Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 30

Không hề đánh dấu, vậy mà lại thắt nút.

 

Chuyện này mà nói ra thì ở đâu cũng không thể chấp nhận được. Đêm qua tình huống quá hỗn loạn, Lục Hành Thư thật sự không nhịn nổi. Rõ ràng để an ủi một Omega đang trong kỳ ph*t t*nh thì hoàn toàn không cần thiết phải thắt nút, vậy mà hắn vẫn làm. 

 

Nhớ lại câu Tiêu Minh từng nói: "Cậu không hiểu đâu", trong lòng Lục Hành Thư lại có thêm một chút vững vàng: "Rõ ràng là tôi hiểu".

 

Lục Hành Thư khẽ v**t v* Hạ Thần đang ngủ say, đầu gối lên cánh tay anh. Anh vén mái tóc lòa xòa trên trán cậu nhẹ nhàng hôn một cái. Nhân lúc Hạ Thần còn ngủ, Lục Hành Thư thay ga giường, rồi bế cậu vào phòng tắm rửa sạch sẽ một lượt. Nếu không như vậy, Hạ Thần sao có thể ngủ ngon đến mức gọi mãi cũng không tỉnh?

 

Kim đồng hồ trên tường chỉ chín giờ sáng, Lục Hành Thư đã dậy trước và ăn mặc chỉnh tề. Không lâu sau đó, anh nhận được liên lạc từ Tiêu Minh. Đêm qua họ đã phối hợp với cơ quan chính phủ của Hà Tắc phong tỏa toàn bộ công ty nghiên cứu dược phẩm. Thi thể dưới tầng hầm B1 của tòa nhà thí nghiệm bỏ hoang sớm đã được xử lý, tài liệu và dung dịch gốc PCI-1 cũng biến mất không tung tích. Văn Triết cùng những kẻ liên quan có lẽ đã rời khỏi Hà Tắc, chỉ còn lại một số nhân viên không biết gì trong công ty.

 

Lục Hành Thư quyết định đích thân đến công ty một chuyến, liền bảo Tiêu Minh cho người đến đón. Tiện thể, hắn cũng để lại vài binh sĩ ở lại khách sạn để bảo vệ an toàn cho Hạ Thần và hai đứa trẻ. Hiện tại Hạ Thần vẫn đang trong trạng thái ngủ say đến mức sấm nổ bên tai cũng không tỉnh, Lục Hành Thư đặc biệt dặn Tiểu Phong đợi Hạ Thần tỉnh lại, nhất định phải mang ít đồ ngọt vào để cậu bồi bổ thể lực.

 

Dù sao thì tối qua động tĩnh cũng chẳng nhỏ chút nào, Tiểu Phong ở phòng bên nghe mà mặt đỏ tới mang tai, trong lòng đã thầm chửi Lục Hành Thư cả trăm lần.

 

Lâm Kỳ: "Đồ người lớn dơ bẩn."

 

Tiểu Phong: "Anh ta bị hội chứng tuổi dậy thì nặng lắm."

 

Lục Hành Thư: "..."

 

Nhân viên trong công ty hoàn toàn không ngờ rằng Tiểu Lý, người thường ngày trầm lặng ít nói, lại chính là Lục tướng quân. Ai nấy đều căng thẳng, lo sợ bản thân bị liên lụy nên vội vàng gạt bỏ trách nhiệm, đẩy mọi chuyện đi thật sạch sẽ.

 

Lục Hành Thư không nói không rằng, lặng lẽ kéo mấy người ra ngoài, nhốt vào một căn phòng tối kín. Tất cả đều là những nhân vật trong ban quản lý của công ty.

 

Hiển nhiên, những người thực sự quan trọng đã bị Văn Triết đưa đi hết, những người còn lại phần lớn chỉ là nhân viên bình thường. Dù vậy, Lục Hành Thư vẫn muốn moi chút thông tin. Anh rót một tách trà nhẹ nhàng đẩy về phía một vị tổng quản, cố tỏ ra ôn hòa hết mức có thể.

 

"Anh đến công ty này đã được năm năm rồi phải không?"

 

Vị quản lý vội gật đầu, không dám uống trà nữa: "Vâng, vâng... Lúc đó đang tuyển người nên tôi đến thử việc." Anh lau mồ hôi trên trán, nói tiếp: "Tướng quân, tôi với công ty này thật sự chỉ là quan hệ lao động bình thường, những chuyện công ty làm tôi không biết, cũng không tham gia."

 

"Tôi biết rồi." Lục Hành Thư mỉm cười theo kiểu hình thức. "Trong công ty có tin đồn rằng Văn Triết từng làm ở bệnh viện quân y, các anh nghe tin này từ đâu?"

 

Không có lửa làm sao có khói, tin đồn về bệnh viện quân y đâu phải dễ lan truyền.

 

"Là tôi... Khi tôi mới vào công ty, có lần đi tặng quà cho Văn Giáo... Ồ không, Văn Triết. Lúc đó ông ta còn có một phòng làm việc riêng trong công ty, đi làm như mọi người. Hôm đó ông ấy không có ở đó, tôi định đặt quà rồi đi thì thấy ngăn kéo của ông ấy chưa đóng. Bên trong có một bức ảnh gia đình. Là Văn Triết thời trẻ, chụp cùng một người đàn ông, tay ôm một đứa trẻ sơ sinh. Ông ấy mặc quân phục bệnh viện quân y, nên tôi... " Tổng quản nói tuôn ra hết, "À, trên mặt sau của bức ảnh còn ghi tên ông ấy và ngày chụp! Tôi nhớ tên gì đó là... Hạ... cái gì đó..."

 

Lục Hành Thư đứng thẳng người lên.

 

"Ai, lâu quá rồi, tôi không nhớ được nữa. Tướng quân... tôi thật sự không nhớ được..." Quản lý lo lắng nói.

 

"Hạ"? Lục Hành Thư nhớ ra Hạ Thần từng nói,Văn Triết là cha của cậu ấy... Có lẽ chính vì mối quan hệ này mà đêm qua họ mới có thể trốn thoát thành công. Có thể là Văn Triết có ý muốn nương tay cho con trai một con đường sống, chỉ có điều kỳ lạ là lúc đầu Văn Triết dường như không biết đến Hạ Thần. Phải đến khi anh gọi tên Hạ Thần, ông ta mới bộc lộ cảm xúc.

 

Chẳng lẽ ông ta còn không nhận ra khuôn mặt con mình sao?

 

Mang trong lòng đầy nghi vấn, Lục Hành Thư dự định sẽ trực tiếp thẳng Hạ Thần.

 

Trên điện thoại cá nhân, Lục lão gia gửi tin nhắn, tại thủ đô, bằng chứng lật đổ thế lực của Nguyên soái Phó Nghị đã trở nên chắc chắn. Đối phương nhanh chóng trình lên tòa án, hiện Nguyên soái đã bị chính phủ kiểm soát để phối hợp điều tra. 

 

Còn hai phần chứng cứ mà họ nắm giữ, Lục lão gia đã không giao ra theo đúng thỏa thuận, và không ai biết Nguyên soái đã chỉnh sửa hồ sơ kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân.

 

Lục Hành Thư trả lời một tin nhắn: "Biết rồi, con về sẽ ngay lập tức nộp đơn ly hôn."

 

Lục lão gia lo anh trì hoãn: "Tận dụng thời cơ này, con phải hành động càng nhanh càng tốt."

 

Lục Hành Thư đứng dậy, dự định kết thúc nhiệm vụ và trở về thủ đô. Chưa đi được bao xa, Tiêu Minh đã chạy tới: "Tướng quân, tôi có việc riêng cần báo cáo với ngài."

 

"Việc gì?"

 

"Ngài có biết bác sĩ Hạ đã kết hôn chưa?" Tiêu Minh tay vẫn nắm chặt một tờ hồ sơ về Hạ Thần, do dự mãi cuối cùng vẫn quyết định đưa cho Lục Hành Thư, "Khi tôi chăm sóc Bắc Bắc, nghe cậu ấy nói bác sĩ Hạ đã lập gia đình rồi, còn cưới với một Alpha. Hình như cũng là người thủ đô, Bắc Bắc nói Hạ Thần rất yêu Alpha của mình, tình cảm giữa họ rất tốt, lúc ở biên giới cũng thường xuyên liên lạc..."

 

Sắc mặt Lục Hành Thư lập tức biến đổi, anh giật lấy hồ sơ Hạ Thần trên tay Tiêu Minh, đó là tờ đăng ký cá nhân khi đến biên giới.

 

Ba chữ "đã kết hôn" đâm sâu vào mắt anh, mục giới tính của bạn đời ghi là Alpha, nhưng không có tên. Lúc trước còn vẻ mặt thoải mái thì giờ đột nhiên trở nên trầm trọng. Anh cất hồ sơ, dặn Tiêu Minh không được để chuyện này lan ra, rồi vội vã lái một chiếc xe quân sự quay về khách sạn.

 

Nhưng khi đến trước cửa khách sạn, Lục Hành Thư lại bỗng nhiên mất hết can đảm bước vào, đầu óc rối bời hỗn loạn. Hồ sơ rõ ràng ghi là đã kết hôn, Lý Bắc Bắc cũng biết Hạ Thần đã có gia đình, còn nói rằng cậu ấy rất yêu người Alpha của mình. Lục Hành Thư lau một cái trên mặt, không trách được Hạ Thần không cho mình đánh dấu cậu.

 

Hạ Thần đã lừa dối anh? Không, Hạ Thần không hề lừa. Chính anh đã hiểu lầm, hiểu lầm rằng Hạ Thần chưa kết hôn, hiểu lầm rằng Hạ Thần cũng thích mình, hiểu lầm rằng hành động của Hạ Thần đêm qua là tự nguyện. Không một Omega nào có thể chống lại cơn ph*t t*nh, mà anh lại thuận theo dòng nước, quan hệ với một Omega đã có gia đình, anh thật sự không phải là người.

 

Là một quân nhân, chuyện như vậy thật đáng xấu hổ. Nhưng điều khiến Lục Hành Thư tuyệt vọng nhất là sự tự tin trước đó đã đẩy anh vào con đường hoàn toàn sai lầm. Anh không muốn Hạ Thần trở thành kẻ thứ ba, nhưng lại biến mình thành kẻ xen vào, và phạm phải một sai lầm lớn.

 

Sau khi quan hệ, nếu Omega không có vấn đề về thể chất, nhất định sẽ mang thai. Lục Hành Thư nghiến răng, trên khuôn mặt đầy lửa giận, anh dùng một cú đấm nện mạnh vào tường ngoài khách sạn, để lại dấu vết máu. Anh ngồi xổm một lúc trước cửa, rồi đứng dậy đi đến hiệu thuốc.

 

Khi anh trở lại khách sạn, bước vào phòng thì thấy Tiểu Phong và Lâm Kỳ đang ở bên cạnh Hạ Thần. Hạ Thần mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, có vẻ là mượn từ khách sạn. Quần áo của cậu tối qua đã bị Lục Hành Thư xé tả tơi không thể mặc được nữa.Thấy Lục Hành Thư xuất hiện, tay Hạ Thần đang cầm cốc cacao nóng khựng lại một chút, rồi khẽ cúi đầu, gò má ửng hồng đến đỏ bừng.

 

"Tiểu Phong, cậu đưa bạn mình ra ngoài trước đi. Tôi và bác sĩ Hạ có chút chuyện cần nói riêng." Lục Hành Thư kéo một chiếc ghế ngồi xuống, khoảng cách rất gần với Hạ Thần. 

 

Hạ Thần len lén liếc anh một cái, vành tai cũng đỏ ửng. Vừa nhìn thấy Lục Hành Thư, những hình ảnh đêm qua lập tức ùa về trong đầu, khiến mặt cậu nóng bừng như sắp bốc cháy.

 

Im lặng một lúc lâu, hai người vẫn chưa nói gì. Ly ca cao trong tay Hạ Thần đã nguội bớt, cậu khẽ động đầu ngón tay: "Anh..."

 

"Anh có chuyện muốn hỏi em." Lục Hành Thư cũng lên tiếng.

 

"À, được..." Hạ Thần chớp chớp mắt, cổ áo sơ mi rộng hở ra một chút dấu vết hôn.

 

Lục Hành Thư rời mắt: "Văn Triết là cha em đúng không? Ông cũng họ Hạ, tên đầy đủ là gì?"

 

Hạ Thần không ngờ rằng lần nói chuyện đầu tiên sau những phút giây say đắm lại là về nhiệm vụ. Dù trong lòng có chút thất vọng, nhưng cậu nghĩ, Lục Hành Thư đúng là người đàn ông nghiêm túc, tính cách thật sự quyến rũ quá đi.

 

"Hạ Dịch Minh."

 

"Em rất ít khi gặp ông ấy sao?"

 

"Lúc emnăm tuổi, mọi người đều nói ông ấy đã qua đời rồi. Em không ngờ ông ấy vẫn còn sống... thông tin về ông ấy, em biết không nhiều..." Nhắc đến cha, ngực Hạ Thần bỗng nghẹn lại. Dù thế nào, cậu cũng chưa từng nghĩ cha mình sẽ bước lên con đường như vậy. Sự chấn động và thất vọng khi phát hiện ra, đến giờ vẫn còn nguyên trong lòng cậu.

 

Thế nhưng Lục Hành Thư lại không để ý đến cảm xúc của cậu, chỉ khẽ nhíu mày: "Được rồi, biết tên là được. Việc ông ấy là cha em, anh sẽ giữ kín."

 

"...Cảm ơn anh." Hạ Thần nghĩ, hôm nay Lục Hành Thư có vẻ lạnh nhạt thật. Là vì cha cậu xuất hiện khiến anh ấy gặp phiền phức lớn sao? Cậu lo lắng siết chặt mép chăn, cố tìm cách làm không khí nhẹ nhàng hơn một chút: "Anh ăn sáng chưa? Em có để phần cho anh..."

 

"Còn nữa, chuyện thuốc ức chế là sao? Một Omega như em sao lại xuất hiện trong quân đội?"

 

"Em... thật ra em..."

 

Hạ Thần cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường trong thái độ của Lục Hành Thư, cậu đang cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ, cân nhắc cách nói ra sự thật. Thế nhưng dáng vẻ do dự của cậu lại bị Lục Hành Thư hiểu lầm thành không muốn nói.

 

Lục Hành Thư đứng dậy, đặt một hộp thuốc tránh thai lên bàn cạnh giường. Hạ Thần lập tức nhận ra, sững người hỏi: "Anh... muốn em uống cái này?"

 

"Đúng vậy."

 

"Vậy... vậy sao tối qua anh còn... còn thắt nút..." Càng nói, giọng cậu càng nhỏ dần. Một Omega đang trong kỳ ph*t t*nh nếu bị thắt nút, khả năng mang thai là điều tất yếu. Hạ Thần năm nay hai mươi tám tuổi, cậu nghĩ rằng giữa cậu và Lục Hành Thư đã đến lúc có một đứa con rồi.

 

"Xin lỗi, bác sĩ Hạ. Chuyện tối qua là một tai nạn không thể tránh khỏi. Cả hai chúng ta đều không làm chủ được. Xem như bù đắp, chuyện em là Omega trong quân đội, tôi sẽ giúp em giấu đi, cũng không truy cứu trách nhiệm. Tuy nhiên, em không thể tiếp tục làm bác sĩ trong quân đội nữa."

 

Hắn hít sâu một hơi, giọng cứng đờ: "Bác sĩ Hạ, em bị sa thải rồi."

 

Nhưng Hạ Thần lại chẳng nghe lọt bất cứ lời nào, trong đầu chỉ quanh quẩn mãi bốn chữ: "không thể làm chủ."

 

Cậu theo phản xạ đưa tay chạm vào sau gáy mình, nơi đó vẫn chưa bị đánh dấu. Lục Hành Thư đã không đánh dấu cậu.

 

"Anh nói... hôm qua, anh nói anh thích em..."

 

"Đó là hiểu lầm!" Lục Hành Thư cắt ngang, quay đầu sang hướng khác tránh ánh mắt cậu.
"Là tôi hiểu sai ý. Mong cậu đừng để tâm. Nếu chuyện tối qua đã khiến cậu tổn thương, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Cậu cũng có thể kiện tôi ra tòa, tôi sẽ chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật." Hắn thật sự không thể tin được, người bác sĩ Hạ mà hắn phải khó khăn lắm mới gặp được, vậy mà lại đã kết hôn.

 

Hơn nữa, Hạ Thần và Alpha của cậu dường như rất yêu thương nhau. May mà mình chưa đánh dấu cậu ấy, nếu không...

 

Lục Hành Thư khẽ thở dài. Có lẽ Hạ Thần vừa mới kết hôn xong đã tới biên giới làm việc, nếu không thì sau gáy cậu đã có dấu ấn rồi. Nhưng nghĩ đến những gì Tiêu Minh từng miêu tả, anh lại cảm thấy có lẽ mối quan hệ giữa Hạ Thần và Alpha của cậu cũng chẳng có rạn nứt gì.

 

Không hiểu vì sao, trong lòng Lục Hành Thư lại nảy lên một cảm giác ghen tỵ, ghen với chính người Alpha kia.

 

Nước mắt của Hạ Thần rơi xuống tách ca cao nóng, cậu cúi đầu không ngẩng lên, chẳng biết đang nghĩ gì.

 

"Thật sự xin lỗi, bác sĩ Hạ. Cậu có thể kiện tôi, hoặc yêu cầu bồi thường. Tôi không biết phải chuộc lỗi bằng cách nào, nhưng chỉ cần có thể tạ tội với cậu, cho dù phải từ bỏ quân hàm này tôi cũng sẵn sàng." Lục Hành Thư rất muốn vươn tay lau nước mắt cho Hạ Thần, nhưng lý trí lại ngăn anh làm điều đó.

 

Hạ Thần không nói gì, chỉ là càng lúc tiếng nức nở càng rõ ràng hơn.

 

Trên bàn, phần ăn sáng vẫn còn nguyên, là một miếng bánh kem dâu chưa hề được động đến. Tiểu Phong nói nó ngon lắm, nhưng chỉ còn một miếng duy nhất. Hạ Thần muốn đợi Lục Hành Thư về rồi cùng ăn với anh. Cậu gạt vội nước mắt, quay mặt đi một cách bướng bỉnh, không chịu nhìn hắn.

 

Tất nhiên, Lục Hành Thư cũng không rời đi. Anh vẫn đứng bên giường Hạ Thần, chờ đợi một câu trả lời. Mặc dù có lẽ hắn vốn không xứng để chờ đợi điều đó. Dù sao thì Hạ Thần cũng là người bị tổn thương.

 

"Tôi ra ngoài trước."

 

Hắn đặt ống ức chế đặc biệt từ trong ba lô xuống trước mặt Hạ Thần. "Bên ngoài đều là lính Alpha, để tránh bị lộ, cậu vẫn cần tiêm ức chế."

 

Hạ Thần không động đậy. Mãi đến khi Lục Hành Thư bước tới cửa, cậu mới cất giọng nghẹn ngào hỏi: "Em có thể hỏi anh một câu được không?"

 

"Được." Lục Hành Thư dừng lại, quay người lại nhìn cậu.

 

"Anh... có yêu bạn đời của mình không?"

 

Hạ Thần như đang níu lấy sợi dây cứu sinh cuối cùng, dù biết nó chẳng vững chắc gì. Nếu anh không thể yêu em... vậy ít nhất, anh có thể yêu người bên cạnh mình không?

 

Lục Hành Thư không chút do dự đáp: "Không yêu."

 

Thậm chí

 

"Tôi từng rất căm ghét anh ta. Anh ta đã cắt đứt rất nhiều hy vọng của tôi." Lục Hành Thư nhàn nhạt nói, "Bây giờ nghĩ lại, thật ra cũng chẳng đáng để nổi giận vì một người không liên quan.

 

"Bác sĩ Hạ, tôi không muốn lừa cậu. Tôi không thể nào yêu nổi một người đã ép tôi kết hôn. Tôi cũng không muốn bị cuốn vào thế lực chính trị của nhà họ Phó, trở thành kẻ đối đầu với biết bao người." 

 

Tim bắt đầu quặn thắt, Hạ Thần đưa tay siết lấy vạt áo trước ngực, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt Lục Hành Thư. Cậu cố gắng chịu đựng nỗi bi thương to lớn, giả vờ bình tĩnh, không lên tiếng.

 

Nhưng cảm giác lúc này như thể cả bầu trời sụp xuống. Cảm giác ấy, Lục Hành Thư sẽ không bao giờ hiểu được. Yêu đơn phương là một quá trình dài đằng đẵng và cay đắng, còn thất tình thì lại có thể xảy ra chỉ trong khoảnh khắc.

 

Dù có muôn vàn không cam lòng, thì nó vẫn cứ xảy ra. Sự chờ đợi và theo đuổi không thể thay đổi được lòng một người. Anh ấy không yêu cậu, dường như là một định luật không thể thay đổi.

 

Trên chuyến bay trở về thủ đô, cả hai không nói một lời. Hạ Thần đã uống thuốc tránh thai, hộp thuốc vẫn còn nằm trong ba lô của cậu. Chỉ là, không ai nhận ra hạn sử dụng in trên vỏ hộp đã hết hạn từ một tháng trước.

 

Hà Tắc là nơi nhỏ, hiệu thuốc cũng không mấy nghiêm ngặt. Lúc mua, Lục Hành Thư không để ý, mà Hạ Thần thì càng chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn mấy thứ đó nữa.

 

Tiêu Minh cũng nhận ra bầu không khí có gì đó là lạ, lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm túc hẳn lên. Dù sao một bên là anh em thân thiết, một bên lại là bạn thân của người yêu, bên nào cũng không thể đắc tội.

 

Ban đầu hắn còn đang lưỡng lự không biết sau khi xuống máy bay nên theo xe ai, kết quả lại gặp ngay Dương Vũ đã đứng chờ sẵn từ lâu. Anh ta âm thầm liên hệ với Lý Bắc Bắc để biết chính xác thời gian hạ cánh, rồi thấp thỏm đi qua đi lại trước sân bay.

 

Vừa thấy Hạ Thần bước ra, Dương Vũ lao thẳng đến như cơn gió, kéo lấy tay cậu, không nhiều lời đã lôi đi: "Nhà cậu xảy ra chuyện rồi! Mau theo tôi!" Dương Vũ không chỉ khí thế bức người, còn lạnh lùng liếc Lục Hành Thư một cái đầy thù địch.

 

Biết Dương Vũ là phó viện trưởng, Lục Hành Thư cũng không ngăn cản, chỉ thản nhiên lên một chiếc xe khác rời đi.

 

"Dương Vũ, anh bị điên à?"

 

"Điên cái con mẹ cậu ấy!" Dương Vũ quát lại, đẩy Hạ Thần vào ghế phụ rồi vòng ra ghế lái, vừa khởi động xe vừa nói dồn dập: "Nguyên soái xảy ra chuyện rồi! Cậu đi làm nhiệm vụ, tôi gọi thế nào cũng không được. Nhà cậu đã bị niêm phong, bây giờ ông ấy đang bị tạm giữ trong trung tâm điều tra!"

 

"Cái gì?!" Sắc mặt Hạ Thần trắng bệch. "Còn... còn ba tôi?!"

 

"Cậu nghĩ tôi rảnh đến mức dựng chuyện chắc? Ba cậu đang ở chỗ tôi! Còn nữa, tránh xa cái tên Lục Hành Thư ra, nghe rõ chưa? Vụ Nguyên soái lần này, nhà họ Lục cũng nhúng tay vào đấy!"

 

Tim Hạ Thần khựng lại một nhịp. Không phải đau... mà là lạnh.

 

Lạnh đến thấu xương.

 

---------------------------

 

Rồi. A mua vé lên núi hay xuống biển báo e giữ chỗ luôn aLục.

Bình Luận (0)
Comment