Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 35

"Tiểu Hạ, Alpha đó có bị bệnh không vậy, ngày nào cũng lượn lờ trong siêu thị nhà mình." Chi  càu nhàu.

 

Hạ Thần cúi đầu quét mã sản phẩm: "......"

 

Một lúc sau, Lục Hành Thư, Alpha mà Chi Chi gọi là bị bệnh cầm một chai nước đi đến chỗ Hạ Thần: "Anh muốn mua một chai nước."

 

Hạ Thần nhận tiền, tự mình dọn dẹp trên bàn. Lục Hành Thư muốn bắt chuyện, nhưng Hạ Thần giả vờ không quen biết anh. Một vị tướng quân lần đầu tiên bị đối xử lạnh nhạt như vậy, lại còn là bởi chính vị bác sĩ nhỏ ngày nào từng ngày bám lấy mình, khiến trong lòng Lục Hành Thư cảm giác hụt hẫng không nhỏ. Anh vặn mở nắp chai nước vừa mua, đưa cho Hạ Thần: "Khát rồi phải không?"Hạ Thần không phản ứng, Chi Chi lại giơ tay giành lấy: "Tôi khát, tôi khát!"

 

Uống cạn một chai nước, Chi Chi cũng vui vẻ còn khôn khéo nói: "Tiểu Hạ thích ăn đồ ngọt."

 

Lục Hành Thư ngay lập tức lại bước vào trong siêu thị, lần này đã biết khôn hơn, xách theo một cái giỏ đựng đồ, chất đầy đủ loại kẹo mứt. Chỉ để có thể quanh quẩn thêm chút thời gian trước quầy thu ngân của Hạ Thần. Chẳng bao lâu, đồ đạc anh mua gần như chất thành đống. Anh mở một gói kẹo đưa cho Hạ Thần thành thật nói: "Quảng cáo của loại kẹo này anh xem rồi, hình như rất ngon."

 

"Mang thai không được ăn nhiều kẹo!" Chi Chi đưa tay ra: "Đưa tôi đi!"

 

Lục Hành Thư vội vàng đưa kẹo cho Chi Chi, đồng thời quạt quạt cho Hạ Thần: "Sao siêu thị này không bật điều hòa? Nóng quá à? Em muốn nghỉ ngơi một lát không?"

 

"Vậy thì anh không mua gì nữa, để anh ngồi đây với em." Từ sau lần bị Hạ Thần kiên quyết đuổi ra khỏi nhà, Lục Hành Thư cảm thấy đặc biệt mất tự tin, mà Hạ Thần cũng chưa từng nói với anh một lời nào kể từ đó. Anh sợ Hạ Thần lại bỏ trốn lần nữa, bèn bám dính lấy cậu như keo, thậm chí thuê luôn căn nhà của cặp vợ chồng sống cạnh nhà Hạ Thần, lại còn đưa cho họ một khoản tiền lớn.

 

Cặp vợ chồng đó từng bôi nhọ Hạ Thần, sau này khi biết Lục Hành Thư cho họ một khoản lớn, Hạ Thần cũng không vui vẻ gì, nhưng cậu không nói . Cậu nghĩ, dù sao thì đó cũng là tiền của Lục Hành Thư, chẳng liên quan gì đến cậu nữa. Vậy mà ba năm trước, Lục Hành Thư chẳng cho cậu nổi một xu, còn bây giờ thì dốc sức đổ tiền vào người cậu.

 

Ngay ngày hôm đó, thợ lắp điều hòa đã tới gõ cửa, ép cậu phải lắp cho bằng được.

 

Ngày nào đến giờ cơm tối, Lục Hành Thư cũng xách hộp giữ nhiệt đứng trước cửa nhà Hạ Thần lễ phép gõ cửa. Hạ Thần cố ý không mở, thì anh lại gõ vài tiếng, rồi đợi một lúc lại gõ tiếp. Chỉ cần Hạ Thần không mở cửa, Lục Hành Thư có thể kiên nhẫn gõ cả buổi tối. Hễ Hạ Thần vì phiền mà bất đắc dĩ mở cửa, Lục Hành Thư liền dày mặt chui vào nhà, lần lượt bày từng hộp thức ăn trong hộp giữ nhiệt ra.

 

Biết dạo này Hạ Thần ăn uống không ngon miệng, Lục Hành Thư cố tình chuẩn bị các món canh hầm hương vị thanh đạm nhưng dinh dưỡng đầy đủ.

 

Ban đầu Hạ Thần rất bài xích, lần đầu tiên thậm chí còn đổ thẳng đi. Nhưng sau nhiều lần, cậu cũng bắt đầu thòm thèm. Đồ ăn mình tự nấu chẳng ngon lành gì, ngày nào cũng buồn nôn nghén ngẩm khiến cậu chẳng còn sức từ chối những món ngon nữa. Dẫu sao ăn được vài miếng còn có thể bồi bổ thêm chút dinh dưỡng, không thể để đứa nhỏ trong bụng chịu đói.

 

Hạ Thần ăn là biết ngay tay nghề của Lý Bắc Bắc. Khi còn ở trong quân đội, cậu đã rất thích món ăn Lý Bắc Bắc nấu. Những lúc nôn mửa mệt lả lại đói bụng, cậu luôn thèm được ăn vài miếng món của người đó.

 

Lục Hành Thư thì lại rất biết nắm thời cơ, chân thành nhờ Lý Bắc Bắc nấu ăn giúp, còn Tiêu Minh thì ngày nào cũng kiên nhẫn mang đến. Thật ra Lý Bắc Bắc rất muốn tự mình đến chăm sóc Hạ Thần, nhưng xét đến việc hai người kia đang chiến tranh lạnh và lục đục chuyện ly hôn, cậu không tiện xuất hiện. Cậu sợ rằng nếu mình đến, Hạ Thần sẽ càng thêm né tránh Lục Hành Thư.

 

Dù gì thì món ăn cũng không phải do Lục Hành Thư nấu, vị tướng quân kia còn đang trông chờ dùng mấy món này để lấy lòng Hạ Thần.

 

"Canh này hầm rất lâu rồi, vị ngon lắm, em nếm thử đi." Lục Hành Thư dọn bát đũa ra, múc một muỗng canh rồi thổi nhẹ vài cái cho bớt nóng, đưa tới trước mặt Hạ Thần. Điều hòa trong phòng khiến không khí trở nên dễ chịu, giữa ngày hè thế này lại càng hợp để uống canh. Hạ Thần không uống muỗng canh đã được Lục Hành Thư thổi nguội, mà tự đưa tay lấy một cái thìa tự mình múc lên uống.

 

Lục Hành Thư ngượng ngùng đặt muỗng canh xuống, chợt nhớ trong nhà vệ sinh vẫn còn quần áo Hạ Thần thay ra từ hôm qua.

 

"Em ăn trước đi, anh đi giặt quần áo." Căn nhà quá nhỏ, Lục Hành Thư đi đâu cũng vướng víu, thật sự không chứa nổi một chiếc máy giặt. Nghĩ tới nghĩ lui, không thể để Hạ Thần động tay giặt được, nên anh tự mình gánh vác nhiệm vụ này. Phải biết rằng hồi còn ở quân trường, quần áo anh giặt sạch đến mức từng được phong làm vệ sinh gương mẫu cơ mà.

 

Hạ Thần cúi đầu uống canh không nói gì. Lục Hành Thư cũng không thấy phiền, nhìn cậu từng thìa từng thìa uống canh, thỉnh thoảng còn tự gắp thức ăn, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều. Hạ Thần gầy quá, trong bụng còn có thằng nhóc kia chẳng biết sao lại háu ăn đến vậy, chẳng thèm nhìn xem mẹ nó đã tiều tụy thành bộ dạng gì rồi, Lục Hành Thư âm thầm càu nhàu trong lòng.

 

"Hôm qua anh về nhà, thấy ba mình đang vẽ tranh đấy." Lục Hành Thư cả thân hình to lớn chui vào nhà vệ sinh chật hẹp, quỳ trước cái chậu nhỏ mà vò đồ, vừa giặt vừa vui vẻ gọi ra, "Ba vẽ đẹp lắm, anh nói sao lúc trước em lại vẽ tốt thế, thì ra là di truyền gen ưu tú của ba chúng ta đấy!"

 

Hạ Thần khựng lại, chợt nhớ đến những bức tranh cậu từng vẽ trong quân đội.

 

Lục Hành Thư từ khi nào lại biết nịnh bợ thế chứ? Hạ Thần nghĩ mãi về điều đó, hoàn toàn bỏ qua việc Lục Hành Thư cứ tự nhiên gọi "ba mình" hết câu này đến câu khác.

 

Thấy Hạ Thần không phản đối cách xưng hô ấy, Lục Hành Thư thầm thở phào nhẹ nhõm, đem quần áo đã giặt xong phơi ra ngoài cửa sổ nhỏ trong nhà vệ sinh. Anh vẫn chưa ăn cơm, định bụng lát nữa ăn phần Hạ Thần còn lại, dù sao anh cũng không kén chọn, mà Hạ Thần mỗi lần ăn xong đều dư khá nhiều. Ai ngờ vừa bước ra ngoài thì thấy hôm nay khẩu vị Hạ Thần đặc biệt tốt, gần như đã ăn sạch hơn phân nửa.

 

Anh lén lút quay lại nhà vệ sinh, lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bắc Bắc.

 

"Y tá Lý à, hôm nay canh cậu nấu ngon lắm, Hạ Thần rất thích. Hay mai cậu lại nấu món canh này nhé? Mấy món hôm nay em ấy cũng ăn được. Tôi có tổng kết lại vài món Hạ Thần thích ăn mấy hôm nay, tôi gửi tin nhắn cho cậu, cậu giúp tôi nấu một ít ." Lục Hành Thư hạ thấp giọng, cẩn thận liếc ra ngoài, thấy Hạ Thần đã bắt đầu lấy sổ ra ghi chép sổ sách, mới tiếp tục nói, "Còn nữa, lần trước tôi có hỏi những điều chú ý trong thai kỳ là gì?"

 

"Tướng quân , anh tốt nhất nên hỏi thử xem Hạ Thần có đến bệnh viện khám thai định kỳ không?" Lý Bắc Bắc lo lắng đáp, "Theo lý thì thai được hơn hai tháng rồi, chắc chắn phải đi khám. Nhưng hôm qua Dương Vũ có liên hệ tôi, bảo là không tìm thấy bất kỳ hồ sơ khám bệnh nào của Hạ Thần trong hệ thống bệnh viện cả. Cậu ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi sợ tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa bé."

 

Lục Hành Thư dù là một Alpha, cũng chỉ biết rằng trong thai kỳ Omega thường nhạy cảm, cần Alpha ở bên cạnh quan tâm. Nhưng anh hoàn toàn không nghĩ tới chuyện phải đi khám định kỳ ở bệnh viện. Ngẫm lại mới thấy, đúng là chưa từng thấy Hạ Thần đi bệnh viện, trong nhà cũng chẳng tìm được sổ khám bệnh hay phiếu hẹn nào cả.

 

Tổng hợp lại tình trạng hiện tại của Hạ Thần, cậu thậm chí ước gì Alpha đừng xuất hiện bên cạnh mình nữa. Lục Hành Thư cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng nhiều hơn là đau lòng thay cho Hạ Thần. Ổn định lại suy nghĩ và cảm xúc, Lục Hành Thư bước đến trước mặt Hạ Thần. Lúc này, Hạ Thần vừa ghi chép xong khoản chi tiêu trong ngày. Cậu gập sổ lại, hiếm khi ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái.

 

"Hạ Thần, em có đi khám thai định kỳ không?"

 

Hàng mi Hạ Thần khẽ run, ngón tay vuốt nhẹ mép sổ rồi khẽ lắc đầu. Đến bệnh viện sẽ để lại hồ sơ, rất dễ bị phát hiện. Vì để trốn tránh bọn họ, cậu thậm chí không dám bước chân vào bệnh viện. Lâu dần, cũng không còn tìm được thời điểm thích hợp để đi khám nữa. Cậu vốn định đợi một thời gian nữa tích đủ tiền thì tìm phòng khám tư để kiểm tra, dù chi phí cao hơn, nhưng ít ra hồ sơ sẽ được bảo mật.

 

Bằng không, với đầu óc nhanh nhạy của Dương Vũ, sớm đã tra ra tung tích của cậu rồi.

 

"Em xem, bệnh viện thị trấn này thiết bị vừa kém, bác sĩ cũng không chuyên nghiệp. Mấy việc quan trọng như khám thai kỳ vẫn nên đến bệnh viện lớn ở thủ đô. Em là bác sĩ, chắc rõ điều này hơn anh. Anh biết em vẫn còn giận anh, không muốn nói chuyện, không muốn nhìn mặt anh, anh đều chấp nhận. Nhưng chuyện này em có thể nghe anh một lần được không? Sáng mai anh đưa em về thủ đô làm kiểm tra."

 

Hạ Thần khẽ ôm lấy phần bụng vẫn chưa rõ ràng của mình, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng là gì.

 

Lục Hành Thư tiếp lời: "Nếu em không muốn anh đi cùng, vậy thì để anh đưa em đến đó. Anh bảo y tá Lý đợi sẵn ở bệnh viện được không? Khám xong rồi hai người còn có thể trò chuyện một chút."

 

Ánh chiều tà rơi vãi ngoài cửa sổ, như ánh hoàng hôn đang dần lịm xuống. Hạ Thần thấy Lục Hành Thư đưa tay ra, nhưng rồi lại có chút ngập ngừng mà rụt lại. Sau đó như lấy hết dũng khí, anh đặt tay mình lên mu bàn tay cậu, qua lớp tay đó mà khẽ chạm lên bụng cậu: "Anh thật sự hy vọng con chúng ta sẽ giống em, vừa xinh đẹp vừa thông minh. Chứ giống anh thì hỏng mất, ngốc lắm." Anh thở dài khẽ khàng, rồi như thường lệ đưa tay xoa xoa đầu Hạ Thần, dịu dàng vô cùng.

 

Hạ Thần sững người giây lát, rồi vung tay hất tay anh ra. Lục Hành Thư cười khổ: "Vậy quyết định vậy đi. Sáng mai anh sẽ đến siêu thị xin nghỉ cho em, nhờ y tá Lý đợi sẵn ở bệnh viện."

 

Dứt lời anh nhìn đồng hồ, định quay về phòng bên cạnh. Dù chẳng muốn rời đi, nhưng cũng sợ Hạ Thần sẽ khó chịu nếu anh ở lại quá lâu. Trước khi rời đi, Lục Hành Thư dặn đi dặn lại rằng tường mỏng, có chuyện gì thì cứ gõ là được. Anh không nói cho Hạ Thần biết, thật ra anh đã âm thầm đánh một chiếc chìa khóa nhà cậu, chỉ sợ nửa đêm có chuyện gì bất ngờ xảy ra.

 

"Ngày mai không được." Hạ Thần cuối cùng cũng mở miệng, "Chi  xin nghỉ rồi, phải để đến ngày kia."

 

Lục Hành Thư bị Hạ Thần lạnh nhạt, phớt lờ suốt bao nhiêu ngày, cuối cùng cũng nghe được một câu đáp lại. Trong lòng mừng rỡ khôn xiết, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: "Được, được, em nói ngày nào thì chúng ta sẽ đi ngày đó."

 

Tuy nhiên, Lục Hành Thư chưa từng nghĩ tới chuyện trong bụng Hạ Thần không chỉ có một nhóc con, mà là hai đứa.

 

Khi nghe bác sĩ nói vậy, cả khuôn mặt anh đầy lo lắng. Bác sĩ cũng cảm thấy kỳ lạ, sao lại có Alpha nghe tin bạn đời mang thai song sinh mà không vui, chẳng lẽ quan hệ giữa hai người có vấn đề? Nhưng chưa đầy một lúc sau, Lục Hành Thư đã kéo bác sĩ sang một bên nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ, mang thai song sinh có phải sẽ vất vả hơn không?"

 

Bác sĩ thầm nghĩ, đây chẳng phải là điều hiển nhiên sao. Ông liếc nhìn gương mặt đầy ưu tư của Alpha đang lo cho Omega của mình, rồi nhẹ giọng thở dài: "Thể trạng của bạn đời cậu vẫn ổn, chỉ là dạo gần đây hơi thiếu dinh dưỡng, mong hai người chú ý đến chế độ ăn uống hằng ngày của cậu ấy, phải đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng." Nhân tiện ông đưa cho Lục Hành Thư một cuốn sổ tay hướng dẫn dinh dưỡng trong thai kỳ rồi nói thêm, "Ngoài ra, cậu ấy có vẻ ngủ không ngon lắm. Omega mang thai tốt nhất là đừng chịu quá nhiều áp lực. Cậu là Alpha của cậu ấy, phải cố gắng giúp cậu ấy giải tỏa tinh thần."

 

Lục Hành Thư liên tục gật đầu, oai phong ngày thường đã không còn sót lại chút nào.

 

Anh cũng giống như mọi Alpha sắp làm cha khác, khi phải đối mặt với sự xuất hiện của thành viên mới trong gia đình, vừa mong chờ vừa hồi hộp. Mong chờ là không biết nhóc con sẽ như thế nào, hồi hộp là liệu Omega của mình có phải chịu khổ hơn không?

 

Lý Bắc Bắc đang ngồi cạnh Hạ Thần ở ghế nghỉ, vừa xoa lòng bàn tay cho cậu vừa líu ríu nói gì đó.

 

Nhưng Hạ Thần không nghe rõ, ánh mắt cậu lúc thì dừng lại trên người Lục Hành Thư ở không xa. Nhìn thấy anh cúi đầu cảm ơn bác sĩ hết lần này đến lần khác, trong lòng cậu khẽ ngứa ngáy. Nhưng rất nhanh, cảm giác đó lại lắng xuống.

 

Cậu cúi đầu, không nhìn Lục Hành Thư nữa.

 

"Hạ Thần, cậu thật sự quá giỏi, quá tuyệt vời rồi!" Lý Bắc Bắc líu ríu không ngừng, còn kích động hơn cả Lục Hành Thư, "Cậu chờ mình vài năm nữa nhé, mình với Tiêu Minh cũng làm một đứa, chúng ta hứa hôn luôn đi!" 

 

Cậu ấy trông chẳng chút muộn phiền, ký ức vừa khôi phục mà như chẳng hề bị ảnh hưởng chút nào. Hạ Thần có phần ghen tị với khả năng hồi phục thần kỳ ấy của Lý Bắc Bắc.

 

Còn cậu, những cơn ác mộng thuở thiếu thời vẫn đeo bám không buông, khiến cậu khó lòng bước ra khỏi bóng tối. Chứng mất ngủ kéo dài khiến cậu thường xuyên lạc thần, giọng nói cũng khàn khàn vì ít sử dụng: "Ừ."

 

"Hạ Thần, cậu về lại thủ đô đi. Như vậy mình cũng dễ qua thăm cậu hơn. Bệnh viện ở thủ đô cũng tốt mà, Dương Vũ giờ vẫn là phó viện trưởng ở đó." Nhắc đến Dương Vũ, Lý Bắc Bắc chu môi đầy bất mãn, "Nói đến anh ta, mình đã thay cậu nói chuyện rõ ràng rồi. Về sau ấy, ai mà dám động đến đứa bé trong bụng cậu, mình sẽ đánh hắn... à không, tớ sẽ bảo Tiêu Minh đánh hắn!"

 

Vừa dứt lời, phía sau đã vang lên một giọng nói lười biếng quen thuộc: "Lý Bắc Bắc, cậu định đánh ai cơ?"

 

Dương Vũ sải bước đi tới, khí thế mười phần, bác sĩ y tá xung quanh đều lễ phép chào hỏi, anh ta chỉ khẽ nâng tay trông chẳng khác nào một lãnh đạo chính hiệu. Vừa đến nơi, anh đã phịch một cái ngồi xuống cạnh Hạ Thần, miệng liên tục tặc lưỡi, vẻ mặt đầy tiếc hận như thể đang nói "đứa nhỏ này sao mà không hiểu chuyện".

 

Hạ Thần chớp mắt, thản nhiên buông một câu: "Ra vẻ."

 

"Trong bệnh viện cho tôi chút thể diện được không?" Dương Vũ khẽ ho khan, cúi giọng nói nhỏ.

 

Hạ Thần theo phản xạ đưa tay xoa nhẹ bụng mình, động tác ấy Dương Vũ cũng không bỏ sót. Anh ta thở dài, nói chậm rãi: "Tôi không cản nổi Lục Hành Thư ép buộc như vậy. Cha cậu cũng bị anh ta đưa đi rồi."

 

"Tôi biết." Hạ Thần ngừng một chút rồi lạnh nhạt tiếp lời, "Cậu dùng sai thành ngữ rồi."

 

Dương Vũ chẳng mấy bận tâm: "Hồi đó bảo cậu bỏ đứa bé là tôi sai. Lúc đó đầu nóng quá, không nghĩ được gì."

 

"Ừ."

 

"Đừng trốn mãi trong cái thị trấn bé tẹo đó nữa, anh ta bây giờ ngày nào cũng bám lấy cậu, cậu ở lại đó cũng chẳng có ý nghĩa gì. Lục Hành Thư đã nói rõ hết mọi hiểu lầm với tôi rồi. Tôi không phải là cậu, nên không thể đưa ra kết luận anh ta có đáng để tha thứ hay không. Chuyện đó, chúng ta tạm gác lại." Dương Vũ nói đến đây, liếc về phía Lục Hành Thư vẫn đang đứng cảm ơn bác sĩ ở đầu bên kia, rồi quay sang, nhẹ giọng: "Nhưng nếu cậu thực sự không thể tiếp tục tình cảm này nữa, thì chỗ tôi và Lâm Vi vẫn luôn có một nơi dành cho cậu. Về đi, chúng tôi ai cũng rất lo cho cậu."

 

Lý Bắc Bắc đứng bên chen lời: "Đúng đó, bọn mình thật sự rất lo cho cậu. Cậu xem lại mình đi, chỉ ra ngoài một chút mà cũng bị móc túi, may mà không sao. Giờ còn phải mang theo hai đứa nhỏ đi làm ở siêu thị, Omega đang mang thai mà vẫn phải vất vả như thế, sao được chứ!"

 

"Lý Bắc Bắc, cậu đang nói mấy chuyện linh tinh gì vậy hả!" Dương Vũ vội vã cắt lời, ra hiệu bảo cậu ta im miệng. Từ lúc tìm được Hạ Thần, họ đã âm thầm điều tra rõ ràng tình hình hiện tại của cậu. Dương Vũ biết Hạ Thần không thích bị người khác dò xét, vốn định sẽ giấu nhẹm mọi chuyện, ai ngờ Lý Bắc Bắc lại không giữ mồm giữ miệng, cứ thế mà tuôn hết ra, đúng kiểu nghĩ gì nói nấy.

 

Hai người cãi cọ ầm ĩ, nhưng Hạ Thần chẳng để tâm.

 

Cậu lại lặng lẽ nhìn về phía Lục Hành Thư. Lúc này bác sĩ vừa dặn dò xong, đúng lúc Lục Hành Thư quay người lại, ánh mắt liền chạm phải cái nhìn chăm chú kia của cậu. Hạ Thần không né tránh, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào hắn.

 

Lục Hành Thư thoáng luống cuống, thân hình cao lớn cao đến gần mét chín đứng đó bỗng trở nên thô vụng. Hắn gãi đầu một cái, động tác ấy chẳng khác nào chàng trai vụng về năm xưa, khiến đáy mắt Hạ Thần thoáng ánh lên một tia sáng dịu nhẹ.

 

Lục Hành Thư bước lại gần, dịu giọng: "Mọi việc xong rồi, mình về thôi em."

 

Hạ Thần khẽ gật đầu, giọng vẫn đều đều nhưng kiên định: "Tôi muốn gặp ba."

Bình Luận (0)
Comment