêu đau trước mặt bác sĩ Hạ nữa. Mà cậu bé kia cũng cứng đầu chẳng kém, lập tức nghiến răng nín lặng không rên thêm tiếng nào.

 

Lục Hành Thư dùng điện thoại của Văn Triết gọi cho trợ lý Trương, cố ý đặt máy ngay trước mặt Văn Triết. Không ngờ đối phương bật cười khinh miệt, rồi bất ngờ tung một cú đấm thẳng vào mặt Lục Hành Thư. Chẳng ai ngờ dây trói trên tay hắn không biết bị cắt đứt từ lúc nào. Văn Triết chộp lấy khẩu súng rơi dưới đất giơ thẳng lên nhắm về phía Lục Hành Thư. Hạ Thần phản ứng cực nhanh lao tới đẩy mạnh Văn Triết ngã vật xuống nền, thân thể đè lên hắn.

 

Đoàng!

 

Tiếng súng vang lên, viên đạn c*m v** trần nhà, bụi và mảnh kính rơi lả tả. Một mảnh thủy tinh cứa vào cánh tay Hạ Thần khiến cậu bị thương. Máu tươi theo vết rách trào ra hòa vào lớp chất lỏng trong suốt đọng dưới đất. Khi làn da rách chạm vào chất lỏng lạ, một cơn đau dữ dội như có ngọn lửa đốt cháy từng tế bào lan khắp tay. Hạ Thần nghiến răng gầm nhẹ, mồ hôi vã ra vì đau, vệt máu nổi bật đỏ chói.

 

"Hạ Thần!" Lục Hành Thư hoảng hốt hét lên.

 

Vừa nghe cái tên đó, trong mắt Văn Triết thoáng hiện lên một tia gì đó không rõ ràng, ánh nhìn chợt chững lại. Hắn đờ người vài giây, rồi định thần bước tới, dường như muốn đỡ lấy Hạ Thần đang bị thương. Nhưng cậu nhóc kia đã rút súng. Đoàng! Viên đạn cắm thẳng vào bắp tay Văn Triết, khiến hắn lảo đảo đập mạnh lưng vào tủ sắt phía sau. Khẩu súng trong tay hắn theo lực va chạm văng ra xa, lăn lóc dưới sàn.

 

Cơn đau dần dịu lại, Hạ Thần sắc mặt trắng bệch, môi nhợt nhạt, nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy. Cậu được Lục Hành Thư đỡ vào lòng, ngẩng đầu nhìn về phía Văn Triết. Hắn đang ôm cánh tay bị trúng đạn sắc mặt dữ tợn, chiếc áo blouse trắng nhăn nhúm vì bị siết chặt, để lộ một vết sẹo dài và dày trải dọc cánh tay kéo dài tới tận lòng bàn tay.

 

Hạ Thần khẽ rít một hơi lạnh, ánh mắt cậu đối diện với Văn Triết, trong mắt không còn phẫn nộ hay oán hận, chỉ còn lại thất vọng cùng đau lòng nghẹn ngào.

 

Lục Hành Thư nhìn cánh tay Hạ Thần bê bết máu, lửa giận trong lòng gần như bốc l*n đ*nh đầu. Trợ lý Trương và đám người kia chắc chắn đã nghe thấy tiếng súng qua điện thoại, chẳng mấy chốc sẽ đổ tới phòng thí nghiệm. So với ngồi chờ bị vây, chi bằng kết thúc hắn ngay bây giờ. Anh giơ súng lên, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào trán Văn Triết. Nhưng cổ tay anh lập tức bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.

 

"Đừng giết ông ấy." Hạ Thần lắc đầu, mắt nhắm nghiền, giọng nhỏ như hơi thở gần như chỉ là một câu nói bằng môi. Thế nhưng Lục Hành Thư nhìn ra.

 

Và rồi anh nghe thấy cậu run rẩy thì thầm một câu khiến lòng anh chấn động đến mức trống rỗng: "Ông ấy là cha em."

 

Không khí như đóng băng. Lục Hành Thư sững người, hoang mang đến tột độ. Nhưng anh không hỏi. Không phải lúc này.

 

"Đi thôi." Anh siết chặt lấy Hạ Thần, ra hiệu cho cậu bé kia, "Chúng ta lên tầng ba!"

 

Văn Triết cũng cắn răng đứng dậy, tập tễnh đuổi theo phía sau. Vừa lúc đó, Trợ lý Trương dẫn người chạy tới, vừa vào đến tầng hai đã giơ súng lên ngắm về phía ba người đang chạy.

 

"Dừng lại!" Nhưng giọng Văn Triết vang lên đằng sau: "Khoan đã."

 

Trợ lý Trương giật mình lập tức đỡ lấy hắn: "Giáo sư, ngài bị thương rồi!"

 

Văn Triết khẽ lắc đầu, môi trắng bệch vì đau, vết máu nhuộm đỏ cả ống tay áo, mặt mày tiều tụy đến mức trợ lý chưa từng thấy bao giờ. Trước đây, dù hắn bị thương cũng chưa bao giờ lộ ra bộ dạng thảm hại thế này.

 

Chỉ nghe hắn yếu ớt ra lệnh: "Đừng đuổi. Để họ đi."

 

Lục Hành Thư không phí thêm một giây. Anh dùng dây thừng cố định Hạ Thần sau lưng, ôm chặt cõng cậu trèo lên tầng ba. Cậu nhóc cũng nhanh nhẹn bám theo, cơ thể dẻo dai và lanh lẹ khiến Lục Hành Thư đỡ phải bận tâm quá nhiều.

 

Từ cửa sổ tầng ba, họ nhảy xuống một nhánh cây lớn mọc sát tường, rồi từ đó thoát ra ngoài.

 

Hạ Thần đầu óc choáng váng, ngực tức nghẹn như bị đá đè. Trong cơn mê man cậu lẩm bẩm nói ra chỗ Tiểu Phong đang ẩn nấp.

 

Đón được Tiểu Phong xong, cả bốn người vội vã chạy trốn suốt đêm, cuối cùng tìm đến một nhà nghỉ cực kỳ hẻo lánh ẩn mình nơi mép thị trấn.

 

"Này, đầu óc cậu bị nước vào à? Lúc này mà còn dám trốn trong khách sạn, không sợ bị lùng ra chắc?!" Cậu bé miệng độc tên Lâm Kỳ vừa đưa lọ thuốc sát trùng cho Lục Hành Thư, vừa lải nhải không dứt.

 

Lục Hành Thư chẳng thèm để ý, chỉ chăm chú cúi đầu sát bên Hạ Thần, giọng nhẹ nhàng đến dịu dàng khó tin: "Cố chịu một chút, sắp xong rồi. Bác sĩ Hạ, cố lên."

 

Lâm Kỳ nhìn không nổi nữa, cau có kéo tay Tiểu Phong vừa đi vừa tiện tay móc vài tờ tiền mặt trong ví của Lục Hành Thư bước ra khỏi phòng.

 

Tiểu Phong lo lắng quay đầu nhìn lại, rõ ràng không muốn đi nhưng vẫn bị Lâm Kỳ kéo ra ngoài. "Lâm Kỳ, cậu làm gì vậy?"

 

"Tôi không muốn ở chung với cái tên Beta yếu ớt kia. Mình thuê phòng khác đi. Lâu rồi tôi chưa được ngủ một giấc tử tế, với lại còn có thể dùng chỗ tiền này mua vài món ngon nữa."
Lâm Kỳ quay sang Tiểu Phong, nét mặt dịu đi nhiều, không còn gay gắt như thường. "Tôi vừa thấy có tiệm bán bánh kem sữa, cậu thích lắm mà đúng không? Tôi mua cho."

 

"Nhưng đó là tiền cậu lấy trộm mà" Tiểu Phong khẽ nhắc.

 

"Ai nói là tôi ăn trộm? Tôi lấy đàng hoàng nhé. Không có tôi, cái tên cao kều đó chết từ lâu rồi, lấy tí tiền thì sao chứ." Lâm Kỳ tức giận đá mạnh vào bức tường bên cạnh, mặt hầm hầm bước đi.

 

Tiểu Phong vội vàng chạy tới kéo tay cậu lại: "Đừng giận mà, xin lỗi cậu."

 

Lâm Kỳ thở dài, bàn tay đang giận dữ bỗng buông lỏng, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay Tiểu Phong: "Ngốc à, tôi giận cậu khi nào." Cậu ngẩng đầu lên, giọng nói khẽ khàng như gió: "Mấy người kia đều chết cả rồi, chỉ còn lại hai đứa mình thôi. Sau này cậu đừng cãi tôi nữa, được không? Giờ chỉ còn hai đứa mình thôi."

 

Năm đứa trẻ ở cô nhi viện vốn đã thân thiết từ lâu, dù Tiểu Phong là người mới đến sau cùng nhưng Lâm Kỳ luôn đặc biệt quan tâm cậu. Những ngày đầu Tiểu Phong chưa quen với môi trường mới, tối đến thường lén trốn ra ngoài ngồi khóc một mình, cũng chính là Lâm Kỳ đi tìm và an ủi. Cậu chỉ lớn hơn Tiểu Phong vài tuổi nhưng đã sớm trưởng thành, dũng cảm, quyết đoán, sống như một người anh nhỏ thực thụ.

 

"Tớ không cãi đâu, tớ chỉ lo cho anh ấy thôi." Tiểu Phong lí nhí nói, mắt vẫn dõi về phía căn phòng vừa rời đi.

 

"Thôi đi nè. Bị mảnh kính cứa có chút xíu thôi, anh trai cậu làm bằng giấy chắc?"
Lâm Kỳ tiếp tục cằn nhằn, vừa nói vừa kéo Tiểu Phong đi mua bánh kem. Thực ra, cậu chỉ thấy bầu không khí trong phòng khi nãy quá đặc, kiểu gì cũng không thích hợp cho hai cái "bóng đèn" như họ ở lại chen vào. Lâm Kỳ không ngốc, ánh mắt rất có gu, biết đâu nhờ chút riêng tư này tình cảm người ta còn được cộng thêm mấy điểm.

 

Còn Tiểu Phong ngốc nghếch này... Lâm Kỳ lắc đầu thở dài, đúng là đồ ngốc đáng yêu.

 

Trong phòng trọ, Lục Hành Thư đang cẩn thận xử lý vết thương cho Hạ Thần, lòng quặn thắt từng cơn. Vết rách do mảnh kính gây ra khá sâu, vết thương lại kéo dài, tuy không đến mức phải khâu nhưng cũng khiến người khác nhìn mà rùng mình.

 

Hạ Thần mặt mày tái nhợt, môi trắng bệch, mồ hôi túa ra vì đau nhưng vẫn cố cắn chặt răng, dựa lưng vào giường, một tiếng rên cũng không phát ra.

 

Lục Hành Thư vừa quấn băng gạc, vừa đau lòng đến khó chịu, giọng trầm thấp dịu dàng như đang dỗ dành: "Đau thì kêu ra đi, đừng nhịn."

 

Viền mắt Hạ Thần đỏ ửng, vô thức lăn xuống một giọt lệ.

 

"Bác... bác sĩ Hạ? Sao, sao lại khóc vậy?" Lục Hành Thư hoảng hốt, câu chữ cũng lắp bắp. Anh vội vàng rút khăn giấy, luống cuống lau nước mắt trên gò má cậu.

 

"Em... chóng mặt." Giọng Hạ Thần rất nhỏ, khàn khàn yếu ớt, ánh mắt nhìn Lục Hành Thư đã trở nên mơ hồ, cảnh vật xung quanh như chao đảo. Cậu thở chậm, đôi môi mất đi màu sắc, hàng mi run nhẹ. Hạ Thần nhắm chặt mắt, siết lấy bàn tay đang rỉ máu của mình, như muốn dùng cơn đau để giữ mình tỉnh táo.

 

Bên tai là giọng Lục Hành Thư, mơ hồ như ngâm trong nước. Hạ Thần không nghe rõ anh đang nói gì, chỉ cảm nhận được bàn tay của Lục Hành Thư đặt lên trán mình. Mát lạnh, dịu dàng, khiến người ta muốn dựa vào.

 

Cậu hé mắt, gương mặt tuấn tú của Lục Hành Thư dần hiện rõ, ở rất gần. Thậm chí ngay cả hương vị Alpha nhẹ nhàng vờn quanh cũng có thể cảm nhận được, như một làn gió mang theo hơi ấm đặc trưng lướt qua khứu giác cậu một cách mơ hồ.

 

Hạ Thần nghe thấy tiếng thở của chính mình, thoát ra từ cổ họng mang theo vị ngọt lạ lùng, như có như không. 

 

"Em khát quá." Cậu khẽ nói, đưa tay lên, ngón út nhẹ nhàng quấn lấy ngón tay của Lục Hành Thư, như một đứa trẻ đang tìm kiếm sự an toàn. "Em... hình như bị bệnh rồi."

 

Có thể là sốt, cũng có thể do mất máu, hay chỉ là vì xúc động quá mà cơ thể phản ứng. Nhưng trong lồng ngực cậu có một dòng khí nóng rạo rực bắt đầu trỗi dậy, từng chút một xâm chiếm lý trí.

 

Đó là tin tức tố Omega của Hạ Thần.

 

Ngọt ngào, nồng nàn, mang theo thứ mê hoặc khiến Alpha khó lòng cưỡng lại. Mùi hương như lan tỏa trong không khí, chầm chậm cào vào lý trí từng người.

 

Chỉ cần có một kẽ hở, thứ tin tức tố ấy sẽ lập tức tràn ra không thể kiểm soát.

 

Từ lần đầu tiên trải qua kỳ ph*t t*nh năm mười tám tuổi, Hạ Thần đã vô cùng chán ghét phản ứng sinh lý này của cơ thể. Khi đó người giúp việc đã tiêm cho cậu mũi ức chế đầu tiên trong đời , thành công đè nén cơn khát khao bốc đồng như bản năng loài thú. Từ đó trở đi, mỗi tháng một lần, đúng giờ đúng giấc, cậu tiêm thứ thuốc do nhà nước phát, sống như thể cắt đi một phần bản ngã của mình.

 

"Chỉ cần có đánh dấu của Alpha, kỳ ph*t t*nh sẽ kéo dài ra ba tháng một lần. Hạ Thần đã đến lúc con nên ghép đôi với một Alpha rồi."

 

Năm 24 tuổi, ông ngoại đã nói với cậu như thế. Nhưng chính năm ấy, Hạ Thần gặp lại Lục Hành Thư và lần đầu tiên, cậu bắt đầu yêu lấy thân phận Omega của chính mình.

 

Cậu ghét kỳ ph*t t*nh, ghét cảm giác bản thân mất kiểm soát, khát cầu một cách bản năng như một con thú non. Nhưng chính vì Lục Hành Thư cậu lại bắt đầu mong chờ.

 

Người ta nói tin tức tố của Omega có mùi ngọt. Lục Hành Thư có cảm thấy cậu ngọt không? Lục Hành Thư có thích đồ ngọt không? Hạ Thần đã từng rất lo. Rất rất lo.

 

Thế nhưng suốt ba năm trời, Lục Hành Thư thậm chí còn không thèm gặp cậu một lần chứ đừng nói là cùng cậu vượt qua kỳ ph*t t*nh khổ sở ấy. Cậu vẫn dùng thuốc ức chế đều đặn, thậm chí vì muốn tiếp cận anh, cậu đã lén sử dụng thuốc ức chế đặc chế mà cha để lại.

 

Lâm Vi từng nghiêm túc cảnh báo: loại thuốc này không thể dùng quá mức. Dương Vũ cũng dằn mặt: thuốc chỉ đủ dùng trong một năm, và họ không còn bất kỳ kênh cung ứng nào nữa.

 

Nhưng Hạ Thần biết làm sao được... Cậu yêu Lục Hành Thư mà. Yêu đến quá đỗi.

 

Trong cơn mê loạn, đầu óc Hạ Thần rối bời những mảnh ký ức, tâm tư cuộn xoáy thành một đống hỗn độn. Làn da ở cổ cậu đỏ ửng như ngọc được nung nóng, trắng mịn đến mức như có thể chảy mật đầy ngọt ngào, đầy dụ hoặc. Hai má ửng hồng, môi khô rát, ánh mắt long lanh hơi nước.

 

Một cốc nước được đưa kề môi, cậu ngoan ngoãn uống vài ngụm, nhưng vẫn không giải được cơn khát cháy trong người. Cả thân thể như bị lửa nung từ bên trong, thiêu đốt đến tận linh hồn.

 

Hạ Thần cắn nhẹ môi, len lén nhìn người đang ôm lấy mình, dịu dàng đỡ cậu uống nước.
Là Lục Hành Thư. Là Alpha mà cậu yêu suốt ba năm, day dứt suốt ba năm.

 

Trong khoảnh khắc lý trí cuối cùng còn sót lại, Hạ Thần cất giọng thật khẽ, như gió thoảng: "Em hình như... đang ph*t t*nh rồi."

 

Chiếc cốc trong tay Lục Hành Thư khẽ run, mặt nước rung lên từng vòng. Mùi tin tức tố ngọt ngào xen lẫn nóng rẫy trong không khí từ lâu đã xộc thẳng vào giác quan anh, anh sớm đã nhận ra.

 

Nhưng chỉ sau một nhịp hít thở thật sâu, Lục Hành Thư đã ép mình ổn định lại: "Là vết thương chạm phải nguyên dịch PCI-1 trong phòng thí nghiệm lúc nãy sao?" Hạ Thần không lên tiếng, nhưng hành động đã ngầm thừa nhận. Cậu ngửa đầu áp má mình lên cằm Lục Hành Thư.

 

Hơi thở nóng hầm hập lướt qua cổ anh, giọng nói khẽ run mà mềm đến không chịu nổi: "Ưm... ấm quá..." Nhiệt độ trên người anh như suối mát giữa sa mạc, khiến người đang sốt mê man như cậu thấy được chút dễ chịu hiếm hoi.

 

Lục Hành Thư siết chặt hai tay: "Anh đi lấy thuốc ức chế cho em."

 

Nhưng cậu có thể cảm nhận được bàn tay đang ôm mình run rẩy đến thế nào. Không phải vì bị k*ch th*ch bởi tin tức tố, mà là vì đau đớn. Là vì tự trách. 

 

Lục Hành Thư run run lục tìm trong ba lô, cuối cùng chỉ móc ra được một ống thuốc ức chế đặc chế loại mà Hạ Thần vẫn dùng. Mà ngoài kia, mùi tin tức tố đã bắt đầu tràn lan như nước vỡ đê, ngọt đến mê hồn, quyến rũ đến nghẹt thở. Không còn thời gian để chạy đi tìm thuốc khác nữa.

 

"Khốn kiếp." Lục Hành Thư đấm mạnh vào bức tường, đầu ngón tay nứt toạc, máu tràn ra theo từng nhịp tim. Đôi mắt anh đỏ ngầu, ánh nhìn như nuốt chửng cả thế giới.

 

Nguyên dịch PCI-1 cho đến giờ vẫn chưa có thuốc giải. Một khi cơ thể đã bị thay đổi, hậu quả có thể là vĩnh viễn. Nếu không phải anh đưa Hạ Thần đến Hà Tái thực hiện nhiệm vụ, Hạ Thần sẽ không phải chịu đựng chuyện này. Là lỗi của anh. Là anh đã hủy hoại cậu ấy.

 

Lục Hành Thư người từng là học sinh ưu tú nhất tại học viện quân đội, trải qua huấn luyện kháng tin tức tố nghiêm ngặt nhất. Cho dù có bị bao phủ bởi mùi Omega nồng đậm đến ngạt thở, anh vẫn có thể duy trì lý trí, không làm ra bất kỳ hành vi vượt giới hạn nào.

 

Nhưng giờ đây, trong căn phòng nhỏ bị bịt kín mọi cửa sổ, nơi mùi hương của Hạ Thần ngọt lịm như trái cây chín rụng, quyện vào hơi thở nóng bỏng lan khắp từng khe hở...

 

Trên tay Lục Hành Thư là ống thuốc ức chế đặc biệt, cơ hội duy nhất để đè ép cơn ph*t t*nh đang đến. Anh đứng bất động, lòng ngổn ngang, ý chí và bản năng đấu đá kịch liệt trong từng dây thần kinh.

 

Một giọng nói nhỏ gần như thì thầm nhẹ nhàng cắt vào không khí: "Lục Hành Thư, đừng sợ em."

 

Anh chấn động. Cậu đang nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước, không oán giận chỉ có dịu dàng.

 

Và chờ đợi.

 

"Đưa nó cho em." Hạ Thần chống tay cố gắng ngồi dậy, giọng yếu ớt nhưng kiên quyết.

 

Cậu cũng không muốn trong tình trạng tồi tệ như thế này mà cùng Lục Hành Thư kết hợp. Trong lòng cậu vẫn còn giữ lại một chút lý trí cuối cùng.

 

Hạ Thần nhớ đến câu "anh thích em" mà Lục Hành Thư đã nói với mình, trái tim như có gì đó tràn đầy, ấm áp đến khó tả. Đã đến nước này, cậu không thể giấu anh điều gì thêm nữa.

 

"...Em là Omega." Hạ Thần chậm rãi thốt ra, ngước lên nhìn người trước mặt. "Đây là thuốc ức chế đặc chế, em giả làm Beta dùng nó để che giấu." 

 

Cậu thở gấp, tay vươn ra run rẩy, ánh mắt lộ vẻ kiên định giữa cơn mê loạn. "Nhanh lên... đưa em thuốc."

 

Ánh mắt Lục Hành Thư thoáng sững lại là kinh ngạc, là hoảng hốt, cũng là đau lòng. Tất cả những nghi hoặc vụn vặt anh từng có, những biểu hiện lạ lùng nơi Hạ Thần từng che giấu, từng cái liếc mắt, từng lần giấu thuốc, giờ phút này đều sáng tỏ.

 

Không do dự thêm nữa.

 

Lục Hành Thư lập tức bước tới, kéo ống thuốc ra tiêm vào bắp đùi của Hạ Thần. Mũi kim xuyên qua da thịt, Hạ Thần run nhẹ nhăn mày. Cơn đau chỉ thoáng qua trong vài giây, nhưng cơn xung đột dữ dội giữa dòng pheromone và thuốc trong cơ thể mới thật sự là thử thách.

 

Đúng lý, liều thuốc này là loại thuốc ức chế đặc chế có nguồn gốc từ PCI-1 phải có tác dụng gần như ngay lập tức, ép chặt mọi dòng tin tức tố đang bùng nổ. Nhưng Hạ Thần đã quên mất một điều.

 

Cậu là Omega. Và không chỉ là một Omega bình thường mà là một Omega đã bị nguyên dịch PCI-1 khơi dậy, kích hoạt, phá vỡ lớp phong ấn suốt bao năm. Kỳ ph*t t*nh bị kìm nén suốt từng ấy năm giờ đây như một con quái vật khổng lồ phá tan xiềng xích, trút giận một cách dữ dội.

 

Và giờ thứ thuốc ức chế này dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một nhánh thuốc phái sinh từ chính dòng PCI-1 nguyên bản ấy.

 

Khi hai luồng dược tính đồng nguồn nhưng đối lập va chạm trong cơ thể Hạ Thần
là khống chế? Hay là phản ứng phân giải? Là dập tắt d*c v*ng, hay làm nó nổ bùng dữ dội hơn gấp bội?

 

Lục Hành Thư siết chặt nắm tay, nhìn Hạ Thần nằm đó mái tóc rối loạn, môi đỏ ướt át, hơi thở gấp gáp, toàn thân mềm nhũn mà nóng hầm hập như một cục than hồng không thể xoa dịu.

 

Anh không biết. Nhưng anh bắt buộc phải ở lại. Bằng bất cứ giá nào. Vì Hạ Thần. Vì người anh yêu.

 

Một trường hợp chưa từng có tiền lệ đó chính là sai lầm lớn nhất của Hạ Thần.

 

Nếu nói trước đó pheromone của cậu chỉ là sự lan tràn mất kiểm soát, thì lúc này đây, mùi hương ấy đã hóa thành cơn sóng thần cuồn cuộn cuốn trào, mang theo d*c v*ng và bản năng ngập tràn như vỡ đê.

 

Lục Hành Thư ngã ngồi trên sàn, trong tay vẫn cầm chiếc ống tiêm đã trống rỗng. Anh tát mạnh vào mặt mình một cái, lắc đầu thật lực nhưng tất cả đều vô ích.

 

Pheromone của Hạ Thần như vạn mũi móc nhọn cắm thẳng vào da thịt, trói chặt thần kinh anh, gặm nhấm từng kẽ ý chí còn sót lại. Cảm giác ấy không chỉ là quyến rũ, mà là lôi kéo tàn bạo, gào thét bản năng Alpha trong anh từng khắc từng khắc.

 

Trán Lục Hành Thư nổi gân xanh, mồ hôi túa ra một lớp mỏng. Căn phòng bịt kín giờ đây trở thành lồng giam ngọt ngào đầy cám dỗ, hơi thở mỗi người đều mang theo mùi vị Omega đang ph*t t*nh mãnh liệt, như muốn xuyên qua từng thớ thịt.

 

Trên giường, Hạ Thần đã không còn lý trí, bờ vai trắng lộ ra dưới lớp áo lỏng lẻo, cơ thể khẽ co rút như rơi vào mê man. Không còn tôn nghiêm, không còn tỉnh táo, cậu chỉ còn là một Omega bị bản năng dẫn dắt đến tận cùng.

 

Nhưng cơn hỗn loạn này không chỉ đến từ thể xác.

 

Trong thân thể đang nóng bỏng ấy có một cánh cửa trí nhớ dần hé mở. Ký ức như lưỡi dao, găm trở lại từng mảnh, từng mảnh một.

 

...

 

Cậu từng bị tiêm nguyên dịch PCI-1. Chuyện đó xảy ra từ rất lâu rồi. Vào cái năm cậu bị bắt cóc. Vào chính cái ngày ấy. Một căn phòng tối tăm, chật hẹp, ngập mùi rơm khô và bụi bặm, cửa sổ đóng kín, bên ngoài tuyết rơi trắng trời, ánh sáng như đến từ thiên đường xa lắm. Mà cậu không tài nào chạm đến.

 

Cơn sốt d*c v*ng thiêu cháy cơ thể cậu, xé nát mọi ý thức. Cậu như một con thú nhỏ bị nhấn chìm, chỉ biết cầu xin, chỉ biết rên xiết, chỉ biết khát khao. Khát khao một người. Một hình bóng nào đó mơ hồ, nhưng không thể nắm bắt.

 

Nhưng là ai? Cậu không thấy rõ mặt. Cậu cũng không nhớ nổi. Chỉ còn đôi mắt mờ đi trong nước, những tiếng ồn ào vọng tới, có người đang nói chuyện ầm ĩ, nhốn nháo...

 

Bóng tối vẫn vây quanh, cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh giấc.

 

"Đứa nhóc này tiêm thuốc xong thật sự ph*t t*nh sớm rồi!"

 

"Giờ thì chắc có thể bán được giá cao rồi đấy?! A... Mẹ kiếp, thằng Alpha chết tiệt này dám cắn tao à!"

 

"Mày... mày định làm gì?! Mẹ kiếp, mày cởi dây từ khi nào vậy?? !!"

 

Trong làn không khí lạnh buốt thoang thoảng mùi máu tanh, xen lẫn tiếng cãi vã và tiếng ẩu đả, thân thể gầy gò của Hạ Thần co rúm lại thành một khối. Một luồng nóng bức dữ dội bao trùm lấy cậu, khiến cậu khát khao hơi ấm của cơ thể con người. Sự khao khát và thèm muốn mơ hồ nhưng mãnh liệt ấy dần dần tước đoạt đi cảm giác và nhận thức của cậu. Cậu vừa khóc vừa cầu xin, th*n d*** đáng thương đã sớm cương lên không thể khống chế.

 

Đây là cảm giác gì vậy, tại sao lại thế này.

 

"Đừng sợ... đừng sợ..." Giọng nói của một thiếu niên vang lên, dịu dàng bao lấy cậu, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm... tôi sẽ lấy em..." Thế nhưng khi còn nhỏ, Hạ Thần hoàn toàn không nghe lọt tai những lời ấy. Trong đầu cậu chỉ tràn ngập nỗi sợ hãi vì bị ép ph*t t*nh. Cậu đẩy ra, vùng vẫy, nhưng cuối cùng vẫn bị nhấn chìm. Mãi cho đến khi người kia hung hăng cắn vào sau gáy cậu, đánh dấu cậu.

 

Đó là ký ức mà cậu đã lãng quên. Thế nhưng giờ đây, nó lại ngang ngược và cứng đầu trỗi dậy, ép buộc hiện lên trước mắt cậu hiện tại, từng mảnh vụn vụn như kim châm, xuyên thẳng vào tâm trí Hạ Thần.

 

Dẫn đến hôm nay mười ba năm sau, Hạ Thần một lần nữa bị nguyên dịch kích phát, rơi vào trạng thái ph*t t*nh bị ép buộc. Ký ức mơ hồ năm xưa bất ngờ phá vỡ xiềng xích, tràn về như cơn lũ, mang theo nỗi hoảng loạn không tên, nhấn chìm lý trí và khiến cậu run rẩy giữa hiện thực và quá khứ đan xen.

 

Thế nhưng Lục Hành Thư đã đè cậu xuống. Tựa như dã thú, anh toát ra d*c v*ng chiếm hữu đặc trưng của một Alpha, pheromone mạnh mẽ cưỡng ép áp đảo mùi hương đậm đà ngọt ngào của Omega trên người Hạ Thần. Giống như một kẻ thống trị, Hạ Thần hoàn toàn không có quyền lựa chọn.

 

"Anh là ai... đừng... đừng đánh dấu tôi... làm ơn..."

 

Hạ Thần ánh mắt trống rỗng, hàng lệ dài thấm ướt cả ga giường. Mỗi tiếng nỉ non bật ra từ đôi môi run rẩy đều chan chứa tuyệt vọng và sợ hãi. Cậu như không còn nhận ra Lục Hành Thư nữa, dù đang bị d*c v*ng chiếm hữu mãnh liệt của một Alpha áp đảo, vẫn không ngừng van xin. Những mảnh ký ức vỡ vụn dồn dập ùa về, lấp đầy tâm trí mong manh của cậu, khiến cậu yếu ớt bất lực đến mức không còn nơi bấu víu.

 

Người trước mặt quay lại, ấn anh xuống giường, hàm răng sắc nhọn chĩa thẳng vào lưng anh, rồi đột nhiên cắn mạnh xuống.

Bình Luận (0)
Comment