Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 33

Một tháng sau.

 

Thời tiết oi bức, mặt trời chói chang như thiêu đốt, cái nóng gay gắt của mùa hè ập đến trong lặng lẽ. Sức nóng ngày hè không có lấy một cơn gió, hơi nóng như đang nướng cháy cả mặt đất, đến mức khiến tầm nhìn cũng trở nên méo mó. Trời xanh trong vắt cũng chẳng mang lại chút mát mẻ nào, nhiệt độ hầm hập khiến người ta bực bội, tính khí trở nên cáu gắt, giọng nói cũng ngày càng lớn tiếng hơn.

 

Tại một thị trấn nhỏ ven thành phố, trong một tiệm tạp hóa, người thu ngân đội mũ cúi đầu liên tục xin lỗi. Một khách hàng vì bị tính nhầm thêm một hào mà cứ thế mắng nhiếc không ngừng, khiến người thu ngân chỉ biết im lặng chịu đựng, mồ hôi nhỏ giọt từ mái tóc lòa xòa xuống trán.

 

Máy lạnh trong tiệm nhỏ phải đợi đến trưa đúng mười hai giờ mới bật, khách hàng mắng đến khô cả cổ họng mới chịu dừng lại.

 

"Làm gì mà lại tuyển Omega chứ? Lúc nào cũng than khó chịu, lỡ đúng kỳ ph*t t*nh thì biết làm sao?" Người khách vừa phe phẩy chiếc quạt vừa xách túi hàng đi thẳng ra cửa, miệng vẫn không ngừng càm ràm.

 

Mãi đến lúc đó Hạ Thần mới ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt.

 

Tiệm tạp hóa buôn bán không tốt, chỉ có hai nhân viên thu ngân. Hạ Thần vừa cầm lấy món hàng của vị khách tiếp theo chuẩn bị quét mã, cơn buồn nôn lại bất chợt dâng lên, khiến cậu phải vội vàng bịt miệng, chạy ra ngoài, vịn lấy một gốc cây mà nôn thốc nôn tháo.

 

Thu ngân còn lại là Chi Chi lập tức chạy tới thay cậu đứng quầy. Sau khi xử lý xong khách cuối cùng, Chi Chi vội chạy ra ngoài: "Tiểu Hạ, cậu ổn không đó?"

 

Hạ Thần xua tay, nhưng vẫn không kìm được mà tiếp tục nôn khan.Chi Chi thật ra cũng khá quan tâm cậu, chỉ là còn chưa kịp nói thêm câu nào thì lại bị khách bên trong gọi giật về quầy thanh toán.

 

Hạ Thần ôm ngực th* d*c một chút. Tính trăm đường ngàn lối, cậu vẫn không lường được mang thai lại vất vả đến vậy. Cậu đưa tay xoa nhẹ lên phần bụng vẫn còn bằng phẳng, trong lòng có chút chùn bước. Nhưng rồi lại hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân không được mềm yếu.

 

Ban đầu, cậu mang theo bảy vạn đồng còn lại dự định chắt bóp sống đến khi đứa trẻ ra đời. Đợi đến lúc đó quay về, cho dù là Dương Vũ hay ai khác cũng không thể ép cậu bỏ con nữa. Cậu đã theo dõi tin tức, nhà họ Lục đã giữ đúng lời, giúp đỡ ông ngoại cậu, xem như giữ trọn cam kết. Đã như vậy, cậu cũng muốn cố gắng hết sức để đáp lại yêu cầu từ phía nhà họ Lục.

 

Cậu không nói chuyện mình mang thai cho ông Lục biết. Bởi cậu hiểu, nếu ông ta biết đứa bé là con của Lục Hành Thư, e rằng sẽ lại gây áp lực bắt Lục Hành Thư làm hòa với cậu..

 

Hạ Thần thích Lục Hành Thư, nên trước kia chịu bao nhiêu ấm ức cậu cũng cam lòng. Nhưng với đứa bé thì không được, cậu không muốn Lục Hành Thư sẽ nhìn con mình bằng ánh mắt lạnh lùng trong tương lai.

 

Từ sau khi biết đến sự tồn tại của sinh linh nhỏ bé kia, Hạ Thần đã thầm thề rằng, dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng nhất định phải sinh con ra đời, phải cho nó tình thương tốt đẹp nhất. Và cậu sẽ không làm phiền Lục Hành Thư. Càng sẽ không nói với ai rằng đó là con của Lục Hành Thư.

 

Hạ Thần trước giờ luôn được bao bọc quá tốt, nên khi rời khỏi vòng tay bảo vệ đó, lần đầu ra ngoài thuê nhà đã bị lừa một cú đau điếng. Cậu không chỉ bị chém một khoản tiền lớn, mà còn thuê trúng một căn phòng có ổ khóa hỏng. Ngay đêm đầu tiên chuyển vào, đã bị trộm viếng thăm.

 

Ngoại trừ hơn một vạn đồng được giấu kỹ dưới ga giường còn giữ lại được, những thứ còn lại đều bị tên trộm cuỗm sạch. Vì đang mang thai, giấc ngủ của Hạ Thần rất sâu, hoàn toàn không phát hiện có người đột nhập vào phòng mình. Tuy cậu không bị tổn thương về thân thể, nhưng dù nhìn thế nào thì số tiền còn lại cũng không thể đủ sống cho đến lúc sinh nở.

 

Hạ Thần thay khóa mới, rồi bắt đầu đi khắp thị trấn nhỏ tìm việc làm. Trong giai đoạn nhạy cảm này, cậu không thể tiêm thuốc ức chế, chỉ có thể dùng thân phận Omega để xin việc.

 

Các tiệm thuốc vừa nhìn thấy cậu là Omega liền từ chối. Những phòng khám và trạm y tế sau khi biết cậu đang mang thai cũng lập tức lắc đầu, không nhận. Bất lực, Hạ Thần phải lang thang tìm việc suốt nhiều ngày trời, cuối cùng mới được một siêu thị chịu nhận vào làm.

 

Tuy lương không cao, nhưng Hạ Thần tính toán cẩn thận nếu chi tiêu tiết kiệm, sau khi trừ tiền thuê nhà, cậu vẫn có thể dành ra một ít để mua thực phẩm dinh dưỡng. Dù sao thì bây giờ ăn gì cũng nôn, cơ thể gầy rộc đi thấy rõ.

 

Hạ Thần chọn mua vài món dụng cụ nhà bếp đang giảm giá ở siêu thị mang về, định tự nấu ăn. Đồ ăn bên ngoài quá nhiều dầu mỡ, ăn vào là nôn, vừa tốn tiền vừa lãng phí. Những nhà hàng cao cấp hơn thì cậu lại không đủ khả năng chi trả.

 

Ngoài việc thỉnh thoảng không nhịn được mà ghé sạp trái cây mua một ít loại có vị chua về ăn để giảm nôn, thì hầu như cậu không dám tiêu hoang. Ít nhất phải đợi qua ba tháng, tình trạng nôn nghén mới dần cải thiện. Nhưng cũng có một số Omega cơ địa yếu, phải chịu đựng ốm nghén kéo dài đến tận lúc sinh.

 

Hạ Thần không mong mình xui xẻo đến thế. Cậu chỉ hy vọng chứng nôn nghén mau chóng chấm dứt. Người khác mang thai là béo lên, còn cậu thì ngày một hốc hác. Nghĩ đến việc sắp tới ngày nhận lương, Hạ Thần hiếm khi xa xỉ một lần, mua chút sườn non tươi và một con cá rô phi. Dù tay nghề nấu nướng không ra sao, nhưng có thể tiết kiệm được phần nào hay phần ấy.

 

Căn phòng cho thuê ở thị trấn nhỏ rất đơn sơ, một phòng ngủ, một nhà bếp, một nhà vệ sinh, không có trang trí gì đáng kể. Cả căn nhà thứ có giá trị nhất e rằng chỉ là chiếc tủ lạnh cũ trong bếp. Nền nhà là xi măng, không có phòng khách, trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn và một cái tủ quần áo không lớn lắm. Ở góc tường là chiếc quạt điện mà Hạ Thần xách về từ siêu thị lúc đang giảm giá. Trong phòng vẫn chưa lắp điều hòa, mọi thứ đều mang theo cảm giác cũ kỹ, xuống cấp.

 

Hạ Thần mua một chiếc bàn thấp nhỏ có thể gấp gọn, lúc ăn thì lấy đệm ra ngồi dưới đất, đặt đồ ăn lên bàn mà ăn. Trên bàn còn có một quyển sổ ghi chép, dùng để tính toán từng khoản chi tiêu mỗi ngày.

 

Sườn non và cá rô phi được cậu nấu thành mấy món không mấy đặc sắc, Hạ Thần cố nén cơn buồn nôn, uống một bát canh cá. Ngồi ngẩn người trước chiếc quạt điện đang chạy vù vù, cậu nghĩ đến chuyện sau này khi đứa trẻ chào đời, nên đặt tên là gì. Mặc dù bây giờ hãy còn quá sớm, nhưng Hạ Thần lại vô cùng mong đợi.

 

Không còn tâm trạng ăn tiếp, cậu cầm lấy sổ và bút, thử viết ra một vài cái tên mà mình đã nghĩ đến.

 

Có tên cho bé trai, cũng có tên cho bé gái. Không biết đứa trẻ sẽ là một Alpha hay một Omega?Sau một ngày bận rộn, gương mặt mệt mỏi của Hạ Thần cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Khóe môi cậu lặng lẽ mang theo nụ cười, từng nét chữ cẩn thận, từng nét bút nghiêm túc.

 

Việc nghĩ tên cho con đã trở thành niềm vui lớn nhất mỗi ngày của cậu. Trong cuốn sổ tay dày đặc những cái tên lớn nhỏ, tên thật, tên gọi thân mật đều được liệt kê chỉnh tề từng dòng một.

 

Nhà bên cạnh thường mở TV đến tận nửa đêm. Hình như là một cặp vợ chồng sống ở đó, người chồng thất nghiệp, ngoài việc xem truyền hình thì dường như chẳng có thú vui nào khác. Phòng trọ cách âm kém, nên cậu thường xuyên nghe thấy tiếng họ cãi nhau. Nhưng nếu bỏ qua những tiếng ồn ào đó, Hạ Thần có thể nghe loáng thoáng được tin tức từ chiếc TV sát vách.

 

"Vụ án của Nguyên soái Phó Dực hiện đang là tiêu điểm quan tâm của toàn quốc. Gần đây, tướng quân Lục Hành Thư đã xuất hiện tại tòa để lên tiếng bảo vệ Phó nguyên soái, đồng thời chỉ ra nhiều điểm thiếu sót trong bằng chứng được cung cấp. Như mọi người đã biết, tướng quân Lục từng có thời gian hợp tác với phe đối lập của Phó nguyên soái, vậy tại sao hiện tại lại..."

 

TV đã tắt.

 

Người phụ nữ bên phòng kế bật khóc, gào lên với chồng mình: "Anh suốt ngày chỉ biết xem ti vi! Một mình tôi nuôi cái nhà này dễ lắm sao? Bố mẹ anh còn ngày nào cũng gọi điện hỏi xin tiền!" Giọng cô ta xé nát cả đêm khuya, nghe ra đầy tuyệt vọng và bấn loạn, thế nhưng từ đầu đến cuối, chỉ có tiếng của một mình cô vang lên. Người chồng dường như im lặng, không đáp lại cũng không phản ứng gì, hoặc có thể là đã quen với việc làm ngơ trước những giọt nước mắt và lời oán trách của vợ mình.

 

Hạ Thần nằm trên giường, không khí ngột ngạt khiến mồ hôi túa đầy trán, làm mái tóc ướt sũng dính bết lại thành từng lọn.

 

Tiếng khóc của người phụ nữ ấy, giống như làn không khí dày đặc trong phòng, vừa nặng nề vừa dai dẳng, cứ âm ỉ vang lên không dứt. Đã khuya lắm rồi, Hạ Thần nhắm mắt lại, muốn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng tiếng nức nở vọng qua bức tường mỏng lại cứ như nhập vào cả giấc mơ của cậu, mơ hồ, trống rỗng. Trong mơ, tiếng xích sắt trong những chiếc lồng cũng vang lên leng keng. Những thiếu nữ bị nhốt trong lồng giống cậu ngày xưa, khóc nức nở cầu xin.

 

Tiếng đàn ông lạnh lẽo lần lượt vang lên: "Có biết chúng mày bắt ai không hả?! Cho nó dùng thuốc?? Chúng mày điên rồi à?!"

 

"Chẳng phải là cháu ngoại của Nguyên soái à, sợ gì chứ. Dù sao cũng đã đánh rồi."

 

"Cái thằng Alpha khốn kia không những giết người của ta, còn dám đưa nó trốn đi. Đúng là xúi quẩy thật." Một người khác lẩm bẩm oán trách. "Vất vả lắm mới bắt lại được, không ngờ lại bị đánh dấu rồi."

 

"Bị đánh dấu rồi thì Omega chẳng còn giá trị gì nữa, xui xẻo thật. Mấy người làm ăn kiểu gì vậy hả?"

 

"Mồm miệng thì giỏi lắm! Giờ tính sao, bên kia cũng không chịu trả tiền. Mà thả nó ra thì chẳng phải chúng ta lỗ nặng à?"

 

"Ai nói là thả? Không phải có cái thuốc xóa dấu hiệu đánh dấu mua từ chợ đen sao? Dùng thử xem. À đúng rồi, con nhỏ Beta bị bắt ở lưng chừng núi, ồn ào quá, cắt lưỡi nó đi!"

 

"Kiểu thuốc đó có sạch được không? Đừng có mà xóa xong làm cho nó chết luôn đấy nhé."

 

Hạ Thần đứng trong bóng tối toàn thân lạnh toát. Giấc mơ này chân thật đến rợn người. Cậu vươn tay định mở cánh cửa lồng sắt kia, muốn cứu lấy cô gái ấy, cũng như chính mình năm xưa. Thế nhưng cậu không chạm được vào gì cả, đầu ngón tay xuyên qua khoảng không mơ hồ. Cả thế giới bắt đầu vặn vẹo.

 

Cậu thấy chính mình của mười bốn năm trước, bị người ta túm tóc lôi xềnh xệch vào một căn phòng tăm tối. Chiếc TV cũ kỹ đang phát tin tức từ mười mấy năm về trước, lặp đi lặp lại hình ảnh Nguyên soái Phó Nghị phát cuồng đi tìm cháu ngoại, khiến cả thủ đô lúc đó xôn xao chấn động.

 

Người đàn ông ấn đầu cậu xuống, ra lệnh cho kẻ khác mang đến một chai thuốc màu tím. Bên cạnh, cô gái gào khóc điên cuồng, nhưng chẳng bao lâu sau, tất cả im bặt. Chiếc lưỡi đầy máu thịt bị ném thẳng vào thùng rác. Bọn chúng bôi thuốc cầm máu lên miệng vết thương, cô gái tuy chưa chết nhưng đã hoàn toàn bất động, ánh mắt đờ đẫn như mất hết linh hồn.

 

Hạ Thần bụm miệng, bị sự tàn nhẫn ấy làm cho chấn động. Cậu run rẩy bám vào tường, nôn khan không ngừng, như thể muốn nôn cả dạ dày ra ngoài. Rõ ràng chỉ là một cơn ác mộng, vậy mà mùi máu tanh lại rõ ràng đến rợn người, như thể chính cậu đang ở trong đó, có thể cảm nhận từng chi tiết một cách chân thực đến nghẹt thở. Cậu quay đầu lại liền thấy người đàn ông kia mở nắp lọ thuốc màu tím, đổ thẳng lên cổ một cậu thiếu niên đang giãy giụa không ngừng. Cậu thiếu niên đó là Hạ Thần năm mười lăm tuổi.

 

"Aaa!"

 

Tiếng hét xé họng vang lên, non nớt mà khàn đặc, là âm thanh tuyệt vọng từ tận sâu bên trong.

 

Thuốc dội lên sau cổ cậu phát ra tiếng "xì xì" ghê rợn, cảm giác thiêu đốt lan khắp thần kinh. Cơn đau đến quá mức chịu đựng đã chặt đứt mọi dây thần kinh căng thẳng, như kéo theo cả ý chí sống sót bị rạn vỡ. Cậu ngất lịm đi, hơi thở cũng hoàn toàn biến mất.

 

"Mẹ kiếp, lão đại, nó chết rồi à?! Tôi đã bảo thứ thuốc đó là đồ giả mà!" Lời còn chưa dứt, tiếng súng chợt vang lên. Cánh cửa bị đạp banh ra, ánh sáng từ bên ngoài ập vào như xé rách bóng tối u ám trong ký ức, cũng như mang theo sự cứu rỗi. Hạ Thần cuối cùng cũng nhớ ra rồi, chính lúc ấy ông ngoại đã dẫn người tìm đến.

 

Nhân viên y tế khẩn cấp xử lý cho cậu, nhanh chóng khiêng cậu lên xe cứu thương. Tim cậu từng ngừng đập, nhưng dưới tiếng gọi khản đặc và đầy tuyệt vọng của ông ngoại, giữa dòng thời gian trôi mơ hồ vô định, trái tim ấy đã đập trở lại.

 

Một nhịp.

 

Hai nhịp.

 

Ba nhịp.

 

Thình... thịch... thình... thịch...

 

Sinh mệnh yếu ớt và nhỏ bé ấy đã từng bị vùi trong địa ngục, cuối cùng được người kéo về lại nhân gian. Hạ Thần hít mạnh một hơi, giật mình choàng tỉnh từ cơn ác mộng. Toàn thân đẫm mồ hôi, hơi thở dồn dập, trái tim đập loạn không thể khống chế.

 

Bên kia vách tường, tiếng cãi vã vẫn chưa dừng. Chiếc quạt ở góc phòng vẫn quay ù ù. Hạ Thần đứng dậy bước đến bên cửa sổ để làn gió đêm nhè nhẹ thổi qua tóc mai, mơn man nơi vành tai.

 

Cảm giác dính rít của mùa hè khiến cậu cảm nhận rõ ràng rằng mình vẫn còn sống. Cậu đi vào nhà tắm, mở vòi sen xả nước như muốn rửa sạch hết ác mộng vừa rồi. Khi quay lại phòng, xuyên qua vách tường mỏng, Hạ Thần nghe thấy.

 

"Anh cả ngày không ra khỏi nhà, có phải đã dan díu với tên Omega phòng bên rồi không?!"

 

Tiếng người phụ nữ vang lên như gào thét, giọng đã hoàn toàn vỡ nát. Cô ta như phát điên, tuyệt vọng mà giận dữ, bị cuộc sống đè nén đến không thở nổi, cuối cùng bùng nổ trong một đêm oi bức đến điên dại.

 

Người chồng không nhịn nổi nữa, qua âm thanh có thể đoán được hắn đã giáng một cái tát:
"Cái loại Omega không được đánh dấu mà cũng chửa được ấy à? Cô nói vu khống thì cũng phải nói cho giống thật một chút!" Trong khoảnh khắc đó, Hạ Thần không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ lặng lẽ cầm lấy chiếc cốc thủy tinh bên cạnh, xoay người, nhắm thẳng vào vách tường mà ném mạnh.

 

"Choang!"

 

Tiếng vỡ trong vắt, giòn tan như sấm rền giữa trời quang, xé tan mọi tiếng gào thét, cãi vã, cả thế giới phút chốc trở về yên lặng.

 

Lời cảnh cáo của Hạ Thần quả thật có tác dụng, nhà bên lập tức thu mình lại, không còn ồn ào như trước. Cậu cũng chẳng buồn dọn đống mảnh thủy tinh vỡ dưới đất, chỉ yên lặng quay lại nằm lên giường. Đêm không buồn ngủ, mọi thứ trở nên vô cùng tĩnh lặng.

 

Cậu có thể nghe thấy tiếng ve kêu trên cành cây ngoài cửa sổ. Một âm thanh mới mẻ mà ở thủ đô giữa những tòa nhà chọc trời chưa từng có được. 

 

"Chi Chi, cô đi giao hàng trong thành phố đi! Tiểu Hạ, cậu ở lại trông cửa hàng. Tôi đi lấy thêm hàng!" Ông chủ hiếm khi tới tiệm vào ngày phát lương, vậy mà lần này không chỉ không phát tiền, còn tới để giao việc.

 

Chi Chi nhỏ giọng than phiền: "Tôi đến để làm thu ngân, ai lại bắt tôi đi giao hàng chứ." Cô liếc nhìn chiếc xe điện mini dừng trước cửa tiệm khịt mũi: "Phương tiện di chuyển cũng quá kém rồi."

 

"Hay để tôi đi thay cho?" Hạ Thần hiếm khi chủ động lên tiếng.

 

"Thôi khỏi, trời nắng thế này cậu mà xỉu dọc đường thì phiền lắm." Chi Chi bĩu môi, ôm một thùng hàng rồi nhanh nhẹn leo lên xe điện. Nhưng chưa ra khỏi con phố thì cô đã ngã. May mà không nghiêm trọng, chỉ trầy đầu gối.

 

Khi Hạ Thần chạy tới, Chi Chi đã ngồi bên vệ đường, dùng chai nước khoáng mà hàng xóm đưa cho để rửa vết thương. Hạ Thần xem qua miệng vết thương, rồi đi mua ít thuốc ở tiệm dược quay lại giúp cô băng bó sơ qua.

 

Chi Chi tò mò hỏi: "Trông cậu có vẻ rành mấy việc này nhỉ? Học y à?"

 

"Ừ." Hạ Thần nhẹ giọng đáp.

 

"Wow, lợi hại ghê. Cậu tốt nghiệp đại học nào thế?"

 

"Đại học Y khoa Thủ đô."

 

Ôiii!!! Chi Chi suýt cắn trúng lưỡi mình, trợn mắt kinh ngạc: "Cậu tốt nghiệp Y khoa Thủ đô mà lại tới cái thị trấn nhỏ xíu này làm thu ngân á? Phí phạm nhân tài quá rồi, ít nhất cũng phải vào phân viện số Một ở thủ đô chứ?"

 

Hạ Thần vừa băng bó vết thương cho cô, vừa đáp: "Tôi là một Omega."

 

Chi Chi lập tức im bặt, suýt nữa quên mất chuyện này. Cuối cùng cô ấp úng hỏi: "Cha của đứa bé trong bụng cậu là Beta à?" Hạ Thần lắc đầu, không trả lời. Chi Chi càng thấy khó hiểu. Cô vốn nghĩ vì Hạ Thần không bị đánh dấu nên chắc là cậu kết đôi với một Beta.

 

"Là Alpha à? Vậy thì vô trách nhiệm thật đấy. Omega mang thai khổ như vậy mà còn để cậu ra ngoài đi làm? Hắn nghèo lắm à?" Câu hỏi này rõ ràng là hơi vô duyên, Chi Chi cũng tự nhận ra không ổn, nên không định hỏi thêm. Cô lè lưỡi nói xin lỗi, nhưng Hạ Thần thì chỉ là chưa biết nên trả lời thế nào.

 

Cậu đứng dậy dắt chiếc xe điện qua một bên thản nhiên nói: "Chúng tôi ly hôn rồi, đứa bé là ngoài ý muốn."

 

"Vậy cậu không định bắt anh ta chịu trách nhiệm sao?"

 

"Cô nói nhiều thật." Hạ Thần vốn luôn lãnh đạm, lời đáp thản nhiên ấy khiến Chi Chi còn chưa kịp sốc thì chủ đề đã bị ép dừng lại.

 

Cậu ôm thùng hàng lên: "Cô trông cửa hàng, tôi đi giao hàng."

 

"Ờ. hưng cậu biết chạy xe điện không đấy?"

 

"Không." Hạ Thần dứt khoát. "Tôi đi xe buýt."

Bình Luận (0)
Comment