So với thị trấn nhỏ, cái nóng bức giữa lòng thủ đô đông đúc lại càng khiến người ta ngột ngạt hơn bao giờ hết. Hạ Thần đứng trong một con hẻm nhỏ, không chịu nổi mà nôn khan hồi lâu, đến khi lau miệng xong mới loạng choạng bước ra. Vất vả lắm mới tìm được địa chỉ giao hàng, lúc ấy đã là hai giờ chiều. Cậu mua một chai nước, uống vài ngụm rồi dừng lại trước cửa một tiệm bánh ngọt, mệt đến mức chẳng còn sức mà nhấc chân đi tiếp.
Cậu đội mũ lưỡi trai xanh đậm, vành mũ kéo thấp che phủ phần tóc mái, người khoác chiếc áo phông rộng và quần thể thao, đôi giày trắng loang lổ bụi đường. Tóc hơi dài dính bết vào má, ướt đẫm mồ hôi. Toàn thân tỏa ra mùi mồ hôi chua nồng bị nắng hè hun nóng, lẩn quẩn chẳng tan.
Trông cậu rất nhếch nhác, cũng vô cùng thê thảm.
Hạ Thần nhìn qua lớp kính, ngắm những chiếc bánh ngọt đủ màu sắc được trưng bày bên trong, không kìm được mà nuốt một ngụm nước bọt. Cậu thò tay vào túi lục ra mấy tờ tiền lẻ, lại liếc nhìn giá chiếc bánh dâu mình đang để ý. Cuối cùng, Hạ Thần cắn răng bước vào tiệm bánh ngọt mát lạnh với điều hòa thổi vù vù, thoải mái đến mức như thuộc về một thế giới khác. Cô gái trẻ đứng sau quầy vừa thấy cậu đã cau mày, khẽ bịt mũi, không chút che giấu vẻ khó chịu trên mặt.
"Lấy cho tôi một cái bánh dâu." Hạ Thần nghiến răng: "Thêm một cái bánh anh đào nữa, đều lấy phần nhỏ."
"Tổng cộng 103 tệ." Cô gái nhanh chóng đóng gói xong, đưa tay nhận lấy tiền bằng hai ngón, tỏ rõ thái độ miễn cưỡng.
Hạ Thần cũng nhận ra nét mặt ấy, nhưng trời nắng như thiêu như đốt, nếu cậu mang bánh về tận thị trấn, có lẽ đến lúc đó chẳng còn ăn được nữa. Cậu đành không biết xấu hổ tìm một góc khuất trong tiệm, ngồi xuống mở hộp bánh ra và đắm chìm vào ăn bánh.
Vị ngọt đã lâu không nếm tan dần trong miệng, hòa cùng làn gió mát lạnh từ điều hòa khiến trái tim Hạ Thần cũng dần dịu lại. Cảm giác buồn nôn vì nghén cũng bớt đi nhiều, cậu chỉ mong mùa hè trôi qua thật nhanh. Căn phòng trọ không có điều hòa sắp khiến cậu phát điên rồi. Hạ Thần vội vàng xúc từng thìa bánh, ăn hết hai miếng mà vẫn thấy chưa đã thèm.
Cậu lại lấy hết tiền lẻ còn lại trong túi ra, ngồi cộng từng đồng, hành vi chẳng khác gì một kẻ lang thang. Cậu để mắt đến một miếng bánh vị đào mật, đứng trước tủ kính lạnh ngắm nghía giá cả, phát hiện nếu mua thì sẽ tiêu sạch chỗ tiền còn lại. Nếu ăn tiếp, cậu sẽ không còn đủ tiền để bắt xe về thị trấn.
Hạ Thần kéo thấp vành nón, tiếc nuối nhìn miếng bánh kem đào ấy, còn đang do dự không biết có nên mua hay không thì bên cạnh vang lên một giọng nói quen thuộc, là chất giọng to, rõ ràng của Lý Bắc Bắc: "Tiểu Quỳ, lấy cho tôi miếng vị đào kia nhé."
"Biết rồi mà! Hôm nay cậu tới muộn vậy? Bà chủ đâu rồi?"
"Dì Tiêu đến chỗ bạn chơi rồi, hôm nay tớ với Tiêu Minh trông tiệm."
Lý Bắc Bắc sải bước ngang qua Hạ Thần, hoàn toàn không nhận ra cậu. Cũng phải thôi, trong lòng họ, Hạ Thần xưa nay vẫn là một đoá cao lãnh mặc áo blouse trắng tinh khôi. Ai mà ngờ được người toàn mùi mồ hôi, ăn mặc lôi thôi nhếch nhác này lại chính là Hạ Thần?
Hạ Thần không hoảng hốt, thậm chí còn rất bình tĩnh bước ra khỏi cửa tiệm.
Nhưng vẻ ngoài bình tĩnh ấy chỉ là vỏ bọc, trong lòng cậu đã rối tung như mớ bòng bong. Vừa bước ra ngoài đã đâm sầm vào một bao bột mì cỡ lớn mà Tiêu Minh đang ôm, cả đầu đau điếng, cái mũ lưỡi trai cũng bị va rơi. Hạ Thần ôm trán ngẩng đầu lên, cả hai đều sững người tại chỗ. Tiêu Minh không ngờ Hạ Thần người mà Lục Hành Thư đã tìm đến phát điên lại tự mình mò đến tận cửa.
Hạ Thần lập tức quay đầu bỏ chạy, Tiêu Minh còn chưa kịp đặt bao bột mì xuống đã vội vàng đuổi theo. Nhưng vẫn bị cậu cắt đuôi, Hạ Thần luồn vào một con hẻm nhỏ, bám theo ống nước trèo qua tường suýt nữa thì ngã, chẳng thèm nhìn biển số hay lộ trình, thấy xe dừng là nhảy lên luôn. Cậu mới chạy được một đoạn mà bụng đã quặn lên dữ dội, chưa ngồi được mấy trạm đã xuống xe, ngồi phệt xuống vệ đường nghỉ một lúc.
Sau đó, Hạ Thần vẫy đại một chiếc taxi, không còn để ý tới chuyện tốn tiền, chỉ mong mau chóng rời khỏi trung tâm thành phố.
Nhưng Tiêu Minh đâu phải hạng dễ buông tha, anh lập tức liên hệ với bộ phận an ninh khu vực đó tra lại toàn bộ camera giám sát trên con phố vừa rồi. Chưa đến nửa tiếng, anh đã tìm được địa chỉ cửa hàng mà Hạ Thần đến giao hàng. Sau khi xác nhận địa điểm, Tiêu Minh lập tức gọi cho Lục Hành Thư.
Bọn họ chẳng ai ngờ được, một người vốn ưa sạch sẽ như Hạ Thần lại chọn trốn ở một thị trấn nhỏ hẹp, bừa bộn và lộn xộn đến thế.
Khi Lục Hành Thư lần được đến phòng trọ của Hạ Thần thì trời đã tầm sáu giờ chiều. Nếu không phải vì Chi Chi không chịu nói địa chỉ, có lẽ anh đã đến được sớm hơn. Hôm nay Hạ Thần ăn quá nhiều bánh kem, lại chạy bộ một đoạn đường dài, cả người mệt rã rời, nên đã xin nghỉ làm từ sớm để về nhà nghỉ ngơi.
Dạ dày từ lâu đã rỗng không, tắm xong, cậu định nấu bát canh trứng cà chua để tẩm bổ lấy sức. Thế nhưng lục tung bếp cũng không tìm thấy muối, trước đó vì không giỏi nấu nướng nên cậu đã làm hỏng hết chỗ muối cũ. Cậu tính đặt đồ ăn ngoài cho nhanh, nhưng vừa mở điện thoại lên thì thấy phí giao hàng quá cao. Mà dạ dày yếu, cũng chẳng ăn được nhiều, đã thế hôm nay lại lỡ tiêu quá mức cho phép.
Hạ Thần chưa từng nghĩ đến chuyện có một ngày mình cũng sẽ phải tính toán từng đồng từng cắc thế này. Cậu hiện tại giống hệt mấy nhân vật trong phim truyền hình từng ngã từ thiên đường xuống đáy vực cũng nên?
Cậu thở dài một hơi, mệt mỏi rã rời miễn cưỡng lê bước xuống tiệm tiện lợi trong khu trọ mua gói muối. Gặp đúng dịp khuyến mãi, cậu tiện tay mua luôn hai thùng nước tinh khiết mang về.
Khu trọ nơi Hạ Thần thuê khá cũ, không có thang máy. Tầng càng cao thì giá càng rẻ, người thuê càng ít. Hạ Thần nghĩ đến việc sau này mình sẽ càng khó đi lại, nên sau khi so sánh giá cả các tầng, cuối cùng quyết định thuê phòng ở tầng năm.
Cầu thang mỗi tầng đều có một ô cửa sổ, vào lúc sáu giờ ngày hè ánh trời vẫn còn sáng. Ánh tà dương buông xuống từ khung cửa sổ, rải rác dọc theo hành lang, phủ lên bậc thang và bức tường một lớp ánh sáng ấm áp màu hổ phách dịu êm.
"Hoàng hôn rực rỡ, chỉ tiếc gần tàn phai." Trên tầng ba, một đứa trẻ đang lớn tiếng đọc bài trong phòng, xen lẫn là tiếng xào nấu lách tách của mẹ nó vang vọng khắp hành lang. Hạ Thần lau mồ hôi trên trán, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức theo gió lan ra, bụng đột nhiên réo lên từng hồi. Tất cả là tại Tiêu Minh, khiến cậu nôn hết sạch hai miếng bánh kem.
Thật uổng tiền, biết vậy đã chẳng ăn, trong lòng Hạ Thần không khỏi oán trách.
Cậu đặt hai thùng nước tinh khiết xuống bậc chiếu nghỉ tầng bốn, hơi thở có phần dồn dập, người khom xuống, hai tay chống lên đầu gối nghỉ tạm.
"Hạ Thần..."
Tiếng gọi ấy vang lên chẳng đúng lúc chút nào, là giọng của Lục Hành Thư. Anh đã đứng trước cửa phòng trọ chờ được một lúc, suýt nữa định phá cửa xông vào, thì nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vọng từ cầu thang lên.
Hạ Thần ngẩn ra, rồi lập tức hiểu rằng hành tung của mình đã hoàn toàn bại lộ. Nhưng cậu không hề thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, gương mặt bình thản đến lạnh lùng khiến bao nhiêu lời lẽ Lục Hành Thư chuẩn bị đều nghẹn lại trong cổ, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, chỉ có thể như một kẻ vụng về đứng ngây ra trước cửa.
Còn Hạ Thần thì cũng không biết phải nói gì. Cậu có cảm giác như mình đã rất, rất lâu rồi không gặp lại Lục Hành Thư. Hai người cứ thế im lặng đối diện nhau, không ai biết nên bắt đầu từ đâu, không khí trở nên vô cùng ngượng ngùng.
Lục Hành Thư trong lòng lặp đi lặp lại vô số lần: phải nhận lỗi trước, xin lỗi trước, dù nói gì thì thái độ cũng phải đúng mực. Kết quả, Hạ Thần là người phá vỡ im lặng trước: "Giúp tôi xách nước."
"Được!" Lục Hành Thư lập tức bước tới, nhẹ nhàng xách hai thùng nước cố gắng bắt chuyện: "Mua nhiều nước như vậy làm gì?"
"Giảm giá." Câu trả lời lạnh lùng, Hạ Thần cầm chìa khóa mở cửa, nghiêng người nhường chỗ cho Lục Hành Thư vào theo.
"Hạ Thần ..."
"Ăn cơm chưa?" Hạ Thần ngắt lời anh.
"Anh không đói, Hạ Thần, anh..." Lục Hành Thư rất sốt ruột muốn giải thích hết mọi hiểu lầm, nhưng lại bị Hạ Thần ngắt lời lần nữa.
"Tôi đói rồi, có chuyện gì ăn xong rồi nói." Hạ Thần lặp lại: "Tôi rất đói, hết sức mệt mỏi."
Lục Hành Thư vội nói: "Thế để anh nấu cơm." Nhưng nghĩ lại thấy mình không biết nấu, chỉ biết sống sót ngoài hoang dã. Anh lấy điện thoại gọi đồ ăn, chọn toàn món ngon: "Được rồi, ăn xong rồi nói. Em muốn ăn gì?"
"Không cay là được." Hạ Thần bật quạt điện, căn phòng ngột ngạt mới phần nào thoáng mát hơn. Cậu ngồi trước quạt, im lặng, không biết đang nghĩ gì. Suốt từ đầu đến cuối, ánh mắt Hạ Thần không hề nhìn thẳng vào Lục Hành Thư.
Trong lúc đó, Lục Hành Thư nhìn quanh căn phòng, ngoài sự sơ sài, anh không tìm được từ nào khác để mô tả. Trong nhà thậm chí không có điều hòa, mà mùa hè nóng bức đã bắt đầu từ lâu rồi, Hạ Thần đã sống thế nào ở đây? Anh bước lên hai bước, nhìn thấy quyển sổ trên bàn thấp, mở ra, trên đó ghi rất nhiều tên người, tất cả đều họ Hạ.
Không cần đoán cũng biết đó là tên những đứa trẻ, vì Hạ Thần còn nghĩ ra rất nhiều tên gọi thân mật, rất dễ thương.
Lục Hành Thư cảm thấy tim mình như bị xé nát, anh tiến đến, quỳ xuống một nửa, nắm lấy tay Hạ Thần, phát hiện lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh. Còn ánh mắt Hạ Thần thì lạnh lùng, đen sâu không thấy ánh sáng.
"Đứa bé..." Lục Hành Thư mấp máy môi.
Hạ Thần khẽ động đầu ngón tay, như thể đã chờ đợi câu nói đó từ lâu. Cậu rút tay ra, quay đi, giọng run run nhưng cứng rắn: "Tôi sẽ không bỏ đứa bé."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lục Hành Thư, Hạ Thần tiếp tục nói lạnh lùng: "Cũng sẽ không đưa cho nhà họ Lục."
"Hạ Thần, em nghe anh nói hết đi được không?" Lục Hành Thư nắm chặt tay cậu, sốt ruột nói, "Không ai bắt em phải bỏ đứa bé, cũng không ai định cướp đi con em!"
Lời vừa dứt, dây thần kinh căng thẳng của Hạ Thần lập tức giãn ra, đôi mắt sáng lên, một giọt nước mắt lăn dài xuống má. Rồi nước mắt cứ thế tuôn rơi liên tiếp. Lục Hành Thư cuống cuống không kịp lấy khăn giấy, đỡ lấy khuôn mặt cậu, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt: "Đừng khóc, xin lỗi... Hạ Thần, xin lỗi... là anh quá ngốc, nên mới có biết bao hiểu lầm giữa chúng ta."
Như chứa đựng nhiều uất ức không thể thốt ra thành lời, Hạ Thần lặng lẽ rơi nước mắt. Chân cậu đã mềm nhũn, cậu từng nghĩ Lục Hành Thư đến vì đứa bé, muốn cướp cả con đi. Nếu Alpha kiện Omega đòi quyền nuôi con, Omega hoàn toàn không có quyền từ chối. Hơn nữa, điều kiện kinh tế hiện tại của cậu tệ đến thế, tòa án chắc chắn sẽ trao quyền nuôi con cho Lục Hành Thư. Những suy đoán đó khiến cậu căng thẳng đến tột độ, giờ đây cả người cậu run rẩy, đầu ngón tay lạnh buốt giữa mùa hè oi ả.
"Anh thích em, Hạ Thần. Anh thích em... anh luôn thích em." Lục Hành Thư không thể kiềm chế nữa, anh hôn lên môi Hạ Thần, quấn lấy không muốn rời. "Xin lỗi, anh nên biết sớm là em. Anh không biết em chính là cháu ngoại của Nguyên soái Phó, thấy trong hồ sơ em đã kết hôn, tim anh vỡ vụn... Tất cả là lỗi của anh, anh không nên cho em thuốc tránh thai khi chưa rõ mọi chuyện, cũng không nên để cha anh gửi đơn ly hôn cho em mà anh không đọc kỹ. Nếu anh xem kỹ, anh đã biết sự thật sớm rồi, sẽ không để ông đưa đơn ly hôn cho em. Ngày em đến biệt thự tìm anh, anh không biết là em, nếu biết, làm sao anh có thể từ chối em? Hạ Thần, anh sai rồi, thật sự biết lỗi rồi. Từ khi em đến Tuyết Lâm tìm anh, anh đã thích em, anh ly hôn cũng vì muốn được bên em."
Nhịp thở gấp gáp, giọng nói ngắt quãng, anh liên tục lặp đi lặp lại lời xin lỗi của mình.
"Về với anh đi, anh chưa nộp đơn ly hôn đâu, anh đã xé rồi. Anh vẫn là Alpha của em. Vụ chuyện của Nguyên soái anh sẽ xử lý ổn thỏa, tuyệt đối sẽ không để em thất vọng. Ba em anh đã đưa về biệt thự chăm sóc rồi, em không muốn về thăm ông ấy à? Còn đứa con của chúng ta, hãy cho anh một cơ hội để cùng em chăm sóc bé được không?" Lục Hành Thư không nhận được câu trả lời, anh cứ lặp đi lặp lại việc xoa đôi tay lạnh giá của Hạ Thần: "Anh đã xin chuyển về thủ đô nhận nhiệm vụ rồi, từ nay sẽ luôn bên cạnh em, không tùy tiện đi đâu nữa."
Đôi mắt anh đỏ nhẹ, giọng trầm xuống: "Hạ Thần, em trả lời anh được không?" Nhưng Hạ Thần vẫn im lặng.
Lâu lắm sau đó Hạ Thần mới từ từ ngẩng đầu, cằm còn đọng giọt nước mắt. Cậu đã lâu không khóc, một khi đã khóc thì không thể dừng lại. Dù có mạnh mẽ đến đâu, trái tim cũng sẽ mềm yếu, cũng sẽ đau đớn, và sau cơn đau là sự tê liệt.
Cảm giác như không còn cảm giác gì, đau đớn đè nặng như đang ngạt thở. Omega mang thai thường rất nhạy cảm về mặt cảm xúc, Hạ Thần cũng vậy. Tất cả những cảm xúc tiêu cực đều bị khuếch đại, cậu không muốn bị tổn thương thêm nữa, sợ đau thêm lần nữa. Cậu không còn niềm tin, không tin bản thân cũng như Lục Hành Thư.
Lâu như cả một thế kỷ, Lục Hành Thư khẽ nhếch khóe môi cứng đờ: "Em đang nói những lời vô lý gì vậy?"
Ánh mắt Hạ Thần trống rỗng, trong đôi mắt đen sâu ấy không còn thấy bóng dáng Lục Hành Thư, cậu chậm rãi nói: "Việc ép cưới trước kia là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh. Nhưng tôi không cố ý. Chính anh đã nói, đợi tôi lớn sẽ kết hôn với anh."
Những điều cậu nói, Lục Hành Thư hoàn toàn không hay biết, thậm chí không có bất cứ ký ức nào về chúng. Dù Lục Hành Thư có hỏi thế nào, Hạ Thần vẫn giữ im lặng không tiết lộ thời điểm thỏa thuận đó. Cậu như rơi vào vực sâu vô tận, đau đớn vô cùng, nhưng luôn giữ giọng điệu lạnh lùng: "Hai bằng chứng mà Lục lão gia giữ, anh biết rồi chứ?"
Tóc Hạ Thần rối bù, đuôi tóc rũ xuống che phủ mí mắt. Lục Hành Thư cau mày, an ủi bằng lời nói dối, cố gắng để Hạ Thần đừng bận tâm: "Những thứ đó chắc chắn là do người có ý đồ làm giả."
"Làm giả?" Hạ Thần bật cười khẩy, từng chữ rõ ràng: "Đó là sự thật. Tôi thực sự đã bị đánh dấu, khi tôi mười lăm tuổi, trong vụ bắt cóc đó."
Hạ Thần giọng khàn đặc, trầm thấp, từng câu từng câu như thoảng qua nhẹ nhàng: "Nhưng tôi chẳng nhớ ai đã đánh dấu tôi. Là tên cướp nào? Hắn đã chết chưa? Hay còn sống? Hắn đã bỏ trốn chưa? Tôi chẳng nhớ gì cả."
Ngày đó tuyết rơi dày đặc, lạnh buốt, cảm giác bị đánh dấu sau gáy vẫn rõ ràng đến vậy. Những cơn ác mộng giữa đêm khuya cứ lặp đi lặp lại trước mắt cậu, trận tuyết rơi trắng xóa như tận thế.
"Hạ Thần, đừng như vậy, tất cả đã qua rồi." Lục Hành Thư chưa từng thấy Hạ Thần xanh xao đến thế, ký ức đau đớn khi hồi phục và cú sốc gia đình Phó sa sút, cộng thêm những tổn thương do anh gây ra như lưỡi dao lột da, đã cào xé trái tim cậu phơi bày dưới ánh nắng, như ngâm mình trong cơn mưa giông.
Dù còn sống động đến đâu, cũng bị thiêu đốt; dù có rực cháy đến đâu, cũng bị lạnh giá.
Hạ Thần thều thào: "Đúng vậy, dấu vết đã được xóa bỏ, tôi nên bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng họ vẫn xuất hiện trong giấc mơ mỗi đêm. Tôi mỗi đêm đều không ngủ được. Ngoài bị đánh dấu, tôi còn bị làm gì nữa? Tôi không nhớ nổi."
Lục Hành Thư không để cậu nói tiếp, anh ôm chặt lấy cậu, giọng nghẹn ngào sôi sục trong cổ họng: "Anh không quan tâm!"
Đột nhiên
"Nhưng tôi quan tâm!" Hạ Thần gần như hét lên, cảm xúc từ thái độ thờ ơ bỗng chốc bùng nổ dữ dội. Cậu vụt đẩy Lục Hành Thư ra, trong đầu vang lên những tiếng r*n r* của nỗi đau từng trải, liên tục nhắc nhở về quá khứ không thể chịu đựng nổi. Sau nhiều năm lãng quên, những nỗi sợ hãi ấy lại dồn dập tràn về trong những lúc cô đơn và bất lực nhất. Mỗi đêm đều hành hạ cậu, nếu không có đứa con trong bụng và người ba cần chăm sóc làm điểm tựa, cậu đã gục ngã từ lâu.
Gần hai tháng qua, đó là khoảng thời gian đau khổ nhất của cậu. Và Lục Hành Thư đã đẩy cậu ra, để cậu một mình gồng gánh tất cả. Tại sao hôm nay anh lại xuất hiện? Rõ ràng cậu đã quyết tâm không còn nợ nần gì với anh, vậy sao anh còn xuất hiện để làm lung lay lòng mình?
Ba năm chờ đợi, ngày qua ngày trong biệt thự lạnh lẽo, cậu nằm trên chiếc giường mà Lục Hành Thư từng ngủ, nhớ anh đến không ngừng. Cậu đọc hết mọi cuốn sách anh sưu tập, xem qua từng bằng khen quân trường, ăn hết những món anh từng khen ngon. Cậu muốn gần anh hơn nên đã chủ động đến biên giới.
Mỗi cử động của Lục Hành Thư đều khiến cậu lo lắng không yên. Khi anh bị thương, cậu sốt ruột khôn nguôi; khi anh mất tích, cậu bất chấp mọi thứ đi tìm. Cậu yêu Lục Hành Thư nhiều đến mức không còn sợ chết. Nhưng Lục Hành Thư đã làm gì? Anh đã đẩy cậu ra, để cậu rơi vào tuyệt vọng.
Tất cả nỗi đau cậu đều một mình gánh chịu, đã thành quen; Lục Hành Thư chưa từng ở bên cạnh an ủi, đồng hành. Giờ đây, chỉ sau vài lời nói ngắn ngủi của anh, cậu phải quên hết tất cả. Dù có yêu đến đâu, nỗi đau vẫn quá sức chịu đựng.
Nhưng lỗi của Lục Hành Thư ở đâu? Anh mất trí nhớ là vì muốn cứu cậu, sự lạnh lùng là vì bị ép cưới. Thật ra Hạ Thần không hề trách anh. Chỉ là ngọn lửa tình yêu cháy quá mạnh, rồi cũng chỉ còn lại tro tàn mà thôi. Hạ Thần thở hổn hển, tựa vào bậu cửa sổ, những cơn sóng cảm xúc cuối cùng cũng lắng xuống. Cậu nhìn Lục Hành Thư, một lần nữa nói: "Chúng ta ly hôn đi."
Lục Hành Thư cứng ngắc đáp: "Anh không đồng ý."
"Tôi thực sự rất đau, Lục Hành Thư."
Cái quạt trong góc phòng thổi ù ù, thổi tan tiếng nói buồn bã của Hạ Thần.