Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 31

Dương Vũ có hai căn nhà ở thủ đô: một căn là nhà tân hôn, một căn là căn hộ độc thân. Sau khi Hạ Thần từ chức, cậu cùng Phó Ngôn Triết dọn đến ở tạm trong căn hộ độc thân của Dương Vũ. Nhân cơ hội này hắn liền dọn sang chỗ Lâm Vi ở, vừa ở nhờ, vừa được ăn cơm chùa.

 

Xét đến việc Hạ Thần không biết nấu ăn, bác Trương, người từng làm giúp việc lâu năm cho nhà họ Phó cũng đặc biệt mỗi ngày đều đến nấu cơm cho hai cha con.

 

Bác Trương đã làm việc ở nhà họ Phó gần như cả nửa đời người, từ khi Phó Ngôn Triết bắt đầu rối loạn tinh thần cho đến nay đều do một tay bà chăm sóc. Bà chưa từng lập gia đình. Những người giúp việc khác kể rằng, lúc còn trẻ bà từng thầm yêu Nguyên soái Phó nên mới ở lại nhà họ Phó đến tận bây giờ. Chỉ là Nguyên soái Phó mất vợ từ rất sớm, để lại một đứa con trai duy nhất, cả đời không tái hôn, cũng chưa từng động lòng thêm lần nào nữa.

 

Tất cả thẻ tín dụng liên quan đến nhà họ Phó mà Hạ Thần nắm giữ đều đã bị khóa. Chỉ còn lại thẻ lương đứng tên cá nhân của cậu; tính cả mấy tháng lương và tiền thưởng vừa rồi, tổng cộng cũng chỉ hơn sáu vạn.

 

Bác Trương nhất quyết không chịu nhận tiền; chuyện mua thêm đồ ăn thường ngày thì không nói, ngay cả tiền thuốc mà Phó Ngôn Triết dùng hằng ngày cũng do bà chi trả. Hạ Thần không biết phải báo đáp bà thế nào; huống chi, gần một tháng nay đúng là đã xảy ra quá nhiều chuyện.

 

"Luật sư của Lục Hành Thư đã gửi đơn ly hôn cho cậu chưa?" Dương Vũ ngồi trên ghế sofa, cằm lởm chởm râu hỏi. Trong vòng một tháng này, anh và Hạ Thần đã chạy vạy khắp nơi, tìm đủ mối quan hệ. Những người từng bám lấy nhà họ Phó không chịu buông, giờ thì một người hai người đều tránh né. Ngay cả vài gia đình từng có quan hệ thân thiết với nhà họ Phó trước đây giờ cũng cố tình lánh mặt.

 

Nhưng điều tệ hơn cả là thỏa thuận ly hôn của Lục Hành Thư.

 

"Anh ta cho tôi một căn nhà và một khoản tiền, cũng không đến mức tay trắng ra đi." Sắc mặt Hạ Thần tiều tụy đến mức không thể che giấu nổi, đã mấy ngày liền cậu không ngủ ngon, suốt ngày chạy ngược xuôi khắp nơi.

 

Cậu ngồi bệt trên tấm thảm, tựa lưng vào sofa, đầu vùi sâu vào giữa hai đầu gối, chẳng ai nhìn rõ được cảm xúc trong mắt cậu lúc ấy.

 

"Dương Vũ... tôi từng mơ một giấc mơ..."

 

"Đến nước này rồi mà cậu còn có tâm trạng mơ với mộng à."

 

"Tôi mơ thấy mình bị đánh dấu." Ánh mắt Hạ Thần trống rỗng, hàng mi khẽ run, giọng nói gần như lạc đi: "Tôi bị bắt cóc, nhốt trong một căn phòng tối, bên ngoài cửa sổ là tuyết trắng. Có người đã đánh dấu tôi."

 

"Lúc đó cậu mới mấy tuổi, đã bước vào kỳ ph*t t*nh đâu? Cậu nhìn lại sau gáy mình xem, có vết đánh dấu nào không?" Dương Vũ cho rằng Hạ Thần vì quá mệt mỏi nên mới nói năng linh tinh.

 

Tuyến thể của Omega chỉ hình thành khi bước vào kỳ ph*t t*nh lần đầu tiên. Nếu khi đó chưa có tuyến thể, cho dù bị cắn vào sau gáy thì cũng chỉ để lại một vết thương, tuyệt đối không thể đánh dấu.

 

Hắn ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Hạ Thần, động tác rất nhẹ: "Chia tay sớm giải thoát sớm, dù sao cậu cũng dứt khoát từ chức rồi, chứng tỏ trong lòng cũng đã vượt qua được cái khúc mắc đó, đúng không? Chuyện nhà cậu, tôi với Lâm Vi tuy không giúp được gì to tát, nhưng chỉ cần tôi còn ở đây, cậu và ba cậu nhất định không phải lo chuyện cơm áo."

 

Có điều, với điều kiện kinh tế của Dương Vũ hiện tại, tiêu chuẩn sinh hoạt của Hạ Thần chắc chắn sẽ phải giảm xuống đáng kể.

 

"Không phải tôi từ chức. Là tôi bị đuổi."

 

"...Gì cơ?"

 

"Anh ấy phát hiện tôi là Omega rồi."

 

Dương Vũ đúng lúc đang cầm một tách trà, nghe vậy liền phun thẳng một ngụm ra ngoài: "Chờ đã?! Cậu điên rồi à?? Cậu có biết nhà cậu đang trong tình cảnh gì không?! Trên tờ đơn ly hôn viết rõ ràng rành rành mấy chữ to tướng: 'Alpha Lục Hành Thư và Omega Hạ Thần', thế mà cậu còn nói anh ta 'phát hiện' được?! Anh ta đã biết cậu chính là bạn đời của mình rồi!! Giờ nếu chuyện Omega lén gia nhập quân đội bị phanh phui, lại thêm kẻ nào đó cố tình bôi thêm vài câu bịa đặt vào thì bản án tử hình của Nguyên soái nhà cậu coi như chốt hạ!!"

 

"Lục Hành Thư đã đồng ý giúp tôi giữ bí mật." Hạ Thần đương nhiên hiểu rõ Lục Hành Thư đã biết cậu chính là Omega từng ép hôn anh ấy, điều này không chỉ thể hiện rõ ràng qua những dòng chữ đen trắng trên đơn ly hôn.

 

Ngay từ hôm đó, khi cậu nói với Lục Hành Thư rằng cha mình tên là Hạ Dịch Minh, cậu đã không còn định giấu giếm nữa. Chỉ cần tra ra thân phận của Hạ Dịch Minh, thì toàn bộ thông tin gia đình ông cũng sẽ bị lật tung. Cái tên Hạ Dịch Minh được khắc hẳn lên bia ghi danh anh hùng liệt sĩ, tư liệu không khó để tìm.

 

Một tháng trôi qua, Lục Hành Thư không hề quan tâm đến chuyện cậu từ chức, cũng chẳng hỏi han gì về sự biến mất của cậu. Chuyện đó chẳng phải chính là lời tuyên bố rõ ràng nhất sao?

 

"Tôi biết cậu là ai. Tôi không thích cậu. Tôi ghét cậu."

 

"Anh ta đã muốn ly hôn với cậu rồi, thì lấy tư cách gì mà giữ bí mật giúp cậu?" Dương Vũ nổi nóng, không kiềm chế được mà gắt lên: "Cậu đừng quên, nhà họ Lục lần này cũng nhúng tay vào đấy!"

 

Ngực Hạ Thần đau nhói, sống mũi cay xè, giọng khàn hẳn đi: "Trong nhiệm vụ ở Hà Tắc xảy ra chút sự cố, anh ấy đã thắt nút trong cơ thể tôi. Đổi lại, anh ấy đồng ý giữ bí mật." Nếu là người khác, những lời như vậy chắc chắn sẽ rất khó để nói ra. Nhưng đầu óc Hạ Thần lúc này rối tung, phản ứng trì độn, giống như chẳng còn chuyện gì là không thể thốt thành lời nữa.

 

Dương Vũ sững sờ tại chỗ, nét giận dữ trên mặt dần hiện rõ, không thể khống chế được nữa. Hắn lục tung tủ, cuối cùng cũng tìm ra một lọ thuốc tránh thai, vội vàng vặn nắp. Nhưng ngay lúc đó, hắn chợt nhớ ra đã hơn một tháng rồi, giờ có uống cũng không kịp nữa.

 

Dương Vũ ném mạnh lọ thuốc xuống đất, hộp nhựa văng ra, mấy viên thuốc lăn lóc khắp sàn nhà. Phía sau vang lên giọng nói trống rỗng của Hạ Thần, không chút cảm xúc: "Hôm đó tôi đã uống rồi. Hộp thuốc vẫn còn để trong ba lô."

 

Dương Vũ lập tức chộp lấy chiếc ba lô của Hạ Thần, cuống cuồng kéo khóa lục tìm hộp thuốc ra mới thấy yên tâm phần nào. Nhưng theo thói quen, anh liếc nhìn hạn sử dụng in trên vỏ hộp rồi sắc mặt tái mét ngay lập tức.

 

"Mẹ nó, thuốc này hết hạn từ hai tháng trước rồi! Cậu mua thuốc mà không thèm nhìn ngày sản xuất à?!"

 

Phiên tòa sơ thẩm của Nguyên soái được sắp xếp vào cuối tháng. Lục Hành Thư bận rộn với một nhiệm vụ tuyệt mật, không có thời gian quan tâm đến chuyện khác. Chẳng bao lâu sau khi trở về, anh lại nhận được mệnh lệnh từ cấp trên yêu cầu quay lại Hà Tắc lần nữa.

 

Lục lão gia đã tìm giúp anh một luật sư soạn thảo đơn ly hôn. Khi biết chuyện, Lục Hành Thư chỉ dặn dò luật sư trong phần phân chia tài sản hãy để lại cho vị Omega kia một căn nhà và một khoản tiền. Đơn ly hôn Lục Hành Thư chưa từng xem qua, vì anh quá bận.

 

Dù sao cũng là ba năm hôn nhân. Hiện tại toàn bộ tài sản của đối phương đều bị phong tỏa, một Omega như vậy, sau này sống thế nào cũng khó khăn. Mà tài sản của Lục Hành Thư thì nhiều, chẳng mấy để ý chút ấy, cho thì cho thôi. Ngược lại, Lục lão gia không mấy hài lòng, ông vẫn canh cánh trong lòng việc Hạ Thần từng bị đánh dấu.

 

Hà Tắc vốn là điểm ẩn náu suốt nhiều năm của Văn Triết, nơi này vẫn còn không ít đầu mối để điều tra. Lục Hành Thư cùng Tiêu Minh tìm ra một số tài xế xe tải từng vận chuyển hàng hóa cho Văn Triết những năm gần đây, qua đó lần ra manh mối: người đứng đầu của PCI-1 không phải Văn Triết. Kẻ đứng sau thực sự đang ở thủ đô. Mà Văn Triết, không nằm ngoài dự đoán, cũng đã quay về đó để lẩn trốn.

 

Người ta thường nói nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Lục Hành Thư cảm thấy mình đã bị dẫn dắt một cách ngoạn mục.

 

Thân phận thật sự của Văn Triết là Hạ Dịch Minh, hồ sơ đã tra được đầy đủ từ sớm, chỉ là chưa được chuyển tới tay Lục Hành Thư. Hiện đã có đội điều tra khác tiến hành truy bắt riêng. Còn Lục Hành Thư thì trở về thủ đô, ngày đêm truy vết tung tích dòng chảy của PCI-1.

 

Trước đó, chuyện Hạ Thần đã kết hôn từng khiến anh bị đả kích nặng nề. Anh dốc toàn bộ tinh lực vào công việc, nhưng hễ chìm vào giấc ngủ, anh lại luôn mơ thấy Hạ Thần.

 

Trở về thủ đô từ Hà Tắc một lần nữa, Lục Hành Thư dọn vào căn biệt thự mà suốt ba năm nay anh chưa từng đặt chân về một lần. Khi mở cửa phòng ngủ chính, trong phòng có rất nhiều vật dụng sinh hoạt không thuộc về anh. 

 

Từ chiếc cốc đặt trên bàn, đến cả những cuốn sách xếp gọn trên giá sách. Lục Hành Thư liếc mắt nhìn, toàn là sách y học. Vừa nhìn thấy đống sách ấy, anh bỗng cảm thấy bực bội khó tả, liền gọi người hầu đến.

 

"Thu dọn hết đồ của cậu ta chuyển sang phòng khách. Nếu cậu ta tới lấy, không cần báo với tôi, cứ đưa thẳng cho cậu ấy."

 

Người giúp việc vội vã gật đầu lia lịa. Vị Lục tướng quân lâu năm không về, sắc mặt lúc này chẳng dễ chịu chút nào. Cô ta nhanh chóng thu dọn gọn ghẽ toàn bộ đồ đạc của Hạ Thần, tìm một chiếc thùng giấy, xếp lại hết vào trong coi như xong việc.

 

Không ngờ Hạ Thần sống trong biệt thự này suốt ba năm, trừ quần áo bốn mùa ra, đồ đạc gom lại cũng chỉ bấy nhiêu.

 

Đêm khuya.

 

Lục Hành Thư đứng trên ban công phòng ngủ, hiếm hoi rút ra một điếu thuốc. Khói trắng mờ nhạt dưới ánh trăng trở nên u buồn đến lạnh lẽo. Mùi thuốc lá khiến đầu óc anh tê dại, như thể chỉ có thế mới giúp anh tạm thời quên đi phiền muộn.

 

Ban ngày, Nam Mộc từng đến thăm, còn mang theo một chai rượu vang lâu năm. Nhìn thấy rượu, Lục Hành Thư lại bất giác nhớ đến dáng vẻ thất thố của Hạ Thần mỗi khi uống say, khóe môi khẽ nhếch, bật ra một nụ cười khổ.

 

 Nam Mộc đến là để chúc mừng anh sắp ly hôn, nhưng Lục Hành Thư chẳng có tâm trạng uống rượu, cũng chẳng có tâm trí để đối mặt với những suy nghĩ viễn vông của Nam Mộc.

 

Nam Mộc là bạn thanh mai trúc mã của anh, hai người lớn lên bên nhau, tình cảm vô cùng thân thiết. Khi Lục Hành Thư tốt nghiệp quân đội, cha mẹ anh từng có ý định gả anh với nhà họ Nam. Thế nhưng, trong thâm tâm Lục lão gia và phu nhân vẫn có phần cố chấp. 

 

Nam Mộc là một Beta nam, sau này không nói đến chuyện có con hay không, mà dù có, đứa trẻ sinh ra cũng chỉ có thể là Beta. Vì thế, Lục lão gia không nói trắng ra, nhưng nhà họ Nam cũng hiểu rõ ý tứ, từ đó không còn nhắc đến chuyện hôn sự nữa.

 

Khoảng cách giữa hai gia đình cũng bắt đầu từ thời điểm ấy. Những dịp lễ Tết sau này, dần dần cũng không còn qua lại nữa. Liên lạc riêng giữa Lục Hành Thư và Nam Mộc cũng nhạt dần. Có lẽ là bởi anh đã ngầm đồng thuận với lựa chọn của cha mẹ, khiến Nam Mộc tổn thương.

 

Thế nhưng Lục Hành Thư lại nghĩ, nếu bản thân chỉ xem Nam Mộc là bạn bè, vậy thì thà sớm vạch rõ ranh giới còn hơn. Khi lời nói ra, Nam Mộc chỉ khẽ cười, không để bụng, vẫn giữ liên lạc như thường, vẫn thường gửi cho anh những cuốn sách hay.

 

Nam Mộc đem tất cả nỗi buồn hậu thất tình đổ vào việc đọc sách, lâu dần, lại trở thành một nhà văn thực thụ.

 

Hôm nay, Nam Mộc đến thăm, còn mang theo một cuốn sách mới nói về vấn đề phân biệt giới tính và nguyên tắc sinh tồn. Lục Hành Thư vừa hay bị mất ngủ nên bật đèn đọc sách suốt đêm.

 

Gần đến phiên sơ thẩm, Lâm Vi và Dương Vũ đã phải xoay đủ mọi mối quan hệ mới giúp Hạ Thần giành được một cơ hội ngắn ngủi để gặp Nguyên soái Phó.

 

Cách nhau một tấm kính dày, Hạ Thần đứng trước khe truyền âm, còn chưa kịp mở miệng, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống. Chỉ trong vòng một tháng, Phó Nghị đã già đi rất nhiều. Ông không còn dáng vẻ tinh anh như trước nữa. Mái tóc hoa râm đã dài ra, lòa xòa và rối bời phủ trên đầu. Gương mặt đầy nếp nhăn, môi tái nhợt khô khốc như thể đã nhiều ngày chưa ăn uống gì, chẳng còn chút sức sống.

 

"Đừng khóc."

 

Điều ông lo nhất từ trước đến nay vẫn là đứa cháu ngoại này. Như cuộc hội ngộ sau bao năm xa cách, họ được đoàn tụ. Phó Nghị hiếm khi mỉm cười: "Cuối cùng con cũng về rồi. Ông còn tưởng, trước khi nhắm mắt sẽ không kịp gặp lại con nữa."

 

Hạ Thần cúi đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, từng giọt lạnh buốt.

 

"Lần này coi như ông ngoại ngã thật rồi, không gượng dậy nổi nữa."

 

"Phiên tòa sơ thẩm khả năng cao sẽ là án tử. Nếu thực sự như vậy, con và ba con..." Ông thở dài, không có hối hận, cũng không có oán thán, chỉ còn nỗi lo canh cánh dành cho hai đứa trẻ mà ông yêu quý nhất.

 

Từ chính trường từng bước trèo lên đến vị trí Nguyên soái, ông biết rất rõ: làm gì có chuyện giữ được sự trong sạch tuyệt đối. Ông cũng không ngờ, ở cái tuổi xế chiều, người gần đất xa trời như ông lại còn bị kẻ khác cắn ngược một đòn. Giờ thì cây đổ khỉ tan, ai nấy đều tự lo thân, chẳng ai muốn dính dáng đến ông lão tội đồ này nữa. Là do ông buông lỏng từ những năm gần đây, mới để kẻ khác có cơ hội ra tay. 

 

Chỉ tội nghiệp đã kéo theo cả Phó Ngôn Triết và Hạ Thần, hai đứa nhỏ ấy là vô tội. Toàn bộ tài sản đều bị niêm phong, ông không biết rồi đây hai đứa sẽ sống thế nào.

 

Hạ Thần là một Omega, công việc đã khó tìm, lại chẳng có Alpha nào chống lưng. Không cần hỏi cũng đoán được nhà họ Lục nhất định đã đệ đơn ly hôn, thừa nước đục thả câu, muốn nhân cơ hội này đá văng Hạ Thần ra khỏi cuộc đời họ.

 

Cổ tay ông bị còng, hai tay đặt trên đầu gối, giọng khàn khàn: "Cả đời này, điều khiến ông hối hận nhất chính là hai việc. Một là bao che cho ba con, hai là im lặng để con bước vào cuộc hôn nhân đó."

 

Hạ Thần ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn lưng tròng.

 

"Lẽ ra ông không nên giúp ba con bày ra cái bẫy đó, ép Hạ Dịch Minh kết hôn với ông ấy. Cũng không nên dung túng cho sự bồng bột của con, để con ép nhà họ Lục chấp nhận cuộc hôn nhân đó."

 

"Hạ Dịch Minh và Lục Hành Thư đều là những kẻ có trái tim sắt đá như nhau."

 

Ánh mắt ông đầy tơ máu, không biết đã bao ngày chưa ngủ tử tế. Từng câu, từng chữ đều mang theo một tiếng thở dài bất lực, cuối cùng chỉ còn vỏn vẹn: "Tất cả đều là lỗi của ông!"

 

"Bẫy... gì cơ?" Hạ Thần cất tiếng, giọng khẽ như làn hơi.

 

"Hạ Dịch Minh từng có một vị hôn phu, là một Beta. Nhưng người đó chê ông ấy xuất thân thấp kém, rốt cuộc bỏ rơi ông ấy. Cha con đau lòng, không thoát ra được, cũng chẳng chấp nhận tình cảm đơn phương của ba con. Thế nên chúng ta đã bày ra một cái bẫy."

 

Giọng Phó Nghị như rơi từng nhát vào lòng, mỗi chữ là một đòn giày vò, đắng chát đến mức chính ông cũng không dám nhìn Hạ Thần trong mắt: "Chúng ta nghĩ sự ra đời của con sẽ khiến Hạ Dịch Minh thay đổi. Và hắn thật sự đã diễn như thể mình đã thay đổi. Nhưng ai mà ngờ người sắt đá thì có con cũng chẳng lay chuyển nổi. Một cuộc hôn nhân bị cưỡng ép, làm sao có được hạnh phúc?"

 

"Ông nhận ra quá muộn rồi. Chỉ nghĩ rằng các con vui vẻ là được, mà quên mất căn cơ đã mục ruỗng ngay từ đầu."

 

Hạ Thần khẽ hé môi, rồi lại mím chặt. Trong đầu cậu chợt hiện lên những lời Văn Triết từng nói. Từng tia đau nhói mơ hồ lan ra trong lòng ngực.

 

Cậu vốn định nói với ông ngoại một chuyện: Cậu đã có con với Lục Hành Thư. Là Dương Vũ đã đưa cậu đi kiểm tra. Kết quả đúng là đã mang thai.

 

Đơn ly hôn, Hạ Thần vẫn chưa ký. Cậu muốn nói với Lục Hành Thư: "Em đã có con của chúng ta rồi."

 

Nếu là như vậy, liệu nhà họ Lục có vì đứa trẻ mà nể tình phần nào? Liệu... họ có thể ra tay giúp ông ngoại?

 

"Ông ngoại... ông có biết cha con vẫn còn sống không?" Bàn tay Phó Nghị khẽ run lên, nhưng không trả lời Hạ Thần.

 

"Con đã gặp ông ấy rồi. Ông không cần giấu con nữa."

 

"..." Phó Nghị quay đầu sang chỗ khác, giọng trầm hẳn xuống: "Ông ta không phải người tốt. Con nên cắt đứt quan hệ với ông ta đi."

 

"Được rồi. Nhưng con còn một câu hỏi cuối cùng: 'Ông có biết ông ấy hiện tại đang làm gì không?" Dưới ánh mắt trĩu nặng hoài nghi của Hạ Thần, Phó Nghị mím chặt môi, không nói một lời. Sao ông lại không biết được chứ?

 

Ngay sau khi Hạ Thần khai ra cái tên "Hạ Dịch Minh", bên chính phủ đã lần theo đó, tra ra mối liên hệ giữa người đó và nhà họ Phó, và Phó Nghị đã sớm bị thẩm vấn. Nhưng khi đã không thể lấy được câu trả lời, Hạ Thần cũng không hỏi thêm nữa.

 

Cậu khẽ cụp mắt xuống, rồi chợt cười tự giễu: "Nhà mình... sao lại ra nông nỗi này." Ngẩng đầu lên, trên gương mặt cậu là một nụ cười gượng gạo, đắng chát đến khó coi.

 

"Tiểu Thần, hay là con thử kết đôi lại với một Alpha khác đi. Con cần có người chăm sóc." Giọng Phó Nghị như lạc đi trong làn hơi thở già yếu.

 

Hạ Thần khẽ lắc đầu, không đáp lại.

 

Thời gian nhanh chóng trôi qua, Phó Nghị bị đưa đi. Hạ Thần gục xuống bàn khóc rất lâu, cho đến khi nhân viên đến nhắc nhở rời khỏi.

 

Suốt một tháng qua, ngoài việc chạy vạy các mối quan hệ, cậu chỉ vùi đầu vào nghiên cứu pháp luật. Cậu không có thời gian để đau buồn. Thứ chờ cậu mỗi khi về nhà chỉ là người bs đã loạn trí. Cậu hết lần này đến lần khác tự nhủ: đừng ngã, đừng sợ.

 

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần bị ấm ức, người đứng ra chống lưng cho cậu luôn là ông ngoại. Bây giờ ông cũng bị bắt rồi. Cậu không biết còn ai có thể giúp mình nữa.

 

Dây thần kinh vốn đã căng chặt, ngay khi nhìn thấy Phó Nghị đã lập tức đứt tung. Vì không muốn làm ông ngoại đau lòng, cậu cố nhịn, không òa lên nức nở. Nhưng giờ đây mọi áp lực tích tụ trong lòng như hàng vạn con kiến chầm chậm bò lên thần kinh cậu, gặm nhấm từng chút sức lực cuối cùng của cậu.

 

Những lời mà Lục Hành Thư từng nói. Từng câu, từng chữ, đều khắc rõ ràng trong tâm trí, như từng lưỡi dao đâm thẳng vào tim. Đau đến mức không thể thét lên, giống như đang rơi vào một hố đen sâu thẳm. Tối tăm đến nỗi không nhìn thấy gì nữa.

 

"Tôi không định ly hôn."

 

Khi Hạ Thần thốt ra câu này, Dương Vũ giật mình đạp phanh gấp, khiến Lâm Vi suýt đập mặt vào kính chắn gió, sợ đến mức vội vàng cài dây an toàn.

 

"Tôi muốn nói với Lục Hành Thư, tôi mang thai rồi." Giọng Hạ Thần khàn đặc, khuôn mặt không chút biểu cảm, đầu tựa vào cửa kính xe, ánh mắt trống rỗng. Cậu vừa mới khóc một trận, cả người như bị rút hết sức lực.

 

Lâm Vi có phần lúng túng. Thấy Dương Vũ mặt hằm hằm, im lặng không nói một lời, cô đành chủ động xoa dịu không khí: "Cũng đúng, dù sao cũng đã có con rồi, biết đâu Lục Hành Thư sẽ..."

 

"Não các người để đâu rồi hả?!" Dương Vũ cắt ngang lời cô, lập tức khởi động xe phóng thẳng về phía bệnh viện. "Lâm Vi, gọi cho bác sĩ Giả."

 

"Bác sĩ Giả nào? Bên khoa sản á?!" Lâm Vi ôm chặt túi, nơi để điện thoại, kinh ngạc thốt lên: "Anh định làm gì vậy? Dương Vũ, anh bình tĩnh lại đi!"

 

"Bình tĩnh cái con khỉ! Nó sắp phát điên rồi mà anh còn bình tĩnh cái gì?! Đứa trẻ này không thể giữ lại được!"

 

"Không thể giữ là sao chứ?! Đây là một sinh linh đấy!" Lâm Vi lập tức phản đối.

 

"Đó là con của Lục Hành Thư, không thể giữ lại! Em nhìn đầu óc nó xem, đến nước này rồi còn không chịu ly hôn! Anh nghi ngờ nó bị lừa đến ngu luôn rồi!"

 

"Lừa hay không thì đó cũng là con của Hạ Thần! Đã mang thai rồi thì không được phá! Anh làm ơn tỉnh táo lại được không?!"

 

"Con của cái tên khốn đó mà cũng đáng giữ sao?! Không đánh dấu sau gáy mà trực tiếp thắt nút, còn đưa cho nó thuốc tránh thai hết hạn, chẳng phải là không muốn chịu trách nhiệm sao?! Mẹ nó, anh thật sự muốn đấm chết thằng đó!"

 

Dù cuộc cãi vã giữa Dương Vũ và Lâm Vi gay gắt đến mức nào, Hạ Thần vẫn chẳng có chút phản ứng gì. Cậu nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn văng vẳng giọng nói thì thầm dịu dàng của Lục Hành Thư bên tai vào đêm hôm đó.

 

Anh từng nói: "Nếu anh nói là có, anh thích em, thì em sẽ làm sao?"

 

Hạ Thần cũng nhớ lại, trong trận tuyết lớn mười bốn năm về trước, có một thiếu niên cõng cậu trên lưng, vừa thở hổn hển vừa nói: "Tôi tên là Lục Hành Thư. Lục trong 'lỗ tai', Hành trong 'đi lại', Thư trong 'sách vở'."

 

Thiếu niên vừa nói vừa cười thành tiếng, nụ cười sảng khoái vô cùng: "Hạ Thần, sau này tôi sẽ cưới em. Đợi em lớn lên rồi, chúng ta sẽ kết hôn."

 

Ký ức ấy, như dòng suối mùa xuân róc rách. Trong vắt, mát lành, từng làn sóng nhỏ khẽ tràn vào tâm trí, lan dần đến tận đáy lòng. Hạ Thần càng nghĩ, càng không kìm được bật cười thành tiếng. Nhưng hai gò má cậu đã đẫm nước mắt, vừa khóc vừa cười.

 

Dương Vũ bên cạnh sợ đến mức suýt rẽ xe thẳng vào khoa tâm thần. Lâm Vi vội vàng trèo từ ghế phụ ra hàng ghế sau, vừa lau nước mắt cho Hạ Thần vừa liên tục dỗ dành: "Không sao, Tiểu Thần, sẽ ổn thôi mà."

 

----------------------

 

Hmmmm. aLục à. A nghĩ thế nào về việc qua Cam thay vì chọn lên núi hoặc xuống biển???

Bình Luận (0)
Comment