Vị Trí Hoàn Mỹ

Chương 37

Hạ Thần khi mang thai ngủ rất chập chờn, chỉ một chút tiếng động cũng có thể khiến cậu tỉnh giấc.

 

Đêm khuya, ngoài cửa sổ vang lên tiếng mưa tí tách không ngớt. Hạ Thần th* d*c, chống một tay xuống giường ngồi dậy. Miệng khô lưỡi rát, trong đầu lờ mờ hiện lên vài bóng hình, nhưng nhìn không rõ. Cậu không bật đèn, mò mẫm bước xuống giường trong bóng tối, đến cả dép cũng không mang, cứ thế chân trần bước đến bên cửa sổ, nơi ánh đèn đường bên ngoài bị nước mưa làm cho trở nên mờ mịt xám xịt.

 

Hạ Thần ôm lấy hai cánh tay, cảm thấy lạnh, liền tắt máy điều hòa.

 

Chiếc đèn bàn cuối cùng cũng được bật lên, nhưng chỉ ở mức sáng mờ nhất. Hạ Thần cầm ly nước trên tủ đầu giường lên, uống được vài ngụm mới phát hiện bên trong đã cạn đáy. Đúng lúc đó, ngoài cửa vọng đến giọng nói trầm thấp của Lục Hành Thư: "Hạ Thần, mở cửa đi."

 

Tuy không biết Lục Hành Thư tại sao lại đứng ngoài cửa phòng cậu giữa đêm khuya thế này, nhưng Hạ Thần cũng không từ chối, vừa hay cậu cũng đang định xuống lầu lấy nước uống. Chỉ là khi mở cửa ra, Lục Hành Thư đang bưng một khay đồ ăn trong tay, bên trên đặt một ly nước nóng và một phần sandwich. Hạ Thần sờ sờ bụng mình, quả thực có hơi đói.

 

Ánh mắt cậu vô tình liếc xuống sàn, trông thấy tấm chăn bị vo lại thành một đống trước cửa liền ngẩn người. Chẳng lẽ mấy đêm nay Lục Hành Thư đều ngủ ngoài cửa phòng cậu?

 

Lục Hành Thư cũng để ý đến biểu cảm của cậu, có chút ngượng ngùng nói: "Căn nhà này cách âm quá tốt, anh sợ ban đêm em thấy khó chịu mà anh lại không nghe thấy." Anh nhìn thấy chiếc ly trống không trong tay Hạ Thần mỉm cười nói: "Em đang khát đúng không? Anh còn chuẩn bị cả sandwich nữa, nếu em đói thì ăn một chút nhé."

 

Anh hỏi thêm: "Sao trán em đầy mồ hôi vậy?"

 

Thật ra câu này anh chỉ thuận miệng hỏi vì lo lắng, cũng không nghĩ Hạ Thần sẽ trả lời mình. Nào ngờ Hạ Thần nghiêng người nhường lối cho anh vào phòng, giọng khàn khàn: "Tôi gặp ác mộng."

 

Lục Hành Thư nhất thời chưa kịp phản ứng, đặt khay đồ ăn xuống rồi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho Hạ Thần, cũng không hỏi cậu đã mơ thấy gì. Anh chỉ dịu giọng nói: "Anh vẫn luôn ngủ ngay ngoài này, đừng sợ."

 

Nghe vậy, Hạ Thần bỗng thấy chua xót trong lòng. Cậu khẽ lắc đầu, cũng không còn muốn uống nước nữa. Căn phòng vì đã tắt điều hòa nên bắt đầu trở nên ngột ngạt, nhưng tay chân Hạ Thần lại lạnh toát. Tinh thần cậu luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, chỉ khi nhìn thấy Lục Hành Thư mới hơi thả lỏng được đôi chút.

 

Mười bốn năm trước cũng vậy, trong đêm lạnh buốt, cậu co ro run rẩy trong một góc.

 

Lúc đó, Lục Hành Thư bị đánh đến mặt mũi bầm dập lại vẫn lết tới gần, dồn hết rơm rạ quanh người đắp lên mắt cá chân đang lạnh cóng của cậu, rồi ôm chặt lấy cậu. Lần ấy, Hạ Thần bỗng nhiên cảm thấy ấm áp lạ thường, mọi sợ hãi và bất an đều bị Lục Hành Thư xua tan. Cậu đáng thương rúc vào lòng hắn như một chú chó con, những vết kim tiêm trên cánh tay khi ấy đã không còn rõ rệt.

 

Bởi kẻ ra lệnh bắt cóc cậu đã biến mất không tung tích, bọn bắt cóc không lấy được tiền lại không muốn chịu lỗ, liền lấy loại thuốc có được từ đường dây ngầm tiêm vào cậu, chính là dung dịch nguyên bản của PCI-1, chỉ là đã được pha loãng. Chúng định bán Hạ Thần đi, nhưng cậu còn quá nhỏ, chưa đến kỳ ph*t t*nh, ai biết thể chất của một Omega chưa hoàn thiện sẽ ra sao, liệu có chết giữa đường không, để rồi khiến bọn chúng lỗ trắng tay?

 

Vì vậy bọn bắt cóc đã tìm cách thúc đẩy kỳ ph*t t*nh của cậu diễn ra sớm hơn. Một khi ph*t t*nh bùng nổ, chúng sẽ lập tức đưa cậu đến chợ đen gần nhất để bắt đầu đấu giá. Chỉ là chúng không thực sự hiểu rõ về PCI-1, cũng không chắc liệu có thành công hay không. So với việc mạo hiểm đưa cậu xuống núi, chúng thà ngoan ngoãn giữ cậu lại trong căn nhà gỗ để làm thí nghiệm trước.

 

Dù sao thì chỉ cần thành công, kẻ chịu đựng đau đớn và dày vò cũng chỉ là Omega đang ph*t t*nh. Càng giày vò lâu, mùi hương lại càng đậm đặc, h*m m**n của Omega với người khác cũng sẽ càng mãnh liệt. Đến lúc đó cho dù có mấy người cùng lúc xông vào Omega cũng sẽ không còn sức để phản kháng.

 

Những điều này là kiến thức mà Hạ Thần không thể học được từ sách vở. Cậu hoàn toàn không hiểu tại sao bọn họ lại tiêm thứ thuốc đó vào người mình. Lúc đầu cậu chỉ cảm thấy lạnh, và sợ hãi. Đây là thuốc độc sao? Là thứ gì chứ... Cậu không dám nghĩ tiếp, nước mắt cứ thế từng giọt, từng giọt rơi xuống.

 

Cậu vùi mặt vào ngực Lục Hành Thư, giọng nức nở hỏi: "Em... Em có chết không?"

 

"Đừng nói mấy lời ngốc nghếch như vậy." Lục Hành Thư xoa đầu cậu, dịu dàng an ủi. "Không sao đâu, sẽ không chết."

 

Tiểu Hạ Thần mím môi, nước mắt lưng tròng: "Em sợ lắm..."

 

Lục Hành Thư nhíu mày, vết thương đau đến mức không còn chút nụ cười nào trên mặt, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng, nhẹ như làn gió thổi trên lớp bông mềm. Anh cũng rất cố chấp, càng ôm cậu chặt hơn: "Anh ở đây, đừng sợ." Rồi Lục Hành Thư lại nói: "Anh đang ôm em mà, ai dám động đến em, em sợ gì chứ?"

 

Hạ Thần nghĩ thầm: Anh bị thương đến mức này rồi mà vẫn tự tin như vậy...

 

Nhưng Hạ Thần lại rất thích vòng tay ấy. Cứ như chỉ cần được Lục Hành Thư ôm lấy, trái tim cậu sẽ ấm lên, sẽ không còn run rẩy nữa.

 

Tại sao ký ức ấy lại đột ngột dâng lên? Hạ Thần không hiểu. Là vì một câu nói của Lục Hành Thư sao? Hay bởi những mảnh ký ức đứt đoạn đang bắt đầu từ từ tỉnh lại? Cậu mệt mỏi quá, chẳng muốn nghĩ thêm điều gì nữa.

 

Ngẩng đầu lên liền thấy Lục Hành Thư đang nhẹ nhàng thổi vào ly nước trong tay: "Chờ chút nhé, còn nóng quá."

 

Trong lòng Hạ Thần có thứ gì đó khẽ lay động, từng chút một len lỏi chiếm lấy tâm trí. Cơn mưa và hơi ẩm mùa hạ hoàn toàn khác với mùa đông năm đó, như những ước nguyện trái ngược nhau, muốn gặp lại, nhưng cũng sợ gặp; khao khát yêu thương, nhưng lại lưỡng lự có nên đón nhận. Hạ Thần lặng lẽ trong đáy mắt hiện lên hình ảnh Lục Hành Thư thuở thiếu niên vừa bá đạo vừa dịu dàng, còn trước mặt là một Lục Hành Thư trưởng thành, đang nhẹ nhàng che chở cậu từng chút một.

 

Cuối cùng cậu không kìm được nữa, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, to như những hạt mưa ngoài cửa sổ.

 

"Anh có thể ôm em một chút không?" Hạ Thần nghẹn ngào, đưa tay níu lấy vạt áo của Lục Hành Thư. "Em sợ..."

 

Sợi dây căng chặt trong lòng chỉ cần buông lơi một chút, thì yếu mềm cũng không cách nào kìm nén được nữa. Hạ Thần từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, ngoài nguyên soái ra cậu chưa từng yếu đuối trước mặt bất kỳ ai. Cậu không thể mềm yếu, cũng không muốn trở thành một Phó Ngon Triết thứ hai, thậm chí cậu còn chẳng từng hiểu nổi Phó Ngôn Triết. Thế nhưng vụ bắt cóc năm đó đã khiến cậu lần đầu tiên bật khóc trong vòng tay một Alpha xa lạ, và cũng từ đó mà yêu một người chẳng hề liên quan gì đến cuộc đời mình.

 

Cậu từng vì người ấy mà đau lòng, mà buồn bã, mà hạnh phúc, mà vui mừng... Từ giây phút đó, hỉ nộ ái ố của cậu đã không còn là của riêng mình nữa.

 

Cậu khao khát Lục Hành Thư, khao khát được anh yêu.

 

Chính cảm xúc mãnh liệt ấy khiến cậu dường như bắt đầu hiểu được Phó Ngôn Triết, hiểu được sự sụp đổ và tuyệt vọng của ông. Yêu một người là một canh bạc không hình dạng. Cậu cược lấy hạnh phúc, cược lấy niềm vui, cược lấy trăm năm hòa hợp; nhưng rồi hiện thực lại khiến người ta trở nên nhạy cảm, sụp đổ, rơi vào vực thẳm không đáy. Hạ Thần yêu Lục Hành Thư, nhưng cũng ghét chính bản thân mình trong lúc này.

 

Đêm đó cậu ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lục Hành Thư, hiếm hoi có được một giấc ngủ không mộng mị.

 

Xét đến tình trạng cơ thể đặc biệt của Hạ Thần, nhiều thí nghiệm cậu không thể trực tiếp tham gia chỉ có thể xem xét dữ liệu cuối cùng. Trong một số trường hợp đảm bảo an toàn cậu vẫn có thể vào phòng thí nghiệm. Hạ Thần có năng khiếu bẩm sinh trong lĩnh vực y học, tuy kinh nghiệm thực tế chưa nhiều, nhưng cũng không đến mức không giúp được chút gì. Cậu chọn con đường y học một phần vì thành tích nổi bật, một phần cũng vì đam mê. So với công việc làm thêm ở siêu thị trước kia, Hạ Thần đặt rất nhiều tâm huyết và nỗ lực vào công việc mới này.

 

Các Beta ở trung tâm nghiên cứu đều rất thân thiện, không giống như trong bệnh viện ngoài kia, nơi cực kỳ bài xích Omega. Ở đây, các nhà nghiên cứu chỉ nhìn vào năng lực, không quan tâm đến giới tính hay phân hóa của người khác.

 

"Chỉ còn thiếu một bước, nhưng không hiểu sao luôn không thể tìm ra mấu chốt." Trong phòng thí nghiệm Bạch Khê đan mười ngón tay vào tóc siết chặt, quầng thâm dưới mắt sâu rõ. "Tôi cần một cơ thể sống để thí nghiệm."

 

Đúng lúc đó Lâm Vi bước vào: "Tôi nói cả trăm lần rồi, chuyện đó là không thể."

 

"Nếu tôi có thể đảm bảo thí nghiệm này sẽ không gây tổn hại đến cơ thể sống thì sao?" Bạch Khê vẫn không chịu từ bỏ.

 

Hạ Thần lạnh nhạt tiếp lời: "Cậu không thể đảm bảo được điều đó."

 

"Sao cậu vừa đến đã đâm thẳng vào chỗ đau của tôi rồi?" Bạch Khê không tiện mắng thẳng Hạ Thần, trong lòng vẫn có vài phần nhượng bộ. Huống hồ bây giờ Hạ Thần đang trong thời kỳ mang thai, Bạch Khê còn từng lẩm bẩm mắng Lục Hành Thư, sao lại có thể để một Omega đang mang thai phải vất vả như thế, cứ chạy nháo quanh trung tâm nghiên cứu. Nhưng nghĩ lại thì anh cũng rất nhớ Hạ Thần, thành ra lại không thể giận nổi Lục Hành Thư nữa.

 

Bạch Khê lải nhải: "Trước không phải có một cậu nhóc xung phong đòi làm vật thí nghiệm sao?"

 

Người được nhắc đến chính là Lâm Kỳ, Bạch Khê vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Nhưng Lâm Vi vừa nghe đã không đồng ý, dùng hai ngón tay gõ gõ mặt bàn, thiếu điều muốn trở mặt ngay tại chỗ. Bạch Khê thức thời ngậm miệng tránh né chủ đề đó. Thí nghiệm trên cơ thể sống là điều không thể, nhưng loại thuốc anh vừa bào chế ra anh vẫn rất có lòng tin. Nhân lúc Lâm Vi không để ý, anh lén lút giấu một ống vào túi áo.

 

Hạ Thần tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ánh mắt vẫn dừng trên bản báo cáo dữ liệu. Đầu ngón tay thon dài của cậu khẽ lướt qua mặt giấy trắng lần theo từng dòng số liệu, đến khi tìm được đáp án mình muốn cậu mới chần chừ lên tiếng: "Bạch Khê, cậu có quen Văn Triết không?"

 

"Biết, chỉ gặp một lần." Bạch Khê cố gắng nhớ lại. "Là một người đối xử với vật thí nghiệm coi như là dịu dàng, cũng là người sáng lập ra PCI-1."

 

Lâm Vi nhíu mày: "Vậy ông ta từng nghiên cứu ra thuốc giải cho loại dung dịch nguyên bản đó chưa?"

 

Bạch Khê lắc đầu tỏ ý không rõ, cũng có khả năng Văn Triết vốn dĩ không có ý định nghiên cứu thuốc giải PCI-1. Mỗi loại thuốc được chế tạo ra đều có mục đích riêng của nó, Bạch Khê nghĩ mục đích của Văn Triết có lẽ là... tạo ra thật nhiều Omega? Nói ra thì Văn Triết là một Alpha, lại còn là một Alpha đã có tuổi rồi, tạo ra nhiều Omega như thế để làm gì? Bạch Khê không hiểu nổi.

 

"Dịu dàng?" Hạ Thần nắm lấy một từ khóa, liền hỏi lại.

 

"Những vật thí nghiệm đau đớn đến không chịu nổi ông ta sẽ cho chết êm ái... như vậy coi là dịu dàng rồi ha?" Bạch Khê gãi gãi sống mũi mình, không cảm thấy lời nói của bản thân có gì sai.

 

Hạ Thần và Lâm Vi: "......"

 

Không nên đặt quá nhiều kỳ vọng vào Văn Triết, Hạ Thần sớm đã nguội lòng với ông ta. Đặc biệt là khi cậu chứng kiến Phó Ngôn Triết dù đã mất trí vẫn còn nhớ sở thích của ông ta, trong lòng Hạ Thần lại dâng lên vô vàn cảm xúc. Ấy vậy mà Văn Triết lại chỉ dùng một câu "một cuộc hôn nhân thất bại" để tổng kết tất cả si tình của Phó Ngôn Triết. Có thể Phó Ngôn Triết là người sai trước, nhưng bao năm qua ông đã phải nhận đủ mọi hình phạt.

 

Còn Văn Triết thì sao? Đã làm biết bao việc thất đức thất nhân. Đến giờ, Hạ Thần thậm chí còn chẳng muốn gọi ông ta là "cha" hay "Hạ Dịch Minh" nữa.

 

Cuộc thảo luận với Bạch Khê nhanh chóng kết thúc. Lâm Vi không chịu nổi tính cố chấp của Bạch Khê nên dọc đường đi cứ than phiền với Hạ Thần mãi. Nhưng Hạ Thần nghe không vào mấy, đầu óc lơ đễnh. Khi đến trước cửa khoa tâm thần, bước chân cậu vô thức chậm lại vài nhịp. Lâm Vi như chợt nhớ ra điều gì, chần chừ rồi đề nghị được nói chuyện riêng với cậu.

 

Văn phòng của Lâm Vi rất đơn giản, ngoại trừ đống tài liệu chất đống thì không hề có chút hơi thở phụ nữ nào. Cô pha cho Hạ Thần một ly sữa nóng, còn mình thì dùng cà phê. Trên bàn làm việc là bản báo cáo kết quả trắc nghiệm thể chất tinh thần do các nghiên cứu viên gửi đến từ sáng sớm, tên người được kiểm tra là Hạ Thần.

 

"Lúc sáng bận đến quay cuồng." Lâm Vi tìm một cái cớ để bắt đầu cuộc trò chuyện.

 

Hạ Thần khẽ gật đầu, nhưng lời nói lại như một câu khẳng định: "Thể tinh thần của tôi rất kém, đúng không."

 

Lâm Vi mím môi cố gắng chuyển hướng: "Dạo này cậu ngủ thế nào? Cậu cũng biết đấy, Omega trong thời kỳ mang thai cảm xúc rất bất ổn, thể tinh thần suy yếu cũng là chuyện bình thường. Tôi thấy điều quan trọng nhất là giữ tâm trạng thoải mái, ăn uống đầy đủ. Thật ra nói thẳng ra, tôi cũng không hiểu vì sao cậu lại đi làm vào lúc này. Sao không đợi sinh xong rồi hãy quay lại?"

 

"Tôi cần một việc có thể toàn tâm toàn ý dốc hết sức lực để phân tán sự chú ý của mình." Hạ Thần nói thẳng không vòng vo. "Lâm Vi, tôi cũng là bác sĩ, tôi hiểu rõ tình trạng của bản thân."

 

"Là vì Lục Hành Thư khiến cậu chịu áp lực tinh thần quá lớn à?" Lâm Vi chỉ có thể nghĩ đến khả năng đó, giọng nói cũng thấp hẳn xuống. "Trước kia đúng là anh ta quá đáng, nếu cậu không muốn tiếp tục sống cùng anh ta, tôi với Dương Vũ có thể giúp cậu."

 

Tuy nhiên Hạ Thần nhanh chóng phủ nhận suy đoán của cô. Cậu im lặng một lúc rồi vẫn quyết định nói rõ sự tình: "Vì một số k*ch th*ch gần đây, ký ức tôi từng mất sau vụ bắt cóc năm đó đã bắt đầu quay lại. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng thể tinh thần của mình đang dần suy yếu. Đương nhiên cũng có một vài ký ức rất đau đớn, rất rõ ràng hiện lên trong đầu tôi. Có quá nhiều chuyện tôi không thể giải thích hết với cô được."

 

Nỗi hoảng loạn khi không biết mình đã bị ai đánh dấu, và cảm giác bỏng rát lúc bị bọn bắt cóc tẩy sạch đánh dấu trên người, tất cả đều khắc sâu như vừa xảy ra hôm qua.

 

Hạ Thần nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ giọng bình thản: "Tôi chỉ muốn biết... liệu có một ngày nào đó, tôi cũng sẽ giống ba tôi... tinh thần rối loạn."

 

Bốn chữ cuối cùng thốt ra vội vã, mang theo sự bồn chồn và sợ hãi không thể giấu nổi. Nhưng ánh mắt cậu vẫn lạnh như băng, như thể người đang nói chuyện ấy không phải là mình.

 

"Có khả năng 50%." Lâm Vi không thể giấu giếm đáp thẳng: "Hơn nữa, chúng tôi phát hiện tình trạng này có thể là do di truyền."

 

Hạ Thần khẽ kéo khóe môi, lặp lại như tự giễu: "Di truyền à?"

 

"Trong nhóm Omega, có một loại thể tinh thần đặc biệt yếu được xếp vào loại C. Họ bình thường không khác gì người thường, nhưng không thể chịu đựng k*ch th*ch quá lớn. Có người là do tích lũy theo thời gian, có người là do bị k*ch th*ch mạnh đột ngột. Khả năng di truyền chiếm đến 60%, nhưng nếu người Alpha bên cạnh biết chăm sóc và thấu hiểu, thì phần lớn những Omega này sẽ không xảy ra sự cố về tinh thần, cũng sẽ không phát điên." Lâm Vi ngừng một chút rồi đề nghị: "Tôi nghĩ cậu nên nói chuyện với Lục Hành Thư một lần."

 

"Đừng nói với anh ấy vội." Hạ Thần lập tức phản đối, sau đó hỏi: "Ý chị là cảm xúc của tôi có thể được Alpha của mình điều tiết?"

 

"Đúng vậy, tuy sau gáy của cậu hiện tại không thích hợp để đánh dấu, nhưng tướng quân Lục từng thắt nút trong cơ thể cậu, tin tức tố Alpha của anh ấy có thể dẫn dắt cậu thoát khỏi những cảm xúc bất an, hiệu quả còn hơn bất kỳ bác sĩ tâm lý nào." Lâm Vi ban đầu cứ ngỡ Hạ Thần vì bị Lục Hành Thư tổn thương quá sâu nên mới dẫn đến suy kiệt tinh thần, nhưng giờ biết không phải như thế, cô định khuyên Hạ Thần chấp nhận Lục Hành Thư. Dù sao thì tin tức tố của Alpha vốn có tác dụng xoa dịu đối với Omega.

 

Hạ Thần hiển nhiên cũng đang cân nhắc.

 

"Nếu tôi chấp nhận để Lục Hành Thư trấn an, thì có thể chắc chắn tôi sẽ không phát điên, đúng không?" Hạ Thần một lần nữa xác nhận lại.

 

Lâm Vi ngập ngừng trong giây lát rồi nhẹ nhàng đáp: "Xin lỗi Hạ Thần, chuyện đó không thể đảm bảo được." Việc Hạ Thần từng bị bắt cóc đã gây ra tổn thương sâu sắc, trực tiếp khiến thể tinh thần của cậu suy yếu, điều này cho thấy nỗi sợ hãi năm xưa vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến cậu. Lâm Vi không dám khẳng định rằng chỉ dựa vào tin tức tố của Lục Hành Thư là có thể hoàn toàn xoa dịu và chữa lành được.

 

Sắc mặt Hạ Thần không có quá nhiều thay đổi, cậu khẽ gật đầu rồi nhẹ nhàng thở dài: "Tôi hiểu rồi. Chuyện này phiền chị giữ bí mật giúp tôi."

 

"Nhưng bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ sắp xếp bác sĩ tâm lý và chuyên gia trị liệu tinh thần cho ." Lâm Vi nhấn mạnh.

Bình Luận (0)
Comment